Chương 14
Sau hôm luật sư Horibe đến nhà, Kazuma viện cớ bị ốm, xin nghỉ làm. Bởi với trạng thái tâm lý như hiện tại, anh hoàn toàn không nghĩ mình có thể làm việc cho ra hồn. Trưởng phòng Yamagami – cấp trên trực tiếp của Kazuma có vẻ tò mò về câu “nhà có chuyện” anh nói hôm qua. Có lẽ trong mơ anh ta cũng không dám nghĩ đến chuyện bố của cấp dưới bị cảnh sát bắt. Kazuma đành chống chế rằng mình sẽ giải thích vào một ngày gần nhất, song chỉ tưởng tượng đến những ngày tiếp theo đã đủ khiến tâm trạng anh chùng xuống.
Từ tối qua, Kazuma chẳng thiết ăn uống, ngủ cũng không đủ giấc. Anh hoàn toàn không biết rồi đây mình sẽ phải làm gì. Horibe dặn anh là có thể cánh truyền thông sẽ tìm đến, nhưng không biết khi nào chuyện đó sẽ xảy ra.
Kazuma nhìn chằm chằm vào điện thoại. Anh cảm tưởng như mình sắp nhận được điện thoại từ những người trong giới truyền thông mà anh chẳng hề quen biết. Hoặc cũng có thể họ sẽ bấm chuông cửa nhà anh.
Dù không muốn, Kazuma vẫn lướt qua các trang báo mạng, mở kênh tin tức tổng hợp hoặc thời sự trên TV. Bởi anh cho rằng mình cần nắm rõ tình hình hiện tại để có thể tiên liệu xem rồi đây hai bố con mình sẽ ra sao.
Có điều, trái với dự đoán, Kazuma không tìm thấy thông tin gì mới liên quan đến vụ án mà bố anh gây ra. Ngẫm ra thì chuyện này cũng là đương nhiên thôi, giữa thời đại mà ngày nào cũng có những sự kiện mới xảy ra, người ta sao có thể liên tục đưa tin một cách chi tiết về các vụ án hình sự chứ, trừ phi nó liên quan đến những người nổi tiếng.
Rốt cuộc Kazuma cứ nằm thẫn thờ trên giường đến tận gần trưa mà không thấy ai liên lạc. Hôm qua, sau khi Horibe ra về, có hai viên cảnh sát tìm đến nhà anh, song họ chỉ hỏi một vài câu khá tiểu tiết, đại loại như có phải anh đã tặng bố vé xem bóng chày không. Hay anh có thấy dấu hiệu nào chứng tỏ bố anh đang hẹn hò với phụ nữ không. Kazuma trả lời rằng anh cũng từng tưởng tượng đến chuyện đó nhưng không có căn cứ gì rõ ràng. Không hiểu những chuyện như thế thì giúp ích gì cho việc điều tra nữa.
Kazuma kiểm tra điện thoại, thấy một vài tin nhắn được gửi đến. Anh cũng tò mò muốn biết nội dung nhưng nếu mở ra đọc, anh sẽ lại phải phản hồi gì đó. Thấy phiền nên Kazuma quyết định tảng lờ chúng. Chắc cũng chẳng có chuyện gì quan trọng đâu.
Đến chiều, quả nhiên Kazuma bắt đầu thấy đói bụng. Anh chẳng có tâm trí đâu mà nấu nướng, bèn ra khỏi nhà. Kazuma vào một quán cà phê vẫn thường lui tới, gọi cà phê và bánh sandwich, sau đó mở điện thoại ra, tìm thông tin bằng những từ khóa như “gia đình,” “tội phạm,” “phiên tòa.”
Ngay lập tức, Kazuma tìm ra một vài bài báo. Nguồn tin đa phần là từ các văn phòng luật. Đại loại họ viết rằng việc duy nhất người nhà bị cáo có thể làm được khi ở trên tòa là ngồi nghe một cách nghiêm túc và đứng trên bục nhân chứng với tư cách là người làm chứng cho hoàn cảnh của bị cáo. Nếu yêu cầu tòa xem xét giảm nhẹ, họ buộc phải giải thích cụ thể xem mình sẽ giúp bị cáo hoàn lương bằng cách nào.
Mới hôm qua Kazuma còn chưa tài nào chấp nhận nổi đây là sự thực vậy mà khi ngồi đọc báo như thế này, anh đã thật sự cảm nhận được tất cả những chuyện này đang xảy ra với mình. Để rồi mối nghi vấn không hiểu vì lý do gì ông Tatsuro lại làm như vậy lại càng lớn hơn. Dù đã được Horibe kể cho nghe sự tình, anh vẫn không sao chấp nhận được. Bằng mọi giá anh muốn nghe lời giải thích từ chính miệng bố mình.
Sau khi ăn xong chiếc bánh sandwich cốt để nhét cho đầy dạ dày, Kazuma đi ra một góc, gọi điện cho Horibe. Đầu dây bên kia nhấc máy ngay lập tức. Horibe hỏi anh gọi đến vì việc gì, Kazuma bèn hỏi xem chừng nào có thể gặp ông Tatsuro.
“Hiện giờ, hết Phòng cảnh sát lại đến Viện công tố chạy tới chạy lui, thành ra rất khó để sắp xếp được thời gian. Chắc phải đợi sau khi ông ấy được chuyển sang trại tạm giam, thì hai người sẽ có thể thong thả trò chuyện hơn đấy.
“Vả lại,” vị luật sư nói tiếp. “Khi nãy tôi cũng vừa gặp bố anh xong, quả nhiên ông ấy nói là không muốn gặp anh. Chắc ông ấy không còn mặt mũi nào gặp con trai. Tôi e rằng việc gặp gỡ ở thời điểm này trái lại sẽ trở thành gánh nặng tâm lý cho ông ấy. Bởi vậy tôi nghĩ anh nên chờ thêm một thời gian nữa thì hơn.”
Bố chẳng thèm quan tâm đến cảm xúc của mình, tuy bức xúc là vậy nhưng nhắm vào Horibe thì thật vô lý. Kazuma đành đáp “Tôi hiểu rồi,” đoạn cúp máy.
Ra khỏi quán cà phê, Kazuma đi thẳng về nhà. Anh lo cho công việc nhưng cũng chẳng thể làm được gì. Chỉ có thể viết email xin lỗi các đối tác mà anh đã hủy hẹn hôm qua. Công việc không đến nỗi quá khó khăn, vậy mà anh nghĩ mãi không ra nổi một bức email xin lỗi cho ra hồn, cuối cùng mất gần một tiếng mới xong. Yamagami gọi cho anh vào khoảng hơn năm giờ chiều. Nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, Kazuma bỗng thấy ruột gan như lửa đốt. Anh bắt máy, đáp “Vâng, em nghe.”
“Tôi, Yamagami đây. Bây giờ cậu có tiện nói chuyện không?” Không biết có phải do Kazuma thần hồn nát thần tính hay không mà anh nghe giọng Yamagami rất u ám.
“Vâng, có chuyện gì thế ạ?”
“Thấy bảo cậu bị ốm, giờ sao rồi? Liệu mai đã đi làm được chưa?”
“À… vâng, chắc được ạ.”
“Thế à. Nếu vậy cậu tới sớm hơn mọi khi khoảng một tiếng được không?”
“Một tiếng… ấy ạ. Cũng được ạ…”
“Thật ngại quá. Vậy cứ thế nhé.”
Thấy Yamagami chuẩn bị cúp máy, Kazuma liền cất tiếng. “Trưởng phòng, có phải đã xảy ra chuyện gì hệ trọng không ạ?”
Trước câu hỏi của Kazuma, Yamagami không nói gì. Kazuma tin chắc trực giác của mình đã đúng. Mà không nghĩ theo lẽ thường tình thì hẳn ai cũng nhận ra thôi.
“Kuraki này,” Yamagami nói giọng trịnh trọng. “Bây giờ cậu có thời gian không?”
Sau một hồi phân vân không biết nên gặp nhau ở đâu, cuối cùng họ quyết định Yamagami sẽ tới căn hộ của Kazuma. Yamagami không muốn gặp gần công ty, bởi sợ các đồng nghiệp khác sẽ trông thấy.
Kazuma đã mường tượng trước nội dung cuộc nói chuyện. Chính vì thế, ngay cả khi Yamagami – bấy giờ đã ngồi yên vị trên chiếc ghế hôm qua Horibe ngồi – mào đầu bằng câu, “Chuyện tôi muốn nói chẳng phải chuyện gì khác. Đó là chuyện về bố cậu,” Kazuma cũng không hề dao động.
“Cảnh sát đã liên lạc với anh sao?”
“Không, tôi không nhận được bất cứ liên lạc gì từ cảnh sát. Tôi nghe chuyện từ Phòng hành chính tổng hợp. Họ hỏi xem tôi đã nắm được tình hình, rằng bố cậu đã bị bắt hay chưa.”
“Phòng hành chính tổng hợp ấy ạ?”
Kazuma hoài nghi không hiểu vì sao thông tin lại đến từ bộ phận đó.
“Nhìn mặt cậu thế kia, chắc chưa biết gì nhỉ?”
“Chuyện gì cơ ạ?”
“Ừm… nói thế nào nhỉ,” Yamagami đan hai tay trên bàn, liếm môi. Trông anh ta có vẻ đang rất khó khăn trong việc lựa chọn từ ngữ. “Thực ra lúc ban ngày, công ty có nhận được một cuộc điện thoại khá kỳ lạ. Người này hỏi xem công ty chúng ta có nhân viên nào tên là Kuraki Kazuma không. Dĩ nhiên, nhân viên trực tổng đài nói rằng mình không thể trả lời những câu hỏi kiểu như vậy. Nghe thấy thế đầu dây bên kia liền hỏi tại sao lại không thể trả lời. Khi người trực tổng đài giải thích vì đó là thông tin cá nhân, đầu dây bên kia đã đáp trả rằng, chứ không phải vì đó là con trai của kẻ giết người ư? Một lúc sau người đó cũng chịu dập máy, nhưng nhân viên trực tổng đài vì rất ngạc nhiên nên đã báo cáo lên cấp trên. Cấp trên nghe xong liền liên hệ Phòng hành chính tổng hợp, sau đó phòng ban này đã tìm hiểu thực hư. Và rồi ngay lập tức họ nắm được thông tin về việc một nhân vật được cho là bố cậu đã bị cảnh sát bắt giữ vì bị tình nghi giết người. Đồng thời họ cũng xác minh được chuyện tên của cậu đang bị rêu rao trên mạng.”
“Tên em ấy ạ?” Kazuma bối rối trước diễn biến bất ngờ của câu chuyện. “Sao lại thế?”
“Chuyện bắt nguồn từ SNS thì phải. Không lâu sau khi bố cậu bị bắt, một cư dân mạng lên tiếng, nói rằng người đàn ông bị bắt sống gần nhà anh ta. Sau đó một cư dân mạng khác đã tiết lộ nơi cư trú của người đàn ông bị bắt và cả việc người này có một cậu con trai. Cuối cùng cả tên lẫn ảnh thời cấp ba của cậu con trai đó đã bị đăng tải lên mạng.”
“Gì cơ?” Kazuma bất giác thốt lên. “Thật ạ?”
“Tiếc rằng đó là sự thật.”
“Em xin phép kiểm tra được không ạ?”
“Ừ,” Yamagami gật đầu.
Kazuma liền thao tác với chiếc điện thoại đang cầm trên tay, tìm kiếm hình ảnh bằng tên đầy đủ của mình. Hình ảnh bất ngờ hiển thị trên màn hình khiến anh gần như hoa mày chóng mặt. Đó là khuôn mặt chính diện của Kazuma thời cấp ba mà có lẽ đã được chụp cận cảnh từ album tốt nghiệp.
“Đúng thật rồi…”
“Chúng ta đang sống trong thời đại như thế mà” Yamagami nói, nghe vẻ anh ta rất lấy làm tiếc. “Một khi đã thành ra thế này rồi, thông tin sẽ phát tán không biết đâu là điểm dừng. Trong số những người đọc được thông tin ấy, hẳn sẽ có những kẻ muốn biết chi tiết hơn về cậu. Rồi ai đó tình cờ biết tên trường đại học hoặc chỗ làm của cậu lại tiếp tục lan truyền thông tin. Sau đó, một người khác nữa đọc được, liền gọi điện hỏi công ty chúng ta… Tôi đoán vậy.”
Kazuma thở dài. “Chuyện quái quỷ gì đây…”
“Hôm qua cậu mới biết bố mình bị bắt à?”
“Luật sư gọi cho em. Em xin lỗi. Lúc đó em không biết nên giải thích với anh như thế nào…”
“Cậu bấn loạn như vậy cũng là điều dễ hiểu. Có điều vấn đề là sắp tới cậu tính thế nào?”
“Về chuyện đó, luật sư nói chỉ còn cách xin tòa giảm tội…”
“Không, ý tôi không phải chuyện đó,” Yamagami khẽ xua tay phải. “Mà là chuyện công ty, công việc kia.”
“À… phải rồi. Em xin lỗi.”
Chuyện phiên tòa sẽ ra sao chẳng liên quan gì đến công ty hay Yamagami cả.
Kazuma bèn dựng thẳng lưng, nhìn thẳng vào mặt cấp trên.
“Em xin phép hỏi ngược lại, theo anh em nên làm thế nào? Liệu sau này em còn được ở lại công ty không ạ?”
Yamagami cũng ngồi thẳng dậy, khẽ gật đầu.
“Người bị bắt không phải cậu nên cậu không cần lo chuyện bị sa thải. Có điều, chắc mọi chuyện cũng không thể cứ như trước được.”
“Nói vậy nghĩa là…”
“Sau khi nhận được liên lạc từ Phòng hành chính tổng hợp, tôi đã trao đổi với ban lãnh đạo về cách xử trí đối với cậu sau này. Thông tin một khi đã bị tung ra sẽ không thể xóa sạch hoàn toàn, bởi vậy rất có thể người ngoài công ty sẽ hỏi về trường hợp của cậu, hoặc họ sẽ nói gì đó. Trước mắt cậu nên chuyển sang làm công việc nào không phải tiếp xúc với bên ngoài có lẽ sẽ tốt hơn.”
“Nghĩa là… luân chuyển công tác ấy ạ?”
“Chỉ tạm thời thôi. Bởi chúng ta hoàn toàn không lường trước được sự việc sẽ gây ảnh hưởng như thế nào. Chưa biết chừng sau một thời gian mọi chuyện lại lắng xuống như chưa hề xảy ra. Đến lúc đó cậu quay lại cũng được mà.”
“Em sẽ chuyển sang bộ phận nào ạ?”
“Về chuyện đó, tôi sẽ thu xếp với các bộ phận. Cho đến khi có quyết định chính thức, cậu có thể nghỉ ở nhà giúp tôi không? Trước mắt là khoảng hai tuần.”
“Lâu như vậy ư…”
“Thực ra,” Yamagami nói giọng khó xử. “Tôi không rõ thông tin bị rò rỉ bằng cách nào nhưng tin đồn đang lan khắp công ty. Giám đốc muốn mọi người ổn định lại càng sớm càng tốt.”
“Có nghĩa là giờ em mà đi làm thì sẽ càng loạn hơn…”
“Ừm thì…” Yamagami gật đầu liên tục. “… là vậy đó.”
“Vậy ngày mai thì sao ạ? Lúc nãy trên điện thoại, anh bảo em đến công ty sớm hơn một tiếng so với mọi ngày.”
“Không cần nữa. Tôi sẽ lo liệu thủ tục xin nghỉ cho cậu.”
Kazuma nuốt nước bọt, gật đầu. “Em hiểu rồi.”
Yamagami làm bộ mặt như thể đang muốn nói thêm điều gì, nhưng rồi anh ta bảo, “Vậy cứ quyết định như thế nhé,” đoạn đứng dậy.
Kazuma cũng đứng lên, cúi đầu. “Em xin lỗi vì đã gây phiền toái cho anh.”
Có tiếng Yamagami hít thở sâu. “Nhưng mà,” anh ta nói. “Tại sao bố cậu lại làm chuyện đó? Có phải xích mích về tiền bạc không?”
“À, không…”
Thấy Kazuma ấp úng, Yamagami vội vàng xua tay. “À không, cậu không cần trả lời đâu. Tôi xin lỗi.”
Sau đó Yamagami vỗ vai Kazuma hai cái, bỏ lại câu “Tôi sẽ gọi cho cậu sau,” trước khi rời khỏi căn hộ như thể đang chạy trốn.
Sau khi tiễn cấp trên ra về, Kazuma liền cầm điện thoại lên. Anh tò mò muốn biết người ta đang phát tán thông tin gì về mình. Nhưng rõ ràng tìm hiểu những chuyện đó chẳng đem lại lợi lộc gì. Đời nào họ lại viết tốt về anh, những điều đó chỉ tổ khiến anh suy sụp hơn thôi.
Đúng lúc Kazuma đang định đặt điện thoại xuống, cố kìm nén mong muốn lên mạng đọc tin tức thì anh nhận ra có email gửi đến. Kazuma kiểm tra hòm thư, thấy đó là email từ Amemiya Masaya – một đồng nghiệp vào công ty cùng thời gian với anh. Tiêu đề email là “Amemiya đây.” Cậu ta là đồng nghiệp thân thiết nhất của Kazuma trong công ty, thi thoảng hai người còn đi uống với nhau. Thật ra, Kazuma biết Amemiya gửi tin nhắn cho mình từ hôm qua. Chắc vì mãi không thấy anh đọc nên cậu ta mới gửi email.
Kazuma mở email ra, thấy nội dung như sau.
Sau vài phút suy nghĩ, Kazuma chỉ viết độc một câu “Cảm ơn cậu,” rồi gửi đi.
Trang mạng xã hội, ở đây là chỉ Instagram.