Chương 26
Đi hết đoạn đường một chiều nằm giữa khu chung cư và các tòa cao ốc, anh thấy một con đường lớn ở ngay phía trước. Không có đèn giao thông, chỉ có dòng chữ Dừng lại viết to tướng trên mặt đường. Một chiếc xe tải nhỏ tạm dừng, sau đó từ từ rẽ trái.
Kazuma đi bộ bên rìa phải đường, cứ thế men theo con đường lớn rồi ngoặt sang phải. Vỉa hè cũng khá thông thoáng. Một người chạy bộ khoác áo gió ung dung chạy vượt lên trước người phụ nữ đang đẩy xe đẩy mà chẳng buồn giảm tốc độ.
Cây cầu đã ở gần ngay trước mắt Kazuma. Đó chính là cây cầu Kiyosu bắc ngang sông Sumida. Kazuma đứng lại, ngắm nhìn cây cầu. Phần khung sắt được sơn màu xanh dương vẽ nên những đường cong nhã nhặn. Những khung cửa sổ kính của những tòa nhà phía bên kia cây cầu phản chiếu ánh nắng chiều tà, ánh lên sắc đỏ rực.
Sau khi hít thở một hơi thật sâu, Kazuma lại bước tiếp. Tự bản thân anh muốn làm việc này. Đã đến tận đây rồi, anh không thể quay đầu trở về được.
Kazuma lặng lẽ bước về phía trước, mắt vẫn nhìn xuống đất. Băng qua hết cây cầu, cuối cùng anh cũng ngẩng mặt lên, đưa mắt nhìn sang phải.
Con đường dạo bộ men theo triền đê sông Sumida, Sumidagawa Terrace, đã được tu tạo.
Nhìn thấy bậc cầu thang, Kazuma bèn bước xuống. Cầu thang này cũng xuất hiện trong biên bản lời khai của ông Tatsuro.
Kazuma lấy điện thoại ra, mở bức ảnh chụp hiện trường. Horibe đã gửi nó cho anh kèm theo một tấm bản đồ chi tiết.
Lúc Kazuma nói muốn đến xem hiện trường, qua ống nghe điện thoại, Horibe đã phủ đầu luôn, “Tôi không khuyến khích việc đó cho lắm.” Khi được hỏi về lý do, anh ta chỉ lạnh lùng đáp, “Vì nó không có ý nghĩa gì cả. Người phải đối mặt với vụ án là bị cáo Tatsuro chứ không phải anh. Trái lại anh nên nghĩ cách lấy lại được cuộc sống không can hệ gì với vụ án này càng sớm càng tốt.”
“Nhưng tôi muốn tận mắt thấy nơi đó một lần. Tôi muốn khắc ghi vào đầu việc bố tôi đã làm gì, ở đâu. Mong anh hiểu cho.”
Kazuma nghe tiếng Horibe thở dài.
“Nếu anh đã nói đến thế thì tôi cũng đành chịu. Nhưng tôi nhắc trước nhé, anh hãy đi ngang qua đó thôi. Làm như vô tình nhìn thấy rồi mau chóng rời đi ngay.”
“Tôi cũng không được đứng lại đó ư?”
“Đứng một lúc thì không sao, nhưng ở lâu là không được đâu đấy. Mà tôi hỏi đã, chắc anh không định mang hoa hay đồ cúng gì tới đó đâu nhỉ?”
“Tôi không nghĩ đến chuyện đó…”
“Vậy thì tốt, anh tuyệt đối đừng làm mấy chuyện như thế nhé. Chúng ta không biết liệu ở đâu đó có ai đang để mắt đến anh hay không. Nếu để người ta lên mạng viết về việc gia đình của hung thủ mang đồ cúng đến hiện trường thì sau này sẽ rách việc lắm. Người đời họ dửng dưng và đầy ác ý. Họ chỉ nghĩ anh đang diễn kịch hòng xin giảm tội. Xét cả về khía cạnh đó, việc anh đến hiện trường chẳng đem lại lợi ích gì hết,” giọng Horibe nghe rất sắc bén. Như thể anh ta đang muốn bảo với anh rằng làm ơn đừng gây chuyện phiền phức vào giai đoạn nước sôi lửa bỏng trước phiên tòa nữa.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ khắc cốt ghi tâm lời anh nói.” Kazuma vừa ngẫm lại lời luật sư, vừa bước đi trên con đường dạo bộ Sumidagawa Terrace, trên tay cầm điện thoại.
Cuối cùng, anh dừng chân. Địa điểm trùng khớp với bức ảnh đã ở ngay trước mặt. Anh nhìn xung quanh, bất giác lắc đầu. Nhìn cảnh tượng hiện tại, hẳn không ai dám nghĩ nơi này từng xảy ra án mạng. Nghe nói thời điểm xảy ra vụ án, người ta đang thi công nên đã cấm đường, nhưng lúc này công trình thi công đã hoàn tất, bức tường cũng đã được phá dỡ. Đây đó xuất hiện bóng dáng những người đang tản bộ.
Nếu tình hình khi đó cũng như thế này, chắc chắn ông Tatsuro đã không chọn nơi đây làm hiện trường gây án. Trong trường hợp đó, không biết bố anh sẽ làm như thế nào. Liệu ông ấy có tiếp tục tìm một địa điểm khác không. Nhưng nghĩ đến thời điểm gây án là trước 7 giờ tối, anh không tin bố mình sẽ dễ dàng tìm thấy một nơi có thể ra tay giết người mà không bị ai nhìn thấy. Nếu không tìm được nơi nào, chắc hẳn bố anh sẽ buộc phải từ bỏ ý định gây án, ít nhất là vào ngày hôm đó.
Nghĩ vậy, Kazuma bỗng căm ghét cả việc người ta từng thi công ở đây. Chẳng lẽ họ không nghĩ nếu cấm đường ở một nơi như thế này, người khác sẽ khó thấy và rất có thể sẽ xảy ra những vụ án rúng động hay sao. Dĩ nhiên Kazuma hoàn toàn hiểu rằng sự bất mãn đó của anh chẳng qua chỉ là giận cá chém thớt mà thôi.
Dù vậy, đúng là bố anh đã tìm được một địa điểm lý tưởng – nhìn xung quanh, một lần nữa Kazuma phải công nhận.
Theo lời khai của Tatsuro thì sau khi lên Tokyo, trong lúc chờ gặp Shiraishi, ông đã đi tìm địa điểm nhưng chẳng phải đó là một cuộc tìm kiếm quá ư hú họa hay sao? Có thật ông chỉ tình cờ tìm thấy chỗ này không? Có điều, Kazuma cũng không tin bố anh đã tìm ra chỗ này từ trước. Bởi nếu vậy ắt hẳn hành tung của ông vào ngày hôm đó đã khác.
Tatsuro khai rằng vào ngày xảy ra vụ án, ông đã đi bộ từ ga Tokyo đến Otemachi, sau đó đi tàu điện ngầm tới ga Monzen-Nakacho. Nhưng nếu ông đã định sẵn địa điểm này từ trước, chẳng phải lẽ ra ông nên đến ga Suitengumae hay sao? Bởi khoảng cách từ ga Monzen-Nakacho tới đây rơi vào khoảng 1,5 km, trong khi khoảng cách từ ga Suitengumae tới đây chỉ bằng một nửa. Trên thực tế, hôm nay Kazuma cũng đi bộ tới đây từ ga Suitengumae chứ không phải từ ga Monzen-Nakacho.
Anh không nghĩ bố mình nói dối để giấu giếm việc ông đã định trước địa điểm. Một người tự khai nhận hầu như tất cả mọi chuyện, thậm chí đã chuẩn bị tâm lý cho án tử hình mà lại giấu mỗi chân tướng của chuyện này thì thật phi lý.
Tức chỉ có thể nghĩ bố anh đã đến ga Monzen-Nakacho, sau đó đến tận đây để tìm địa điểm gây án, đúng như ông đã khai với cảnh sát. Cũng có nghĩa việc ông Tatsuro phát hiện ra rằng nơi đây đã hóa thành góc chết của đại đô thị vì chuyện tu sửa đường là một sự tình cờ đầy bất hạnh.
Dẫu vậy…
Đứng nhìn nước sông Sumida lững lờ trôi, Kazuma không thể không nghiêng đầu thắc mắc. Có thật là chuyện như vậy đã xảy ra ở nơi này không? Cảnh tượng người đàn ông tên Tatsuro – bố của anh – cầm dao đâm chết người, dù cố phát huy hết trí tưởng tượng đến đâu, Kazuma cũng không tài nào hình dung ra nổi.
Một chiếc du thuyền đi ngang qua trước mắt Kazuma. Anh chưa ngồi du thuyền như thế bao giờ, song anh lấy làm thắc mắc không biết nhìn từ trên đó, nơi này trông sẽ ra sao. Trước 7 giờ tối thì mặt trời đã lặn nên hẳn là đã không còn nhìn rõ mặt người. Nhưng xét đến tâm lý của một kẻ giết người, nếu có du thuyền đi ngang qua, chẳng phải họ cũng sẽ lưỡng lự, không dám ra tay hay sao. Ông Tatsuro đã ra tay chứng tỏ lúc đó không có con thuyền nào chạy trên sông Sumida. Kazuma thầm nghĩ, đây cũng lại là một sự tình cờ đầy bất hạnh.
Đúng lúc anh dợm bước về phía cầu thang thì phát hiện có bóng người đang lại gần. Đó là một cô gái trẻ mặc áo khoác màu ghi. Nhìn thứ cô cầm trên tay, Kazuma bỗng chết lặng. Một bó hoa bách hợp trắng. Một dự cảm lướt qua tâm trí anh.
Cô gái liếc mắt về phía Kazuma nhưng rồi quay đi ngay. Cảm giác như cô ấy đang muốn nói “Tôi không biết anh là ai, đến từ đâu, nhưng làm ơn để mặc tôi.”
Kazuma bước đi. Song anh không thôi bận tâm đến cô gái. Trước khi bước lên bậc cầu thang, anh không kìm lòng được nữa, bèn ngoái đầu lại.
Cô gái đang đặt bó hoa xuống đất. Không những thế, cô ấy còn quỳ gối, đan hai tay vào nhau và nhắm mắt lại. Rõ ràng đó là tư thế chắp tay cầu nguyện.
Kazuma đứng như trời trồng. Dù tự nhủ phải mau chóng rời khỏi đây nhưng chân anh lại không chịu nhúc nhích.
Có lẽ cô gái chỉ cầu nguyện trong vài chục giây, nhưng sao Kazuma lại thấy khoảng thời gian đó dài khủng khiếp. Dẫu vậy, anh vẫn không sao rời mắt ra được. Để rồi, ngay cả khi cô gái đã cầu nguyện xong và ngẩng đầu lên, anh vẫn còn đứng trơ ra đó, nhìn cô chằm chằm.
Hai người cách nhau khoảng hai mươi mét. Song không biết có phải cô gái cảm nhận được gì không mà đột nhiên lại quay mặt về phía Kazuma. Ánh mắt hai người giao nhau rồi cả hai lảng mắt đi chỗ khác gần như cùng một lúc. Dù chuyện đó chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi song Kazuma vẫn cảm thấy cực kỳ bối rối. Anh nhanh chân rời khỏi đó. Anh sợ phải ngoái lại phía sau.
Ngay cả khi đã ra đến đường cái, Kazuma vẫn tiếp tục bước. Anh hối hận vì đã quên mất lời cảnh báo của Horibe mà nán lại đó quá lâu. À không, anh không hề quên. Chỉ là anh không sao ngăn mình để ý đến cô gái nọ.
Cô ấy là ai? Số người có thể đặt hoa ở đó và cầu nguyện chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cảnh sát vẫn chưa công bố cho giới truyền thông biết hiện trường nơi Shiraishi Kensuke bị sát hại.
Xét từ tuổi tác, Kazuma đoán phải chăng đó chính là con gái của ông Shiraishi Kensuke. Horibe đã nhận được thông báo về việc gia đình nạn nhân quyết định tham gia tố tụng và tên người đại diện cũng chính là tên của con gái nạn nhân. Không biết cô ấy đã cầu nguyện điều gì. Chắc không phải chỉ là cầu cho người cha quá cố được yên nghỉ nơi suối vàng thôi đâu. Phải chăng cô ấy đang thề nhất định sẽ báo thù cho cha? Bị cáo đã nhận tội, vì vậy hai bên sẽ không tranh cãi về sự thật. Đối với cô ấy, chiến thắng là gì nhỉ? Liệu có phải cô ấy mong đợi hình phạt cao nhất và sẽ cảm thấy cuộc chiến đã kết thúc khi ước mong đó trở thành hiện thực hay không?
Những suy nghĩ rối rắm như mớ bòng bong ấy khiến Kazuma ngột ngạt. Anh không tài nào chấp nhận nổi sự thật rằng người mà cô gái kia đang mong bị tử hình lại chính là bố mình.
Liệu cô ấy có nhận ra Kazuma chính là con trai bị cáo không nhỉ? Nếu nhận ra, không biết cô ấy đã nghĩ như thế nào? Đã cảm thấy ra sao? Liệu có phải cô ấy căm ghét hung thủ đã giết chết bố mình thế nào thì cũng căm ghét người nhà của kẻ đó như thế không?
Kazuma chợt dừng chân, nhìn xung quanh. Đường cao tốc đang chạy song song ngay phía trên. Rốt cuộc đây là đâu. Xem ra trong lúc mải suy nghĩ những chuyện không đầu không cuối, bước chân đã đưa anh đến tận chốn xa lạ mất rồi. Kazuma bèn lấy điện thoại ra, kiểm tra vị trí hiện tại.
Ra là ở đây, nhìn màn hình anh mới vỡ lẽ. Anh đang đi về hướng Fukagawa, cách xa sông Sumida. Nếu cứ tiếp tục men theo đường cao tốc rồi đi thêm chút nữa thì sẽ đến Monzen-Nakacho. Kazuma nhớ lại lần đến Asunaro hôm trước.
Hôm đó, anh chưa biết mẹ con bà Asaba nghĩ gì về vụ án nên không dám xưng tên. Nhưng theo những gì Horibe nói hôm trước thì hình như họ không có ác cảm gì với bố anh. Thậm chí họ còn lo lắng cho sức khỏe của ông ấy nữa.
Kazuma trộm nghĩ hay là thử đến gặp họ xem sao. Anh muốn hỏi họ xem những lúc ở quán ông Tatsuro đã làm gì.
Mặc dù chỉ là ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu nhưng Kazuma lại cảm thấy như thể đó là một sáng kiến, bước chân anh trở nên nhẹ nhàng hơn. Dĩ nhiên bản thân Kazuma cũng nhận ra. Anh chỉ đang muốn quên đi, dù chỉ một lát, hình ảnh cô gái ngồi cầu nguyện ở hiện trường vụ án khi nãy – hình ảnh sớm đã in hằn trong tâm trí anh không rời.
Sau đó, Kazuma phải mất hơn mười phút mới tới được Monzen-Nakacho. Một lần nữa anh phải thừa nhận suy luận của mình là thỏa đáng, rằng nếu đã quyết định trước hiện trường gây án, đáng ra bố anh phải đi từ ga Otemachi đến ga Suitengumae mới đúng.
Kazuma đi bộ trên vỉa hè con đường Eitai đông đúc người qua kẻ lại. Chẳng mấy chốc, anh đã đến gần tòa nhà cũ kỹ nơi anh và Amemiya từng đặt chân tới. Nhưng hôm nay chỉ đi có một mình nên quả nhiên anh có chút bất an. Lúc đến trước tòa nhà, anh chợt đứng lại. Quán ramen ở tầng một đang đóng cửa, hình như là để sửa sang lại cửa hàng. Kazuma lưỡng lự không biết có nên bước lên bậc cầu thang cạnh đó không. Đúng lúc anh hạ quyết tâm và bắt đầu cất bước thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống. Mà không, một thiếu niên thì đúng hơn là một người đàn ông. Nhìn thế nào cũng thấy cậu ta chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi. Tóc tai hất ngược ra sau nhưng mặt mũi lại non choẹt. Cậu ta mặc áo khoác bên ngoài áo trùm đầu, dáng người nom cũng mảnh khảnh.
Xuất hiện sau cậu thiếu niên là một người phụ nữ. Kazuma không khỏi giật mình khi nhìn thấy chị ta. Đó chính là Asaba Orie.
Orie đang nói gì đó với cậu thiếu niên. Cậu ta chẳng buồn nhìn mặt chị, chốc chốc lại gật đầu với vẻ mặt lấy làm phiền phức, sau đó rảo bước đi. Orie đứng nhìn theo bóng lưng ấy.
Lát sau, chị ta xoay người lại, định quay lên cầu thang, nhưng rồi ngay khi liếc nhìn về phía Kazuma, chị ta bỗng đứng khựng lại, lấy làm sửng sốt. Sau đó, chị ta cúi gằm mặt ra chiều khó xử.
Kazuma vừa điều chỉnh nhịp thở vừa bước về phía chị ta. “Chị là… Asaba Orie phải không?”
Orie bèn ngẩng đầu lên, khẽ đáp “Đúng rồi.”
“Tôi là Kuraki Kazuma. Con trai ông Kuraki Tatsuro.”
“Ừm…”
“Tôi biết chị đang bận và sự có mặt của tôi có lẽ sẽ gây phiền cho chị, nhưng vì có chuyện muốn hỏi nên tôi đã trót đến tận đây. Chị có thể nói chuyện với tôi một lúc không?”
Môi Orie khẽ mấp máy không thành tiếng. Kazuma cảm giác cử chỉ này thể hiện sự đắn đo của chị ta.
“Vậy…” cuối cùng chị ta cũng lên tiếng. “Mời cậu vào quán… Chúng tôi đang chuẩn bị mở cửa nên hơi tất bật một chút.”
“Mẹ chị cũng ở trong đấy ạ?”
“Ừ.”
“Thật ngại quá. Cảm ơn chị,” Kazuma cúi đầu.
Sau khi đi thang bộ lên tầng hai, Orie bảo Kazuma, “Cậu đợi tôi một lát” rồi đi vào trong quán. Xem ra chị ta muốn giải thích sự tình cho bà Yoko trước.
Lát sau, cửa kéo mở ra, Orie gật đầu với Kazuma, “Mời cậu vào.”
“Tôi xin phép,” nói đoạn Kazuma bước vào quán. Bên trong quán, bàn ghế đã được sắp xếp gọn gàng, tỏa ra bầu không khí sẵn sàng đón tiếp khách bất cứ lúc nào. Bà Asaba Yoko đang ở trong quầy. Kazuma liền bước đến trước mặt bà, nói “Tôi xin lỗi vì quấy rầy lúc nhà ta đang bận việc ạ.”
“Hôm nọ cậu đi cùng bạn tới đây nhỉ,” bà Yoko nói. “Tôi không nhận ra đâu, lúc cậu về rồi Orie mới nói cho tôi biết đấy. Con bé bảo hình như cậu khách vừa rồi chính là con trai ông Kuraki.”
Kazuma quay sang nhìn Orie.
“Quả nhiên chị đã nhận ra tôi nhỉ? Tôi cũng ngờ ngợ không biết có phải vậy không.”
“Tôi nhận ra ngay khi cậu vừa bước vào quán. Sao người này giống ông Kuraki thế. Nghĩ vậy nên tôi đã quan sát cậu, từng điệu bộ, cử chỉ của cậu đều y chang ông ấy, tôi đã chắc mẩm không thể nhầm lẫn được.”
“Xin lỗi chị. Tôi không đủ dũng khí để thành thật xưng tên. Vì lúc đó tôi cứ nghĩ nếu biết bố tôi đã gây ra chuyện gì, chắc hẳn hai người phải căm ghét tôi lắm.”
Hai mẹ con bà Asaba quay sang nhìn nhau. Một lúc sau, bà mẹ lên tiếng trước.
“Tôi đã được công tố viên gọi đến và cho biết hung thủ thực sự trong vụ án năm xưa chính là ông Kuraki. Cả chuyện ông ấy vì muốn giấu điều đó nên đã gây ra vụ án lần này nữa. Dĩ nhiên chúng tôi kinh ngạc và sốc lắm. Thú thực tôi cũng nghĩ sao hồi đó ông ấy không ra tự thú đi chứ. Nếu vậy chúng tôi đã chẳng phải khổ sở đến thế. Chắc chắn tôi đã không mất chồng, con tôi đã không mất cha, chúng tôi đã không bị người đời nhìn bằng con mắt xem thường, và bị chỉ trỏ sau lưng.”
“Thay mặt bố tôi, xin gửi lời xin lỗi chân thành tới gia đình mình,” Kazuma cúi rạp đầu xuống.
“Cậu ngẩng đầu lên đi. Chúng tôi hoàn toàn hiểu phận làm con trai, cậu không có lỗi gì cả mà.”
Nhận ra bà Yoko từ trong quầy đi ra, Kazuma bèn đứng thẳng người lại.
“Cậu ngồi xuống đi,” Orie mời Kazuma ngồi xuống ghế.
“Cảm ơn chị,” Kazuma nói, đoạn ngồi xuống.
Bà Yoko cũng ngồi lên chiếc ghế đẩu ở quầy. “Chính vì lẽ đó, đương nhiên chúng tôi cũng muốn buông lời oán trách ông Kuraki lắm chứ. Nhưng chúng tôi đã hiểu ra một chuyện.”
Kazuma chớp chớp mắt, nhìn bà Yoko. “Là chuyện gì ạ?”
“Quả thực ông Kuraki đối với chúng tôi rất tốt. Lần nào đến đây, ông ấy cũng bâng quơ hỏi han tình hình kinh doanh của quán, chỉ cần chúng tôi nói hở ra một chút là quán đang ế ẩm thì thể nào ông ấy cũng gọi bao nhiêu món đắt tiền. Nào chỉ có vậy, ông ấy còn bảo nếu hai mẹ con có khó khăn gì thì đừng ngại nói với ông ấy, ông ấy sẵn sàng lắng nghe bất kể chuyện gì. Có điều, suốt một thời gian tôi cứ thắc mắc không hiểu tại sao ông ấy phải cất công đến tận quán chúng tôi. Ở dưới quê, ông ấy có thể ăn đồ Nagoya hay Mikawa thỏa thích mà. Chính vì thế, khi nghe chuyện từ công tố viên, cuối cùng chúng tôi cũng vỡ lẽ, à thì ra là như vậy.”
“Nhưng điều đó không có nghĩa là hai người không hận bố tôi đúng không ạ?”
“Chà, vấn đề là ở chỗ đó đấy. Chính tôi cũng lấy làm lạ, cảm giác đó không hề dấy lên trong lòng tôi. Không biết phải gọi là chưa định hình được trong đầu hay chưa cảm nhận được thực tại nữa. Công tố viên cũng bảo với tôi. Rằng chỉ vì ông Kuraki mà chồng tôi bị nghi ngờ rồi tự tìm đến cái chết, tôi có căm thù ông ấy chẳng phải cũng là lẽ đương nhiên sao? Nhưng cảm xúc của con người đâu có thay đổi xoành xoạch như thế được. Vả lại, nói như thế này kể cũng buồn cười, nhưng tôi lại cảm thấy nhờ ông Kuraki mà cuối cùng chúng tôi cũng được cứu rỗi.”
“Cứu rỗi ạ?”
Trước câu nói nằm ngoài sức tưởng tượng, Kazuma cứ ngỡ mình đã nghe nhầm.
“Với tôi, người tôi không ngừng căm thù suốt hơn ba mươi năm nay chính là cảnh sát. Đến bây giờ tôi vẫn nghĩ ông nhà tôi đã chết dưới tay cảnh sát. Thì đúng thế còn gì? Ông ấy không phải hung thủ mà lại bị bắt, còn bị tra khảo nữa chứ. Cảnh sát nói họ không ép cung nhưng đó chắc chắn là nói dối. Chồng tôi, mặc dù có phần hơi nóng nảy nhưng là người cố chấp và chúa ghét những việc sai trái. Không đời nào ông ấy lại đi giết người. Tôi dám chắc ông ấy thắt cổ tự tử là vì không chịu đựng nổi những cuộc tra khảo, chọn cái chết để phản kháng. Nhưng cảnh sát chưa một lần xin lỗi gia đình chúng tôi. Trái lại họ còn chăm chăm đổ lỗi cho chồng tôi, nói chồng tôi tự tử là vì ông ấy đã chuẩn bị tinh thần về việc mình không thể trốn tội được nữa. Người đời cũng vậy. Rốt cuộc cảnh sát không tìm thấy bất cứ bằng chứng nào, vậy mà họ vẫn coi chúng tôi như người nhà của tội phạm giết người. Chính vì thế, chúng tôi chỉ còn cách bỏ chạy. Hai mẹ con tôi đã âm thầm chạy trốn đến tận đây rồi sống thu mình, không gây sự chú ý. Vậy mà ở đâu cũng có những kẻ tâm địa xấu xa, họ cứ đào bới chuyện ngày xưa rồi lại tung những tin đồn ác ý, khiến niềm hạnh phúc mà vất vả lắm chúng tôi mới có được tan tành như…”
Bà Yoko vừa nói đến đó thì Orie chợt cất tiếng “Kìa mẹ,” tỏ ý trách móc. Chị ta còn lắc đầu như muốn gàn bà Yoko đừng nói gì thêm nữa.
Bà Yoko bèn buông tiếng thở dài.
“Tóm lại, chúng tôi đã sống khép mình suốt thời gian qua. Tôi những tưởng trong số những người biết quá khứ của mẹ con tôi, không một ai đứng về phía chúng tôi. Nhưng đời thật trớ trêu. Lẽ dĩ nhiên chỉ có mình ông Kuraki – hung thủ thực sự biết sự thật. Không chỉ biết, ông ấy còn thấu hiểu nỗi khổ của chúng tôi, âm thầm đứng đằng sau giúp đỡ hai mẹ con. Ngay cả lý do ông ấy gây ra vụ án lần này cũng là vì không muốn hủy hoại mối quan hệ với chúng tôi còn gì? Tôi nghĩ ông ấy đã thực lòng muốn xin lỗi chúng tôi.”
“Bà không cho rằng nếu muốn xin lỗi, đáng ra ông ấy nên nói ra hết mọi chuyện từ sớm hơn hay sao ạ?”
Nghe vậy, bà Yoko bèn cười thiểu não, khẽ xua tay. “Đương nhiên là tôi có nghĩ chứ. Nhưng cái đấy gọi là lý tưởng. Ở vào tuổi này rồi, tôi thừa hiểu con người vốn là sinh vật yếu đuối mà.”
Trước quan điểm rõ ràng của bà Yoko, Kazuma chỉ còn biết im lặng, cúi đầu ủ rũ.
“Tôi nghĩ đáng ra ông Kuraki đã có thể che giấu được.”
Nghe bà Yoko nói, Kazuma nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu. “Che giấu ư? Chuyện gì ạ?”
“Thì chính là vụ án ở Higashi-Okazaki đấy. Rõ ràng ông ấy có thể bịa ra một động cơ khác cho vụ án lần này. Ví dụ như hai người tranh cãi nảy lửa vì một chuyện cỏn con nào đó chẳng hạn. Nếu vậy, có khi tội của ông ấy sẽ được giảm nhẹ. Vậy mà ông ấy lại không làm thế, có gì đều khai ra bằng sạch. Nhờ vậy mà cuối cùng chồng tôi cũng được minh oan. Khi nãy tòa soạn báo vừa gọi điện cho tôi xong. Họ hỏi xem tôi có đồng ý cho họ phỏng vấn về những nhọc nhằn trong suốt bao nhiêu năm ròng hay không. Tôi thường xuyên nhận được những cú điện thoại đề nghị chuyện tương tự. Thậm chí còn có người tự ý xông đến nhà chúng tôi. Vì thấy phiền nên tôi từ chối hết, nhưng có một điều chắc chắn, là chúng tôi đã xóa bỏ được tai tiếng. Thế nên tôi mới nói, rằng chúng tôi đã được cứu rỗi.”
“Ra là vậy ạ…”
“Nhưng mà…” bà Yoko nghiêng đầu, tay chống cằm tì lên mặt quầy. “Nghĩ như thế này kể cũng lạ cậu nhỉ? Công tố viên còn nói với tôi những câu đại ý là anh ta không thể hiểu nổi.”
“Vâng, dù chuyện đó thì tôi cũng không biết nói sao ạ.”
Thấy Kazuma ấp úng, bà Yoko liền mỉm cười nói, “Cũng đúng nhỉ? Tôi xin lỗi vì đã hỏi linh tinh.”
Kazuma thầm nghĩ Horibe nói đúng. Rất có thể mẹ con họ sẽ đứng về phe bố anh.
“Xin lỗi…” Orie nhìn Kazuma. “Cậu bảo có chuyện muốn hỏi, không biết chúng tôi trả lời như vậy đã được chưa?”
“Đủ rồi ạ,” Kazuma đáp. “Tôi muốn biết lúc đến đây, bố tôi thường tỏ ra như thế nào. Nghe xong câu chuyện vừa rồi, tôi đã nắm rõ. Có vẻ đúng là bố tôi lui tới đây với ý định chuộc tội thật.”
“Ý cậu là ngoài ra còn có lý do nào khác ư?” Bà Yoko nói. “Công tố viên đã hỏi chúng tôi một câu rất kỳ quặc.”
“Kỳ quặc ấy ạ?”
“Họ hỏi bị cáo Kuraki có tặng cho con gái tôi những món quà đắt tiền hay rủ con bé đi hẹn hò hay không. Trước đây mấy anh cảnh sát cũng từng hỏi chúng tôi những câu tương tự. Hình như họ nghi ngờ bố cậu lui tới đây vì để mắt đến con bé này,” bà Yoko hất cằm về phía Orie. “Đương nhiên chúng tôi đã dứt khoát phủ nhận, rằng chuyện như thế chưa từng xảy ra.”
Tức là phía công tố đang nghi ngờ Tatsuro có ý đồ đen tối khi lui tới quán này. Kazuma chỉ có thể nghĩ rằng tâm địa họ thật xấu xa, song có vẻ như nhìn nhận sự việc theo những cách như vậy là nghề của họ rồi.
“Tôi đã hiểu tường tận mọi chuyện rồi ạ. Về phần mình, tôi cứ nghĩ thái độ của bố tôi đối với hai người chỉ là sự tự thỏa mãn chứ không phải vì muốn chuộc tội nhưng nghe câu chuyện vừa rồi, lòng tôi đã nhẹ nhõm hơn một chút. Cảm ơn hai người rất nhiều ạ,” Kazuma nói, đoạn đứng lên, cúi đầu một lần nữa. “Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy trong lúc hai người đang bận rộn chuẩn bị cho giờ mở cửa.”
“Cậu đã đến gặp ông ấy chưa?” Orie liền hỏi.
“Chưa ạ,” Kazuma đáp. “Nghe nói bố tôi không muốn gặp tôi. Ông ấy bảo không còn mặt mũi nào nữa.”
“Vậy ư,” Orie chau mày, vẻ khổ sở.
“Hãy chú ý giữ gìn sức khỏe,” bà Yoko nói.
“Cảm ơn bà. Tôi sẽ nhờ luật sư chuyển những lời ân cần đó đến cho bố tôi.”
Bà Yoko bèn chậm rãi lắc đầu.
“Không phải thế, tôi đang nói cậu kìa. Chắc cậu vất vả lắm đúng không?”
“À, vâng, chuyện đó…”
“Tôi hiểu rất rõ người nhà của kẻ phạm tội cảm thấy như thế nào. Nói gì thì nói, tôi cũng kinh qua rồi mà.”
Không biết phải phản ứng lại thế nào, Kazuma đành nhìn xuống đất.
“Cậu Kazuma, đúng không nhỉ?” bà Yoko nói. “Những lúc khổ sở quá, cậu cứ việc trốn đi. Cậu chỉ cần nhắm mắt, bịt tai lại là được. Đừng có gắng sức quá.”
“Cảm ơn bà. Tôi sẽ ghi nhớ. Tôi xin phép,” nói đoạn Kazuma đi ra cửa.
Trước khi bước xuống cầu thang, cậu ngoái nhìn Orie, “Khi nãy tôi thấy chị tiễn một cậu thiếu niên…”
Orie tỏ ra hơi ngập ngừng, đoạn đáp, “Đó là con trai tôi.”
“A, chị đã kết hôn rồi ạ?”
Không hiểu sao Kazuma cứ đinh ninh chị ta còn độc thân, thành thử anh khá bất ngờ.
“Giờ tôi sống một mình. Chồng cũ của tôi nhận nuôi cậu con trai, nhưng thi thoảng thằng bé cũng đến đây…”
“Vậy ạ.”
Kazuma trộm nghĩ mình đã hỏi thừa mất rồi.
“Tôi đã quấy rầy chị rồi,” nói đoạn anh đi xuống cầu thang.
Phải đến khi ra khỏi tòa nhà, bước đi trên đường Kazuma mới nhận ra, chẳng những hỏi thừa mà anh còn động chạm đến vấn đề hết sức nhạy cảm. Anh chợt nhớ lại câu mà bà Yoko đang nói dở lại bỏ lửng, không nói nữa.
“Ở đâu cũng có những kẻ tâm địa xấu xa, họ cứ đào bởi chuyện ngày xưa rồi lại tung những tin đồn ác ý, khiến niềm hạnh phúc mà vất vả lắm chúng tôi mới có được tan tành như…”
Phải chăng đó chính là chuyện mà Orie phải hứng chịu? Niềm hạnh phúc vất vả lắm mới có được chính là lấy chồng, sinh con, có tổ ấm cho riêng mình? Còn những tin đồn ác ý… Chính tin đồn về chuyện bố chị phạm tội giết người rồi thắt cổ tự tử trong khu tạm giam đã trở thành nguyên nhân khiến chị phải ly hôn? Nghĩ theo hướng đó cũng giúp Kazuma lý giải được chuyện vì sao cậu con trai lại được bố nhận nuôi.
Kazuma chợt ngoái lại, nhìn lên tòa nhà. Dòng chữ trên tấm biển hiệu Asunaro nom như đang nhòe đi trong mắt anh.