← Quay lại trang sách

Chương 17

Trên màn hình điện thoại, nữ phát thanh viên bắt đầu đọc bản tin với nét mặt đầy nghiêm trọng.

Godai buông một tiếng thở dài rồi cất điện thoại vào túi chiếc áo khoác đang vắt trên lưng ghế. Đang là tháng Mười hai mà bên trong quán nóng hầm hập. Có lẽ bởi anh đang ngồi ngay cạnh bếp than đỏ lửa.

“Trong bao nhiêu cách, cuối cùng các vị ngồi trên lại chọn cách tung ra một thông tin nửa nạc nửa mỡ,” Godai rót bia vào cốc của mình và Nakamachi. “Cảm giác y như kiểu ngứa trên đầu, gãi dưới chân ấy.”

“Nửa nạc nửa mỡ, ý anh là việc họ không tiết lộ chi tiết vụ án đã hết thời hiệu truy tố ạ?” Nói đoạn Nakamachi bỏ tọt một miếng đậu nành vào miệng. “Đấy hình như là bởi ta phải bảo vệ quyền riêng tư của cả bị cáo mà ạ?”

Godai và Nakamachi đang ngồi ở khu vực bàn dài bên trong quán thịt nướng robata-yaki ở Monzen-Nakacho. Nhờ vụ án lần này mà hai người có cơ duyên biết đến quán thịt nướng này và giờ thì họ đã trở thành khách ruột của quán rồi. Tối nay cũng vậy, Godai gọi cho Nakamachi khi ấy đang đi dò la tin tức một vụ khác, rủ cậu ta đến đây để xả hơi.

“Đấy chỉ là lý do bề nổi thôi. Chứ thật ra họ đang vuốt mặt nể mũi với cảnh sát tỉnh Aichi đấy. Tôi hiểu vì sao họ muốn giấu chuyện đó nhưng cái kiểu đưa tin nửa vời như thế chỉ tổ phản tác dụng. Họ không nhận ra việc đó trái lại sẽ kích thích sự hiếu kỳ của dư luận hay sao.”

“Nhưng họ cũng đâu thể công bố chuyện đó được. Ai dè nghi phạm tự tử hóa ra lại bị oan.”

Godai vội nhìn quanh quán rồi huých cùi chỏ vào mạng sườn Nakamachi đang ngồi bên phải. “Tai vách mạch dừng đấy.”

“À, em xin lỗi.”

“Có lẽ trong thâm tâm, các sếp muốn che giấu chuyện này trong khả năng có thể, nhưng khi tòa xét xử công khai, đằng nào mọi chuyện cũng sẽ được làm sáng tỏ. Dù gì đó cũng là điểm mấu chốt trong vụ án lần này mà.”

“Không biết mẹ con bà Asaba có được mời tới làm nhân chứng không nhỉ?”

“Sao nhỉ? Về phía Viện công tố, một khi đã không thể xác định Kuraki có tình cảm nam nữ, họ cũng chẳng cần mẹ con nhà đó khai ra chuyện gì nữa cả. Nếu có ai mời mẹ con họ tới tòa thì chắc là… bên biện hộ rồi.”

“Dạ?” Nakamachi thốt lên. “Để làm gì cơ ạ?”

“Đương nhiên là để xin giảm nhẹ tội rồi. Họ sẽ nhờ hai mẹ con nhà ấy làm chứng cho việc Kuraki là người đứng đắn như thế nào,” Godai rưới nước tương gừng lên miếng nấm đông cô nướng rồi cho vào miệng nhai.

“Làm chứng ư? Trong khi chồng và cha họ đã vì Kuraki mà tự tử?”

“Vấn đề nằm ở chỗ đó. Người kia tự tử có phải do lỗi của Kuraki không? Không phải mà? Đó là lỗi của đội điều tra hồi ấy đã phán đoán vội vàng trong việc bắt giữ nghi phạm chứ? Trên thực tế bà Yoko cũng tuyên bố bà ta ghét cay ghét đắng cảnh sát mà.”

“Nhưng nếu Kuraki ra đầu thú thì Fukuma đã chẳng bị oan…”

“Đúng là như vậy, bà Yoko thì không nói làm gì nhưng Orie chắc không nghĩ thế đâu.”

Không biết có phải vì nhận ra Godai đang hạ tông giọng hay không mà Nakamachi lại ghé sát mặt vào anh. “Có phải hôm nay anh lại thu lượm được thông tin gì mới về Asaba Orie không ạ?”

Godai đã cho Nakamachi biết chuyện Orie có tình cảm yêu đương với Kuraki.

“Trong số khách quen của quán Asunaro có ông chú làm ở công ty môi giới bất động sản. Nghe nói ông chú này quen biết mẹ con bà Asaba đã hai chục năm nay. Ông ta đã kể cho tôi nghe một chuyện hết sức thú vị. Cách đây độ một năm, Kuraki hỏi thăm ông ta về tình hình giá cả của các chung cư ở Tokyo. Không riêng gì giá thuê nhà mà ông ta còn hỏi về sinh hoạt phí rồi thuế má các kiểu. Khi được hỏi về ý định lên Tokyo sinh sống, Kuraki trả lời rằng ông ta chưa nghĩ xa đến vậy nhưng trước mắt vẫn muốn tìm hiểu cái đã.”

“Ồ, không biết ông ta nghiêm túc tới mức nào nhỉ?”

“Nếu định bù đắp cho mẹ con bà Asaba đến hết đời thì sống hẳn ở Tokyo vẫn tiện hơn. Cũng có khi ông ta đã cân nhắc về chuyện đó một cách tương đối nghiêm túc. Nhưng chuyện tôi sắp kể ra đây mới thật sự thú vị này. Khi người môi giới bất động sản đem chuyện đó kể cho Orie nhân lúc không có mặt Kuraki, chị ta tỏ ra cực kỳ hứng thú. Orie đã rất phấn khích hỏi xem có phải ông Kuraki định chuyển lên Tokyo không, nếu đúng vậy thì khi nào ông ấy chuyển, vẻ vui sướng hệt như một đứa bé gái vậy. Nhìn bộ dạng ấy, ông chú kia tin chắc một điều, quả nhiên cô Orie này đã chết mê chết mệt Kuraki rồi.”

“Vậy là chắc cú rồi. Hóa ra người có tình cảm nam nữ lại là phía Orie. Ra vậy, nếu thế cũng có thể chị ta sẽ đứng vào bục nhân chứng của bên biện hộ đấy nhỉ?”

“Tuy khả năng đó là rất thấp nhưng không phải không có.”

Chai bia đã rỗng không nên họ quyết định chuyển sang uống rượu. Godai gọi một nữ nhân viên, yêu cầu mang thêm rượu shochu khoai lang kèm đá.

“Đúng là quen biết lâu năm có khác, ông chú môi giới bất động sản đó khá tường tận về mẹ con bà Asaba. Ông ta không biết chuyện chồng bà Yoko tự tử trong khu tạm giam, nhưng chuyện hồi Orie lấy chồng thì ông ta vẫn còn nhớ. Đã thế ông ta còn biết cả chồng Orie, thậm chí từng gặp ở quán rồi cơ.”

“Từ hồi nào ạ?”

“Ông ta nói là khoảng mười lăm, mười sáu năm trước.”

Rượu shochu khoai lang được bưng tới. Godai cầm cốc rượu đã bỏ đá, khẽ lắc sang hai bên. Anh nhớ lại câu chuyện được ông chủ môi giới bất động sản kể cho nghe, bên tai là tiếng những viên đá to đập vào nhau kêu lanh canh.

“Anh ta làm việc ở Bộ Tài chính, đã vậy còn điển trai phát hờn,” ông chú to béo nói, nghe vẻ không ưa gì anh chàng đó.

“Orie đến bây giờ vẫn rất xinh đẹp nhưng nói gì thì nói hồi đó cô ấy mới độ hai tư, hai nhăm thôi. Tôi nghĩ rất nhiều khách đến quán chỉ vì để mắt tới cô ấy. Thế nên khi nghe tin Orie đi lấy chồng, ngay cả người đã có gia đình như tôi cũng thấy thất vọng lắm. Nhưng biết làm thế nào được. Vì lúc ấy Orie đã mang bầu rồi. Tức là ăn cơm trước kẻng đấy.”

Nghe nói trong hai năm đầu sau khi Orie kết hôn, bà Yoko vừa thuê người làm vừa quán xuyến Asunaro. Khi đã gửi được con cho người khác trông, Orie cũng bắt đầu quay trở lại phụ giúp mẹ, tuy không phải ngày nào cũng đến. Cuộc sống của cô trong những ngày tháng ấy được ông chú môi giới bất động sản miêu tả là “Trông có vẻ hạnh phúc.”

“Orie cưng cậu con trai bé nhỏ quá mà, cô ấy thường hí hửng khoe, nào thì nó đã biết chạy, đã biết ném bóng rồi biết nói.”

Nói đến đấy, nét mặt ông chú môi giới bất động sản bỗng tối sầm lại.

“Nhưng chẳng biết thế nào mà lần. Bẵng đi vài năm, tôi nhận ra ngày nào cô Orie cũng có mặt ở quán. Khi tôi hỏi thăm xem gia đình cô ấy có ổn không, cô ấy lại bảo thực ra hai vợ chồng đã chia tay. Tôi ngạc nhiên lắm. Vì tôi cứ ngỡ cô ấy đang có một cuộc sống gia đình hạnh phúc cơ. Rốt cuộc thì cuộc hôn nhân của Orie chỉ kéo dài khoảng năm năm thì phải.”

Ông ta không hỏi lý do Orie ly dị chồng, có vẻ như đến bây giờ ông ta vẫn chưa biết lý do là gì.

Godai nhớ lại bức ảnh chụp Orie và một cậu bé anh nhìn thấy trong căn hộ của mẹ con bà Asaba. Không biết bức ảnh đó chụp từ hồi nào. Bỗng dưng trong đầu Godai hiện lên khuôn mặt của Kuraki Kazuma, chắc vì anh ta và cậu bé kia giống nhau ở điểm đều là con trai. Có lẽ giờ này anh ta đã nghe tin bố mình bị khởi tố rồi cũng nên.

Lên Tokyo rồi vào làm cho một công ty hàng đầu, đáng lý một tương lai vô cùng xán lạn đang mở ra trước mắt Kazuma. Vậy mà vụ án lần này đã làm đảo lộn mọi thứ. Chỉ mường tượng đến con đường đầy chông gai mà Kazuma sắp sửa phải bước đi đã đủ khiến Godai thấy tâm trạng thật nặng nề. Anh uống ực một ngụm shochu trong cốc.