← Quay lại trang sách

Chương 12

Khung cảnh thành phố khi ngắm nhìn từ tầng sáu quả là một thế giới khác biệt hoàn toàn so với quê anh. Ở đây có rất nhiều tòa nhà lớn nhỏ mọc lên san sát, giữa những tòa nhà ấy là một hệ thống đường sá phức tạp, đan xen như mắc cửi. Còn ở thị trấn nơi Kazuma sinh ra và lớn lên, đất đai tuy bạt ngàn nhưng chỉ toàn những tòa nhà thấp lè tè. Đã vậy, chúng còn cách nhau một khoảng rất rộng. Gần đây Kazuma ít về quê nhưng có lẽ đến bây giờ quê hương anh cũng chẳng thay đổi gì nhiều. Đó là nơi mà mọi thứ đã đi đến điểm sau cùng rồi, chẳng cần phải thay đổi làm gì.

Kazuma hít thở sâu vài lần. Không khí không đến nỗi bụi bặm như anh hình dung từ khung cảnh bên dưới. Luồng khí lạnh đúng mùa đã chườm mát hai lá phổi đồng thời giúp anh tĩnh tâm lại.

Kazuma đóng cửa kính, kéo tấm rèm đăng-ten rồi ngoảnh đầu lại. Người đàn ông trung niên với khuôn mặt chữ điền, đeo cặp kính gọng vàng đang ngồi ở bàn ăn, vẫn với tư thế hệt như vài phút trước.

“Tôi xin lỗi,” Kazuma nói, đoạn ngồi xuống đối diện người đàn ông.

“Anh đã bình tĩnh hơn chút nào chưa?” Người đàn ông hỏi.

“Chưa,” Kazuma nghiêng đầu. “Nói thế nào nhỉ? Tôi vẫn chẳng nghĩ ngợi được gì.”

Người đàn ông gật gù mấy cái. “Cũng dễ hiểu thôi.” Kazuma nhìn xuống tấm danh thiếp đặt bên cạnh. Trên đó ghi Luật sư Horibe Takahiro. Tấm danh thiếp này anh nhận từ người đang ngồi trước mặt.

Gần trưa, Kazuma đang ở chỗ làm thì có điện thoại. Khi biết người gọi đến là luật sư, anh không khỏi bối rối. Và sau đó thì vô cùng bàng hoàng trước câu chuyện nghe được. Bố anh – ông Tatsuro đã bị bắt. Chưa kể ông còn là nghi phạm giết người nữa.

Kazuma nghĩ ngay tới một chuyện. Cách đây khoảng hai tuần, viên cảnh sát trực thuộc Ban điều tra số Một, Sở Cảnh sát Tokyo đã đến gặp anh. Họ hỏi anh những câu đại loại như ông Tatsuro lên Tokyo vào ngày nào, ông đã làm gì khi ở đây. Hình như họ đang điều tra một vụ án mạng, song họ không cho Kazuma biết chi tiết.

Tối hôm đó, Kazuma đã gọi điện cho ông Tatsuro để xác nhận. Bố anh trả lời tỉnh bơ.

“Không liên quan gì tới bố cả. Con không cần bận tâm đâu.”

Nghe bố trả lời bằng cái giọng không chút âm điệu đó, một dự cảm chẳng lành lướt qua đầu anh. Mặc dầu vậy, Kazuma không gặng hỏi thêm nữa. Viên cảnh sát giải thích trong điện thoại của nạn nhân vẫn còn lưu cuộc gọi của ông Tatsuro nên họ chỉ đang tìm hiểu sự tình. Kazuma quyết định cho rằng mình chỉ đang lo bò trắng răng mà thôi. Không đời nào có chuyện bố anh lại dính líu đến một vụ giết người cả.

Vị luật sư tự xưng là Horibe nói với Kazuma rằng anh ta muốn nói chuyện cụ thể hơn và hỏi xem liệu Kazuma có thể gặp anh ta ở chỗ nào đó, càng ít người qua lại càng tốt hay không. Dĩ nhiên bản thân Kazuma cũng muốn biết rõ sự tình càng sớm càng tốt, vì vậy anh đề nghị gặp nhau tại nhà riêng ngay lập tức. Anh hủy toàn bộ lịch trình buổi chiều, xin về sớm với lý do nhà có chuyện. Vốn biết gia đình anh chỉ có hai bố con, sếp anh liền hỏi thăm xem cụ thể đã xảy ra chuyện gì, song Kazuma chỉ đáp, “Ngày mai em sẽ nói chuyện với anh sau a.”

Trên đường trở về căn hộ ở Koenji, Kazuma thử tìm đọc các bài báo trên mạng. Chỉ cần nhập tên Kuraki Tatsuro, chẳng mấy chốc anh đã tìm thấy. Theo bài báo thì bố anh bị bắt ba ngày trước và là nghi phạm sát hại luật sư Shiraishi, còn động cơ gây án thì sẽ được cơ quan điều tra làm rõ trong thời gian tới.

Kazuma sốc như thể thế giới bỗng chốc tối sầm lại, suýt chút nữa anh đánh rơi chiếc điện thoại đang cầm trên tay. Anh chỉ có thể nghĩ đây là một cơn ác mộng. Luật sư Shiraishi? Đó là ai mới được chứ. Anh chưa nghe đến cái tên đó bao giờ.

Hai, ba hôm nay Kazuma bận tối mắt với công việc, không có thời gian rảnh để đọc những bài báo mà anh cho là không dính dáng gì đến mình. Nhà có TV nhưng Kazuma rất ít khi bật. Dù vậy, chẳng lẽ cảnh sát không thông báo cho gia đình hung thủ về chuyện bắt giữ sao.

Và rồi khi nãy Horibe đã đến căn hộ của Kazuma. Hai người chào hỏi ngắn gọn, lúc đó Kazuma mới biết Horibe là luật sư do tòa chỉ định. Nghe nói trong các vụ án giết người, nếu nghi phạm có nguyện vọng, tòa án sẽ chỉ định một luật sư đứng ra bào chữa.

Theo lời Horibe thì sáng nay, anh ta đã đến gặp ông Tatsuro lần đầu tiên. Nghe nói bố anh tỏ ra vô cùng điềm tĩnh, tình trạng sức khỏe có vẻ cũng không tệ. Ông lập tức kể về hành vi phạm tội của mình một cách rất thản nhiên, nội dung câu chuyện cũng cực kỳ hợp logic, không hề mâu thuẫn, đến mức chỉ cần chép lại nguyên xi lời kể đó là đã có thể hoàn thiện biên bản lời khai.

Horibe thuật lại chi tiết nội dung đó cho Kazuma nghe. Kazuma không khỏi hoang mang khi câu chuyện lại bắt đầu từ hơn ba mươi năm về trước, và những việc xảy ra hồi ấy càng khiến anh bàng hoàng hơn. Bố anh đã đâm chết người.

Ngày tháng trôi đi, vụ án đã hết thời hiệu truy tố. Sau khi tìm ra mẹ con bà Asaba – những người đã phải sống khổ sở vì oan sai, bố anh bắt đầu nghĩ đến việc phải làm gì đó để tạ lỗi. Cuối cùng, ông nảy ra ý định nhượng lại tài sản của mình cho họ, nhưng khi đem chuyện này thảo luận với vị luật sư có tên Shiraishi, vị luật sư này lại khuyên ông nên xin lỗi ngay khi còn sống. Thấy Shiraishi hùng hực tinh thần chính nghĩa và cảm giác về sứ mệnh, bố anh lo sợ cứ đà này ông ta sẽ nói hết chân tướng sự việc cho mẹ con bà Asaba, kết quả là đã gây ra vụ án lần này…

Nghe đến nửa chừng câu chuyện, đầu óc Kazuma đã bắt đầu hỗn loạn. Thậm chí anh không còn hiểu nổi đây là chuyện của ai nữa. Mấy lần anh phải cắt ngang lời Horibe để hỏi xem, “Có thật là bố tôi đã nói như vậy không?” Mỗi lần như vậy, Horibe lại đáp “Tôi chỉ đang thuật lại đúng những gì ông Kuraki Tatsuro nói thôi.”

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Kazuma không biết phải nói gì nữa. Đầu óc anh cứ mơ mơ màng màng đến nỗi anh còn tưởng mình đã phát sốt, khả năng suy nghĩ đã bị tê liệt. Lúc định thần, anh thấy mình đã đứng lên, mở cửa kính để hóng gió.

Ánh mắt Kazuma chuyển từ tấm danh thiếp sang phía Horibe.

“Vậy tình hình bố tôi bây giờ thế nào?”

Horibe liền đưa tay chạm vào cặp kính gọng vàng rồi gật đầu.

“Hồ sơ đã được chuyển cho Viện công tố và bên đó đã bắt đầu tiến hành điều tra. Tuy nhiên, phía cảnh sát vẫn đang trong giai đoạn xác minh lời khai, còn rất nhiều điểm phải xác nhận với ông Tatsuro, bởi vậy ông ấy sẽ tiếp tục bị giam giữ tại Phòng cảnh sát. Tôi cũng gặp ông ấy ở khu tạm giam của bên cảnh sát. Vì bố anh đã nhận tội và khai hết mọi chuyện nên chắc sẽ không bị giam giữ lâu đâu. Sau khi khởi tố, ông ấy sẽ được chuyển đến trại tạm giam Tokyo.”

Từng lời, từng lời của vị luật sư cứ thế lướt qua tâm trí Kazuma mà chẳng đem đến cho anh chút cảm giác hiện thực nào.

Anh chợt thở dài.

“Tôi nên làm gì đây?”

“Trên cương vị luật sư, tôi chỉ có thể nói với gia đình rằng xin hãy hợp tác để có thể giảm nhẹ hình phạt hết mức có thể. Chúng ta sẽ đề nghị bồi thẩm đoàn xem xét giảm án.”

“Cụ thể tôi phải làm gì?”

“Trước khi nói về chuyện đó, tôi muốn trao cho anh thứ này đã,” nói đoạn Horibe lấy một phong bì thư ra khỏi chiếc cặp xách để bên cạnh, đặt lên bàn. “Ông Tatsuro đã đưa nó cho tôi. Ông ấy nói vì muốn đưa thứ này cho anh nên mới yêu cầu tòa chỉ định luật sư.”

Ngoài phong bì có ghi dòng chữ “Gửi Kazuma.”

“Tôi đọc được chứ?”

“Đương nhiên rồi,” Horibe đáp.

Kazuma bèn cầm lấy phong thư không được niêm phong. Tất nhiên rồi, chắc chắn cảnh sát đã kiểm tra nội dung bên trong.

Lá thư được gấp gọn, lúc mở ra, Kazuma thấy những dòng chữ nắn nón được viết ngay hàng thẳng lối.

Kazuma gấp lá thư lại làm bốn, bỏ vào phong bì, đặt lên bàn rồi buông một tiếng thở dài. Anh chẳng có cảm nghĩ gì hết. Trong anh chẳng có gì ngoài sự trống rỗng cứ mãi lớn dần.

“Anh thấy thế nào?” Horibe hỏi.

“Anh hỏi tôi thấy thế nào ư…” Kazuma nhăn mặt, gãi đầu. “Bố tôi đã viết như thế này chứng tỏ không có nhầm lẫn hay oan uổng gì. Nhưng trong đầu tôi chỉ toàn câu hỏi tại sao. Sao một người như bố tôi lại gây ra những chuyện như thế…”

“Tôi rất hiểu tâm trạng của anh. Thật ra hôm nay gặp ông Tatsuro, tôi cảm nhận được ông ấy là một người đứng đắn, chẳng giống một người có thể cướp đoạt mạng sống của người khác chút nào. Trong các cuộc thẩm vấn của cả cảnh sát lẫn Viện công tố, bố anh đều trả lời với thái độ vô cùng thành khẩn. Chính vì thế, tôi có thể hình dung ông ấy đã bị dồn ép cảm xúc nhiều lắm mới gây ra tội ác lần này.”

“Có thể là như vậy, nhưng…”

Kazuma không biết phải nói tiếp như thế nào. Chính anh cũng không hiểu rõ tâm trạng của mình lúc này. Anh vừa tức giận không hiểu tại sao bố mình lại gây ra những chuyện ngu ngốc như thế, vừa thắc mắc chẳng lẽ không còn cách nào khác hay sao. Nhưng rốt cuộc anh vẫn không thể tin nổi, đó mới là cảm xúc thật sự của anh.

“Anh luật sư này… Bố, bố tôi…” Kazuma liếm môi trước khi tiếp lời. “Liệu có bị tử hình không? Tôi nghe người ta nói nếu chỉ giết một mạng người thì không bị tử hình, nhưng giết từ hai mạng người trở lên thì sẽ bị.”

Tay phải của Horibe sờ vào cặp kính gọng vàng. Mắt kính phản chiếu ánh đèn, lóe sáng.

“Tôi sẽ cố gắng để chuyện đó không xảy ra. Đúng là ông ấy đã cướp đi mạng sống của hai người, nhưng vụ án đầu tiên đã hết thời hiệu truy tố. Hơn nữa ông ấy còn tỏ ra hối lỗi với gia đình của người đã bị bắt thay cho mình và sau đó tự tử, bởi vậy có thể xem như đối với vụ án đó, bố anh cũng lao tâm khổ tứ rất nhiều và cũng đã ăn năn hối cải rồi. Tùy thuộc vào việc bồi thẩm đoàn có chịu xí xóa vụ án trong quá khứ cho hay không mà mọi chuyện có thể rẽ sang những hướng khác nhau.”

“Nhưng tôi cũng có cảm giác bồi thẩm đoàn sẽ đặt ra câu hỏi rằng nếu vậy chẳng phải bố tôi nên đường hoàng ra đầu thú và xin lỗi gia đình nạn nhân đúng như vị luật sư, hình như tên là… Shiraishi phải không nhỉ, đã khuyên bảo hay sao?”

Horibe nhếch môi, gật gù mấy cái.

“Anh nói đúng, nhưng chính bởi ông Tatsuro đã quá thân thiết với gia đình người đàn ông tự tử vì bị oan kia nên mới càng khó lòng nói ra sự thật, xét trên phương diện tâm lý con người đó chẳng phải là điều dễ hiểu hay sao? Tôi muốn nhấn mạnh luận điểm cho rằng những lời luật sư Shiraishi nói tuy rất đúng đạo lý nhưng phải chăng chúng đã dồn ép ông Tatsuro quá mức. Dù sao thì khi ra tòa, chúng ta sẽ không tranh cãi về sự thật mà chỉ tập trung vào điểm đó thôi.”

“Chuyện đó sẽ quyết định bố tôi có bị tử hình hay không ư?”

“Cũng có thể ông ấy sẽ bị phạt tù có thời hạn,” Horibe thận trọng lời nói. “Bởi vậy trước mắt, khi ra tòa, chúng ta sẽ giữ vững quan điểm về việc ông Tatsuro đã cực kỳ ăn năn hối lỗi, về bản chất ông ấy không phải người sẵn sàng cướp đi mạng sống của người khác. Để khẳng định điều đó, quả nhiên sẽ cần những người xung quanh đứng ra làm chứng. Trước tiên là những người trong gia đình.”

“Không, nhưng mà…” Kazuma chỉ vào phong thư đặt trên bàn. “Trong thư bố tôi bảo tôi hãy cắt đứt quan hệ bố con với ông ấy và không cần có mặt tại tòa.”

“Anh không nghĩ đó chính là minh chứng cho việc bố anh đang hối lỗi ư? Nghĩa là bố anh không mong được giảm án. Trong thư ông Tatsuro có viết ‘Có khi bố cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa,’ đúng không? Tôi nghĩ đó là vì ông ấy đã chuẩn bị tinh thần cho án tử hình. Tôi định sẽ cung cấp bức thư này cho tòa để làm bằng chứng. Thêm vào đó, tôi muốn con trai ông Kuraki đứng ra yêu cầu tòa xem xét giảm nhẹ hình phạt. Vì thế mong anh hãy giữ gìn bức thư này thật cẩn thận. Trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng đừng xé nó đi.”

Nghe luật sư nói xong, Kazuma vẫn cảm thấy có gì đó thật xa vời. Thậm chí phải mất đến mấy giây anh mới nhận ra câu “con trai ông Kuraki” chính là đang nói về mình.

“Có vài điều tôi muốn xác nhận trước với anh,” Horibe sẵn sàng sổ, bút. “Anh không mảy may biết gì về vụ án xảy ra năm 1984 nhỉ?”

Kazuma lắc đầu. “Tôi hoàn toàn không biết gì cả. Nói gì thì nói, khi ấy tôi còn chưa được một tuổi.”

“Tôi nghe nói bố anh thường xuyên lên Tokyo kể từ mùa thu sáu năm trước, sau khi ông ấy về hưu, chuyện này có đúng không?”

“Tôi nghĩ là đúng.”

“Lần nào ông ấy cũng đến căn hộ này à?”

“Đúng vậy. Bố tôi thường đến tầm nửa đêm.”

“Bố anh giải thích thế nào về việc đến đây vào đêm hôm khuya khoắt như vậy?”

“Bố tôi bảo đã tìm được một quán nhậu ưa thích nên thường ngồi uống rượu ở đó trước khi đến đây. Trên thực tế, lần nào tôi cũng thấy ông ấy có chút hơi men.”

“Anh có hỏi cụ thể đó là quán nhậu như thế nào không?”

“Tôi chỉ biết quán đó ở Shinjuku, ngoài ra không biết gì hơn. Nhưng hóa ra chuyện đó là bố tôi bịa ra nhỉ? Ai dè ông ấy lại đến một nơi thi vị như Monzen-Nakacho gì đó chứ,” Kazuma nói như lẩm bẩm, đoạn bổ sung thêm, “À phải rồi, tôi chưa nói chuyện này với mấy anh cảnh sát.”

“Cảnh sát?”

“Cách đây độ hai tuần, họ đến hỏi về bố tôi. Hôm đó họ cũng hỏi tôi lý do tại sao bố tôi thường đến vào lúc đêm khuya như vậy. Tôi đã chống chế rằng tôi không biết.”

“Sao anh lại phải chống chế?”

“Tại sao ư…” Kazuma hơi ấp úng, sau đó thở dài, nói tiếp. “Vì tôi thấy khó mở lời. Tôi đoán mục đích bố tôi lên Tokyo là để tới quán nhậu đó.”

“Tức là…” Horibe ngước mắt lên. “Anh đoán ông ấy thầm thương trộm nhớ ai đó ở quán ấy ư?”

“Phải,” Kazuma gật đầu. “Nhưng tôi không cho đó là chuyện xấu. Mẹ tôi mất đã nhiều năm rồi, bố tôi cũng mới ngoài sáu mươi, ông ấy có lấy đó làm niềm vui cũng là chuyện tốt thôi.”

“Thực tế thì sao? Lúc tới đây, ông ấy có tỏ ra phấn chấn không?”

“Chà, chuyện đó nói sao nhỉ,” Kazuma nghiêng đầu. “Bố tôi không tỏ ra bực dọc nhưng cũng không có vẻ gì là đang hân hoan trong lòng. Bố tôi có tuổi rồi, vả lại ông ấy không phải người nông cạn như thế,” nói xong câu ấy Kazuma mới chột dạ, nhìn những tội ác mà bố anh đã phạm phải thì thật ra ông cũng chẳng phải người biết suy nghĩ thấu đáo.

“Dù sao thì anh cũng chưa từng nói chuyện với ông Tatsuro về quán nhậu hay người phụ nữ đó nhỉ?”

“Vâng,” Kazuma khẳng định.

Horibe nhìn xuống cuốn sổ.

“Ông Tatsuro gây ra vụ án đầu tiên vào ngày 15 tháng Năm năm 1984. Ngày 15 tháng Năm… Nghe đến ngày này, anh có chợt nhớ ra điều gì không?”

Kazuma không hiểu mục đích của câu hỏi. “Nghĩa là sao cơ?”

“Tức là thế này…” Horibe hơi rướn người về phía “Vào ngày 15 tháng Năm hằng năm, bố anh có chắp tay trước bàn thờ hay đi đâu đó không? Hoặc nếu có những tình tiết kiểu như đi thăm mộ ai đó thì còn quý nữa.”

Thì ra là vậy, Kazuma vỡ lẽ ra.

“Ý anh là bố tôi có cúng bái gì cho người mà mình đã sát hại hay không nhỉ?”

“Đúng rồi, đúng rồi,” Horibe gật đầu hai cái. “Hoặc cứ đến ngày hôm đó là bố anh không uống rượu hay sẽ ngồi chép kinh gì đó. Có những chuyện như vậy không?”

Kazuma nhẩm lại, ngày 15 tháng Năm à, rồi lắc đầu.

“Chịu thôi. Tôi không nghĩ ra chuyện gì cả. Tôi không có ký ức gì về việc đó là một ngày đặc biệt, dù với bố tôi nói riêng hay với cả gia đình tôi nói chung.”

“Anh đừng bỏ cuộc dễ dàng như vậy,” Horibe nhăn nhó. “Cho dù là người tàn nhẫn đến đâu cũng không bao giờ quên đi cái ngày mình ra tay giết người. Huống hồ ông Tatsuro vốn là người lương thiện. Tuy không bị bắt nhưng tôi dám cá ông ấy không thể tha thứ cho bản thân. Chắc chắn ông ấy phải làm điều gì đó.”

Kazuma chau mày, vặn óc suy nghĩ. Anh rất hiểu những gì Horibe vừa nói nhưng vì không nghĩ ra được chuyện gì nên anh chẳng biết làm như thế nào.

“Anh chưa hỏi trực tiếp bố tôi à?”

“Chưa. Những chuyện như thế phải nghe từ miệng người khác mới thuyết phục. Cho dù bản thân người đó có trình bày hết nhẽ rằng hằng năm cứ đến ngày ấy là tôi lại thầm xin lỗi trong lòng, lại chắp tay cầu khấn thì người ngoài cũng chỉ nghe ra cái sự đạo đức giả mà thôi.”

Nghe Horibe nói vậy, Kazuma thấy cũng đúng. “Nhưng thật sự tôi chẳng nghĩ ra chuyện gì cả…”

Horibe bèn gật đầu với vẻ mặt buông xuôi, anh ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi gấp cuốn sổ lại.

“Đành vậy. Nhưng mong anh lưu tâm chuyện này giúp tôi. Nếu chợt nhớ ra chuyện gì, hãy gọi cho tôi ngay nhé.”

“Tôi hiểu rồi. Mặc dù tôi không tự tin lắm.”

“Anh phải cố lên. Chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra thứ gì đó. Anh nhớ nhé, chuyện này không chỉ vì ông Tatsuro mà còn liên quan đến cuộc đời anh sau này nữa. Anh thử nghĩ mà xem. Nếu bố anh chỉ là một tù nhân, người ta không thể biết ông ấy đã gây ra tội gì. Nhưng nếu là một tử tù thì tội ác mà ông ấy gây ra chỉ có một. Hai chuyện đó khác nhau lắm. Khác một trời một vực.”

Kazuma không khỏi sửng sốt khi nghe đến từ “tử tù” mà Horibe vừa nói ra bằng giọng điệu đầy nhiệt thành. Anh đã tự cho rằng cái từ “tử tù” ấy chẳng dính dáng gì đến cuộc đời mình cả.

“Tiếp theo tôi phải làm gì đây?”

Nghe Kazuma hỏi, Horibe tỏ vẻ đăm chiêu một chút rồi nói.

“Anh cứ sinh hoạt như bình thường, nhưng có lẽ nên tránh làm việc gì gây chú ý. Mà phải cẩn thận với giới truyền thông đấy.”

“Truyền thông?” Kazuma hỏi lại. Anh không hề nghĩ đến điều này.

“Gì chứ vụ án kiểu hung thủ giết người từng thoát khỏi vòng lao lý nhờ hết thời hiệu truy tố nay lại giết thêm một mạng người nữa như thế này thì cánh truyền thông dễ làm ầm ĩ lên lắm. Khi đó, chắc chắn sẽ có những người muốn thu thập thông tin về anh. Đám người đó ngoan cố và vô tâm lắm. Họ sẽ dùng mọi cách để khiêu khích hòng có được một phát ngôn hay một phản ứng nào đó từ anh.”

Chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi đã đủ khiến tâm trạng Kazuma trở nên u ám.

“Tôi không thể phớt lờ họ sao?”

“Nếu anh tỏ ra thờ ơ quá thì cũng lại thành vấn đề đấy. Rất có thể họ sẽ viết như thế này: con trai hung thủ khăng khăng rằng chuyện này không dính dáng gì đến mình, kiểu thế.”

Câu nói của vị luật sư khiến Kazuma hơi chóng mặt, anh lấy hai tay ôm đầu.

“Anh Kazuma,” Horibe gọi. “Nếu bị hỏi về tâm trạng hiện tại, anh cứ trả lời thành thật là được. Cứ bảo, tôi rất sốc, hoặc tôi không thể tin được. Nhưng anh tuyệt đối không được nhắc gì đến động cơ gây án hoặc những thông tin chi tiết của vụ án. Còn nếu họ vẫn hỏi dai như đỉa bám thì anh hãy đáp lại là luật sư đã cảnh báo tôi không được nói vì những chuyện đó có liên quan đến phiên tòa. Còn nếu bị hỏi về nạn nhân hoặc người nhà nạn nhân thì anh hãy cúi đầu nói rằng thay mặt bố, tôi xin gửi lời xin lỗi từ tận đáy lòng. Anh hãy vượt qua bằng cách đó.”

Kazuma đưa mắt nhìn chiếc TV đang để cạnh tường. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh chương trình tin tức tổng hợp. Bóng dáng bản thân đang cúi gập đầu xuống, vây xung quanh là đám đông nhà báo, phóng viên…

“Nếu anh cảm thấy bị xâm phạm quyền riêng tư thì hãy liên lạc với tôi. Tôi sẽ khiếu nại họ.”

Câu nói của Horibe nghe đầy tin cậy nhưng mặt khác cũng giống như một lời cảnh báo rằng sắp tới không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu, anh hãy chuẩn bị sẵn tinh thần đi.

“Anh có điều gì muốn hỏi không?”

Nghe Horibe nói, Kazuma cũng thử suy nghĩ song anh không nghĩ ra ngay được. Tâm trạng anh chưa thể bắt kịp với những thay đổi đột ngột này. Nhưng khi nhìn bức thư đặt trên bàn, trong đầu anh chợt lóe lên một câu hỏi.

“Tôi có thể… đến gặp bố tôi không? Mặc dù trong thư bố tôi bảo không cần đến gặp.”

“Họ không cấm việc gặp mặt người thân. Đúng là anh cũng muốn gặp ông ấy nhỉ?”

“Tôi muốn trực tiếp hỏi chuyện ông ấy.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nhắn lại ông Tatsuro. Ngoài ra anh còn muốn nhắn nhủ điều gì với ông ấy không?”

Kazuma suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Không ngay lúc này thì chưa…”

“Vậy tôi sẽ chuyển lời với ông ấy là ‘bố hãy chú ý giữ gìn sức khỏe,’ nhé? Chỉ một câu nói đó từ người thân cũng đủ tiếp thêm dũng khí cho ông ấy.”

” À… Vậy nhờ anh chuyển lời giúp.”

“Được rồi, vậy tôi sẽ liên lạc với anh sau nhé,” Horibe đứng dậy.

Sau khi tiễn Horibe, Kazuma trở về phòng, ném mình lên chiếc ghế sofa. Anh không tài nào nghĩ ra được mình nên làm gì tiếp theo.

Trước mắt phải kiểm tra lịch trình ngày mai đã, nghĩ vậy Kazuma bèn cầm chiếc điện thoại đang để bên cạnh lên. Vào giây phút đó, anh chợt nhớ ra hôm nay mình đã xin về sớm với lý do nhà có chuyện. Anh đã hẹn với sếp là ngày mai sẽ trình bày cụ thể.

Rốt cuộc anh phải ăn nói với sếp như thế nào đây. Đột nhiên Kazuma có cảm giác như thể một bức tường sừng sững vừa xuất hiện ngay trước mắt mình.

Đúng lúc đó, điện thoại anh thông báo có cuộc gọi đến. Trên màn hình hiển thị dãy số lạ.

Vừa nhấc máy Kazuma đã nghe giọng một người đàn ông hỏi, “Đây có phải số của anh Kuraki Kazuma không?”

“Đúng rồi…”

Đầu dây bên kia liền nói: “Tôi là người của Sở Cảnh sát Tokyo.”