← Quay lại trang sách

Chương 9

Rời khỏi nhà Muramatsu, Katase lại tiễn Godai và Nakamachi ra tận ga Nagoya. Lần này Godai để Nakamachi ngồi ở ghế phụ, còn mình thì gọi điện về cho tổ chuyên án.

“Tôi cũng đang định gọi cho cậu đây,” Sakurakawa nói. “Nhưng trước hết tôi muốn nghe đầu đuôi chuyện của cậu đã. Nghe giọng cậu có vẻ rất phấn khích nhỉ? Cậu đã thu hoạch được gì à?”

“Một sự thật đáng kinh ngạc ạ.”

Godai báo cáo cho Sakurakawa những thông tin anh hỏi được từ nhà Muramatsu.

“Chuyện này đúng là bất ngờ thật. Không ngờ Kuraki lại dính líu đến vụ án đó.”

“Kuraki không chỉ được nhắc tới trong sổ tay của ông Muramatsu thôi đâu, sau khi tra hết các tài liệu ông ấy còn cất giữ, chúng tôi còn tìm thấy bản sao của Biên bản thỏa thuận về việc thu thập dấu vân tay. Ở đó có chữ ký viết tay của Kuraki Tatsuro. Không thể nhầm lẫn được.”

“Vậy là xâu chuỗi được với quán ăn nhỏ đó rồi nhỉ? Hừm, khi giải được một câu đố là sẽ như thế này đây. Hết tấm thẻ này đến tấm thẻ khác sẽ được lật ra.

“Phía anh cũng có thông tin gì rồi ạ?”

“Còn hơn cả thế ấy chứ. Nhóm điều tra camera an ninh đã lập công lớn. Ngày 6 tháng Mười, Shiraishi đã vào một quán cà phê gần ga Tokyo. Camera an ninh đặt ở cửa ra vào quán đã ghi lại hình ảnh một nhân vật bước vào quán sau Shiraishi chừng hai phút. Không cần tôi nói chắc cậu cũng biết người đó là ai rồi nhỉ?”

“Kuraki đúng không ạ?”

“Chính hắn. Cậu hãy lập tức tới nhà Kuraki, hỏi cho ra nhẽ. Tôi cũng cử phía Tsutsui đến hỗ trợ rồi. Tôi sẽ liên lạc với cảnh sát địa phương, trong trường hợp cần thiết, cậu có thể yêu cầu Kuraki tự nguyện tới đồn cảnh sát.”

“Trước khi tới nhà Kuraki, chúng ta không cần xác nhận xem ông ta đang ở đâu à?”

“Không cần đâu. Nếu biết cảnh sát Tokyo tìm đến một lần nữa, chắc ông ta sẽ nhận ra là lớn chuyện rồi. Giả sử Kuraki có dính líu đến vụ án, tôi e rằng ông ta sẽ bỏ trốn. Từ chỗ bọn cậu đến nhà Kuraki gần không mà. Kể cả ông ta không có nhà thì cũng chẳng có vấn đề gì cả.”

“Anh nói đúng. Chúng tôi sẽ đến đó mà không báo trước.”

Godai tắt điện thoại, thuật lại nội dung cuộc trò chuyện với Sakurakawa cho Nakamachi nghe.

“Xem ra cuối cùng cũng có tiến triển rồi anh nhỉ?” Ánh mắt Nakamachi sáng lấp lánh.

“Cấp trên phái người tới viện trợ chắc là để canh chừng nhà Kuraki, không cho ông ta tẩu thoát. Xem ra đội trưởng đã cho Kuraki vào tầm ngắm, coi ông ta là hung thủ thực sự rồi.”

“Tốt quá rồi,” ngồi ở ghế lái, Katase góp chuyện. “Không hiểu sao ngay cả em cũng thấy hồi hộp. Các anh hãy cố lên ạ.”

“Cảm ơn cậu,” Godai đáp.

Đến ga Nagoya, họ chào tạm biệt Katase ở cổng soát vé rồi lên tàu tốc hành Kodama hướng đi Tokyo.

“Dù vậy tôi vẫn không hiểu. Vụ án xảy ra hơn ba mươi năm trước thì mắc mớ gì đến vụ án lần này,” ngồi trên băng ghế tự chọn, Godai khoanh tay lại.

“Anh có tò mò chuyện đó không, đúng là Kuraki có liên quan đến vụ án ngày xưa, nhưng hình như đối với đội điều tra, ông ta không phải một nhân vật quan trọng cho lắm. Nếu ví đây như một bộ phim thì ông ta chỉ là diễn viên quần chúng. Chỉ liên quan ở mức độ đấy thôi, chẳng lẽ tới giờ ông ta vẫn chưa quên sao ạ?”

“Tôi không biết. Tôi chẳng hiểu gì hết,” Godai nhún vai.

Sau khi đến ga Mikawa Anjo, họ đi về phía bãi đậu taxi. Vì là lần thứ hai tới đây nên Godai đã quen. Anh nói với tài xế taxi, “Cho chúng tôi đến Sasame.”

Đến trước nhà Kuraki, hai người xuống xe. Godai hít một hơi thật sâu rồi tiến về phía cổng nhà, bấm nút trên chuông đàm thoại. Nhưng chờ một lúc vẫn không thấy ai trả lời. Chắc Kuraki đi vắng. Godai và Nakamachi quay sang nhìn nhau.

Đúng lúc đó. Có tiếng người nói từ đằng sau “Các anh vẫn còn chuyện gì muốn hỏi ư?” Ngoảnh lại, họ thấy Kuraki đang đứng đó. Trên tay cầm túi giấy.

“Có chuyện này bằng mọi giá chúng tôi phải xác nhận lại với ông” Godai nói.

“Vậy à. Nếu vậy thì mời hai anh vào. Mặc dù tôi chẳng có gì để mang ra tiếp đón cả,” Kuraki rút chìa khóa ra khỏi túi áo rồi tiến về phía hai người.

Vào trong nhà, họ được dẫn tới căn phòng lần trước. Kuraki nói “Các anh đợi tôi một lát,” rồi lấy hoa tươi ra khỏi túi giấy, đặt lên bàn thờ, cuối cùng chắp hai tay lại. Godai có cảm tưởng tấm lưng ấy càng trở nên nhỏ bé hơn.

“Xin lỗi hai anh,” nói rồi Kuraki ngồi xuống đối diện Godai và Nakamachi.

“Ông vẫn đều đặn dâng hoa lên bàn thờ như vậy à?” Godai hỏi.

“Chỉ lúc nào hứng lên thôi. Chẳng hiểu sao hôm nay tôi lại muốn làm vậy,” Kuraki cười nhạt. Dường như ông ta còn yếu ớt hơn cả lần gặp trước. “Thế các anh muốn xác nhận chuyện gì?”

“Về chuyến viếng thăm Tokyo lần trước của ông. Ông nói là lên Tokyo ngày 5 tháng Mười và trở về ngay ngày hôm sau. Mục đích của chuyến đi là gì vậy?”

“Chuyện đó chắc hẳn lần trước tôi đã nói với anh rồi. Tôi muốn gặp mặt con trai.”

“Chỉ gặp mỗi con trai thôi ư?”

“Ý anh là gì?”

“Chiều tối ngày mùng 6 tháng Mười, ông đã vào một quán cà phê gần ga Tokyo, đúng không nhỉ?”

Gò má Kuraki đanh lại. Ông ta tắc tị.

“Chắc ông đang lấy làm lạ, không hiểu tại sao chúng tôi lại biết chuyện đó nhỉ? Mà cũng dễ hiểu thôi,” Godai vừa quan sát nét mặt của đối phương, vừa tiếp tục. “Tôi sẽ bỏ qua phần giải thích chi tiết. Tóm lại, bây giờ ở Tokyo đâu đâu cũng có camera an ninh. Xét từ mục đích tự tăng cường an ninh, việc các cửa hàng ăn uống hay cửa hàng tiện lợi lắp camera là điều đương nhiên, nhưng ngay cả trong thành phố, camera cũng được bố trí khắp mọi nơi. Trước đây điện thoại công cộng từng là một phương tiện hữu ích đối với những kẻ có ý đồ xấu. Nhưng bây giờ nó lại trở thành đồng minh đáng tin cậy của cảnh sát. Nếu biết hung thủ sử dụng điện thoại công cộng, cảnh sát sẽ phân tích hình ảnh do camera xung quanh các bốt điện thoại ở Tokyo ghi lại. Bởi xung quanh các bốt điện thoại công cộng đều có lắp camera – tỷ lệ này gần như chắc chắn đấy – hòng ghi lại hình ảnh những người sử dụng chúng. Nghĩa là ông cũng đã sa vào mắt lưới của cái xã hội mà người dân bị giám sát khắp mọi nơi. Nhân đây tôi cũng nói luôn, camera đã ghi lại rất rõ hình ảnh người mà ông gặp tại quán cà phê đó. Chắc không cần tôi phải nói nữa nhỉ? Đó chính là luật sư Shiraishi.”

Kuraki không nói gì. Mắt ông ta chăm chú nhìn vào một điểm trong không trung. Nhìn vào đôi mắt ấy, rõ ràng không phải ông ta đang lơ đãng. Godai trộm nghĩ phải chăng có một sự đấu tranh nội tâm nào đó đang diễn ra.

“Lần trước ông trả lời rằng mình chỉ gọi điện cho luật sư Shiraishi để xin tư vấn miễn phí chứ chưa gặp. Nhưng trên thực tế, vài ngày sau đó ông đã lên Tokyo để gặp luật sư Shiraishi. Chuyện này là thế nào? Ông có thể giải thích cho chúng tôi không?”

Quả nhiên Kuraki vẫn im lặng, ngồi bất động như thể đã đông cứng.

Godai ngồi xích sang vị trí có thể nhìn vào mắt Kuraki. “Chúng tôi đã gặp bà Asaba Yoko và cô Orie.”

Mi mắt Kuraki khẽ cử động.

“Bà Yoko nói đã tặng ông lá bùa ở chùa Tomioka Hachimangu. Có chuyện như vậy sao ông lại nói là đã quên mất. Chẳng có lý gì ông lại quên được cả.”

Kuraki bèn nhắm mắt lại. Thế này thì đúng là Godai cũng không thể nhìn vào mắt ông ta được nữa.

“Tại sao ông lại đến quán Asunaro? Lý do ông giấu giếm chuyện đó với cả con trai mình là gì? Không chỉ có vậy. Thậm chí ông còn giấu hai mẹ con bà Asaba một chuyện khác nữa. Ông chính là người đầu tiên phát hiện ra thi thể nạn nhân trong ‘Vụ án mạng ở văn phòng tài chính trước ga Higashi-Okazaki.’ Tại sao ông làm vậy?”

“Ông Kuraki…”

“Đủ rồi.”

“Sao?”

Kuraki nhìn về phía Godai và Nakamachi. Godai không khỏi sửng sốt. Bởi khuôn mặt ấy điềm tĩnh hơn bất cứ lúc nào.

“Tất cả đều do tôi làm. Hung thủ của tất cả các vụ án đó đều là tôi.”

“Tất cả nghĩa là… Không lẽ…”

“Đúng vậy,” Kuraki gật đầu. “Người sát hại ông Shiraishi là tôi. Người đâm chết Haitani Shozo cũng là tôi.”