Chương 35
Ngước nhìn tòa chung cư được thiết kế tinh tế, đang tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời, Godai khẽ lúc lắc cằm. Đúng là nơi ở của một nhân viên ưu tú làm trong công ty quảng cáo có khác. Xem chừng giá thuê một căn 1LDK thôi cũng ngót nghét 150.000 yên rồi.
Đứng ở sảnh chung có cửa khóa tự động, Godai bấm chuông đàm thoại. Ngay lập tức một giọng nói khô khốc trả lời “Vâng, tôi đây.” Godai vừa xưng tên vào micro đã nghe thấy tiếng “Mời anh vào,” cùng lúc đó cánh cửa bên cạnh cũng mở ra.
Godai đi thang máy lên tầng sáu, bấm chuông căn hộ 605.
Cửa mở, Kuraki Kazuma xuất hiện. Anh ta mặc áo nỉ cùng áo khoác trùm đầu, nhìn qua đã biết đều không phải đồ rẻ tiền. Có điều nom anh ta có vẻ gầy hơn lần gặp trước, không biết có phải vì định kiến không mà Godai dám chắc đó là bởi anh ta đang kiệt quệ về tinh thần.
“Tôi xin lỗi vì đến đột ngột thế này,” Godai cúi đầu.
“Không sao, trên điện thoại tôi cũng nói rồi, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh mà.”
Godai được dẫn vào bên trong. Quả nhiên là căn hộ 1LDK. Nói vậy nhưng nó cũng đủ rộng. Mặc dù trong phòng có xếp một bộ sofa thấp để tiếp khách song Kuraki Kazuma lại bảo Godai ngồi xuống ghế ăn. Đúng là ngồi đây dễ nói chuyện hơn thật.
“Vậy chúng ta nói chuyện đó trước đi,” Godai ngồi xuống ghế, nói. “Chuyện của anh ấy.”
Kuraki Kazuma bèn gật đầu, chậm rãi cất lời. “Con gái ông Shiraishi đã hỏi anh địa chỉ liên lạc của tôi đúng không?”
Bị hỏi bất ngờ, Godai liền nhìn đối phương. “Sao anh biết…?”
“Tôi nghe chính miệng cô ấy nói.”
“Chính miệng cô ấy? Cô Shiraishi Mirei ư?”
“Đúng vậy.”
“Cô ấy đã liên lạc với anh à?”
Nếu đúng vậy thì làm cách nào cô ấy biết được địa chỉ liên lạc của Kazuma nhỉ?
“Chúng tôi tình cờ gặp nhau. Ở gần cầu Kiyosu.”
“Chuyện đó tôi có nghe cô Shiraishi kể lại. Nhưng chẳng phải lúc đó hai người chưa trao đổi thông tin liên lạc sao?”
“Sau lần đó chúng tôi lại tình cờ gặp nhau thêm lần nữa.”
“Lại nữa? Ở chỗ lần trước ư?”
“Vâng.” Kuraki Kazuma đáp.
Tình cờ gặp nhau tận hai lần sao. Mà không, có lẽ đó không đơn thuần là tình cờ, Godai trộm nghĩ. “Anh có thường xuyên tới đó không?”
“Không thường xuyên lắm. Hôm đó mới là lần thứ hai. Nhưng cô Shiraishi nói cô ấy rất hay tới đó.”
“Vậy à. Cô ấy…”
Phải chăng cứ rảnh ra là cô ấy lại tới đó với hy vọng sẽ gặp được Kuraki Kazuma? Nếu là cô gái đó, dễ sẽ xông xáo đến mức ấy lắm. Có điều, Godai quyết định không nói ra điều này ở đây.
“Hai người nói những chuyện gì?”
“Chúng tôi nói nhiều lắm. Về những điều mà cả hai đang thắc mắc. Tôi nghe cô ấy kể ông Shiraishi Kensuke đã đi nhổ răng vào cái ngày mà bố tôi nói đã gặp ông ấy ở sân vận động Tokyo Dome. Cô ấy còn bảo đã kể cho anh nghe chuyện đó rồi.”
“Tôi có nghe rồi. Cô ấy bảo vì đúng ngày nhổ răng nên không thể có chuyện ông Shiraishi uống bia ở sân bóng được.”
“Tôi cho rằng đó là một phát hiện sắc sảo và đầy sức thuyết phục.”
“Tôi đồng ý với anh.”
“Về phần mình, tôi kể cho cô ấy nghe những mâu thuẫn mà tôi nhận ra khi tự tìm hiểu về vụ án xảy ra năm 1984.”
Nghe Kuraki Kazuma nói thêm như vậy, Godai không khỏi tròn xoe mắt kinh ngạc.
“Tự tìm hiểu? Anh đã làm thế ư?”
“Dù sao tôi cũng chỉ đang ngồi chờ không, gì chứ riêng thời gian thì tôi không thiếu.”
Sau khi nở một nụ cười tự trào, Kuraki Kazuma bắt đầu kể, nội dung câu chuyện thật sự khiến Godai bất ngờ. Nghe nói Kuraki Tatsuro đã chuyển đến nhà mới vào đúng cái ngày mà trước đó bốn năm đã xảy ra vụ án ở Higashi-Okazaki.
“Nếu điều anh nói là sự thật thì đúng là tôi cũng thấy vướng mắc.”
“Đó là sự thật. Tôi là con trai ông ấy nên điều tôi vừa nói không thể nhầm lẫn được. Ngoài ra còn một điểm nữa,” tia sáng ẩn trong đôi mắt Kuraki Kazuma càng trở nên nghiêm túc hơn. “Tôi bắt đầu nghĩ rằng trong vụ án lần đó, phải chăng bố tôi đã có chứng cứ ngoại phạm.”
“Chứng cứ ngoại phạm ư?” Godai giật mình trước câu nói nằm ngoài dự tính. “Ý anh là sao?”
“Thực ra tôi đã gặp một người có liên quan đến vụ án ấy.”
Theo lời Kuraki Kazuma thì đó là người phát hiện thi thể nạn nhân cùng với Kuraki Tatsuro, chưa kể chính người viết bài trên tờ Chuyện thế gian nọ đã cho Kuraki Kazuma biết địa chỉ liên lạc của người này. Có vẻ như sau cuộc trò chuyện với người đó, Kuraki Kazuma đã suy luận rằng hồi ấy ông Kuraki Tatsuro không bị cảnh sát nghi ngờ là bởi họ đã xác minh được chứng cứ ngoại phạm của ông ta.
“Khoan đã. Tóm lại ý anh là ông Tatsuro đã nhận tội giết người mà bản thân ông ấy không làm ư?”
“Tôi đang đoán vậy.”
“Rốt cuộc là để làm gì?”
“Để cứu rỗi.”
“Cứu rỗi?”
“Có lẽ anh sẽ cho những điều tôi sắp nói ra là quá xa rời thực tế.”
Câu chuyện Kuraki Kazuma nói ra sau khi rào trước như vậy cũng lại khiến Godai kinh ngạc tột độ. Anh ta nói phải chăng để cứu giúp mẹ con bà Asaba, ông Kuraki Tatsuro đã biến sự việc xảy ra năm 1984 trở thành một vụ oan sai.
Godai nhìn chằm chằm mặt Kuraki Kazuma. “Anh đã nghĩ ra một chuyện ngoài sức tưởng tượng đấy nhỉ?”
“Tôi thừa nhận mình đã tưởng tượng quá đà. Nhưng một khi đã nghĩ tới giả thuyết đó rồi, tôi không sao xóa nó khỏi đầu được nữa…”
Godai khẽ ậm ừ, đoạn đặt tay lên trán, thử sắp xếp lại câu chuyện anh vừa nghe xong. Vì quá đỗi kinh ngạc nên anh có phần hoang mang.
“Quả nhiên anh rất ngạc nhiên nhỉ?” Kuraki Kazuma nhìn Godai với ánh mắt dè dặt.
Godai bèn buông tay khỏi trán, dựng thẳng lưng lên, nhìn đối phương.
“Nếu chỉ nghe qua, có lẽ ai cũng nghĩ chuyện đó thật ngớ ngẩn.”
“Anh nói phải.”
“Nhưng,” Godai tiếp tục. “Điều đáng ngạc nhiên là câu chuyện đó lại rất logic. Tôi đã thử nghĩ xem liệu có sơ hở ở đâu không, nhưng không nghĩ ra được. Có điều, nếu suy luận theo hướng đó, chúng ta sẽ phải đặt câu hỏi tại sao ông Tatsuro lại sát hại ông Shiraishi và tại sao ông ấy không nói ra động cơ thực sự.”
“Anh nói đúng. Chính vì thế, suy luận của tôi đang bị mắc kẹt ở chỗ đó.”
“Cho nên anh quyết định nói với viên cảnh sát từng phụ trách vụ này để thăm dò phản ứng à?”
“Tôi muốn nghe cảm nghĩ của anh.”
“Cảm nghĩ thì như tôi vừa nói đấy. Xét về khía cạnh nào đó, tôi thấy anh có mắt nhìn rất tinh tường. Tuyệt đối không phải tôi đang chế giễu anh đâu.”
“Nghe vậy tôi cũng yên tâm phần nào rồi. Bằng không tôi sẽ áy náy lắm nếu làm lãng phí thời gian quý báu của anh chỉ vì những ảo tưởng tự cao tự đại của mình. Tôi đã trình bày xong rồi. Nếu được, tôi mong anh có thể lưu tâm đến cách suy luận này và tiến hành điều tra lại…”
“Tiếc rằng ở thời điểm hiện tại, tôi e là khó mà làm vậy được. Đúng như anh nói, hiện giờ đó chỉ mới là những tưởng tượng thiếu thực tế. Chừng nào chưa có căn cứ cụ thể, dù tôi có đề đạt lên cấp trên, yêu cầu điều tra lại thì cũng sẽ bị gạt phắt đi thôi.”
“Quả nhiên là như vậy à…” Kuraki Kazuma tỏ vẻ thất vọng.
“Có điều tôi sẽ lưu tâm việc này. Bởi không ai biết sau này chúng ta còn tìm ra những sự thật nào khác nữa.”
Mặc dù chính bản thân Godai cũng tự thấy lời anh vừa nói ra nghe chỉ giống như đang an ủi, song Kuraki Kazuma vẫn nghiêm túc cúi đầu, nói “Trăm sự nhờ anh.”
“Tiện đây cho tôi hỏi, ông Tatsuro có điện thoại trả trước không nhỉ?”
“Điện thoại trả trước ư?” Kuraki Kazuma tỏ vẻ hồ nghi. “Ừm, tôi không biết nữa.”
“Vậy ông ấy có hay tới phố mua sắm đồ điện ở Osu không?”
“Osu ấy à? Hình như trước đây bố tôi hay tới đó. Những lúc phải mua đồ điện gia dụng về để thay chẳng hạn. Gần đây thì tôi không biết.”
“Nghe nói chỗ đó cũng giống khu Akihabara ở Tokyo, lưu hành cả những sản phẩm trái phép như thiết bị liên lạc đã bị thay đổi kết cấu hoặc điện thoại rác, không biết ông Tatsuro có phải người quan tâm đến những thứ như vậy không?”
“Bố tôi á? Không, tôi nghĩ ông ấy không quan tâm đến mấy thứ đó đâu. Sao tự nhiên anh lại hỏi vậy?”
“Vì chính bố anh đã khai như thế. Ông ấy nói đã mua điện thoại trả trước từ một người không quen biết tại khu phố mua sắm đồ điện ở Osu.”
“Bố tôi ư?” Kuraki Kazuma nghiêng đầu. “Tôi chưa nghe chuyện đó bao giờ. Tôi nghĩ ông ấy không phải người nhúng tay vào những thứ mờ ám như vậy đâu.” Bộ dạng tỏ ra khó hiểu của Kuraki Kazuma không có vẻ gì là đang diễn.
“Chuyển sang chủ đề khác vậy. Anh mới ở Toyohashi lên, không biết thời gian tới anh có ý định về đấy nữa không? Về nhà bố mẹ anh chẳng hạn.”
“Không, tạm thời tôi chưa có ý định đấy…”
“Thực ra có thứ này tôi muốn cho anh xem,” Godai liền thao tác trên điện thoại rồi đặt trước mặt Kuraki Kazuma. Trên màn hình hiển thị tấm danh thiếp của vị luật sư nọ.
“Đây là?”
“Nó nằm trong hộp đựng danh thiếp của ông Tatsuro. Anh có thấy quen không?”
“Không,” Kuraki Kazuma lắc đầu ngay tắp lự, rồi dường như nhận ra điều gì đó, anh ta liền ngẩng mặt lên. “Bố tôi giữ tấm danh thiếp này chứng tỏ ông ấy có liên quan gì đó với văn phòng luật này à?”
“Chưa thể nói được gì, nhưng tôi cho rằng nghĩ vậy là hợp lý.”
“Nếu vậy chẳng phải kỳ lạ quá sao? Theo lời khai của bố tôi, rõ ràng vì không biết phải hỏi ai cách nhượng lại tài sản thừa kế cho mẹ con bà Asaba nên ông ấy mới liên lạc với ông Shiraishi mà. Nhưng nếu bố tôi có tấm danh thiếp này, nghĩa là ông ấy biết một văn phòng luật ở Nagoya để nhờ cậy, lẽ thường tình ông ấy sẽ phải liên hệ chỗ này mới phải chứ?”
Không hổ danh là nhân viên ưu tú của công ty quảng cáo, đầu óc Kuraki Kazuma rất nhanh nhạy. Anh ta đã đoán ngay ra điều Godai định nói.
“Chính vì nghi vấn chuyện đó nên tôi mới tới đây hỏi anh như thế này.”
“Rất đáng nghi, các anh nhất định phải điều tra kỹ hơn về việc này,” Kuraki Kazuma nhìn Godai với ánh mắt như đang cố bấu víu vào anh.
Ngặt nỗi Godai không thể đưa ra bất cứ lời hứa hẹn nào.
“Xin lỗi anh nhưng tôi không nhận được chỉ thị nào như vậy từ cấp trên. Nói thật với anh tấm danh thiếp này không được coi là vấn đề gì đặc biệt. Chỉ là một cậu cảnh sát trẻ tuổi ở phòng cảnh sát sở tại tình cờ tìm thấy thôi.”
“Nhưng chuyện này quả phi lý,” Kuraki Kazuma hết nhìn bức ảnh trên điện thoại lại nhìn mặt Godai. “Chắc chắn phải có vấn đề. Tại sao các anh không điều tra chứ?”
“Cấp trên của chúng tôi nhận định công tác điều tra đã hoàn tất. Lời khai của bị cáo Kuraki rất vững chắc, không có mâu thuẫn gì lớn. Cho dù tôi có giơ tấm danh thiếp này ra chắc các vị ấy cũng không thay đổi quyết định đâu. Cùng lắm họ chỉ bảo chúng tôi đừng có làm chuyện thừa thãi nữa.”
“Thật là…” mặt Kuraki Kazuma méo xệch như thể đang rất khổ não trước sự vô lý này. “Anh không thể làm gì được ư? Không có sự cho phép của cấp trên thì không thể hành động, chuyện đó thật lố bịch.”
“Chuyện khác thì tôi không nói làm gì, nhưng về chuyện này chúng tôi không thể tự ý hành động được. Không có lệnh điều tra mà cảnh sát ở Tokyo lại đột nhiên tìm đến một văn phòng luật, rồi hỏi luật sư ở đó xem có biết ông Kuraki Tatsuro là ai không, có lẽ người ta cũng không trả lời gì đâu. Đó là vấn đề bí mật thông tin cá nhân mà. Có điều…” Godai nhìn chằm chằm Kuraki Kazuma rồi nói tiếp. “Nếu là người nhà thì lại là chuyện khác.”
“Sao cơ?” Kuraki Kazuma tỏ ra bối rối.
“Nếu con trai ông Kuraki tìm đến, có lẽ thái độ của luật sư sẽ khác.”
“Nghĩa là thế nào? Ý anh là nếu tôi hỏi, người ta sẽ cho tôi biết lý do vì sao bố tôi có tấm danh thiếp ấy à?”
“Nếu hỏi bình thường chắc sẽ không được đâu. Dù là bố con thì thông tin cá nhân vẫn phải được bảo đảm mà. Nhưng tùy thuộc vào cách anh mở lời mà có thể người ta sẽ chịu tiết lộ cho anh biết.”
“Cách mở lời… ư?”
“Anh hãy coi những gì tôi chuẩn bị nói đây chỉ là độc thoại. Nghe hay không là quyền của anh,” nói đoạn Godai liếm môi.
Ngay cả khi đã rời khỏi căn hộ của Kuraki Kazuma, Godai vẫn chưa tìm được câu trả lời cho câu hỏi liệu rằng việc anh vừa làm có đúng đắn hay không. Với tư cách là cảnh sát, có lẽ anh đã phạm luật. Mặc dù anh đang miễn cưỡng thuyết phục bản thân rằng mục đích của mình là tìm ra chân tướng sự việc, song anh vẫn không sao rũ bỏ được cảm giác cắn rứt vì đã trót khiến cho tâm trí của chàng trai trẻ tuổi muốn tin vào sự trong sạch của cha mình bị rối bời một cách không cần thiết. Có khi nào đêm nay Kuraki Kazuma sẽ mất ngủ không.
Dẫu sao đi nữa, Godai vẫn thấy sửng sốt trước suy luận của anh ta…
Rằng Kuraki Tatsuro đã khai man về việc phạm tội trong quá khứ, hòng cứu giúp mẹ con bà Asaba khỏi những đau khổ vì oan sai. Vụ án đã hết thời hiệu truy tố, dù có phải chịu tội ông ta cũng chẳng có gì để mất. Nếu Kuraki Tatsuro coi trọng mẹ con bà Asaba tới mức sẵn sàng nhượng lại tài sản thừa kế thì việc ông ta nung nấu ý định đó cũng chẳng lấy gì làm lạ.
Vậy tại sao ông ta lại coi trọng họ đến mức đó? Nếu Kuraki Tatsuro thực sự là hung thủ trong vụ án năm 1984 thì Godai còn hiểu được là ông ta muốn chuộc lại lỗi lầm, nhưng nếu ông ta không phải hung thủ thì lại là một câu chuyện khác.
Godai nhìn đồng hồ. Đã hơn 5 giờ chiều. Vừa hay có một chiếc taxi trống chạy ngang qua, Godai bèn vẫy lại. Vừa trèo lên ghế sau, anh vừa nói, “Cho tôi đến Monzen-Nakacho.”
Đúng 5 giờ 30 phút, Godai đến trước của quán Asunaro. Mặc dù đã đến giờ mở cửa, song có lẽ khách vẫn chưa tới. Godai định xác nhận lại một lần nữa mối quan hệ giữa họ với ông Kuraki. Đặc biệt là về phía Orie. Có thật giữa họ không có quan hệ tình cảm không?
Godai đi thang bộ lên tầng hai. Đúng lúc đó, anh thấy một người đàn ông mặc áo khoác màu be bước xuống. Người đó đi lướt qua Godai, xuống vỉa hè. Đang ngờ ngợ khuôn mặt này mình đã nhìn thấy ở đâu rồi, thì anh lập tức nhớ ra ngay. Lần trước khi Godai tới quán Asunaro, người đàn ông này đã xuất hiện ngay trước giờ quán đóng cửa.
Godai chạy xuống cầu thang, nhìn ngó xung quanh. Rồi anh nhìn thấy tấm lưng người đàn ông mặc áo khoác be. Anh vội vã đuổi theo sau, cất tiếng gọi, “Anh gì ơi…”
Người đàn ông đứng lại, quay bộ mặt nghi ngờ về phía Godai.
“Xin lỗi vì gọi anh đường đột thế này,” Godai cố tỏ ra nhũn nhặn, giọng nhỏ nhẹ bắt chuyện. “Tôi là người của Sở Cảnh sát Tokyo.”
Chắc chắn chẳng có ai nghe câu này mà lại không hoang mang. Người đàn ông chớp mắt, nom có vẻ bất ngờ.
“Cảnh sát thì có chuyện gì với tôi…”
“Anh vừa ra khỏi quán Asunaro nhỉ?”
“Đúng vậy…”
“Nếu tôi đoán sai thì thật lòng xin lỗi, nhưng không biết anh có phải chồng cũ của chị Asaba Orie không?
Người đàn ông thoáng tỏ vẻ ngạc nhiên. “À, vâng.”
“Quả nhiên là vậy… Thành thật xin lỗi anh, liệu bây giờ anh có thể dành một chút thời gian cho tôi không?” Godai hỏi bằng thái độ nhún nhường.
“Lẽ nào là vì vụ giết người đó ư?”
“Đúng vậy.”
Người đàn ông vừa nhắm hờ mắt vừa lắc đầu. “Nếu vậy thì gặp tôi cũng vô ích. Vì tôi chẳng biết gì cả.”
“Tôi hiểu điều đó. Chúng tôi đang trong quá trình tìm hiểu tất cả những ai gần gũi với những người có liên quan đến vụ án. Rất mong anh hợp tác cho. Tôi sẽ không làm mất nhiều thì giờ của anh đâu.”
Người đàn ông nhìn đồng hồ đeo tay với vẻ mặt bối rối. “Nếu vậy thì không thành vấn đề.”
“Cảm ơn anh,” Godai cúi đầu.
Vài phút sau, Godai và người đàn ông ngồi đối mặt nhau trong quán cà phê nằm ở phía đối diện quán Asurano.
Họ tự giới thiệu lại bản thân. Godai vừa giơ sổ tay cảnh sát ra, vừa chú ý để không bị các vị khách khác nhìn thấy. Còn người đàn ông thì đưa danh thiếp. Phía trên dòng chữ ghi họ tên đầy đủ Anzai Hiroki là dòng chữ đề chức danh Phó vụ trưởng Vụ thư ký – Bộ Tài chính.
“Trước đây tôi cũng từng một lần trông thấy anh Anzai ở quán Asunaro. Tôi còn nhớ lúc quán chuẩn bị đóng cửa thì anh đến.”
“À, hóa ra vị khách ở lại quán lúc đó là anh à,” Anzai gật đầu, một tay cầm cốc giấy. Xem ra anh ta vẫn còn nhớ chuyện tối hôm ấy.
“Tôi được biết chị Orie đã từng kết hôn, thế nên mới mạo muội đoán có khi nào anh chính là chồng cũ của chị ấy.”
“Ra vậy… Thế anh tìm tôi có việc gì?” Anzai hớp một ngụm cà phê rồi đặt cốc giấy xuống. Ý chừng bảo những chuyện đó chẳng quan trọng, mau mau vào chủ đề chính đi.
“Có vẻ như anh đã biết vụ giết người đó rồi nhỉ? Chị Orie đã nói cho anh à?”
“Không, tôi biết qua một người họ hàng.”
“Họ hàng ư? Như thế nào vậy?”
“Chính nhờ tờ tuần san Chuyện thế gian ấy. Một người họ hàng sau khi đọc bài báo đó đã liên lạc với tôi. Người đó bảo trong bài báo có nhắc đến gia đình người đàn ông tự tử trong khu tạm giam, chẳng phải đó chính là mẹ con Asaba sao? Nghe thế tôi cũng tìm đọc, nghĩ bụng lẽ nào đúng vậy thật nên tôi đã gọi cho Orie để xác nhận.”
“Và kết quả đúng như anh nghĩ à?”
“Là vậy đó,” Anzai ngoài miệng khẳng định như vậy nhưng nét mặt lại có vẻ như đang có điều bận tâm.
“Theo những gì anh vừa nói, tôi hiểu là sau khi ly hôn, thi thoảng anh vẫn liên lạc với chị Orie nhỉ?”
“Tuy không đến mức thường xuyên lắm nhưng anh biết đấy, chuyện thăm nom..”
“Thăm nom?”
“Việc thăm nom cậu con trai của chúng tôi ấy mà.”
“À, thực ra tôi cũng đã nhìn thấy bức ảnh trong phòng cô Orie. Tôi nhớ là cậu bé học lớp bốn hay lớp năm gì đó.”
“Hiện thằng bé đang học lớp tám. Chúng tôi không định sẵn thời gian cũng như số lần thăm nom, vì vậy cần chốt lịch với nhau trước mỗi lần thăm nom.”
“Hôm nay anh cũng tới quán vì chuyện đó ư?”
“Không, không phải…” Anzai trầm ngâm một lát, đoạn nhanh mắt nhìn một lượt xung quanh rồi ghé sát mặt về phía Godai. “Tôi không muốn bị người khác đoán già đoán non nên xin nói luôn, chúng tôi ly hôn tuyệt đối không phải vì vợ chồng lục đục. Mà là do vụ việc của bố cô ấy. Nói vậy chứ thực ra tôi đã biết chuyện đó từ trước. Vì lúc tôi cầu hôn, Orie đã giãi bày với tôi. Nhưng phần vì tôi tin lời cô ấy nói rằng bố cô ấy bị oan, phần vì tại thời điểm đó vụ án đã trôi qua gần hai mươi năm rồi nên tôi đã nghĩ chỉ cần chúng tôi giữ kín, chắc sẽ không có vấn đề gì. Bố mẹ tôi khá thận trọng trong việc chọn vợ cho anh trai tôi nhưng với con thứ là tôi thì ông bà lại chẳng bận tâm lắm, khi tôi nói bố Orie mất sớm vì tai nạn, họ cũng chẳng mảy may nghi ngờ. Trên thực tế, sau khi kết hôn, trong một khoảng thời gian chúng tôi không gặp bất cứ vấn đề gì. Chúng tôi cũng có với nhau một đứa con, tôi đã thầm mong giá mà chúng tôi cứ thế sống bên nhau đến lúc đầu bạc răng long thì hạnh phúc biết mấy.”
“Vậy là đã xảy ra chuyện gì đó mà anh không lường trước được nhỉ?”
Nghe Godai nói, Anzai bèn gật đầu với vẻ mặt sầu não.
“Bố tôi là ủy viên hội đồng thành phố, đáng ra anh trai tôi sẽ là người nối nghiệp bố nhưng anh ấy không may đổ bệnh, trong một khoảng thời gian, tôi trở thành ứng cử viên cho vai trò người kế vị. Và thế là mọi chuyện cũng khác đi. Đám người hậu thuẫn bố tôi rồi những người thân thuộc trong dòng họ tự ý điều tra nhân thân của tôi để xác minh xem có vấn đề gì không. Người ta hay gọi là thẩm tra lý lịch ấy. Và họ cảm thấy vướng mắc về vụ việc của bố Orie. Và dĩ nhiên, chuyện đã rùm beng lên. Mặc dù tôi đã nói là tôi không có ý định nối nghiệp bố, nhưng họ lại bảo như thế cũng không được, bởi nếu để dư luận biết chuyện thì sẽ tổn hại đến cả thanh danh của bố tôi nữa. Bố tôi cũng trách mắng chúng tôi vì lúc làm đám cưới đã giấu chuyện đó. Nếu biết trước ông ấy đã phản đối đến cùng rồi.”
Godai hiểu ra, chuyện như thế có thể xảy ra lắm chứ. Giới nghị sĩ vốn luôn là cá lớn nuốt cá bé mà. Đối với những kẻ đối đầu, chuyện kia sẽ là vũ khí lý tưởng để họ tấn công đối phương.
“Vậy nên, rốt cuộc anh đã chọn cách ly hôn.”
“Người quyết định cuối cùng là Orie. Cô ấy đã đề nghị chia tay.”
“Cô Orie ư…”
Anzai đặt cùi chỏ lên bàn, ánh mắt nhìn xa xăm như thể đang nhớ lại chuyện khi ấy.
“Cô ấy nói kể từ khi kết hôn với tôi, cô ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. Rằng sớm muộn gì cũng có ngày người ta phát giác chuyện của bố cô ấy và rồi chúng tôi sẽ phải chia tay nhau. Bởi cuộc đời của cô ấy trước nay vẫn luôn lặp đi lặp lại những chuyện như vậy. Tôi đã nói nếu vậy lần này chúng ta hãy cùng vượt qua, nhưng cô ấy đã không đồng ý. Cô ấy không muốn duy trì cuộc hôn nhân trong khi cứ bị người ta nhìn bằng con mắt ghẻ lạnh và cũng cảm thấy rất khổ sở nếu phải chứng kiến chồng và con trai gặp phiền toái. Cô ấy đã nói với tôi bằng một thái độ hết sức điềm tĩnh, rằng chia tay nhau ngay bây giờ là tốt nhất bởi lúc này có lẽ mọi người sẽ tìm mọi cách để che giấu chuyện đó cho chúng tôi. Nghe cô ấy nói vậy, tôi càng cảm thấy bản thân mình – người đang sắp sửa phải đối mặt với những thành kiến của xã hội – thật thiếu chín chắn, và tôi không thể phản bác lại câu nào.”
“Anh cũng ở trong tình cảnh vô cùng khổ sở nhỉ?”
“Khổ sở ư,” Anzai bèn cười khẩy, nhún vai. “Nếu nghĩ đến tâm trạng của Orie thì nó chẳng xá gì. Chính vì thế tôi quyết định chí ít cũng phải để cô ấy được thoải mái gặp con. Con trai chúng tôi cũng lớn rồi, có vẻ dạo gần đây cũng có lúc nó tự tìm đến gặp mẹ. Ngặt nỗi đang yên đang lành thì lại có bài báo đó… Chính là bài báo trên tờ tuần san Chuyện thế gian ấy. Vậy là bố của Orie đã được minh oan. Nếu vậy thì câu chuyện lại khác.”
“Ý anh là chuyện ly hôn không có ý nghĩa gì nữa?”
“Tôi không nói vậy. Nếu không ly hôn, chắc hẳn chúng tôi đã bị chỉ trích. Nhưng chuyện sau này lại khác. Thú thực, bấy lâu nay có không ít người phản đối chuyện tôi để Orie gặp con trai. Nhưng rồi đây mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng khác. Xét trên quan điểm giáo dục con cái, liệu tôi và Orie có thể hợp sức với nhau để làm được điều gì hay không, dạo gần đây tôi thường lui tới Asunaro để bàn bạc với cô ấy về chuyện này. Hôm nay cũng vậy,” Anzai đưa cốc giấy lên miệng, sau đó đặt lại xuống bàn rồi nhìn Godai. “Tôi giải thích như vậy anh đã hiểu chưa?”
Không hổ danh là con trai nghị sĩ, anh ta rất có khiếu ăn nói. Lời giải thích thấu tình đạt lý của anh ta không chừa ra chỗ nào cho Godai đặt nghi vấn.
“Tôi đã hiểu rất rõ rồi,” Godai nhìn khuôn mặt tuấn tú của Anzai. “Anh không nghĩ đến chuyện nối lại tình xưa với chị Orie sao?”
Anzai bèn cười thiểu não, xua tay.
“Không đâu. Thực ra cách đây bảy năm, tôi đã đi bước nữa. Tôi và vợ hiện tại cũng đã có con với nhau rồi. Một trai, một gái.”
“Vậy ư?”
Nhìn bề ngoài Anzai khoảng chừng bốn nhăm. Bảy năm trước chắc anh ta đã ngoài ba mươi. Việc anh ta tái hôn cũng không lấy gì làm lạ.
“Có điều, vợ mới của tôi quyết định không can thiệp vào việc giáo dục cậu con trai cả. Chính vì thế, tôi cần đến sự trợ giúp của Orie.”
“Nghĩa là hiện tại anh không có tình cảm đặc biệt gì đối với chị Orie?”
“Tôi không có cảm xúc gì với tư cách là người khác giới. Mặc dù tôi phải công nhận đến bây giờ cô ấy vẫn rất đẹp. Thậm chí tôi cầu mong cô ấy sớm tìm được một người đàn ông tốt và sống thật hạnh phúc.”
“Anh đã khi nào lờ mờ cảm thấy chị Orie đã tìm được một người đàn ông như vậy chưa? Ví như trong số những vị khách đến quán chẳng hạn.”
Anzai bèn nghiêng đầu, vẻ bối rối.
“Chà… Tôi không bao giờ đến quán trong giờ mở cửa nên cũng hơi khó nói.”
“Vậy ư?”
“Có điều,” Anzai nói tiếp. “Tôi không nhớ là lúc nào, nhưng có lần tôi và mẹ tình cờ ngồi riêng với nhau, lúc đó bà ấy có nói một câu khiến tôi khá tò mò.”
“Người mẹ anh đang nói đến là mẹ của chị Orie tức bà Asaba Yoko à?”
“Đúng vậy.”
“Bà ấy đã nói thế nào?”
“Bà ấy nói, anh Anzai này, anh không phải bận lòng về Orie nữa đâu. Hình như con bé cũng đã tìm được người mà nó có thể mở lòng rồi.”
“Chuyện xảy ra hồi nào?”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì cũng vào tầm này năm ngoái. Hôm đó tôi tới Asunaro vì có chuyện về cậu con trai muốn bàn với Orie. Hôm đó bà ấy đã nói như vậy.”
“Người mà cô ấy có thể mở lòng ư?”
“Gặng hỏi kể cũng vô duyên, nghĩ vậy nên tôi chỉ đáp, ‘vậy thì tốt quá rồi.’ Tôi không biết sau đó quan hệ giữa cô ấy và người kia tiến triển thế nào.” Sau khi nói đến đấy, Anzai bỗng nhìn Godai bằng ánh mắt ngờ vực. “Những chuyện này liệu có giúp ích gì cho anh không?”
“Vâng, rất nhiều là đằng khác. Tôi rất biết ơn về sự hợp tác của anh,” Godai một lần nữa cúi đầu.
LDK là viết tắt của “Living, Dining, Kitchen.” Căn hộ 1LDK gồm một phòng ngủ với phòng khách, phòng ăn và bếp.