Chương 27
Nghe nói quán đó nằm gần ga tàu điện ngầm Monzen-Nakacho, dọc theo đường Eitai. Mirei tra thử trên điện thoại, thấy khoảng cách tính từ một bên đầu cầu Kiyosu tới đó rơi vào khoảng gần hai cây số. Mirei hơi do dự, nhưng vừa hay đúng lúc có chiếc taxi trống khách chạy ngang qua nên cô đã giơ tay vẫy lại, sau khi báo trước với tài xế “Xin lỗi anh tôi chỉ đi một đoạn ngắn thôi,” cô cho anh ta biết điểm đến của mình. May thay câu trả lời của tài xế không đến nỗi cộc cằn.
Có điều xe vừa chạy chưa được bao lâu, Mirei đã thấy hối hận. Bởi cô nhận ra có vẻ như tài xế chỉ toàn nhằm những con đường rộng hay những ngã tư lớn mà đi. Còn Kuraki Tatsuro hẳn là đã di chuyển sao cho có thể tránh ánh mắt của mọi người nhiều nhất có thể. Mirei tự nhủ lần tới cô sẽ tự đi bộ xem sao.
Chưa đầy mười phút, xe đã đến Monzen-Nakacho. Tiền taxi cũng chưa tới bảy trăm yên. Nếu là bố cô chắc ông sẽ đưa cho bác tài tờ một nghìn yên và không nhận tiền thừa, nhưng Mirei không định làm vậy. Cô thanh toán bằng thẻ gắn chip loại chuyên sử dụng cho hệ thống giao thông công cộng.
Xuống xe, Mirei vừa đi vừa nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Đây là lần đầu tiên cô tới thị trấn này. Cô có thể cảm nhận được bầu không khí từ thời Edo. Nơi đây quả thật mang dáng dấp của một khu phố buôn bán vẫn còn in dấu ấn lịch sử, song theo thông tin Mirei tìm hiểu được trên mạng thì trên thực tế, toàn bộ khu vực này từng bị thiêu rụi bởi một trận không kích dữ dội.
Mirei vừa đi vừa kiểm tra vị trí hiện tại trên điện thoại. Chẳng mấy chốc cô đã tới trước của nơi cần tới. Đó là một quán cà phê hai tầng.
Trước khi bước vào, Mirei đưa mắt nhìn sang phía bên kia đường Eitai. Rồi cô trông thấy tấm biển hiệu đề Asunaro treo trên một tòa nhà cũ kỹ. Có vẻ đúng là quán cà phê này rồi.
Mirei mua cà phê sữa ở tầng một, sau đó đi thang bộ lên tầng hai. Khoảng một nửa số ghế đã có người ngồi. May thay, ở một đầu của dãy bàn dài nằm sát cửa sổ vẫn còn ghế trống, Mirei bèn ngồi vào đó.
Theo tài liệu bên công tố cung cấp, Kensuke đã tới quán này hai lần. Không những thế, vào lần thứ hai, ông còn nán lại đây những hai tiếng đồng hồ, không rõ mục đích. Nhưng theo phỏng đoán thì có lẽ bố cô tới đây để quan sát quán Asunaro phía bên kia đường. Quán này do người nhà của người đàn ông tự tử vì bị bắt oan trong vụ án Kuraki Tatsuro gây ra năm 1984 – tức mẹ con bà Asaba – điều hành. Sau khi nghe Kuraki kể về mẹ con họ, có lẽ Kensuke đã quyết định tới đây xác nhận tình hình hiện tại của hai người đó.
Đúng là nếu nghe được một câu chuyện như thế từ Kuraki, rất có thể ông Kensuke sẽ tỏ ra quan tâm đến mức ấy thật. Nhưng đến đây tận hai lần thì thật không thể hiểu nổi. Hay vì lần đầu không thu hoạch được gì nên ông đành tới đây thêm lần nữa nhỉ? Nếu vậy, chẳng thà đến thẳng quán Asunaro có phải tốt hơn không. Ông ấy đâu nhất thiết phải xưng tên. Chỉ cần giả bộ mình là khách đến quán thì có thể tận mắt xác nhận tình hình của mẹ con họ rồi. Chứ ngồi đây quan sát thì cũng chẳng thu được thông tin gì đáng kể.
Trong lúc Mirei nhìn sang tòa nhà đối diện, trong đầu mải nghĩ về những chuyện như vậy, cô chợt thấy một người vừa dừng chân ngay phía trước tòa nhà. Người đó mặc áo phao màu xanh dương. Mirei nín lặng.
Đó chính là người đàn ông khi nãy…
Hôm nay là lần thứ ba Mirei tới hiện trường vụ án để đặt hoa. Mặc dù luôn mau mau chóng chóng làm cho xong để không gây sự chú ý nhưng lần nào cô cũng ít nhiều cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh.
Nhưng tình hình hôm nay hơi khác một chút. Chính Mirei đã để ý đến anh ta trước.
Lúc đến Sumidagawa Terrace, Mirei đã thấy người đàn ông mặc áo phao ấy đứng ngay gần hiện trường. Dáng đứng như trời trồng đó khiến cô bận lòng. Nom anh ta như thể đang mang một tâm trạng gì đó rất đặc biệt.
Lúc Mirei tiến đến gần thì anh ta cất bước. Điệu bộ hệt như đang chạy trốn của anh ta càng khiến Mirei thấy vướng mắc.
Ngoài ra còn có một chuyện mang tính quyết định. Sau khi đặt hoa xuống, cầu cho vong linh bố mình được siêu thoát, Mirei tình cờ quay mặt ra, thì thấy người đàn ông ban nãy vẫn đang đứng gần đó, nhìn về phía cô. Tuy chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đúng là hai người đã chạm mắt nhau.
Người đàn ông vội vã rời đi, song Mirei tin chắc anh ta có liên quan với vụ án này. Ít nhất là anh ta biết nơi ông Shiraishi Kensuke bị sát hại. Có điều, đó là bí mật chưa được công bố cho giới truyền thông, bên công tố cũng nhắc nhở mẹ con Mirei không được tiết lộ ra ngoài.
Và giờ, người đàn ông đó lại xuất hiện trước quán Asunaro. Rốt cuộc anh ta có mục đích gì nhỉ?
Đúng lúc ấy, Mirei thấy một cậu thiếu niên và một người phụ nữ đi ra từ tòa nhà. Sau khi nói dăm ba câu với nhau, cậu thiếu niên một mình rời đi trước.
Và rồi, vào khoảnh khắc tiếp theo, sự việc diễn biến đầy bất ngờ. Người đàn ông mặc áo phao bắt chuyện với người phụ nữ. Sau một đoạn trao đổi ngắn, hai người cùng biến mất vào trong tòa nhà.
Mirei chìm trong suy nghĩ. Liệu người phụ nữ kia có phải con gái của bà chủ quán Asunaro không nhỉ? Người đàn ông đó là ai mà lại đến gặp chị ta.
Không lẽ…
Anh ta là con trai của Kuraki Tatsuro? Có lần Mirei đã đọc được thông tin liên quan đến anh ta ở trên mạng. Không phải Mirei tự tìm hiểu rồi phát hiện ra mà là một người bạn hay lo chuyện bao đồng của cô nói cho cô biết. Báo mạng viết chắc như đinh đóng cột, rằng anh ta đang làm việc cho một công ty quảng cáo nổi tiếng, song thực hư ra sao thì hoàn toàn không rõ. Theo lời người bạn đó thì hình như ảnh chân dung của anh ta từ thời học cấp ba đã bị người ta tung lên trang mạng nào đó, song Mirei chưa xem mấy bức ảnh đấy.
Có điều, ảnh chân dung của Kuraki Tatsuro thì cô thấy rồi. Nó nằm trong tập hồ sơ cô mượn được của Sakuma Azusa. Khuôn mặt lịch thiệp cùng vẻ điềm đạm không khớp lắm với hình ảnh một tên sát nhân.
Mirei mới chỉ thoáng thấy khuôn mặt người đàn ông mặc áo phao nhưng cô có cảm giác khuôn mặt ấy trông rất giống Kuraki Tatsuro. Nếu người đàn ông đó đúng là con trai Kuraki, vậy anh ta tới quán Asunaro để làm gì nhỉ?
Mirei chợt nhớ lại câu chuyện Sakuma Azusa nói với cô. Rằng mẹ con bà Asaba không có ác cảm với Kuraki, chưa biết chừng họ còn ra tòa làm chứng cho bên biện hộ.
Hay anh ta đến để nhờ vả chuyện đó nhỉ? Nhưng vốn dĩ đó là công việc của luật sư, đâu phải chuyện người nhà hung thủ nên làm.
Người nhà hung thủ – Mirei nghiền ngẫm lại cụm từ vừa xuất hiện trong đầu.
Dĩ nhiên người nhà không có lỗi. Cha mẹ thì có lẽ còn ít nhiều có trách nhiệm với những việc con cái mình gây ra. Chứ khách quan mà nói, việc con cái phải hứng chịu tổn thất nào đó chỉ vì tội lỗi của cha mẹ thì lại là điều hết sức vô lý.
Thế nhưng trong vụ án lần này, Mirei có thể dễ dàng tưởng tượng ra việc con trai của Kuraki Tatsuro đang phải hứng chịu làn sóng chỉ trích theo nhiều cách khác nhau. Trên mạng, có vô số những kẻ chỉ lăm le đi tìm đối tượng tấn công. Nói gì thì nói, bọn họ thậm chí còn đang lan truyền những bài viết đổ lỗi cho chính nạn nhân là ông Kensuke nữa mà. Điển hình là quan điểm cho rằng “Bị người ta giết, xét về nghĩa nào đó cũng là tự làm tự chịu.” Họ cho rằng Kuraki Tatsuro thú nhận với Shiraishi Kensuke về tội ác trong quá khứ là vì nghĩ vị luật sư sẽ giữ bí mật cho mình, bởi vậy việc Kensuke dồn ép, khuyên Tatsuro nên nói ra sự thật chẳng khác nào hành vi phản bội lại lòng tin ấy, và rằng ông đã bất cẩn khi không lường trước nguy cơ chó cùng rứt giậu. Trong đó có cả những bài viết phỉ báng mẹ con Mirei. Mirei đọc lướt qua, thấy họ viết, “Người ta gọi đó là áp đặt công lý, nhưng người nhà nạn nhân không nghĩ như thế đâu, đến khi phiên tòa chính thức bắt đầu, kiểu gì họ chả mở họp báo như thể mình là nhân vật chính trong tấn bi kịch này.” Mirei chỉ còn biết chết lặng, không hiểu thần kinh họ có vấn đề gì không, nhưng rồi vì không muốn bị tổn thương, cô quyết định hạn chế lên mạng hết sức có thể.
Ngay cả bên bị hại còn bị đối xử như thế, chắc chắn bên gây hại còn phải hứng chịu những lời lăng mạ thô tục hơn, không chút thương tiếc. Tưởng tượng cảnh đó, dĩ nhiên Mirei không mảy may nghĩ như vậy là đáng đời họ. Cô chỉ nghĩ trong một vụ giết người, dù là người nhà của nạn nhân hay người nhà của hung thủ đi nữa, ai cũng đều đau khổ cả.
Sau khi uống hết cốc cà phê sữa đã nguội ngắt, Mirei bèn đứng dậy. Cô không thu hoạch được gì như đã kỳ vọng. Có lẽ cô sẽ không tới quán cà phê này thêm lần nào nữa.
Mirei bước qua cánh cửa tự động, đi ra vỉa hè. Từ đây về nhà cô đi tàu điện ngầm rất tiện. Nếu đi từ ga Monzen-Nakacho, giữa chừng cô chỉ cần đổi tàu một lần là có thể về đến ga gần nhất với nhà cô là ga Omote-Sando. Có vài cung đường khác nhau nhưng kiểu gì cũng mất khoảng hai mươi phút. Tự nhiên Mirei lại ước giá mà bố cô cũng đi tàu điện ngầm thay vì đi ô tô, biết đâu ông đã không bị người ta sát hại, dù rằng đến lúc này rồi nghĩ như vậy cũng chẳng ích gì nữa.
Đang chuẩn bị đi về phía ga Monzen-Nakacho, Mirei bất giác nhìn sang tòa nhà đối diện và không khỏi giật mình. Bởi người đàn ông mặc áo phao xanh khi nãy vừa bước ra. Anh ta vừa đi vừa hơi cúi mặt xuống. Có vẻ như anh ta cũng định đi tàu điện ngầm.
Mirei vừa đi, vừa thi thoảng nhìn sang bên kia đường. Xem ra người đàn ông chưa phát hiện ra cô. Anh ta vẫn nhìn xuống đất, cất những bước chân khó có thể nói là nhẹ nhàng.
Mirei do dự không biết nên làm thế nào. Nếu cứ tiếp tục đi ra ga, có thể hai người sẽ chạm trán ở chỗ nào đó. Đến khi mặt đối mặt, kiểu gì anh ta cũng sẽ nhận ra cô. Khi đó, cô phải tỏ thái độ như thế nào mới được đây. Rốt cuộc Mirei tới tận lối vào nhà ga mà vẫn chưa đưa ra được kết luận. Cô tiếp tục xuống cầu thang. Có lẽ lúc này anh ta cũng đang bắt đầu xuống cầu thang từ lối vào phía bên kia. Cứ đà này, hai người sẽ chạm mặt nhau thật mất.
Xuống hết bậc cầu thang, Mirei di chuyển trên một lối đi dài. Tiếp theo chỗ ngoặt kia đã là khu lên xuống tàu điện ngầm, ở đó có một dãy cửa soát vé tự động. Trước đó có một lối đi, nếu anh ta xuống từ cửa vào nhà ga phía bên kia đường Eitai thì kiểu gì cũng sẽ xuất hiện từ lối đi ấy.
Mirei lấy thẻ gắn chip từ trong túi ra, chậm rãi tiến đến gần cửa soát vé. Song trước khi đưa thẻ lại gần cảm biến, bất giác cô lại liếc nhìn lối đi phía trong.
Anh ta đang ở đó. Không những thế, lần này anh ta không còn cúi gằm mặt nữa mà đang ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước. Đúng lúc ấy, ánh mắt hai người đã chạm nhau. Anh ta chừng như cũng nhận ra Mirei, liền đứng lại.
Mirei đành quay mặt đi, bước qua cửa soát vé. Trông thấy bảng hiển thị dòng chữ Hướng đi Nakano, cô bèn xuống cầu thang ở chỗ đó. Hình như tàu đã vào sân ga. Nếu lúc này chạy xuống chắc vẫn kịp lên tàu, nhưng Mirei đã cố tình không làm như thế. Trong lòng cô đang hy vọng anh ta sẽ đuổi theo mình. Chính cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại mong như vậy.
Mirei xuống đến sân ga đúng lúc cửa tàu vừa khép lại. Cô đi tiếp một đoạn bằng chiều dài một toa tàu rồi mới dừng chân.
Mirei nhìn về phía đường ray. Đúng lúc đó, chiếc áo phao màu xanh lọt vào tầm nhìn ngang của cô. Cô biết anh ta đang chậm rãi tiến về phía mình. Cuối cùng, khi cách Mirei chừng hai mét, anh ta đứng lại.
“Cho hỏi…” anh ta nói giọng ngập ngừng. “Cô là người nhà của ông Shiraishi phải không?”
Mirei vừa điều chỉnh lại nhịp thở, vừa hơi xoay đầu. “Đúng vậy,” cô đáp mà không nhìn vào mắt anh ta.
“Quả nhiên là như vậy… Tôi là con trai của Kuraki Tatsuro.” Anh ta nói bằng giọng cố kìm nén cảm xúc.
Mirei xoay đầu thêm một chút nữa, khẽ liếc nhìn anh ta, nói “Vậy ư,” rồi lại đánh mắt đi chỗ khác.
“Chuyện lần này, ừ…m… Tôi không biết phải xin lỗi thế nào nữa… À, ừ…m…”
“Anh thôi đi, sao lại nói chuyện đó ở đây,” Mirei nói. Cô đã cố kìm giọng mình lại nhưng nghe vẫn gay gắt đến nỗi chính cô cũng phải ngạc nhiên.
“À, tôi xin lỗi.”
Anh ta im lặng. Song anh ta không rời đi mà cứ đứng đấy. Khoảng thời gian yên lặng khó xử trôi qua, Mirei vẫn không nhúc nhích.
“Anh đã tới quán đó nhỉ,” Mirei nói, mắt vẫn hướng về đường ray. “Quán Asunaro ấy.”
“Sao cô biết chuyện đó?”
“Tôi ngồi ở quán cà phê đối diện. Rồi tình cờ đập vào mắt…”
“Vậy à?”
“Anh đang chuẩn bị cho phiên tòa sao?”
“Không, không phải thế. Tôi đến để hỏi chuyện về bố tôi. Vì dù thế nào tôi cũng không thể tin nổi… Dẫu người ta có giải thích kiểu gì, tôi cũng không tài nào nghĩ được rằng chuyện đó lại xảy ra với bố mình. Liệu có phải bố tôi đang nói dối không… Suy nghĩ ấy cứ bám riết lấy tâm trí tôi, vì thế tôi muốn tự tìm hiểu theo cách của mình…” sau khi nói bằng giọng điệu nghe như đang bày tỏ nỗi niềm, anh ta liền rối rít, “Tôi xin lỗi. Đáng ra tôi không nên nói chuyện này với cô. Xin lỗi cô. Mong cô hãy quên nó đi.”
Mirei vẫn im lặng, cô không biết phải phản ứng lại như thế nào. Có điều cô cũng không hẳn thấy khó chịu. Có lẽ lời anh ta nói là thật lòng. Với một người bình thường, đột nhiên thấy bố mình trở thành bị cáo trong một vụ giết người, sao có thể không đặt câu hỏi cho được. Việc anh ta nghi ngờ liệu có sự nhầm lẫn gì không âu cũng là lẽ đương nhiên.
Loa phát đi thông báo chuyến tàu tiếp theo chuẩn bị tới.
Chẳng mấy chốc, tàu đã vào sân ga, cánh cửa mở ra trước mặt hai người. Chờ cho đám đông hành khách xuống hết, Mirei mới bước lên tàu. Con trai Kuraki cũng theo sau. Không hiểu thế nào mà lại thành ra hai người nắm hai tay vịn treo cạnh nhau. Bên trong tàu rất đông, vả lại cố tình đứng xích ra chỗ khác kể cũng hơi kỳ, nghĩ vậy Mirei quyết định đứng yên tại chỗ.
“Anh về đoạn nào?” Mirei hỏi thử.
“Tôi về Koenji. Nhưng tôi vừa sực nhớ ra một việc nên sẽ xuống ở ga Kayabacho tiếp theo.”
“Vậy à.”
Mirei định xuống ở ga tiếp sau đó là ga Nihonbashi rồi đổi tàu. Cô đang suy nghĩ xem nếu bị hỏi thì có nên trả lời cụ thể đến mức đấy không, song anh ta đã không hỏi.
Tàu sắp tới ga Kayabacho. Mirei thấy nó đang đi chậm lại.
Lát sau, tàu vào đến sân ga. “Vậy tôi xin phép,” anh ta khẽ nói.
“Này anh…” Mirei cất lời. Mặc cho bốn mắt đã chạm nhau, cô không ngoảnh đi mà vẫn nói tiếp. “Tôi cũng nghĩ bố anh đang nói dối. Bố tôi không phải người như vậy.”
Con trai Kuraki tròn xoe mắt ngạc nhiên, không thốt nổi lên lời. Rõ ràng anh ta đang luống cuống, muốn đáp lại câu gì đó. Nhưng chưa kịp nghĩ ra lời nào thì cửa tàu đã mở. Rốt cuộc anh ta đành xuống tàu mà chưa nói được câu gì.
Cánh cửa đóng lại, tàu rời đi. Qua ô cửa sổ, Mirei thấy anh ta đang đứng trong sân ga, nhìn về phía cô với ánh mắt của một chú chó đi lạc.
Nhưng có khi ánh mắt mình cũng chẳng khác gì, Mirei trộm nghĩ. Hung thủ đã tự thú, chân tướng vụ án đã sáng tỏ. Người ta chuẩn bị mở phiên tòa dựa trên chân tướng ấy. Song, có những người chưa thể chấp nhận nổi chân tướng đó. Từ trước đến giờ, Mirei cứ ngỡ chỉ mỗi hai mẹ con cô nghĩ như vậy. Nhưng hóa ra vẫn còn một người khác nữa. Người nhà của kẻ gây án cũng không chấp nhận được sự thật ấy.
Mirei nghĩ đến con trai Kuraki. Liệu có phải cô sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa? Có thể hai người sẽ gặp lại nhau tại tòa. Có điều, nghĩ theo lẽ thường tình, sau này hai người sẽ không có bất cứ mối liên hệ nào. Có chăng là khi Mirei đến hiện trường vụ án để đặt hoa giống hôm nay. Nếu anh ta thường xuyên tới đó, có thể hai người sẽ lại tình cờ gặp nhau.
Mirei bất giác chau mày. Bởi cô nhận ra mình đang nghĩ xem khi nào sẽ lại đến đặt hoa tiếp. Không hiểu cảm giác nôn nao đến lạ lùng này là gì đây…