← Quay lại trang sách

Chương 23

Ra khỏi rạp chiếu phim ở Yurakucho, Godai kiểm tra điện thoại, thấy cuộc gọi nhỡ của Nakamachi. Có vẻ như cậu ta gọi đến trong lúc anh đang xem phim. Godai vừa đi, vừa bấm nút gọi rồi áp điện thoại lên tai. Sau hai tiếng tút, anh nghe thấy một giọng nói hứng khởi từ đầu dây bên kia “Em nghe ạ.”

“Tôi, Godai đây. Hình như lúc nãy cậu gọi cho tôi à?”

“Em xin lỗi vì đã gọi lúc anh đang bận. Cũng không có chuyện gì to tát cả, em chỉ hơi bận tâm về chuyện này chút thôi. Anh đã đọc tờ tuần san Chuyện thế gian số ra tuần này chưa ạ?”

“Chuyện thế gian? Chưa, tôi chưa đọc.”

Tuần san Chuyện thế gian là một tờ tạp chí viết về bất cứ thứ gì miễn là nó có thể trở thành chủ đề nóng, từ vấn đề chính trị, kinh tế, xã hội, bê bối của các doanh nghiệp cho đến scandal của những người nổi tiếng hoặc giới nghệ sĩ. Thi thoảng Godai cũng mua về đọc.

“Họ có đăng bài về vụ án lần này. ‘Vụ sát hại luật sư và phi tang xác ở Kaigan, Minato’ ấy ạ.”

Godai không thể bỏ ngoài tai thông tin này. Anh áp chặt điện thoại vào tai. “Họ viết như thế nào?”

“Họ phân tích khá sâu đấy ạ. Còn đề cập đến cả vụ án ở tỉnh Aichi năm 1984.”

“Cậu nói gì kia?” Godai bất giác đứng khựng lại. “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ mua đọc thử.”

“Anh Godai ăn tối chưa ạ?”

“Tôi chưa.”

“Thế tối anh có rảnh không? Em muốn nói chuyện với anh về vụ này.”

“Tôi rảnh. Phá được án rồi thành thử giờ đang ngồi chờ việc thôi. Tôi vừa xem phim xong đấy chứ.”

“Thế anh thấy sao?”

“Được, gặp nhau thôi. Tôi sẽ mua một tờ tuần san rồi đến gặp cậu. Ngồi quán nào bây giờ?”

“Đương nhiên là quán mọi khi rồi ạ.”

Nakamachi nhắc đến quán nướng robata-yaki ở Monzen-Nakacho. Godai chẳng có lý do gì để phản đối, anh đồng ý ngay lập tức, hẹn Nakamachi lúc 8 giờ tối rồi cúp máy.

Sau khi mua tờ tuần san Chuyện thế gian ở một hiệu sách gần đó, Godai liền ghé vào một quán cà phê, ngồi đọc luôn.

Bài viết tốn khá nhiều giấy mực. Nhan đề là “Liệu thời hiệu truy tố có được coi là ân xá? Tương lai của những kẻ sát nhân không bị hỏi tội.” Người viết là một nhà báo tự do tên Nanbara.

Bài viết mở đầu bằng câu:

Sau đó, bài viết tiếp tục với những thông tin khái quát đã được cảnh sát công bố từ trước, như danh tính nạn nhân hay chuyện nạn nhân không bị cướp tiền… Tiếp đó, người này viết:

Bắt đầu từ đoạn sau đó mới là nội dung mà tay nhà báo này dành nhiều tâm huyết, đầu tiên anh ta đề cập đến động cơ gây án mà Kuraki đã khai với cảnh sát.

Sau khi vạch trần vụ án được nhắc đến chính là “Vụ án mạng tại văn phòng tài chính trước ga Higashi-Okazaki” đồng thời giải thích chi tiết về vụ án đó, bài viết tiếp tục với nội dung như sau.

Sau đó, bài viết chuyển sang một đoạn khác và tiếp tục như sau.

Đọc đến đây Godai mới vỡ lẽ, ra vậy, thì ra tay nhà báo này tiếp cận vụ án theo khía cạnh đó. Với vụ án lần này, không thể có chuyện chỉ điều tra qua loa mà đã biết tường tận mọi nhẽ, vả lại Godai cũng không nghĩ gia đình nạn nhân Shiraishi Kensuke chịu hợp tác trả lời phỏng vấn, thành thử anh đã chắc mẩm họ sẽ chẳng viết được gì to tát đâu. Xem ra mục đích của bài báo là phản ánh sự bất công khi quy định về thời hiệu truy tố đối với tội giết người đã bị bãi bỏ mà lại không thể phát huy hiệu lực với những vụ án đã hết thời hiệu truy tố từ trước đó.

Phần sau của bài báo tiếp tục với những nội dung mà người viết thu thập được, liên quan đến các vụ giết người trong quá khứ vốn đã hết thời hiệu truy tố. Có vẻ như anh ta đã lấy ý kiến trên nhiều phương diện khác nhau, xoay quanh vấn đề chính được đặt ra là nếu quy định về thời hiệu truy tố đã bị bãi bỏ, nên chăng chúng ta cũng cần xóa bỏ những thời hiệu truy tố đã hết hạn trước đó. Dường như có cả gia đình của nạn nhân tham gia trả lời phỏng vấn, trên cơ sở đăng tải những ý kiến của họ, người viết nhấn mạnh rằng:

Godai thấy hơi nhàm chán. Có lẽ bài báo này cũng mang một giá trị nhất định nào đấy nhưng dường như nó chẳng liên quan gì đến vụ án lần này. Nghĩ vậy nên Godai chỉ đọc lướt qua để rồi phát hiện đoạn cuối có một phần khiến anh bận tâm.

Quán nướng vẫn náo nhiệt như mọi khi, chắc vì Nakamachi đã gọi điện đặt bàn trước nên hai người mới có thể thong thả ngồi đối diện nhau ở chiếc bàn trong góc quán. Sau khi nâng cốc bia, hai người lập tức nói về tờ tuần san Chuyện thế gian.

“Anh không ngạc nhiên sao? Chuyện tay nhà báo đó bóc trần vụ án năm 1984 ấy,” Nakamachi khẽ giọng hỏi.

“Không đến mức ngạc nhiên, nhưng tôi rất thán phục tài điều tra của anh ta,” Godai đặt cuốn tạp chí lên bàn.

“Anh ta nghe chuyện từ một người làm cùng Kuraki hồi xưa nhỉ?”

“Có vẻ là vậy. Một khi đã đoán được vụ án Kuraki gây ra trong quá khứ là án mạng thì sẽ suy ra được là nó xảy ra trước năm 1995, như bài báo đã viết. Có lẽ anh ta đã đi hỏi thăm một loạt những người từng giao du với Kuraki hồi đó. Chắc chắn anh ta đã phải tốn khá nhiều công sức. Xem ra tay nhà báo tự do này là một người theo chủ nghĩa hành động.”

“Đọc được bài báo kiểu này, không biết các vị lãnh đạo trên sở nghĩ thế nào anh nhỉ? Lâu nay họ giữ kẽ với cảnh sát tỉnh Aichi nên không đả động gì đến vụ án năm 1984, ai dè…”

“Chà, có khi họ còn thấy đúng thời điểm quá ấy chứ. Đến khi ra tòa, kiểu gì chuyện đó chẳng bị phanh phui. Và giới truyền thông sẽ làm ầm lên. Nếu vậy, chẳng thà để thông tin bị phát tán ngay thời điểm này, dư luận cũng đỡ sốc. Chưa kể, bài viết là do tạp chí tự ý đăng lên thành thử Sở Cảnh sát Tokyo không cần lo sẽ động chạm đến cảnh sát tỉnh Aichi. Bên công tố cũng thế, có khi họ còn hoan nghênh những bài viết kiểu này cũng nên. Vì để đến khi bắt đầu xét xử dư luận mới nói ra nói vào thì còn ảnh hưởng đến tâm lý của các bồi thẩm viên hơn. Nếu có rùm beng thì rùm beng luôn cho rồi.”

“Ra vậy. Cũng có thể nghĩ như vậy thật,” Nakamachi nói rồi bỏ tọt một miếng đậu nành luộc vào miệng.

“Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là…” Godai mở cuốn tạp chí, chỉ vào đoạn cuối của bài viết. “Tay nhà báo này đã tấn công trực diện con trai của bị cáo Kuraki. Kuraki Kazuma phải không nhỉ? Có thật tay nhà báo này đã phỏng vấn anh ta không nhỉ?”

“Chắc là thật đấy ạ. Nếu không sao anh ta dám viết như thế này được.”

“Hừm,” Godai thở hắt ra đằng mũi. “Bình thường, người ta có đồng ý trả lời phỏng vấn không? Tưởng họ sẽ khăng khăng là ‘tôi không có bình luận gì’ chứ.”

“Có thể anh ta nghĩ biết đâu bài phỏng vấn lại ít nhiều có lợi cho phiên tòa xét xử bố mình.”

“Cũng có thể, nhưng như thế này là phản tác dụng rồi. Theo lý thuyết, đáng ra người nhà của hung thủ không nên nói điều gì thừa thãi, cứ khẩn khoản cúi đầu xin lỗi vì đã gây rắc rối cho mọi người là xong.”

Godai nhớ lại khuôn mặt lịch thiệp của Kuraki Kazuma. Trông anh ta không giống người bồng bột đến mức để cảm xúc lấn át và đưa ra những phát ngôn bênh vực bố mình như vậy. Hoặc có thể anh ta đã bị dắt mũi một cách khéo léo.

Nấm hương và ớt xanh vừa nướng xong được bưng tới. Mùi xì dầu thơm phức. Godai đưa tay với que nấm hương xiên.

Nakamachi cầm cuốn tạp chí lên. “Tay nhà báo này còn gặp cả mẹ con bà Asaba nữa nhỉ?”

“Bài báo có bóng gió về chuyện đó. Mặc dù hình như anh ta không hỏi được gì từ họ.”

“Nghĩa là hiện giờ mẹ con họ đã biết Kuraki chính là hung thủ trong vụ án năm 1984. Không biết rốt cuộc họ cảm thấy thế nào đây?”

“Tôi cũng tò mò muốn biết. Theo những gì tôi nghe được thì hình như bà Yoko đã bị Viện công tố gọi lên. Dù tôi không biết họ trao đổi những gì với nhau.”

Godai vốn là đầu mối liên lạc giữa cảnh sát và mẹ con bà Asaba, nhưng rốt cuộc anh đã không cho họ biết động cơ gây án của Kuraki có liên quan mật thiết tới vụ án năm 1984.

“Tuy đã bắt được hung thủ nhưng vụ án này còn kéo theo nhiều vấn đề quá anh nhỉ?” Nakamachi nói giọng nặng nề.

“Mấy vụ giết người bao giờ chẳng vậy. Nói thế nhưng nếu ngay cả chúng ta cũng để bị kéo theo thì không làm nổi nghề cảnh sát này đâu. Việc của chúng ta bây giờ chỉ là im lặng theo dõi xem phiên tòa sẽ ra sao thôi,” nói rồi Godai rót thêm bia vào chiếc cốc đã rỗng không của Nakamachi.

Hai người vừa đối ẩm vừa nói chuyện phiếm, chẳng mấy chốc đã đến giờ quán đóng cửa. Sau khi ra khỏi quán, họ cuốc bộ về phía ga tàu điện ngầm, song không ai bảo ai, họ cứ thế đi quá cả nhà ga, rồi dừng chân trước tòa nhà nơi có quán Asunaro.

“Không biết hai người họ thế nào rồi anh nhỉ?” Nakamachi ngước nhìn tòa nhà.

“Ừm. Biết đâu lại vẫn bình thường như mọi khi,” Godai nói.

“Thật ư. Không biết họ đã đọc tờ tuần san Chuyện thế gian chưa nhỉ?”

“Có thể họ đọc rồi nhưng sẽ chẳng lung lay tinh thần vì những thứ như thế. Không hiểu sao tôi có cảm giác như vậy. Hai người đó bản lĩnh lắm. Cả hai đều là những người phụ nữ mạnh mẽ.

“Về thôi,” nói đoạn Godai dợm quay gót. Đúng lúc đó, một người đàn ông quãng năm mươi bước ra từ tòa nhà. Người đó nom hơi mập, không cao lắm. Khuôn mặt vuông chữ điền, đeo kính gọng vàng.

“A,” đứng bên cạnh, Nakamachi bỗng thốt lên.

“Sao thế?” Godai khẽ hỏi.

Nakamachi bèn ghé sát miệng vào tai Godai. “Đó chính là luật sư của Kuraki.”

“Ồ,” Godai nhíu mày, nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông đang khuất dần.

“Trước khi có quyết định khởi tố, anh ta đã vài lần tới gặp bị cáo ở Phòng cảnh sát chỗ em.”

Theo lời Nakamachi thì đó là luật sư do tòa chỉ định, tên là Horibe.

“Vậy à. Nhưng không biết anh ta tới đây có việc gì.” Godai không nghĩ đây chỉ là sự tình cờ. Có lẽ vị luật sư đó vừa ghé thăm quán Asunaro. Rốt cuộc là để làm gì nhỉ?

“Liệu có khi nào anh ta định nhờ mẹ con họ đứng ra làm chứng không ạ?” Nakamachi nói. “Lần trước anh chẳng nói với em còn gì. Nếu có bên nào đó gọi họ làm nhân chứng trước tòa thì có khi là bên biện hộ chứ không phải bên công tố.”

“Đúng là tôi đã nói thế, nhưng nào có nghĩ người ta lại làm thật,” Godai nhìn tòa nhà, suy nghĩ một lát rồi quay sang nhìn Nakamachi. “Tối nay cảm ơn cậu đã gọi cho tôi. Nhậu với cậu rất vui. Khi nào rảnh lại đi uống tiếp nhé.”

Nakamachi bỗng tròn xoe mắt, tỏ vẻ sửng sốt. “Anh định vào quán Asunaro đấy à. Cho em đi cùng với.”

Godai bèn cười thiểu não, xua tay trước mặt.

“Chỉ là hứng thú mang tính cá nhân thôi, tại tôi thích hóng hớt ấy mà. Nếu đi cùng cậu, e là mẹ con họ lại coi đây là một phần của cuộc điều tra. Xin lỗi nhé, tối nay cứ để tôi vào đó một mình.”

“Ơ, thế ạ,” hai bên lông mày Nakamachi chùng xuống, tỏ vẻ thất vọng. “Em hiểu rồi. Hơi tiếc nhưng đành vậy. Đổi lại lần sau anh phải kể cho em những gì nghe được từ họ đấy nhé.”

“Ờ, tôi biết rồi. Vậy nhé.”

“Cố lên anh!”

Godai gật đầu, khẽ giơ tay lên rồi đi về phía tòa nhà. Nhưng trong thâm tâm, anh lại tự nhủ rốt cuộc mình phải cố cái gì nhỉ?

Godai vừa bước lên bậc cầu thang bên cạnh quán mì ramen vừa nhìn đồng hồ, 10 giờ 40 phút tối rồi. Nhưng bên ngoài cửa quán Asunaro vẫn còn treo tấm biển Đang mở cửa. Godai mở cửa, bước vào trong.

Bà Asaba Yoko trong bộ tạp dề liền chạy tới, đang nói dở câu “Xin lỗi quý khách, giờ gọi món cuối cùng của chúng tôi là…” thì bà khựng lại, chân cũng dừng bước. Bởi bà đã trông thấy mặt Godai.

“Giờ gọi món cuối là 11 giờ nhỉ? Không sao đâu ạ.” Godai nhìn quanh quán. Vẫn còn hai nhóm khách đang ngồi ở bàn. “Nếu được tôi muốn ngồi ở quầy.”

Ngực bà Yoko phập phồng như thể bà đang điều chỉnh lại nhịp thở. Sau đó bà nở một nụ cười đầy thủ tục, nói, “Vậy mời anh đi lối này,” rồi dẫn Godai vào bàn. Asaba Orie đang đứng bên trong quầy, nét mặt căng thẳng. Godai cất tiếng, “Chào buổi tối,” rồi ngồi xuống ghế.

Bà Yoko mang khăn ướt tới, hỏi, “Anh dùng gì?”

“Cho tôi rượu Nhật.”

Nghe Godai nói, bà Yoko bỗng nhíu mày. “Anh uống rượu không sao chứ?”

“Hôm nay tôi tới đây không phải để làm việc,” Godai khẽ liếc nhìn về phía Orie rồi lại đưa ánh mắt trở lại chỗ bà Yoko. “Bà có gợi ý loại nào không?”

“Nếu vậy anh thử loại này xem,” bà Yoko mở menu đồ uống ra, chỉ vào chữ Vạn Tuế. “Loại này thanh mát, dễ uống lắm.”

“Vậy cho tôi loại ấy, ướp lạnh nhé.”

“Vâng.”

Bà Yoko liền đi vào trong quầy, lấy một chai rượu trên giá xuống, rót vào bình để ướp lạnh bằng thủy tinh. “Mời anh,” Orie đặt một chiếc bát nhỏ trước mặt Godai. Bên trong đựng tôm và rong biển chua. Có vẻ như đó là món quán mời.

Bà Yoko mang chén uống rượu thủy tinh có chạm khắc hoa văn và bình đựng rượu ướp lạnh tới, rót chén rượu đầu tiên. Godai nhấp một ngụm, liền gật gù, ra là như thế này. Rượu rất thơm và dễ uống.

“Anh thích chứ?” Bà Yoko hỏi.

“Tuyệt vời. Tôi phải cẩn thận để không quá chén mới được.”

Godai cầm đũa, gắp đồ ăn kèm. Đồ ăn cũng rất ngon. Hợp với rượu Nhật.

Anh lén nhìn về phía bàn. Hai nhóm khách đều đang rôm rả trò chuyện, dĩ nhiên họ không buồn để mắt về phía quầy.

“Vừa nãy tôi trông thấy luật sư Horibe đi ra từ tòa nhà này,” Godai nhìn lên Orie, nói.

Bà Yoko đang dọn dẹp bên cạnh bỗng dừng tay.

“Anh theo dõi chúng tôi sao?” Orie hỏi.

Godai liền cười nhạt, lắc đầu.

“Tôi theo dõi hai người làm gì. Sao có chuyện đó được chứ. Tôi chỉ tình cờ bắt gặp thôi. Sau đó thì mới quyết định tạt vào đây một chút xem sao.”

Orie nhìn sang bà Yoko. Có lẽ họ đang hội ý bằng mắt với nhau xem liệu có thể tin lời viên cảnh sát này không. Một lát sau, Orie trả lời bằng giọng lãnh đạm, “Vậy ư?” Xem ra họ đã quyết định tạm tin lời anh.

Một vị khách ngồi ở bàn cất tiếng gọi “Bà chủ ơi.” “Vâng,” bà Yoko đáp rồi đi về phía họ. Có vẻ như họ muốn tính tiền.

“Anh ta mang thư đến cho chúng tôi,” Orie nói khẽ, đầu hơi cúi xuống.

“Thư ư?”

“Hình như ông Kuraki nhờ anh ta chuyển giúp.”

“À… Vậy sao.”

Phạm nhân được phép gửi thư ra bên ngoài từ trại tạm giam, thường thì luật sư sẽ đóng vai bồ câu đưa thư.

Godai cũng muốn hỏi xem trong thư viết gì, song anh chỉ im lặng. Vụ án đã được giải quyết xong rồi.

Rốt cuộc cả hai nhóm khách còn lại đều đã thanh toán xong và rời khỏi quán. Sau khi tiễn họ ra về, bà Yoko quay trở lại, ngồi xuống bên cạnh Godai. Dường như nhận ra chén rượu của anh đã cạn, bà liền rót thêm vào từ bình đựng.

“Ông ấy xin lỗi chúng tôi,” bà Yoko nói. “Nội dung thư là vậy.”

“…Vậy à.”

“Chuyện ông Kuraki chính là hung thủ của vụ án ở Higashi-Okazaki thì hẳn anh Godai đây đã biết từ lâu rồi nhỉ? Nhưng anh vẫn giấu nhẹm đi, và đến đây hỏi chuyện chúng tôi. Phải vậy không?”

“Cấp trên đã chỉ thị vậy, nên…” Godai tự ý thức rằng giọng mình nghe như đang phân bua. Anh cũng thấy “chỉ thị” thật là một từ rất tiện lợi.

“Mà chuyện đó cũng chẳng quan trọng lắm. Dù sao thì công tố viên cũng đã cho chúng tôi biết rồi.”

“Chắc bà bất ngờ lắm nhỉ?”

Bà Yoko khẽ giãn khóe môi rồi thở hắt ra đằng mũi. “Nếu có người không bất ngờ khi nghe những chuyện như vậy thì tôi rất muốn gặp xem mặt mũi người đó trông ra sao.

“Nhưng mà…” bà Yoko nói tiếp. “Nếu hỏi tôi có vì chuyện đó mà sinh lòng thù hận ông Kuraki không thì thú thực là tôi cũng không biết nữa. Ông ấy luôn đối xử tốt với chúng tôi, tôi đã nghĩ ông ấy là một người tử tế. Mà không, đến giờ tôi vẫn nghĩ như vậy. Chắc chắn mọi chuyện đều là bất khả kháng. Nếu bản chất ông ấy là người xấu thì đã không nghĩ cho người tự tử vì bị oan cũng như gia đình của người ấy, anh công nhận không? Thậm chí ông ấy còn đi tìm chúng tôi nữa, hẳn là vất vả lắm. Mặc dù có vẻ như công tố viên đã hy vọng chúng tôi sẽ nói xấu ông Kuraki.”

Godai bèn lấy một tờ giấy gấp gọn từ túi trong áo khoác ra, đặt trước mặt bà Yoko. Đó chính là bài báo anh cắt ra từ tờ tuần san Chuyện thế gian. “Hai người đã đọc cái này chưa?”

Bà Yoko liếc nhìn một cái rồi méo xệch miệng, tỏ vẻ ngán ngẩm.

“Sáng nay Orie trông thấy nên đã mua về. Tôi đã bảo nó là đọc ba thứ đó cũng chẳng để làm gì.”

“Thì người ta tự ý viết linh tinh như thế nên con không thích chứ sao,” Orie chu môi lên.

“Nhà báo đã tìm đến đây ạ?” Godai lần lượt nhìn hai người, hỏi.

“Đến nhà riêng cơ,” bà Yoko đáp. “Tự dưng xông đến nhà người ta, phiền chết đi được. Anh ta đào xới lại những chuyện xảy ra hơn ba mươi năm trước rồi hỏi này hỏi nọ, tôi bảo không muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào hết rồi đuổi cổ anh ta đi.”

Ấy thế mà bài báo lại viết “Họ muốn truyền thông để cho họ yên,” sắc thái khác hẳn nhau.

“Tay nhà báo đó có biết ông Kuraki là khách quen của quán mình không ạ?”

“Chả biết, không thấy anh ta hỏi về chuyện đó. Nếu biết chắc anh ta còn bám dai hơn đỉa cũng nên.”

Hóa ra là vậy, Godai hiểu ra. Anh đã lấy làm lạ khi bài báo không đả động gì đến chuyện đó. Có lẽ tay nhà báo tên Nanbara đã quá thỏa mãn dù chỉ mới bóc trần được vụ án Kuraki gây ra trong quá khứ.

Bà Yoko lại rót thêm rượu. Bình rượu cũng đã cạn. “Luật sư Horibe chỉ đến để đưa thư thôi à. Ngoài ra còn nói chuyện gì…” nói đến đây Godai liền nhăn mặt, gãi đầu. “Tôi xin lỗi, hai người không cần trả lời đâu.”

“Cũng chẳng có gì khuất tất để phải giấu cả,” bà Yoko nói. “Vị luật sư đó đến xem tình hình của chúng tôi.”

“Tình hình… là sao ạ?”

“Hình như ông Kuraki đã lo lắng rất nhiều, ông ấy lo chúng tôi sốc đến nỗi không mở quán được, rồi lo người ta đồn đại linh tinh khiến khách hàng không lui tới quán chúng tôi nữa.”

“Ra là vậy ư?”

“Vì thế chúng tôi đã nhờ luật sư chuyển lời cho ông Kuraki thế này: Chúng tôi vẫn ổn, thế nên ông hãy chú ý giữ gìn sức khỏe và thành tâm chuộc lại lỗi lầm của mình.”

Nhìn khuôn mặt bà Yoko khi nói ra câu ấy, Godai không khỏi giật mình. Bởi bà đang mỉm cười, tia sáng ẩn chứa trong đôi mắt đầy những nếp nhăn xung quanh ấy đang truyền đi một thông điệp mạnh mẽ rằng lời nói đó của bà không phải là nói suông.

Godai cảm nhận được đó là lời nói thật lòng. Mẹ con họ thực tâm yêu mến Kuraki.

Sau khi uống cạn chỗ rượu còn lại trong chén, Godai bèn đứng dậy. “Tôi phải về rồi. Xin hãy tính tiền giúp.”

“Tối nay tôi mời,” bà Yoko nói.

“Ấy chết, sao thế được.”

“Cậu không phải ngại. Bù lại, lần tới hãy đi cùng bạn nhậu của cậu nhé.”

Trước câu nói không ngờ tới, Godai bối rối không biết phải đối đáp lại ra sao, đúng lúc đó anh nghe tiếng cửa mở lạch cạch sau lưng. Ngoảnh lại, thì thấy một người đàn ông mặc áo khoác màu be vừa bước vào.

Chúng tôi đóng cửa rồi – Godai cứ đinh ninh bà Yoko sẽ nói vậy. Nhưng bà ấy lại im lặng. Thay vào đó, người lên tiếng là Orie. “Không phải anh nói mười hai giờ mới tới sao?”

Giọng Orie dường như chứa đựng sự ngạc nhiên và cả ý trách móc, ngoài ra còn có một chút thân mật nữa. Chắc chắn đối với hai mẹ con họ, người đàn ông kia không phải người hoàn toàn xa lạ.

“Tại anh xong việc sớm,” nói đoạn người đàn ông bắt đầu cởi áo khoác. Bộ suit anh ta mặc bên trong, nhìn qua đã biết là hàng hiệu.

Người đàn ông áng chừng bốn nhăm tuổi. Sống mũi cao, cằm nhỏ. Mái tóc cắt ngắn trông rất gọn gàng.

Anh ta không buồn nhìn về phía Godai, lẳng lặng ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, đoạn bấm điện thoại như muốn nói đừng bận tâm đến tôi.

“Anh Godai này,” bà Yoko gọi. “Tối nay cảm ơn anh rất nhiều. Khi khác anh lại tới nhé. Chúc anh ngủ ngon.”

Godai nhận ra bà Yoko đang bảo anh đừng hỏi gì mà hãy mau về đi.

Anh bèn nói với bà “Cảm ơn vì đã mời tôi,” sau đó cúi đầu chào cả Orie rồi đi ra cửa. Anh liếc mắt nhìn người đàn ông song anh ta vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy.