← Quay lại trang sách

Chương 25

Họ hẹn gặp nhau tại lounge của một khách sạn ở Akasaka. Còn mười phút nữa mới đến giờ hẹn. Vẫn chưa thấy bóng dáng đối phương đâu.

Nhân viên phục vụ nam hỏi Mirei đi mấy người, cô bèn đáp, “Hai người. Nếu được thì tôi muốn ngồi ở trong góc.”

“Vâng thưa quý khách,” nam nhân viên trả lời rồi dẫn Mirei đến một chiếc bàn có thể ngắm sân trong và cách chiếc bàn bên cạnh một khoảng, thế này thì chắc không lo bị người khác nghe lén.

Mirei ngồi xuống, lấy điện thoại ra khỏi túi. Có tin nhắn của một người bạn gửi cho cô. Đó là đồng nghiệp từ thời Mirei còn làm tiếp viên hàng không, nay đã trở thành bà nội trợ. Sau khi xảy ra vụ án lần này, hai người vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Cô ấy cũng đã tới dự lễ tang của ông Kensuke.

“Cậu không việc gì phải để ý đến lời nói của những kẻ ngu xuẩn ra vẻ mình là người có văn hóa. Họ chỉ muốn phát ngôn khác người để gây sự chú ý thôi. Y như rằng cộng đồng mạng đang dậy sóng đây này!”

Đọc tin nhắn, tâm trạng Mirei bỗng trở nên hỗn độn. Mặc dầu biết ơn bạn đã động viên nhưng cô không thể xua đi ý nghĩ bản thân đang bị hiểu lầm. Dù vậy, Mirei không thể không đáp lại lời nào, cô đành nhắn “Cảm ơn cậu! Tớ sẽ không chịu thua đâu nên cậu yên tâm.”

Sau đó Mirei tiếp tục xem các bài viết trên mạng. Sau khi lướt qua và không bắt gặp bài viết gây khó chịu nào khác, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Mirei phát hiện mẩu tin đáng chú ý ấy trên điện thoại vào sáng sớm hôm nay. Dòng chữ “Cộng động mạng dậy sóng trước bình luận xoay quanh bài viết đăng tải trên tuần san Chuyện thế gian” đập vào mắt cô. Theo đó thì sau khi một người đàn ông, vốn là chuyên gia bình luận chính trị đồng thời cũng đang hoạt động với tư cách một nhà bình luận cho chương trình tin tức tổng hợp, đăng bài bình luận liên quan đến bài báo có nhan đề”Liệu thời hiệu truy tố có được coi là ân xá? Tương lai của những kẻ sát nhân không bị hỏi tội” lên mạng xã hội, cộng đồng mạng đã ùa vào phản bác.

Nội dung bài bình luận đó là:

Mirei đã đọc bài báo đăng trên tuần san Chuyện thế gian. Cô vẫn còn nhớ cái tên Nanbara. Chính là tay nhà báo lì lợm đã tự ý xông đến nhà cô mà mẹ cô kể.

Đọc bài báo ấy, Mirei cảm thấy có gì đó lấn cấn trong lòng. Không hẳn tay nhà báo viết gì sai nhưng cô có ấn tượng là anh ta đang bị lạc đề. Chí ít thì đó không phải những gì Mirei muốn đọc.

Ở đoạn cuối của bài báo, anh ta viết “Vậy nếu bạn là một bồi thẩm viên, bạn sẽ nghĩ thế nào? Liệu bạn có thể xem như bị cáo Kuraki mới chỉ giết một mạng người thôi không?” song Mirei lại dấy lên một mối nghi hoặc rằng liệu đó có thật sự là điểm mấu chốt trong vụ án lần này hay không.

Duy có điểm khiến Mirei bận tâm, đó là phát ngôn của con trai Kuraki. Anh ta nói muốn xem như bố mình đã chuộc hết tội lỗi đối với vụ án trong quá khứ. Có lẽ đó là lời nói thật lòng của anh ta và với tư cách người thân của bị cáo thì nghĩ như vậy cũng là đương nhiên thôi, song xét đến việc đây là giai đoạn quan trọng ngay trước phiên tòa thì cô lại có cảm giác anh ta đã quá khinh suất.

Có điều, cảm tưởng của Mirei ngay sau khi đọc xong bài báo ấy chỉ dừng lại ở mức đó. Cô chỉ nghĩ mấy tờ tạp chí ra hằng tuần vẫn luôn là như vậy, lấy bất hạnh của người khác làm mồi câu cơm cho mình.

Vậy mà đến sáng nay lại xảy ra vụ lùm xùm này.

Đọc bài bình luận của chuyên gia bình luận chính trị, Mirei trộm nghĩ việc cộng đồng mạng dậy sóng cũng không phải không có lý. Họ liên tiếp đăng tải những dòng bình luận kiểu như: “Ông đứng về phe bọn sát nhân trốn tội sao?” “Hãy đặt mình vào địa vị của người nhà nạn nhân mà nghĩ xem.” Có điều, vị chuyên gia bình luận chính trị này thi thoảng vẫn cố tình đưa ra những phát ngôn gây kích động kiểu như vậy hòng thu hút sự chú ý, lợi dụng vào công việc. Hẳn là cơn sóng dư luận lần này cũng nằm trong phạm vi dự tính của ông ta.

Thế nhưng, về phần mình, có một lý do khác khiến Mirei không thể làm ngơ trước bình luận này.

Cô không ưa cái cách ông ta viết về việc bố cô đã trách móc Kuraki Tatsuro, khuyên ông ta nên nói ra tất cả như một sự thật không thể lay chuyển. Đó là điểm nghi vấn lớn nhất trong lòng cô. Chính vì thế, dù người ta có đua nhau chỉ trích bài bình luận đó, cô cũng chẳng thấy hả hê. Tin nhắn động viên của bạn bè cũng không lay động được trái tim cô.

Mirei sốt ruột đung đưa đôi chân đang bắt tréo, thế rồi đột nhiên cô thấy bóng người in dưới chân. Tiếp đến là một giọng nói vang trên đầu “Chào cô.” Mirei liền ngẩng lên, thấy Sakuma Azusa đang cởi ba-lô.

Mirei toan đứng dậy chào song Sakuma Azusa đã cười và đưa tay ngăn lại, sau đó chị ta cũng ngồi xuống. Thấy nam nhân viên phục vụ tiến đến, họ bèn gọi hai cốc cà phê.

“Vừa nãy tôi có gọi điện cho bên công tố, họ bảo gia đình cứ đến theo thời gian đã định,” Sakuma Azusa nói.

“Vậy à. Cảm ơn chị rất nhiều,” Mirei cúi đầu.

“Hình như cô hơi căng thẳng nhỉ?” Sakuma Azusa nhìn mặt Mirei.

“Vâng, quả là như vậy thật. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi tới Viện công tố mà.”

“Cô không phải người nhà của bị cáo nên cứ thoải mái lên,” nữ luật sư mỉm cười. “Nói thế nhưng cũng khó thật nhỉ? Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.”

“Vâng.”

Cà phê được bưng tới. Mirei cho một chút sữa vào cốc rồi uống.

“Luật sư Sakuma này… Chị đã đọc tờ tuần san Chuyện thế gian chưa?”

Sakuma Azusa vừa với tay lấy cốc cà phê, vừa trả lời “Tôi đọc rồi,” sắc mặt không hề thay đổi. “Bài báo không có vấn đề gì đặc biệt và cũng không có gì để tham khảo.”

“Nhưng những người đọc bài báo đó sẽ tự ý hình dung ra con người của bố tôi. Trên thực tế, một chuyên gia bình luận chính trị đã đăng bình luận lên mạng xã hội khiến cộng đồng mạng dậy sóng và tôi thấy không thoải mái cho lắm.”

Sakuma Azusa tỏ vẻ suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

“Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ thử liên hệ với tòa soạn báo để hỏi xem họ có ý định đăng bài tiếp không. Nếu có, tôi sẽ đề đạt nguyện vọng, yêu cầu họ cho chúng ta xem bản thảo trước khi đăng,” nói đoạn Sakuma Azusa lấy sổ và bút ra khỏi ba-lô, ghi lại nhoay nhoáy.

Công tố viên phụ trách phiên xét xử có tên Imahashi, nổi bật với vầng trán rộng và sống mũi cao. Tuổi vào khoảng bốn mươi lăm gì đó. Anh ta có bờ vai rộng, rất hợp mặc suit.

Trước đó Sakuma Azusa đã khuyên Mirei nên tự nói ra, bởi vậy cô đã thẳng thắn giãi bày với Imahashi những khúc mắc trong lòng cô sau khi đọc bản sao các tài liệu ghi chép – rằng cô cảm thấy những chi tiết được cho là lời nói và hành động của ông Kensuke thật không giống con người ông ấy chút nào.

Trong lúc nghe chuyện, Imahashi đã mấy lần gật đầu. Trên thực tế, khi Mirei trình bày xong, anh ta cũng nói, “Tôi rất hiểu những gì cô vừa nói. Vì đó là những chi tiết có liên quan đến bản chất con người của bố cô, nên với tư cách là người nhà, hẳn cô sẽ để ý kỹ những chi tiết ấy.

“Có điều,” anh ta tiếp tục. “Chắc cô đã nghe luật sư Sakuma nói rồi, chuyện bị cáo và nạn nhân đã trao đổi với nhau những gì, chúng ta chỉ có thể hỏi bị cáo. Và theo những gì chúng tôi nghe được thì không có điểm nào quá phi lý hay mâu thuẫn với cục diện của vụ án. Có chăng là cách dùng từ có thể hơi khác với thực tế, nhưng thiết nghĩ để tiến hành phiên tòa thì đó không phải vấn đề gì lớn lắm, cô thấy sao?”

“À không, không phải cách dùng từ hay gì cả, ý tôi muốn nói vốn dĩ bố tôi sẽ không hành xử như vậy. Chỉ trích quá khứ của người vốn đã hết thời hiệu truy tố, rồi cố gắng vạch trần quá khứ của ông ta, tôi không hiểu ý nghĩa của những việc đó.”

“Ừ…m,” Imahashi ậm ờ. “Nhưng vì có những chuyện như vậy nên bị cáo mới đâm bố cô. Bằng không, bố cô đã chẳng bị đâm. Không đúng ư?”

“Bởi vậy tôi mới không hiểu. Liệu có khả năng bị cáo đang nói dối không ạ?”

“Kuraki Tatsuro ư?” Imahashi gãi gãi phía trên lông mày. “Để làm gì mới được?”

“Chuyện đó thì tôi không biết…”

“Hừm,” nói đoạn Imahashi giơ ngón trỏ lên. “Có thể đúng như cô nói, bố cô đã không dùng cách nói ấy. Cũng có thể ông ấy không tỏ thái độ chỉ trích bị cáo một cách gay gắt. Nhưng cũng có thể bị cáo đã tự ý hiểu khác đi mà. Tóm lại, việc thực tế bố cô đã nói như thế nào, lúc này không còn liên quan gì nữa. Quan trọng là bị cáo Kuraki đã cảm thấy như thế nào kia.”

“Nhưng nếu vậy có nghĩa là bố tôi bị giết chỉ vì bị hiểu lầm,” Mirei chu môi lên, giọng lạc đi.

“Đúng vậy, nếu giả thuyết đó là đúng,” công tố viên hầu như không thay đổi sắc mặt, nói nhẹ bẫng. “Nhưng giữa hai người có hiểu lầm thật hay không thì không ai biết. Ngay cả bị cáo Kuraki cũng không biết. Dù sao bản thân ông ta cũng tin là mình đang nói thật.”

“Chứ không phải có khả năng ông ta đang nói dối sao?”

“Cũng đúng. Nhưng đó không phải bản chất vấn đề.”

Mirei nghiêng đầu. “Vậy ư?”

Imahashi đan hai tay vào nhau trên mặt bàn.

“Tôi sẽ nói hơi cực đoan một chút. Khả năng bị cáo Kuraki đang nói dối là hoàn toàn có, đúng như cô nói. Trước khi bị bắt giữ, bị cáo đã có một khoảng thời gian ngắn, việc dựng nên một câu chuyện nhất quán và logic hẳn không khó. Bị cáo khai vì muốn nhượng lại tài sản thừa kế cho mẹ con bà Asaba – những người chịu khổ sở vì án oan nên đã nhờ luật sư Shiraishi tư vấn, nhưng có thể bản thân lời khai đó là dối trá, hòng được giảm tội. Trên thực tế, có thể bị cáo không nói thế mà chỉ đơn giản là trong cơn say nào đó, ông ta đã kể cho luật sư Shiraishi nghe việc mình từng thoát tội giết người nhờ thời hiệu truy tố. Còn luật sư Shiraishi cũng không nói gì về việc đó. Cũng không chỉ trích bị cáo. Có điều, về sau bị cáo đâm lo lắng không biết liệu luật sư Shiraishi có kể chuyện đó cho ai không, bèn quyết định giết ông ấy. Biết đâu bất ngờ, đấy mới là chân tướng sự việc.”

Mirei chớp chớp mắt, ngồi thẳng dậy. “Nếu đúng vậy, chẳng phải câu chuyện sẽ khác hoàn toàn hay sao?”

“Không, không khác gì cả. Dù diễn biến có như thế nào đi chăng nữa thì vẫn có một điểm không hề thay đổi, đó là việc bị cáo thấy hối hận vì đã lỡ tiết lộ chuyện mình từng giết người, để rồi dẫn đến hành vi giết người bịt miệng. Và dẫu sao đó cũng là một động cơ ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Chính vì xuất phát từ một động cơ như vậy nên toàn bộ quá trình dẫn đến tội ác hiện không phải là vấn đề. Chắc hẳn các bồi thẩm viên sẽ không xem xét đến chuyện đó. Và vì không thuộc phạm vi xem xét nên họ sẽ để bị cáo muốn nói gì thì nói. Cô đã hiểu chưa nhỉ?” Imahashi hỏi.

“Tôi vẫn thấy có gì đó chưa thông suốt. Về chuyện trên tòa bố tôi sẽ bị xem là một người thiếu linh hoạt, chỉ biết rao giảng đạo lý.”

“Tôi rất hiểu tâm trạng của cô. Nhưng việc đào sâu quá mức vào chi tiết đó không phải là cách hay. Chúng ta không có gì để tranh cãi về sự thật là bị cáo đã giết bố cô cũng như cách thức thực hiện việc đó. Cái ảnh hưởng lớn nhất đến hình phạt là mức độ nghiêm trọng của hậu quả. Tức là việc nạn nhân bị sát hại, thi thể bị phi tang sẽ được coi là hậu quả nghiêm trọng đến mức nào. Trong vụ án lần này, rõ ràng động cơ gây án không phải là vấn đề quan trọng đến mức đấy, nếu chúng ta cứ đặt nghi vấn vào đó thì các bồi thẩm viên sẽ rất bối rối. Tôi muốn tránh để không rơi vào những cuộc tranh luận vô bổ xoay quanh vấn đề đúng hay sai khi chỉ trích về một tội ác đã hết thời hiệu truy tố.”

“Nhưng theo lời luật sư Sakuma thì việc bố tôi đã có thái độ như thế nào ngay trước khi bị sát hại cũng rất quan trọng… Rằng có thể hai bên sẽ tranh cãi về việc tại sao bị cáo không suy nghĩ lại và từ bỏ ý định phạm tội…”

Mirei quay sang nhìn Sakuma Azusa, xác nhận “Phải không ạ?” Nữ luật sư hơi gật đầu.

“Ý cô ấy chỉ là bên biện hộ nếu có xoáy mạnh vào điểm nào thì chính là điểm đó,” Imahashi nói. “Bị cáo đã chuẩn bị sẵn hung khí, chỉ riêng tình tiết đó đã thể hiện rõ việc ông ta có kế hoạch từ trước hay không rồi. Cũng có thể họ sẽ lái cuộc trò chuyện giữa bị cáo và luật sư Shiraishi theo hướng ít nhiều có lợi cho họ, nhưng tôi đoán cục diện vụ án sẽ không vì thế mà có thay đổi gì lớn đâu. Lúc nãy tôi cũng nói với cô rồi đấy, cứ để họ muốn nói gì thì nói.”

“… Là như vậy sao?”

“Theo tôi trong vụ án lần này, đó là cách tốt nhất. Chắc họ không có cửa xin giảm tội đâu.”

“Còn mẹ con bà Asaba thì sao? Tôi nghe nói họ không căm ghét bị cáo cho lắm.”

“Chúng tôi không định mời mẹ con họ đến làm nhân chứng. Có thể phía luật sư biện hộ sẽ đề xuất nguyện vọng nhưng tôi cho rằng dù mẹ con họ có nói gì ở pháp đình thì cũng không thể trở thành chứng cứ cho thấy bị cáo Kuraki đang ăn năn hối cải về vụ án trong quá khứ. Hai người nghĩ mà xem. Mẹ con bà Asaba có phải nạn nhân trực tiếp trong vụ án mà bị cáo gây ra năm xưa đâu. Nạn nhân là…” Imahashi nhanh chóng mở tập tài liệu trên tay rồi đảo mắt qua những con chữ. “Nạn nhân trong vụ án xảy ra năm 1984 là một người đàn ông làm ăn trong ngành tài chính có tên là Haitani. Nếu bị cáo Kuraki thật sự ăn năn thì phải xin lỗi người thân của ông Haitani đó mới phải lẽ. Nhưng cho đến thời điểm này, phía biện hộ vẫn chưa đưa ra bất cứ bằng chứng nào về việc đó. Tôi cũng định khi ra pháp đình sẽ nhấn mạnh vào điểm này.”

Mirei có cảm giác anh ta đang cố thuyết phục cô đừng nên làm điều gì thừa thãi bởi anh ta chẳng thiếu gì vũ khí. Song cô cũng không tìm ra lời nào hay ho để đáp lại.

“Nếu cô đã thông suốt rồi thì chúng ta cùng bàn bạc cho buổi xét xử nhé. Cũng không còn nhiều thời gian nữa,” Imahashi vừa nhìn đồng hồ đeo tay vừa nói.

Mặc dù vẫn chưa thông suốt nhưng Mirei chẳng còn cách nào khác, đành đáp, “Vâng.” Cô vẫn thường nghe bố nói, rằng công tác chuẩn bị cho phiên tòa ngốn rất nhiều thời gian.

“Vậy tôi xin hỏi thẳng,” Imahashi nói. “Với tư cách là nạn nhân, cô muốn hỏi bị cáo điều gì trên tòa?”

Mirei bèn nhìn về phía Sakuma Azusa. Vị nữ luật sư gật mạnh đầu như để khích lệ cô.

Mirei hít một hơi. Trong đầu cô hiện lên câu hỏi mà hai mẹ con đã suy nghĩ rất kỹ.

“Tôi muốn hỏi bị cáo như thế này: Ông nghĩ mình là người như thế nào? Là người có trái tim biết sám hối, sẵn sàng nói ra lời xin lỗi từ tận đáy lòng với người nhà nạn nhân, những người vì ông mà phải nếm mùi đau khổ? Hay là kẻ ích kỷ, sẵn sàng giết chết người nào có ý định vạch trần tội lỗi của ông trong quá khứ? Nếu cả hai bộ mặt ấy cùng tồn tại trong con người ông, vậy ông sẽ trưng ra bộ mặt nào, và sẽ làm gì cho gia đình mà ông vừa mới gieo rắc bất hạnh?”

Sau khi nói ra câu hỏi mình đã thuộc lòng, Mirei nhìn công tố viên, hỏi, “Anh thấy thế nào?”

Imahashi nhăn mặt. Vẫn với vẻ mặt ấy, anh ta khẽ ậm ừ. Tâm trạng Mirei bắt đầu lo lắng không biết có phải vị công tố viên không hài lòng với câu hỏi của cô không thì ngay sau đó anh ta gật đầu rụp một cái. Và rồi, anh ta vỗ tay khen, “Thật tuyệt vời!”