Chương 18
Tiếng chiếc chuông đàm thoại khiến Kazuma choàng tỉnh. Nhìn lên đồng hồ đã hơn 9 giờ sáng. Đầu óc anh cứ mơ mơ màng màng. Đêm qua, phải sau ba giờ sáng anh mới chợp mắt được.
Kazuma ra khỏi giường với một dự cảm chẳng lành. Anh không đoán ra ai có thể đến tìm mình vào giờ này. Cũng không có đơn hàng nào hẹn giao đến nhà.
Nhìn vào màn hình của chuông đàm thoại, Kazuma thấy hình ảnh một người đàn ông để ria mép. Tuổi chừng bốn mươi. Anh ta khoác áo jacket nhưng không thắt cà-vạt.
Kazuma nhấc ống nghe lên, lòng đầy nghi hoặc. “Vâng, tôi nghe.”
“Xin lỗi đã quấy rầy anh lúc sáng sớm. Có chuyện này tôi rất muốn trao đổi với anh nên đã mạn phép đến tận nhà như thế này. Anh có thể dành thời gian cho tôi không, một lúc thôi cũng được,” giọng người đàn ông nghe rất trịnh trọng, cách ăn nói cũng lịch sự.
Kazuma hoảng hốt. Cuối cùng thời khắc phải tới đã tới rồi sao.
“Anh là ai?” Kazuma hỏi, giọng hơi run.
“Tôi là Nanbara. Tôi xin phép sau khi gặp sẽ giới thiệu về bản thân kỹ hơn. Tôi muốn nói về…” người đàn ông dừng lại một lát trước khi tiếp tục “… chuyện của bố anh.”
Người của đài truyền hình ư, hay là nhà báo. Nhưng dù là ai đi nữa cũng đều thuộc giới truyền thông. Kazuma bối rối. Cứ đứng nói chuyện như thế này cũng không hay. Anh ta đang đứng trước cửa khóa tự động tại khu vực sảnh chung. Để anh ta đứng kỳ kèo ở đó lâu, thế nào ban quản lý tòa nhà hoặc các cư dân khác cũng sinh nghi. Kazuma cũng không muốn để người khác nghe được cuộc trò chuyện.
Cực chẳng đã, Kazuma đành bấm nút mở khóa. Anh không muốn cho anh ta vào hẳn nhà mà định sẽ nói chuyện ngoài cửa.
Không biết anh ta sẽ hỏi những gì. Trong lúc chờ đợi, Kazuma nhẩm lại những điều Horibe đã khuyên. Anh tự nhủ phải chú ý, không để anh ta có tư liệu viết bài nói xấu gia đình mình.
Có tiếng chuông. Kazuma hít một hơi sâu rồi đi ra cửa. Anh vặn khóa, mở cửa nhưng vẫn cài chốt an toàn. Cánh cửa hé ra chừng hai mươi xăng-ti-mét. Kazuma đoán đối phương sẽ nhòm vào qua khe cửa ấy.
Nhưng vị khách đã không làm thế. Kazuma không nhìn thấy người anh ta, hình như anh ta đang đứng cách cửa một quãng.
“Tôi rất hiểu tâm trạng của anh, tôi sẵn sàng đứng nói chuyện trong tư thế này nếu anh yêu cầu,” người đàn ông nói, giọng như đang cố kìm nén cảm xúc. “Nhưng tôi không dám đảm bảo sẽ không có ai đi ngang qua và rất có thể họ sẽ nghe được một phần cuộc trò chuyện. Tôi thì không vấn đề gì nhưng anh chắc sẽ gặp rắc rối đúng không? Tôi không định vào hẳn trong nhà. Chí ít nếu anh mở cửa cho tôi, tôi nghĩ hai bên sẽ có thể nói chuyện thoải mái mà không cảm thấy gò bó.”
Giọng điệu có thể mô tả chính xác bằng từ sắc sảo ấy khiến Kazuma cảm thấy một sức ép vô cùng lớn, vượt xa một câu đe dọa vụng về. Chua chát thay, lời nói đó lại cũng rất thuyết phục. Kazuma tạm đóng cửa lại để tháo chốt rồi lại mở cửa ra.
Người đàn ông khoác túi đeo chéo lịch sự cúi đầu. “Xin lỗi vì đã đến đường đột như thế này.”
“Mời vào,” Kazuma nói. Mặc dù đã chú ý để lời nói của mình không bị cộc lốc song Kazuma không biết đối phương cảm thấy như thế nào.
Vào trong, người đàn ông đứng nguyên ở chỗ cởi giày, đưa danh thiếp ra. Họ của anh ta là Nanbara, chức danh “Nhà báo.”
“Tôi làm việc tự do. Vì muốn thu thập thông tin quanh việc ông Kuraki Tatsuro bị khởi tố nên dù biết là phiền toái, tôi vẫn mạn phép đến đây. Ông Tatsuro là bố anh phải không?”
“Đúng vậy nhưng sao anh biết tôi, rồi cả địa chỉ nhà tôi nữa?”
Khóe môi Nanbara hơi giãn ra bên dưới hàng ria mép.
“Sau khi bị cáo Kuraki bị bắt ít lâu, tên của anh bị người ta đem ra bàn tán trên mạng. Thời đại bây giờ, chỉ cần biết cách tận dụng mối quan hệ một chút thì việc tìm ra địa chỉ của một nhân vật đang bị réo tên trên các trang mạng xã hội thật chẳng khó khăn gì. Nhưng có vẻ như tôi là người nhanh chân nhất nhỉ?”
Kazuma bỗng thở dài. “Anh muốn hỏi gì?”
Nanbara bèn lấy một cuốn sổ nhỏ và một chiếc bút bi ra khỏi túi đeo chéo. “Anh biết tin bố mình bị bắt từ khi nào?”
“Từ tuần trước.”
“Anh nghe được từ ai?”
“Luật sư gọi cho tôi.”
“Anh đã trực tiếp gặp luật sư à?”
“Sau cú điện thoại đó chúng tôi đã gặp nhau.”
Nanbara mở sổ ra, tay cầm sẵn bút.
“Khi được nghe kể về quá trình dẫn đến hành vi gây án của bố mình, anh đã nghĩ thế nào?”
“Thì tôi thấy kinh ngạc thôi. Tôi sốc và không thể tin nổi.”
“Anh có biết nạn nhân Shiraishi là ai không?”
“Tôi không biết, nhưng tôi thật sự rất lấy làm tiếc. Tôi muốn thay mặt bố gửi lời xin lỗi tới gia đình ông ấy.”
“Hừm,” Nanbara khẽ gật đầu. Anh ta vừa nhìn chằm chằm mặt Kazuma vừa hí hoáy viết mà không buồn nhìn xuống quyển sổ. Ở một góc trong tâm trí, Kazuma thầm thán phục sự khéo léo đó.
“Anh vừa nói là không thể tin nổi câu chuyện luật sư kể lại, cụ thể anh không tin ở phần nào?”
“Phần nào ư… Tất cả. Bao gồm cả việc bố tôi đã giết người và…”
“Cả động cơ ư?” Nanbara cướp lời.
“Phải,” Kazuma đáp.
“Anh được giải thích thế nào về động cơ gây án?”
“Chuyện đó..,” nói đến đây Kazuma bỗng giật mình. Anh nhớ Horibe đã cảnh báo rằng không được nói những chuyện thừa thãi. “Xin lỗi anh, tôi không thể trả lời những câu hỏi liên quan đến vụ án. Vì chúng còn liên quan đến phiên tòa sắp tới nữa.”
“Ra vậy,” Nanbara điềm nhiên như thể đã đoán trước câu trả lời. “Theo công bố của cảnh sát thì bố anh sát hại luật sư Shiraishi vì muốn che giấu vụ án trong quá khứ, vốn đã hết thời hiệu truy tố. Về điểm này, có chỗ nào mâu thuẫn với những nội dung anh được nghe không?”
“Chuyện đó… tôi nghĩ là không.”
“Về vụ án trong quá khứ, anh đã biết từ trước rồi à?”
“Xin lỗi anh nhưng tôi cũng không thể trả lời những câu hỏi kiểu như vậy được. Mong anh hiểu cho,” Kazuma cúi đầu.
“Vừa nãy anh nói muốn gửi lời xin lỗi đến gia quyến của người đã khuất trong vụ án lần này, vậy còn với gia quyến của người đã khuất trong vụ án trước thì sao? Quả nhiên anh cũng muốn xin lỗi họ chứ?”
“Chuyện đó thì, vâng, đương nhiên là vậy rồi,” Kazuma trả lời theo phản xạ.
Nom Nanbara như đang mỉm cười. Vào khoảnh khắc đó, Kazuma nhận ra mình đã phạm sai lầm. Cảnh sát chỉ đưa ra thông tin rằng đó là “một vụ án trong quá khứ, đã hết thời hiệu truy tố” chứ không nói cụ thể đó là án mạng. Song phát ngôn vừa rồi của Kazuma chẳng khác nào thừa nhận điều đó. Anh đã bị dẫn dụ một cách cực kỳ tinh vi.
“Vì anh không thể trả lời các câu hỏi liên quan đến vụ án nên tôi sẽ đặt câu hỏi từ một góc độ hơi khác một chút. Cá nhân anh nghĩ thế nào về cái gọi là thời hiệu truy tố?”
“Nghĩ thế nào ư…?”
“Luật pháp hiện hành không quy định thời hiệu truy tố cho tội giết người, nhưng trước đây thì có. Anh có biết thời hiệu đó là bao nhiêu năm không?”
“Không phải… mười lăm năm sao?”
“Có thời điểm nó được kéo dài thành hai mươi lăm năm nhưng bây giờ chuyện đó không quan trọng. Vậy anh nghĩ sao về việc bãi bỏ thời hiệu truy tố? Anh có tán thành không? Hay anh cho rằng nên giữ lại quy định đó?”
Anh ta hỏi câu này có ý gì đây… Kazuma vừa nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Nanbara vừa suy nghĩ, song anh không đọc được ý đồ thực sự của đối phương.
“Chuyện đó, quả nhiên tôi cũng tán thành. Tôi nghĩ nên bãi bỏ quy định đó thì hơn.”
Anh tin rằng mình đã lựa chọn một câu trả lời an toàn.
Tay nhà báo liền nhìn anh chằm chằm. “Tại sao?”
“Bởi có tội thì phải đền tội thôi.”
“Ra vậy. Ý anh là không nên dùng thời hiệu truy tố để miễn tội?”
“Vâng, đại loại thế…”
“Tức là anh cho rằng bố mình vẫn chưa chuộc hết tội lỗi gây ra trong quá khứ?”
“À, chuyện đó…”
“Theo cách nghĩ đó, nếu gộp cả vụ án ngày xưa vụ án lần này thì tội của bố anh sẽ nặng gấp đôi. Tại phiên tòa sắp tới anh cũng định nói như vậy ư?”
Kazuma bối rối trước những câu hỏi dồn dập của Nanbara, không còn biết phải trả lời như thế nào nữa.
Thấy Kazuma im lặng, Nanbara liền nói, “Anh Kuraki, anh bối rối trước những câu hỏi đường đột như vậy cũng là điều dễ hiểu. Tạm thời cứ coi như tôi chưa hỏi gì cả nhé. Anh hãy nghĩ đến chuyện sau này và trả lời một cách thận trọng. Liên quan đến vụ án trong quá khứ nay đã hết thời hiệu truy tố, anh có cho rằng bố mình đã chuộc hết tội lỗi rồi không?”
Kazuma chợt nhớ đến lời Horibe. Vị luật sư ấy từng bảo, tùy thuộc vào việc bồi thẩm đoàn có chịu xem như vụ án trong quá khứ đã được xí xóa hay không mà mọi chuyện có thể sẽ rẽ sang những hướng khác nhau.
Kazuma hắng giọng một tiếng rồi nói. “Đúng vậy. Tôi nghĩ ông ấy đã chuộc hết tội.”
“Vì sao? Hiện tại thì không nói làm gì, nhưng vì hồi đó người ta quy định thời hiệu truy tố là mười lăm năm à?”
“Đúng… vậy,” vừa trả lời Kazuma vừa cảm thấy bất an, không biết mình phát ngôn như vậy có được không.
“Cảm ơn anh,” Nanbara nói vẻ hài lòng. “Đằng nào cũng nói đến đây rồi, liệu anh có thể nói thêm một chút về vụ án năm xưa không? Vụ án đó xảy ra năm anh mấy tuổi?”
“Về việc đó thì… tôi xin lỗi. Luật sư yêu cầu tôi không được nói.”
“Anh có giấu thì đến một lúc nào đó mọi chuyện cũng sáng tỏ thôi. Thiết nghĩ thay vì đợi đến lúc ấy, chẳng thà anh tự mình nói ra, có lẽ dư luận sẽ cảm nhận được sự chân thành, rằng quả nhiên gia đình anh đang vô cùng ăn năn, hối lỗi.”
Nanbara thực khéo ăn nói. Suýt chút nữa Kazuma đã bị lung lay tinh thần, tưởng lời anh ta nói là đúng.
“Xin lỗi anh,” Kazuma cúi đầu. “Liệu chúng ta có thể kết thúc ở đây được không?”
“Vậy tôi xin hỏi một câu cuối cùng. Với anh, bị cáo Kuraki là một người cha như thế nào?”
“Như thế nào…” Kazuma lẩm bẩm trong miệng trước khi nói tiếp. “Tuy có phần cố chấp và nghiêm khắc nhưng ông ấy là một người bố hiền lành, đứng đắn và chân thật.”
“Một con người tuyệt vời nhỉ?”
“Tôi nghĩ đó là một người đáng tôn trọng.”
“Nhưng phàm đã là con người, không thể lúc nào cũng hoàn hảo được đúng không? Chắc cũng có những lúc anh từng nghĩ hồi đó bố đúng là hơi bạo lực thật? Hoặc trái lại có những giai đoạn ông ấy bị suy sụp tinh thần chẳng hạn.”
” À… cũng có dạo ông ấy như người mất hồn.”
“Đó là hồi nào?” Mắt Nanbara dường như sáng lên.
“Ngay trước khi về hưu. Trông ông ấy có vẻ buồn bã.
Nét mặt Nanbara bỗng ỉu xìu ngay lập tức. Anh ta chẳng buồn ghi chép, chỉ nói, “Cảm ơn anh rất nhiều,” rồi rục rịch cất sổ bút vào cặp. Nhìn bộ dạng ấy Kazuma mới nhận ra, hóa ra trong đầu anh ta dự tính đó là giai đoạn ông Tatsuro gây ra vụ án trong quá khứ.
Sau khi Nanbara đi khỏi, Kazuma liền gọi điện cho Horibe. Anh ta hỏi có chuyện gì nên Kazuma bèn kể lại việc vừa xảy ra.
“Anh không nói điều gì thừa thãi đấy chứ?”
“Tôi đã định bụng như vậy nhưng lại bị anh ta dụ.” Kazuma thuật lại chi tiết cuộc trò chuyện với Nanbara. Giọng Horibe ậm ừ đáp lại mỗi lúc lại thêm nặng nề.
“Đúng là anh đã sai sót rồi. Tôi nghĩ đối phương đã đoán vụ án trong quá khứ chắc phải là án mạng nên ông Tatsuro mới muốn che giấu bất chấp cả việc phải ra tay giết người. Vì thế anh ta đã dùng cụm từ gia quyến của người đã khuất để gài anh.”
“Và tôi đã mắc bẫy ngon lành. Tôi xin lỗi.”
“Nhưng sau đó anh còn phạm một sai lầm lớn hơn nữa, đó là tiếp chuyện anh ta về tội giết người.”
“Ơ, nghĩa là sao ạ?”
“Có gia quyến cũng chưa chắc đã là tội giết người. Cũng có thể là tội gây thương tích dẫn đến tử vong hoặc tội vô ý làm chết người. Giả dụ với trường hợp gây tai nạn rồi bỏ chạy, thời hiệu truy tố sẽ là bảy năm. Nếu như ông Tatsuro phạm phải những tội kiểu như vậy thì khi bị hỏi về tội giết người, phản ứng của anh chắc chắn đã khác.”
Kazuma nhăn mặt trong khi chiếc điện thoại vẫn áp chặt bên tai. Anh tức giận với sự ngu ngốc của chính mình.
“Vì cảnh sát không nói rõ tội ác ông Tatsuro gây ra trong quá khứ là gì nên tay nhà báo đó đã cố tìm cách khui ra bằng được. Sau này chắc sẽ có thêm nhiều kẻ tiếp cận anh với cùng một mục đích. Anh hãy cẩn thận. Nếu chuông đàm thoại reo, tôi nghĩ trong khả năng có thể anh nên giả vờ không có nhà.”
“Tôi hiểu rồi. Lần tới tôi sẽ làm vậy.”
Kazuma bỗng thấy hối hận một cách muộn màng, giá mà anh cũng dùng cách đó với Nanbara thì tốt biết mấy.
“Vả lại,” Horibe tiếp tục. “Anh cũng không nên trả lời về thời hiệu truy tố này nọ. Sau này hãy né tránh bằng cách bảo rằng ở cương vị của mình tôi không thể trả lời những câu hỏi kiểu đó.”
Có cách đó sao. Kazuma thấy mình thật thảm hại vì đã bất cẩn để bị cuốn theo câu chuyện của đối phương.
“Nếu lại có chuyện gì xảy ra, anh cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào,” Horibe nói.
“Tôi biết rồi. Cảm ơn anh.”
Kết thúc cuộc gọi, Kazuma định đặt điện thoại xuống bàn thì chợt nhận ra có email gửi đến. Lại là Amemiya.
Cầm điện thoại trên tay, Kazuma bỗng thở dài. Anh thấy thấm thía giá trị của tình bạn. Và thêm một lần nữa đau đớn nhận ra mình đang sống trong một thời đại phát ớn.