Chương 28
Lúc Kazuma lên taxi từ ga Mikawa Anjo và nói với tài xế “Cho cháu tới Sasame,” trong thoáng chốc, một nỗi bất an bỗng dấy lên trong lòng anh. Kazuma lo không biết địa danh đó có gợi cho bác tài nhớ đến vụ án không.
Người tài xế có vẻ khá lớn tuổi hỏi bằng giọng Mikawa đặc sệt, “Sasame thì cũng rộng lắm. Cậu xuống đoạn nào?”
“Cho cháu xuống ở ngã tư khu phố số ba ạ.”
“À, chỗ đó phỏng,” tài xế liền cho xe chạy, chẳng có vẻ gì là quan tâm cho lắm.
Thực ra nhà Kuraki còn cách ngã tư khu phố số ba một đoạn ngắn nữa. Nhưng Kazuma sợ xuống xe gần nhà quá sẽ khiến bác tài tưởng tượng những chuyện không hay.
Có lẽ anh hơi cả nghĩ. Nhưng anh hoàn toàn không đoán biết được ở quê mình, tin đồn về việc người đàn ông từng bị coi là hung thủ trong vụ giết người xảy ra tại Okazaki năm 1984 – người đã tự tử trong khu tạm giam – thực ra lại vô tội và người đàn ông gần đây bị bắt vì một vụ án khác mới là hung thủ thực sự, cũng như việc ông ta là người Sasame đã lan truyền tới mức độ nào.
Bác tài hóa ra lại rất kiệm lời, không hiểu do Kazuma gặp may hay chỉ là một sự tình cờ. Trong một khoảnh khắc anh đã thoáng cân nhắc việc hỏi thăm bác tài xem dạo gần đây vùng này có thay đổi gì không nhưng rồi anh nghĩ chẳng may rước họa vào thân thì chết dở, thành thử rốt cuộc chỉ im lặng.
Kazuma ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài qua cửa xe. Đã hai năm rồi anh mới lại về đây. Lần cuối cùng anh vác mặt về quê là để dự đám giỗ của một người họ hàng. Lần đó, bà con cô bác trong họ đã trách móc anh khá gay gắt về chuyện anh cứ ở rịt trên Tokyo không chịu về. Đặc biệt, họ còn chất vấn xem anh tính thế nào khi bố mình về già. Trước những câu hỏi đấy, chính ông Tatsuro đã đáp trả họ rằng, “Chuyện đó thì đâu khắc có đó, cứ để kệ chúng tôi.” Mấy người bà con nghe vậy liền tỏ vẻ bất mãn, “Chúng tôi lo cho anh nên mới nói mà.”
Kazuma không nhận được bất cứ liên lạc nào từ những người họ hàng đó. Theo lời Horibe, ông Tatsuro cũng viết thư cho họ. Không rõ nội dung như thế nào, song Kazuma có thể hình dung được đại khái. Có lẽ bố anh đã khẩn khoản xin lỗi vì vụ án lần này gây ra nhiều phiền toái cho họ, và rằng họ cứ việc cắt đứt quan hệ họ hàng với ông. Tóm lại, chắc chắn nội dung cũng na ná bức thư Kazuma nhận được.
Ở vùng Mikawa thuộc tỉnh Aichi này, nhiều gia đình duy trì mối quan hệ họ hàng vô cùng khăng khít. Gia đình Kuraki cũng không phải ngoại lệ, họ hàng thường xuyên tụ tập, không dịp này thì dịp nọ. Trước khi lên Tokyo, Kazuma cũng thường xuyên bị bắt phải tham gia những buổi tụ tập đó.
Dù ông Tatsuro đã gửi thư cho họ thật nhưng đâu có nghĩa con trai ông có thể làm bộ mặt như không hay biết gì. Đáng lẽ anh sẽ phải gõ cửa từng nhà để cúi đầu xin lỗi. Ngặt nỗi, lúc này Kazuma không lấy đâu ra động lực để làm việc đó.
Bởi chuyến về quê lần này của anh nhằm một mục đích khác. Anh muốn tìm hiểu kỹ hơn về bố mình. Đặc biệt, anh muốn biết quá khứ của bố.
Trong vụ án lần này, hầu như không có điểm nào Kazuma có thể lý giải được. Cả sự thật rằng bố anh đã sát hại một luật sư sống ở Tokyo lẫn vụ án mạng xảy ra năm 1984 được coi là động cơ của vụ án lần này đều như sét đánh ngang tại đối với anh, thú thực giờ đây Kazuma vẫn chưa thể chấp nhận được.
Cho đến tận bây giờ, ký ức về bố trong những ngày tháng ấu thơ của Kazuma vẫn còn rất tươi mới. Ông là một người thật thà, hiền lành, biết cách quan tâm tới người khác. Đối với gia đình, ông cũng tỏ ra là người đáng tin cậy. Lẽ nào bên dưới bộ mặt ấy lại che giấu một bộ mặt khác, bộ mặt của kẻ sát nhân ư?
Thật ngớ ngẩn, chắc chắn phải có nhầm lẫn gì đó… Kazuma không thể nào xua tan ý nghĩ ấy khỏi đầu mình.
Song có vẻ như ông Tatsuro thật sự có liên quan đến “Vụ án mạng tại văn phòng tài chính trước ga Higashi-Okazaki.” Bài báo đăng trên tờ Chuyện thế gian có đề cập đến việc ông Tatsuro đã trả lời thẩm vấn của cảnh sát với tư cách là người phát hiện thi thể. Hình như chuyện đó là do một đồng nghiệp cũ của ông Tatsuro kể cho nhà báo nên không thể là bịa đặt được.
Nếu ông Tatsuro thật sự là hung thủ, vậy tại sao hồi đó ông không bị bắt? Nói đến người phát hiện thi thể, chẳng phải trong các tiểu thuyết trinh thám hay những bộ phim ly kỳ, bí ẩn, họ chính là đối tượng đáng nghi nhất sao? Bản thân ông Tatsuro khai rằng có lẽ cảnh sát đã không tìm ra bằng chứng mang tính quyết định đến mức có thể coi ông là nghi phạm, song Kazuma không nghĩ cảnh sát Nhật Bản lại dễ dàng từ bỏ mối nghi ngờ của họ như vậy. Bằng không án chưa phá được sẽ chất cao như núi mất.
Quả nhiên có điều gì đó rất lạ. Càng nghĩ Kazuma càng có cảm giác những gì bố anh nói không phải là sự thật.
Đột nhiên anh hồi tưởng lại một câu nói đã in hằn trong tâm trí.
“Tôi cũng nghĩ bố anh đang nói dối. Bố tôi không phải người như vậy.”
Con gái ông Shiraishi Kensuke đã nói như thế lúc họ chia tay.
Người như vậy là sao nhỉ? Xét từ mạch câu chuyện, nghe như cô ấy đang bất mãn về hình ảnh con người ông Shiraishi Kensuke xuất hiện trong lời khai của bố anh.
Nói vậy nhưng trong biên bản lời khai, rõ ràng không có câu nào tỏ ý khinh miệt nhân cách của ông ấy. Trái lại theo những gì Kazuma đọc được, anh còn có ấn tượng ông ấy là một người tốt bụng, lương thiện và có tinh thần chính nghĩa vô cùng mạnh mẽ. Nếu thế, hay là cô ấy cảm thấy khó hiểu về chính những lời nói, hành động của ông Shiraishi Kensuke được viết trong biên bản lời khai?
Tóm lại, trong đó viết ông Shiraishi Kensuke đã dồn ép đối phương – người từng thoát tội giết người nhờ thời hiệu truy tố – khuyên ông ta nếu thật sự muốn chuộc tội thì nên nói ra chân tướng sự việc, và phải chăng cô gái kia muốn nói rằng bố tôi sẽ không làm như vậy, ông ấy không phải người như thế?
Đến tận lúc này Kazuma mới nhận ra một điều hiển nhiên, rằng trong các vụ án giết người, gia đình nạn nhân hẳn phải đau đớn lắm. Bản thân việc người thân yêu của họ bị giết chết đã là một sự thật quá đỗi ngang trái nên chí ít họ cũng mong nó xuất phát từ một động cơ có thể lý giải được. Nếu khi đọc lời khai của hung thủ, cảm thấy có chút gì vướng mắc, đương nhiên họ sẽ muốn tìm mọi cách để làm sáng tỏ. Vốn dĩ phiên tòa là nơi để mọi người làm điều đó, nhưng cứ đà này mọi chuyện sẽ được định đoạt và kết thúc dựa trên tiền đề rằng lời khai của ông Tatsuro đều là sự thật. Có lẽ con gái ông Shiraishi đang cảm thấy vô cùng bức bách về điều đó.
Nhớ lại khuôn mặt cô gái ấy, một cảm giác kỳ lạ bủa vây lấy Kazuma. Con trai của hung thủ và con gái của nạn nhân, mặc dù bị đặt vào tình thế hoàn toàn trái ngược nhau song chẳng phải cả hai đều đang tìm kiếm cùng một thứ hay sao? Dĩ nhiên, nếu biết Kazuma đang cảm thấy như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ vô cùng phẫn nộ… Trong lúc Kazuma miên man với những dòng suy nghĩ, chiếc taxi đã tới nơi. Trước khi xuống xe, anh đeo vì khẩu trang vào. Bởi chắc gì trên đường anh sẽ không tình cờ gặp người quen. Rất nhiều bạn học thời cấp một, cấp hai của anh vẫn đang sống ở đây. Thật may đang là mùa đông. Chứ mùa hè mà đeo khẩu trang thì hẳn là sẽ nổi bật lắm. Lúc này anh lại thấy biết ơn dịch cúm mùa.
Xuống taxi, Kazuma thận trọng nhìn xung quanh, rồi đi về phía nhà mình. Rõ ràng đây là quê nhà đầy thân thương của anh, vậy mà tâm trạng của anh hiện giờ hệt như một tên gián điệp đang lẻn vào vùng địch vậy.
Ở vùng này, mọi người mặc định di chuyển bằng ô tô, nên người đi bộ ít hơn hẳn so với Tokyo. Nhưng không có nghĩa là không có ai, thành ra Kazuma không thể lơ là được. Mỗi lần có người đi về phía mình là anh lại vờ đưa tay lên hất tóc để che mặt.
Chuyến về quê hôm nay, Kazuma đã gọi điện báo trước cho Horibe. Anh giải thích rằng anh lo không biết ngôi nhà ở quê ra sao khi vắng chủ. Song cũng giống lần Kazuma nhờ Horibe chỉ cho hiện trường vụ án, phản ứng của vị luật sư không tích cực lắm.
“Đó là nhà anh mà, tôi nào có quyền bảo anh đừng về. Tôi cũng hiểu anh lo cho ngôi nhà vắng chủ. Nhưng anh nên chuẩn bị sẵn tinh thần, chắc chắn sẽ không thu được gì mấy đâu. Ý tôi là…”
Theo lời Horibe thì hình như cảnh sát cũng đã khám xét ngôi nhà này. Rồi tịch thu các loại giấy tờ, danh bạ, hòng xác minh lời khai của ông Tatsuro.
“Có vẻ bên công tố không tìm thấy thứ gì có thể nộp lên tòa làm bằng chứng, nên chuyện đó không thành vấn đề. Nhưng tôi dám chắc hàng xóm láng giềng nhà anh đã biết về vụ án lần này. Vì thế nếu anh về, sẽ có những kẻ tìm cách soi mói những chuyện hết sức kỳ quặc. Kiểu như gia đình anh đã bêu xấu hình ảnh của thị trấn, chẳng hạn thế.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chuẩn bị tinh thần.”
“Tốt nhất là đừng để ai phát hiện ra. Hãy âm thầm kiểm tra xem nhà cửa thế nào, đừng để ai bắt gặp, rồi bình an vô sự trở về Tokyo.”
“Cảm ơn anh,” miệng Kazuma nói cảm ơn mà lòng rối bời. Mỗi lần bàn bạc chuyện gì với luật sư, y như rằng anh ta lại nhắc nhở anh đừng làm chuyện gì thừa thãi, đừng gây sự chú ý, phải giấu mình đi.
Kazuma sắp về đến nhà. Cảm giác căng thẳng càng dâng cao. Anh vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh. Lát sau, đúng vào lúc vừa đến trước cửa nhà, anh bỗng nghe đâu đó có tiếng người đang nói chuyện. Thế là anh lập tức đi quá cả nhà mình.
Đến chỗ ngoặt tiếp theo, Kazuma bèn vòng ngược trở lại, đi về phía căn nhà. Kiểm tra thấy ngoài đường không có ai, anh liền nhanh chân chạy vào hiên nhà, tra khóa vào ổ. Tiếng mở khóa nghe đánh cạch một cái, to đến bất thường. Kazuma mở cửa ra, lách người vào trong. Sau khi đóng cửa lại và chốt khóa, anh mới dám thở phào. Lần đầu tiên trong đời Kazuma có chuyến về quê căng thẳng đến như thế này.
Đợi đến khi trống ngực thôi dồn dập, Kazuma mới cởi giày ra, bước lên nhà.
Giờ đây khi đã trưởng thành, ngắm nhìn ngôi nhà nơi mình từng gắn bó mười mấy năm trời, Kazuma bỗng cảm thấy nó nhỏ bé hơn so với trong ký ức. Hóa ra hành lang chỉ hẹp thế này thôi sao? Anh tưởng như mình vừa có phát hiện đầy mới mẻ vậy.
Kazuma bước vào phòng khách, nhìn ngắm cả căn phòng. Một thứ mùi giống như mùi nhang thấm đẫm căn nhà, làm dấy lên trong lòng Kazuma nỗi buồn đau ghê gớm. Anh có cảm tưởng như thể ngôi nhà từng cho mình cả một thời thơ ấu hạnh phúc nay đã hóa một bãi phế tích hoang tàn.
Kazuma lại gần chiếc tủ búp-phê đặt cạnh tường. Tủ gồm ngăn giữa lắp cửa kính, ngăn trên lắp cửa lùa nhỏ còn ngăn dưới lắp cửa lùa lớn kèm theo một ngăn kéo.
Bên trong ngăn tủ kính xếp bát và ấm trà, cảnh tượng vẫn không thay đổi suốt từ hồi Kazuma còn nhỏ. Anh nhớ ông Tatsuro từng tỉ tê là dạo gần đây ông toàn dùng trà đóng chai nên không còn pha trà bằng ấm nữa.
Kazuma thử kéo cánh cửa lùa ở ngăn trên ra, thấy bên trong xếp kín mít nào hộp đựng trà, hồng trà túi lọc, hũ đựng mứt… Anh nhấc thử hũ mứt lên, thấy nắp chưa mở và hạn thì đã hết từ hơn chục năm trước. Xem ra trà Nhật và trà túi lọc cũng chịu chung số phận.
Kéo cửa lùa ở ngăn dưới ra, Kazuma thấy bên trong xếp sổ sách và các bìa đựng tài liệu. Anh thử rút một cuốn sổ ra, hóa ra là sổ chi tiêu gia đình hồi xưa. Bút tích chắc chắn là của mẹ anh. Kazuma không rõ mục đích của bà khi giữ lại đống sổ chi tiêu hết năm này qua năm khác, không nỡ vứt là gì, song có lẽ đối với bà, chúng giống như những cuốn nhật ký vậy.
Bên trong bìa đựng tài liệu là những mẩu giấy ghi công thức nấu ăn được cắt ra từ tạp chí.
Tóm lại, những thứ được cất giữ trong chiếc tủ búp-phê này đều là kỷ vật của mẹ anh chứ không phải của ông Tatsuro. Chắc hẳn đội cảnh sát đến khám xét nhà anh đã chưng hửng lắm.
Có điều, lúc cất bìa đựng tài liệu về chỗ cũ, Kazuma sửng sốt khi thấy một cái gáy sách dày cộp được nhét tít trong cùng. Nó khiến anh nghĩ lại, thì ra trong này không chỉ toàn kỷ vật của mẹ.
Đó là một cuốn album ảnh. Không phải loại đơn giản mà là loại có bìa được thiết kế rất cầu kỳ. Kazuma nhớ hồi nhỏ anh từng mở nó ra xem nhưng đến một độ tuổi nào đó thì anh không còn ngó ngàng tới nó nữa. Bởi khi đấy cả gia đình không còn chụp ảnh kỷ niệm với nhau nữa.
Kazuma chậm rãi lật trang bìa. Trang đầu tiên dán ảnh cưới của bố mẹ anh. Ông Tatsuro trong bộ lễ phục dành cho nam giới đang đứng, ngồi bên cạnh là mẹ anh với mái tóc được búi theo kiểu truyền thống.
Mẹ anh tên là Chisato. Nghe nói khi đó bố mẹ anh là đồng nghiệp cùng công ty.
Trong ảnh, hai người đều trẻ măng. Có điều bức ảnh đã bạc màu đi nhiều. Ngay bên cạnh có đề ngày tháng, khoảng hai năm trước khi Kazuma chào đời.
Trang tiếp theo cũng dán mấy tấm ảnh chụp chung của hai người. Có vẻ như chúng được chụp ở địa điểm du lịch. Sau lưng họ là sợi dây thừng shimenawa khổng lồ. Bên cạnh bức ảnh có ghi dòng chữ nhỏ Chụp tại đền Izumo Taisha.
Kazuma nhớ đã từng nghe bố mẹ kể lại rằng trong chuyến đi hưởng tuần trăng mật, họ đã đến thăm ngôi đền Izumo Taisha. Lịch sử của nhà Kuraki bắt nguồn từ đó chăng.
Bức ảnh dán ở trang tiếp theo là ảnh chụp một em bé trần truồng, nằm ngủ trên tấm nệm. Dĩ nhiên đó chính là Kazuma. Đối với gia đình Kuraki, sự kiện lớn tiếp theo sau chuyến trăng mật chính là sự chào đời của cậu con trai đầu lòng.
Sau đó là một loạt những bức ảnh chụp ba người. Có thể thấy họ đã dẫn cậu con trai đi khắp đó đây. Xuống biển, lên rừng, ra công viên…
Có một bức ảnh Giáng sinh. Kazuma trong bộ trang phục ông già Noel ngồi giữa bố và mẹ, ba người cùng nhìn vào ống kính, mỉm cười thật tươi. Trên góc bức ảnh có in ngày chụp là ngày 24 tháng Mười hai năm 1984.
Năm 1984… Đó chính là năm xảy ra “Vụ án mạng tại văn phòng tài chính trước ga Higashi-Okazaki.”
Kazuma chăm chú nhìn bức ảnh. Ông Tatsuro đội chiếc mũ mô phỏng cặp sừng của một chú tuần lộc. Trên gương mặt tươi vui ấy, Kazuka không mảy may thấy bóng dáng của một tên sát nhân.
Kazuma lật những trang tiếp theo. Anh dừng tay lại khi thấy một bức ảnh tập thể nom là lạ. Trong bức ảnh lấy chính ngôi nhà này làm hậu cảnh, ngoài ba người nhà anh ra còn có khoảng mười người đàn ông khác nữa. Bức ảnh đề ngày 22 tháng Năm năm 1988, bên cạnh là dòng chữ được viết đậm nét “Chuyển đến ngôi nhà riêng mơ ước!”
À phải rồi, Kazuma hiểu ra. Chuyển nhà là một trong những ký ức xa xôi nhất mà anh còn nhớ. Cảnh tượng những người đàn ông trai tráng lần lượt khuân vác đồ đạc từ xe tải vào nhà vẫn còn in hằn trong tâm trí anh. Anh cứ ngỡ họ là nhân viên của bên dịch vụ chuyển nhà nhưng hóa ra không phải. Những người có mặt trong bức ảnh này hình như đều là đồng nghiệp của ông Tatsuro. Hồi ông Tatsuro còn đi làm, có lần ông phải ra ngoài vào ngày Chủ nhật, ông bảo mình đi phụ giúp cậu em làm cùng công ty chuyển nhà. Hình như hồi đó người ta có tập tục như vậy. Có lẽ hoạt động ấy giúp tăng tinh thần đoàn kết ở nơi làm việc.
Sau đó vẫn còn một vài bức ảnh chụp gia đình nữa, nhưng lễ khai giảng năm Kazuma lên lớp Một đã trở thành cột mốc đánh dấu cho việc những bức ảnh có mặt bố mẹ anh bắt đầu ít hẳn đi. Chỉ còn toàn những bức ảnh liên quan đến trường học như ảnh dã ngoại, hội thao, hoạt động ngoại khóa… Thi thoảng cũng có ảnh chụp cùng bố mẹ nhân dịp đi tắm biển hoặc đi lễ chùa đầu năm, nhưng đứng cạnh Kazuma hầu như luôn là mẹ anh, bà Chisato. Có vẻ ông Tatsuro chuyên giữ chân phó nháy.
Kazuma gấp cuốn album lại, cất vào tủ. Đó đều là những bức ảnh đong đầy kỷ niệm, vậy mà trong lúc ngắm nhìn chúng, một cảm giác trống rỗng bủa vây lấy anh. Vả lại, giờ không phải lúc để anh đắm chìm trong những kỷ niệm của bản thân. Anh về đây là để tìm hiểu quá khứ của ông Tatsuro.
Nói thì nói vậy nhưng Kazuma biết phải tìm thứ gì để có thể hiểu thêm về ông Tatsuro của hơn ba mươi năm trước đây? Tiện nhất là xem nhật ký nhưng anh chưa từng nghe bố nhắc gì đến chuyện viết nhật ký cả. Chưa kể, nếu tồn tại những thứ như thế thật, chẳng phải cảnh sát đã mang đi hết rồi sao.
Kazuma định trước mắt cứ thử tìm những thứ cũ kỹ xem sao. Những thứ có thể giúp anh hiểu rõ hơn về chuyện của ba mươi năm trước, rằng bố anh đã nghĩ những gì, đã sống những ngày tháng ra sao. Biết đâu trong nhà vẫn còn sót lại thứ gì đó không có giá trị với cảnh sát nhưng lại có ý nghĩa với người thân.
Kazuma quyết định ra khỏi phòng khách và di chuyển sang một căn phòng khác. Trước đây nó vốn là phòng tiếp khách nhưng kể từ sau khi bà Chisato qua đời, ông Tatsuro chủ yếu sử dụng căn phòng này. Vốn dĩ phòng ngủ của bố mẹ anh ở trên tầng hai, nhưng việc đi lên đi xuống cầu thang khá phiền phức, vả lại nhà Kazuma cũng hiếm khi có khách khứa đến ngủ lại, thành thử sau khi vợ mất, ông Tatsuro đã lấy đó làm cái cớ để trưng dụng căn phòng này làm phòng riêng của mình. Phòng của Kazuma cũng ở trên tầng hai nhưng anh không rõ hiện nó ra sao. Có lẽ ông Tatsuro cũng giúp anh thông khí cho căn phòng nhưng xem chừng trong phòng vẫn bày bừa y nguyên như lần cuối cùng Kazuma rời khỏi đó.
Kazuma mở cửa phòng, bật công tắc đèn huỳnh quang lên, trước khi bước chân vào, anh xác nhận lại tình trạng bên trong. Nhìn qua, không thấy có dấu hiệu bị khám xét. Trái lại, anh còn có ấn tượng là căn phòng được sắp xếp rất ngăn nắp. Trên chiếu tatami chỉ có độc một chiếc bàn thấp và mấy cái đệm ngồi. Trên bàn cũng không có thứ gì ngoài chiếc đèn học. Kazuma đưa mắt nhìn lên giá sách, song không có vẻ gì là sách bị vơi đi. Mở chiếc tủ ở bên cạnh ra, anh thấy những bộ quần áo được gấp gọn gàng, xếp ngay ngắn.
Duy chỉ có một chiếc ngăn kéo có dấu hiệu bất thường, đồ đạc bên trong hầu như đã biến mất hết. Kazuma lục lại ký ức, liền nhớ ra trong này ngoài các loại giấy tờ còn có cả sổ tiết kiệm. Xem ra cảnh sát đã tịch thu hết rồi. Hồ sơ giấy tờ là để xác nhận các mối quan hệ còn sổ ngân hàng là để kiểm tra xem có giao dịch nào đáng ngờ không.
Ngoài ra còn có hai ngăn kéo khác nữa, rõ ràng đồ đạc cất trong hai ngăn kéo ấy đều đã vơi đi. Ngặt nỗi Kazuma không đoán ra trong đó từng cất thứ gì.
Dưới đáy ngăn kéo còn sót lại một chiếc phong bì màu nâu, cỡ lớn. Nó khá dày. Có vẻ như bên trong đựng các loại giấy tờ cũ.
Kazuma bèn ngồi xuống đệm, mở những giấy tờ đó trên mặt bàn. Giấy tờ gồm bản sao sổ hộ khẩu, giấy chứng nhận quyền sử dụng đất. Nhắc mới nhớ trong bức thư ông Tatsuro gửi cho Kazuma cũng có nhắc đến những thứ này. Ông còn viết anh cứ việc xử lý ngôi nhà theo ý muốn.
Ngoài ra còn có sổ tiết kiệm gửi tiền ở công ty đã qua sử dụng, rồi thì hợp đồng cho vay. Ông Tatsuro từng kể với Kazuma là ông đã vay tiền công ty để mua ngôi nhà này. Lãi suất thấp hơn vay ngân hàng rất nhiều. Ông còn nói chính vì thế mà ông tuyệt đối không thể nghỉ việc cho đến khi trả hết nợ.
Kazuma không khỏi sửng sốt. Anh nhớ lại chi tiết “Vụ án mạng tại văn phòng tài chính trước ga Higashi-Okazaki.” Động cơ gây án được cho là vì ông Tatsuro không muốn để công ty biết chuyện mình đã gây tai nạn giao thông.
“Nếu thôi việc, mình sẽ không thể vay tiền để mua nhà nữa…” Liệu có phải lúc cầm con dao trên tay, ý nghĩ đó đã vụt qua tâm trí ông Tatsuro hay không?
Những tưởng tượng không mấy vui vẻ đó càng khiến tâm trạng Kazuma trở nên nặng nề, anh bèn đặt cuốn sổ ngân hàng đang cầm trên tay xuống bàn. Đúng lúc đó, chuông đàm thoại trong nhà bỗng đổ chuông. Vì quá bất ngờ, Kazuma bất giác nhổm dậy.
Không biết ai lại đến vào lúc này… Kazuma ra khỏi phòng, hoàn toàn không đoán biết được điều gì. Ống nghe được lắp ở một vài vị trí. Gần nhất là ở hành lang. Kazuma nhấc ống nghe lên, hỏi “Alo, ai đấy ạ?”
“Tôi đến giao hàng,” giọng một người đàn ông đáp.
“Hả… À, vậy ư?”
Vừa đặt ống nghe xuống, Kazuma vừa nghiêng đầu khó hiểu. Không biết ai gửi và gửi cái gì đây. Chẳng lẽ họ không biết hiện giờ không còn ai sống trong ngôi nhà này nữa sao.
Kazuma đi ra ngoài, trước khi mở cửa, anh nhòm thử qua mắt mèo. Đứng bên ngoài là một người đàn ông mặc áo khoác của bên dịch vụ giao hàng. Kazuma bèn tháo chốt, mở cửa ra.
“Anh là Kuraki phải không?” Người đàn ông hỏi.
“Đúng rồi.”
“Tên anh là gì ạ?”
“Kazuma…”
Ngay lập tức, người đàn ông liền gật đầu, chạm tay lên tai trái. Kazuma thấy ở đó có nhét tai nghe.
Người đàn ông lấy thứ gì đó ra khỏi túi áo khoác.
“Tôi là người của cảnh sát. Tôi nhận được tin báo có kẻ đáng ngờ đột nhập vào ngôi nhà này nên đến để kiểm tra.”
Thứ anh ta đang cầm là sổ tay cảnh sát. Sau khi nhanh tay cất lại vào túi, anh ta ngoái ra đằng sau, giơ một tay lên.
Ngoài cổng có một chiếc xe wagon đang đỗ. Hai người đàn ông xuất hiện từ sau xe. Một người là cảnh sát mặc đồng phục, người còn lại là một ông lão khoác chiếc áo rét có mũ trùm đầu. Nhìn khuôn mặt đó, Kazuma không khỏi giật mình. Đó là người anh biết rõ từ ngày xưa. Ông ta tên là Yoshiyama, hàng xóm nhà anh.
“Anh Kuraki này,” viên cảnh sát trong bộ đồ của nhân viên giao hàng gọi. “Anh có thể không trả lời chúng tôi cũng được, nhưng nếu không phiền liệu anh có thể cho chúng tôi biết anh đang làm gì trong ngôi nhà này không?”
“Làm gì ư, tôi có làm gì đâu. Tôi chỉ về xem nhà cửa thế nào thôi. Vì bố tôi đi vắng suốt thời gian qua mà.”
“Ra vậy,” viên cảnh sát hết nhìn Kazuma lại nhìn về phía lối ra vào, đoạn anh ta đứng thẳng lưng lên, nói, “Chúng tôi đã xác nhận không có gì bất thường, vậy xin phép anh.”
“À, vâng.”
“Tôi xin phép,” nói đoạn viên cảnh sát vội vã đi ra cổng, leo lên chiếc wagon. Chiếc xe vừa lăn bánh, viên cảnh sát mặc đồng phục cũng trèo lên xe đạp, đi mất. Chỉ còn lại ông Yoshiyama. Nom ông ta có vẻ khó xử.
Kazuma bèn xỏ chân vào đôi xăng-đan của ông Tatsuro, đi ra ngoài.
“Đã lâu không gặp bác ạ,” Kazuma chào ông Yoshiyama.
“Ừm, bác bảo này,” ông Yoshiyama sờ tay lên mái đầu đã thưa tóc. “Lúc nãy ở trong vườn bác nghe thấy tiếng động. Tiếng cửa đóng sầm một cái. Thấy như tiếng động đó phát ra từ nhà cháu, bác mới bụng bảo dạ sao kỳ lạ thế. Thì cháu xem, rõ ràng nhà cháu làm gì có ai? Sau đó bác nhìn kỹ, phát hiện nhà cháu đang bật đèn. Nghĩ bụng hay là kẻ lạ lẻn vào nhà cháu nên bác mới báo cảnh sát. Khổ ghê, xin lỗi cháu nhé. Tại bác chẳng nghĩ gì là cháu về đây cả.”
“Bác đã đứng sau chiếc xe wagon cùng cảnh sát phải không ạ?”
“Đúng thế. Họ dặn bác nếu thấy người ra khỏi nhà là người quen thì nói cho họ biết. Thế nên lúc biết đó là cháu, bác đã nói với anh cảnh sát.”
Xem ra viên cảnh sát nọ đã nhận được thông tin qua tín hiệu không dây.
Một lần nữa, Kazuma ý thức được hoàn cảnh hiện tại của bố con anh. Xem ra ngay cả với cảnh sát tỉnh Aichi, nhà Kuraki cũng được xếp vào diện đặc biệt. Chính vì thế, chỉ cần có người báo tin, dù là chuyện nhỏ nhặt, họ cũng lao tới ngay. Họ cất công cải trang thành người giao hàng chắc là để đề phòng, sợ nếu tự xưng là cảnh sát khiến kẻ tình nghi bỏ chạy thì hỏng chuyện. Có lẽ vẫn còn vài cảnh sát khác ngồi trong chiếc wagon đó.
“Thật sự xin lỗi cháu vì đã chuyện bé xé ra to,” ông Yoshiyama giơ một tay trước mặt.
“Không sao ạ, chính cháu mới là người phải xin lỗi bác, vì chuyện của bố cháu mà làm phiền đến hàng xóm xung quanh.”
“Chẳng biết có phiền hay không, nhưng bác thấy bất ngờ khủng khiếp.”
Một chiếc ô tô chạy ngang qua. Kazuma có cảm giác người đàn ông ngồi ở ghế lái vừa liếc nhìn về phía hai người.
“Đứng nói chuyện thế này cũng kỳ, hay cháu vào nhà bác đi? Vào uống chén trà.”
“Dạ, nhưng mà…”
“Không phải ngại. Đằng nào cũng có ai đâu. Nào, vào đi,” theo lời mời mọc, Kazuma đành bước vào nhà hàng xóm.
Trong phòng khách pha trộn phong cách Nhật Bản và châu Âu, Kazuma ngồi đối diện ông Yoshiyama bên chiếc bàn mặt kính.
“Thật ra đến giờ bác vẫn không thể tin nổi. Ông Kura mà lại đi giết người…” vừa pha trà Nhật bằng chiếc ấm nhỏ, ông Yoshiyama vừa nói.
“Dạo gần đây bác vẫn qua lại với bố cháu chứ ạ?
“Vẫn chứ. Từ khi vợ bác đi làm thêm, ban ngày bác cũng chỉ có một thân một mình. Bác với bố cháu thường rủ nhau đến mấy buổi tụ tập của tổ dân phố mà.”
“Được bác chiếu cố như vậy mà bố cháu lại gây ra chuyện lần này, cháu thật lòng xin lỗi bác,” Kazuma đặt hai tay lên bàn, cúi đầu.
“Ừm,” ông Yoshiyama ậm ừ. “Sao cháu lại phải xin lỗi bác chứ. Đừng làm vậy. Cháu ngẩng mặt lên đi. Nào, uống trà đi.”
Thấy ông Yoshiyama chìa tách trà về phía mình, Kazuma bèn ngẩng đầu lên.
“Vừa nãy bác cũng nói rồi đấy, bác thật không thể tin nổi. Ông Kura ấy mà. Sao ông ấy lại làm thế chứ. Đã vậy ông ấy còn là hung thủ thật sự trong vụ án mạng từ hơn ba mươi năm trước nữa… Nghe cứ như chuyện của người khác ấy.”
Kazuma đột nhiên nghĩ ra một chuyện.
“Cháu nhớ không nhầm thì bác làm cùng nhà máy với bố cháu đúng không ạ?”
“Đúng rồi, tuy khác bộ phận nhưng cả hai đều làm ở nhà máy Anjo. Ông Kura làm ở Phòng kỹ thuật sản xuất, còn bác làm bên Dây chuyền sản xuất. Bọn bác thường chơi bài trong giờ nghỉ trưa.”
“Hồi đó bố cháu có biểu hiện gì lạ không ạ? Nếu bố cháu thật sự đã giết người, cháu không nghĩ ông ấy hoàn toàn không có sự thay đổi nào.”
“Chà, chuyện đó…” ông Yoshiyama nhăn mặt, nghiêng đầu ngẫm nghĩ. “Quả thực chuyện xưa như vậy rồi, bác chỉ có thể nói là bác không nhớ rõ nữa.”
“Bác nói cũng phải…”
“Có điều,” ông Yoshiyama nói. “Không nhớ cũng có nghĩa là không có chuyện gì để lại ấn tượng đối với bác cả. Chắc ông Kura vẫn cư xử như bình thường thôi.”
“Bác không nghe bố cháu nhắc gì đến vụ án ở Higashi-Okazaki ạ? Chẳng hạn như chuyện bố cháu bị cảnh sát thẩm vấn vì là người đầu tiên phát hiện ra thi thể nạn nhân ấy ạ.”
“Chuyện đó thì bác có nhớ mang máng. Nhưng có phải nghe từ chính miệng ông Kura hay không thì bác quên mất rồi. Tóm lại, bác không có ấn tượng gì sâu sắc lắm.”
Lời ông Yoshiyama nói nghe rất thỏa đáng. Có lẽ đúng là ngay sau khi vụ án xảy ra, ông Tatsuro không có thay đổi nào đáng chú ý. Nhưng Kazuma cũng hoàn toàn hiểu điều đó không thể trở thành bằng chứng cho thấy bố anh không phải hung thủ.
“Kìa, cháu uống trà đi. Kẻo nguội mất bây giờ.”
“Cháu cảm ơn bác. Cháu mời bác ạ.”
Kazuma với tay lấy tách trà. Cảm nhận được tách trà ấm cũng chính là sự quan tâm mà ông Yoshiyama dành cho mình, anh thấy vui biết mấy. Bởi anh đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị đối xử lạnh nhạt.
“Cháu tính sao với ngôi nhà?” Yoshiyama hỏi. “Chắc cháu không định về đây sống đâu, phỏng?”
“Vâng, chuyện đó thì khó ạ. Chắc cháu sẽ bán nó đi. Mặc dù cũng không biết liệu có bán được không nữa.”
“Vậy à. Buồn thật. Phải có duyên lắm hai nhà mới được làm hàng xóm láng giềng với nhau, vậy mà… Có khi cháu cũng nghe rồi, hồi đó chính bác nói cho bố cháu biết mảnh đất gần nhà bác được phân lô để bán đấy.”
“Ôi, thật vậy à bác.”
“Phần lớn đất đai ở đây được phân lô bán nền bởi một công ty buôn bán nhà đất có liên kết với công ty mẹ của bọn bác ngày đó. Vì là công ty liên kết nên bọn bác được mua với giá ưu đãi. Thế nên mới có nhiều người làm cùng công ty bác và bố cháu sống ở đây đấy.”
“Cháu cũng từng nghe chuyện đó rồi ạ.”
Ông Tatsuro từng kể chỉ cần đến buổi họp tổ dân phố là thế nào cũng gặp vài người làm cùng công ty.
“Cháu định bán hả. Thế thì tiếc quá. Nhưng đành vậy chứ biết làm sao. Phải rồi. Bác vẫn còn nhớ rõ cái ngày nhà cháu chuyển đến đây. Hồi đó bố mẹ cháu cũng nhờ bác giúp một tay mà.”
“Thế ạ. Cháu xin lỗi bác, cháu lại chẳng nhớ gì cả.”
Kazuma thầm nghĩ có lẽ trong bức ảnh anh vừa xem khi nãy cũng có mặt ông Yoshiyama không chừng.
“Cũng dễ hiểu mà. Khi đó cháu còn bé tí. À đúng rồi, dạo đó ông Kura còn cho bác ăn mì soba hai bữa liền,” ánh mắt ông Yoshiyama nhìn xa xăm.
“Hai bữa liền? Ăn mì soba ấy ạ?”
“Ừ, món mì soba mừng tân gia ấy.”
“Sao lại ăn mì hai bữa liền hả bác?”
“À, chuyện là thế này, đúng vào ngày bố mẹ cháu định chuyển nhà thì trời lại mưa. Khổ nỗi Chủ nhật tuần kế tiếp lại là ngày đại hung, thành thử ông Kura quyết định thôi thì cứ làm, để lấy ngày, thế là giữa lúc mưa tầm tã, ông ấy chở mấy thùng carton về nhà mới. Hôm đấy bố cháu gọi người ta giao mì soba đến, hai bọn bác ngồi ăn với nhau. Đến Chủ nhật tuần sau đó, bố mẹ cháu chính thức chuyển về nhà mới, lúc đấy mới chính thức chia mì soba mừng tân gia cho hàng xóm láng giềng. Bác cũng có suất trong đó, thành ra bác được bố cháu chiêu đãi mì soba hai bữa liền.”
“À, hóa ra là vậy ạ…”
Kazuma lại nghĩ đến bức ảnh tập thể chụp hôm chuyển nhà. Xem ra lúc đầu bố mẹ anh dự định chuyển nhà sớm hơn một tuần.
Ơ, lẽ nào…
Đột nhiên tim đập thình thịch, Kazuma bèn áp tay lên ngực. Bởi anh vừa phát hiện một chuyện ngoài sức tưởng tượng. Hay anh nhớ nhầm nhỉ?
“Ơ, cháu sao thế?” Yoshiyama tỏ vẻ nghi hoặc.
“À không, không có gì ạ. Thôi cháu xin phép ạ. Cảm ơn bác về tách trà ạ.”
“Thế à. Ừm, bác cũng chẳng biết phải nói như thế nào nữa, vững vàng lên nhé. Cháu nhớ giữ gìn sức khỏe. Bê tha bệ rạc là không có được đâu đấy.”
“Cháu cảm ơn bác. Cháu vẫn ổn ạ.”
Kazuma đứng dậy, cúi chào rồi đi ra cửa. Mặc dù rất cảm kích trước tấm thịnh tình của ông Yoshiyama, song lúc này có một chuyện anh cần phải xác nhận càng sớm càng tốt.
Kazuma về nhà, lao vào phòng khách. Anh mở tủ búp-phê, lôi cuốn album ảnh ra. Sau đó, anh mở trang có bức ảnh chụp hôm chuyển nhà.
Đúng như anh nghĩ…
Ngày chuyển nhà là ngày 22 tháng Năm. Có điều, nếu theo đúng kế hoạch ban đầu, đáng lẽ nhà anh sẽ chuyển đi sớm hơn một tuần. Tức là vào ngày 15 tháng Năm.
Ngày 15 tháng Năm năm 1984 chính là ngày xảy ra “Vụ án mạng tại văn phòng tài chính trước ga Higashi-Okazaki.”
Không lẽ ông Tatsuro cố tình chọn ngày mình từng ra tay giết người làm ngày chuyển về nhà mới ư?