← Quay lại trang sách

Chương 13

Sau khi đi bộ chừng tám phút từ ga Toyocho, Godai và Nakamachi đến một tòa chung cư thuộc một dãy những tòa chung cư na ná nhau nằm san sát. Nghe nói ngay gần đây có trường tiểu học, vậy mà không nghe thấy tiếng ồn.

Bước vào thang máy đã mang dấu ấn thời gian, họ bấm nút lên tầng năm. Kiểm tra giờ trên đồng hồ đeo tay, Godai thấy kim đồng hồ chỉ 2 giờ 50 phút chiều.

Ra khỏi thang máy, Godai nói với Nakamachi, “Hẵng còn hơi sớm. Chúng ta đợi ở đây một lát vậy.” Nếu đợi ngay trước cửa căn hộ, e rằng các cư dân khác sẽ sinh nghi.

Đứng ở sảnh thang máy, Godai vừa nhìn xuống khu dân cư bên dưới qua cửa sổ, vừa sắp xếp lại những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu. Anh không đoán được đối phương sẽ trả lời như thế nào trước những câu hỏi của mình. Vốn dĩ chuyến dò la tin tức ngày hôm nay là một nhiệm vụ khá nặng nề.

Người mà anh chuẩn bị gặp đây là Asaba Yoko và Orie, bà chủ quán Asunaro và con gái của bà ấy. Kuraki Tatsuro – khách quen của quán Asunaro chính là hung thủ thực sự trong vụ án đã khiến cho Fukuma Junji – chồng và cha của họ tự tìm đến cái chết trong phòng giam, nhưng hôm nay đội trưởng Sakurakawa lại yêu cầu Godai chưa được tiết lộ cho mẹ con họ biết sự thật ấy vội. Truyền thông đã đưa tin về việc Kuraki bị bắt giữ song Sở Cảnh sát Tokyo vẫn chưa phát biểu chính thức về nội dung chi tiết của vụ án. Xem ra chủ trương của các cấp lãnh đạo là cố gắng che giấu động cơ mà Kuraki đã khai, bởi họ muốn giữ ý với cảnh sát tỉnh Aichi. Vì thế, nguyên nhân khiến tâm trạng Godai nặng nề như thế này lại nằm ở một chuyện khác.

“Không biết hai người đó đang cảm thấy thế nào nhỉ,” Nakamachi lên tiếng. “Liệu có phải họ đang thấp thỏm không biết cảnh sát sẽ hỏi chuyện gì không ta.”

“Nhận được điện thoại từ viên cảnh sát phụ trách điều tra án mạng, nói muốn hỏi chuyện thì ai mà bình thản cho nổi. Ngay cả khi họ không làm điều gì khuất tất. Vả lại, rất có thể họ đã biết tin Kuraki bị bắt rồi.”

“Anh chưa nói với họ nhỉ?”

“Chưa, nhưng có thể họ đã biết qua tin tức thời sự Cho dù không biết thì sau cú điện thoại của chúng ta, chắc họ cũng phải lên mạng tìm hiểu rồi.”

Godai đã gọi cho Asaba Orie. Vì nói chuyện với chị ta dù sao vẫn dễ hơn là với bà Yoko – người đã tuyên bố thẳng thừng là ghét cay ghét đắng cảnh sát.

Giọng Orie nghe khá bình tĩnh. Chị ta không hỏi xem Godai gọi đến vì chuyện gì, chứng tỏ chị ta cũng đoán được là chuyện liên quan đến Kuraki.

Nakamachi xem đồng hồ đeo tay. “Sắp đến giờ rồi nhỉ?”

“Đi thôi.

Họ bước qua một hành lang dài. Mẹ con bà Asaba ở căn hộ số 506. Đến trước cửa, họ xác nhận lại số căn hộ rồi mới bấm chuông đàm thoại. Ngay lập tức có tiếng người phụ nữ thưa “Vâng, tôi nghe.” Giọng nói có vẻ là của Orie.

“Tôi là Godai khi nãy có gọi điện cho chị.”

Chẳng mấy chốc Godai nghe tiếng mở khóa, cánh cửa mở ra. Người xuất hiện ở đó là Asaba Orie. Mái tóc được buộc gọn lại bằng băng-đô. Chị ta trang điểm nhẹ nhàng, mặc áo len màu ghi kết hợp với quần jeans.

“Chúng tôi xin lỗi vì toàn đưa ra những đòi hỏi vô lý,” Godai cúi đầu.

Orie khẽ cúi chào, nói, “Mời các anh vào.”

“Tôi xin phép,” Godai liền bước vào trong. Đôi dép đi trong nhà đã được chuẩn bị sẵn ngay trước chỗ cởi giày.

Họ được dẫn vào sâu bên trong một hành lang uốn cong. Ở đó có một phòng khách không lớn lắm với bộ ghế sofa và chiếc bàn nhỏ gọn. Bà Yoko bấy giờ đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn, vừa trông thấy Godai và Nakamachi liền đứng ngay dậy. Bà mặc áo cardigan màu tím. Cũng giống như Orie, tuy chưa đến giờ làm việc nhưng bà đã trang điểm đâu ra đấy. Xem ra đó là niềm kiêu hãnh của những người làm nghề dịch vụ.

“Cảm ơn hai người vì hôm trước đã hợp tác với chúng tôi trong việc điều tra,” Godai nói.

“Chúng tôi cũng có nói được chuyện gì to tát đâu,” bà Yoko ngồi xuống chỗ cũ. Khuôn mặt bà không biểu lộ cảm xúc song rõ ràng bà không hề hoan nghênh những viên cảnh sát này.

“Các anh ngồi xuống đi,” Orie chỉ vào ghế dành cho hai người ngồi, được kê vuông góc với ghế của bà Yoko.

“Tôi xin phép,” Godai nói đoạn ngồi xuống cạnh Nakamachi. Anh bất giác nhìn quanh căn phòng và rồi dừng mắt khi thấy khung ảnh đặt trên giá cạnh tường. Trong bức ảnh, Asaba Orie đứng cạnh một cậu bé, cỡ học sinh lớp năm, lớp sáu gì đó.

“Bức ảnh kia là?” Godai chỉ tay về phía khung ảnh. “Con của họ hàng hay sao vậy?”

“Đó là con trai tôi,” Orie đáp với vẻ khó xử.

“Ồ, vậy ư?”

Godai không biết Orie đã kết hôn.

“Thằng bé là con của tôi với chồng cũ. Hiện cháu đang ở với bố.”

Chắc phải có sự tình gì đó. Đúng lúc Godai đang phân vân không biết có nên đặt câu hỏi xoáy sâu vào vấn đề này hay không thì Orie lại đi sang phòng bếp bên cạnh. Thấy Orie chuẩn bị cốc chén, anh đoán chị ta định mang đồ uống ra.

“Chị không phải nước nôi gì đâu,” Godai nói.

“Phải mời các anh chén trà chứ,” bà Yoko nói. “Đổi lại mong hai anh nói ngắn gọn cho.”

“Chúng tôi sẽ cố gắng. Thực ra cũng giống lần trước, hôm nay chúng tôi có đôi điều muốn hỏi về người có tên là Kuraki.”

Nghe Godai nói, bà Yoko liền hít thở sâu. Nom như thể bà đã lên dây cót tinh thần.

“Nghe nói ông Kuraki đã bị bắt rồi nhỉ?”

“Bà biết chuyện rồi à?”

“Tối qua, tôi nghe chuyện từ một vị khách đến quán. Người đó nói là xem trên TV thấy một người trông rất giống ông Kuraki được xe của cảnh sát dẫn đi đâu đó. Mặc dù nghĩ không đời nào lại là ông Kuraki, nhưng vì phát thanh viên nói là ‘nghi phạm Kuraki’ nên anh ta đã rất kinh ngạc.

Godai đoán đó là đoạn ghi hình lúc Kuraki được giao cho Viện công tố. Đây là hình ảnh thường thấy khi TV đưa tin về việc bắt giữ hung thủ.

“Ông ấy bị tình nghi là đã giết người. Chúng tôi đang phụ trách điều tra vụ án đó.”

“Có vẻ là như vậy nhỉ? Nghe khách nói thế, chúng tôi cũng ngay lập tức xác nhận lại thông tin. Nghe đâu ông ấy bị nghi là đã sát hại một luật sư nào đó.”

“Đúng vậy.”

Bà Yoko nhếch môi tỏ vẻ khó chịu rồi khẽ lắc đầu. “Không đời nào có chuyện đó.”

“Chuyện gì kia ạ?”

“Chuyện ông Kuraki giết người. Chắc chắn phải có nhầm lẫn gì đó. Tại sao ông ấy phải làm thế?” Bà Yoko dẩu môi, mạnh miệng nói.

“Hiện chúng tôi đang trong quá trình xác minh chi tiết sự thật cũng như động cơ gây án.”

Godai tự hỏi nếu biết động cơ gây án là gì, bà Yoko sẽ phản ứng như thế nào.

Orie bưng khay tới, lẳng lặng đặt hai tách trà trước mặt Godai và Nakamachi, sau đó đặt một miếng đệm dẹt xuống sàn nhà rồi ngồi quỳ gối trên đó.

“Các anh nên điều tra cẩn thận hơn,” bà Yoko khẳng định bằng giọng chắc nịch. “Ông Kuraki không thể làm chuyện đó được. Chắc chắn là có sự nhầm lẫn.”

“Vậy ư?”

“Còn phải hỏi. Cảnh sát các anh cứ thản nhiên bắt bớ người ta mà chẳng cần chứng cớ gì,” bà Yoko lẩm bẩm bằng giọng hằn học. “Kể cả người ta thắt cổ trong phòng giam thì các anh cũng chẳng buồn bận tâm.”

“Ông Kuraki đã tự khai,” Nakamachi xen ngang như thể không nhịn được nữa.

“Nakamachi,” Godai quở trách.

Cậu ta lập tức nhún vai, nói “Em xin lỗi.”

“Anh cảnh sát này,” Orie lên tiếng. “Ông Kuraki đã khai như thế nào vậy?”

“Chuyện đó chúng tôi không thể nói ra được,” Godai trả lời. “Hiện chúng tôi vẫn đang trong quá trình điều tra xác minh những lời khai ấy.”

“Vậy ư”, Orie nói giọng buồn bã, không có vẻ gì là bất mãn cho lắm.

“Không thể tin được,” bà Yoko cúi xuống.

“Nghe nói nghi phạm Kuraki ghé đến quán của hai người khoảng vài lần một năm nhỉ?” Godai xác nhận lại. “Ông ấy thường đến vào tầm bảy giờ tối và ở lại cho đến khi quán đóng cửa… Việc này không có gì nhầm lẫn chứ ạ?”

Godai hết nhìn Orie lại nhìn sang bà Yoko, hai người quay sang nhìn nhau rồi không ai bảo ai, cùng gật đầu.

“Đúng vậy,” Orie trả lời.

“Hai người đã từng gặp nghi phạm Kuraki bên ngoài quán bao giờ chưa?”

“Bên ngoài quán ấy à,” Orie lại quay sang nhìn bà Yoko. “Có không nhỉ?”

“Ừm…” bà Yoko nghiêng đầu. “Tôi nghĩ là chưa bao giờ.”

“Thế ông ta đã bao giờ rủ rê hai người chưa?” Godai nhìn về phía Orie, hỏi.

Chị ta nhìn lại bằng vẻ mặt có vẻ khó hiểu. “Rủ rê gì cơ?”

“Nghi phạm Kuraki rất hay ở lại quán đến tận giờ đóng cửa nhỉ? Sau khi quán đóng cửa, có khi nào ông ta rủ hai người đi uống ở một quán khác không? Hoặc rủ đi ăn vào những ngày quán đóng cửa chẳng hạn.”

“Rủ tôi ấy à?” Orie bối rối, áp tay vào ngực mình.

“À không, tôi đang hỏi cả hai.” Godai chuyển ánh mắt từ Orie sang phía bà Yoko rồi quay lại nhìn Orie.

“Không, tôi nghĩ là chưa bao giờ.”

“Làm sao có chuyện đó được,” bà Yoko nói át cả giọng con gái. “Vì yêu thích các món ăn ở quán chúng tôi nên ông ấy mới tới. Có lý do gì để ông ấy rủ chúng tôi tới quán khác?”

Godai gãi gãi chỗ gần lông mày. Thật khó để giải thích.

“Lần trước bà nói là đã từng tặng cho nghi phạm Kuraki bùa của đền Tomioka Hachimangu. Ngược lại ông ấy đã bao giờ tặng thứ gì cho hai người chưa?” Godai thử đổi câu hỏi. “Một trong hai người đều được.”

“À, cái đó thì có,” bà Yoko trả lời một cách rất tự nhiên. “Mỗi lần tới quán, ông ấy đều mang theo thứ gì đó. Nào thì bánh uiro, nào thì pudding, nào thì bánh gạo vị tôm. Aichi có vô khối bánh kẹo ngon mà.”

“À không, ý tôi không phải là quà cáp theo kiểu đồ ăn như thế, nói thế nào nhỉ, ý tôi là những món đồ kiểu như quà tặng kia. Chẳng hạn như phụ kiện hay đồ trang sức gì đó.”

Bà Yoko chau mày tỏ ý không hiểu.

Orie bèn lên tiếng.

“Anh cảnh sát này, lẽ nào các anh đang điều tra xem liệu có phải ông Kuraki có tình cảm với tôi hoặc mẹ tôi không?”

Godai bất giác nhăn mặt khi nghe câu hỏi đó. Bởi Orie đã nói trúng phóc.

“Vâng thì, đúng là như vậy,” Godai ấp úng đáp.

“Đúng là hồ đồ,” bà Yoko nói như tát nước vào mặt người khác. “Tôi đã ngần này tuổi rồi. Nếu ông Kuraki có ý như vậy thì chắc là dành cho con gái tôi thôi. Nhưng mà, con thì sao?” Bà hỏi con gái. “Con có thấy vậy không?”

Orie bèn nghiêng đầu.

“Ông ấy luôn ủng hộ quán chúng tôi nên tôi nghĩ ông ấy không ghét bỏ gì mình cả. Nhưng tôi cũng không mấy khi nghĩ về chuyện đó. Trên thực tế ông ấy cũng không nói gì với tôi cả.”

“Chị chưa bao giờ nhận quà từ ông ấy ư?” Biết là ngoan cố song Godai vẫn phải làm rõ.

“Chưa,” câu trả lời của Orie rất rõ ràng.

“Chuyện đó thì có liên quan gì đến vụ án mà ông Kuraki bị bắt?” Bà Yoko hỏi với vẻ nóng ruột.

“Chúng tôi đang tìm hiểu lý do nghi phạm Kuraki thường xuyên lên Tokyo,” Godai đưa ra câu trả lời mà anh đã chuẩn bị sẵn. “Chúng tôi không nghĩ ông ấy sẵn sàng bỏ tiền mua vé shinkansen lên tận Tokyo chỉ vì muốn uống rượu ở quán mà ông ấy yêu thích.”

“Con trai ông ấy đang sống ở Tokyo đấy thôi. Tôi nghe nói vậy, đúng không nhỉ?” Bà Yoko tìm kiếm sự đồng tình từ con gái.

“Dù vậy chúng tôi vẫn có ấn tượng là tần suất ông Kuraki lên Tokyo hơi nhiều.”

Cả hai mẹ con cùng im lặng. Ý chừng có nói chuyện này với họ thì họ cũng chẳng biết đáp lại thế nào.

“Tôi xin xác nhận lại một lần nữa, từ trước đến giờ chị chưa từng một lần cảm thấy nghi phạm Kuraki có cảm tình với mình?” Godai chăm chú nhìn khuôn mặt trái xoan của Orie.

Orie khẽ liếc nhìn bà mẹ rồi đáp, “Khi nãy tôi đã nói rồi, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.”

“Vậy chị thử suy nghĩ giúp chúng tôi được không? Ngẫm lại, chị có chợt nghĩ tới điều gì cho thấy rất có thể ông Kuraki đã có tình cảm đặc biệt với mình không?”

Orie bèn lắc đầu, tỏ vẻ lúng túng.

“Nói vậy thì vô cùng lắm. Ông Kuraki đối xử với chúng tôi rất tử tế, ban nãy tôi cũng nói rồi, ông ấy còn tặng bánh trái cho chúng tôi nữa. Nói là có cảm tình thì cũng đúng thôi. Nhưng tôi không biết đó là loại cảm tình gì. Tôi chỉ có thể nói rõ một điều là, ông ấy chưa từng thể hiện qua lời nói hoặc thái độ rằng ông ấy thích tôi.”

Một lời giải thích cực kỳ logic. Godai không phản bác được gì.

“Tôi hiểu rồi. Vậy tôi xin phép hỏi nốt một câu có phần hơi thất lễ. Hiện tại chị có đang hẹn hò với người đàn ông nào không? Nếu không thể trả lời, chị cứ bỏ qua câu hỏi này cũng được.”

“Không, tôi không hẹn hò với ai cả,” Orie trả lời ngay lập tức.

Godai gật đầu rồi quay sang phía bà Yoko.

“Bà nói là nghe chuyện nghi phạm Kuraki bị bắt từ một vị khách của quán. Bà có thể cho tôi biết tên vị khách đó không? Nếu được thì cả địa chỉ liên lạc nữa.”

“Lôi khách hàng vào một chuyện phiền toái như thế có hơi…”

Bà Yoko chưa kịp dứt lời, Godai đã nói át, “Chúng tôi sẽ không gây phiền phức cho người đó. Ngoài ra, nếu còn vị khách nào khác có thể quen biết với nghi phạm Kuraki thì cũng nhờ bà cho tôi biết thông tin về họ luôn. Dù lần trước bà không đồng ý, song đây là cuộc điều tra liên quan đến kẻ tình nghi của một vụ giết người. Chúng tôi cũng không dễ dàng nhượng bộ đâu,” Godai thu cằm lại, nhìn chằm chằm bà Yoko, ánh nhìn hết sức quyết liệt.

Bà Yoko khẽ nhếch miệng. “Chúng tôi không biết thông tin liên lạc của tất cả khách khứa đâu.”

“Bà cứ cung cấp trong khả năng là được.”

Bà Yoko gật đầu, khẽ thở dài rồi nhìn sang phía Orie. “Con mang danh sách khách hàng ra đây đi.”

Orie đành đứng dậy với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Sau khi rời khỏi căn hộ của mẹ con bà Asaba, Godai không muốn về thẳng trụ sở tổ chuyên án, bèn rủ Nakamachi vào quán cà phê nằm trên con phố Eitai. Anh vốn định uống cà phê nhưng khi đứng xếp hàng trước quầy để xem menu, anh bỗng đổi ý, gọi bia. Nakamachi có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi cậu ta hỏi, “Em uống cùng được không ạ?”

“Đương nhiên rồi. Hôm nay tôi mời.”

Họ chọn một chỗ ngồi kín đáo khi nhìn từ ngoài đường vào, cùng uống bia để giải khát.

“Tạm thời, những gì cần hỏi chúng ta đều đã hỏi.”

“Anh hẳn đã rất vất vả trong việc lựa chọn cách đặt câu hỏi.”

Nghe Nakamachi nói, Godai cong môi lên, gật đầu.

“Chắc họ nghĩ chúng ta toàn hỏi những câu quái đản. Chuyện Kuraki có tình cảm yêu đương hay không thì sao mà chẳng được. Thực ra ngay cả tôi cũng nghĩ vậy.”

“Nhưng khi ra tòa thì đâu thể nói như thế được.”

“Chắc cũng không đến nỗi ấy nhưng về phía Viện công tố, có vẻ họ muốn làm rõ điểm này,” Godai nhấp một ngụm bia. “Phiền chết đi được.”

Kuraki đã nhận tội, do vậy sẽ không có chuyện tranh cãi về sự thật trên tòa. Phiên tòa sẽ tập trung vào việc có tình tiết giảm nhẹ tội hay không.

Kuraki giải thích lý do sát hại Shiraishi là vì giờ đây khoảng thời gian được ở cùng mẹ con bà Asaba đã trở thành lẽ sống, ông ta không muốn tội ác trong quá khứ bị vạch trần để rồi mất đi lẽ sống ấy. Về điểm này, có lẽ luật sư sẽ biện hộ rằng cố gắng bảo vệ lẽ sống của mình là bản năng hết sức tự nhiên của con người. Nhưng hình như phía công tố định kết luận rằng bản thân việc coi thời gian ở cùng gia đình của người buộc tội oan thay cho mình là lẽ sống chứng tỏ ông ta không hề sám hối về tội lỗi trong quá khứ, đó chỉ là một ước muốn ích kỷ và méo mó của ông ta. Hơn nữa họ còn nghi ngờ tình cảm Kuraki dành cho mẹ con Asaba liệu có trong sáng, hay xuất phát từ dục vọng của một người đàn ông?

Do đó, cấp trên đã lệnh cho Godai phải nắm được vật chứng hoặc lời khai chứng tỏ Kuraki có tình cảm nam nữ với một trong hai mẹ con bà Asaba – mà ở đây có lẽ là cô con gái Orie.

Sau vài lần tiếp xúc, Godai có ấn tượng Kuraki là một người đàn ông hết sức đứng đắn. Có thể ông ta coi Orie như một người phụ nữ nhưng chắc chắn ông ta đã tự tiết chế bản thân, tự nhủ mình không được phép với tới. Cá nhân Godai cho rằng nếu đã vậy, cảnh sát cũng không cần đề cập đến vấn đề đó. Chính vì có suy nghĩ như thế nên anh mới cảm thấy chuyến đi ngày hôm nay thật nặng nề.

Vừa quay về trụ sở của tổ chuyên án, Godai liền báo cáo những gì nghe được từ mẹ con bà Asaba cho cấp trên của mình là Tsutsui.

“Hừm, quả nhiên là như vậy à?” Tsutsui nói như thể đã dự liệu trước kết quả này.

“Quả nhiên nghĩa là?”

“Tôi cũng đã hỏi chuyện từ con trai Kuraki. Anh ta cũng nghi ngờ không biết có phải lý do bố mình thường xuyên lên Tokyo là vì thầm thương trộm nhớ người phụ nữ ở quán rượu quen hay không. Có điều anh ta chưa từng nghe chính miệng bố mình nói ra, cũng không có căn cứ gì rõ ràng. Tôi nghĩ anh ta không nói dối đâu.”

Godai nhớ lại lần gặp Kuraki Kazuma. Anh ta đã nổi giận, nói rằng hai cha con họ không can thiệp vào cuộc sống của nhau.

“Bản thân Kuraki cũng nói ông ta không có tình cảm yêu đương với mẹ con bà Asaba, chi bằng chúng ta cứ chấp nhận đó là sự thật đi ạ,” Godai thử nói ra ý kiến của mình.

“Tôi đồng ý với cậu, ngặt nỗi công tố viên phụ trách lại muốn có bằng được, dù chỉ là chút ít, tư liệu hòng tạo ấn tượng xấu về Kuraki trong mắt bồi thẩm đoàn. Ví như việc Kuraki lui tới quán của mẹ con bà Asaba không phải vì muốn chuộc lỗi mà xuất phát từ ý đồ đen tối, kiểu vậy. Họ không muốn bồi thẩm đoàn nghĩ Kuraki là người tốt,” Tsutsui nói rồi thở hắt ra đằng mũi. “Dù sao các cậu cũng vất vả rồi. Nhớ tổng hợp kết quả vào báo cáo cho tôi nhé.”

“Rõ,” Godai đáp.

Đúng lúc đó, anh nghe giọng Sakurakawa đang nói chuyện điện thoại ở đằng xa.

“Các cậu phải đưa ảnh cho cả nhân viên nhà ga ga trực ở cửa soát vé chứ không phải chỉ đưa cho mỗi nhân viên phục vụ tàu đâu… Sao có thể chắc chắn là ông ta đã đi qua cửa soát vé tự động chứ. Đừng bắt tôi cầm tay chỉ việc cả những chuyện như thế này nữa,” nghe giọng điệu gay gắt ấy có thể thấy anh ta đang rất cáu tiết.

Godai bèn cúi người xuống, ghé sát mặt Tsutsui. “Vẫn chưa xác định được chuyến tàu shinkansen ạ?”

Tsutsui khẽ gật đầu, mặt nhăn nhó.

“Xem ra chúng ta phải từ bỏ việc điều tra camera an ninh rồi, đành đặt cược vào việc tìm kiếm nhân chứng, nhưng với tình hình này chắc cũng chẳng mong đợi là sẽ có kết quả.”

“Chiều về cũng không ăn thua ạ?”

“Chính vì không ăn thua nên đội trưởng mới gắt gỏng như thế chứ,” Tsutsui thấp giọng nói, mắt liếc về phía Sakurakawa.

Hiện tại, rất nhiều điều tra viên đang phải đi thu thập bằng chứng để xác minh lời khai của Kuraki. Trong đó bao gồm cả lời khai về việc ông ta đã lên chuyến tàu shinkansen đi Tokyo vào ngày 31 tháng Mười. Tuy nhiên, dù nói là mình lên tàu từ ga Nagoya nhưng ông ta lại không nhớ đó là chuyến tàu xuất phát lúc mấy giờ. Vì thế, cảnh sát đành dựa trên lời khai của ông ta về việc tới ga Tokyo vào khoảng 5 giờ chiều để lục tung toàn bộ hình ảnh mà các camera an ninh xung quanh ga Nagoya ghi lại được, song vẫn không xác nhận được bóng dáng người nào có thể khẳng định là Kuraki. Vì thế, các điều tra viên phải lặn lội đến tận ga Nagoya để đưa cho các nhân viên phục vụ tàu xem ảnh chân dung của Kuraki. Chiều về cũng không ăn thua nghĩa là cảnh sát cũng chưa xác định được chuyến tàu shinkansen đưa Kuraki từ Tokyo trở về Nagoya.

“Bên đó thì sao ạ? Đội điều tra ở Monzen-Nakacho ấy?” Godai khẽ giọng, hỏi Tsutsui.

Nét mặt Tsutsui càng trở nên cau có. Anh ta lẳng lặng lắc đầu.

“Quả nhiên cũng bó tay ạ?”

“Mặt sau con phố rất ít camera an ninh, vả lại cũng khó mà cho rằng Kuraki đã có hành động gây chú ý. Đành chịu thôi chứ biết làm sao.”

Kuraki khai nhận trước khi gặp Shiraishi Kensuke, ông ta đã đi loanh quanh gần khu Monzen-Nakacho. Có điều cảnh sát không tìm được nhân chứng nào nhìn thấy Kuraki, toàn bộ các camera an ninh được lắp đặt trong khu vực đó đều không ghi nhận hình ảnh của ông ta.

“Anh Tsutsui, anh không thấy lạ sao?”

“Chuyện gì kia?”

“Chẳng phải chúng ta chưa xác minh được bất kỳ chuyện gì hay sao? Ngay cả vật chứng cho thấy Kuraki đã lái chiếc xe đó cũng không. Như này liệu có ổn không ạ?”

“Khẽ miệng thôi nào,” Tsutsui chẹp miệng, lén nhìn về phía Sakurakawa.

“Không phải tình hình đang rất gay go sao ạ?” Godai thấp giọng, hỏi dồn.

Chiếc xe đó, khỏi cần nói cũng biết, chính là xe của nạn nhân Shiraishi Kensuke. Kuraki khai nhận ông ta đã đặt thi thể Shiraishi lên xe rồi chở đi, song cảnh sát không tìm thấy dấu vân tay, DNA hay tóc của Kuraki trên xe.

“Bên giám định nói chuyện đó cũng có thể xảy ra lắm,” Tsutsui khó nhọc nói. “Kuraki ngồi trên xe không có nghĩa là tóc hoặc DNA của ông ta sẽ còn sót lại trên đó. Ngoài ra, có dấu hiệu cho thấy dấu vân tay trên chuôi dao và vô-lăng đã bị lau sạch bằng khăn vải hoặc thứ gì đó.”

“Nhưng trong lời khai ban đầu của mình, chẳng phải Kuraki không hề nhắc đến chuyện xóa dấu vân tay hay sao? Khi người thẩm vấn hỏi về dấu vân tay, lúc đầu ông ta trả lời là không nhớ, đúng không ạ? Khi được hỏi có phải ông đã xóa dấu vân tay không, Kuraki chỉ đáp cũng có thể là như vậy.”

“Bản thân ông ta nói là không nhớ thì đành chịu chứ sao.”

Godai bèn lắc đầu, vò đầu bứt tóc. “Tôi thấy lời giải thích đó nghe cứ khiên cưỡng thế nào ấy.”

“Vậy cậu bảo tôi phải làm thế nào?” Tsutsui dẩu môi.

“Chẳng phải chúng ta nên điều tra thêm một chút hay sao ạ? Chắc gì Kuraki đã nói sự thật.”

“Theo cậu chỗ nào là nói dối?”

“Tôi không biết. Chính vì thế chúng ta mới phải điều tra. Không xác minh được lời khai như thế này thì lạ quá. Biết đâu chúng ta đang đi chệch hướng một cách tai hại không chừng.”

“Tôi cấm cậu nói thế trước mặt đội trưởng đấy,” Tsutsui lườm nguýt. “Đúng là chúng ta không biết có phải tất cả những gì Kuraki nói đều là sự thật không. Cũng có thể khi ra tòa, ông ta lại đột nhiên nói khác đi. Có điều, sự thật ông ta chính là hung thủ sẽ không suy suyển. Về phía cảnh sát, chỉ cần như vậy là đủ rồi. Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.”

“Ý anh là việc… nói ra bí mật ư?”

“Ờ, đúng vậy. Cậu cũng hiểu còn gì.”

Kuraki khai địa điểm ông ta ra tay sát hại Shiraishi là tại con đường dạo bộ Sumidagawa Terrace dọc sông Sumida, gần cầu Kiyosu. Hiện trường gây án chưa được truyền thông đưa tin, chỉ mình hung thủ biết. Sự thật là khi ra tòa, việc “nói ra bí mật” như thế này được coi trọng ngang với vật chứng.

“Chỉ như vậy đã đủ để duy trì phiên xét xử sao ạ?”

“Theo tôi thấy thì Kuraki sẽ không đột ngột quay ngoắt sang phủ nhận tội danh đâu. Sẽ ổn thôi. Cậu đừng suy nghĩ lan man nữa, mau hoàn thiện bản báo cáo cho tôi đi,” Tsutsui vỗ lưng Godai.

“Vâng,” Godai miễn cưỡng trả lời. Trong thâm tâm, anh không thể ngăn mình khỏi ý nghĩ có điều gì đó còn quan trọng hơn cả việc chứng minh xem Kuraki có tình cảm yêu đương với Asaba Orie hay không.

“À phải rồi, tôi đã xác nhận được với con trai ông Kuraki chuyện liên quan đến sân vận động Tokyo Dome rồi,” Tsutsui nói. “Đúng là vào khoảng tháng Ba, anh ta đã tặng bố mình tấm vé xem trận đấu giữa đội Giants và Chunichi.”

“Còn vụ đánh rơi ví thì sao?”

“Hình như anh ta không biết chuyện. Chắc ông Kuraki coi đó là một sự ẩu đoảng nên không muốn kể cho con trai,” nói đoạn Tsutsui quay về phía màn hình máy tính như muốn dừng câu chuyện tại đó.

Godai đành đi ra, trong đầu vẫn cảm thấy chưa thông suốt.

Thực ra vẫn còn một điểm quan trọng nữa mà cảnh sát chưa thể xác minh.

Tối hôm qua, Godai đã một mình đến nhà riêng của Shiraishi Kensuke ở Minami-Aoyama. Bởi anh có chuyện muốn xác nhận. Cũng giống như lần trước, anh ngồi đối diện với vợ nạn nhân là bà Ayako và cô con gái Mirei trong phòng khách.

Chuyện anh muốn xác nhận không gì khác ngoài cuộc gặp gỡ giữa Kuraki và Shiraishi.

Kuraki nói ông ta tình cờ gặp Shiraishi ở sân vận động Tokyo Dome hồi cuối tháng Ba. Hôm đó diễn ra trận đấu giữa đội Giants và đội Chunichi. Hai người ngồi cạnh nhau, nhờ một chuyện tình cờ mà bắt chuyện với nhau, thế rồi trở nên thân thiết đến mức khi Kuraki đánh rơi ví, Shiraishi đã cho ông ta vay tiền mua vé tàu shinkansen… Godai hỏi xem hai mẹ con bà Ayako có biết tình tiết này không.

Cả hai đều trả lời rằng họ chưa nghe chuyện đó bao giờ. Đương nhiên, họ cũng chưa từng nghe đến cái tên Kuraki.

Không chỉ vậy, cả hai mẹ con đều tỏ ra ngạc nhiên về chuyện Shiraishi một mình đi xem trận đấu bóng chày ở sân vận động Tokyo Dome.

“Ông nhà tôi đúng là fan hâm mộ của đội Chunichi Dragons thật. Cũng có mấy lần ông ấy được người ta rủ đến sân bóng chày. Nhưng tôi nghĩ ông ấy không hâm mộ cuồng nhiệt đến mức đi xem một mình như vậy đâu,” bà Ayako nói, mặt tỏ vẻ khó hiểu.

Rốt cuộc, Godai đành rời khỏi nhà Shiraishi mà vẫn chưa xác minh được lời khai của Kuraki. Có điều, trước khi rời đi, cô con gái Mirei đã muốn anh chia sẻ thông tin vụ án.

“Qua chương trình thời sự, chúng tôi biết tin một người có tên là Kuraki đã bị bắt giữ. Nhưng không thấy nhắc đến động cơ gây án. Xin anh cho mẹ con tôi biết. Vì lẽ gì mà bố tôi lại bị người đó sát hại? Rốt cuộc người đó là ai, có quan hệ thế nào với bố tôi?”

Mirei là một cô gái đẹp, gương mặt sắc nét và rất Tây. Mỗi khi cô nhướn cặp lông mày lên để mở to đôi mắt là ở cô lại toát ra một vẻ áp bức, mà có thể nói là vô cùng lấn lướt.

Ngay cả khi Godai trả lời chiếu lệ bằng câu “Hiện chúng tôi vẫn đang điều tra,” Mirei cũng quyết không nhượng bộ.

“Tôi nghe thời sự đưa tin nghi phạm đã nhận tội. Vậy ông ta nhận tội như thế nào? Ông ta thừa nhận đã giết bố tôi nhưng không nói lý do à?” Giọng điệu như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Nghe Godai phân bua rằng anh không thể tiết lộ bí mật điều tra, Mirei cứ nhắc đi nhắc lại câu “Chúng tôi là người nhà nạn nhân cơ mà.”

“Chúng tôi là người nhà nạn nhân cơ mà, chẳng lẽ anh không thể cho chúng tôi biết bất cứ chuyện gì ư? Vốn dĩ ngay khi hung thủ bị bắt giữ, các anh phải báo cho chúng tôi biết đầu tiên mới phải chứ. Đối xử với người nhà nạn nhân như thế này không phải kỳ quặc lắm sao?”

Godai hoàn toàn hiểu được sự bức bối của Mirei. Anh rất muốn kể cho họ nghe lời khai của Kuraki. Nhưng chẳng có gì đảm bảo chuyện đó sẽ không bị rò rỉ ra bên ngoài. Cho dù anh có nhắc họ giữ kín bí mật thì chắc gì họ đã chịu giữ lời. Nếu vậy, im lặng là thượng sách. Godai chỉ biết cúi đầu nói “Tôi xin lỗi.”

Dẫu vậy, việc người nhà Shiraishi không biết chuyện xảy ra ở sân vận động Tokyo Dome là thế nào đây. Hay Shiraishi cho rằng chuyện chẳng có gì to tát nên đã không kể cho vợ con? Nếu ai đó nói vậy Godai cũng chẳng thể phản bác. Nhưng chuyện kết thúc như thế này không sao thật chứ? Cách bà Ayako và Mirei nói rằng họ không nghĩ Shiraishi lại một mình đi xem trận đấu bóng chày cũng khiến Godai băn khoăn.

Anh chợt nghĩ, dù thế nào cũng phải đào sâu hơn vụ án này, đó cũng là vì gia đình nạn nhân nữa.

Đây là một loại bánh làm bằng cách trộn bột gạo tẻ, bột gạo nếp với đường và nước nóng tạo thành một loại hồ bột rồi cho vào khuôn và đem hấp.