← Quay lại trang sách

Chương 19

Vào khoảng 10 giờ 2 phút sáng, cánh cửa tự động mở ra, một người đàn ông gầy gò, tóc bạc trắng bước vào tiền sảnh. Ông ta khoác chiếc áo blouson nom có vẻ cao cấp.

Shiraishi Mirei liền đứng dậy, làm bộ mặt tươi cười rồi cúi đầu. “Xin chào buổi sáng”

“Tôi là Tanaka,” người đàn ông tự xưng.

“Cháu đang chờ bác đây ạ. Mời bác ngồi,” Mirei mời người đàn ông ngồi vào chiếc ghế đối diện với cô, đợi đến khi ông ta đã yên vị cô mới lại ngồi xuống ghế của mình.

Mirei nhanh tay thao tác với bàn phím đặt bên cạnh. Thông tin của người đàn ông hiển thị trên màn hình tinh thể lỏng. Ông ta là nhân sự cao cấp của một công ty, sáu mươi sáu tuổi.

“Bác Tanaka, hôm nay bác có mang theo thẻ thành viên và thẻ khám bệnh không ạ?”

Người đàn ông liền mở túi đeo chéo, lấy ra hai tấm thẻ. “Tôi phải gửi cả cái này ở đây nữa nhỉ,” người đàn ông nói rồi đặt một phong bì lên mặt bàn. Phong bì hơi phồng lên vì bên trong có chứa một chiếc lọ. Chính là lọ đựng nước tiểu.

“Cháu cảm ơn bác. Cháu xin nhận ạ.”

Sau khi kiểm tra họ tên trên thẻ thành viên, Mirei kéo phong bì về phía mình. Đổi lại cô chìa phiếu khám cho ông Tanaka.

“Phiền bác điền giúp cháu họ tên và địa chỉ vào đây ạ.”

“À, vâng, vâng.”

Trong lúc người đàn ông điền thông tin, Mirei lấy cuộn giấy in mã vạch ra khỏi ngăn kéo, dùng đầu đọc quét mã vạch in trên đó.

“Thế này được chưa cô?” Người đàn ông giơ phiếu khám về phía Mirei.

“Được rồi ạ. Bây giờ cháu xin phép đeo mã định danh vào cổ tay bác, bác muốn đeo tay phải hay tay trái ạ?”

“Vậy cô đeo vào tay này đi,” người đàn ông giơ tay phải ra.

“Cháu xin phép ạ,” Mirei nói, đoạn quấn dây đeo mã vạch quanh cổ tay người đàn ông. “Sau khi làm xong tất cả các xét nghiệm cháu sẽ thu lại dây đeo này, vì thế từ giờ đến lúc đó bác tuyệt đối đừng tháo ra nhé.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

“Thủ tục của bác đã hoàn tất rồi ạ. Bác vui lòng ngồi chờ ở ghế sofa đằng kia giúp cháu. Người phụ trách sẽ đến ngay bây giờ đấy ạ.”

Mirei giơ lòng bàn tay chỉ về phía những chiếc sofa xếp cạnh nhau cách đó một quãng. Ghế sofa bọc da còn bàn được làm bằng đá cẩm thạch. Ở đó có mấy tờ báo được xếp gọn gàng, trên giá sách nhỏ bày tạp chí golf và nhiều tạp chí thông tin liên quan đến kinh tế.

Người đàn ông gật đầu rồi thong thả bước về phía sofa. Sau khi dõi theo bóng lưng ấy, Mirei mới ngồi xuống. Cô lén đưa đầu ngón tay lên mát-xa hai má. Không ngờ việc cứ phải mỉm cười liên tục lại mệt đến thế.

Medinics Japan là một cơ sở y tế đa khoa theo chế độ hội viên. Họ kinh doanh bằng cách liên kết với một số bệnh viện, sắp xếp để hội viên của mình được hưởng dịch vụ khám chữa bệnh tiên tiến nhất cũng như được hỗ trợ một cách tận tình. Toàn bộ một tầng trong bệnh viện trực thuộc khoa Y trường Đại học Teito này cũng là một trong những cơ sở khám bệnh do Medinics Japan quản lý. Không chỉ có các dịch vụ như chụp cộng hưởng từ, chụp CT, siêu âm mà ở đây bệnh nhân còn có thể sử dụng dịch vụ chụp cắt lớp phát xạ positron tối tân nhất.

Mirei bỗng nghe thấy tiếng rung khe khẽ phát ra từ chiếc túi để bên cạnh. Cô bèn lấy điện thoại ra, kiểm tra từ bên dưới gầm bàn, tránh để các vị khách nhìn thấy. Người gửi tin nhắn cho Mirei là bà Ayako – mẹ cô.

“Tối nay luật sư Sakuma sẽ đến nhà mình. Khoảng 7 giờ.”

Mirei nhắn lại ngay “Vâng ạ.” Cô cất điện thoại vào túi, dựng thẳng lưng, làm như không có chuyện gì xảy ra.

Cánh cửa tự động mở ra, một vị khách khác bước vào. Đó là một người phụ nữ mặc áo khoác lông. Mirei liền nở một nụ cười, đứng dậy.

Mirei bắt đầu đảm nhận công việc tiếp đón ở đây từ tháng Tư năm ngoái. Người đề nghị cô chuyện này chính là ông Kensuke, bố cô. Hình như một người quen của ông đang làm luật sư cố vấn cho Medinics Japan. Bản thân ông Kensuke cũng là hội viên của cơ sở này.

“Nghe đâu người phụ nữ làm lễ tân lâu năm ở đấy vừa xin nghỉ việc. Người ta hỏi bố xem có nhờ con được không. Có vẻ ông ấy vẫn nhớ bố từng kể chuyện con gái đang muốn nghỉ việc,” ông Kensuke vừa đưa tờ giấy ghi điều kiện tuyển dụng ra, vừa nói. Đọc nội dung ghi trên đó, Mirei trộm nghĩ lời đề nghị này cũng không tồi. Mặc dù thù lao chẳng nhiều nhặn gì cho cam, nhưng có vẻ đỡ áp lực hơn so với công việc hiện tại của cô. Với quan trọng hơn cả là nếp sinh hoạt ổn định.

Hồi đó, Mirei đang làm tiếp viên hàng không. Đó là công việc cô hằng ao ước và tự mình lựa chọn, cũng là một công việc đáng làm, nhưng sau khi trải qua cảm giác chinh phục rồi thì Mirei bắt đầu thấy oải. Cô cũng hơi mệt mỏi với những mối quan hệ phiền toái và đang nghĩ có khi phải thử ngó nghiêng sang ngành nghề khác thôi.

Sau khoảng hai ngày suy nghĩ, Mirei trả lời bố là cô sẽ thử sức. Ông Kensuke gật đầu vẻ hài lòng lắm.

“Tốt quá rồi. Bên đó có vẻ đang bí lắm vì có phải thuê ai cũng được đâu. Chắc chắn họ sẽ rất vui mừng cho xem.”

Nghe bố nói vậy, Mirei thấy cũng không tệ, tuy chưa làm việc ngày nào nhưng đã có cảm giác giúp ích được cho ai đó.

Chắc vì đó là công việc tiếp xúc với thông tin cá nhân của khách hàng nên bố cô mới nói câu có phải thuê ai cũng được đâu. Được ưu ái chọn mặt gửi vàng cũng có nghĩa là được tin tưởng.

Dĩ nhiên trong trường hợp này người được tin tưởng không phải bản thân Mirei mà chính là ông Shiraishi Kensuke. Mirei cũng rất kính trọng bố mình vì ông đã gây dựng được lòng tin lớn đến thế.

Vậy mà giờ đây người bố ấy đã không còn nữa. Ông đã rời bỏ thế giới này rồi.

Lần cuối cùng Mirei trò chuyện với bố là vào buổi sáng ngày 31 tháng Mười. Lúc đó hai bố con đang ăn bữa sáng do mẹ cô – bà Ayako chuẩn bị. Đồ ăn hôm đó gồm cá hồi nướng, rau chân vịt chần nước tương, canh miso. Ông Kensuke không thích bánh mì cho lắm nên bữa sáng ở nhà Shiraishi thường là các món Nhật.

Trong lúc ăn cơm ông Kensuke đã nói về chuyện không biết mùa đông năm nay tuyết sẽ rơi nhiều hay ít. Ông có sở thích trượt tuyết, hồi Mirei còn nhỏ hầu như năm nào cũng được bố dẫn đi trượt tuyết. Nhưng gần đây ông Kensuke hầu như không chơi môn đó nữa, gia đình họ cũng không còn đi trượt tuyết cùng nhau. Thế nên tuyết rơi nhiều hay ít cũng chẳng có gì quan trọng.

“Chắc cũng không rơi mấy đâu ạ. Trái đất đang nóng lên mà,” Mirei nhớ cô đã trả lời bố như vậy. Đã thế cô còn chẳng buồn nhìn mặt ông.

Mirei hoàn toàn không có ký ức gì về việc sau đó bố cô đã đáp lại như thế nào. Chắc cô đã không lắng nghe một cách chăm chú. Lần nào ngồi ăn sáng cô cũng kè kè chiếc điện thoại bên cạnh. Hẳn trong đầu cô chỉ quan tâm đến việc có ai nhắn tin cho mình hay không.

Và đó đã trở thành khoảng thời gian cuối cùng hai bố con ở bên nhau. Đương nhiên lúc ấy có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến điều này.

Ngày hôm ấy, buổi tối sau khi đi làm về, Mirei thấy bà Ayako có vẻ bận tâm về chuyện gì đó. Hình như bà đã gọi điện cho chồng nhưng chỉ nghe tiếng tút tút mà không thấy ai bắt máy.

“Hay bố con để quên điện thoại ở đâu rồi? Mẹ thử gọi vào máy di động của bố xem?”

Kensuke có hai điện thoại, trong công việc ông vẫn dùng chiếc máy đời cũ.

“Số đó thậm chí còn không đổ chuông nữa kìa. Rốt cuộc ông ấy bị sao không biết nữa,” bà Ayako nghiêng đầu thắc mắc.

Có điều, tại thời điểm đó, cả hai mẹ con đều không nghĩ có chuyện gì nghiêm trọng. Thân là luật sư, ông Kensuke vốn rất bận rộn, chuyện phải đột ngột thay đổi kế hoạch cũng là điều hết sức bình thường. Ông cũng thường bị gọi đi vào lúc nửa đêm. Mirei đã nghĩ một cách lạc quan rằng bố mình chỉ đơn giản là không có thì giờ nghe điện thoại thôi.

Thế nhưng đến sáng hôm sau họ vẫn không liên lạc được, và bắt đầu thấy lo lắng. Mirei cũng không có tâm trí đâu để đi làm, bèn gọi đến cơ quan, xin nghỉ đột xuất.

Hai mẹ con bàn với nhau, quyết định trình báo mất tích. Đúng lúc Mirei đang chuẩn bị đến đồn cảnh sát gần nhất thì điện thoại bàn đổ chuông.

Bà Ayako là người nhấc máy. Nhìn sắc mặt tái mét và giọng nói căng thẳng của mẹ khi trả lời điện thoại, Mirei đoán đã có chuyện xảy ra. “Đúng thật là chồng tôi ư?” giọng bà Ayako khi hỏi câu đó đã trở nên nghẹn ngào.

Có vẻ như đầu dây bên kia trả lời rằng, “Chắc không có nhầm lẫn gì nhưng chúng tôi vẫn muốn gia đình xác nhận lại.” Hai người liền đến Phòng cảnh sát nơi thi thể ông Kensuke được đưa tới. Ngồi trên taxi, bà Ayako cứ chấm khăn mùi soa lên mắt suốt. Mirei cắn răng, cố nén nước mắt. Hàng loạt những câu hỏi như “Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?” “Chuyện gì đã xảy ra?” cứ cuộn xoáy trong đầu cô.

Tại nhà xác của Phòng cảnh sát, niềm hy vọng rằng đã có sự nhầm lẫn gì đó bỗng chốc tan biến. Người đàn ông đang nhắm mắt với dáng vẻ thậm chí có thể nói là thanh thản đó không ai khác chính là bố cô – người vừa mới sáng hôm trước còn lo chuyện tuyết rơi. Sức chịu đựng của Mirei đã đạt đến giới hạn, nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi không ngừng.

Hỏi ra mới biết họ tìm thấy thi thể bố cô trong chiếc xe bị vứt lại trên một đoạn đường thuộc địa phận Kaigan, Minato. Cảnh sát cho họ xem bức ảnh chụp chiếc xe, đó chính là chiếc xe quen thuộc của nhà cô. Nhưng nghe nói thi thể ông Kensuke lại nằm ở băng ghế sau. Nghĩa là có một người khác đã lái xe tới đó.

“Thế này là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?” Họ hỏi viên cảnh sát đã dẫn hai mẹ con đến tận nhà xác, song chỉ được nghe một câu trả lời chẳng mấy dễ chịu, “Hiện chúng tôi vẫn đang điều tra.”

Hai mẹ con Mirei ra về, còn thi thể ông Kensuke thì sẽ được chuyển qua bên khám nghiệm tử thi. Cả hai đều đã khóc đến thấm mệt, nhưng họ còn biết bao việc cần làm. Thu xếp cho đêm canh linh cữu và đám tang. Còn phải báo tin cho những người thân thiết nữa.

Giữa lúc hai mẹ con đang vắt nốt chỗ sức lực còn lại để lo liệu những công việc ấy thì chuông đàm thoại nhà họ reo vang. Tìm đến nhà họ là hai viên cảnh sát, trong đó người lớn tuổi hơn tự xưng là Godai trực thuộc Ban điều tra số Một của Sở Cảnh sát Tokyo. Có vẻ như họ đã chính thức xem đây là một vụ giết người và bắt đầu tiến hành điều tra.

Sau khi xác nhận những việc xảy ra vào lần cuối cùng hai mẹ con tiếp xúc với ông Kensuke, Godai chuyển sang hỏi về biểu hiện của ông Kensuke thời gian gần đây, rằng hai mẹ con họ có thấy điều gì khác thường không. Về phần mình, Mirei không nghĩ ra chuyện gì. Có vẻ như mẹ cô cũng cùng quan điểm, song bà còn nói thêm với cảnh sát rằng, “Tôi thấy gần đây ông ấy hơi ủ rũ, cảm giác ông ấy có nhiều chuyện phải suy nghĩ. Tôi cứ tưởng ông ấy đang nhận một vụ khó nhằn nào đó.”

Ngồi nghe bên cạnh, Mirei thầm nghĩ “Thật vậy ư?” cô hối hận vì mình đã quá vô tâm với bố. Trong khi nhờ ông, cô mới có công việc hiện tại.

Lúc ở nhà, ông Kensuke không bao giờ nhắc tới công việc. Godai hỏi mẹ con Mirei có biết ông Kensuke đang nhận vụ nào không, song họ chẳng thể trả lời câu hỏi ấy.

Có điều, khi nghe Godai nói trên cương vị của người đứng ra bào chữa cho các bị cáo, hẳn cũng có những lúc ông Kensuke bị gia đình phía nạn nhân căm ghét, Mirei đã lên tiếng phản bác.

“Mặc dù không kể chi tiết nhưng bố tôi vẫn thường nói về quan điểm sống của mình dưới tư cách một luật sư. Rằng tôn chỉ làm việc của ông là trước tiên phải giúp chính bản thân bị cáo nhận thức được tội ác của họ nghiêm trọng như thế nào chứ không phải chỉ chăm chăm tìm cách giảm án. Và rằng nguyên tắc cơ bản trong công tác bào chữa là điều tra kỹ lưỡng về vụ án nhằm đánh giá chính xác mức độ nghiêm trọng của nó. Một người như thế thì sao có thể bị thù hằn đến mức bị sát hại chứ.”

Godai chỉ im lặng gật đầu. Có lẽ trong thâm tâm, anh ta đang ngán ngẩm trước ý kiến ngây thơ của cô.

Cuối cùng, anh ta hỏi một câu vô cùng kỳ lạ. Anh ta đưa ra một loạt các địa danh như đền Tomioka Hachimangu, con đường dạo bộ Sumidagawa Terrace, khu Kaigan, Minato và hỏi mẹ con Mirei xem có nghĩ ra điều gì không.

Hai mẹ con nhìn nhau rồi trả lời rằng đó đều là những địa danh không có bất kỳ mối liên hệ nào với gia đình mình, vả lại mẹ con cô cũng chưa từng nghe ông Kensuke nhắc tới những nơi ấy bao giờ.

Hai viên cảnh sát ra về. Bóng lưng họ như viết thành dòng chữ, “Chẳng thu hoạch được gì.”

Đã vài tuần trôi qua kể từ ngày hôm đó. Trong khoảng thời gian ấy, có vô số chuyện xảy ra. Và sự kiện lớn nhất chính là, hung thủ đã bị bắt giữ.

Đó là người đàn ông có tên Kuraki Tatsuro, ngụ tỉnh Aichi. Mirei biết tin đó qua chương trình thời sự. Phải vài ngày sau đó Godai mới đến nhà cô ở Minami-Aoyama để báo tin. Đã vậy anh ta còn có một mục đích khác. Mirei ngờ rằng nếu không có mục đích ấy, không chừng anh ta chẳng bao giờ đến báo tin cho gia đình cô.

Mục đích của Godai là xác nhận lại một phần lời khai của Kuraki.

Kuraki khai rằng ông ta đã tình cờ gặp bố cô tại sân vận động Tokyo Dome hồi cuối tháng Ba. Họ ngồi cạnh nhau và rất tâm đầu ý hợp vì cùng là fan của đội Dragons. Sau đó họ còn trở nên khá thân thiết sau khi bố cô cho Kuraki vay tiền mua vé shinkansen vì ông ta làm mất ví.

Godai hỏi mẹ con Mirei xem họ có từng nghe ông Kensuke kể về chuyện này không.

Lần này hai mẹ cũng quay sang nhìn nhau, nghiêng đầu khó hiểu. Cả hai đều nghe chuyện này lần đầu. Không chỉ vậy, bản thân chuyện ông Kensuke một mình đi xem trận đấu bóng chày cũng khiến họ bất ngờ. Đúng là ông Kensuke ủng hộ đội Dragons thật nhưng không hâm mộ đến mức đó. Có khi ông ấy còn chẳng biết gần đây có những cầu thủ nào ấy chứ.

Nghe mẹ con Mirei nói vậy, Godai tỏ ra khá bối rối. Chắc vì câu trả lời trái với dự đoán của anh ta.

Viên cảnh sát định cứ thế ra về song Mirei đã giữ lại, yêu cầu anh ta nói chi tiết hơn về Kuraki cũng như về vụ án. Thế rồi anh ta trả lời đó là bí mật điều tra nên không nói được. Mirei đành dùng câu “Chúng tôi là người nhà nạn nhân cơ mà,” để gặng hỏi.

“Chúng tôi là người nhà nạn nhân cơ mà, chẳng lẽ anh không thể cho chúng tôi biết bất cứ chuyện gì ư? Vốn dĩ ngay khi hung thủ bị bắt giữ, các anh phải báo cho chúng tôi biết đầu tiên mới phải chứ. Đối xử với người nhà nạn nhân như thế này không phải kỳ quặc lắm sao?”

Song Godai chỉ cúi đầu đáp “Tôi xin lỗi.”

Sau đó, thời gian lại tiếp tục trôi đi trong khi cảnh sát vẫn chưa có bất cứ lời giải thích nào. Cuối cùng phải hơn một tuần sau khi hung thủ bị bắt, Mirei mới có được thông tin liên quan đến vụ án. Nhưng cô biết được qua tin tức trên mạng chứ không phải do cảnh sát báo. Theo đó, Kuraki đã thảo luận với bố cô xem làm cách nào để chuộc lại tội ác – vốn đã hết thời hiệu truy tố – mà ông ta đã gây ra trong quá khứ, và khi bố cô khuyên ông ta phải nói ra tất cả thì mới thể hiện được thành ý, Kuraki lo sợ cứ đà này chuyện sẽ bại lộ nên quyết định ra tay.

Đọc bài báo đó, Mirei không khỏi ngạc nhiên. Động cơ gì mà vô lý thế. Mirei cứ nghĩ bố cô sẽ chẳng đời nào bị người ta thù ghét, thế mà nào ngờ lại có một lý do như thế này.

Có điều…

Mirei cảm thấy có gì đó không đúng. Không phải vì động cơ quá sức vô lý. Điều khiến cô bận tâm là chi tiết bố cô khuyên Kuraki phải nói ra tất cả thì mới thể hiện được thành ý.

Có đúng là ông Kensuke nói vậy không?

Nếu như bình thường Mirei còn hiểu được. Bố cô thường nói, yêu cầu bị cáo nói ra sự thật rốt cuộc cũng là để đảm bảo lợi ích của họ. Nhưng trường hợp này thì khác. Vụ án đó đã hết thời hiệu truy tố. Đến nước này rồi, dù có phơi bày chân tướng sự thật cũng chẳng ai lợi lộc gì.

Khi Mirei đem thắc mắc này nói với bà Ayako, bà đồng tình ngay, “Mẹ cũng nghĩ như con. Không giống hình ảnh bố con chút nào nhỉ? Liệu ông ấy có dồn ép đối phương đến chân tường như thế không?” Bà Ayako nói rồi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, sau đó bà tiếp tục. “Chỉ đọc báo thôi thì chẳng biết đằng nào mà lần. Nếu không tận tai nghe xem trên thực tế họ nói với nhau như thế nào, thì mẹ con mình cũng chẳng thể nói được gì con ạ.”

Đúng vậy. Xét cho cùng thông tin quá ít ỏi. Thậm chí họ còn không biết vụ án trong quá khứ là vụ án như thế nào.

Thế rồi, bà Ayako đột nhiên nói, “Thực ra mẹ đang suy tính một chuyện. Con cũng biết luật sư Mochizuki nhỉ?”

“Con biết, chú ấy làm sao ạ?”

Mochizuki là hậu bối của Kensuke, cũng hành nghề luật sư. Chú ấy đang làm việc cho một văn phòng luật lớn ở Kudan. Lúc chú ấy tới dự đám tang, Mirei đã có dịp chào hỏi.

“Luật sư Mochizuki gợi ý là sao chúng ta không thử xin áp dụng chính sách cho phép nạn nhân tham gia tố tụng.”

“À…”

Mirei cũng từng nghe bố nhắc đến chính sách này. Luật pháp đã được sửa đổi, nạn nhân hoặc người nhà nạn nhân đã có thể tham gia vào phiên tòa xét xử. Nhưng Mirei không biết cụ thể như thế nào. Cô tự cho rằng mình không cần biết, rằng cả đời cô sẽ không dính dáng gì đến cái chính sách ấy.

Theo lời bà Ayako thì Mochizuki đã đề nghị nếu mẹ con cô muốn, chú ấy sẽ giới thiệu người hỗ trợ. Nói là được phép tham gia vào phiên tòa nhưng sẽ có những thủ tục hết sức phức tạp, người không am hiểu luật thì đành chịu chết. Chính vì thế, còn có một chính sách gọi là chính sách cho phép luật sư hỗ trợ nạn nhân tham gia tố tụng nhằm giúp đỡ họ từ góc độ pháp lý. Thật ra nạn nhân chỉ cần trao đổi với Viện công tố Tokyo, người ta sẽ giới thiệu luật sư cho, nhưng hình như Mochizuki đã nghĩ tới một người thích hợp.

“Chúng ta tham gia đi mẹ,” Mirei nói. “Nếu mẹ con mình tham gia phiên tòa, chắc chắn họ sẽ cho chúng ta biết nhiều thông tin. Con muốn chính mắt mình xác nhận xem hung thủ là người như thế nào và tại sao bố con lại phải chết.”

Bà Ayako có vẻ cũng suy nghĩ khá tích cực về chuyện này. “Con nói phải,” khuôn mặt bà lộ rõ vẻ quyết tâm.

Kể từ sau khi cảnh sát công bố động cơ gây án, hầu như ngày nào cũng có người xin phỏng vấn hai mẹ con cô. Theo lời bà Ayako, hôm trước cũng có một nhà báo tự do tự xưng là Nanbara tìm đến tận nhà, nài nỉ bà cho anh ta một chút thời gian để hỏi chuyện.

“Hình như ông Shiraishi cho rằng thời hiệu truy tố không thể xóa đi tội lỗi của một người, có tình tiết nào gợi nhớ bà đến chuyện đó không,” nghe nói Nanbara đã đứng ở ngưỡng cửa và hỏi bà Ayako câu đó.

Chính vì không nghĩ ra chuyện gì như vậy nên chúng tôi mới không hiểu nổi động cơ gây án – Mirei trộm nghĩ vậy khi nghe mẹ kể.