Chương 29
Xong việc, Mirei về nhà, song tìm cả phòng khách lẫn phòng bếp vẫn không thấy bóng dáng bà Ayako đâu. Nhưng khi bước lên bậc cầu thang, cô bỗng nghe thấy tiếng động. Nó phát ra từ thư phòng của ông Kensuke. Cửa phòng đang để mở. Mirei lại gần, nhòm vào trong. Bà Ayako đang ngồi dưới sàn nhà, nhét đống sách trên giá vào thùng carton.
“Con về rồi ạ,” Mirei cất tiếng chào.
“À, về rồi hả con,” bà Ayako ngoái đầu lại, song không có vẻ gì ngạc nhiên. Xem ra bà đã biết trước là Mirei đã về. “Đợi mẹ một lát nhé. Mẹ đi chuẩn bị bữa tối ngay đây. Mẹ đã nấu sẵn món thịt hầm rồi.”
“Cơm nước cứ từ từ cũng được ạ… Mà mẹ đang dọn dẹp đồ của bố ạ?”
“Ừ, thì…” bà Ayako gãi trán. “Mẹ nghĩ cứ để nguyên như thế này cũng không sao, nhưng mẹ cũng sợ nếu giữ lại, chắc mẹ sẽ chẳng bao giờ dứt bỏ được…”
“Mình không để mãi như thế này được đâu mẹ,” Mirei vào phòng, ngồi lên giường. Cô không nhớ bố mẹ ngủ riêng từ hồi nào. “Đến một lúc nào đó mình cũng phải vứt chúng đi thôi. Đằng nào cũng vậy thì chi bằng làm sớm luôn cho rồi.”
“Con nói phải. Cũng chẳng biết mẹ con mình còn ở ngôi nhà này đến bao giờ,” nói đoạn bà Ayako nhìn lên trần nhà.
Bất ngờ trước câu nói đó, Mirei liền hỏi, “Mẹ nói thế nghĩa là sao? Ý mẹ là có thể chúng ta sẽ rời khỏi căn nhà này ạ?”
“Thì con xem,” vừa nói bà Ayako vừa đứng dậy. “Sớm muộn gì con cũng rời khỏi đây mà. Đến lúc đó, một mình mẹ sống trong căn nhà này chẳng phải quá rộng sao? Chưa kể để duy trì được nó cũng rất vất vả.”
“Chuyện đó thì… con không biết thế nào nữa,” Mirei nói lấp lửng.
Câu chuyện chuyển hướng khiến Mirei bối rối không biết phải đối đáp ra sao. Hiện tại cô chưa có kế hoạch kết hôn. Song cô cũng không định sống độc thân cả đời.
“Vả lại, chúng ta cũng phải tính đến chuyện sau này nữa,” bà Ayako nói giọng trầm ngâm.
“Chuyện sau này nghĩa là sao ạ?”
“Nói thẳng ra là vấn đề kinh tế. Dù sao chúng ta cũng đã mất đi khoản thu nhập của bố con mà.”
“À, phải rồi,” Mirei cũng hạ giọng. Cô đã nghĩ về chuyện này suốt thời gian gần đây.
Nghe nói văn phòng của ông Kensuke đã đóng cửa, các vụ án mà ông đang đảm nhận đã được bàn giao lại cho một số bạn bè của ông trong giới luật sư.
“Mẹ cũng tiết kiệm được ít nhiều nhưng mẹ nghĩ chúng ta phải bớt tiêu xài hoang phí đi. Có khi mẹ con mình nên bán ngôi nhà này, sống giản dị hơn, như vậy cũng tốt cho sau này nữa.”
Vì không nghĩ chính miệng bà Ayako lại đưa ra những ý kiến thực tế như vậy nên Mirei khá ngạc nhiên. Đúng thật là cô có chút xem thường mẹ, nghĩ bà quanh năm chỉ làm nội trợ, làm sao hiểu được sự khốc liệt của xã hội. Song có vẻ mẹ cô cũng biết phân tích tình cảnh hiện tại và nhìn xa trông rộng theo cách riêng của mình.
“Khi nào chuẩn bị xong bữa tối mẹ sẽ gọi nhé,” nói đoạn bà Ayako ra khỏi phòng.
Mirei vẫn ngồi trên giường, lại nhìn khắp căn phòng. Nếu phải tóm gọn trong một câu thì căn phòng này thật ảm đạm. Hầu như không có thứ gì được cho là đồ trang trí. Cùng lắm chỉ có một bức ảnh gia đình đặt trên bàn đọc sách. Đã vậy đó còn là bức ảnh chụp từ nhiều năm trước, trong ảnh Mirei mặc bộ kimono có tay áo dài và rộng.
Mirei bèn đứng lên khỏi giường, ngồi vào ghế, mở ngăn kéo bàn đọc sách ra. Bên trong những thứ như giấy bút, con dấu, thuốc thang… được sắp xếp ngăn nắp.
Ngoài ra còn có rất nhiều loại thẻ. Đa số là thẻ thành viên, trong đó có lẫn cả những tấm thẻ tín dụng mà thường ngày ông Kensuke không dùng tới. Còn có cả phiếu khám bệnh nữa.
Mirei thấy thẻ khám bệnh của một phòng khám nha khoa. Mặt sau tấm thẻ có chỗ để viết ngày giờ. Hình như ở đó ghi sẵn các mốc thời gian theo lịch hẹn của bác sĩ. Nhìn một trong những mốc thời gian được viết ở đó, Mirei như chết lặng. Ở đó ghi “16:00 ngày 31/3.”
Ngày 31 tháng Ba…
Ngày hôm đó có một ý nghĩa đặc biệt. Đó chính là ngày diễn ra trận đấu giữa đội Giants và đội Chunichi trong khuôn khổ giải bóng chày chuyên nghiệp tại sân vận động Tokyo Dome. Theo lời khai của Kuraki Tatsuro, tối hôm đó ông ta đã tới sân vận động Tokyo Dome để xem trận đấu và làm quen được với ông Kensuke ngồi ghế bên cạnh.
Ông Kensuke đã gặp bác sĩ nha khoa trước khi đi xem trận đấu bóng chày chuyên nghiệp ư? Mirei nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
Lúc ăn tối, Mirei đem chuyện này nói với bà Ayako, bà đáp lại ngay lập tức “Chắc hôm đó bố con đi nhổ răng. Bố con chẳng trồng mấy cái răng còn gì? Nhổ một trong số đó đấy. Nói mới nhớ, đợt đấy bố con cũng kể với mẹ.”
“Trận đấu bắt đầu lúc sáu giờ đấy mẹ. Liệu bố con có đi nhổ răng trước đó hai tiếng không ạ?”
“Cũng có gì lạ đâu. Bố con bảo ba cái vụ nhổ răng chẳng nhằm nhò gì. Chỉ hơi đau một chút nhưng uống thuốc giảm đau vào là lại như không ấy mà.”
“Nhưng mẹ không nghĩ đáng ra bố không cần cất công đi xem bóng chày vào ngày hôm đó ạ?”
“Biết đâu bố con nghĩ xem bóng chày vừa hay lại là cách để quên đi cơn đau. Cũng là để thay đổi tâm trạng nữa.”
“Có phải vậy không nhỉ?”
Mirei nhìn tấm thẻ khám bệnh để trên mặt bàn. Cô cảm thấy có gì đó lấn cấn trong lòng.
Hôm sau, xong việc ở công ty, Mirei quyết định tới phòng khám nha khoa. Cô định hỏi xem cụ thể ngày 31 tháng Ba bố cô đã đến khám về vấn đề gì. Cô sợ gọi hỏi qua điện thoại chỉ khiến họ thêm nghi ngờ.
Phòng khám nha khoa nằm trên tầng hai của một tòa nhà ở Jungumae. Cửa vào là loại cửa kính tự động. Mirei đã tìm hiểu trước, biết ở đây chỉ khám đến 6 rưỡi tối. Lúc cô tới nơi, vẫn còn khoảng mười phút nữa. Mirei đứng chờ ở hành lang, đúng 6 rưỡi, cô bước qua cửa.
Ngay trước mặt cô là quầy tiếp đón, một cô gái trẻ bấy giờ đang cắm cúi viết gì đó ngẩng mặt lên.
“Xin lỗi quý khách, hôm nay chúng tôi hết giờ khám mất rồi ạ. Vả lại về cơ bản, phòng khám chỉ nhận khách đặt hẹn trước thôi ạ,” cô gái mau miệng nói, vẻ áy náy.
Mirei bèn gật đầu.
“Tôi đến đây không phải để khám răng. Thực ra tôi có chuyện muốn hỏi về bố tôi,” vừa nói Mirei vừa lấy thẻ khám bệnh của ông Kensuke ra khỏi túi xách, đặt lên mặt quầy.
“À, cô là…” khuôn mặt cô gái lộ vẻ căng thẳng.
“Vâng,” Mirei đáp. “Tôi là con gái ông Shiraishi.”
Cô gái thoáng tỏ vẻ ngập ngừng, sau đó nói, “Cô vui lòng đợi một lát,” rồi đi vào trong.
Lát sau, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đi ra. Người này nom có vẻ ít tuổi hơn ông Kensuke.
“Cô muốn hỏi gì về ông Shiraishi nhỉ?”
“Tôi muốn hỏi xem bố tôi đã khám về vấn đề gì. Đặc biệt là vào ngày 31 tháng Ba,” Mirei chỉ vào ngày tháng ghi trên thẻ khám bệnh.
“Để làm gì?”
Mirei ngước mắt lên. “Tôi buộc phải nói mục đích ạ?”
“Hừm,” vị nha sĩ tỏ vẻ trầm ngâm. “Tôi không thể tiết lộ thông tin liên quan đến bệnh nhân khi chưa có sự cho phép của người đó. Ngay cả với người nhà họ.”
“Nhưng bố tôi đã mất rồi. Bác sĩ không biết sao ạ?”
Nét mặt vị nha sĩ không lộ vẻ ngạc nhiên. Xem ra ông ta đã biết về vụ án.
“Thôi được rồi. Vậy mời cô đi lối này,” như thể đã hạ quyết tâm, vị nha sĩ nói.
Mirei được dẫn vào một căn phòng riêng chật hẹp, ngoài cửa gắn tấm biển đề Phòng tư vấn. Trên mặt bàn đặt màn hình máy tính cỡ lớn.
Sau khi giới thiệu tên mình là Mizuguchi, vị nha sĩ hiển thị tấm ảnh X-quang chụp khoang miệng lên màn hình. Xem ra đó là ảnh X-quang của ông Kensuke.
Mizuguchi chỉ tay vào chiếc răng trong cùng phía dưới bên phải.
“Cô có biết đây là răng implant không?”
“Tôi biết. Ở đây có cấy thứ gì đó giống như đinh ốc nhỉ?”
“Chính xác. Sau khi nhổ răng, chúng tôi sẽ cấy chân răng titanium vào bên trong xương hàm, gắn khớp nối vào đó rồi tiếp tục gắn răng giả lên trên. Phần xương hàm của bố cô đã bị tổn thương khá nhiều do bệnh nha chu, vì thế tôi đã khuyên ông ấy trồng răng implant.”
“Việc đó không thể xong hết chỉ trong một lần đúng không ạ?”
“Đúng vậy. Chúng tôi sẽ thực hiện ngắt quãng theo từng giai đoạn. Toàn bộ quá trình xử lý chiếc răng này kết thúc vào khoảng tháng Tám.”
“Vào ngày 31 tháng Ba, bác sĩ đã thực hiện công đoạn nào ạ?”
“Hôm đó tôi chỉ nhổ răng thôi. Thường thì chúng tôi sẽ cấy chân răng vào luôn nhưng sau khi nhổ răng cho bố cô, tôi thấy lỗ hổng lớn quá nên đã hoãn chưa làm vội.”
“Việc đó mất khoảng bao lâu ạ?”
“Vì chỉ nhổ răng thôi nên cũng không tốn nhiều thời gian đâu. Khoảng hai mươi phút là cùng”
Thời gian ghi trên thẻ khám là “16:00 ngày 31/3,” nghĩa là chỉ đến khoảng 16 giờ 30 phút đã xong.
“Cảm giác sau khi nhổ răng thế nào ạ? Có đau lắm không ạ?”
“Cũng tùy người. Có người thấy đau. Nhưng nếu không phải nhổ răng khôn thì hầu hết các trường hợp chỉ cần uống thuốc giảm đau là ổn.”
“Liệu bố tôi có thể ra ngoài vào tối hôm đó không ạ? Ví dụ như đi xem một trận đấu bóng chày chuyên nghiệp chẳng hạn.”
“Bóng chày chuyên nghiệp… ấy hả. Tôi nghĩ là được chứ. Chắc chắn không có vấn đề gì đâu. Mặc dù có thể sưng ít nhiều,” Mizuguchi trả lời với vẻ bối rối. Xem ra ông ta không hiểu ý đồ của câu hỏi.
“Có quy định gì như là không được vận động nhiều không ạ?”
“Chúng tôi có nhắc bệnh nhân không được vận động mạnh. Ngoài ra, nói về những điểm cần lưu ý thì chắc là kiêng rượu.”
“Rượu ấy ạ?”
“Sau khi nhổ răng, vết thương lành được càng sớm thì càng tốt. Trong khi đó, những đồ uống có cồn lại làm tăng lưu thông máu khiến bệnh nhân dễ bị chảy máu. Chính vì thế, chúng tôi sẽ nhắc bệnh nhân là riêng hôm đấy nên tránh uống rượu.”
Nghe Mizuguchi nói, Mirei bỗng nhớ lại một chuyện quan trọng.
“Vậy nghĩa là bia cũng không được bác sĩ nhỉ?”
“Đúng vậy. Nếu có thể thì không uống vẫn hơn.”
“Bác sĩ cũng nói với bố tôi chuyện đó chứ ạ?”
“Tôi nghĩ là tôi đã nói. Không chỉ có vậy…” Mizuguchi bèn mở ngăn kéo bàn, lấy ra một tờ giấy. “Chắc chắn tôi cũng đã đưa cả cái này cho ông ấy.”
Mirei nhận lấy tờ giấy. Trong đó viết những điểm cần lưu ý sau khi nhổ răng. Bên cạnh những lưu ý như không được súc miệng quá nhiều, không được xì mũi mạnh, tờ giấy còn ghi rõ, “Hạn chế uống rượu trong ngày nhổ răng.”
“Bác sĩ cho tôi xin tờ giấy này được không ạ?”
“Được, cô cứ cầm lấy.”
“Cảm ơn bác sĩ. Tôi đã tham khảo được rất nhiều thông tin ạ,” Mirei đứng dậy, cúi gập đầu xuống.