Chương 21
Từ nãy Kazuma đã để ý đến cử chỉ của hai nữ sinh cấp ba ngồi cạnh nhau ở chiếc bàn cạnh tường. Họ vừa xem điện thoại vừa xì xào gì đó với nhau. Kazuma không khỏi có cảm giác thi thoảng ánh mắt họ lại chĩa về phía mình.
Kazuma đã có cảm giác như vậy ngay sau khi ngồi xuống ghế và tháo khẩu trang. Nhưng vì thế mà lại đeo khẩu trang lên thì kể cũng kỳ. Anh không thể vừa đeo khẩu trang vừa uống cà phê sữa được.
Trong lúc Kazuma đang nghĩ ngợi những chuyện như vậy thì một trong hai nữ sinh đó đứng lên, tiến về phía anh. Không lẽ cô bé định nói gì với anh ư. Tự nhiên người Kazuma cứng đơ.
Cô bé nữ sinh đứng lại. Ngay trước bàn Kazuma. Cô bé cầm sẵn điện thoại trên tay, chĩa ống kính về phía bức tường nằm hơi chếch về phía bên phải chỗ Kazuma đang ngồi, bấm nút chụp. Cô bé kiểm tra bức ảnh, nở một nụ cười mãn nguyện rồi quay trở về chỗ của mình.
Kazuma liền xoay người, nhìn lên bức tường. Trên đó có dán một tấm poster. Một nam thần tượng trẻ tuổi đang cầm chiếc bánh hotdog trên tay, miệng mỉm cười. Xem ra đối tượng mà hai cô bé nhắm đến chính là tấm poster này. Kazuma thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù hơi chưng hửng, song anh cũng thấy yên tâm.
Dạo gần đây, mỗi lần đi ra ngoài là Kazuma lại thấy căng thẳng. Anh cứ có cảm giác đang bị ai đó săm soi. Vì không muốn chường mặt ra nên lúc nào Kazuma cũng kè kè chiếc khẩu trang.
Nói vậy nhưng anh cũng chưa từng bị ai bắt chuyện. Chẳng có ai đột nhiên sấn tới hỏi “Cậu có phải con trai của nghi phạm Kuraki Tatsuro không?” cả.
Dẫu vậy, Kazuma vẫn đứng ngồi không yên. Anh cảm giác sớm muộn gì chuyện đó cũng xảy ra.
Tất cả là tại mạng SNS. Anh không biết ai đã làm ra việc đó song hình ảnh của anh đang bị phát tán trên mạng. Ban đầu là hình chụp cận ảnh trong album tốt nghiệp cấp ba, gần đây anh phát hiện ra họ còn đang lan truyền cả bức ảnh anh tự đăng lên mạng SNS từ cách đây khá lâu rồi. Bức ảnh chụp nhân dịp Kazuma dự đám cưới một người bạn, ngoài anh ra những người khác trong ảnh đều được che mắt bằng một đường màu đen.
Chắc không có quá nhiều người để ý đến những bức ảnh kiểu đó. Ảnh của chính hung thủ thì không biết như thế nào, chứ anh chẳng qua chỉ là con trai hung thủ. Vậy mà lần đầu tiên trông thấy bức ảnh đó, Kazuma sốc đến nỗi không thốt nên lời. Anh cảm tưởng như mình đã bị mắc kẹt trong một mê cung không lối thoát.
Kazuma kéo cốc giấy lại gần mình, uống cà phê sữa trong đó. Thật lòng anh không muốn ra ngoài chút nào. Chỉ cần ở rịt trong nhà, anh sẽ không phải bận tâm đến ánh mắt của người đời. Nhưng ở nhà cũng có áp lực của ở nhà. Bởi anh bị thiếu thông tin. Anh thấy bực bội khi không hay biết gì về vụ án ông Tatsuro gây ra.
Kazuma đã nghe luật sư Horibe kể lại và hiểu đó là vụ án như thế nào. Nhưng anh không tài nào lý giải nổi. Từ đầu chí cuối toàn những chuyện anh mới nghe lần đầu, anh không đoán ra bất cứ điều gì. Cứ đà này, đến khi phiên tòa bắt đầu, rồi bố anh bị tuyên có tội và bị kết án, anh cũng chẳng mảy may tự tin là mình có thể chấp nhận sự thật đó.
Cửa quán mở ra, một vị khách nam bước vào. Người này mặc áo khoác màu be bên ngoài bộ suit. Kazuma khẽ giơ tay lên. Đối phương dường như cũng nhận ra anh, liền gật đầu.
Đó chính là Amemiya Masaya, đồng nghiệp làm cùng công ty Kazuma. Ban ngày họ đã trao đổi với nhau qua email và hẹn gặp ở đây.
Sau khi mua đồ uống, Amemiya tiến đến chỗ Kazuma đang ngồi. Có điều, cậu ta không nhìn mặt Kazuma. Chỉ đến khi đặt cốc cà phê cỡ lớn lên bàn, cởi áo khoác ra rồi ngồi xuống ghế, cậu ta mới cất tiếng “Chào.”
“Xin lỗi vì bắt cậu tới tận đây,” Kazuma nói.
“Đừng bận tâm. Trong email tớ cũng viết rồi đấy, tớ muốn đến Monzen-Nakacho một lần coi sao. Khu này cũng được đấy chứ, rất náo nhiệt,” nói đoạn Amemiya đưa cốc giấy lên miệng. Cậu ta để tóc dài, nuôi một bộ ria mép mỏng.
“Tớ cũng lần đầu tới đây. Nếu không xảy ra chuyện lần này, chắc cả đời tớ chẳng đặt chân đến khu này cũng nên. Mà không, đáng ra giờ này tớ cũng không nên bén mảng tới đây mới phải,” Kazuma nhìn xuống chiếc cốc giấy gần đó.
“Nghe nói mỗi lần lên Tokyo, bố cậu đều đến thị trấn này à,” Amemiya xác nhận lại thông tin Kazuma đã viết trong email.
Kazuma bèn ngẩng mặt lên, gật đầu.
“Ông ấy tới một quán ăn nhỏ có tên là Asunaro. Chủ quán là hai mẹ con. Nghe đâu mục đích của bố tớ là tới gặp họ.”
Amemiya làm động tác khẽ nhún vai. “Kể với tớ chuyện đó không sao chứ?”
“Tớ tin cậu. Vả lại nếu không cho cậu biết ở một mức độ nào đó, cậu sao hiểu được suy nghĩ của tớ.”
“Tớ không định bép xép ra bên ngoài. Cậu chỉ cần nói những gì cậu cho là có thể nói. Tớ sẽ không hỏi bất cứ điều gì về vụ án đâu,” Amemiya hướng ánh mắt đầy nghiêm túc về phía Kazuma.
“Ừ,” Kazuma nhận lấy ánh mắt đó của bạn.
“Giờ tớ muốn cậu đi cùng tớ tới quán Asunaro đó.”
“Chuyện nhỏ như con thỏ. Thế tớ phải làm gì?”
“Cứ như bình thường thôi. Giống như lúc hai đứa đi nhậu với nhau ấy. Tớ đã lên mạng tra thử, đồ ăn ở đó có vẻ khá ngon, chúng ta sẽ gọi vài món rồi uống rượu. Nhưng có hai điểm cần lưu ý. Một là, không nhắc đến vụ án. Hai là, lúc ở trong quán cậu đừng gọi tên tớ. Nếu buộc phải gọi tên thì hãy gọi tớ là Shibano.”
“Rồi, Shibano,” Amemiya dùng ngón tay viết lên bàn.
“Đó là họ cũ của mẹ tớ.”
“Ra vậy. Phải cẩn thận để không quá chén mới được. Say xỉn ra đấy là tớ dễ quên lắm.”
“Thật ngại quá. Bắt cậu đi cùng tớ làm mấy cái việc phiền toái này.”
Amemiya liền khẩy mũi, xua một bên tay.
“Ôi dào đừng bận tâm. Tớ chỉ việc ăn ngon và nhắm rượu thôi chứ gì? Cũng có khác gì mọi khi đâu nào. Nhằm nhò gì.”
“Xin lỗi nha.”
“Đã bảo không cần xin lỗi rồi mà lại,” Amemiya nhăn nhó. “Thôi không nói chuyện đó nữa, tình hình sức khỏe cậu sao rồi?”
“Vẫn tạm ổn.”
“Thật không đấy? Cậu có chịu ăn uống tử tế không?”
“Cậu chớ lo, nhịn lâu thì bụng ắt sẽ đói. Dù tớ cũng chẳng muốn ăn nhưng có vẻ bản năng vẫn chiến thắng.”
“Nghe vậy tớ yên tâm rồi. Nếu ăn một mình chán quá thì gọi cho tớ. Tớ sẵn sàng ăn cùng cậu bất cứ lúc nào.”
Nghe câu đó của bạn, Kazuma bỗng cười thiểu não.
“Nghe cậu nói vậy tớ rất lấy làm cảm kích nhưng sao có thể nhờ một người bận rộn như cậu mấy chuyện đó được. Hôm nay là ngoại lệ đấy. À mà…” Kazuma tiếp lời. “Công ty thế nào rồi? Có rùm beng lắm không?”
Amemiya cầm cốc giấy trên tay, lắc đầu.
“Không, cũng không đến nỗi đâu. Họ đã cấm bàn tán về vụ án ở công ty mà. Có đợt đám người bên truyền thông cũng lảng vảng trước của công ty nhưng dạo này tớ không thấy nữa. Chắc họ bỏ cuộc rồi.”
Kazuma bỗng thở dài.
“Xem ra tớ đã gây không ít phiền toái cho công ty. Chắc sắp tới dù có được đi làm lại, tớ cũng không thể trở về vị trí cũ được, nhưng không bị đuổi cổ đã là may chán rồi nhỉ?”
Amemiya uống cà phê với vẻ mặt đầy phức tạp, xem ra cậu ta không biết phải trả lời như thế nào.
“Thú thực tớ vẫn chưa thể tin nổi và cũng chẳng có cảm giác đây là sự thật,” Kazuma nói. “Tớ không thể tưởng tượng bố tớ lại có thể làm ra những chuyện như vậy. Tính ông ấy ngoan cố và rất ghét những chuyện sai trái. Theo lời luật sư, bố tớ tự nhận mình đã sai nên sẵn sàng chấp nhận bất cứ hình phạt nào. Một người đáng mặt đàn ông như vậy liệu có giết người để che giấu tội lỗi trong quá khứ không? Không đời nào đúng không?”
Amemiya đang chìm vào suy nghĩ. Kazuma nhớ lại khi nãy cậu ta vừa nói là sẽ không hỏi gì về vụ án.
“Cậu đã gặp bố chưa?” Amemiya hỏi.
Kazuma bèn lắc đầu.
“Hình như ông ấy không muốn gặp tớ. Trong khi những điều tớ muốn hỏi ông ấy chất cao như núi. Luật sư có đưa cho tớ một bức thư đề tên người nhận là tớ trong đó bố tớ chỉ xin lỗi chứ không đả động gì đến vụ án. Thử hỏi thế thì tớ chấp nhận chuyện này như thế nào được chứ.”
“Thế nên cậu mới quyết định tự tìm hiểu à?”
“Cũng chẳng phải là tìm hiểu, tớ muốn chính mắt mình xác nhận xem bố tớ đã làm gì ở Tokyo thôi. Dù trong mắt người khác, có khi chỉ giống như tớ đang cố vùng vẫy và không muốn thừa nhận rằng người thân của mình đã phạm sai lầm.”
“Thì có sao, cậu cứ vùng vẫy đi. Tớ sẽ vùng vẫy cùng cậu.”
Nghe Amemiya nói, suýt chút nữa Kazuma lại bật ra một câu xin lỗi, nhưng rồi anh kịp nuốt nó vào trong và đáp gọn lỏn, “Cảm ơn cậu.”
Đến khoảng 7 giờ tối, hai người ra khỏi quán cà phê. Đích đến của họ nằm ở phía bên kia đường Eitai. Họ sang đường theo vạch kẻ dành cho người đi bộ rồi đi tới tòa nhà nơi có quán Asunaro.
Một tấm biển hiệu nhỏ nhắn đề tên quán lấp ló trên chiếc cầu thang chật hẹp. Hai người bước lên cầu thang, thấy trước khung cửa song gỗ có treo tấm biển ghi Đang mở cửa.
Kazuma hít một hơi sâu. Anh đã tháo khẩu trang. Thay vào đó, anh kéo sụp mũ len xuống và đeo một chiếc kính thời trang gọng dày. Bởi anh không thể chắc chắn mẹ con bà Asaba chưa xem những bức ảnh chụp mình đang rò rỉ trên mạng SNS. Đây là cách cải trang đơn giản nhất rồi.
Amemiya mở cửa, bước vào trước. Kazuma nối gót theo sau. Qua vai Amemiya, anh trông thấy lưng của một cặp nam nữ đang ngồi cạnh nhau bên khu vực quầy làm từ gỗ thô.
“Kính chào quý khách ạ,” một người phụ nữ già nua mặc tạp dề tiến về phía họ. Chắc bà ấy khoảng bảy mươi tuổi gì đó. Dáng người nhỏ thó, khuôn mặt nhăn nheo, đeo kính. Xem ra đây chính là người mẹ. Nếu Kazuma không nhầm thì tên bà ấy là Yoko.
“Quý khách đi hai người à?” Bà Yoko giơ hai ngón tay, ngước nhìn Amemiya.
“Vâng,” Amemiya đáp.
“Quý khách muốn ngồi ở quầy hay ngồi bàn?” Bà Yoko hết nhìn Amemiya lại nhìn Kazuma. Kazuma lập tức cúi mặt xuống.
“Ngồi đâu bây giờ nhỉ?” Amemiya hỏi.
“À… Ngồi bàn đi,” Kazuma đáp, mặt vẫn cúi gằm.
“Vâng. Vậy mời quý khách đi lối này,” bà Yoko không hề tỏ ra ngờ vực, dẫn hai người đến chiếc bàn cạnh tường.
Hai người vừa ngồi xuống ghế, bà Yoko đã mang khăn ướt tới ngay. Bà bảo hai người gọi đồ uống trước nên Kazuma gọi highball còn Amemiya gọi bia tươi.
Vừa lau tay bằng khăn ướt, Kazuma vừa lia ánh mắt ra sau quầy. Một người phụ nữ cũng mặc tạp dề như bà Yoko đang đứng đó. Dáng người cao dong dỏng, mái tóc búi cao có màu hạt dẻ. Sống mũi cao, mắt to tròn. Nghe nói chị ta khoảng trên dưới bốn mươi tuổi nhưng nhìn trẻ hơn nhiều. Có lẽ chị ta chính là Asaba Orie.
Tatsuro tới đây để gặp hai người này. Họ đã mất đi chồng và cha – người bị oan trong vụ án mạng – mà chính bố anh đã gây ra hơn ba mươi năm về trước…
Kazuma nghĩ bản thân hành động đó rất đúng với con người của bố mình. Cả việc ông muốn để lại toàn bộ tài sản thừa kế cho họ thay cho lời xin lỗi nữa. Nhưng đấy là nếu năm xưa bố anh thực sự đã nhúng tay vào một tội ác như thế.
“Này Shibano,” có tiếng người gọi. Quay mặt ra đằng trước, Kazuma thấy Amemiya đang cầm thực đơn trên tay.
“Gọi gì bây giờ? Nếu cậu để tớ tự gọi thì tớ sẽ chọn bừa đấy nhé.”
“Cậu cứ chọn đi,” Kazuma nói.
Bà Asaba Yoko mang đồ uống tới. Bà để miếng lót cốc trước mặt Kazuma rồi đặt một chiếc cốc loại thon dài lên trên.
Sau khi bà Yoko đặt nốt cốc bia tươi xuống, Amemiya liền gọi đồ ăn. Cậu ta chọn toàn những món đặc sản của tỉnh Aichi như cánh gà, miso oden.
Bà Yoko vừa đi khỏi, Kazuma liền cầm cốc.
“Cậu vất vả rồi,” Amemiya nâng cốc bia tươi lên.
“Cậu cũng vất vả rồi,” Kazuma đáp lại, đoạn đưa cốc highball lên miệng uống.
Liếc nhìn về phía quầy, Kazuma bỗng thót tim. Anh vừa chạm mắt với Asaba Orie.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó Orie đã lập tức lảng mắt đi chỗ khác. Chị ta đang tươi cười, nói chuyện gì đó với vị khách khác.
Chuyện vừa rồi là sao… Kazuma bối rối.
Chỉ là tình cờ chạm mắt thôi sao. Hay là chị ta đã nhìn Kazuma từ trước rồi.
Vừa đưa cốc lên miệng, Kazuma lại một lần nữa liếc nhìn về phía quầy. Nhưng Orie đang nấu nướng và không còn ngẩng mặt lên nữa.