← Quay lại trang sách

Chương 30

Văn phòng của Horibe Takahiro tọa lạc trên tầng hai của một tòa nhà phức hợp cũ kỹ ở Nishi-Shinjuku. Vừa bước vào cửa là thấy ngay quầy tiếp đón, một người phụ nữ trung niên phụ trách công việc hành chính đang ngồi ở đó. Lần trước Kazuma đã tới đây rồi nên hình như người phụ nữ vẫn còn nhớ mặt anh, chị ta mỉm cười, cúi chào.

“Hiện luật sư đang tiếp khách hàng khác, anh đợi một lát được không?”

“Vâng ạ.”

Cạnh tường có đặt một chiếc ghế dài bọc da. Kazuma ngồi xuống đó.

Trên bức tường thẳng mặt anh có treo một chiếc TV màn hình tinh thể lỏng. Lúc này TV đang chiếu chương trình tin tức tổng hợp ban ngày. Các tác gia và nhà báo đang thảo luận với nhau về vụ một ngôi sao nữ nổi tiếng mới bị bắt vì sử dụng chất kích thích. Gần đây, Kazuma hạn chế vào mạng ít nhất có thể song mỗi lần bất đắc dĩ phải mở ra là những tin tức liên quan đến vụ này lại đập vào mắt anh.

Kazuma nhớ lại vài năm trước anh từng lên kế hoạch cho một chương trình talkshow có mời cô gái này đến tham dự. Qua buổi trò chuyện khi gặp mặt bàn công việc, Kazuma có ấn tượng đây là một cô gái nghiêm túc, có chính kiến, khác với tính cách hời hợt mà thường ngày cô ta khoác lên mình để làm cần câu cơm. Kể từ đó Kazuma vẫn luôn ủng hộ cô ta, song có vẻ như cô ta còn có một bộ mặt khác.

Kazuma không còn tự tin vào mắt nhìn người của mình nữa. Ngay cả bố mình anh còn chẳng hiểu nổi, sao có thể nhìn thấu bản chất của một người mới lần đầu gặp mặt.

Nghe thấy tiếng đóng mở cửa, Kazuma liền quay về phía đó. Đúng lúc một người đàn ông già nua bước từ trong ra. Ông ta cúi đầu chào cô nhân viên hành chính rồi ra về.

Chiếc điện thoại trên bàn đổ chuông. Người phụ nữ nhấc ống nghe lên, nói chuyện một lát, sau đó nhìn về phía Kazuma.

“Anh Kuraki, mời anh vào trong.”

Kazuma liền theo lối đi hẹp đi sâu vào trong. Ở đó có một căn phòng nhỏ, cửa đang để mở. Đó chính là phòng tư vấn.

“Tôi xin phép,” nói đoạn Kazuma bước vào phòng. Horibe mặc áo sơ-mi đang đứng đó, anh ta xếp gọn đống hồ sơ giấy tờ gì đó sang bên cạnh, chỉ vào chiếc ghế và mời, “Anh ngồi xuống đi.”

“Vâng,” Kazuma đáp rồi ngồi xuống, thấy vậy Horibe cũng ngồi xuống theo.

“Tôi đã gặp bố anh,” nói đoạn Horibe đan hai tay vào nhau trên mặt bàn. “Tôi cũng đã thử hỏi bố anh về chuyện đó.”

“Bố tôi nói sao?”

Trong một khoảnh khắc, Horibe đưa mắt đi chỗ khác như thể đang do dự, nhưng rồi anh ta lại quay sang nhìn Kazuma.

“Ông ấy bảo không nghĩ gì hết.”

“Không nghĩ gì hết? Khoan đã. Anh đã hỏi bố tôi như thế nào?”

“Nguyên văn câu hỏi của anh thôi. Tôi đã truyền đạt nguyên vẹn thắc mắc của anh. Rằng ông đã gây án vào ngày 15 tháng Năm năm 1984, vậy tại sao bốn năm sau, ông lại chọn đúng ngày 15 tháng Năm làm ngày chuyển về nhà mới? Ông không cảm thấy lấn cấn về chuyện đó sao?”

“Và rồi bố tôi bảo không nghĩ gì cả… ư?”

“Phải,” Horibe gật đầu. “Ông Tatsuro nói chưa từng quên vụ án đó nhưng ông ấy cũng không đặc biệt ý thức về ngày tháng, chuyển nhà giữa lúc bận túi bụi nên ông ấy chỉ đơn giản chọn một ngày không ảnh hưởng đến công việc và tiện cho mình.”

Kazuma lắc đầu lia lịa.

“Thật ngớ ngẩn. Đời nào lại có chuyện như thế được chứ? Ngay cả luật sư cũng thấy kỳ lạ đúng không? Chính vì thấy lạ nên anh mới đề nghị xác nhận lại với bố tôi. Phải vậy không?”

Horibe gật đầu với vẻ miễn cưỡng.

“Đúng là hơi thiếu tự nhiên. Vì thế tôi đã nghĩ chuyện đó cũng đáng để ta xác nhận lại. Biết đâu lại có một ý nghĩa đặc biệt gì đó.”

“Ý nghĩa?”

“Chẳng hạn như việc cúng bái. Viện cớ để cúng bái ấy.”

Kazuma nghiêng đầu, không hiểu ý luật sư muốn nói gì. “Nghĩa là sao ạ?”

“Nếu chuyển nhà vào ngày 15 tháng Năm thì ngày hôm đó sẽ trở thành ngày kỷ niệm đối với nhà Kuraki. Vì thế, vào ngày đó, dù ông Tatsuro có đi viếng mộ hay đi đền chùa thì mọi người xung quanh cũng chỉ nghĩ đơn giản là ông ấy đang ăn mừng ngày kỷ niệm. Chẳng ai nghĩ đó lại là cách ông ấy cúng bái cho nạn nhân mà mình đã lỡ ra tay sát hại. Tóm lại đó gọi là ngụy trang. Giả dụ ông ấy có mục đích như vậy thì đó chính là bằng chứng cho thấy ông ấy đang ân hận về sai lầm trong quá khứ. Có thể nó sẽ trở thành câu chuyện để chúng ta đem ra tranh luận tại phiên tòa.”

Kazuma nhìn chằm chằm khuôn mặt chữ điền của vị luật sư đang đeo cặp kính gọng vàng.

“Luật sư đã nghĩ đến những chuyện như vậy sao?”

“Chuyện như vậy, tức là?”

“Thì chuyện có dùng được nó ở phiên tòa hay không ấy.”

“Đương nhiên rồi,” Horibe dựng thẳng lưng, mở to mắt. “Tôi là người bào chữa, công việc của tôi là tìm ra những tình tiết có lợi cho phiên tòa. Nhưng tiếc là chuyện lần này không như tôi mong đợi. Bố anh nói không nghĩ gì thì cũng chẳng còn chuyện gì để nói. Chứ đề cập đến chuyện này mà làm không khéo thì hóa ra lại chứng minh cho việc bố anh hoàn toàn không ăn năn gì,” nói đoạn vị luật sư tạo dáng chào thua.

“Anh luật sư này, tôi nói ra chuyện đó không phải với ý định như thế.”

Horibe chau mày tỏ vẻ không hiểu. “Vậy ý định của anh là gì?”

“Ý tôi là nếu bố tôi thật sự đã giết người vào ngày 15 tháng Năm thì không có lý gì ông ấy lại chọn chuyển về nhà mới cũng vào ngày 15 tháng Năm cả. ước mơ lớn nhất hồi còn trẻ của bố tôi là có được một ngôi nhà của riêng mình. Bằng chứng là đến bây giờ ông vẫn còn giữ giấy tờ trả nợ rồi giấy biên nhận đặt cọc nhà. Chọn ngày nào không chọn, lại đi chọn ngày đó để chuyển đến ngôi nhà mơ ước… Không đời nào có chuyện như vậy được.”

“Thì tôi đã nói rồi, bố anh bảo đã quên mất ngày tháng mà.”

“Chuyện đó thật kỳ quặc. Bố tôi không tự thú là vì ông ấy chờ đến ngày hết thời hiệu truy tố đúng không? Không thể có chuyện ông ấy quên mất ngày tháng được. Bố tôi đang nói dối. Chắc chắn là…”

“Stop,” Horibe nói, đoạn giơ tay phải ra. Sau khi thở hắt một hơi dài, anh ta mới nói. “Tôi hiểu điều anh muốn nói nhưng đến lúc này rồi còn tranh cãi về sự thật không phải là cách hay đâu. Quan trọng nhất là, bố anh đã nhận tội. Người khác có nói gì cũng vô nghĩa.”

“Nhưng…”

“Vụ này,” Horibe cướp lời. “Nói đến đây thôi. Anh hãy quên nó đi. Đừng lăn tăn về nó nữa.”

Kazuma bỗng cảm thấy cơ thể không còn sức lực. Trở về quê, nghe câu chuyện của ông Yoshiyama, anh tưởng như cuối cùng đã tìm thấy một tia sáng giữa mịt mù tăm tối, vậy mà hóa ra điều đó lại chẳng có ý nghĩa gì sao.

“Nếu như,” Horibe nói. “Anh không thể nào chấp nhận được và vẫn cho rằng bố mình đang nói dối, vậy thì hãy tìm ra lý do khiến ông ấy phải nói dối. Chừng nào anh tìm ra lý do và nó đủ thuyết phục thì lúc đó tôi cũng sẽ suy nghĩ lại.”

“Lý do bố tôi nói dối… ư?”

Không hiểu sao gương mặt con gái ông Shiraishi Kensuke lại một lần nữa sượt qua tâm trí Kazuma.