← Quay lại trang sách

Chương 32

Một cặp đôi trẻ tuổi vừa bước ra từ một cửa hàng trang sức có thương hiệu nổi tiếng, tươi cười hạnh phúc. Đặc biệt gương mặt cô gái tràn ngập vẻ mãn nguyện. Có lẽ họ đến đây để chọn nhẫn cưới và đã chọn được một cặp nhẫn ưng ý.

Kazuma chợt nghĩ rồi đây liệu rằng những ngày tháng bình thường giống như họ có còn ghé qua cuộc đời anh hay không. Nói vậy nhưng chuyện cưới xin rồi nhẫn cưới giờ sao chẳng được. Anh thấy nhớ tiếc những ngày tháng được cười đùa, vô lo vô nghĩ.

Kazuma đang ở trong một quán cà phê nhìn ra đại lộ Chuoodori ở Ginza. Quán nằm trên tầng hai của tòa nhà, nơi có thể nhìn xuống con phố qua ô cửa sổ kính. Người mà Kazuma sắp gặp đây đã chọn quán này. Người đó cũng đã đặt bàn trước, nên khi Kazuma đến trước giờ hẹn khoảng năm phút và nói tên thì được nhân viên dẫn vào bàn này. Xem ra người đó không chỉ đặt bàn mà còn chọn luôn cả chỗ ngồi. Chỗ ngồi nằm ở góc trong cùng, khuất tầm mắt. Mặc dù Kazuma chưa cho đối phương biết anh muốn nói về chuyện gì song có lẽ người đó cũng đoán được nên chọn địa điểm nào dễ nói chuyện bí mật.

Đã tới 3 giờ theo lịch hẹn. Kazuma đưa mắt nhìn về phía cầu thang, đúng lúc ấy người mà anh chờ đang đi lên. Sau khi nói gì đó với nữ phục vụ, người đó tiến về phía bàn của Kazuma không chút do dự. Anh ta mặc áo khoác màu nâu đậm và đeo túi chéo qua vai. Râu ria lởm chởm, khuôn mặt rám nắng. Nom anh ta còn giảo hoạt hơn cả lần gặp trước, có lẽ là bởi Kazuma đã nảy sinh thành kiến với anh ta mất rồi.

“Đã lâu không gặp,” Nanbara nở một nụ cười nhạt trên môi, ngồi xuống đối diện Kazuma.

“Xin lỗi vì gọi anh ra đường đột như thế này,” Kazuma cúi đầu.

“Không hề gì. Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi.”

“Tôi cũng đoán vậy.”

Chính Kazuma là người liên lạc đề nghị được gặp Nanbara vì có chuyện muốn hỏi. Anh cứ lo biết đâu anh ta sẽ từ chối nhưng Nanbara lại đồng ý và còn chỉ định địa điểm, ngày giờ gặp mặt nữa.

Nữ phục vụ đến để ghi món. Nanbara gọi cà phê, Kazuma cũng bắt chước theo.

“Đầu tiên tôi phải xin phép anh cái đã,” Nanbara rút chiếc bút bi kẹp ở túi áo ra. “Đây đồng thời cũng là máy ghi âm. Tôi định ghi âm lại cuộc trò chuyện hôm nay, anh không phiền chứ?”

“Mời anh tự nhiên.”

“Vậy tôi cũng không giữ ý nữa,” sau khi bấm vào chỗ nào đó trên chiếc bút, Nanbara bèn đặt nó lên bàn.

“Lần trước anh cũng ghi âm cuộc trò chuyện của chúng ta nhỉ,” Kazuma vừa nhìn cây bút vừa nói. “Cái lần anh đến nhà tôi và hỏi hết chuyện này tới chuyện khác ấy.”

“Ghi âm là quy tắc bất di bất dịch khi phỏng vấn mà,” Nanbara nói không chút áy náy. “Tôi đã nghe chuyện từ Ban biên tập tờ tuần san Chuyện thế gian. Thấy bảo anh đã gửi khiếu nại thông qua luật sư thì phải.”

“Bởi tôi thấy khó chấp nhận được sắc thái của bài báo đó.”

“Mỗi người có cách nhìn nhận nội dung khác nhau. Câu nói được đề cập trong bài báo cũng là do tôi tóm lược lại từ những phát ngôn của anh. Không đúng sao?”

“Tôi đã bị dắt mũi một cách rất tinh vi.”

“Thế nên anh gọi tôi đến đây để phàn nàn à?”

“Không phải vậy. Tôi không định nhắc đi nhắc lại chuyện đó nữa. Có nói cũng không giải quyết được gì.”

Nữ phục vụ đi tới, đặt cà phê trước mặt từng người. Trong lúc đó, Nanbara cảnh giác quan sát Kazuma. Chắc hẳn anh ta đang nghĩ xem Kazuma gọi mình ra đây vì chuyện gì.

“Bài báo đó đã không thành công,” đợi nữ phục vụ đi khỏi, Nanbara mới nói. “Tôi đã định viết gay gắt hơn nữa nhưng mọi chuyện không suôn sẻ như tôi nghĩ. Nói đến những vụ giết người đã hết thời hiệu truy tố, vụ nào cũng đều xảy ra cách đây cả mấy chục năm rồi, dù tôi có phỏng vấn gia đình nạn nhân về cảm xúc của họ thì cũng không tìm ra nổi một câu trả lời sống động. Ừm, chuyện xôi hỏng bỏng không như thế vẫn thường xảy ra ấy mà,” Nanbara miệng cười thiểu não, tay rót sữa vào cốc cà phê rồi dùng thìa khuấy lên. “Thế nếu không phải khiếu nại về bài báo dở òm đó thì hôm nay anh gọi tôi ra đây có việc gì? Trên điện thoại anh bảo có chuyện muốn hỏi tôi nhỉ?”

Kazuma nhấp một ngụm cà phê đen, hít thở một hơi rồi mới nói.

“Tôi muốn hỏi anh về vụ án bố tôi gây ra. Không phải vụ án lần này mà là vụ án xảy ra dưới quê năm 1984 ấy.”

“‘Vụ án mạng tại văn phòng tài chính trước ga Higashi-Okazaki’ nhỉ,” Nanbara nói, có vẻ anh ta rất câu nệ về tính chuẩn xác. “Vụ đó làm sao?”

“Anh đã điều tra bằng cách nào vậy? Trong khi cảnh sát không hề công bố.”

“Chuyện đó ấy à,” Nanbara tỏ vẻ chưng hửng. “Nghe cách anh nói, tôi nhận ra vụ án ông Kuraki Tatsuro gây ra trong quá khứ có vẻ là một vụ giết người, vì thế tôi đã thử đi hỏi một loạt những người quen của bố anh hồi đó. Mối quan hệ của giới nhân viên công ty thời đó hầu như chỉ bó buộc trong phạm vi chỗ làm. Chỉ cần có được cuốn danh sách nhân viên là tôi có thể ngay lập tức tìm ra địa chỉ liên lạc của họ. Vả lại, đa phần dân vùng đó đều sống trong những căn nhà biệt lập nên không mấy ai chuyển đi nơi khác.”

“Theo bài báo thì hình như trong số đồng nghiệp cũ của bố tôi, có người vẫn nhớ chuyện bố tôi từng bị cảnh sát thẩm vấn nhỉ?”

“Đã vậy còn với tư cách là người phát hiện thi thể nạn nhân trong một vụ giết người nữa chứ. Thế là tôi hiểu ra ngay. Chắc chắn là vụ đó rồi. Nhưng không hẳn tôi đã xác nhận được ông Tatsuro chính là hung thủ trong vụ án ấy. Đương nhiên rồi, vụ án thậm chí còn hết thời hiệu truy tố rồi mà. Dù vậy, trong bài báo, tôi vẫn cố tình viết theo hướng khẳng định. Nếu sai, có lẽ chính ông Tatsuro hoặc cảnh sát sẽ khiếu nại, tôi cũng nói với Ban biên tập là tới lúc đó tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm. Tất nhiên tôi tin chắc sẽ không có ai khiếu nại,” mặc dù nói năng rất lịch sự song nét mặt Nanbara lại tràn đầy vẻ tự tin.

“Ngoài ra không còn ai nhớ về vụ án đó nữa sao?”

“Có vài người, nhưng tôi không hỏi được chuyện gì đáng kể. Vì thế tôi đã nghĩ đến chuyện đi hỏi gia đình nạn nhân. Ngặt nỗi người đàn ông bị giết có tên là Haitani đó tuy đã từng kết hôn nhưng tại thời điểm bị sát hại, ông ta đang sống một mình, cũng không có con cái gì hết. Đó chính là bước đi sai lầm lớn nhất của tôi. Cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến tôi không thể thỏa mãn với bài báo đó. Bởi tôi đã lên kế hoạch viết một bài báo với nội dung chính xoay quanh việc gia đình nạn nhân trong vụ án đã hết thời hiệu truy tố cảm thấy thế nào khi biết tên hung thủ ấy lại một lần nữa ra tay giết người,” Nanbara một tay cầm cốc cà phê, nhún vai.

“Anh không tìm được người nhà của nạn nhân à?”

“Như tôi vừa nói đấy, nạn nhân không có vợ con. Dù vậy tôi vẫn tìm hiểu khắp nơi và phát hiện một nhân vật duy nhất khiến tôi cảm thấy vô cùng hứng thú. Haitani có một cô em gái và con trai của bà ta từng làm việc tại văn phòng của Haitani.”

“Tức là cháu trai nhỉ?”

“Đúng vậy. Theo tôi tìm hiểu được thì cô em gái đó đã mất, nhưng cháu trai thì vẫn còn sống. Ông ta đang sống độc thân trong một căn hộ ở Toyohashi, tuổi chừng năm mươi lăm. Thời điểm xảy ra vụ án, ông ta mới hơn hai mươi tuổi. Ông ta tên là Sakano.”

“Anh đã gặp người đó chưa?”

“Tôi gặp rồi. Đã cất công xuống tận tỉnh Aichi rồi tôi phải thu hoạch được càng nhiều càng tốt chứ. Ngặt nỗi chuyện này cũng lại không như tôi dự tính. Tốn công vô ích kinh khủng,” Nanbara đặt cốc xuống, khẽ xòe hai tay ra tỏ vẻ bỡn cợt.

“Tức là?”

“Đầu tiên, ông Sakano vốn không hay biết gì vụ án lần này. Ngay cả khi tôi nhắc đến vụ án một luật sư bị sát hại ở Tokyo, ông ta cũng tỏ vẻ không hiểu chuyện đó là chuyện gì. Sau khi nghe tôi giải thích chi tiết, biết vụ án đó có dính dáng đến vụ án năm 1984, cuối cùng ông ta cũng chịu tỏ ra quan tâm. Ông ta vẫn còn nhớ rõ vụ án hồi đấy và biết cả ông Kuraki Tatsuro nữa, mặc dù không nhớ tên. Không chỉ có vậy, ông ta còn nói chính ông ta và ông Kuraki phát hiện ra thi thể và sau đó thì ông ta đã báo cho cảnh sát.”

“Không ngờ ông ấy lại có liên quan đến vụ án. Thế chuyện gì nằm ngoài dự tính của anh?”

“Đó là ông Sakano chẳng có một tí cảm xúc nào cả,” Nanbara tỏ vẻ bực tức và thất vọng. “Khi nãy tôi cũng nói rồi đấy, về phần mình, tôi muốn ông Sakano tỏ ra phẫn nộ khi nghe chuyện hung thủ sát hại bác ruột của mình không chỉ thoát tội nhờ thời hiệu truy tố mà còn tiếp tục giết người. Nếu ông ta chịu phun ra những lời căm tức, oán hận thì tôi chỉ việc sắp xếp chúng là đủ để viết một bài báo ra hồn rồi. Ai dè phản ứng của ông Sakano lại theo kiểu ‘À, thế hả.’ Cứ như thể ông ta chẳng cảm thấy gì. Khi tôi hỏi chẳng lẽ ông không cảm thấy tức giận hay sao, anh biết ông ta trả lời tôi thế nào không. Ông ta bảo ‘Sao chẳng được. Rằng hung thủ có là ai đi chăng nữa cũng chẳng liên quan gì đến ông ta.’”

“Nghĩa là ông ta không thiết tha gì lắm với nạn nhân à?”

“Trái lại ông ta còn có ác cảm chứ đừng nói là không thiết tha. Thậm chí ông ta còn nói chẳng qua vì không có công ăn việc làm nên mới bất đắc dĩ làm chân trực điện thoại cho bác mình, chứ ông ta không thể chịu đựng nổi khi phải làm việc dưới trướng một người đàn ông như thế. Rằng Haitani là một tên khốn chuyên lừa gạt người già bằng những mánh khóe chẳng khác nào bọn lừa đảo, trong khi mặt vẫn nhơn nhơn như không có chuyện gì. Ông ta bảo Haitani bị giết cũng là lẽ đương nhiên và dù hung thủ có là ai ông ta cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên.”

“Thế thì ông ta phải ghét bác mình lắm nhỉ?”

“Nói ra chuyện này có khi chỉ khiến anh nghĩ là tôi đang an ủi nhưng Sakano nói ông ta rất hiểu tâm trạng của ông Kuraki Tatsuro khi giết chết Haitani. Nào phải tai nạn gì ghê gớm đâu mà Haitani lại ra cái vẻ ta đây là nạn nhân, lợi dụng bố anh làm tài xế riêng, cuối cùng còn vòi tiền ông ấy nữa, thế nên chuyện bố anh nổi điên lên cũng là điều dễ hiểu. Ông Sakano nói rất nhiều chuyện kiểu như vậy, nhưng không có lấy một câu nào đủ tinh tế để tôi có thể đưa vào bài báo đó cả.”

“Vậy ư?”

Có lẽ đúng như Nanbara nói, đây chẳng qua chỉ là những lời an ủi. Có điều, khi biết đến cả người thân cận với nạn nhân còn chẳng mảy may đau buồn như vậy, Kazuma cũng cảm thấy được cứu rỗi phần nào. Chuỗi bất hạnh này càng ngắn càng tốt.

“Ngoài ra anh còn muốn hỏi gì nữa không?” Nanbara hỏi.

“Có một chuyện tôi muốn biết hơn cả. Tại sao cảnh sát không nhận ra bố tôi chính là hung thủ? Xét về khía cạnh nào đó, người đầu tiên phát hiện thi thể là người dễ bị nghi ngờ nhất mà.”

“Đương nhiên là anh sẽ đặt ra nghi vấn đó. Tôi cũng thắc mắc nên đã nhờ một viên cảnh sát tôi quen điều tra hộ. Nhưng quả nhiên đó vẫn là ẩn số. Nói gì thì nói vụ án cũng xảy ra cách đây hơn ba mươi năm rồi, không còn ai nắm được chuyện hồi đó nữa. Hồ sơ cũng bị hủy hết rồi.”

“Vậy ư…”

“Có điều,” Nanbara nghiêng đầu. “Ông Sakano vừa xuất hiện trong câu chuyện ban nãy ấy, ông ta đã nói một câu khá kỳ lạ. Rằng ‘Chẳng có gì ngạc nhiên khi ông Kuraki là hung thủ cả, nhưng tôi nhớ là ông ấy có bằng chứng ngoại phạm mà.’”

“Bằng chứng ngoại phạm?” Kazuma giật mình, rướn người về phía trước. “Thật không ạ?”

“Thật hay không thì tôi không biết. Theo lời ông Sakano thì viên cảnh sát sau khi lao đến hiện trường đã hỏi rất kỹ cả hai người về quá trình trước khi phát hiện thi thể, khi đó ông Sakano đã mơ hồ nghĩ thì ra người này có bằng chứng ngoại phạm. Có điều ông Sakano không biết cảnh sát đã chứng minh được bằng chứng ngoại phạm đó hay chưa, nhiều khả năng đó chỉ là sự lầm tưởng của ông ta.”

“Nhưng nếu là bằng chứng ngoại phạm giả thì cảnh sát chỉ cần điều tra là ra ngay mà. Có khi nào bằng chứng ngoại phạm của bố tôi đã được chứng minh rồi không. Vì thế bố tôi mới không bị nghi ngờ nữa. Không phải vậy sao?”

“Anh Kuraki này, anh đang nói to quá đấy.”

Bị Nanbara nhắc, Kazuma bèn lia mắt nhìn xung quanh. May thay không có ai ở gần đó.

Kazuma uống nước, sau đó hạ giọng, khẽ nói tiếp.

“Thì bởi, nếu cảnh sát phát hiện bằng chứng ngoại phạm của bố tôi là giả, chắc chắn họ sẽ càng sinh nghi chuyện bố tôi không bị đưa vào tầm ngắm của cảnh sát cho đến tận khi họ bắt giữ người khác rõ ràng là rất kỳ lạ.”

“Đợi đã,” Nanbara xòe tay phải ra trước mặt. “Tôi hiểu anh muốn nói gì nhưng nói với tôi thì tôi cũng chịu. Tôi chỉ đang thuật lại những gì nghe được từ ông Sakano thôi. Tôi có thể hiểu tâm trạng của anh, anh không muốn nghĩ bố mình là kẻ giết người. Có điều chính ông ấy đã nhận tội. Có lẽ anh thấy không phục nhưng đó là sự thật. Không còn chỗ để chúng ta đặt nghi vấn nữa đâu.”

Kazuma im lặng. Lời Nanbara nói rất thỏa đáng.

“Anh còn muốn hỏi gì nữa không? Nếu không thì tôi xin phép ở đây nhé,” Nanbara cầm cây bút đang để trên bàn.

“Anh có thể cho tôi địa chỉ liên lạc của ông Sakano đấy không?”

Nanbara chĩa khuôn mặt bối rối về phía Kazuma. “Anh định gặp trực tiếp ông ta để xác nhận à?”

“Tôi không biết nữa, có thể tôi sẽ làm vậy.”

“Tôi thì nghĩ anh làm vậy cũng chỉ tốn công vô ích thôi.”

“Dù vậy… trước mắt anh cứ cho tôi biết đi,” Kazuma cúi đầu.

Nanbara bèn thở dài. Anh ta lấy điện thoại ra bấm, đoạn rút một tờ khăn giấy để ở góc bàn, cầm bút viết lên đó.

“Đây là địa chỉ và số di động của ông Sakano,” nói đoạn anh ta đẩy tờ giấy ra trước mặt Kazuma.

“Cảm ơn anh,” Kazuma cẩn thận gấp tờ giấy ăn lại, đút vào túi.

“Ông Sakano không uống được rượu,” đột nhiên Nanbara nói. “Thay vào đó, ông ta là người hảo ngọt. Nếu anh mang quà đến biếu thì đừng mua rượu bia mà nên mua bánh kẹo ngọt. Hôm gặp tôi, ông ta đã dùng món parfait hoa quả.”

Mặc dù hơi bối rối trước lời khuyên đầy bất ngờ, song Kazuma vẫn gật đầu. “Tôi sẽ tham khảo ý kiến của anh.”

“Nhưng tôi vẫn nghĩ anh sẽ về tay không thôi” Nanbara lẩm bẩm nhắc lại.

Kazuma không đáp, mà hỏi, “Nhân tiện cho tôi hỏi anh có định viết phần tiếp theo cho bài báo đó không?”

Nanbara bèn lắc đầu với vẻ hờ hững.

“Hiện tại thì không. Nếu như vụ này không có biến chuyển gì quá lớn.”

“Vậy à.”

Nanbara cất bút vào túi ngực áo, vừa nhìn tờ hóa đơn vừa rút ví ra.

“Thôi, hôm nay tôi…”

Kazuma chưa kịp nói tiếp từ “mời,” Nanbara đã khoát tay ngăn lại.

“Không có lý do gì để anh phải đãi tôi cả. Vả lại anh nên tiết kiệm chút nào hay chút ấy. Sắp tới anh sẽ vất vả lắm đấy.”

Không tìm được lời nào để đáp lại, Kazuma đành im lặng, cúi đầu ủ rũ.

Nanbara đặt phần tiền của mình lên bàn, nói “Vậy tôi xin phép,” đoạn đứng dậy. Không muốn dõi theo bóng lưng ấy, Kazuma đành đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Có vẻ trời đang lất phất mưa, đây đó người ta đang bắt đầu giương ô che đầu. Kazuma lắc đầu ngao ngán. Anh không đem theo ô.