Chương 16
Sáu ngày sau kể từ lần gặp trước, Horibe tìm đến để báo cho Kazuma biết chuyện bố anh đã bị khởi tố. Kuraki đã được chuyển đến trại giam Tokyo. Nghe nói ông rất điềm tĩnh, phó mặc toàn bộ chuyện liên quan đến phiên tòa cho Horibe.
“Tôi đã có trong tay bản cáo trạng. Tôi đã kiểm tra nội dung, tất cả đều bám sát lời khai của bố anh từ đầu đến giờ. Hình như bố anh cũng đã xem qua và công nhận tất cả nội dung viết trong đó đều đúng sự thật.” Horibe nói một cách lịch sự.
“Anh nói chúng ta sẽ không tranh cãi về sự thật nữa nhỉ?” Kazuma nói không ra hơi. Trong lòng anh chỉ còn cảm giác muốn buông bỏ.
“Cơ bản là vậy.”
“Nghĩa là phiên tòa chỉ mang tính hình thức…”
Horibe hơi đanh mặt lại, lắc đầu.
“Không có chuyện đó đâu. Nếu vậy, tòa sẽ ra phán quyết đúng như mong muốn của bên công tố mất. Về phần mình, bên cạnh việc nhận tội, chúng ta phải hướng đến việc giảm án hết mức có thể.”
“Nói vậy nhưng bố tôi đã thừa nhận tất cả mọi chuyện rồi mà. Anh thử lấy ví dụ xem chúng ta sẽ tranh cãi về điểm gì?”
Horibe liền mở cuốn sổ của mình ra.
“Điểm quan trọng trước tiên là về kế hoạch. Việc hành vi phạm tội được lên kế hoạch ở mức độ nào có ảnh hưởng rất lớn đến khung hình phạt.”
“Không, nhưng mà…” Kazuma lần lại ký ức. “Theo những gì tôi nghe được lần trước thì bố tôi lên Tokyo với chủ định giết người mà. Chẳng phải ông ấy còn quyết định địa điểm gây án rồi gọi nạn nhân ra đó sao? Nếu đúng vậy, nghĩ kiểu gì cũng thấy bố tôi đã lên kế hoạch từ trước.”
“Anh nói đúng. Trong bản cáo trạng cũng có ghi như vậy.”
“Thế thì, chúng ta tranh cãi kiểu gì…”
Horibe đưa tay sờ lên kính, gật đầu mấy cái liền.
“Đúng là như vậy thật nhưng nếu để ý kỹ những gì bố anh nói sẽ thấy những điểm đáng lưu ý. Chẳng hạn như cuộc trò chuyện giữa bố anh và luật sư Shiraishi ở Sumidagawa Terrace. Bố anh nói khi đó ông Shiraishi đã hỏi như thể đang trách móc, nào là, ‘Ông đang làm gì ở một chỗ như thế này?’ ‘Không phải ông đang định đến chỗ mẹ con bà Asaba ư?’ Giọng nói gay gắt đó đã khiến ông Tatsuro trở nên quyết tâm. Khiến ông ấy trở nên quyết tâm… Anh hiểu không? Tức là cho đến trước lúc đó, ông ấy vẫn chưa quyết tâm hẳn. Nếu sự thật là bố anh dù ban đầu nghĩ phải giết ông Shiraishi nhưng thực ra lại đang do dự, ấn tượng sẽ khác đi khá nhiều đấy.”
“À,” Kazuma thốt lên. “Ra vậy. Nhưng bố tôi còn chuẩn bị sẵn hung khí mà…”
“Về điểm đó chúng ta cũng có thể bào chữa được.” Horibe lật sang trang khác. “Con dao dùng để gây án là loại dao gấp thường sử dụng cho các hoạt động ngoài trời. Nghe nói các cửa hàng bán buôn đều bán loại dao này hoặc cũng có thể mua trên mạng. Bố anh nói đã mua con dao đó khá lâu rồi nên không nhớ mua ở cửa hàng nào. Trên thực tế cảnh sát cũng không xác định được địa chỉ mua dao. Tóm lại, điều đó có nghĩa là bố anh không cất công đi mua con dao đó nhằm mục đích gây án. Bởi thế, cách suy luận hợp lý ở đây là bố anh trong cơn bốc đồng đã nảy ra ý định phạm tội, lúc ra khỏi nhà ông ấy giấu con dao có sẵn vào ngực một cách hoàn toàn vô thức. Anh thấy thế nào? Tuy không thể khẳng định ông ấy không có kế hoạch từ trước, nhưng đó cũng không phải là một kế hoạch được vạch ra một cách tỉ mỉ đúng không?”
“Nghe anh nói vậy, tôi thấy cũng đúng…”
“Bị ông Shiraishi trách cứ, bố anh lên Tokyo trong tâm trạng bế tắc. Nếu chẳng may có chuyện gì thì chỉ còn cách giết chết ông Shiraishi, nghĩ vậy nên bố anh đã mang dao theo. Nhưng nếu được ông ấy vẫn muốn giải quyết bằng đối thoại. Bố anh đã cầu mong như vậy dù nó chỉ là một tia hy vọng mong manh, nhưng rồi vì quá tuyệt vọng trước thái độ của ông Shiraishi, bố anh buộc lòng phải ra tay… Tôi đang định lập luận như vậy tại tòa.”
Nhìn miệng Horibe thao thao bất tuyệt, Kazuma có cảm giác như thể đang chứng kiến một sinh vật dị thường. Lần đầu tiên nghe kể về vụ án, anh đã tự hỏi sao bố mình lại làm những chuyện ngu ngốc như thế, nhưng khi được nghe những lời giải thích như vừa rồi, anh thấy mình đã vỡ lẽ ra một chút.
Một lần nữa anh thầm thán phục, thật không hổ danh luật sư.
“Thái độ ăn năn hối cải cũng rất quan trọng,” Horibe tiếp tục. “Lần trước tôi cũng nói với anh rồi, bố anh đã thành khẩn trả lời thẩm vấn của cả bên cảnh sát cũng như bên công tố, trước đó khi cảnh sát tìm gặp lần thứ hai, ông ấy cũng đã nhanh chóng khai ra sự thật. Hoàn toàn không có dấu hiệu của việc nói dối để thoát tội. Có thể nói đây chính là bằng chứng cho thấy ông Tatsuro đã thừa nhận tội lỗi của mình và đang sám hối. Chắc chắn bồi thẩm đoàn sẽ không có ấn tượng xấu về ông ấy đâu.”
“Nhưng phía công tố sẽ đưa ra một lập luận khác đúng không?”
“Đó là công việc của họ mà. Tôi nghĩ họ sẽ nhấn mạnh rằng đây là một hành vi phạm tội ích kỷ và tàn ác. Có lẽ họ sẽ đánh vào những điểm đại loại như, bố anh nghĩ thế nào về vụ án mạng trong quá khứ hiện đã hết thời hiệu truy tố, nếu thật sự hối lỗi, đáng ra ông ấy phải nghe lời ông Shiraishi khuyên bảo mới phải chứ. Khi phía công tố thẩm vấn ông Tatsuro, chắc hẳn họ đã chất vấn ông ấy về chuyện đó. Tôi linh cảm câu trả lời của bố anh cũng sẽ trở thành điểm tranh cãi tại tòa. Nhưng về chuyện này nếu không xem xét kỹ những ghi chép của bên công tố thì không thể biết được. Hiện tôi đang yêu cầu họ công khai những hồ sơ ghi chép đó.”
Nghe Horibe nói, Kazuma mới nhận ra họ cần chuẩn bị rất nhiều chiến lược cho một phiên tòa. Anh chỉ có thể cúi đầu nói trăm sự nhờ luật sư mà thôi.
“Nhưng vấn đề lớn nhất là bản thân ông Tatsuro,” Horibe hạ tông giọng vẻ đầy ẩn ý.
“Nghĩa là sao ạ?”
“Bố anh đã giao phó toàn bộ phiên tòa cho tôi nhưng đó là do ông ấy định mặc kệ mọi chuyện muốn ra sao thì ra chứ không phải vì tin tưởng tôi. Đâu đó tôi có cảm giác ông ấy đang bất cần, không biết nên gọi là tiêu cực hay là không quan tâm nữa. Khi tôi hỏi bố anh xem có người nào có thể đứng ra làm chứng cho hoàn cảnh của ông ấy hay không, bố anh cứ nhất mực nói là không muốn làm phiền ai hết và không chịu cho tôi biết tên những người thường ngày vẫn thân thiết với ông ấy. Cuối cùng bố anh còn bảo không cần cố đấm ăn xôi để xin giảm tội cho ông ấy đâu.”
Nghe Horibe nói trong tiếng thở dài, Kazuma bỗng có một cảm giác thật kỳ lạ. Kể từ khi biết bố mình bị bắt, anh phải nghe toàn những chuyện sửng sốt.
Những chuyện không tài nào tin nổi. Nhưng duy chỉ có tình tiết vừa rồi là anh cảm thấy đúng với bản chất con người của bố mình nhất. Trước mặt anh hiện lên hình ảnh người bố ngoan cố, quyết không thay đổi thái độ, cho rằng mình phạm tội nên phải chịu phạt là điều đương nhiên, dù hình phạt là gì đi chăng nữa ông cũng sẵn lòng đón nhận.
“À mà, chuyện hôm trước sao rồi?” Horibe vừa cất cuốn sổ vào chiếc cặp để bên cạnh, vừa hỏi. “Anh có nghĩ ra điều gì không?”
Thấy Kazuma bối rối vì không hiểu ý câu hỏi, Horibe bèn bảo, “Chuyện về ngày 15 tháng Năm ấy. Tôi đã hỏi anh là hằng năm vào ngày đó, ông Tatsuro có làm việc gì khiến anh ấn tượng không”
“À,” Kazuma nhớ ra cuộc trò chuyện lần trước. “Xin lỗi anh. Tôi đã thử suy nghĩ nhưng không nghĩ ra chuyện gì…”
“Quả nhiên là như vậy à,” Horibe thở dài, hai vai buông thõng. “Thực ra tôi cũng đã thử bóng gió với bố anh xem ông ấy có khi nào nhìn lại tội lỗi của mình trong quá khứ hay không. Bố anh trả lời rằng ông ấy chưa bao giờ quên, lúc nào cũng day dứt về chuyện đó. Nhưng có vẻ ông ấy không có một hành động cụ thể nào kiểu như cúng bái hay xưng tội.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
“Mà thôi vậy. Thế anh thì sao? Anh đang nghỉ làm nhỉ? Ngoài ra còn có thay đổi nào khác không?”
“Không có gì đáng kể. Bên truyền thông cũng chưa tìm đến tôi…”
“Chắc vì cảnh sát chưa cung cấp thông tin. Tôi nghĩ Sở Cảnh sát Tokyo cũng có những trăn trở của riêng họ, không biết phải công bố động cơ giết người như thế nào. Họ đang giữ ý với cảnh sát tỉnh Aichi đấy mà. Nếu mọi người biết nghi phạm tự tử trong khu tạm giam năm 1984 thực ra lại vô tội thì cảnh sát tỉnh Aichi sẽ bị chỉ trích vì phạm liền một lúc hai sai lầm. Nhưng một khi đã khởi tố bị can, chắc họ sẽ phải công bố điều gì đó. Đến lúc ấy, tùy thuộc vào thông tin cảnh sát công bố, rất có thể truyền thông sẽ làm rùm beng chuyện này lên. Ngay cả với gia đình nạn nhân họ còn phỏng vấn với thái độ vô tâm nữa là, anh nên chuẩn bị tinh thần một chút thì hơn.”
Cụm từ “gia đình nạn nhân” đã từng xuất hiện trong đầu Kazuma.
“Tôi có nên đến xin lỗi họ không? Phía gia đình của nạn nhân ấy…”
Horibe nghiêng đầu, khẽ nhíu mày.
“Ở thời điểm hiện tại, tôi khuyên anh nên từ bỏ ý định đó. Gia đình nạn nhân vẫn chưa biết chi tiết vụ việc. Có thể họ sẽ tấn công anh bằng những câu hỏi dồn dập. Kiểu như tại sao bố anh lại cướp đi mạng sống của trụ cột chính trong nhà chúng tôi, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Dĩ nhiên, anh không thể trả lời những câu hỏi đó một cách bất cẩn đâu. Vậy nên, nếu tất cả những gì họ được nghe chỉ là câu xin lỗi chứ không có bất kỳ thông tin cụ thể nào, e rằng sẽ càng làm họ điên tiết hơn. Trước mắt cứ chờ công bố của cảnh sát đã. Không riêng gì gia đình nạn nhân, anh hãy tránh tiếp xúc với tất cả những người có liên quan đến vụ án. Anh hiểu chứ?”
“Vâng… Tôi sẽ chú ý.”
“Vậy hôm nay tới đây thôi nhé,” nói rồi Horibe đứng dậy.
“Anh luật sư này…” Kazuma cũng nhổm dậy theo. “Tôi vẫn chưa được gặp bố mình sao?”
Horibe liền tỏ ra nghiêm nghị.
“Vừa nãy tôi cũng kể với anh rồi đấy, ông Tatsuro cứ khăng khăng rằng không muốn làm phiền ai hết. Có vẻ như hiện tại ông ấy cũng chưa có ý định gặp anh đâu. Nhưng qua thời gian, có thể ông ấy sẽ nghĩ khác. Thế nên, giờ ta chỉ có thể chờ cho đến lúc đó thôi.”
“Vậy ư? Thực ra có điều này tôi muốn hỏi ông ấy. Luật sư có thể chuyển lời giúp tôi không?”
“Đương nhiên rồi. Anh muốn hỏi điều gì?”
“Về vụ án… Không phải vụ án lần này mà là vụ án xảy ra năm 1984 kia. Luật sư làm ơn hỏi xem ngay cả với người thân trong gia đình, bố tôi cũng định giữ bí mật suốt đời, hay định đến một lúc nào đó sẽ nói ra?”
Horibe đang toan lấy giấy bút ra khỏi cặp thì dừng tay.
“Câu này… khá hóc búa nhỉ?”
“Nhưng tôi muốn biết.”
“Tôi rất hiểu,” Horibe gật đầu, viết gì đó vào sổ.
Sau khi Horibe ra về, Kazuma liền lấy một tập tài liệu ra khỏi giá sách. Bên trong có kẹp mấy tờ giấy. Đó là những bài báo cũ anh tìm thấy trên mạng và đã in ra.
Kazuma ngồi xuống ghế sofa, những bài báo liên quan đến vụ án mạng xảy ra năm 1984. Kazuma đã đọc không biết bao nhiêu lần nên những nội dung ấy đều đã in hết vào đầu anh.
Trong các bài báo, người ta gọi đó là “Vụ án mạng tại văn phòng tài chính trước ga Higashi-Okazaki.” Nạn nhân tên Haitani Shozo, nghe nói khi ấy đang điều hành văn phòng “Thương mại Xanh.” Ngay sau khi vụ án xảy ra, một bài báo viết “Có vẻ đã xảy ra một vài rắc rối về tiền bạc trong công việc, hành vi phạm tội được cho là xuất phát từ mớ hỗn độn đó.”
Ba ngày sau, một bài báo khác đưa tin về việc cảnh sát đã điều tra ra một nghi phạm nhiều khả năng chính là hung thủ. Tuy nhiên, tại thời điểm đó, người ta chưa tiết lộ họ tên người này. Phải bốn ngày sau đó tên của nghi phạm mới được làm sáng tỏ. Trong một bài báo có nhan đề “Nghi phạm của vụ án mạng tại văn phòng tài chính trước ga Higashi-Okazaki tự sát trong khu tạm giam,” cái tên Fukuma Junji đã được nhắc tới.
Liên quan đến sự việc này, tất cả các báo đều chăm chăm chỉ trích Phòng cảnh sát vì sai sót trong công tác quản lý, hầu như không đả động gì đến vụ án. Đáng chú ý là quan điểm cho rằng mất bao nhiêu công sức mới bắt được nghi phạm mà cảnh sát lại để y chết khiến chân tướng sự việc mãi bị chôn vùi. Và dường như không một ai nghĩ đến việc nghi ngờ xem liệu Fukuma Junji có phải là hung thủ thật không.
Kazuma khoanh tay, nhắm mắt lại. Trong khả năng có thể, anh cố đưa ký ức ngược thời gian quay trở về quá khứ. Hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu anh là cảnh tượng mọi người đang dỡ đồ đạc từ xe tải xuống. Đó là ngày Tatsuro chuyển đến căn nhà biệt lập tại Sasame thành phố Anjo. Khá lâu trước khi Kazuma lên lớp một. Sau này anh mới biết bố mẹ đã bàn bạc với nhau và quyết định nếu xây nhà thì phải xây trước khi Kazuma vào tiểu học, vì bắt anh chuyển trường thì tội nghiệp cho anh lắm.
Hình như trước khi chuyển nhà, gia đình họ sống gần ga Okazaki. Nói hình như là bởi Kazuma không có ký ức rõ ràng về mặt địa lý. Đó là một khu căn hộ hai tầng cũ kỹ. Kazuma vẫn còn nhớ mang máng hình ảnh hai mẹ con anh chui trong chăn giữa một căn phòng chật hẹp.
Cạnh khu căn hộ là bãi đỗ xe theo tháng. Ô tô của gia đình anh đậu ở đó. Kazuma không nhớ rõ loại xe. Bởi ông Tatsuro thường xuyên đổi xe. Song cho dù có đổi sang loại xe khác thì màu xe vẫn luôn là màu trắng. Bởi xe màu trắng có phí đăng kiểm rẻ hơn. Nhưng Kazuma cũng không rõ có rẻ hơn thật hay không.
Tóm lại Tatsuro lái xe trắng. Bãi đỗ xe không có mái che, chưa kể ông cũng hiếm khi rửa xe nên chiếc xe lúc nào cũng lấm bẩn. Tatsuro đi làm bằng chiếc xe đó. Theo lời kể của Horibe, hình như ông đã gây tai nạn trên đường đến công ty. Người bị nạn chính là Haitani Shozo, điều khiển xe đạp. Haitani không chỉ yêu cầu Tatsuro thanh toán chi phí điều trị vết thương mà còn bắt ông đưa đón đến văn phòng. Tatsuro làm việc cho một công ty con thuộc tập đoàn sản xuất xe hơi lớn, nơi mà chỉ cần nhân viên gây tai nạn giao thông dẫn đến thương vong thì sẽ ảnh hưởng đến kết quả đánh giá cho tới tận lúc nghỉ việc. Chính vì biết điều đó nên Haitani mới hạch sách, đưa ra những yêu cầu vô lý cho Tatsuro.
Cuối cùng vì tức nước vỡ bờ, Tatsuro vớ lấy con dao trong văn phòng, dọa Haitani song hắn không hề e sợ mà còn khiêu khích Tatsuro có giỏi thì cứ việc đâm hắn đi. Cơn giận bùng lên để rồi lúc nhận ra Tatsuro đã đâm Haitani mất rồi…
Kazuma mở mắt ra. Anh đứng dậy, đi vào bếp, rót nước rồi uống một ngụm. Anh ngẫm lại cảnh tượng vừa hiện lên trong đầu.
Nghĩ thế nào Kazuma cũng không thể tin bố mình lại hành động như vậy. Ông Tatsuro tuy cố chấp nhưng dù có giận đến đâu cũng không phải người có thể đánh mất bản thân.
Hay là hồi đó ông Tatsuro từng có tính cách hung hăng như vậy nhỉ? Sau vụ án lần ấy, ông đã ăn năn hối cải, thay tính đổi nết chăng?
Mà không, không thể có chuyện đó được, Kazuma gạt phắt đi. Hồi nhỏ, anh đã từng nghe mẹ mình là bà Chisato kể lại. Bố anh đối với ai cũng ân cần, tử tế, đôi khi còn được nhận xét là quá nhẹ dạ cả tin, nhưng chính vì cảm mến nét tính cách đó nên mẹ mới lấy bố. Vốn dĩ một con người như thế thì sao có thể nghĩ đến việc cầm dao dọa dẫm người khác cơ chứ.
Cả vụ án lần này cũng vậy. Đúng là Kazuma không tài nào lý giải nổi. Nghĩ đến tính cách của bố mình, anh thấy từ đầu chí cuối toàn những chuyện không đời nào xảy ra được. Nghe nói luật sư Shiraishi đã thuyết giáo bố anh rằng nếu ăn năn về tội lỗi trong quá khứ thì ông nên nói sự thật cho hai mẹ con nhà kia – những người đã phải chịu khổ vì án oan ngay khi còn sống, song Kazuma dám chắc chuyện đó chẳng cần ai nói bố anh cũng tự biết. Không thể có chuyện vì người ta chỉ ra cái sai của mình mà bố anh lại dao động tinh thần. Nếu luật sư Shiraishi có nói gì đó với hai mẹ con nhà kia thì ông Tatsuro cũng sẽ chấp nhận rằng đó là chuyện không thể nào khác, như vậy mới đúng với con người mà Kazuma biết.
Có gì đó lạ lắm, Kazuma nghĩ. Liệu có đúng là bố anh đang nói sự thật không?
Tuy vậy, trong một chuỗi những sự việc đã xảy ra, không phải hoàn toàn không có chi tiết nào khiến Kazuma cảm thấy đó đúng là bố mình. Chẳng hạn như cách ông đối xử với mẹ con bà Asaba. Việc bố anh lo lắng cho người nhà của Fukuma Junji – người đã tự tử vì bị nghi oan, tìm ra nơi ở của họ rồi âm thầm giúp đỡ họ là điều mà Kazuma hoàn toàn có thể hiểu được.
Kazuma bỗng muốn gặp họ. Anh muốn gặp hai mẹ con bà Asaba để hỏi xem họ đã đối xử như thế nào với bố anh.
Trong lúc đang mải nghĩ về chuyện đó thì điện thoại của Kazuma đổ chuông. Người gọi đến là Horibe. “Lại là tôi đây,” vị luật sư mào đầu như vậy rồi nói tiếp.
“Có vẻ như cảnh sát đã gửi thông tin về vụ án này cho giới truyền thông. Các cơ quan báo chí hình như cũng đang rục rịch hành động rồi. Anh thử bật chương trình thời sự hoặc lên mạng xem đi.”
Sau khi cúp máy, Kazuma liền bật TV, đồng thời tìm các bản tin nhanh trên điện thoại. Chỉ trong thoáng chốc anh đã tìm thấy một bài viết trên mạng có nhan đề “Giết người nhằm che giấu vụ án đã hết thời hiệu truy tố.” Bài báo tải lên đoạn thời sự của một kênh truyền hình tư nhân.