Chương 11
Cú chạm cốc khiến bọt trào cả ra bàn. Không bận tâm đến điều đó, cả hai cùng đưa cốc bia lên miệng uống. Vị bia thật đặc biệt.
“Cốc bia uống sau khi phá được án đúng là tuyệt nhất anh nhỉ,” Nakamachi nói giọng đầy phấn khích.
“Thì vì vụ này khó nhằn quá mà.”
“Anh Godai đã lập công lớn rồi còn gì. Vậy là anh đã ghi thêm điểm cho kết quả đánh giá rồi nhé.”
“Cậu đừng nói thế. Tôi không hứng thú với mấy thứ đó. Vả lại đây không phải chiến công của mình tôi. Các nhóm điều tra khác cũng đã làm rất tốt.”
Godai chống cằm, nhìn vào bên trong quầy. Người đàn ông mặc áo choàng trắng đang nướng các loại rau củ, hải sản, thịt gà… Hai người đang ở quán nướng theo phong cách robata-yaki mà họ đã cùng tới trước đây. Lần đó họ ngồi bàn, còn tối nay họ ngồi cạnh nhau ở quầy.
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Kuraki Tatsuro thú nhận mọi chuyện. Mặc dù vẫn trong giai đoạn xác minh lời khai đó, song ở thời điểm hiện tại, phía cảnh sát chưa tìm thấy bất kỳ điểm gì mâu thuẫn với lời khai của Kuraki.
Ngay cả Godai cũng choáng váng trước câu chuyện của ông ta.
Chân tướng “Vụ án mạng ở văn phòng tài chính trước ga Higashi-Okazaki” là điều mà anh không ngờ tới. Fukuma Junji – người tự tử trong khu tạm giam hóa ra lại vô tội, mẹ con bà Asaba đã bị người ta kỳ thị rồi bị phỉ báng đầy oan ức, khiến cuộc sống của họ hoàn toàn bị đảo lộn.
Dù vậy, không phải anh không hiểu tâm lý của Kuraki. Nghe xong câu chuyện của ông Muramatsu, Godai cũng ôm một mối ác cảm mãnh liệt đối với người đàn ông có tên Haitani. Có lẽ Kuraki phải cảm thấy nhục nhã lắm. Chuyện đâm chết người trong phút bốc đồng cũng rất dễ xảy ra. Vấn đề là ở hành động sau đó, cho dù là người có bản chất lương thiện đi chăng nữa cũng không thể quyết định ra đầu thú ngay lập tức, việc đắn đo hết chuyện này đến chuyện khác âu cũng là tâm lý bình thường. Nếu có thêm chút thời gian, không chừng Kuraki đã thay đổi suy nghĩ. Tuy nhiên, việc một người khác bị bắt giữ đã tác động lớn đến tâm lý của ông ta. Con người vốn là loài động vật yếu đuối. Nếu có thể lấp liếm được người ta ắt sẽ muốn lấp liếm, điều này không có gì trái với lẽ tự nhiên.
Trái lại, việc mãi đến sau này Kuraki vẫn không thể quên được lỗi lầm của mình, rồi khi biết đến sự hiện diện của mẹ con bà Asaba, ông ta đã bắt đầu ý thức mạnh mẽ về việc phải chuộc tội với họ, có lẽ đã chứng tỏ cho sự trung thực của ông ta.
Vì thế, chuyện xảy ra giữa Kuraki và Shiraishi Kensuke cũng chỉ giống như việc cài sai khuy áo ngay từ nút đầu tiên mà thôi. Những việc Kuraki làm thật ích kỷ và nông nổi, đúng như ông ta thừa nhận, nhưng cách hành xử của ông Shiraishi Kensuke cũng có vấn đề.
“Không biết hai người đó sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?” Giọng Nakamachi trở nên trầm ngâm. “Mẹ con bà Asaba ấy. Anh vẫn chưa cho họ biết chân tướng sự việc đúng không ạ?”
“Bên trên yêu cầu chúng ta tạm thời giữ kín.”
“Nhưng đến một lúc nào đó, chúng ta cũng phải nói cho họ biết chứ.”
“Ờ, đến một lúc nào đó,” Godai bỗng cảm thấy có một cục gì lớn lắm đang đè nặng lồng ngực. Anh đã chuẩn bị tâm lý rằng cái nhiệm vụ khó nhằn đó rồi cũng đến tay mình.
“Nếu biết vị khách thân thiết thực ra lại chính là kẻ gây ra tội ác rồi đổ hết lên đầu chồng và cha mình, không biết họ sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ? Em không tài nào hình dung nổi.”
Godai không thể trả lời câu hỏi của Nakamachi. Anh lặng lẽ nghiêng cốc bia.
“Mà dù sao cũng may thật anh ạ,” Nakamachi nói giọng vui vẻ. “Đã có lúc chúng ta không tìm ra manh mối nào, cuộc điều tra tưởng chừng đi vào ngõ cụt. Thực ra đội trưởng của em còn nói, cứ đà này chúng ta sẽ lạc vào mê cung mất thôi. Thế mà chẳng những không bị lạc vào mê cung, chúng ta còn tìm ra hung thủ thực sự của một vụ án từ đời thuở nào, tuyệt quá đi chứ. Xét về khía cạnh nào đó, vụ án năm xưa cũng bị lạc trong mê cung mà.”
Đang gắp hạt bạch quả nướng, chuẩn bị đưa lên miệng, Godai chợt dừng tay lại.
Lạc trong mê cung ư…
Lời khai của Kuraki đã giải đáp cho rất nhiều nghi vấn. Song duy có một điểm vẫn còn là bí ẩn lớn.
Đó là tại sao cách đây hơn ba mươi năm Kuraki không bị bắt, tại sao ông ta lại được loại ra khỏi diện tình nghi. Thường thì người phát hiện ra nạn nhân sẽ là người bị nghi ngờ trước nhất. Nhưng về điểm này Kuraki chỉ trả lời rằng bản thân ông ta cũng không biết.
Có thật bọn anh đã thoát khỏi mê cung không? Hay lại mắc kẹt trong một mê cung mới không chừng? Godai ra sức gạt bỏ suy nghĩ đó.