Chương 7
“Vụ án xảy ra vào thứ Ba, ngày 15 tháng Năm năm 1984. Một người đàn ông kinh doanh trong ngành tài chính bị sát hại tại một căn phòng trong tòa nhà phức hợp nằm gần ga đường sắt Higashi-Okazaki tại Nagoya – nơi anh ta đặt làm văn phòng. Nạn nhân tên là Haitani Shozo, năm mươi mốt tuổi. Độc thân. Một nhân viên làm việc cho văn phòng này đã phát hiện sự việc và báo cảnh sát vào khoảng 7 giờ 30 phút tối cùng ngày. Nghe nói nạn nhân bị đâm vào ngực, hung khí là một con dao nhọn.”
Giọng trầm thấp của Tsutsui vang lên trong phòng họp không mấy rộng rãi. Ngồi quây xung quanh chiếc bàn, ngoại trừ Godai và Tsutsui ra, còn lại toàn những nhân vật tai to mặt lớn như đội trưởng Đội điều tra tội phạm hình sự thuộc Ban điều tra số Một, cảnh sát trưởng, trưởng ban hình sự, đội trưởng Đội điều tra số Một thuộc Phòng Cảnh sát sở tại.
“Ngày 18 tháng Năm, tức ba ngày sau khi vụ án xảy ra, Fukuma Junji bị bắt,” Tsutsui vừa nhìn tập tài liệu vừa tiếp tục. “Không rõ người này bị tình nghi vì chuyện gì nhưng dựa trên những gì xảy ra sau đó thì nhiều khả năng người này bị bắt vì một vụ việc khác. Ngoài những thông tin như thời điểm đó Fukuma bốn mươi bốn tuổi, trú tại thành phố Toyokawa ra, không có thông tin cụ thể nào khác. Fukuma tự tử trong khu tạm giam của Phòng cảnh sát sau đó bốn ngày. Nghe nói người này đã dùng quần áo để treo cổ tự vẫn. Sau đó, cảnh sát chuyển hồ sơ sang Viện công tố trong tình trạng nghi phạm đã chết, và Viện công tố đã quyết định không khởi tố, vụ án coi như được giải quyết. Đến tháng 5 năm 1999, do hết thời hiệu truy tố nên gần như toàn bộ hồ sơ điều tra liên quan đều đã bị hủy bỏ.”
Tài liệu mà Tsutsui vừa đọc là kết quả có được sau khi Godai tiến hành điều tra lại dựa theo lời kể của Asaba Yoko. Mặc dù vẫn nhớ chính xác ngày chồng bị bắt song có vẻ bà Yoko không nắm được thông tin khái quát về vụ án.
“Một ngày nọ, bỗng dưng một toán cảnh sát ập đến nhà, lôi chồng tôi đi. Chồng tôi bảo chắc ông ấy sẽ được thả về ngay thôi, tôi chớ lo, nhưng mãi mấy ngày sau ông ấy vẫn chưa trở về, để rồi thứ tôi nhận được sau đó lại là tin báo ông ấy đã thắt cổ tự tử trong phòng giam.”
Godai không sao quên được gương mặt bà Yoko khi bà điềm nhiên kể lại câu chuyện ấy. Rõ ràng dù đã hơn ba mươi năm trôi qua, vết thương trong lòng bà đến giờ vẫn chưa thể nguôi ngoai.
Có điều, xét về mặt hồ sơ ghi chép, vụ án đó đã hoàn toàn phai nhòa. Mặc dù Godai đã liên hệ với cảnh sát tỉnh Aichi và xác minh được nội dung của vụ án, song những thông tin như công tác điều tra được tiến hành như thế nào, quá trình nào đưa họ tới bước bắt giữ nghi phạm thì không thể xác nhận được nữa. Một phần nội dung trong tài liệu Tsutsui vừa đọc được trích dẫn từ những bài báo lúc bấy giờ.
“Chính người liên quan đã chủ động kể về vụ án đó nhỉ?” Sakurakawa – đội trưởng Đội Điều tra tội phạm hình sự xác nhận. Anh ta là cấp trên trực tiếp của nhóm Godai.
“Đúng vậy,” Godai trả lời. “Bà ấy cho rằng cảnh sát đã tìm đến thì trước sau gì cũng sẽ điều tra những chuyện xảy ra từ hồi mẹ con bà ấy còn sống ở tỉnh Aichi, đó là một thị trấn nhỏ bé nên cảnh sát chỉ cần đi dò la một vòng là hỏi ra được ngay, đã vậy chi bằng tự mình nói ra trước,” chuyện này Godai đã báo cáo cho Sakurakawa từ trước, bởi vậy lúc này anh đang hướng về phía những vị lãnh đạo khác để trình bày.
“Vậy, chúng ta nên xử lý vụ này thế nào nhỉ?” Sakurakawa xin ý kiến từ các lãnh đạo. “Điều bí ẩn nhất trong hành tung của nạn nhân chính là trong vòng một tháng trở lại đây, tính cả hôm xảy ra vụ án, ông ấy đã ba lần đặt chân đến Monzen-Nakacho. Nhưng chúng tôi hoàn toàn không biết lý do là gì. Mối liên hệ duy nhất nếu có chính là nhân vật mang tên Kuraki Tatsuro. Tôi đang tính sẽ cho nhóm Godai tiếp tục lần theo mối quan hệ xoay quanh Kuraki, quán ăn Asunaro và nạn nhân. Vấn đề là chúng ta sẽ tiếp cận vụ án Tsutsui vừa trình bày – vốn xảy ra cách đây hơn ba mươi năm ở mức độ nào.”
“Hừ…m,” người vừa ậm ừ là vị cảnh sát trưởng có khuôn mặt dài và nhỏ. “Vụ này nghe không được sáng sủa cho lắm nhỉ?”
“Đúng là như vậy ạ.”
“Tôi nghĩ cảnh sát tỉnh Aichi không muốn bị sờ đến vụ này đâu. Để nghi phạm chết ngay trong thời gian tạm giam thì nói mất hết thể diện còn là nhẹ. Có lẽ họ muốn quên vụ đó đi, hay nói đúng hơn là muốn coi như chuyện đó chưa từng xảy ra.”
“Chắc vậy,” Sakurakawa gật gù. “Chính vì thế chúng tôi mới muốn thảo luận với các anh.”
“Khả năng hai mẹ con chủ quán ăn đó là hung thủ rất thấp nhỉ?”
“Theo lời Godai thì đúng vậy. Vì vào thời điểm xảy ra vụ án, họ đều đang làm việc ở quán.”
“Nếu vậy, cứ cho là quán ăn đó có liên quan đến vụ án theo một cách nào đấy, tôi cho rằng việc điều tra về cá nhân họ không có ý nghĩa cho lắm. Huống hồ còn là điều tra về chuyện quá khứ đã xảy ra cách đây hơn ba mươi năm.”
Cảnh sát trưởng rõ ràng đang dè chừng. Xem ra ông ấy không muốn làm phiền cảnh sát tỉnh khác.
“Godai này,” người gọi tên Godai là vị trưởng ban hình sự. “Linh tính mách bảo cậu thế nào? Cậu có cho rằng chuyện đời tư của hai người phụ nữ đó không liên quan đến vụ án lần này không?”
Godai khẽ nghiêng đầu. “Thú thực tôi cũng không rõ. Có điều tôi khá băn khoăn về việc Kuraki Tatsuro cố tình giấu chuyện liên quan đến quán ăn này. Cách ông ta khai rằng đã quên mất ai là người tặng cho mình lá bùa nghe cũng rất thiếu tự nhiên. Tôi cho rằng thứ Kuraki muốn che giấu không phải quán ăn đó mà là sự hiện diện của hai mẹ con nhà ấy. Chính vì thế…”
“Tôi hiểu, nói vậy đủ rồi,” trưởng ban hình sự giơ tay ngăn Godai nói tiếp, đoạn nhìn về phía cảnh sát trưởng. “Có thể cảnh sát tỉnh Aichi không muốn bị sờ đến vụ án đó, nhưng hẳn là những người chịu trách nhiệm hồi bấy giờ cũng không còn ai, tôi nghĩ chúng ta không cần quá bận tâm về chuyện này đâu ạ.”
Nghe cấp dưới nói vậy, có vẻ như cảnh sát trưởng cũng hạ quyết tâm. Ông ta gật gù với Sakurakawa, vẻ mặt đầy miễn cưỡng.
“Tôi hiểu rồi. Vậy nhờ cả vào các cậu.”
“Vậy tôi sẽ trao đổi với cấp trên, thu xếp để có thể nhận được sự hợp tác từ cảnh sát tỉnh Aichi,” nói đoạn Sakurakawa đánh mắt ra dấu cho Tsutsui và Godai. Ý chừng việc này vậy là đã được giải quyết.
“Tôi xin phép,” Godai cúi đầu trước các vị lãnh đạo rồi cùng Tsutsui rời khỏi phòng họp.
“Vụ này có thể sẽ rắc rối lắm đấy,” vừa bước trên hành lang, Tsutsui vừa phe phẩy tập tài liệu anh ta mới đọc khi nãy.
“Từ năm 1984 à,” Godai thở dài. “Hồi đó tôi còn chưa đi học.”
“Việc họ không còn giữ hồ sơ điều tra cũng là điều đương nhiên thôi. Nếu vậy chỉ còn cách đi hỏi những người phụ trách hồi đó.”
“Có lẽ đa phần những người chịu trách nhiệm hồi đó đều qua đời cả rồi nhỉ?”
“Cứ cho là những người phụ trách hồi đó trạc tuổi tôi với cậu bây giờ thì nay cũng phải trên bảy mươi tuổi rồi. Dù còn sống thì rất có thể chỗ này của họ cũng không còn bình thường nữa,” Tsutsui gõ ngón tay vào thái dương.
Godai cười thiểu não, tâm trạng có phần hơi nặng nề. Cho dù có người còn nhớ rõ về vụ án thì chắc hẳn giờ họ cũng chẳng muốn nhớ lại nữa. Và có lẽ họ cũng chẳng hoan nghênh việc anh đến hỏi chuyện.