Chương 24
Kazuma đang rửa bát đũa ở bồn rửa thì nghe thấy tiếng chuông đàm thoại. Anh lấy khăn lau tay, sau khi xác nhận khuôn mặt hiển thị trên màn hình là của Horibe, anh mới nhấc ống nghe lên. “Mời anh vào,” nói đoạn Kazuma bấm nút mở khóa. Horibe cúi đầu trước khi biến mất khỏi màn hình.
Kazuma khẩn trương dọn dẹp bàn ăn. Lúc này đã quá mười một giờ đêm. Cả ngày hôm nay anh chẳng thiết ăn uống gì, mãi đến tối muộn mới bỏ bụng chút ramen ăn liền.
Có tiếng chuông cửa. Kazuma rảo bước đi ra, tháo chốt mở cửa.
“Chào buổi tối,” Horibe khẽ cúi đầu.
“Vất vả cho anh rồi,” Kazuma đáp rồi mời luật sư vào nhà.
Sau khi ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn ăn, Horibe liền nói, “Trước tiên tôi sẽ trình bày từ vấn đề anh đang quan tâm,” đoạn lấy cuốn tuần san Chuyện thế gian ra khỏi cặp. “Lúc chiều tôi đã gọi điện cho ban biên tập.”
“Kết quả thế nào ạ?”
“Ừm,” Horibe gật đầu, nét mặt u ám. “Kết luận lại là họ không chấp nhận khiếu nại của chúng ta. Họ nói không thể đăng bài đính chính được.”
“Nhưng tôi không nói như vậy. Xin phép anh một chút,” Kazuma nói, đoạn kéo cuốn tuần san về phía mình, mở trang đó ra.
Kazuma chỉ tay vào những dòng đó. “Tôi có nói thế này đâu.”
Có điều nét mặt khó đăm đăm của Horibe vẫn chẳng hề thay đổi.
“Họ bảo vẫn còn lưu trong máy ghi âm.”
“Máy ghi âm?”
“Máy ghi âm của nhà báo Nanbara. Hình như anh ta đã ghi âm cuộc trò chuyện với anh. Ban biên tập cũng đâu thể cho đăng một bài báo nhảm nhí được, vả lại đã là phát ngôn của người nhà hung thủ, chẳng may có sai sót gì họ cũng gay to, thành thử họ đã kiểm tra nội dung ghi âm rồi.”
“Ý anh là trong đó còn lưu giọng nói của tôi? Và tôi đã nói như thế này ư?”
“Họ thừa nhận anh không nói nguyên văn như vậy. Nhưng có thể tóm lược lại như vậy. Họ cam đoan khi nhà báo hỏi anh có nghĩ bố mình đã chuộc hết tội lỗi hay không, anh đã trả lời rằng anh muốn xem như ông ấy đã chuộc hết tội lỗi. Anh có nhớ đoạn đó không?”
Nghe Horibe hỏi vậy, Kazuma mới sực nhớ, ấy chính là đoạn trao đổi sau khi Nanbara hỏi ý kiến anh về thời hiệu truy tố đối với tội giết người. Lúc đó, đầu óc anh loạn hết cả lên vì không biết phải trả lời như thế nào mới có lợi cho bố mình.
“Có vẻ như anh đã nói vậy nhỉ,” Horibe nhìn Kazuma bằng ánh mắt đầy vẻ khó xử.
“Nhưng đấy là vì bị anh ta dẫn dắt, chứ tôi không thực sự nghĩ thế.”
“Tôi cũng đoán vậy. Đám người ấy sẵn sàng dùng mọi cách để dụ đối phương đưa ra những phát ngôn mà bọn họ mong muốn. Nói về sự khéo léo trong việc đưa ra các câu hỏi gài bẫy, đến tôi cũng phải thán phục họ. Nói vậy nhưng đã bị ghi âm rồi thì đành chịu chứ biết làm sao. Nếu có ai hỏi, chúng ta chỉ còn cách kiên nhẫn giải thích thôi.”
“Nếu đó là cư dân mạng thì sao? Tôi lên mạng xã hội giải thích là được đúng không?”
Trước câu hỏi của Kazuma, Horibe tròn xoe mắt bảo, thế thì dở lắm.
“Anh chớ dại mà làm vậy. Chỉ tổ khiến cộng đồng mạng dậy sóng thôi. Lúc này anh đừng làm gì hết. Chẳng đem lại lợi ích gì cho phiên tòa đâu.”
“Nghe nói người ta còn kiến nghị đến cả công ty tôi nữa.”
“Chuyện đó cứ để công ty anh giải quyết. Không sao đâu, chắc chắn ở công ty sẽ có người chuyên xử lý những việc kiểu như vậy.”
Kazuma thở dài thườn thượt, áp tay phải lên hốc mắt. Một cơn đau đầu nhẹ vừa ập đến. Anh thấy người nôn nao, món mì ăn liền khi nãy khiến bụng anh trướng lên.
Chính Yamagami, cấp trên của Kazuma đã báo cho anh biết tờ tuần san nọ đăng bài về mình. Anh ta gọi điện tới ban ngày. Nhưng dĩ nhiên là không phải vì lòng tốt. Theo lời Yamagami thì đám người lâu nay năm lần bảy lượt gọi đến công ty hỏi về vụ án đã đọc được bài báo đó và lại gọi tới để phàn nàn.
“Nghĩ đã chuộc hết tội vì thời hiệu truy tố không còn sao, thật không thể chấp nhận được, loại người đó mà công ty cũng mướn à, liệu mà sa thải hắn ngay đi,” họ gọi đến hình như để nói như vậy.
Yamagami chất vấn Kazuma, hỏi tại sao anh lại nhận trả lời phỏng vấn tờ tuần san đó, mà cho dù có nhận lời thì tại sao lại không phát ngôn thận trọng hơn.
Không hiểu đầu cua tai nheo như thế nào, Kazuma đành hẹn Yamagami đợi mình đọc xong bài báo đó sẽ gọi lại sau rồi cúp máy. Sau đó anh lập tức ra ngoài mua tờ tuần san Chuyện thế gian.
Lúc đọc bài báo, Kazuma không khỏi bàng hoàng. Anh không quan tâm tới việc bài báo lên án sự vô lý khi vẫn còn tồn tại những kẻ sát nhân thoát khỏi tù tội nhờ thời hiệu truy tố. Nhưng phần phát ngôn của con trai bị cáo Kuraki xuất hiện ở cuối bài báo thì hoàn toàn là xuyên tạc. Tác giả đã viết những điều không hề có trong trí nhớ Kazuma.
Kazuma bèn gọi cho Yamagami, trình bày như vậy. Anh ta liền bảo thế thì cậu phải thực hiện biện pháp pháp lý gì đó đi chứ.
“Tôi sẽ trao đổi với luật sư và khiếu nại với tòa soạn báo.”
Sau khi cúp máy, Kazuma lập tức bàn với Horibe. “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ kiểm tra bài báo đó và thử khiếu nại với tòa soạn báo,” Horibe nói vậy nhưng không hiểu sao giọng anh ta nghe rất nặng nề. Có lẽ ngay từ thời điểm đó, vị luật sư này đã đoán trước việc này sẽ chỉ tốn công vô ích. “Sau này anh hãy chú ý nhé. Đừng trả lời phỏng vấn một cách bất cẩn nữa.”
Nghe Horibe nói, Kazuma bèn cúi đầu ủ rũ, đáp, “Tôi sẽ cẩn thận.”
“Vừa nãy tôi đã đến gặp mẹ con bà Asaba,” Horibe hơi nâng tông giọng lên một chút. “Tôi đã trao cho họ bức thư của ông Kuraki Tatsuro.”
“Thư ư… Trong đó viết gì vậy?”
“Thì đương nhiên là xin lỗi rồi. ‘Tôi chính là hung thủ thật sự trong vụ án năm 1984, nếu tôi ra tự thú thì đã không xảy ra chuyện oan sai, tôi thật sự xin lỗi’ – đại loại vậy. Một bức thư thể hiện sự ăn năn sâu sắc về việc bấy lâu nay ông ấy đã không chịu ra đầu thú mà còn gây ra những chuyện không thể chấp nhận được khiến tội chồng thêm tội.”
“Họ có chịu nhận bức thư đó không ạ?”
“Có,” Horibe đáp. “Không những vậy tôi còn cảm thấy phản ứng của họ tương đối tích cực.”
“Phản ứng tích cực? Nghĩa là sao?”
“Bà Asaba Yoko nhờ tôi chuyển lời cho ông Kuraki Tatsuro,” Horibe lấy cuốn sổ từ trong cặp, mở ra. “‘Chúng tôi vẫn ổn, thế nên ông hãy chú ý giữ gìn sức khỏe và thành tâm chuộc lại lỗi lầm của mình’ – anh thấy thế nào? Mẹ con họ không đến nỗi ác cảm với bố anh nhỉ?”
“Vâng, nếu chỉ nghe mỗi câu ấy thì cũng không phải là không thể nghĩ như vậy.
Horibe liền lắc mạnh đầu.
“Vì quán vẫn trong giờ mở cửa nên tối nay tôi chưa nói chuyện thong thả với họ được, nhưng tôi có cảm giác cả hai mẹ con họ đều rất lo lắng cho sức khỏe của bố anh, biết đâu họ lại trở thành những đồng minh đáng tin cậy của chúng ta không chừng.”
“Đồng minh nghĩa là sao?”
“Xem ra bên công tố không định gọi mẹ con bà Asaba đến làm nhân chứng. Có lẽ họ nhận định rằng khả năng hai mẹ con bà ấy sẽ nói những điều có lợi cho họ rất thấp. Ngược lại, chúng ta có thể nhờ mẹ con bà ấy đứng ra làm nhân chứng cho mình.”
Kazuma ngạc nhiên và bối rối trước điều Horibe vừa nói.
“Liệu họ có chịu giúp chúng ta không? Chỉ vì bố tôi mà mẹ con họ đã mất đi trụ cột gia đình đấy.”
Horibe hơi rướn người về phía trước.
“Bản thân việc xử oan không liên quan gì đến ông Tatsuro cả. Xét cho cùng đấy là sai lầm của cảnh sát. Có thể nói chính vì thế mà bố anh mất đi cơ hội ra tự thú. Anh đã xem phim Nhà tù Shawshank bao giờ chưa?”
“Tôi chưa,” Kazuma đáp.
“Câu chuyện kể về một nhân viên nhà băng bị kết án tù chung thân một cách oan uổng. Đến nửa sau của bộ phim, xuất hiện một nhân vật biết rõ hung thủ thực sự là ai, theo lời anh ta thì tên hung thủ đó thật ra đã rất thích thú khi kể về chuyện nhân viên nhà băng bị bắt nhầm. Hắn ta không mảy may thấy có lỗi. Nhưng vì hắn là một kẻ xấu xa thật sự nên mới như vậy. Còn ông Tatsuro lại là trường hợp đặc biệt, ông ấy vẫn còn muốn xin lỗi mẹ con bà Asaba. Tôi nghĩ chính vì biết như vậy nên mẹ con bà ấy mới không thể có ác cảm với ông ấy. Nghĩa là ông Tatsuro đã xây dựng được một mối quan hệ như vậy đó.”
Trong lúc nghe những lời nói đầy nhiệt thành của Horibe, Kazuma chợt nhớ lại chuyến ghé thăm Asunaro hôm trước. Cuối cùng, thân phận của anh đã không bị lộ, nhưng chỉ duy nhất một lần, trong khoảnh khắc chạm mắt với Orie, Kazuma đã nghĩ không biết liệu có phải chị ta đã nhận ra mình chính là con trai của Tatsuro hay không.
Nếu câu chuyện Horibe vừa nói là thật thì rất có thể bố anh đã cho họ xem ảnh gia đình và họ sớm đã biết mặt Kazuma rồi.
“Anh sao thế?” Thấy Kazuma phản ứng hời hợt, Horibe bèn hỏi.
“À không… Tôi chỉ đang nghĩ nếu mẹ con bà Asaba chịu đứng ra làm chứng thì tốt quá.”
“Trước mắt tối nay hai bên đã biết mặt nhau, lần tới đến đó tôi sẽ thử thăm dò xem ý họ thế nào. Nói vậy nhưng chúng ta vẫn phải hành xử thận trọng. Ngộ nhỡ để họ có ấn tượng rằng chúng ta được đằng chân lân đằng đầu thì chết dở,” Horibe cất sổ vào cặp, sau đó cầm lấy cuốn tuần san. Có điều, trước khi bỏ nó vào cặp, anh ta hỏi, “Hay tôi để nó lại đây nhé?”
Kazuma bèn lắc đầu “Không cần đâu.”
“Cũng phải,” Horibe bèn nhét cuốn tạp chí vào cặp. “Tôi nói xong rồi. Anh còn muốn hỏi gì nữa không?”
“Chuyện đó, anh đã hỏi bố tôi chưa?”
“Chuyện đó?”
“Về vụ án ở Higashi-Okazaki ấy. Lần trước tôi đã nhờ anh hỏi xem bố tôi định tiếp tục giấu gia đình cả đời hay một lúc nào đó sẽ nói ra.”
“Chuyện đó hả?” Horibe sờ vào cặp kính gọng vàng. “Tôi đã xác nhận với ông Tatsuro. Câu trả lời của ông ấy là thế này: Sao có thể nói ra được, tôi đã định mang bí mật đó xuống mồ.”
Kazuma chậm rãi lắc đầu. “Quả nhiên là vậy sao…”
Kazuma đã đoán trước như vậy. Anh cũng thử hỏi ngược lại chính mình. Nếu bố anh kể cho anh nghe sự thật, thì anh sẽ làm như thế nào? Liệu anh có khuyên bố nên công khai mọi chuyện không? Anh có thể khẳng định mình sẽ không làm vậy. Chắc hẳn anh sẽ thuận theo quyết định của ông Tatsuro là giấu giếm dư luận đến cùng.
“Chắc bố tôi vẫn chưa muốn gặp tôi đâu nhỉ?”
“Tôi đã thuyết phục nhưng ông ấy chỉ một mực nói không còn mặt mũi nào gặp anh, rằng anh cứ việc cắt đứt quan hệ với ông ấy, trái lại đó mới là điều ông ấy mong muốn.”
Kazuma ngước nhìn trần nhà. Anh tưởng như một cơn hoa mày chóng mặt sắp ập tới.
“Ngoài ra còn gì nữa không?”
Nghe Horibe hỏi, Kazuma chợt nhớ ra một chuyện anh đang tò mò muốn biết.
“Gia đình nạn nhân thế nào rồi ạ? Nghe anh bảo họ sẽ tham gia tố tụng.”
Hôm trước Horibe đã gọi điện, báo cho Kazuma chuyện đó. Song anh chưa nghe cụ thể.
“Có vẻ như họ đang chuẩn bị. Luật sư đại diện cho họ đã bắt đầu gặp gỡ trao đổi với Viện công tố rồi.”
“Nghĩa là gia đình nạn nhân đã nắm được đại khái vụ án này rồi nhỉ?”
“Cũng còn tùy Viện công tố cung cấp thông tin cho họ đến mức độ nào, nhưng trong vụ án lần này, thiết nghĩ cũng không có tình tiết nào cần che giấu nên chắc chắn họ cũng nắm được đại khái rồi.”
“Nếu vậy tôi đến xin lỗi họ được chưa? Lần trước khi tôi nói như thế, anh đã gàn, rằng làm vậy chỉ tổ bị họ dồn hỏi mà thôi.”
“Chà, chuyện đó thì…” Horibe liền chau mày. “Anh nên bỏ ý định đó đi thì hơn. Việc họ tham gia tố tụng chứng tỏ họ muốn nói hoặc muốn hỏi bố anh điều gì đó, chứ họ chẳng có chuyện gì để nói với anh cả. Tôi nghi kết cục họ sẽ chỉ nói với anh rằng ‘chẳng có lý gì chúng tôi phải nghe con trai hung thủ xin lỗi cả.’”
“Nhưng nếu vậy thì tôi thấy cắn rứt lắm.”
“Đấy là vấn đề của riêng anh thôi.”
Bị nói thẳng vào mặt như vậy, Kazuma không tìm được lời nào để đáp trả. Vấn đề của riêng anh – đúng là như vậy thật.
“Có những bị cáo còn quỳ xuống xin lỗi gia đình nạn nhân ngay tại pháp đình. Nhưng hầu hết các gia đình đều không mong đợi điều đó, họ chỉ xem đó là màn trình diễn hòng được tòa xem xét giảm tội. Trong nhiều trường hợp, công tố viên sẽ phản đối và thẩm phán sẽ yêu cầu bị cáo không được làm như vậy nữa. Với người làm chứng cho bị cáo cũng vậy. Có thể tôi cũng sẽ nhờ anh đứng ra làm chứng ở tòa, nhưng đừng quên người tiếp chuyện anh sẽ là công tố viên và các thành viên trong bồi thẩm đoàn chứ không phải gia đình nạn nhân.”
Từng lời, từng lời thản nhiên của Horibe như đang rơi xuống đáy dạ dày Kazuma. “Tôi hiểu rồi,” anh đáp như rên rỉ.
“Vậy tôi xin phép.” Horibe nói đoạn đứng dậy.
“Anh luật sư này… liệu tôi có thể làm được gì không?”
Horibe bèn bặm môi, tỏ vẻ suy nghĩ rất lung, đoạn vươn cánh tay vỗ vai Kazuma.
“Lúc này anh chỉ có thể cố chịu đựng thôi.”
Một lần nữa Kazuma lại không nghĩ ra lời nào để đáp lại. Thấy anh đứng ngây người ra, vị luật sư bèn nói “Chúc anh ngủ ngon,” rồi quay lưng đi.