Chương 31
“Chuyện đó không có nhầm lẫn gì chứ? Chính bà Ishii là người rủ đi Atami đúng không ạ?”
Thấy Godai rướn người lên để hỏi lại, người phụ nữ ngồi phía bên kia chiếc bàn bèn gật đầu, mặc dù khuôn mặt thoáng lộ vẻ sợ sệt.
“Không nhầm đâu. Chúng tôi còn đồng ý với nhau là sau khi mỗi người lựa được ngày tiện cho mình thì sẽ báo lại cho bà Ryoko. Sau đó bà ấy sẽ chốt lại xem đi vào ngày nào, cũng như lo liệu chỗ tá túc.”
“Mọi người trực tiếp gặp nhau để bàn bạc à? Hay là trao đổi qua email hay gì đó?”
“Vâng, chúng tôi trao đổi với nhau qua mạng xã hội.”
“Cô còn lưu đoạn trao đổi đó chứ?”
“Còn chứ,” người phụ nữ thao tác trên điện thoại rồi chìa màn hình cho Godai xem. “Đây này.”
Godai nhòm vào màn hình. Đoạn tin nhắn hiển thị trên đó hoàn toàn có thể chứng thực cho lời khai của người phụ nữ.
“Cô tuyệt đối không được xóa đi đâu nhé. Tôi nghĩ đây sẽ là bằng chứng cực kỳ quan trọng đấy.”
“Vâng,” người phụ nữ lộ vẻ căng thẳng. “Anh này, hung thủ sát hại bà Ryoko đã bị bắt rồi nhỉ? Vậy mà các anh vẫn phải điều tra nữa sao?” Người phụ nữ vừa cất điện thoại vừa hỏi.
“Có rất nhiều chuyện chúng tôi phải xác nhận lại. Hôm nay cảm ơn cô rất nhiều. Tôi rất biết ơn về sự hợp tác của cô,” Godai cầm lấy tờ hóa đơn trên bàn, đứng dậy.
Sau khi ra khỏi quán cà phê và chào tạm biệt người phụ nữ, Godai bèn gọi điện cho Tsutsui ở tổ chuyên án. Khi Godai thuật lại những gì nghe được từ người phụ nữ, đầu dây bên kia đáp lời, “Vậy là tiến thêm được một bước rồi nhỉ? Bên công tố cũng vừa tới đây xong. Có thêm tình tiết này, xem ra đội trưởng cũng nở mày nở mặt. Cậu vất vả rồi. Thôi về đi.”
“Rõ,” nói đoạn Godai cúp máy. Anh thấy nhẹ nhõm vì lâu rồi mới có thu hoạch.
Tháng trước, một thi thể bị phân thành nhiều mảnh được tìm thấy trên ngọn núi ở Okutama. Sau đó khoảng một tuần, danh tính người này được xác định. Đó là một người phụ nữ giàu có tên là Ishii Ryoko, ngụ tại thành phố Chofu. Nếu còn sống thì bà ấy năm nay sáu hai tuổi, chồng mất sớm nên bà sống cùng cô con gái hai mươi sáu tuổi.
Xác định đây là vụ phi tang xác chết, cảnh sát đã thành lập chuyên án điều tra. Đội điều tra của Godai được Sở Cảnh sát Tokyo cử đi làm nhiệm vụ.
Song sau đó, công tác điều tra vấp phải nhiều khó khăn. Bởi lẽ, họ không rõ là bà Ishii Ryoko biến mất từ khi nào. Suốt một năm nay, cô con gái đi du học ở Anh, mãi đến hai tháng trước khi về nước, cô ấy mới biết mẹ mình đã mất tích. Sau khi ra nước ngoài, cô ấy vẫn thường liên lạc với mẹ qua email và hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường. Sau khi khám xét nhà riêng, cảnh sát xác nhận: có dấu hiệu trộm cắp tài sản. Thẻ ATM và thẻ tín dụng đều biến mất. Sau khi truy vấn lịch sử giao dịch của mấy tấm thẻ đó, cảnh sát xác định từ cuối tháng Tám, bắt đầu có các giao dịch rút tiền cũng như giao dịch chi tiêu thẻ tín dụng đáng ngờ.
Từ hình ảnh camera an ninh ghi lại được, cảnh sát thấy một người đàn ông nọ rất đáng chú ý. Đó là Numata, hai tám tuổi, nhạc sĩ tự xưng và là người yêu cũ của con gái nạn nhân.
Cảnh sát cũng tìm thấy bằng chứng mang tính quyết định. Họ đã phát hiện dấu vân tay của Numata trên chiếc túi có nhét mấy thứ như sổ ngân hàng bị bỏ lại ở hiện trường.
Khi cảnh sát gọi Numata đến thẩm vấn tự nguyện, hắn ta đã nhanh chóng thừa nhận hành vi phi tang thi thể và đã bị bắt giữ tại chỗ. Song khoảng thời gian mà nhóm Godai có thể thở phào nhẹ nhõm vì tưởng đã giải quyết xong một vụ án, hoàn thành nhiệm vụ hóa ra lại ngắn chẳng tày gang.
Numata một mực phủ nhận chuyện sát hại bà Ryoko.
Hắn ta thừa nhận mình đã dùng thẻ ATM và thẻ tín dụng của nạn nhân. Hắn ta khai, “Khi tôi kể với bà Ishii chuyện mình đang gặp khó khăn vì không có thu nhập, bà ấy đã cho tôi mượn thẻ, bảo cứ dùng thoải mái.” Rằng khi đó bà Ishii đã cho hắn ta biết cả mã PIN.
Numata giải thích chuyện phi tang thi thể như sau. Khi hắn ta đến để cảm ơn về chuyện tiền nong thì phát hiện bà Ishii đã thắt cổ chết. Lo sợ nếu người ta phát hiện thi thể và làm rùm beng lên thì cô con gái đang đi du học sẽ không thể chuyên tâm học hành được, hắn ta quyết định giấu nhẹm chuyện này đi. Chuyện hắn ta dùng điện thoại của bà Ishii, mạo danh bà ấy trao đổi email với cô con gái cũng xuất phát từ cùng một mục đích…
Godai đã nghĩ ai có thể tin một lời bao biện ngớ ngẩn như thế chứ, song sự việc lại dần chuyển biến theo hướng xấu. Phía công tố nói rằng với tình hình hiện tại, họ không thể truy tố hắn về tội giết người.
Vấn đề nằm ở nguyên nhân tử vong. Thi thể đã bị phân hủy nghiêm trọng, không còn xác định được nguyên nhân tử vong nữa. Cũng không tìm thấy hung khí. Tóm lại không có vật chứng giết người.
Vì thế, bên công tố đã nghĩ đến chuyện tìm cách bác bỏ lời khai của Numata về việc bà Ishii Ryoko tự tử. Nếu có thể chứng minh hắn ta nói dối thì cũng sẽ lật ngược được những lời khai khác.
Nói vậy nhưng việc đó không hề đơn giản. Những lập luận theo kiểu nạn nhân không có động cơ tự tử hẳn sẽ không được tòa chấp nhận. Một người đang phải ôm trong lòng những nỗi phiền muộn thầm kín như thế nào, người ngoài sao có thể biết được.
Vì thế, cảnh sát quyết định điều tra triệt để những chuyển biến về tâm lý cũng như hành vi của bà Ishii Ryoko khi còn sống. Trong khả năng có thể, cảnh sát ra sức thu thập những căn cứ cho thấy bà Ryoko không có lý do gì để tự tử.
Cuối cùng cảnh sát cũng phát hiện một số tình tiết. Một trong số đó là chuyện bà Ishii Ryoko tham gia bảo hiểm nhân thọ khoảng hơn một năm trước. Người thụ hưởng là con gái bà, trong đó có kèm theo điều kiện nếu bên mua bảo hiểm tự tử trong vòng hai năm kể từ ngày mua thì công ty sẽ không chi trả tiền bảo hiểm. Cho dù bà Ishii có quyết tâm tự tử thì cũng không thể không nghĩ đến cô con gái bị bỏ lại, và nếu vậy thì thể nào bà ấy chẳng chờ cho qua hai năm?
Cảnh sát cũng nắm được việc bà Ishii Ryoko thường xuyên úp mở về việc muốn sửa sang lại nhà cửa. Một người đang nghĩ đến chuyện tự tử sẽ không tính đến việc đó.
Ngoài ra còn có thông tin mà Godai vừa mới làm sáng tỏ lần này, chính là việc bà Ishii Ryoko đã lên kế hoạch đi du lịch Atami cùng hội bạn thân. Không đời nào có chuyện người đề xuất ý tưởng lại tự tử ngay trước khi đi du lịch như vậy cả.
Trong lúc Godai đi về phía nhà ga, lòng trộm nghĩ hôm nay anh có thể vênh mặt trở về tổ chuyên án được rồi thì điện thoại đổ chuông. Nhìn tên hiển thị trên màn hình, anh bất giác mở to mắt. Người gọi đến là Shiraishi Mirei. Người nhà của nạn nhân trong vụ án lần trước, “Vụ sát hại và phi tang thi thể luật sư ở Kaigan, Minato.”
“Vâng, tôi Godai đây.”
“À… òm… tôi là Shiraishi. Con gái ông Shiraishi Kensuke, người bị sát hại hồi mùa thu…”
“Tôi nhớ mà. Cảm ơn cô dạo đó đã hợp tác với chúng tôi. Có chuyện gì à?”
“Vâng, thật ra có chuyện này bằng mọi giá tôi muốn trao đổi với anh. Liên quan đến vụ án đó.”
“Hả, đó là chuyện gì vậy? Nếu liên quan đến thủ tục hành chính thì Phòng cảnh sát sở tại sẽ xử lý…”
“Là chuyện liên quan đến điều tra,” Mirei nói với giọng điệu mạnh mẽ. “Tôi nghĩ các anh đã điều tra sai.”
Godai nắm chặt điện thoại. “Thế này thì tôi không thể bỏ ngoài tai được rồi.”
“Vì thế tôi muốn nói chuyện với anh. Anh có thể dành thời gian cho tôi không? Ở đâu tôi cũng sẽ đến.”
Godai bèn thở dài, nhìn đồng hồ đeo tay. Với cảnh sát bọn anh, vụ án đã kết thúc nhưng với gia đình nạn nhân thì cuộc chiến bây giờ mới bắt đầu. Một khi đã bị nói là điều tra sai, Godai không thể nhắm mắt làm ngơ được.
“Cô quyết định địa điểm đi. Tôi sẽ đến chỗ cô, ở đâu cũng được,” Godai nói.
Khoảng ba mươi phút sau, Godai ngồi đối diện Shiraishi Mirei trong quán cà phê ở Roppongi. Nhìn lại khuôn mặt ấy mới thấy quả nhiên Shiraishi Mirei rất đẹp. Có điều, nom cô có vẻ hơi gầy đi.
“Xin lỗi đã quấy rầy trong lúc anh đang bận,” Mirei cúi đầu nói.
“Không thành vấn đề. Thế chuyện cô muốn nói là chuyện gì?”
“Là cái này,” nói đoạn Mirei đặt lên bàn thẻ khám bệnh của một phòng khám nha khoa.
Vừa chỉ vào ngày tháng viết trên đó, cô vừa kể, nội dung câu chuyện quả thực khiến Godai phải tròn xoe mắt kinh ngạc.
Kuraki khai nhận vào ngày 31 tháng Ba, ông ta tình cờ gặp ông Shiraishi ở sân vận động Tokyo Dome. Nghe nói mối nhân duyên giữa hai người bắt nguồn từ việc tờ 1.000 yên ông Shiraishi đánh rơi lúc mua bia lại bay trúng vào cốc của Kuraki ngồi bên cạnh.
Tuy nhiên, Mirei lại bảo rằng chiều ngày hôm đó, ông Shiraishi đã đến phòng khám nha khoa để nhổ răng và đáng lẽ ra không được uống đồ có cồn.
“Bố tôi không phải kiểu người không tuân thủ theo các chỉ dẫn. Một khi đã được yêu cầu tối nay không được uống rượu thì ông ấy nhất định sẽ không uống,” Mirei vừa giơ tờ giấy ghi những điều cần lưu ý mà cô nhận được từ phòng khám nha khoa ra, vừa khẳng định.
Godai cứng họng. Câu chuyện của Mirei có sức thuyết phục mạnh mẽ. Theo lẽ thường, sau khi nhổ răng, người ta nên hạn chế đồ uống có cồn trong một khoảng thời gian chứ đừng nói là chỉ trong ngày hôm đó.
“Ý cô là Kuraki đang nói dối?”
“Anh không thấy là chúng ta chỉ có thể nghĩ như vậy thôi sao?”
“Ừm, nhưng đến lúc này rồi, cô có nói như vậy thì cũng…”
“Anh muốn nói sự đã rồi nên hãy vờ như không biết ư?” Mirei chĩa ánh mắt như đang lườm nguýt về phía Godai.
Godai đành buông tiếng thở dài.
“Cô đã nói chuyện này với ai rồi?”
“Tôi đã nói với luật sư. Người đang hỗ trợ chúng tôi tham gia tố tụng.”
“Vị luật sư ấy bảo sao?”
“Chị ấy bảo sẽ thử nói chuyện với bên công tố nhưng chắc họ sẽ lờ đi thôi.”
Hẳn rồi, Godai cũng trộm nghĩ. Một khi đã quyết định không tranh cãi về sự thật thì việc mang những thông tin không cần thiết đến phiên tòa chẳng đem lại ý nghĩa gì.
“Hung thủ đã bị bắt, hắn ta cũng đã khai ra động cơ. Nhiêu đó chưa đủ để cô thỏa mãn sao?”
“Sự thật vẫn chưa được làm sáng tỏ. Tôi muốn biết sự thật. Anh cảnh sát không nghĩ vậy sao? Các anh dốc hết sức điều tra, rồi khép lại vụ án trong khi lời nói dối vẫn sờ sờ ra đấy mà vẫn bình thản được sao?”
“Chắc gì đã là…”
“Đó chính là nói dối,” Mirei nói giọng sắc sảo, đồng thời chỉ tay vào tờ giấy đặt trên bàn. “Nếu không phải nói dối, vậy anh hãy giải thích cho tôi hiểu thứ này đi.”
Godai chỉ còn biết câm nín. Anh không giải thích được.
“Tôi xin lỗi,” Mirei nói. Giọng cô thay đổi 180 độ, nhỏ nhẹ và yếu ớt. “Tôi cũng biết mình đang khơi ra một chuyện vô cùng rắc rối. Anh Godai chắc hẳn phải thấy phiền toái lắm nhỉ? Nhưng ngoài anh ra tôi không biết phải thảo luận chuyện này với ai…”
“Tôi không thấy phiền toái gì hết. Thiết nghĩ nếu người nhà nạn nhân không phục thì chúng tôi cần phải làm gì đó, đấy chính là công việc của cảnh sát mà,” Godai lại nhìn Mirei. “Cô có thể giao việc này cho tôi không? Tôi sẽ thử điều tra theo cách riêng của mình.”
“Tôi trông cậy vào anh được chứ?”
“Chỉ là tôi không biết có đáp ứng được kỳ vọng của cô không thôi.”
“Cảm ơn anh. Trăm sự nhờ anh,” Mirei cúi đầu, nét mặt như vừa được cứu rỗi.
Godai gật đầu mà mồ hôi túa dưới nách. Bởi anh hoàn toàn không có chút tự tin nào là mình sẽ giải quyết được vấn đề này.
Tám giờ tối, tới quán anh đã thấy Nakamachi ngồi ở chiếc bàn bên trong.
Vẫn là quán nướng robata-yaki mọi khi ở Monzen-Nakacho. Vừa ngồi xuống ghế, Godai liền gọi bia tươi.
“Em không nghĩ cái ngày được ngồi uống cùng anh ở đây lại đến sớm như thế này đấy,” Nakamachi vừa nói lỏng cà-vạt vừa nói.
“Thật có lỗi quá, lại bắt cậu ngồi cùng tôi vì một chuyện quái đản như thế này.”
“Có gì đâu ạ. Lúc anh gọi, em cũng giật mình.” Sau khi tạm biệt Shiraishi Mirei, Godai đã lập tức gọi điện cho Nakamachi để giải thích sự tình.
Nhân viên quán mang bia tươi đến. Sau khi chạm cốc, Godai liền hỏi, “Thế, tình hình sao rồi?”
“Ý anh là hành tung của ông Shiraishi Kensuke vào ngày 31 tháng Ba nhỉ? Vẫn còn lưu trong hồ sơ điều tra ạ,” Nakamachi lấy cuốn sổ ra. “Văn phòng ông Shiraishi có một nữ trợ lý tên là Nagai, anh nhớ không? Hình như cảnh sát đã hỏi chuyện chị ta. Theo lịch trình thì vào lúc 3 rưỡi chiều, ông Shiraishi rời khỏi văn phòng, sau đó không quay lại nữa. Trên lịch chỉ ghi là có việc cá nhân, không ghi lịch gặp gỡ thân chủ hay gì cả.”
“Ông ấy rời văn phòng lúc 3 rưỡi chắc là để đến phòng khám nha khoa rồi. Sau đó không thấy viết lịch đến sân vận động Tokyo Dome à.”
“Nếu là bảng lịch trình công việc thì chắc không viết đâu ạ. Có điều, hình như chị Nagai đó cũng không nghe ông Shiraishi kể gì về chuyện đến sân vận động Tokyo Dome.”
“Cô trợ lý đó cũng làm việc với ông Shiraishi tương đối lâu rồi đúng không? Lâu lâu mới đi xem trận đấu bóng chày chuyên nghiệp, lẽ thường ông ấy phải tán gẫu với trợ lý chứ nhỉ?”
“Không biết chỉ là tình cờ không nói ra hay cố tình không nói nữa…”
“Hoặc vốn dĩ ông ấy không hề đi xem trận đấu bóng chày.”
Nghe Godai nói, Nakamachi liền hít thở một hơi sâu. “Gay thật. Có khi cục diện của vụ án bị đảo lộn ngay từ gốc cũng nên.”
“Chắc cậu chưa kể chuyện này với ai đâu nhỉ?”
“Đương nhiên rồi ạ.”
“Được rồi, tạm thời hãy coi đây là bí mật của hai chúng ta nhé.”
“Em hiểu rồi. Nhưng mà…” Nakamachi hạ giọng. “Anh tính thế nào?”
“Tôi chưa biết. Giờ tôi mới bắt đầu suy nghĩ.”
Thấy nhân viên phục vụ đi ngang qua, Godai bèn gọi mấy món nhắm.
“Dạo này anh bận không? Hiện anh đang làm vụ nào ạ?” Nakamachi đổi chủ đề.
“Một vụ có phần hơi rắc rối. Mặc dù đã tóm được hung thủ.”
Godai giải thích ngắn gọn về vụ án hiện anh đang đảm nhận.
“Vụ một góa phụ giàu có ở Chofu bị sát hại anh nhỉ? Vụ đó thì bên em cũng nghe rồi. Nghe nói nghi phạm chối tội bằng những lý lẽ cực kỳ vô lý.”
“Ờ, tôi phải phục hắn vì đã nghĩ ra được một lời chối tội như vậy đấy. Nhưng ngẫm ra thì chuyện đó âu cũng là bình thường nhỉ?”
“Ý anh là sao ạ?”
“Bất kỳ tên hung thủ nào cũng muốn thoát tội nếu có thể. Để làm được điều đó, hắn sẽ nói dối quanh co. Thế còn Kuraki thì sao? Cứ cho là ông ta đang nói dối đi, vậy lời nói dối đó nhằm mục đích gì? Nó không giúp ông ta được giảm tội. Vậy tại sao ông ta lại nói dối?”
“Chà,” Nakamachi nghiêng đầu.
Godai uống ực một ngụm bia rồi nhìn ngắm bên trong quán. Anh nhớ lại lần đặt chân đến quán này ngay sau khi bắt Kuraki.
Anh vẫn nhớ buổi tối hôm ấy, một dự cảm chẳng lành đã vụt qua tâm trí mình.
Dự cảm về việc phải chăng anh và cộng sự đã bị mắc kẹt trong một mê cung mới chứ không phải vừa thoát khỏi mê cung.
Godai nhận ra anh vẫn chưa thể xua tan ý nghĩ đó dù chỉ một chút. Trái lại nó còn đang lớn dần lên…