← Quay lại trang sách

Chương 34

Cảnh vật muôn màu muôn vẻ cứ lần lượt hiện lên rồi lại lùi ra sau. Vừa mới đó còn thấy những dãy nhà nằm san sát, sau lưng là những rặng núi thoai thoải, vậy mà lúc sau đã lại thấy những khu công nghiệp kéo dài mãi. Len lỏi giữa chúng là khung cảnh miền thôn quê trải rộng ngút ngàn, hay thi thoảng là những đoạn đường hầm chắn hết tầm nhìn.

Lúc rời khỏi Tokyo, bầu trời hẵng còn xanh trong là vậy, thế mà giờ nó đang dần bị những đám mây xám xịt xâm lấn. Bầu trời đằng tây có vẻ còn tăm tối hơn nữa. Cứ như thể nó đang ngầm ám chỉ tiền đồ của mình vậy, Kazuma ủ dột nghĩ.

Anh thử nhớ lại xem lần cuối cùng mình lên một chuyến tàu Kodama khởi hành từ ga Tokyo là khi nào. Có lẽ là lần anh xuống Atami công tác cách đây mấy năm. Bàn công chuyện với khách hàng xong, anh đi tắm suối nước nóng, vừa uống rượu vừa chép miệng xuýt xoa trước những món hải sản ngon tuyệt. Lần đó công việc tiến triển thuận lợi nên anh cảm thấy mọi thứ thật tuyệt vời. Anh đã tin rằng cuộc sống thuận buồm xuôi gió ấy sẽ theo mình mãi và không mảy may nghi ngờ gì.

Song có lẽ anh không thể quay trở lại quãng thời gian đó được nữa rồi. Phía công ty vẫn yêu cầu anh đợi ở nhà. Chắc chắn họ đang đau đầu không biết phải xử trí với anh như thế nào. Có lẽ họ muốn sa thải anh song vì anh không phải người gây tội nên họ mới không thể ép anh thôi việc được.

Tàu đã tới Hamamatsu. Tiếp đến sẽ là ga Toyohashi.

Sau rất nhiều đắn đo, cuối cùng tối hôm qua Kazuma đã gọi điện cho người đàn ông có tên Sakano. Anh cứ lo ông ta sẽ không bắt máy khi thấy số lạ nhưng cuộc điện thoại được kết nối nhanh chóng và Sakano đã nghe máy. Dù sau khi Kazuma xưng tên, ông ta lại nói với giọng đầy cảnh giác, “Hả, con trai ai cơ? Cậu nói lại xem nào. Hay cậu gọi nhầm số rồi?”

“Tôi là con trai ông Kuraki Tatsuro. Một nhà báo tên Nanbara đã cho tôi số của ông. Hình như ông đã trả lời phỏng vấn anh Nanbara đó.”

Nghe Kazuma nói vậy, Sakano im lặng một lát, sau đó à lên một tiếng rõ to.

“Cậu nhà báo đó hả. Tôi nhớ rồi, nhớ rồi. Cậu Nanbara đã tới chỗ tôi.”

“Nghe nói hôm đó hai người có nhắc đến bố tôi.”

“Bố cậu… Xem nào, ông Kuraki… phỏng? Cậu là con trai ông ấy à?”

“Vâng ạ.”

“Ồ, tôi có nghe cậu Nanbara nói. Thấy bảo bố cậu là hung thủ sát hại Haitani nhỉ? Bất ngờ thật. Đã thế ông ta lại ngựa quen đường cũ phỏng?”

“À thì…”

Nghe cách nói chuyện vô duyên hết sức của Sakano, trong lòng Kazuma bỗng dấy lên cảm giác hối hận vì đã gọi cho ông ta.

“Thế cậu gọi tôi có việc gì?”

“À, thực ra tôi muốn hỏi ông chút chuyện.”

“Chuyện? Chuyện gì cơ?”

“Về vụ án năm xưa ạ. Tôi nghe nói ông và bố tôi đã cùng phát hiện thi thể nạn nhân.”

“À, chuyện đó hả. Cũng được thôi, nhưng hỏi xong cậu định làm gì?”

“Tôi muốn biết cụ thể. Rốt cuộc đó là vụ án như thế nào, bố tôi liên quan ra sao. Thú thực với ông, tôi vẫn không tài nào tin được.”

“Nói thì nói thế nhưng bố cậu tự khai ra mà, đúng không? Ông ấy nhận là mình làm còn gì.”

“Đúng vậy nhưng tôi thấy không phục.”

“Thế thì cậu có nghe tôi nói cũng vậy cả thôi.”

“Cũng có thể, nhưng mà…”

“Mà thôi được rồi, cũng chỉ là nói chuyện thôi mà. Ban ngày tôi rảnh. Khi nào tiện cho cậu? Mai nhé?”

Không ngờ Sakano lại đồng ý dễ dàng như vậy, Kazuma thấy hơi chưng hửng.

“Ngày mai cũng được ạ? Dĩ nhiên với tôi thì càng sớm càng tốt ạ.”

“Vậy ngày mai đi. Chứ để lâu ngày là tôi lại quên béng mất đấy.”

Và thế là họ quyết định gặp nhau đột xuất như thế này.

Chẳng mấy chốc, chuyến tàu Kodama đã đến ga Toyohashi. Ra khỏi nhà ga, Kazuma trông thấy một con đường rộng thênh thang trải dài đến tít xa, hai bên là những tòa nhà lớn nhỏ nằm san sát. Với những ga như ga Mikawa Anjo nơi Kazuma sinh ra, lắm lúc người ta vẫn xì xào rằng tại sao lại xây ga shinkansen ở một nơi khỉ ho cò gáy như thế, nhưng còn ở đây, Kazuma chẳng lấy gì làm lạ về việc có ga shinkansen cả. Trái lại anh thậm chí còn thắc mắc sao tàu Nozomi không dừng ở ga này.

Kazuma men theo trục đường chính có tên là đường Ohashi, đi bộ về hướng bắc. Theo bài báo đăng trên trang giới thiệu thì quán Sakano chọn nằm cách nhà ga chừng ba trăm mét. Ông ta bảo đó là quán cà phê nhưng trang mạng lại quảng cáo đó là cửa hàng bánh truyền thống của Nhật. Xem ra đúng như Nanbara nói, Sakano là người hảo ngọt.

Đi bộ được vài phút, Kazuma thấy nhà cửa xung quanh đột nhiên thấp tè, còn bầu trời lại như rộng thêm ra. Trời càng lúc càng xám xịt. Mặc dù có mang theo ô gấp song Kazuma vẫn cầu mong trời đừng đổ mưa.

Từ trục đường chính rẽ vào con ngõ nhỏ, những cửa hàng be bé rồi nhà dân nhiều hơn hẳn. Kazuma vừa đi vừa kiểm tra vị trí trên điện thoại. Chẳng mấy chốc anh đã tìm thấy đích đến. Đó là một tòa nhà cũ kỹ khiến người ta liên tưởng tới thời Chiêu Hòa, bên ngoài có treo một tấm biển lớn, in đậm dấu ấn thời gian.

Trước cửa có đặt tủ trưng bày, bên trong có đủ các loại bánh truyền thống được xếp thành hàng dài. Vừa liếc nhìn chúng, Kazuma vừa bước vào cửa hàng.

Bên trong có hai nhóm khách. Hai người phụ nữ đi cùng nhau và một người đàn ông trung niên mặc áo khoác mỏng ngồi một mình. Người đàn ông ngẩng mặt lên khỏi cuốn tạp chí tuần, thấy túi đồ trên tay Kazuma liền dụi dụi bên dưới cánh mũi. Kazuma đang xách túi giấy. Đó chính là dấu hiệu nhận biết.

Kazuma tiến đến chỗ người đàn ông, hỏi “Ông Sakano phải không ạ?”

“Ừ,” người đàn ông gật đầu. Ông ta hơi mập, mặt tròn, râu ria lởm chởm.

“Tôi là Kuraki. Xin lỗi vì đột nhiên yêu cầu ông một việc vô lý như thế này,” Kazuma chìa danh thiếp ra.

Sakano nhận lấy tấm danh thiếp, nhìn với vẻ không mấy hứng thú, đoạn nói “Rồi, cậu ngồi xuống đi.”

“Tôi xin phép ạ,” nói đoạn Kazuma ngồi xuống ghế đối diện. Trước mặt Sakano là một chiếc thìa và chiếc cốc đã rỗng không, xem ra ông ta vừa ăn xong món gì đó.

Một người phụ nữ trung niên mặc tạp dề đến ghi món. Menu dán trên tường có cà phê nên Kazuma quyết định gọi món đó.

“Cho tôi chè đậu đỏ và thêm một cốc trà,” Sakano nói.

Kazuma đoán có lẽ ông ta cố tình đến sớm. Bởi đây dù sao cũng là cơ hội để ông ta thưởng thức đồ ngọt mà không phải trả tiền. Nghĩ vậy, Kazuma cũng vỡ lẽ chuyện ông ta dễ dàng đồng ý gặp mình. Ông ta còn nói ban ngày rảnh lắm.

“Cái này tôi mua ở ga Tokyo, nếu không chê mong ông nhận cho ạ,” Kazuma đặt túi giấy lên bàn. Bên trong là món bánh bông lan kem chuối.

Sakano nhòm vào bên trong túi, cười tủm tỉm. “Thật ngại quá. Vậy, cậu có lòng thì tôi cũng có dạ.”

Kazuma ngồi thẳng lên, nhìn đối phương.

“Tôi xin phép vào đề luôn, tôi có thể hỏi ông chút chuyện được không ạ?”

“Được chứ. Cậu muốn hỏi gì nào?” Sakano đặt túi giấy lên đầu gối, lôi hộp bánh bên trong ra ngắm nghía.

“Nghe nói vào thời điểm xảy ra vụ án năm 1984, ông đang làm việc cho nạn nhân đúng không ạ?”

Sakano cất hộp bánh vào lại túi giấy, gật khẽ, vẻ mặt ngán ngẩm.

“Cục chẳng đã thôi. Công ty cũ phá sản nên tôi bị mất việc. Thấy vậy bà bô tôi mới bảo mày cứ lông bông như thế thì đến chỗ bác mà làm đi. Hình như dạo đó ông bác tôi đang tìm chân trực điện thoại. Trước đó tôi không biết nhiều về Haitani, đến lúc làm cùng mới ngã ngửa. Tôi không nghĩ ông ta lại thối tha như vậy.”

“Tôi nghe anh Nanbara kể lại, khi biết bố tôi chính là hung thủ thực sự, ông có nói là chuyện đó sao cũng được ạ.”

“Sao cũng được thật mà,” Sakano đung đưa người. “Chuyện xảy ra cách đây hơn ba mươi năm rồi, vả lại vốn dĩ ông ta có bị giết cũng là điều đương nhiên thôi. Lúc xảy ra vụ án đó, tôi cũng nghĩ, à quả nhiên là ra nông nỗi này.”

Người phụ nữ mặc tạp dề bưng cà phê, chè đậu đỏ và một tách trà tới. Sakano liền cầm thìa, kéo cốc chè về phía mình. Nhưng trước khi ăn, ông ta nói.

“Có điều, nếu nói tôi không ngạc nhiên khi nghe chuyện từ cậu Nanbara đó thì sẽ là nói dối. Tôi không ngạc nhiên về chuyện bố cậu – ông Kuraki – là hung thủ, nhưng tôi hơi bất ngờ về chuyện ông chú kinh doanh đồ điện – người tự tử hồi ấy lại không phải hung thủ. Bởi tôi đã tin chắc chú ta chính là hung thủ.”

“Tại sao ạ?”

Sakano dùng thìa xúc một viên bánh trôi bỏ vào miệng rồi nghiêng đầu ngẫm nghĩ.

“Hỏi tại sao thì khó cho tôi quá. Nghĩ kiểu gì cũng thấy ông chủ cửa hàng đồ điện đó là đáng nghi nhất. Chẳng thế mà cảnh sát cũng bắt chú ta ngay đấy thôi.”

“Đáng nghi nhất ư… Ông có biết người đó bị bắt như thế nào không ạ?”

Sakano lắc cánh tay đang cầm thìa.

“Mấy thứ như chứng cứ này kia thì tôi không biết đâu. Nhưng nếu tôi là cảnh sát, chắc tôi cũng bắt chú ta.”

“Ông có thể cho tôi biết lý do không ạ?”

“Cũng được thôi, nhưng chẳng phải chuyện gì ghê gớm cả. Dạo đó, chủ cửa hàng đồ điện thường xuyên đến văn phòng chúng tôi để phàn nàn. Chú ta bảo mình bị Haitani lừa. Hôm đó cũng vậy. Ngặt nỗi lúc đấy Haitani lại đi vắng, chỉ có mình tôi ở văn phòng. Thế là chú ta bảo sẽ ngồi chờ đến khi Haitani về. Dù thấy phiền nhưng tôi cũng không thể cấm chú ta được. Sau đó, thấy hơi gò bó khi chỉ có hai người ngồi với nhau, tôi mới đi tìm Haitani ở những chỗ ông ta có thể lui tới. Tôi đi loanh quanh khoảng gần một tiếng. Rốt cuộc vẫn không thấy tăm hơi ông ta đâu, nên quyết định quay về văn phòng. Và khi đấy tôi gặp ông Kuraki – bố cậu ở bên ngoài tòa nhà. À, nói mới nhớ, đó là lần thứ hai bố cậu đến văn phòng trong ngày hôm ấy.”

“Lần thứ hai ư?”

“Lúc tôi đang ngồi với ông chủ cửa hàng đồ điện thì bố cậu tới. Nhưng sau khi biết Haitani không có ở đấy, bố cậu cứ thế bỏ đi đâu mất. Vì thế đấy là lần thứ hai. Sau đó, hai chúng tôi cùng vào văn phòng và phát hiện thi thể. Đã vậy còn không thấy bóng dáng chủ cửa hàng đồ điện đâu nữa. Cậu xem, dù là ai hay nghĩ như thế nào thì vẫn thấy người đó đáng nghi nhất, đúng không?”

Trong đầu Kazuma mường tượng ra tình huống lúc ấy theo những gì Sakano vừa kể. Đúng là chuyện ông chủ cửa hàng đồ điện – Fukuma Junji bị nghi ngờ cũng không phải là không có lý.

“Nhưng bố tôi lại kể sau khi đâm chết Haitani, ông ấy lên xe định chạy trốn, đúng lúc đấy tình cờ trông thấy chú nên ông ấy mới xuống xe, vờ như mình vừa tới nơi.”

“Vậy ư? Nếu bố cậu đã nói vậy thì chắc là vậy rồi, nhưng hồi ấy tôi không hề nghĩ đến chuyện đó.”

“Hình như ông bảo với anh Nanbara là hồi đó ông nghĩ bố tôi có bằng chứng ngoại phạm.”

Sakano bèn đặt thìa xuống, cầm tách trà lên.

“Tôi nhớ mang máng như vậy. Sau khi cảnh sát tới, họ tra hỏi chúng tôi đủ thứ, họ còn hỏi những câu kiểu như trước khi phát hiện thi thể, chúng tôi đã đi những đâu. Tôi bảo mình đã đi một vòng các quán cà phê rồi quán nhậu gần đó để tìm Haitani. Còn ông Kuraki cũng trả lời gì đó. Tôi nhớ lúc đấy nghe xong, tôi đã nghĩ a thì ra người này cũng có bằng chứng ngoại phạm, quả nhiên là chủ của hàng đồ điện ra tay rồi.”

“Bố tôi đã trả lời thế nào ạ? Ông ấy nói đã đi đâu đó ư? Ông có nhớ bố tôi đi đâu không?”

Sakano nhấp một hớp trà rồi nhăn mặt.

“Cậu hỏi gì kỳ vậy. Chuyện xảy ra hơn ba mươi năm trước rồi đấy.”

“… Tôi xin lỗi.”

Sakano lại cầm thìa lên, ăn nốt chỗ chè còn lại.

“Chà, như tôi vừa nói đấy, nếu bố cậu nhận mình làm thì chắc là thật rồi. Tôi chỉ có thể nói đến đây thôi. Trên điện thoại tôi cũng bảo rồi mà. Tôi không kể được chuyện gì to tát đâu.”

“Tôi hiểu rồi ạ.”

Kazuma cầm cốc cà phê lên. Cà phê đã nguội ngắt.

Trên chuyến tàu shinkansen trở về Tokyo, tâm trạng Kazuma còn nặng nề hơn cả lúc đến Toyohashi. Không hẳn vì anh đã trông mong quá nhiều, nhưng anh đã kỳ vọng biết đâu sẽ thấy được một tia sáng dù chỉ le lói thôi.

Dẫu vậy, Kazuma vẫn thấy vướng mắc về chuyện ông Tatsuro không bị cảnh sát truy cứu trong vụ án năm 84. Nghe chuyện của Sakano, anh có thể hiểu vì sao Fukuma Junji lại bị nghi ngờ đầu tiên. Song, nếu cảnh sát nghi ngờ ông Tatsuro, như cách họ nghi ngờ Fukuma Junji thì cũng chẳng lấy gì làm lạ. Mà không không những không lấy làm lạ mà anh còn cam đoan cảnh sát không thể cho qua như vậy được.

Phải chăng ông Tatsuro có chứng cứ ngoại phạm. Sau đó cảnh sát cũng xác minh được chứng cứ ngoại phạm đó nên họ mới nhanh chóng loại ông ra khỏi diện tình nghi. Nghĩ theo cách đó, mọi chuyện đều trở nên hợp logic.

Lúc Kazuma về đến ga Tokyo, trời đã tối hẳn. Anh xem đồng hồ, đã gần 7 giờ tối.

Đột nhiên Kazuma lại muốn đến thử cầu Kiyosu xem sao. Bởi thời điểm xảy ra vụ án cũng vào đúng tầm giờ này. Lần trước anh tới đó vào khung giờ sớm hơn nhiều.

Đi tàu hay đi bộ đều sẽ muộn mất, thành thử Kazuma quyết định đi taxi. May sao đường vắng vẻ nên chỉ mất khoảng mười phút là tới nơi.

Cũng như lần trước, Kazuma xuống con đường dạo bộ Sumidagawa Terrace bằng cầu thang bộ, nhưng khi nhìn thấy cầu Kiyosu, anh chợt dừng chân.

Cây cầu đã được giăng đèn sáng rực rỡ. Chẳng thế mà, khung cảnh xung quanh đã chìm trong cảnh tranh tối tranh sáng. Bên dưới chân cầu thì tối đen như mực.

Kazuma chậm rãi bước xuống bậc cầu thang. Con đường dạo bộ cũng mờ tối nhưng không đến nỗi không nhìn thấy xung quanh. Dù vậy Kazuma vẫn nghĩ tối thế này thì hẳn là từ bên kia sông hoặc từ trên du thuyền sẽ không thể nhìn thấy gì. Chưa kể vào thời điểm xảy ra vụ án, nơi này đang thi công, cấm người qua lại, Kazuma lại một lần nữa hiểu lý do vì sao nơi này được chọn làm địa điểm gây án.

Vào giờ này mà ở đây vẫn lác đác vài bóng người. Có cả những người chạy bộ nữa.

Kazuma trông thấy một cô gái đang đứng ngây ra, nhìn về phía dòng sông. Vạt áo khoác tung bay. Trông thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của cô, Kazuma không khỏi sững sờ. Đó chắc chắn là con gái ông Shiraishi Kensuke – người Kazuma vừa mới gặp hôm trước. Kazuma bất giác đứng khựng lại, a lên một tiếng.

Mặc dù âm thanh anh bật ra không đến mức lớn lắm, song có vẻ như nó vẫn lọt đến tai cô ấy, cô bèn quay mặt nhìn về phía Kazuma. Và rồi như thể đã nhớ ngay ra anh, cô tròn xoe mắt kinh ngạc.

Lẳng lặng bỏ đi thì kỳ cục quá, nghĩ vậy Kazuma đành cúi đầu chào rồi tiến về phía cô, “Cảm ơn cô vì chuyện hôm trước…”

Cô gái tỏ vẻ nghĩ ngợi một lát rồi nói, “Tôi mới phải cảm ơn anh.”

“Ngày nào cô cũng đến đây ư?” Kazuma hỏi.

“Tôi hay đến đây nhưng không phải ngày nào cũng đến,” giọng cô có vẻ cứng nhắc.

“Cô đến để đặt hoa à?”

“Họa hoằn lắm tôi mới làm vậy. Hôm đó cũng thế.”

“À… Ra vậy.”

“Anh cũng thường tới đây ư?”

“Không, đây mới là lần thứ hai. Hôm đó và hôm nay…”

“Vậy à?”

Kazuma hít một hơi thật sâu rồi nói.

“Nếu cô thấy khó chịu và yêu cầu tôi đừng tới nữa thì sau hôm nay tôi sẽ không tới nữa.”

Cô gái cụp mắt xuống, nhưng rồi ngay lập tức nhìn Kazuma, khẽ lắc đầu.

“Tôi không có quyền yêu cầu anh chuyện đó,” nói đoạn cô lại nhìn về phía dòng sông. “Tôi tới đây vì muốn tìm hiểu tâm trạng của bố mình. Không biết ông đã cảm thấy như thế nào khi nghe hung thủ của một vụ án mạng xảy ra cách đây hơn ba mươi năm và đã hết thời hiệu truy tố bộc bạch về tội ác của mình để rồi trách cứ và khuyên ông ta nên nói ra sự thật.”

“Ý cô là người bố mà cô biết sẽ không làm như vậy… ư?”

“Chắc chắn,” nói đoạn cô quay sang nhìn Kazuma. “Chắc chắn bố tôi sẽ không làm thế. Những gì bố anh – bị cáo Kuraki nói đều là dối trá. Thật nhảm nhí.”

“Tôi cũng…” giọng Kazuma khản đặc. “Tôi cũng mong đó là dối trá. Từ tận đáy lòng, tôi ước gì tất cả những chuyện này đều là bịa đặt, bao gồm cả chuyện bố tôi đã giết chết bố cô.”

Nghe vậy cô ấy liền nhìn thẳng vào mặt Kazuma, ánh mắt mạnh mẽ.

“Tôi đã tìm ra một bằng chứng cho thấy bị cáo Kuraki đang nói dối.”

Kazuma không thể bỏ ngoài tai câu nói này. “Nói dối như thế nào cơ?”

“Về cuộc gặp gỡ giữa hai người. Ông ấy đã nói dối về chuyện bố anh và bố tôi gặp nhau ở sân vận động Tokyo Dome.”

Câu chuyện cô ấy kể sau đó thật bất ngờ. Hôm ấy ông Shiraishi Kensuke đã đi nhổ răng nên không lý nào lại uống bia cả.

“Tôi nghĩ hôm đó bố tôi đã thật sự tới sân vận động Tokyo Dome,” Kazuma nói. “Tôi đã tặng vé cho ông ấy. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ.”

“Nhưng bố tôi không đến đó. Vì thế, chắc chắn bố tôi đã không gặp bị cáo Kuraki.”

“Vậy hai người đã gặp nhau ở đâu?”

“Tôi không biết. Cả lý do vì sao bị cáo Kuraki lại nói dối về điểm này nữa. Có điều, nếu đó là nói dối thì phải chăng động cơ sát hại bố tôi cũng là bịa đặt nốt?”

Giọng cô ấy nghe rất gay gắt và có vẻ kích động. Song câu chuyện cô nói ra lại rất hợp lý. Kazuma cảm nhận được cô gái này khá thông minh.

“Cô đã trao đổi vấn đề này với ai chưa?”

“Tôi đã nhờ luật sư nói với bên công tố nhưng có vẻ như đã bị họ phớt lờ. Sau đó tôi có nói với cảnh sát nữa. Cái người tên là Godai ấy, anh biết không?”

” À… Người đó đã tới chỗ tôi ngay sau khi vụ án xảy ra. Anh ấy nói sao?”

“Anh ta nói sẽ thử điều tra theo cách riêng của mình nhưng tôi cũng không trông mong gì lắm. Chắc hẳn anh ta đang bận rộn với những vụ án khác. Vì thế, thực ra tôi đã hỏi anh ta địa chỉ liên lạc của anh để nói chuyện. Mặc dù anh ta đã từ chối.”

Trước lời bộc bạch không ngờ tới, Kazuma không khỏi bối rối. “Nói chuyện… với tôi ư?”

“Lần trước gặp nhau, anh chẳng bảo là anh nghi ngờ bố mình nói dối nên đang thử tìm hiểu còn gì? Thế nên tôi nghĩ biết đâu anh cũng đã tìm ra thứ gì đó giống như tôi.”

“Đúng vậy. Tôi cũng tìm ra một vài thứ… Ngặt nỗi chẳng có thứ gì mang tính quyết định cả.”

“Anh có thể nói cho tôi được không? Hay anh định dùng làm tài liệu trước tòa?”

“À không, tôi không định làm vậy. Tôi đã nói với luật sư bào chữa nhưng anh ta chẳng chịu nghe cho.”

“Nếu vậy anh nói cho tôi nghe chắc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?”

“Có lẽ vậy. Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nói cho cô.”

“Trước khi nói chuyện đó,” nói đoạn cô ấy giơ tay phải ra. “Tôi có thể hỏi tên anh là gì không?”

“À, tôi thật thất lễ quá,” Kazuma lấy danh thiếp ra khỏi túi ngực áo. “Tên tôi là Kuraki Kazuma.”

Cô ấy nhận lấy tấm danh thiếp, gí sát vào mặt. Trời tối nên có lẽ hơi khó đọc.

“Còn tôi là Mirei.”

“Shiraishi Mirei nhỉ?”

“Trong danh thiếp của anh có ghi số điện thoại nhưng hôm nay tôi xin phép chưa nói cho anh biết số của tôi vội. Tôi sợ nhỡ sau này lại phải hối hận rằng, thà đừng cho người đó biết còn hơn. Nếu anh cảm thấy như vậy không công bằng thì tôi sẽ trả lại anh tấm danh thiếp này.”

“À không, không thành vấn đề. Nếu không cần đến nó thì cô cứ vứt đi.”

“Tôi hiểu rồi,” nói đoạn Shiraishi Mirei nhét tấm danh thiếp vào túi áo khoác.

“Những nghi vấn tôi tìm được có liên quan đến vụ án xảy ra năm 1984. Vụ án ấy xảy ra vào ngày 15 tháng Năm.”

Kazuma kể cho Mirei nghe chuyện ông Tatsuro lên kế hoạch chuyển về nhà mới vào ngày 15 tháng Năm, tròn bốn năm sau ngày xảy ra vụ án.

“Do thời tiết không ủng hộ nên thực tế, lịch chuyển nhà bị dời sang tuần sau đó, nhưng vì hôm ấy lại rơi vào ngày đại hung nên hôm 15 bố tôi vẫn chuyển một ít đồ đạc đến nhà mới, gọi là lấy ngày. Cô không nghĩ chuyện đó rất vô lý sao? Mặc dù bố tôi nói ông ấy không suy nghĩ gì nhưng ông vốn không phải kiểu người vô tâm như thế, tuy rằng phận con trai nói ra câu này thì nghe như bố hát con khen hay vậy.”

Shiraishi Mirei gật đầu với vẻ mặt đầy nghiêm túc. “Đúng là thiếu tự nhiên thật.”

“Ngoài ra còn một chuyện tôi nghe được từ tay nhà báo viết bài trên tờ tuần san Chuyện thế gian nữa và chuyện này cũng đáng lưu tâm lắm.”

Kazuma kể cho Mirei nghe chuyện người đàn ông đã cùng bố anh phát hiện thi thể nạn nhân trong vụ án năm 84 đã luôn đinh ninh rằng ông Tatsuro có chứng cứ ngoại phạm, và rằng hôm nay anh đã tới Toyohashi để hỏi đầu cua tai nheo từ chính người đó.

“Thực ra tôi bắt đầu nghĩ phải chăng bố tôi thật sự có chứng cứ ngoại phạm, thế nên ông ấy mới không bị cảnh sát nghi ngờ.”

“Tức là anh cho rằng bản thân chuyện bị cáo Kuraki là hung thủ trong vụ án xảy ra năm 1984 cũng là nói dối sao?”

“Đúng vậy. Mặc dù nếu cô có bảo rằng tôi chỉ đang dựng chuyện hòng có lợi cho người nhà thì tôi cũng chẳng tìm được lời nào để đáp lại cả.”

“Nếu vậy thì chuyện bố anh thú nhận tội lỗi trong quá khứ cũng là nói dối.”

“Đúng là như thế. Cả chuyện ông Shiraishi dồn ép bố tôi nói ra sự thật cũng vậy.”

Kazuma chăm chú nhìn Shiraishi Mirei. Thế rồi, ánh mắt cô cũng nhìn về phía anh. Những giây phút tĩnh lặng trôi qua. Kazuma cảm thấy giữa hai người đang bắt đầu có một sự đồng cảm nào đấy, song có lẽ đó chỉ là ảo giác.

“Cứ cho là anh đoán đúng đi. Vậy tại sao bố anh phải chịu tội vì chuyện trong quá khứ?” Shiraishi Mirei ném cho Kazuma một câu hỏi theo đúng lẽ thường tình.

“Tôi không biết, nhưng có khi nào…” trong đầu Kazuma đột nhiên nghĩ đến một khả năng.

“Sao cơ?”

“Có thể bố tôi đang bao che cho ai đó.”

“Vụ án đã hết thời hiệu truy tố rồi mà? Đến lúc này rồi, bố anh có cần nhận tội thay cho người khác nữa không?”

Thắc mắc như vậy âu cũng là điều đương nhiên. “Đúng là như vậy… À…”

Bỗng nhiên một câu nói văng vẳng bên tai Kazuma. Cứu rỗi…

“Anh sao thế? Anh vừa nghĩ ra chuyện gì à?” dường như nhận ra điều bất thường, Shiraishi Mirei hỏi, vẻ mặt rất hình sự.

“Vâng, nhưng có lẽ cô sẽ nói tôi đang cố tình bóp méo câu chuyện.”

“Anh cứ thử nói ra xem nào. Chưa nghe thì làm sao biết được.”

“Nếu bố tôi tự nhận mình là hung thủ trong vụ án xảy ra năm 1984, sẽ có những người được cứu rỗi. Đó chính là mẹ con bà Asaba, chủ quán Asunaro. Lần trước gặp tôi, họ rất mừng vì cuối cùng cũng được minh oan. Hỏi ra mới biết hơn ba mươi năm nay họ bị người đời nhìn bằng con mắt ghẻ lạnh và đã phải sống rất khổ cực.”

“Nhưng thực ra họ không bị oan. Người đàn ông tự tử mới là hung thủ thực sự. Có điều, bố anh thấy thương cảm cho họ nên nghĩ đến việc tự nhận mình là hung thủ để thiên hạ tin rằng họ bị oan.”

“Tôi đang nghĩ biết đâu lại là như vậy, nhưng mà… Xin lỗi cô, đúng là nghe hơi gượng ép nhỉ?”

“Không đâu,” Shiraishi Mirei lắc mạnh đầu, nói dõng dạc. “Vụ án đó đã hết thời hiệu truy tố nên bố anh sẽ không bị hỏi tội nữa. Tôi cho rằng hoàn toàn có khả năng bố anh đã nghĩ đằng nào cũng bị bắt, chi bằng cố gắng để có thể cứu được những người mà mình trân quý.”

“Nếu vậy thì việc bố tôi sát hại ông Shiraishi phải xuất phát từ một động cơ khác.”

“… Đúng vậy.”

Kazuma có cảm giác mặt Shiraishi Mirei đang đanh lại. Mặc dù nói chuyện tâm đầu ý hợp song có lẽ cô ấy vừa ý thức lại Kazuma chính là con trai hung thủ.

“Nếu chúng ta khoanh tay ngồi yên, có lẽ tòa sẽ cứ thế tiến hành xét xử theo câu chuyện hiện tại,” Kazuma bất vừa lảng mắt đi chỗ khác vừa nói. “Nếu chuyện bố tôi sát hại bố cô là sự thật thì như thế cũng không sao, luận động cơ thật sự có là gì đi nữa…”

“Không thể nói như vậy được,” Shiraishi Mirei lại thốt ra đầy quả quyết. “Tôi muốn biết sự thật. Thiết nghĩ phiên tòa sinh ra để phục vụ mục đích đó. Nếu không biết động cơ thật sự là gì, tôi tuyệt đối không thể chấp nhận được.”

“Tôi cũng vậy. Nhưng chúng ta phải làm thế nào…”

“Để tôi nghĩ đã. Tôi sẽ thử vắt óc suy nghĩ xem chúng ta nên làm thế nào. Nếu nghĩ ra điều gì và cảm thấy cần nói với anh, khi đó tôi sẽ liên lạc.”

Kazuma bị áp đảo bởi câu nói hừng hực quyết tâm của Mirei. Cô gái ấy không chỉ thông minh mà còn rất mạnh mẽ nữa.

“Tôi hiểu rồi. Tôi cũng sẽ tiếp tục suy nghĩ.”

Sau một thoáng ngập ngừng, Shiraishi Mirei lấy điện thoại và tấm danh thiếp ban nãy Kazuma đưa cho ra khỏi túi áo khoác. Tay trái cô cầm danh thiếp, tay phải bấm điện thoại.

Điện thoại Kazuma bỗng đổ chuông. Trên màn hình hiển thị một dãy số. Xem ra đó là số điện thoại của Mirei. Chuông điện thoại tắt, Shiraishi Mirei cất điện thoại và danh thiếp vào túi áo.

“Tôi tin anh.”

“Cảm ơn cô. Nếu tìm được gì tôi cũng sẽ liên lạc… vậy có được không?”

“Vâng, anh hãy làm vậy,” Shiraishi Mirei khẽ mỉm cười.

“Vậy tôi xin phép ở đây. Thật may vì được nói chuyện với anh.”

“Tôi cũng vậy.”

Shiraishi Mirei liền quay gót, bước đi. Kazuma không sao rời mắt khỏi bóng lưng nom vô cùng quyết đoán ấy.