Chương 33
Cái tên Shiraishi Mirei hiển thị trên màn hình cuộc gọi đến của Godai đúng vào lúc anh đang ngồi viết báo cáo ở chỗ làm việc. Vụ án một góa phụ giàu có bị sát hại, thi thể được phát hiện trên một ngọn núi ở Okutama trong trạng thái bị phân thành nhiều mảnh xem ra sắp sửa khép lại được rồi. Bởi nghi phạm trước đó phủ nhận tội danh và liên tục đưa ra những lời khai thiếu thực tế cuối cùng cũng chịu nhận tội. Trung sĩ cảnh sát phụ trách thẩm vấn nói anh ta không hề ép cung.
“Tôi nói với hắn ta là liệu các bồi thẩm viên sẽ nghĩ thế nào khi nhìn thấy những bằng chứng gián tiếp cảnh sát thu thập được. Nếu họ nhận định anh có tội thì vấn đề tiếp theo sẽ là thời hạn thi hành án. Khi đó, điểm mấu chốt sẽ là bị cáo có ăn năn hay không, nếu bị cáo không chịu thừa nhận sự thật thì bồi thẩm đoàn sẽ có ấn tượng rất xấu vì thái độ không hối lỗi đó. Và nhiều khả năng bị cáo sẽ bị xử phạt nặng. Tôi chỉ giải thích những điều đó một cách điềm đạm và dễ hiểu thôi.”
Xem ra Godai có thể tin lời anh ta. Bởi ngày nay khi mà việc trực quan hóa quy trình thẩm vấn đang được đẩy mạnh thì hành vi dọa nạt để nghi phạm khai nhận tội không còn là vấn đề nữa rồi. Ở thời đại này, không đời nào lại có chuyện nghi phạm bị bắt oan tìm cách tự tử trong khu tạm giam của phòng cảnh sát cả.
Giữa lúc Godai đang miên man suy nghĩ về những chuyện như vậy thì Shiraishi Mirei gọi điện tới, trong khoảnh khắc anh đã nghĩ đến một thế lực siêu nhiên. Kiểu như thần giao cách cảm. Dĩ nhiên ngay sau đó anh đã nghĩ lại, sao có chuyện như vậy được.
“Vâng, tôi Godai nghe đây,” Godai hạ giọng xuống, nhìn xung quanh. May mắn là không có ai ở gần đấy.
“Tôi là Shiraishi. Xin lỗi vì anh đang bận mà tôi cứ gọi anh hết lần này đến lần khác. Bây giờ anh có nói chuyện một chút được không ạ?”
“Vâng, không vấn đề gì.”
Godai đứng dậy, rảo bước ra hành lang, điện thoại vẫn áp trên tai. Chẳng hay ho gì khi để người khác nghe được cuộc trò chuyện giữa cảnh sát và người nhà nạn nhân của một vụ án đã giải quyết xong.
“Tôi biết cô gọi đến vì chuyện gì,” Godai khe giọng nói. “Chuyện xảy ra ở sân vận động Tokyo Dome đúng không. Thành thật xin lỗi cô, tôi đang bận tối mắt tối mũi vì một vụ khác nên mãi chưa động đến vụ đó được, chưa có tiến triển gì đáng kể cả,” Godai thẳng thắn bộc bạch. Lấp la lấp lửng cũng chẳng giải quyết được gì.
“Tôi cũng đoán vậy. Vì thế tôi gọi điện cũng không phải để thúc giục anh. Thực ra tôi muốn nhờ anh một việc.”
“Chuyện gì vậy?”
“Anh biết con trai ông ấy… ý tôi là con trai bị cáo, đúng không?”
Godai hít một hơi sâu. Đây là chủ đề mà anh hoàn toàn không đoán trước được.
“Cô đang nói tới bị cáo Kuraki Tatsuro đấy à?”
“Vâng”
“Đương nhiên là tôi biết con trai bị cáo Kuraki rồi, anh ta làm sao?”
“Anh có thể cho tôi địa chỉ liên lạc của anh ta không?”
“Hả?” Godai thốt ra một tiếng nghe thật ngờ nghệch. Bởi câu hỏi quá đỗi bất ngờ.
“Tôi thật sự rất muốn biết địa chỉ của người đó,” giọng Shiraishi Mirei nghe rất nghiêm túc và có vẻ nghiêm trọng nữa.
“Để làm gì cơ?”
“Để giải quyết vấn đề mà tôi không tài nào hiểu được. Tôi không tin bị cáo Kuraki đang nói sự thật. Vì thế tôi muốn xác nhận với con trai ông ấy.”
“Ấy đừng, cô Shiraishi, tôi nghĩ cô nên từ bỏ ý định đấy đi thì hơn. Nếu anh ta tìm gặp cô để xin lỗi và cô đồng ý gặp thì đã đành một nhẽ, còn việc người nhà nạn nhân tiếp xúc với người nhà của kẻ gây án lại không hay chút nào. Có thể họ sẽ nghĩ đó là hành vi hăm dọa.”
“Tôi không hề có ý hăm dọa hay gì cả.”
“Cho dù cô không có ý đó thì cũng đâu biết đối phương nghĩ như thế nào.”
“Không, tôi nghĩ người đó sẽ không hiểu lầm linh tinh đâu.”
“Người đó? Cô đã gặp anh ta rồi à?”
“Một lần thôi… Mặc dù chỉ là tình cờ.”
“Khi nào? Ở đâu?”
Shiraishi Mirei im lặng một lát, sau đó hỏi, “Tôi có nhất thiết phải trả lời không?”
“À không… Không cần đâu. Tôi xin lỗi, tại tôi ngạc nhiên quá nên đã buột miệng hỏi như vậy. Nếu cô không muốn thì thôi.”
“Không hẳn là như vậy, chỉ là tôi thấy hơi khó giải thích. Nói một cách đơn giản, chúng tôi đã tình cờ gặp nhau ở chỗ đó… chỗ xảy ra vụ án gần cầu Kiyosu. Lúc tôi đến để đặt hoa, người đó cũng đang ở đấy…”
“À, ra vậy.”
Godai vỡ lẽ ra, đúng là có khả năng đó thật.
“Lần đó chúng tôi đã chào hỏi, hay đúng hơn là trao đổi với nhau vài câu. Nhưng tôi không muốn hỏi thăm địa chỉ liên lạc của anh ta nên đã cứ thế ra về. Tôi cũng nghĩ chắc sẽ không gặp lại anh ta nữa. Vậy mà sau đó lại xảy ra nhiều vấn đề khiến tôi muốn thử hỏi chuyện anh ta xem sao.”
“Ra là vậy à,” Godai vừa kiểm tra xung quanh xem có ai đang nghe lén hay không vừa nghĩ xem nên xử lý việc này như thế nào. “Tôi hiểu tâm trạng của cô. Nhưng đúng là tôi không thể cho cô biết được. Đấy là thông tin cá nhân, chưa kể còn là bí mật điều tra nữa.”
“Tôi sẽ không nói với ai là anh cho tôi biết đâu.”
“Tôi không nghĩ cô nói dối, nhưng chẳng ai biết trên đời này sẽ xảy ra những chuyện gì. Đến lúc xảy ra rắc rối gì thì vấn đề sẽ nằm ở chỗ làm cách nào cô biết được địa chỉ liên lạc của anh ta.”
“Tôi sẽ cẩn thận. Tuyệt đối không để xảy ra rắc rối gì.”
“Tôi nói câu này chắc cô nghe không lạ gì, trên đời này chẳng có cái gì là tuyệt đối cả, đúng không?”
Godai nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt.
“Kiểu gì cũng không được ư?”
“Xin lỗi nhưng mong cô hiểu cho. Có điều về chuyện lần trước, ý tôi là chuyện có thật bị cáo Kuraki và ông Shiraishi quen nhau ở sân vận động Tokyo Dome hay không, tôi đang định tìm cách nào đó để xác nhận.”
“Tôi hiểu rồi. Mong anh giúp cho. Xin lỗi đã làm phiền trong lúc anh đang bận,” giọng Shiraishi Mirei rõ ràng là đang thất vọng.
“Không sao, có vấn đề gì cô cứ gọi cho tôi.”
“Cảm ơn anh. Vậy chào anh nhé,” nói đoạn Shiraishi Mirei cúp máy.
Điện thoại vẫn cầm trên tay, Godai bèn khoanh tay lại, dựa lưng vào bức tường gần đó. Nghe nói Shiraishi Mirei sẽ tham gia tố tụng, chắc hẳn cô ấy đã được phía công tố cung cấp thông tin tương đối chi tiết, và có vẻ sau khi nghe những chuyện đó, cô ấy thấy nhiều điểm chưa được thuyết phục. Không riêng gì chuyện liên quan đến sân vận động Tokyo Dome. Chắc chắn ngoài ra còn rất nhiều điểm khác Mirei không lý giải được. Bằng không cô ấy đã chẳng đến mức tìm gặp con trai hung thủ.
Godai đâm lo lắng, mong Mirei sẽ không gây ra chuyện gì. Cô gái đó khá hiếu thắng. Godai có cảm giác cô ấy sẵn sàng hành động không chút do dự ngay cả khi đó là chuyện có đôi chút liều lĩnh đi chăng nữa.
Godai gỡ hai tay ra, gọi một cú điện thoại. Đầu dây bên kia nhấc máy ngay lập tức, giọng thì thầm, “Nakamachi xin nghe.”
“Godai đây, bây giờ cậu nói chuyện được không?”
“Anh đợi em một lát.”
Thời gian trôi qua trong im lặng. Có lẽ cậu ta đang di chuyển ra một chỗ nào đấy để không phải bận tâm tới ánh mắt của người khác. Một lát sau, giọng Nakamachi trở về bình thường “Được rồi ạ.”
“Xin lỗi vì gọi cho cậu trong giờ làm việc.”
“Không sao ạ, đúng lúc em đang phải nghe mấy bài giáo huấn nhàm chán của sếp, may quá lại có cớ rời khỏi chỗ. Anh gọi đến vì chuyện liên quan đến sân vận động Tokyo Dome a?”
“Chính nó. Sau đấy cậu đã tìm hiểu được gì chưa?”
“Ừ…m,” Godai nghe thấy tiếng ậm ừ. “Em đã thử tìm hiểu sơ qua nhưng không tìm thấy thông tin gì mới liên quan đến hành tung của luật sư Shiraishi vào ngày 31 tháng Ba. Thú thực em có cảm giác có tìm nữa cũng không ra đâu ạ.”
“Quả nhiên là vậy à. Với tình hình hiện tại thì đúng là khó thật nhỉ?”
“Nhưng anh Godai này, dùng từ ‘bù lại’ có vẻ dễ gây hiểu nhầm, nhưng em đã tìm thấy từ đống hồ sơ điều tra thứ này cũng đáng chú ý lắm,” Nakamachi khe giọng nói. “Em cũng đang tính gọi cho anh về chuyện đó.”
“Ồ, chuyện gì đấy?”
“Nhưng em muốn gặp trực tiếp rồi nói. Anh có thu xếp được một ngày gần nhất không ạ?”
“Đừng quan trọng hóa vấn đề thế chứ. Vụ rối rắm kia cũng sắp giải quyết xong rồi. Tôi có thể gặp cậu ngay tối nay.”
“Vậy hẹn nhau tối nay nhé. Quán mọi khi được không ạ?”
“Được.”
Hai người hẹn nhau lúc 7 giờ tối rồi cúp máy.
Godai đến quán nướng robata-yaki ở Monzen-Nakacho, nữ phục vụ trẻ tuổi có vẻ đã nhớ mặt anh nên lập tức dẫn anh vào bàn bên trong. Nakamachi đã đến trước, đang ngồi bấm máy tính bảng. Trông thấy Godai, cậu ta liền chào “Anh vất vả rồi.” Giọng cậu ta nghe hào hứng hơn hẳn mọi khi.
“Hình như tôi với cậu thành khách hàng thân thiết ở đây rồi nhỉ,” sau khi ngồi xuống ghế, gọi bia tươi và vài món đồ nhắm, Godai nói. Giờ anh đã có thể gọi món mà không cần nhìn menu, rõ ràng họ đã thành khách quen của quán rồi.
“Nhưng kỳ lạ là em không có hứng đến đây với người khác. Chỉ những lúc gặp anh em mới tới đây thôi.”
“Tôi cũng thế. À, nãy giờ cậu đang làm việc hay sao mà. Cậu cứ tiếp tục làm cho xong đi, không sao đâu.”
“Cái này ấy ạ,” Nakamachi chỉ tay vào máy tính bảng. “Không đến mức gọi là làm việc đâu ạ. Có một chuyện em thấy hơi bận tâm nên đang tìm hiểu xem sao thôi. Thực ra em đang xem cái này.”
Nakamachi quay màn hình máy tính bảng về phía Godai. Trên đó hiển thị lịch phát sóng các chương trình TV được in trên một tờ báo. Vì đang hiển thị bằng phần mềm Viewer nên trông cũng giống một trang báo thật.
Bia tươi được bưng tới, hai người chạm cốc – loại cốc uống bia cỡ vừa – mừng một ngày làm việc vất vả.
“Lịch phát sóng này có vấn đề gì à?” Godai hỏi.
“Anh hãy nhìn ngày tháng đi ạ.”
“Ngày tháng?” Godai liền đưa mắt nhìn lên phần đầu danh sách lịch phát sóng.
“Đó là Ngày kính lão đấy ạ,” Nakamachi nói. “Kuraki có nhắc đến ngày này còn gì ạ. Ông ta khai vào Ngày kính lão, ông ta xem TV, thấy phóng sự đặc biệt liên quan đến thừa kế tài sản và di chúc, bèn nghĩ đến chuyện sau khi chết đi, sẽ để lại toàn bộ tài sản cho mẹ con bà Asaba như một lời xin lỗi.”
“Nói mới nhớ, đúng là có chuyện đó thật. Mặc dù tôi đã quên béng đi mất.”
“Lúc thẩm vấn, người phụ trách thẩm vấn đã hỏi Kuraki đó là chương trình gì. Ông ta trả lời là đã quên mất tên chương trình nhưng đại loại nó giống chương trình tin tức tổng hợp. Nhưng cảnh sát hoàn toàn không điều tra ngọn ngành chuyện đó. Đâm ra em thấy hơi tò mò. Không biết Kuraki đã xem chương trình nào. Vì thế em đã nhờ một người quen là nhà báo gửi cho em số báo cũ. Dĩ nhiên đây là tờ báo của vùng Chubu. Bởi mỗi địa phương sẽ có lịch phát sóng khác nhau mà.”
“Đúng thật. Cậu cũng cừ đấy chứ.”
Đúng như Godai trông đợi ngay từ lần đầu gặp mặt, cậu cảnh sát trẻ tuổi này làm việc không có chút sơ hở nào.
“Thế cậu đã tìm thấy chương trình đó chưa?”
“Ừm, chuyện đó…” Nakamachi nghiêng đầu, mặt ỉu xìu. “Em đã đọc phần giới thiệu của từng chương trình nhưng không thấy chương trình nào giống như vậy cả. Có một vài chương trình đặc biệt dành riêng cho ngày hôm đó nhưng toàn là khích lệ người già hoặc kế về những nỗi vất vả của người già, không nhắc gì đến tài sản để lại hay thừa kế gì hết. Dù sao thì đó cũng là Ngày kính lão, những chủ đề liên quan đến chết chóc không phục vụ mục đích chính của chương trình là thể hiện sự kính trọng người già, thậm chí em còn có cảm giác họ sẽ tránh những chủ đề như vậy.”
“Đưa tôi xem nào,” Godai kéo máy tính bảng về phía mình.
Nhìn lướt qua, anh thấy đập vào mắt những cụm từ như phương pháp duy trì sức khỏe, cách tận hưởng nửa phần đời còn lại. Đúng như Nakamachi nói, xem ra ekip làm chương trình cho rằng những từ ngữ khiến người ta liên tưởng đến cái chết như tài sản để lại hay thừa kế không phù hợp để nhắc đến trong ngày này.
Nhân viên phục vụ mang một vài món nhậu tới Godai vừa nhón đồ nhắm vừa uống bia và thả hồn theo dòng suy nghĩ.
Có điều, không thể khẳng định những chủ đề như vậy hoàn toàn không xuất hiện trong chương trình chỉ vì nó không được giới thiệu trong lịch phát sóng. Trong một chương trình tin tức tổng hợp, chuyện người ta khuyên người già nên nghĩ đến vấn đề tài sản thừa kế như một kiến thức cần có cũng không lấy gì làm lạ.
“Chuyện cậu muốn nói là chuyện này à?”
“Không, đấy chỉ là chuyện ngoài lề thôi ạ. Dù gì em cũng không thể lãng phí thời gian quý báu của anh vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy được. Chuyện vừa rồi chỉ là dạo đầu thôi, bây giờ mới đi vào phần chính đây ạ. Trên điện thoại em có nói với anh là đã tìm thấy một thứ đáng lưu ý từ hồ sơ điều tra, thực ra đó là một tấm danh thiếp. Nó nằm trong hộp đựng danh thiếp mà cảnh sát tịch thu từ nhà riêng của Kuraki.”
Nakamachi thao tác trên điện thoại, đoạn quay màn hình về phía Godai nói “Đây ạ.” Đó là ảnh chụp một tấm danh thiếp. Xem ra vì không được phép đem vật chứng ra ngoài nên Nakamachi đã chụp lại.
Godai ghé sát mặt vào điện thoại, căng mắt ra nhìn. Đó là danh thiếp của một người có tên là Amano Ryozo, nhìn chức vụ của người đó, Godai không khỏi sửng sốt. Trên đó ghi “Amano Ryozo – Luật sư – Văn phòng luật Amano.”
“Lại là luật sư nữa sao…”
“Anh nhìn địa chỉ đi.”
Nghe Nakamachi nói, Godai bèn đưa mắt nhìn xuống phần ghi địa chỉ. Địa chỉ đề trên danh thiếp là Nagoya.
“Nghĩa là ông ta có quen luật sư ở Nagoya à…”
“Anh không thấy lạ ư?”
Godai uống ực một ngụm bia, sau đó lau miệng rồi nhìn Nakamachi. Anh hiểu viên cảnh sát trẻ tuổi này muốn nói gì.
“Kuraki khai ông ta nghĩ đến việc nhượng lại toàn bộ tài sản thừa kế cho mẹ con bà Asaba để chuộc tội nhưng vì không biết phải làm như thế nào nên đã nhờ luật sư Shiraishi tư vấn. Nhưng nếu ông ta quen biết luật sư sống ngay gần nhà mình, lẽ thường ông ta sẽ phải liên hệ với người đó chứ. Tại sao ông ta lại bàn bạc với ông Shiraishi – người vừa mới quen biết? Đã vậy còn cất công lên tận Tokyo nữa,” mắt Nakamachi lấp lánh.
“Ra vậy, đúng là vướng mắc thật. Cậu gửi ảnh chụp tấm danh thiếp đó sang điện thoại tôi được không?”
“Rõ ạ,” Nakamachi liền thao tác trên điện thoại. Godai với tay lấy xiên hành tây nướng.
“Nói vậy nhưng chúng ta cũng không biết Kuraki và vị luật sư tên Amano đó có quan hệ với nhau ở mức độ nào. Cũng có thể họ chỉ gặp nhau ở đâu đó rồi trao đổi danh thiếp chứ cũng không qua lại thân thiết. Nếu vậy, việc Kuraki cảm thấy ông Shiraishi – một người tuy nói là mới quen nhưng lại khá thân nhờ trận đấu bóng chày – dễ nói chuyện hơn cũng không lấy gì làm lạ,” nói rồi Godai cắn miếng hành tây. Hương vị đặc trưng của nó xộc vào mũi anh.
“Anh nói đúng,” Nakamachi vừa cất điện thoại vừa tán thành ý kiến của Godai. “Nhưng liệu ông Kuraki có giữ danh thiếp của một luật sư không thân thiết gì với mình không ạ? Nếu ông Kuraki là người sành sỏi trong việc mở rộng các mối quan hệ, kiểu như chính trị gia hay doanh nhân gì đó thì không nói làm gì, đằng này ông ta chỉ là một người dân hết sức bình thường, đã về hưu.”
“Có thể nói như vậy lắm,” Godai lấy điện thoại của mình ra, xác nhận bức ảnh đã được gửi đến. “Cách nhanh nhất là đến gặp vị luật sư tên Amano này để hỏi xem quan hệ giữa ông ta và Kuraki là như thế nào.”
“Để em làm việc đấy cho. Lần tới được nghỉ, em sẽ đi Nagoya.”
“Tôi rất biết ơn nếu cậu làm vậy, nhưng mà…” Godai bỏ lửng câu nói.
“Nhưng sao ạ?”
“Dù gì đối phương cũng là luật sư. Chừng nào chưa có lệnh điều tra, tôi không nghĩ ông ta sẽ dễ dàng nói cho chúng ta những chuyện liên quan đến một cá nhân. Vì ông ta có nghĩa vụ giữ bí mật mà. Có thể ông ta sẽ tiết lộ ở mức rằng đấy là một trong những khách hàng của mình, nhưng tuyệt đối sẽ không nói nội dung tư vấn là gì đâu.”
“Chuyện đó… có khi đúng thế thật,” Nakamachi hạ tông giọng xuống.
“Tôi không muốn cậu lãng phí ngày nghỉ của mình vì những chuyện tốn công vô ích kiểu như vậy.”
“Chuyện đó với em không thành vấn đề. Vậy chúng ta làm thế nào bây giờ?”
“Xem nào…”
Trong đầu Godai vừa lóe lên một ý tưởng. Song anh không nói ra. Mặc dù đó là một ý tưởng hấp dẫn và đầy kích thích, nhưng anh chưa sẵn sàng tâm lý cho những vấn đề có thể xảy ra nếu làm theo cách đó.
Một khoảng lặng trôi qua, Godai chỉ uống bia và nhón đồ nhắm mà không nói năng gì. Người phá vỡ sự im lặng chính là Nakamachi.
“Nói đến vụ đó, giờ bên công tố lại đưa ra yêu cầu hết sức phiền toái anh ạ.”
“Là sao?”
“Nghe nói họ yêu cầu phòng cảnh sát điều tra thêm để chứng thực lời khai của Kuraki. Quả nhiên họ có quá ít vật chứng.”
“Đến nước này rồi còn đòi cái gì vậy. Lời thú tội chính là bằng chứng mạnh nhất rồi. Hay họ lo sợ lúc ra tòa Kuraki sẽ lật ngược lời khai? Sao có chuyện đó được cơ chứ.”
“Em cũng nghĩ như vậy, nhưng chắc bên công tố muốn phòng trường hợp bất trắc. Những gì họ có trong tay chỉ toàn chứng cứ gián tiếp, chuyện Kuraki biết hiện trường gây án – vốn là thông tin không được công bố cho giới truyền thông – là điều duy nhất có thể gọi là chứng cứ.”
“Đấy gọi là vạch trần bí mật. Họ chẳng bảo vậy là đủ rồi kia mà.”
“Nhưng nghe nói gần đây họ mới phát hiện một chuyện hơi phiền toái trên mạng Internet.”
“Chuyện gì?”
“Là mạng SNS. Có người bắt gặp cảnh sát thực hiện công tác giám định tại hiện trường, và đã đăng bài lên mạng SNS rằng, ’Phải chăng đã có án mạng xảy ra ngay gần cầu Kiyosu?′ Đó là thời điểm trước khi Kuraki bị bắt. Mặc dù không phải thông tin chính thức nhưng một khi có người đã đăng lên như vậy, thì khó mà khẳng định được việc Kuraki biết hiện trường gây án có phải là vạch trần bí mật hay không.”
Godai nhấp một hớp bia, lắc đầu.
“Ai ngờ trên mạng xã hội lại có những bài viết như thế. Đúng là thời đại nhiễu nhương mà.”
“Điện thoại Kuraki đang dùng không phải điện thoại thông minh mà là điện thoại đời cũ. Vì thế nó không lưu lại thông tin định vị. Nhóm điều tra viên được cắt cử đi kiểm chứng lời khai đang kêu giời kêu đất. Họ thấy việc này hão huyền như thể đang mò kim đáy bể. Có khi chỉ nay mai thôi em cũng bị lôi đi cũng nên.”
“Thế còn vân tay với DNA, rốt cuộc vẫn không tìm thấy à?”
“Vâng. Ngay cả dấu vết cho thấy Kuraki đã lên Tokyo vào ngày xảy ra vụ án cũng không luôn. Mặc dù cảnh sát đã bới tung các camera an ninh xung quanh ga Tokyo. Ngoài ra còn một vấn đề nữa, đó là không thấy vết tích cuộc gọi.”
“Cuộc gọi? Cuộc gọi nào?”
“Theo lời khai của Kuraki, hôm đó ông ta đã gọi cho ông Shiraishi hai cú điện thoại. Lần thứ nhất là để thông báo việc mình đã lên Tokyo và hỏi xem ông Shiraishi có thể gặp không, lần thứ hai là thông báo việc mình bị lạc đường và bảo ông Shiraishi di chuyển tới cầu Kiyosu. Nhưng trong điện thoại di động của Kuraki không còn lưu lịch sử hai cuộc gọi đó.”
“Thế thì lạ thật. Kuraki giải thích thế nào?”
“Ông ta nói đã dùng điện thoại trả trước.”
“Trả trước?” Godai chau mày.
“Đã vậy còn là SIM rác nữa. Kuraki khai vào ngày hôm đó, ông ta đã dùng nó để gọi điện. Sau khi gây án xong, ông ta đã vứt đi rồi.”
“Ông ta lấy thứ đó ở đâu ra?”
“Anh Godai, anh có biết khu Osu ở Nagoya không ạ? Chỗ nổi tiếng với ngôi chùa Osu Kannon ấy ạ.”
“Osu… Tôi từng nghe cái tên này rồi.”
“Đó cũng là khu phố kinh doanh đồ điện tử lớn nhất tỉnh Aichi. Kuraki kể trước đây trong lúc đứng ngắm điện thoại cũ ở khu phố đó, một người đàn ông lạ mặt đã bắt chuyện với ông ta, cho ông ta xem chiếc điện thoại trả trước, hỏi ông ta có muốn mua không. Mặc dù nó có giá 30.000 yên, song vì nghĩ biết đâu sẽ có ích vào việc gì đó nên Kuraki đã mua.”
“Và lần này ông ta đã dùng đến nó ư? Có chuyện dễ nghe như vậy sao.”
“Nhưng lại rất hợp logic. Bởi nếu ông ta dùng điện thoại của mình thì trong điện thoại của ông Shiraishi sẽ lưu lại lịch sử cuộc gọi đến.”
“Không phải ông ta chỉ cần vứt chiếc điện thoại đó đi là xong à? Trên thực tế ông ta đã làm vậy đấy thôi.”
“Nghe nói Kuraki giải thích rằng ông ta nghĩ đến khả năng phía nhà mạng sẽ lưu lại lịch sử cuộc gọi. Nếu đúng, cuộc gọi đó sẽ trở thành bằng chứng quan trọng cho thấy ông ta phạm tội có kế hoạch…”
Trên thực tế, cảnh sát chỉ yêu cầu nhà mạng cung cấp lịch sử cuộc gọi đi.
“Kuraki bảo vứt chiếc điện thoại trả trước đó ở đâu?”
“Ông ta mang về nhà, lấy búa đập vỡ rồi đem vứt ở vịnh Mikawa.”
Godai lắc đầu, bất giác cười thiểu não. “Thế thì bó tay rồi.”
“Tóm lại tất cả mọi chuyện đều dựa trên lời khai của Kuraki. Xem ra phía công tố đang lo nhỡ Kuraki bỗng lật mặt ngay trước phiên tòa, rằng tất cả đều là bịa đặt, và ông ta nói những điều đấy trong cơn lú lẫn thì liệu có thể khép tội ông ta chỉ với bằng chứng gián tiếp hay không.”
Gương mặt Nakamachi lộ rõ vẻ cấp bách. Godai và các cộng sự thuộc Ban điều tra số Một cứ đinh ninh vụ án đã được giải quyết êm xuôi, song có vẻ không phải vậy.
“Tôi bắt đầu có linh cảm xấu rồi đây. Đúng là vụ án này vẫn còn vướng mắc cái gì đó, mặc dù tôi cũng nghĩ không đời nào lại như thế được.”
Godai tu hết chỗ bia còn lại trong cốc rồi lớn tiếng gọi thêm cốc nữa.