← Quay lại trang sách

Chương 15

Bên trong cửa hàng xe đạp trông ra đường Eitai, một cậu bé, có vẻ là được bố dẫn đến, đang ngồi lên chiếc xe khung xanh. Người đang đứng giới thiệu sản phẩm cho hai bố con có lẽ chính là ông chủ cửa hàng, tên Fujioka. Dáng người nhỏ nhắn nhưng trông rất rắn rỏi. Tuổi chừng trên dưới năm mươi. Ông ta mặc bộ đồ lao động màu xám.

Godai vừa ngắm nghía những chiếc xe đạp đầy màu sắc được bày bán trong cửa hàng, vừa chờ họ nói chuyện xong. Chốc chốc Fujioka lại liếc nhìn về phía anh.

Khi hai bố con đi khỏi, Fujioka liền nở nụ cười niềm nở, tiến về phía Godai. “Xin lỗi đã để quý khách phải chờ lâu. Anh đang tìm xe đạp à?”

Godai bèn cười thiểu não, thò tay vào túi ngực áo.

“Thành thật xin lỗi nhưng tôi là…” anh cho Fujioka xem huy hiệu của Sở Cảnh sát Tokyo. “Anh là Fujioka nhỉ?”

Fujioka hơi hé miệng, nhìn Godai rồi bật ra một tiếng chưng hửng “Phải.”

“Tôi hỏi chuyện anh một chút được không? Liên quan đến quán Asunaro ở Monzen-Nakacho.”

Fujioka chớp mắt mấy cái liền rồi gật đầu. “À… được chứ. Vậy mời anh qua đây.”

Bên trong cửa hàng có hai chiếc ghế tròn. Sau khi ngồi xuống, Godai cho Fujioka xem một bức ảnh chân dung.

“Anh có biết người này không?

Vừa nhìn thấy bức ảnh, hai bên má Fujioka liền giật giật. “Đây là ông… Kuraki nhỉ?”

“Đúng vậy,” Godai nói rồi cất tấm ảnh đi. “Anh có biết chuyện ông ta bị bắt không?”

“Tôi có nghe nói rồi. Tôi ngạc nhiên lắm,” Fujioka làm điệu bộ như thể đang lấy lại hơi. “Nhưng chuyện đó có thật không vậy?”

“Chuyện gì kia?”

“Thì chuyện ông Kuraki giết người ấy. Liệu có nhầm lẫn gì không?”

Godai cười nhạt. “Sao anh lại nghĩ vậy?”

“Thì bởi không đời nào có chuyện như thế được chứ sao. Ông ấy là người ôn hòa, tốt bụng. Cách ông ấy uống rượu cũng rất tao nhã, tôi chưa thấy ông ấy to tiếng bao giờ.”

Godai lấy sổ và bút ra.

“Tôi nghe nói ở quán Asunaro, anh và nghi phạm Kuraki khá thân nhau.”

“Nói là khá thân không biết có đúng không nhưng chúng tôi cũng tương đối thân đấy. Tôi cũng hay đến đấy một mình, thành thử chúng tôi thường ngồi uống cạnh nhau ở quầy.”

“Hai người thường nói những chuyện gì?”

“Chuyện gì ư… thì đủ chuyện trên trời dưới biển thôi. Chuyện thiên hạ rồi chuyện chính trị. Còn gần đây chúng tôi hay nói về bệnh tật, sức khỏe. Ở tuổi này rồi, đó là chủ đề rôm rả nhất.”

Có vẻ Fujioka không lấy gì làm phiền khi bị hỏi về Kuraki, hay nói cách khác là không thấy phiền khi người khác nghĩ mình thân thiết với tội phạm giết người. Trái lại, thậm chí Godai còn cảm thấy người này đang tích cực chứng tỏ cho anh thấy con người thật sự của Kuraki.

“Hai người có nói chuyện về bóng chày không?”

“Bóng chày? À, chúng tôi cũng hay nói về chủ đề đó lắm. Ông Kuraki là fan của đội Dragons, còn tôi là fan của đội Giants. Mỗi lần xem kết quả trận đấu trên điện thoại, nếu một bên thắng một bên thua thì một người vui một người buồn.”

“Hình như nghi phạm Kuraki từng đến sân bóng chày để xem trực tiếp một trận đấu, anh đã nghe chuyện đó bao giờ chưa?”

“Xem trận đấu ư? À, đúng là tôi có nghe một lần. Thấy bảo đó là lần đầu tiên ông ấy đến sân vận động Tokyo Dome.”

“Chuyện xảy ra khi nào vậy?”

“Hình như là hồi khai mạc mùa giải này thì phải.”

Thông tin này trùng khớp với lời khai của Kuraki. Có vẻ như ông ta đã thật sự đến xem trận đấu bóng chày đó.

“Ông ấy có kể về một sự việc khác thường nào đó xảy ra ở sân bóng chày không?”

“Sự việc khác thường ư?”

“Kiểu như ông ấy đã gặp ai hoặc đã đánh rơi thứ gì đó chẳng hạn.”

Nghe câu hỏi của Godai, Fujioka bèn nghiêng đầu. “Chúng tôi nói về chuyện đó ngay trước hôm ông ấy tới sân vận động Tokyo Dome. Hôm sau ông ấy về Nagoya luôn. Bẵng đi vài tháng chúng tôi mới lại gặp nhau nên cũng không nhắc gì đến chuyện đó nữa.”

Ra vậy, Godai thất vọng. Đến tận đây rồi mà anh vẫn chưa thể xác minh cuộc gặp giữa Kuraki và Shiraishi.

“Xin lỗi,” có tiếng phụ nữ vọng vào từ bên ngoài. Một người phụ nữ trung niên đang đứng trước cửa hàng.

“À, chào chị,” Fujioka liền đứng dậy, chạy về phía người phụ nữ. Anh ta dắt một chiếc xe đạp từ trong của hàng ra, trao cho người đó. Có vẻ như người này gửi xe ở đây để nhờ sửa.

Fujioka làm thủ tục thanh toán trên máy tính tiền rồi tiễn vị khách nữ ra về, sau đó quay trở vào. “Anh còn muốn hỏi gì nữa không?”

“Những lúc ở quán Asunaro, thái độ của nghi phạm Kuraki thường ra sao vậy?”

“Thái độ ra sao ư… thì cũng bình thường thôi. Ông ấy không kiếm chuyện với ai, lúc nào cũng ngồi yên một chỗ uống rượu.”

“Quán đó do bà chủ và con gái bà ấy quản lý nhỉ? Anh thấy quan hệ giữa hai người đó với nghi phạm Kuraki thế nào?”

“Anh hỏi câu này khó quá…”

“Ví như anh thấy nghi phạm Kuraki có tình ý với cô Asaba Orie chẳng hạn.”

Fujioka ậm ừ nhưng không có vẻ gì là bất ngờ trước câu hỏi này.

“Cô Orie là một phụ nữ xinh đẹp, tôi nghĩ họ rất xứng đôi. Nhưng không biết phía ông Kuraki thấy thế nào. Chẳng biết có phải vì hai người chênh nhau nhiều tuổi quá hay không mà tôi có cảm giác ông ấy chẳng để mắt đến Orie như một người phụ nữ, hay nói đúng hơn là cố tình không để mắt đến cô ấy.”

Cách nói kỳ lạ này khiến Godai lấn cấn.

“Phía ông Kuraki nghĩa là sao?”

“Chà, cái đó…” Fujioka áp tay lên trán. “Không biết nói ra chuyện này có sao không nữa.”

“Tôi sẽ không nói với ai là đã nghe được từ anh. Anh cứ nói đi ạ.”

Fujioka lại ậm ừ, sau khi dùng mu bàn tay lau khóe miệng, không hiểu sao anh ta lại đảo mắt nhìn xung quanh.

“Theo ấn tượng của tôi thì chính cô Orie mới là người phải lòng ông Kuraki.”

“Cô Orie ư?”

“Chắc không phải mình tôi nghĩ như vậy đâu,” Fujioka thấp giọng, nói tiếp. “Những vị khách khác cũng đồn thổi về chuyện đó.”

“Anh đã trực tiếp xác nhận với cô Orie chưa?”

“Sao mà xác nhận được chứ. Anh cảnh sát này, anh nhớ đừng nói với ai là tôi kể cho anh đấy nhé. Xin anh đấy.”

Vừa nghe Fujioka mau miệng nói vậy, trong đầu Godai vừa nghĩ đến khuôn mặt hai mẹ con bà Asaba. Đến mức khách khứa phải đồn thổi như thế thì chẳng có lý gì bà Yoko lại không nhận ra tình cảm của con gái. Vậy mà hôm trước khi Godai tới gặp, hai mẹ con họ lại chẳng mảy may để lộ ra chuyện đó dù chỉ một chút. Lẽ nào họ cho rằng không cần thiết phải kể với cảnh sát chuyện yêu đương của mình sao.

Tất thảy phụ nữ trên thế giới này đều là những diễn viên tài ba – Godai lại một lần nữa nhủ bụng.