← Quay lại trang sách

Chương 22

Văn phòng của Sakuma Azusa nằm ở tầng ba của tòa nhà. Một căn phòng nhỏ nhắn, cứ như được thiết kế cho phù hợp với dáng người của Sakuma vậy. Mirei và bà Ayako ngồi đối diện với chủ nhân của căn phòng tại khu vực tiếp đón đơn sơ có kê chiếc bàn mặt kính và sofa.

“Hôm qua cháu đã tới Viện công tố và gặp công tố viên phụ trách,” Sakuma Azusa nói. “Có vẻ công tác chuẩn bị cho buổi thảo luận trước phiên tòa đang diễn ra suôn sẻ. Về việc gia đình nạn nhân tham gia tố tụng, luật sư biện hộ có bày tỏ rằng anh ta hy vọng đó sẽ là dịp để phía gia đình biết được bị cáo đang vô cùng ăn năn về tội lỗi của mình.”

“Vậy ư,” bà Ayako đáp lại bằng giọng thờ ơ. Xem ra bà không có cảm nghĩ gì đặc biệt. Mirei cũng vậy.

Nghe nói sau khi nhận được đề nghị tham gia tố tụng từ phía nạn nhân, tòa sẽ thông báo cho luật sư biện hộ và hỏi ý kiến về việc đó. Cũng có trường hợp luật sư phản đối, chẳng hạn như trong các vụ án mà bị cáo phủ nhận tội danh, tuy nhiên Sakuma Azusa nhận định rằng trong vụ án lần này, sẽ không xảy ra chuyện như thế.

Trên thực tế, tòa đã ra quyết định cho phép gia đình nạn nhân tham gia tố tụng một cách dễ dàng.

“Thế…” Sakuma Azusa khoanh hai tay lại. “Hai vị đã đọc các ghi chép chưa ạ?”

“Bọn cô đọc rồi,” bà Ayako nói, đoạn lấy một tập tài liệu lớn ra khỏi túi giấy, đặt lên bàn. Giấy nhớ dán chi chít.

Ba ngày trước, Sakuma Azusa đã đưa tập tài liệu này cho mẹ con Mirei. Đó là bản sao các ghi chép về tỷ dụ như là, những chứng cứ mà công tố viên đang nắm giữ. Trong đó có ghi lại động cơ gây án cũng như nội dung chi tiết về cách thức gây án. Sau khi giải thích một vài điểm lưu ý liên quan đến cách sử dụng các tài liệu này, nào là không được photo lại, không được công khai trên mạng, Sakuma Azusa dặn hai mẹ con từ giờ cho đến lần gặp tiếp theo phải đọc thật kỹ.

Sau khi đọc những ghi chép đó, cuối cùng mẹ con Mirei đã nắm được toàn bộ nội dung vụ án lần này.

Và nội dung ấy thật ngoài sức tưởng tượng. Hóa ra mọi chuyện lại bắt nguồn từ một vụ án mạng xảy ra từ cái hồi xa lơ xa lắc. Đã vậy người được cho là hung thủ của vụ án đó hóa ra lại bị oan và đã tự tử trong khu tạm giam của Phòng cảnh sát. Nghe đâu Kuraki Tatsuro thú nhận ông ta chính là hung thủ thực sự của vụ án đó. Hơn nữa, ông ta còn muốn tạ tội với gia đình người đàn ông đã tự tử.

Mirei đang nghĩ không biết bố mình có liên quan đến câu chuyện đó như thế nào thì xuất hiện tình tiết ở sân vận động Tokyo Dome. Tatsuro nhờ luật sư Shiraishi tư vấn cách nhượng lại tài sản thừa kế cho người không cùng huyết thống, theo mạch câu chuyện, ông ta đã kể hết tội lỗi mình từng gây ra trong quá khứ để rồi bị luật sư Shiraishi nói rằng không thể tán thành với cách chuộc tội đó. Sau đấy, Tatsuro bị luật sư Shiraishi bám riết, viết thư trách móc, khuyên ông ta nói ra sự thật khiến ông ta bắt đầu nung nấu ý định giết người. Và rồi ngày 31 tháng Mười, Tatsuro gọi luật sư Shiraishi ra gặp mình, sau đó xuống tay sát hại ông tại con đường dạo bộ ven sông Sumida. Trên đây là khái quát về vụ án.

“Thế nào ạ?” Sakuma Azusa hỏi. “Hai người nghĩ sao?”

Mirei quay sang nhìn mẹ.

Thực ra sau khi đọc xong, cả hai đều có chung một cảm tưởng.

“Hai người thấy thế nào?” Sakuma Azusa lại hỏi.

“Cứ như không phải chuyện của chồng tôi vậy,” bà Ayako nói.

Sakuma Azusa bỗng tròn xoe mắt. “Ở chỗ nào ạ?”

“Thì ở chỗ…” bà Ayako bèn mở tập tài liệu ra, chỉ vào trang đó. “Đoạn chồng tôi không tán thành với cách chuộc tội đó, rồi còn khuyên Tatsuro nên nói ra sự thật ấy. Nói thế nào nhỉ, không giống với con người của chồng tôi chút nào.”

“Không giống như thế nào ạ?”

“Cô hỏi như thế nào… thì khó cho tôi quá.”

“Nếu là bố tôi,” Mirei xen ngang. “Tôi cho rằng ông sẽ không suy nghĩ theo lối như vậy đâu.”

Sakuma Azusa liền quay sang nhìn Mirei. “Theo lối như vậy ư?”

“Theo lối đề cao chính nghĩa một cách mù quáng. Như thế không giống bố tôi chút nào cả. Ngay cả tôi cũng thấy việc nhượng lại tài sản sau khi chết là một kiểu chuộc tội nửa vời. Nếu thật tâm muốn xin lỗi thì nên nói ra sự thật, có lẽ đó mới là đạo lý. Nhưng bố tôi là người hiểu rõ, chính vì là con người nên chúng ta mới không thể làm được như vậy. Vì thế, tôi không tài nào lý giải được tại sao bố tôi lại trách cứ ông Kuraki bằng những lời lẽ đó.”

Mirei để ý thấy bà Ayako ngồi bên cạnh từ nãy đến giờ đã gật đầu liền mấy cái.

Sakuma Azusa không đến mức thay đổi sắc mặt, chị ta nhìn xuống tập tài liệu trên tay, rồi lại ngẩng mặt lên.

“Nghĩa là hai vị không tin lời khai của bị cáo ư?”

“Tôi không nói thế nhưng…” bà Ayako ấp úng.

“Tôi không tin,” Mirei quả quyết. “Bố tôi không phải người như vậy.”

Sakuma Azusa bặm môi, sau khi hít thở vài hơi, chị ta mới mở miệng nói.

“Theo lời công tố viên thì luật sư biện hộ không định tranh cãi về sự thật. Vấn đề tranh cãi có lẽ sẽ nằm ở điểm hành vi phạm tội này có được lên kế hoạch từ trước hay không. Nói vậy nhưng, dù sao bị cáo cũng đã chuẩn bị hung khí nên những câu biện minh kiểu như ‘tình thế lúc đấy đã đưa đẩy ông ta hành động’ sẽ không được chấp nhận. Có điều, lý do bị cáo không từ bỏ ý định phạm tội có thể sẽ trở thành vấn đề gây tranh cãi. Mà không, nói đúng hơn là bên biện hộ nếu có nhấn mạnh điểm gì thì chỉ có thể là một điểm đó thôi. Đại loại như nếu được thì bị cáo cũng không muốn phải ra tay giết người nhưng thái độ của luật sư Shiraishi khiến bị cáo cảm thấy không còn gì để bấu víu nữa nên đã quyết định ra tay. Tóm lại điều quan trọng ở đây là luật sư Shiraishi đã tỏ thái độ thế nào vào ngày xảy ra vụ án.

“Nhưng,” Sakuma Azusa vừa nhìn Mirei vừa nói tiếp. “Theo những gì hai người vừa nói thì trước khi bàn đến thái độ của ông Shiraishi ngày hôm đó, bản thân cách ông ấy phản ứng trước câu chuyện bị cáo Kuraki đem ra nhờ tư vấn vốn đã không giống với con người của ông ấy rồi nhỉ?”

“Đúng vậy,” Mirei gật đầu.

Sakuma Azusa liền tỏ vẻ trầm ngâm.

“Ngặt nỗi chúng ta chỉ còn cách tin vào lời nói của người trong cuộc. Bởi ngoài ra không còn ai khác nghe được những lời ông Shiraishi nói với bị cáo Kuraki.”

“Nhưng chuyện viết thư cũng lạ lắm,” Mirei nói. “Nghe nói bố tôi còn viết thư trách móc ông Kuraki nữa mà.”

“Bị cáo nói đã nhận được hai bức thư nhưng đã vứt cả hai rồi. Hình như trong thư ông Shiraishi viết là không thể tiếp tay cho bị cáo che giấu tội lỗi, nếu phải làm thế, ông ấy chẳng thà chọn con đường phơi bày tội lỗi đó ra ngoài ánh sáng còn hơn.”

“Không đời nào,” Mirei lắc đầu. “Bố tôi chắc chắn sẽ không viết như vậy.”

“Công tố viên cũng nói chuyện đó chưa rõ thực hư như thế nào. Cũng có thể bị cáo Kuraki bịa ra để nhấn mạnh rằng ông ta đã bị dồn ép về mặt tinh thần. Tuy nhiên vì bức thư đó không được đưa ra làm bằng chứng nên họ cũng không định coi nó là vấn đề.”

“Ngoài bức thư đó thì sao? Họ tin hết ư?”

“Vì bị cáo chẳng có lý do gì để nói dối cả. Có vẻ như công tố viên cho rằng động cơ của bị cáo đủ sức thuyết phục rồi.”

Mirei luồn ngón tay vào tóc, gãi đầu. “Không thể hiểu nổi.”

“Vậy trước mắt tôi sẽ chuyển lời cho công tố viên ý kiến đó của gia đình nhé,” Sakuma Azusa nói. “Nếu được, hay là cô tự mình giải thích cho công tố viên vậy?”

“Tôi á? Tôi có thể làm thế ư?”

“Vốn dĩ là như vậy mà,” Sakuma Azusa mỉm cười. “Tôi chỉ là người đại diện thôi. Sớm muộn gì gia đình cũng phải nói chuyện với công tố viên, chi bằng lần tới cô cùng tôi tới Viện công tố nhé.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Ngoài ra còn gì nữa không? Còn điểm nào hai người thấy vướng mắc hoặc muốn hỏi bị cáo không?” Sakuma Azusa lại lần lượt nhìn Mirei và bà Ayako.

Bà Ayako nghiêng đầu, không nói gì. Thấy thế, Mirei lại lên tiếng. “Tôi cứ cảm thấy không hiểu rõ lắm, về bản tính con người của hung thủ ấy.”

“Ý cô là?”

“Tôi cho rằng việc ông Kuraki muốn xin lỗi gia đình người đàn ông tự tử vì bị oan thể hiện một sự tử tế. Đã vậy ông ta còn nhọc công tìm kiếm họ, đều đặn lặn lội từ Aichi lên Tokyo, nếu ông ta hời hợt thì đã chẳng làm được như thế. Tại sao một người biết nghĩ cho người khác đến mức đó lại đang tâm giết người? Nếu là hành động bột phát thì không nói làm gì, đằng này ông ta còn lên kế hoạch từ trước mà? Tôi không hiểu nổi.”

“Về điểm đó, có vẻ như ngay từ khi bị cáo mới nhận tội, phía công tố cũng đã thắc mắc rồi. Bởi thế, họ nghi ngờ việc Kuraki tìm kiếm gia đình nạn nhân có thể vì cảm thấy cắn rứt lương tâm nhưng việc ông ta đều đặn đến gặp họ biết đâu lại bắt nguồn từ một lý do khác.”

“Lý do khác ư?”

“Ý đồ về tình cảm,” Sakuma Azusa nói. “Gia đình họ có hai mẹ con, cô con gái tên là Orie khoảng trên dưới bốn mươi tuổi và đang độc thân, cho dù bị cáo Kuraki có tình cảm nam nữ với cô ấy cũng không lấy gì làm lạ.”

Mirei ngạc nhiên, nhìn xuống tập tài liệu. “Trong này tôi không thấy chỗ nào nhắc đến chuyện đó cả…”

“Đúng vậy. Công tố viên phụ trách điều tra nghi ngờ về khả năng đó nên đã yêu cầu cảnh sát tìm hiểu tương đối kỹ nhưng cuối cùng họ vẫn không tìm thấy bằng chứng cho thấy bị cáo có tình cảm yêu đương với mẹ con nhà đó. Trái lại họ còn nhận được báo cáo là mẹ con nhà kia rất có thiện cảm với bị cáo Kuraki. Dẫu vậy, công tố viên phụ trách phiên tòa vẫn gọi bà Asaba Yoko đến, tiết lộ cho bà ấy biết bị cáo Kuraki chính là hung thủ thực sự trong vụ án xảy ra cách đây ba mươi ba năm và một lần nữa hỏi xem bà ấy có ấn tượng thế nào về bị cáo. Họ kỳ vọng rằng bà Yoko sẽ ít nhiều thay đổi quan điểm sau khi biết bị cáo Kuraki là ngọn nguồn của mọi tội ác, và là người đã khiến chồng bà ấy bị oan.”

“Vậy kết quả thế nào rồi?”

Trước câu hỏi của Mirei, Sakuma Azusa bèn chậm rãi lắc đầu.

“Nghe nói bà Asaba Yoko đã trả lời rằng, đột nhiên phải nghe chuyện đó nên bà ấy chưa nghĩ ngợi được gì, trong lòng bà ấy chỉ cảm thấy ông Kuraki là một vị khách tử tế, luôn đối xử rất tốt với mẹ con họ. Có vẻ như sau khi nghe xong câu trả lời đó, công tố viên đã từ bỏ ý định gọi mẹ con bà Asaba đến phòng xử án. Bởi họ không cần một nhân chứng không giúp ích được gì cho mình.”

Giọng Sakuma Azusa nghe rất lạnh lùng, không biết có phải vì chị ta cũng từng là một công tố viên hay không.

“Vậy tức là việc bị cáo Kuraki đến gặp mẹ con họ thực sự xuất phát từ thành ý đơn thuần nhỉ? Liệu điều đó có giúp ông ta được xem xét giảm án không?”

“Có lẽ nó chỉ ở mức khiến bồi thẩm đoàn có ấn tượng rằng bị cáo Kuraki bản chất không phải người xấu.”

“Nhưng nếu vậy, với bố tôi tại sao ông ấy lại bị…” Mirei không muốn dùng từ giết, đành chỉ biết cắn môi.

“Việc cô thắc mắc như vậy là điều hết sức bình thường,” Sakuma Azusa nói. “Tôi mong khi ra tòa, cô sẽ nói ra suy nghĩ đó của mình.”