Chương 8
“Em chưa ăn món thịt heo chiên xù xốt miso bao giờ cả. Anh Godai đã thưởng thức món này bao giờ chưa ạ?” Ngồi ghế bên cạnh, Nakamachi vừa lướt điện thoại vừa hỏi.
“Chưa, thực ra tôi cũng chưa ăn bao giờ. Lần trước đi công tác tôi cũng nghĩ đến món đó nhưng rốt cuộc vẫn chưa thử. Tôi không hình dung nổi mùi vị của nó. Thú thực với cậu, tôi bị cái bệnh ghét theo thành kiến ấy.”
“Vậy ạ. Nhưng nhìn bề ngoài không thể biết được bên trong thế nào mà.”
“Mẹ tôi thường bảo chính vì cái tính đấy nên tôi mới ế vợ. Nhưng nếu cậu muốn ăn thì tôi sẽ đi cùng. Xong việc, thấy quán nào ổn thì chúng ta vào.”
“Hình như có nhiều quán lắm ạ. Dù sao đây cũng là Nagoya mà,” Nakamachi vẫn không rời mắt khỏi điện thoại.
Loa trên tàu vừa phát thông báo chỉ một lát nữa thôi tàu sẽ đến ga Nagoya. Godai kiểm tra lại tấm vé cất trong túi.
Bốn ngày sau hôm tham gia cuộc họp với toàn cán bộ cốt cán, Godai nhận lệnh xuống Aichi công tác một chuyến nữa. Lần này họ sẽ tới Tenpaku, thành phố Nagoya. Vì phải đến ga Nagoya nên họ có thể đi bằng tàu Nozomi. Chưa kể Nakamachi cũng được duyệt cho đi cùng. Cậu ta tỏ ra rất hăng hái, có vẻ lâu lắm rồi cậu mới được cử đi công tác.
Quả nhiên hồ sơ điều tra liên quan đến “Vụ án mạng tại văn phòng tài chính trước ga Higashi-Okazaki” hầu như không còn. Xét từ việc vụ án đã hết thời hiệu truy tố cũng như đã xảy ra quá lâu thì đó là điều hết sức tự nhiên, khó mà cho rằng cảnh sát tỉnh Aichi cố tình giấu giếm. Trái lại họ còn tỏ ra khá hợp tác, kiên trì tìm cho bằng được người phụ trách điều tra lúc bấy giờ. Vì không còn lưu lại hồ sơ nên họ chỉ còn cách trông cậy vào trí nhớ của những người đã lớn tuổi, không khó để hình dung ra họ đã vất vả thế nào. Về phần mình, Godai lấy làm kính nể họ.
Cuối cùng, cảnh sát tỉnh Aichi đã tìm ra một nhân vật mà lúc này Godai và Nakamachi đang trên đường tới gặp. Nghe nói đó là một cựu điều tra viên, từng phụ trách vụ án. Người này đã bảy mươi hai tuổi. Thời điểm xảy ra vụ án, ông ấy chưa đến bốn mươi. Mong sao ông ấy từng là cảnh sát tuyến đầu.
Về vụ sát hại luật sư Shiraishi, đáng tiếc thay, khó có thể nói rằng công tác điều tra đang tiến triển. Con dao dùng làm hung khí là loại có thể mua được ở các cửa hàng bán buôn, tại hiện trường vụ án, không tìm thấy vật gì mà có thể hung thủ đã bỏ lại. Đến thời điểm hiện tại, cảnh sát cũng không thu được bất cứ hình ảnh nào có giá trị từ các camera an ninh gắn xung quanh khu vực xảy ra án mạng. Nhóm phụ trách điều tra về mặt địa điểm trước đó từng làm sáng tỏ việc Kuraki thường lui tới quán Asunaro, về sau cũng không thu được kết quả gì đáng kể.
Hiện tại, cảnh sát đang đặt hy vọng vào hướng điều tra dựa trên thông tin định vị lưu lại trong điện thoại thông minh mà Shiraishi Kensuke mang theo người. Rất khó nghĩ đến khả năng Shiraishi Kensuke bị sát hại bởi một người lần đầu gặp mặt, bởi vậy chắc chắn trước đây nạn nhân đã từng gặp hung thủ ở đâu đó rồi. Vì thế, cảnh sát đã lần theo mọi dấu chân của Shiraishi trong thời gian gần đây, nếu ông ấy nán lại một quán nào đó thì nhiều khả năng là để gặp gỡ và chuyện trò với ai đấy, cảnh sát sẽ điều tra hình ảnh trích xuất từ các camera an ninh bố trí trong quán. Trong trường hợp quán không lắp camera, cảnh sát sẽ kiểm tra hình ảnh từ các camera an ninh đặt gần đó, như ở vỉa hè chẳng hạn. Một công việc đòi hỏi sự kiên nhẫn nhưng lại có ưu điểm là giúp cảnh sát biết chính xác gần đây nạn nhân đã tiếp xúc với những người như thế nào.
Nói vậy nhưng không có nghĩa là cảnh sát sẽ xác định được hung thủ. Nếu tất cả những nhân vật được camera ghi lại đều là đối tác làm ăn hoặc thân chủ của nạn nhân thì sau đó coi như là ngõ cụt.
Vừa ra khỏi cửa soát vé ở ga Nagoya, Godai và Nakamachi đã thấy một người đàn ông, tuổi chừng trên dưới ba mươi, tiến đến gần. Cậu ta đeo kính, nom có vẻ là một người dễ chịu.
Hai bên chào hỏi, xác nhận lại thân phận của nhau. Đối phương tên là Katase, tuần cảnh trưởng làm việc cho Ban cảnh sát khu vực trực thuộc Sở Cảnh sát tỉnh Aichi. Hai bên đã họp bàn trước với nhau về việc Katase sẽ dẫn đường cho Godai và Nakamachi.
“Chúng tôi rất xin lỗi vì đã đưa ra một yêu cầu phiền phức như thế này,” Godai vừa trao cho Katase món quà mang từ Tokyo, vừa xin lỗi.
“Anh đừng khách sáo, đôi bên cùng giúp đỡ nhau thôi mà,” Katase mỉm cười.
Có vẻ như từ đây họ sẽ di chuyển bằng ô tô. Ra khỏi nhà ga, Katase bảo Godai và Nakamachi đứng chờ để đi lấy xe. Lát sau, một chiếc sedan trắng xuất hiện. Katase là người cầm lái.
Nakamachi toan trèo lên ghế phụ nhưng Godai ngăn lại, tranh ngồi vào chỗ đó. Ngồi ở trên anh sẽ dễ nói chuyện với Katase hơn.
“Chắc các cậu đang nghĩ sao cảnh sát Tokyo lại bày ra cái trò rắc rối này nhỉ? Dù sao vụ án cũng xảy ra hơn ba mươi năm trước rồi mà,” xe vừa lăn bánh, Godai đã mở lời ngay.
“Cá nhân em thấy thú vị đấy chứ ạ. Đây còn là lần đầu tiên em được điều tra về một vụ án xảy ra trước cả khi mình ra đời nữa chứ,” giọng Katase rất ôn hòa. Nghe không giống lời nói xã giao.
“Cậu cũng tham gia vào việc điều tra lần này ư?”
“Tuy đối tượng tìm kiếm là một cựu cảnh sát nhưng dù gì người đó giờ cũng là ông lão rồi. Vậy mới đến lượt Ban Cảnh sát khu vực bọn em được ra tay.”
Theo lời Katase thì nhân vật mà họ đang trên đường đến gặp có tên là Muramatsu Shigenori, vào thời điểm xảy ra “Vụ án mạng tại văn phòng tài chính trước ga Higashi-Okazaki,” người này đang làm việc cho Đội cảnh sát số Một thuộc Phòng cảnh sát sở tại. Cấp bậc của ông ta khi đó là hạ sĩ cảnh sát tuần tra, tham gia vào lực lượng điều tra tuyến đầu.
“Ông ấy khá minh mẫn và vẫn còn nhớ chính xác về vụ án. Ngoài ra, mà có lẽ đây cũng là điều quan trọng nhất, ông ấy vẫn còn lưu giữ những ghi chép về cuộc điều tra lúc bấy giờ.”
“Ồ, thật ư?”
“Nói vậy nhưng cũng chỉ là những ghi chép cá nhân thôi ạ. Ông ấy nói là vẫn còn giữ, chưa vứt những cuốn sổ hay tài liệu sử dụng từ thời còn đương chức. Nghe nói trong số đó có cả những ghi chép liên quan đến vụ án đó.”
“Ra vậy.”
Godai hiểu ra. Bản thân anh cũng đang cất giữ toàn bộ các ghi chép điều tra từ trước đến giờ trong phòng riêng. Dẫu biết chúng chẳng giúp ích gì, anh vẫn không nỡ vứt đi. Chỉ mình anh mới hiểu để có được những thông tin ấy, anh đã phải rong ruổi khắp nơi khắp chốn, vất vả đến như thế nào.
Sau khoảng ba mươi phút, Katase dừng xe. Đó là một khu dân cư, gần đó có một nhà trẻ. Đập vào mắt Godai là khu nhà chung vách, xem ra có rất nhiều hộ gia đình làm công ăn lương đang sinh sống ở đây.
Katase dẫn họ đến một căn nhà cũ kỹ pha trộn giữa phong cách Nhật Bản và phương Tây. Y như rằng chỗ để xe ở đây cũng rất rộng rãi, có thể đỗ thoải mái hai chiếc ô tô. Dù lúc này chỉ có độc một chiếc xe con đang đậu ở đó.
Sau khi Katase trao đổi qua chuông đàm thoại, cánh cửa ngoài hiên mở ra, một người đàn ông đầu bạc trắng xuất hiện. Ông ta trông nhỏ nhắn hơn Godai nghĩ, khuôn mặt cũng rất hiền hậu. Ở ông không toát ra phong thái của một cựu cảnh sát.
Người đàn ông niềm nở mời khách vào nhà. Họ được dẫn vào phòng khách kiểu Tây – nơi có thể trông ra khoảnh vườn nhỏ – rồi ngồi đối diện với Muramatsu bên chiếc bàn đá cẩm thạch. Sau khi chào hỏi lại một lần nữa, vợ Muramatsu bưng trà Nhật ra. Đó là một người phụ nữ trầm tính, mái tóc ngắn nhuộm màu sáng. Bà trang điểm rất đẹp, xem ra là để tiếp khách.
“Xin lỗi vì đã đến quấy quả ông bà trong lúc bận rộn.”
Thấy Godai cúi đầu, Muramatsu liền xua tay, nói “Không sao, không sao. Chúng tôi có bận bịu gì đâu. Cho đến mãi gần đây tôi còn làm bảo vệ ở bãi xe, nhưng rồi cũng bị người ta cho về vườn. Ngày nào tôi cũng rảnh đến phát chán ra. Nếu có thể giúp gì được thì tôi rất sẵn lòng.” Giọng Marumatsu nghe rất hoạt bát. Xem ra đúng như Katase nói, ông ấy vẫn còn minh mẫn.
“Chắc ông đã nghe chuyện rồi, trong quá trình điều tra một vụ án mạng xảy ra tại Tokyo vài ngày trước, chúng tôi đã xác minh được một nhân chúng xuất thân từ tỉnh Aichi, vốn là vợ của nghi phạm trong một vụ án mạng. Chính là ‘Vụ án mạng tại văn phòng tài chính trước ga Higashi-Okazaki’ xảy ra năm 1984, ở đây.”
Nghe Godai nói, Muramatsu gật gù với một vẻ mặt rất bí hiểm.
“Tôi cũng nghe nói vậy. Người phụ nữ đó đang sống ở Tokyo à? Tôi cũng từng gặp bà ấy một hai lần gì đấy, nhưng không nhớ mặt.”
“Chưa rõ liệu bà ấy có liên quan đến vụ án mà chúng tôi đang điều tra hay không, nhưng trước mắt chúng tôi muốn nắm được xem đó là vụ án như thế nào, vì vậy chúng tôi mới đến tìm ông thế này.”
Muramatsu gật gù vẻ hài lòng.
“Ừm, nếu vậy thì tôi chính là người phù hợp đấy, mặc dù tự mình nói ra cũng thật ngại. Tôi đã trực tiếp tham gia điều tra từ đầu chí cuối. Dù sao, tôi cũng là người đầu tiên chạy đến hiện trường mà. Người trình báo khi ấy vẫn đứng nguyên bên cạnh thi thể nạn nhân, không rời khỏi phòng.”
“Vậy sao?” Godai tròn xoe mắt. Nói vậy thì Muramatsu đúng là người thích hợp rồi.
Muramatsu bèn lấy một cuốn sổ ghi chép cũ ra khỏi túi giấy đặt bên cạnh rồi đeo cặp kính đang để trên bàn lên.
“Tôi vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra ngày hôm đó. Dạo ấy tôi sống gần Yahagigawa, trong lúc đang ăn tối, tôi nhận được cuộc gọi khẩn cấp, liền vội vã lao đến hiện trường. Đó là tầng hai của một tòa nhà phức hợp nằm gần ga Higashi-Okazaki thuộc tuyến đường sắt Nagoya. Một người đàn ông mặc com-lê bị đâm chết trong văn phòng có treo tấm biển trông rất mờ ám ‘Thương mại Xanh.’ Có một con dao dính máu rơi dưới sàn nhà nhưng nghe nói nó vốn là đồ dùng trong văn phòng, do vậy cảnh sát nhận định hung thủ gây án trong lúc kích động sau một cuộc cãi vã nào đó chứ không phải có kế hoạch từ trước. Sau đấy, chúng tôi lập tức thành lập tổ chuyên án và tiến hành điều tra, nhưng tìm hiểu ra mới biết nạn nhân, tức người đàn ông có tên Haitani đó chỉ toàn làm những việc xấu xa. Nói thế này hơi khó nghe nhưng việc hắn bị sát hại âu cũng đáng đời.”
“Người đó đã làm những chuyện gì vậy?”
“Các cậu còn trẻ như vậy có khi không biết rõ lắm, nhưng các cậu có từng nghe đến vụ án Tozai Shoji bao giờ chưa?”
“Tozai Shoji… À, tôi nhớ là đã từng học ở trường cảnh sát rồi. Hình như đó là một vụ lừa đảo quy mô lớn thì phải.”
Muramatsu chậm rãi gật mạnh đầu.
“Đầu tiên, chúng dụ khách hàng mua vàng ròng. Hứa hẹn là nó có giá trị tài sản và kiểu gì cũng tăng giá. Bản thân việc mua bán đó không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở chỗ chúng không đưa số vàng ròng đó cho khách hàng. Mà thay vào đó, chúng đưa cho họ những tờ giấy được gọi là trái phiếu. Rồi chúng khăng khăng số vàng kia đang được công ty giữ hộ. Nếu đúng như thế thì đã chẳng thành chuyện, đằng này sự thật lại hoàn toàn khác. Công ty đó chẳng mua vàng viếc gì hết, toàn bộ số tiền nhận được từ khách hàng chúng đều đút túi. Có thể các cậu sẽ lấy làm lạ, không hiểu tại sao chiêu trò đó lại hiệu quả nhưng trên thực tế có rất nhiều người, mà trước tiên phải kể đến là người già đã bị lừa bởi mánh khóe ấy. Dĩ nhiên chúng không thể lừa gạt người ta mãi. Rất nhiều người đã khiếu nại và toàn bộ âm mưu bẩn thỉu của công ty đã bị phanh phui. Công ty bị phá sản, tất cả số tài sản còn lại phải hoàn trả cho những người bị hại. Nói vậy nhưng số tiền đó chỉ như muối bỏ biển thôi,” nói một mạch đến đây, Muramatsu bèn nhấp một ngụm trà.
“Vụ án đó có liên quan đến chuyện này ạ?”
“Liên quan một cách gián tiếp thôi. Mặc dù Tozai Shoji bị sập nhưng trong số các cán bộ công nhân viên của công ty này, rất nhiều người đã dùng những kiến thức, kinh nghiệm có được từ thời còn đi làm để khơi mào những chiêu trò lừa đảo mới. Nào thì sử dụng đặc quyền hội viên sân golf, nào thì giao dịch hợp đồng tương lai kim loại quý palladium, nào thì dụ khách mua những loại đá quý vốn rẻ như bèo với giá cao ngất ngưởng… Tóm lại chúng dùng mọi thủ đoạn để lừa đảo khách hàng, gom tiền về túi mình. Sau cùng chúng sẽ bỏ trốn hoặc tự lên kế hoạch phá sản công ty. Mỗi lần như vậy, các ông già bà cả lại trở thành nạn nhân của chúng. Đặc biệt, chúng thường nhắm đến những người già neo đơn. Chúng sẽ gọi điện cho hết người này đến người khác, phát hiện người nào đang sống một mình, chúng sẽ dùng đủ mọi cách để lừa họ. Chúng nói những lời nhảm nhí, đại loại như nếu ông bà gửi quá nhiều tiền vào ngân hàng thì lương hưu sẽ bị giảm, vì thế nên mang tiền đi đầu tư thì hơn. Bọn chúng đúng là những kẻ cặn bã của xã hội, vậy mà nạn nhân Haitani Shozo lại hành động chẳng khác nào loài linh cẩu, đi bợ đỡ lũ người ấy để được ăn chia.”
Cuối cùng cũng thấy được mối liên quan với vụ án. Godai hơi rướn người về phía trước.
“Như tôi vừa nói khi nãy, lũ người kinh doanh vô đạo đức đó lúc nào cũng chăm chăm tìm kiếm con mồi. Haitani đã tiếp cận bọn người ấy, giới thiệu cho chúng những người có thể lừa được. Trước đó hắn từng làm việc cho một công ty bảo hiểm nhân thọ, khi nghỉ việc hắn tự tiện đem theo danh sách khách hàng và dùng nó làm nguồn thông tin. Vì thế, hắn nắm rõ tuổi tác, thu nhập, tiền tiết kiệm, có khi còn biết cả thành phần gia đình của người ta. Đối với lũ người đang âm mưu những trò kinh doanh vô đạo đức thì hắn ta thực sự được việc. Haitani dẫn đám nhân viên kinh doanh của mấy công ty đó đến tận nhà những người già mà chúng đang nhắm đến, mượn việc chăm sóc khách hàng sau khi mua bảo hiểm rồi tiện thể giới thiệu đám người này cho họ luôn. Về phần mình, các ông già bà cả cứ đinh ninh công ty nọ có liên quan đến công ty bảo hiểm mà mình đang tham gia nên dễ dàng bị lừa. Chưa kể Haitani thực chất là một gã rất mồm mép. Thi thoảng hắn lại mang quà cáp đến, đối với những người già neo đơn, họ sẽ có cảm giác muốn mở lòng với gã, coi gã như người trong nhà.”
Nghe xong câu chuyện của Muramatsu, Godai trộm nghĩ đúng là gã Haitani đó có bị giết cũng đáng đời.
“Vậy là có thể đoán được động cơ khiến hắn bị đâm chết nhỉ?”
“Đúng vậy. Phương châm của chúng tôi hồi đó tập trung chủ yếu vào việc điều tra các nạn nhân đã bị Haitani lừa gạt. Tuy nhiên, tìm hiểu ra mới biết vào thời điểm xảy ra vụ án, hóa ra rất ít người nhận ra mình hắn lừa. Trong số đó có bà lão vẫn tin tưởng hắn, nghe tin Haitani chết, bà lão còn khóc lóc, nói tại sao một người tử tế như thế lại ra nông nỗi ấy.”
“Khiếp thật,” ngồi bên cạnh Godai, Nakamachi bỗng lẩm bẩm. Có lẽ cậu đang cảm thán trước những mánh khóe lừa đảo của Haitani.
“Trong quá trình điều tra, chúng tôi đã tìm ra một nhân vật có tên là Fukuma Junji. Người này kinh doanh một cửa hàng đồ điện ở Toyokawa, theo lời mời gọi của Haitani, anh ta đã dính vào một vụ giao dịch hợp đồng tương lai palladium. Khi đó anh ta bốn mươi bốn tuổi, thuộc vào hàng trẻ tuổi trong số những người bị hại, nhưng việc anh ta có kiến thức về điện hóa ra lại dở. Anh ta tự mình mày mò chút ít rồi cứ ngỡ palladium thực sự là một kim loại đầy hứa hẹn. Ngặt nỗi về hợp đồng tương lai thì anh ta hoàn toàn là một tay mơ. Lúc giá lên cao nhất thì anh ta bị ép phải mua vào, lúc xuống thấp nhất thì công ty lại tự tiện bán ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy, chỉ trong nháy mắt, tài sản của anh ta đã chạm đáy. Vậy trong lúc đó công ty đã làm gì, khi Fukuma mua vào thì họ bán ra, còn lúc Fukuma bán ra thì họ lại mua vào. Trái ngược với Fukuma, họ mua vào lúc rẻ nhất và bán ra lúc đắt nhất nên đã hốt bộn tiền. Như thể Fukuma đã biếu không toàn bộ tiền của mình cho công ty vậy.”
“Chúng thật xảo quyệt,” Godai nhăn mặt. “Nhưng tại sao người đó vẫn tiếp tục giao dịch?”
“Vì công ty đó bảo đảm với anh ta là sẽ giữ nguyên phần vốn gốc. Có lẽ vì thế mà Fukuma nghĩ rằng cho dù không lời lãi thì số tiền mình bỏ ra vẫn sẽ trở về nguyên vẹn. Nào ngờ công ty đó lại lặn mất tăm. Đến lúc đấy Fukuma mới nhận ra mình bị lừa nên đã khiếu nại với Haitani. Anh ta bảo hắn, ‘mày rõ ràng cùng một giuộc với chúng, mau trả tiền thua lỗ cho tao đi.’ Đương nhiên, làm gì có chuyện Haitani gật đầu đồng ý. Hắn nhất mực nói mình chỉ giới thiệu thôi chứ không biết gì. Haitani có thuê một đứa cháu trai làm chân trực điện thoại cho mình, theo lời cậu ta thì Fukuma đã mấy lần tìm đến văn phòng,” Muramatsu vừa sờ vào cặp kính, vừa nhìn xuống quyển sổ. “Vào hôm xảy ra vụ án cũng có người trông thấy Fukuma. Khoảng ba mươi phút trước khi có người báo cảnh sát, Fukuma và một người giao hàng cho quán mì soba đã đi ngang qua nhau trên cầu thang bộ của tòa nhà. Dĩ nhiên chúng tôi đã yêu cầu anh ta tự nguyện ra khai báo.”
“Fukuma có nhận tội không ạ?”
Muramatsu liền chu môi, lắc đầu.
“Anh ta thừa nhận mình đã tới văn phòng gặp Haitani. Nhưng phủ nhận việc mình là hung thủ. Anh ta chỉ đánh gã thôi.”
“Sao cơ?” Godai hỏi lại. “Đánh ấy ạ?”
“Hình như anh ta đã đánh gã. Anh ta thừa nhận điều đó. Ngay lập tức, anh ta bị bắt giữ vì tội gây thương tích. Trên thực tế, mặt nạn nhân có dấu hiệu bị chảy máu trong nên cảnh sát cũng suy đoán nạn nhân đã bị hung thủ đánh.”
Thì ra chuyện là như vậy, Godai vỡ lẽ. Nếu vậy thì đâu thể nói là bị bắt vì vụ khác được.
“Fukuma bị bắt giam từ thời điểm đó ạ?”
“Đúng vậy. Sau khi chuyển hồ sơ cho Viện công tố về tội gây thương tích, họ đã tiến hành thẩm vấn Fukuma.”
“Ông phụ trách cuộc thẩm vấn đó ạ?”
“Không phải. Người thẩm vấn Fukuma là trung sĩ cảnh sát và hạ sĩ cảnh sát tuần tra đến từ sở cảnh sát tỉnh. Tên của họ hình như là…” Muramatsu xem lại sổ rồi nói, “Trung sĩ cảnh sát Yamashita và hạ sĩ cảnh sát tuần tra Yoshioka. Một bộ đôi nổi tiếng với những cuộc thẩm vấn rất gắt gao. Đối với những kẻ lòng vòng khai rắc rối rằng chỉ đánh chứ không đâm chết người ta, cách tốt nhất là buộc họ phải khai ra sự thật, dù có phải đe dọa. Chính vì thế, khi nghe tin bộ đôi đó phụ trách thẩm vấn, chúng tôi cũng cho là hợp lý. Chúng tôi kỳ vọng, với sự tham gia của bộ đôi đó, vụ án sẽ lập tức được giải quyết ổn thỏa. Chắc hẳn sẽ có ý kiến cho rằng cách làm đó là thô bạo nhưng các cuộc điều tra thời ấy vốn dĩ là như vậy mà.”
Nói đến chuyện thẩm vấn, ông Muramatsu đột nhiên trở nên ấp úng.
“Vậy là ông cũng không có mặt trong buổi thẩm vấn đó ạ?”
“Không. Có điều tôi từng nghe một thư ký phụ trách ghi chép kể lại tình hình diễn ra bên trong phòng thẩm vấn. Người thẩm vấn chính là hạ sĩ cảnh sát tuần tra Yoshioka, ông ấy chất vấn nghi phạm cực kỳ hung tợn, bởi vậy Fukuma dường như đã hoàn toàn khiếp vía. Trung sĩ cảnh sát Yamashita thì quay ra quở trách Yoshioka, và nói với Fukuma bằng lời lẽ nhẹ nhàng hơn, đồng thời ngầm ám chỉ với anh ta, nếu không mau chóng khai nhận anh ta sẽ phải hứng chịu những chuyện còn khủng khiếp hơn nhiều. Viên thư ký ấy nói với tôi rằng, bị bức ép đến như thế chắc Fukuma không chịu nổi lâu đâu, sẽ phải tự thú sớm thôi. Nào ngờ…” Muramatsu buông một tiếng thở dài não nề. “Có trong mơ tôi cũng không dám nghĩ chuyện lại thành ra như vậy.”
“Tôi nghe nói ông ấy đã thắt cổ tự vẫn.”
“Đúng vậy. Anh ta đã cởi áo ra, cuộn dài, vắt qua sắt cửa sổ rồi treo cổ,” Muramatsu cầm tách trà lên, song có vẻ như tách trà đã cạn, sau khi nhòm vào trong, ông lại đặt xuống bàn.
“Vừa rồi tôi đã giải thích những điểm chính của vụ án. Đúng là đã có những khinh suất trong công tác quản lý ở khu tạm giam nhưng về mặt điều tra, tôi nghĩ không có sai sót gì đáng kể.”
Godai gật đầu. Theo những gì anh vừa được nghe thì Muramatsu nói đúng. Anh cũng hiểu vì sao vụ án được chuyển cho Viện công tố trong tình cảnh nghi phạm đã không còn và khép lại bằng quyết định không khởi tố.
Muramatsu gọi vợ đang ngồi cách đó một quãng, sai bà đi pha trà, sau đó quay về phía Godai.
“Cậu còn muốn hỏi điều gì về vụ án đó không?” Godai bèn dựng thẳng lưng.
“Trong số những người có liên quan đến vụ án, có nhân vật nào tên là Kuraki không ạ? Tên đầy đủ là Kuraki Tatsuro.”
“Kuraki,” Muramatsu nói, đoạn nghiêng đầu ngẫm nghĩ. “Chà, sao nhỉ? Nói gì thì nói vụ án cũng xảy ra hơn ba mươi năm trước rồi, trong khoảng thời gian đó tôi đã gặp không biết bao nhiêu người, nếu nhớ hết tên những người có liên quan thì đầu tôi nổ tung mất. Chí ít thì trong số những nhân vật quan trọng của vụ án đó, không có cái tên nào như vậy.”
Muramatsu lấy từ trong túi giấy ra một tập tài liệu. Thế rồi, có thứ gì đấy bị lôi ra theo, rơi xuống sàn nhà. Đó là một cuốn sổ tay da nhỏ, màu đen. Muramatsu cất cuốn sổ vào túi giấy, rồi chìa tập tài liệu về phía Godai.
“Đây là danh sách những người Haitani đã giới thiệu cho bọn làm ăn thất đức. Trong số này có những người rơi vào cảnh tiền thật mua của giả, rồi có những người thì vướng vào bán hàng đa cấp. Bọn đấy đúng là một phường kinh doanh lừa đảo.”
Godai nhận lấy tập tài liệu, đưa cho Nakamachi. “Cậu thử tra xem trong này có tên của Kuraki không.”
“Vâng ạ.”
Thấy Nakamachi mở tập tài liệu, Godai bèn đưa mắt trở lại chiếc túi giấy.
“Cuốn sổ khi nãy ông dùng ở hiện trường ạ?”
“Cái này à?” Muramatsu cầm cuốn sổ lên. “Đúng vậy. Tôi đã đem nó đến hiện trường.”
“Cho tôi xem được không ạ?”
“Xin mời, cậu cứ tự nhiên. Hồi đó tôi mua tích trữ nhiều sổ loại này lắm, mỗi lần có vụ gì xảy ra là tôi lại đem theo một cuốn sổ mới.”
“Ra vậy, thế cũng hợp lý ạ.”
Godai mở cuốn sổ cũ ra. Trang đầu tiên có ghi dòng chữ “Đến hiện trường lúc 7 giờ 55 phút ngày 15/5, tầng 2 tòa nhà Yahagigawa, Thương mại Xanh, NN: Haitani Shozo.” “NN” có lẽ là viết tắt của từ “nạn nhân.” Chữ viết khá cẩu thả nhưng vẫn đủ để luận ra được. Nhìn nét chữ cũng có thể cảm nhận được sự cấp bách của một viên cảnh sát tức tốc lao đến hiện trường khi đang ăn dở bữa cơm tối.
Trang tiếp theo có viết “Số điện thoại của Sakano Masahiko – con của em gái,” từ đoạn đó chữ viết càng ngoáy hơn nữa, rất khó đọc.
“Chỗ này viết gì thế ạ?”
“Đâu? Chà, xin lỗi cậu, chữ tôi xấu quá. Chỗ nào, đưa tôi xem.”
Godai đưa cuốn sổ cho Muramatsu, cùng lúc đó Nakamachi ngồi bên cạnh cũng trả lại anh tập tài liệu. “Trong danh sách này không có tên của Kuraki ạ.”
“Vậy à.”
Godai cũng đoán trước như vậy. Theo lời kể của Muramatsu thì người bị hại chủ yếu là người già. Rất ít khả năng Kuraki – khi đó mới tầm ba mươi tuổi lại lọt vào tầm ngắm.
“Đây là thông tin tôi hỏi được từ cháu trai của Haitani,” Muramatsu nói. “Vừa nãy tôi cũng nói rồi còn gì. Haitani có thuê cậu cháu, vốn là con trai của em gái làm chân trực điện thoại. Chỗ tôi viết chữ Sakano Masahiko chính là viết về cậu ta. Lúc chúng tôi chạy đến hiện trường, cậu ta đang chờ ở đấy nên ngay lúc đó tôi đã hỏi cậu ta xem đại khái đã xảy ra chuyện gì. Xem nào, ở đây tôi có viết là sau khi gọi báo cảnh sát từ bốt điện thoại công cộng, cậu ta đứng bên ngoài tòa nhà.”
“Ơ?” Godai nhìn Muramatsu. “Lúc nãy ông nói người gọi báo cảnh sát đứng cạnh thi thể nạn nhân, không rời khỏi phòng kia mà?”
“Tôi đã nói vậy. Trong ký ức của tôi thì đúng là như thế. Ô hay, sao lạ thế nhỉ?” Muramatsu bắt đầu lật giở cuốn sổ tay cũ của mình. Cuối cùng ông ta reo lên, “À, phải rồi. Tôi nhớ ra rồi. Xin lỗi cậu. Tôi nhầm một chút. Có hai người cơ.”
“Hai người?”
“Có hai người phát hiện thi thể. Một người là cháu của nạn nhân – người báo cảnh sát, còn một người nữa ở trong phòng. Xem nào, theo lời kể của cháu nạn nhân thì đó là người lái xe.”
“Lái xe? Là lái xe taxi ạ?”
“Không phải thế. À, ở đây có viết này,” Muramatsu đưa cuốn sổ ra xa một chút, có vẻ dù đã đeo kính lão ông ấy vẫn thấy khó đọc. “Người đàn ông gây tai nạn, đưa đón để chuộc lỗi… À, hình như có chuyện như vậy thật.”
“Là chuyện gì ạ?”
“Tôi không nhớ rõ lắm nhưng cũng không phải chuyện gì to tát. Haitani bị thương nhẹ trong một vụ tai nạn giao thông. Vì thế, người đàn ông gây tai nạn đã làm tài xế riêng cho anh ta tới khi vết thương khỏi hoàn toàn. Cháu trai của Haitani đã đến văn phòng cùng với người đàn ông này và phát hiện thi thể nạn nhân. Người đàn ông này không có bất kỳ vấn đề gì nên mau chóng được loại ra khỏi đối tượng tình nghi,” vừa nói Muramatsu vừa lật giở cuốn sổ soạt soạt, thế rồi đột nhiên cánh tay ấy dừng phắt lại, ông “a” lên một tiếng.
“Có chuyện gì thế ạ?”
Muramatsu mở to đôi mắt sau cặp kính, ông mở cuốn sổ, giữ nguyên trên tay, chìa về phía Godai, tay còn lại chỉ vào một chỗ trên trang giấy.
Godai nhổm người dậy, nhòm vào cuốn sổ.
Những từ rồi câu ngắn ngủn được viết một cách cẩu thả, nguệch ngoạc. Chữ nào cũng rất khó đọc nhưng riêng chữ mà Muramatsu đang chỉ vào được viết bằng chữ cứng, tương đối dễ đọc.
Đó là chữ “Kuraki.”
Misokatsu là món thịt heo chiên xù được phủ nước xốt làm từ tương miso, đặc sản vùng Nagoya.