Chương 36
Hai mắt Sakuma Azusa tròn xoe sau cặp kính gọng đen khi nghe lời Mirei thốt ra ngay sau câu chào hỏi tại văn phòng luật của chị.
“Cô vừa nói gì kia?” Sakuma Azusa hỏi.
“Thì đó,” Mirei liếm môi. “Tôi muốn gặp bị cáo Kuraki. Tôi muốn đến khu tạm giam để gặp ông ấy, chị đi cùng tôi được không?”
Sakuma Azusa vừa nhìn Mirei, vừa hít thở sâu như để làm dịu bớt tâm trạng rối bời.
“Để làm gì mới được chứ?”
“Dĩ nhiên là để biết ông ta là người như thế nào rồi. Tôi muốn gặp và nói chuyện để tự kiểm chứng. Sau đó tôi sẽ hỏi ông ta. Rằng tại sao ông lại nói dối.”
Sakuma Azusa liền đan hai tay vào nhau trên mặt bàn.
“Quả nhiên cô vẫn còn vướng mắc về cuộc gặp gỡ giữa bị cáo Kuraki và ông Shiraishi ở sân vận động Tokyo Dome u?”
“Đó chỉ là một chuyện, tôi thấy mọi thứ đều rất đáng nghi. Ngay cả động cơ gây án cũng không thuyết phục. Chẳng có lý gì bố tôi lại tỏ thái độ như vậy cả.”
“Về điểm đó thì như công tố viên Imahashi đã nói rồi đó, rất có thể bị cáo đã dựng chuyện ở một số chi tiết. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến mức độ nghiêm trọng của hậu quả là bị cáo đã sát hại nạn nhân chỉ vì lợi ích của bản thân và dù chúng ta có tranh cãi về vấn đề đó cũng không có ý nghĩa…”
“Không phải vậy,” Mirei cắt ngang lời Sakuma Azusa và buông một câu phủ định. “Không phải ông ta dựng chuyện ở một số chi tiết. Vậy tôi hỏi chị, tại sao chị có thể khẳng định không phải toàn bộ lời khai của ông ta đều là bịa đặt? Chị có bằng chứng chứng minh đó không phải là dối trá ư?”
“Cô bình tĩnh đi nào. Cô sao vậy? Rốt cuộc đã có chuyện gì? Tôi thấy cô cư xử lạ lắm. Có phải đã có ai nói gì với cô không?”
Mirei bỗng chột dạ, quay mặt sang bên. “Cũng không hẳn…”
“Phải rồi. Có người tiêm nhiễm vào đầu cô chuyện gì đó, đúng không?”
“Không phải tiêm nhiễm gì hết.”
“Vậy là gì? Cô Mirei này, cô hãy nói thật đi. Tôi là người đại diện của cô. Tôi chỉ phát ngôn và hành động theo ý cô thôi. Nhưng nếu cô không chịu nói ra suy nghĩ thật sự trong đầu cô thì tôi không thể trợ giúp cô đến nơi đến chốn được. Nếu có chuyện gì cô đang giấu trong lòng thì hãy nói cho tôi biết. Với chính sách cho phép nạn nhân tham gia tố tụng, việc chia sẻ thông tin là không thể thiếu.”
Giọng Sakuma Azusa nghe rất tha thiết. Giấu giếm người này chẳng đem lại điều gì tốt đẹp. Mirei cũng hiểu điều đó.
“Thực ra… Tôi đã gặp anh con trai,” dù do dự, Mirei vẫn nói ra.
“Anh con trai? Con trai ai cơ?”
“Con trai bị cáo Kuraki.”
Mirei có cảm giác Sakuma Azusa đang nín thở. “Chẳng có lẽ… Khi nào vậy?”
“Tôi tình cờ gặp anh ta khi mang hoa đến đặt ở hiện trường vụ án.”
“Rồi sao nữa?”
“Người đó cũng không chấp nhận được lời khai của bố mình… ý tôi là của bị cáo Kuraki và đã tìm hiểu rất nhiều chuyện. Kết quả là anh ta đã đặc biệt tìm ra được một vài nghi vấn liên quan đến vụ án ngày xưa. Thậm chí anh ta còn nghĩ phải chăng việc bố anh ta là hung thủ trong vụ án đó cũng là nói dối. Nếu vậy, động cơ gây án lần này cũng là chuyện bịa đặt.”
Sakuma Azusa bèn lắc đầu với ánh mắt lạnh lùng. “Việc anh ta tìm kiếm chứng cứ có lợi cho bị cáo cũng là lẽ đương nhiên mà.”
“Tôi nghĩ mục đích của anh ta không phải vậy. Anh ta đã nói thế này: Nếu việc bố tôi sát hại bố cô là sự thật thì cho dù động cơ thực sự có là gì đi chăng nữa cũng chẳng quan trọng. Tóm lại, mặc dù không muốn tin vào sự thật rằng bố mình là hung thủ giết người nhưng anh ta cũng sẵn sàng đón nhận sự thật ấy. Nhưng vì không chấp nhận được lời khai của bố mình, bao gồm cả động cơ gây án nên anh ta mới quyết định hành động theo cách riêng. Vì thế tôi muốn thử gặp bị cáo Kuraki xem sao. Tôi muốn chính mắt mình nhìn thấu xem liệu ông ta có thật sự là kẻ giết người vì động cơ như thế hay không.”
Sakuma Azusa đưa tay lên kính, chớp chớp mắt, sau đó nhìn chằm chằm mặt Mirei.
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
“Không, tôi chỉ đang nghĩ có vẻ như cô khá đồng cảm với con trai bị cáo Kuraki.”
Nghe câu ấy, không hiểu sao Mirei có cảm giác máu trong cơ thể đột nhiên chảy mạnh hơn.
“Tôi chỉ nói chúng tôi giống nhau ở chỗ đều muốn biết sự thật. Vả lại người giết bố tôi không phải anh ta. Xét về khía cạnh phải chịu đau khổ vì vụ án, tôi nghĩ anh ta cũng là nạn nhân. Không phải vậy sao?” Tự nhiên Mirei lại nói nhanh hơn.
“Cô nói đúng. Tôi xin lỗi vì đã nói những lời kỳ quặc,” Sakuma Azusa khẽ cúi đầu. “Tôi rất hiểu tâm trạng của cô. Nhưng tôi cũng xin nói luôn, ở giai đoạn hiện tại, tôi không tán thành với việc để cô gặp bị cáo. Chắc hẳn công tố viên Imahashi cũng sẽ can ngăn cô thôi.”
“Tại sao? Gia đình nạn nhân không được phép gặp bị cáo ư?”
“Không có quy định nào như vậy cả, nhưng cô sẽ đại diện nạn nhân tham gia tố tụng. Cô ở trên cương vị của người sẽ cùng công tố viên vạch trần tội ác của bị cáo tại tòa. Việc đó cần được thực hiện dựa trên nhiều thông tin mang tính khách quan. Cô chớ nên dự đoán hay tiếp xúc bị cáo với tư cách cá nhân. Nói thế này có thể sẽ gây mất lòng, nhưng tôi không nghĩ chỉ qua một lần gặp gỡ mà cô đã biết được điều gì. Ý tôi không phải là chê cô không có mắt nhìn người, tôi chỉ đang nói thực tế là vậy. Cho dù bị cáo Kuraki có tỏ thái độ nghiêm chỉnh trước mặt cô thì cô cũng đâu thể kết luận ông ta là người trung thực được, đúng không?”
“Có thể là như vậy nhưng tôi vẫn muốn thử gặp một lần xem sao.”
“Chúng ta hãy bỏ ý định đó đi thôi. Đây là lời thỉnh cầu của tôi,” mặc dù giọng Sakuma Azusa nghe rất ôn tồn song nó lại mang âm hưởng rằng chị ta sẽ không chịu thỏa hiệp.
Mirei bèn cúi đầu ủ rũ, buông một tiếng thở dài. “Đành vậy.”
Sakuma Azusa bèn nhòm vào mặt cô.
“Cô không nghĩ đến việc lén gặp ông ấy một mình đấy chứ?”
Chị ta đã nói trúng tim đen của Mirei. Trong đầu cô đang nghĩ đến phương án đó thật. “Kiểu gì cũng không được ư?”
“Không được,” Sakuma Azusa đan tréo hai tay trước ngực. “Cô hãy bỏ cuộc đi. Nếu cô không nghe thì tôi xin rút khỏi vụ này.”
“Tôi hiểu rồi,” Mirei miễn cưỡng gật đầu.
“Quả nhiên cô vẫn thắc mắc về động cơ nhỉ?”
“Chắc chắn chuyện gặp nhau ở sân vận động Tokyo Dome là nói dối, vì thế quan hệ giữa ông Kuraki và bố tôi không thể giống như lời khai được, nên đương nhiên tôi chỉ có thể nghĩ rằng ông ta giết bố tôi vì một động cơ khác.”
“Ra vậy. Tiện đây cho tôi hỏi, cô nghĩ thế nào về hình phạt?”
“Hình phạt…?”
Mirei ấp úng. Thú thực cô không nghĩ nhiều về chuyện đó.
“Trong các vụ án giết người, hầu hết các gia đình nạn nhân đều mong muốn hình phạt nặng nhất có thể, trước tiên là tử hình, nếu không được thì ít nhất cũng phải là tù chung thân. Để đạt được điều đó, họ không tiếc công hợp tác và cũng có rất nhiều người đề nghị công tố viên tỏ thái độ dứt khoát. Thế nên tôi đang tự hỏi không biết cô Mirei nghĩ như thế nào. Có vẻ như mẹ cô muốn bị cáo bị tử hình.”
“Tôi thì… tôi muốn sau khi biết sự thật rồi mới suy nghĩ về việc này. Bởi nếu chưa biết thực hư, chúng ta sao có thể đánh giá hành vi của bị cáo xấu xa đến mức nào. Không đúng ư?
“Phải biết sự thật đã, nhỉ,” Sakuma Azusa nhìn chếch lên trên rồi lại quay về phía Mirei. “Tôi hiểu rồi. Cứ cho là bị cáo Kuraki đã khai man về động cơ gây án đi. Vậy cô có nghĩ động cơ thật sự còn tàn ác hơn cả những gì ông ta khai nhận không?”
“Cái đó thì… Tôi sao biết được những chuyện như vậy.”
“Nói tóm gọn trong một câu, động cơ gây án lần này chính là giết người bịt miệng nhằm che giấu tội ác trong quá khứ. Ông Shiraishi Kensuke chẳng làm gì sai cả, có lẽ các bồi thẩm viên sẽ đều nhận định rằng động cơ gây án của bị cáo cực kỳ xấu xa và ích kỷ. Tôi nghe nói công tố viên Imahashi đang yêu cầu cảnh sát điều tra thêm, bởi anh ấy cho rằng nếu có thể củng cố luận điểm bị cáo đã lên kế hoạch từ trước thì biết đâu sẽ xin được mức án tử hình.”
“Điều tra thêm về chuyện gì kia?”
“Bị cáo Kuraki khai rằng vào ngày gây án, ông ta đã sử dụng điện thoại trả trước để liên lạc với ông Shiraishi. Có điều ông ta mua chiếc điện thoại đó từ hơn hai năm trước và cũng giống con dao mang theo người làm hung khí, ông ta không cất công mua nó để phục vụ hành vi phạm tội lần này. Công tố viên Imahashi nghi ngờ lời khai đó, cho rằng bị cáo không tình cờ sở hữu chiếc điện thoại kia mà chính vì đã quyết tâm giết người nên ông ta mới mua nó. Nếu tìm ra nơi bị cáo mua chiếc điện thoại ấy, chứng minh được rằng bị cáo mua nó ngay trước khi phạm tội thì sẽ củng cố thêm luận điểm là Kuraki giết người có kế hoạch.”
Mirei nhớ lại khuôn mặt nom lạnh lùng của Imahashi. Cô có cảm giác anh ta thuộc típ người coi phiên tòa như một trò chơi và sẽ cảm thấy vui sướng khi giành phần thắng.
“Tôi đã hơi lạc đề rồi,” Sakuma Azusa nói tiếp. “Tóm lại chỉ cần giao phó mọi việc cho công tố viên Imahashi thì với tình hình này, chúng ta hoàn toàn có thể nghĩ đến bản án tử hình. Giả sử bị cáo Kuraki đang che giấu chuyện gì đó và có một động cơ khác. Và kể cả động cơ đó còn tàn ác hoặc dã man hơn những gì ông ta đang khai nhận thì cũng không có vấn đề gì cho lắm. Nhưng nếu sự thật không phải như vậy mà có một lý do nào đấy rất nghiêm trọng khiến ông ta buộc phải ra tay, vậy thì tùy thuộc vào lý do đó, cũng có khi chúng ta thậm chí không thể bắt ông ấy chịu tù chung thân chứ đừng nói đến tử hình. Dù vậy cô cũng không thấy có vấn đề gì ư?”
“Tôi nghĩ mình đành phải chấp nhận thôi. Cái tôi cần là sự thật, còn việc tòa có ra phán quyết tử hình hay không chỉ là thứ yếu. Trước hết tôi muốn biết sự thật đã.”
Sakuma Azusa tỏ vẻ suy ngẫm, sau đó chị ta gật đầu, “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cho công tố viên Imahashi biết mong muốn đó của cô. Rằng cô không tin lời khai liên quan đến quá trình sát hại ông Shiraishi của bị cáo và cô muốn công tố viên nghi ngờ khả năng tồn tại một động cơ khác. Như vậy là được rồi, phải không?”
“Được rồi ạ. Mong chị giúp cho.”
“Có điều tôi cũng muốn cô hiểu, ở thời điểm hiện tại, công tố viên Imahashi cũng chẳng thể làm gì được. Đến được ngày hôm nay là kết quả của một quá trình điều tra kỹ lưỡng từ phía cảnh sát. Mặc dù nếu sau này xuất hiện một sự thật mới, thì câu chuyện có thể sẽ khác.”
“Có thể chị sẽ thấy tôi dai như đỉa, nhưng chính vì thế tôi mới muốn trực tiếp gặp mặt bị cáo để hỏi cho ra nhẽ. Rằng có phải ông ta đã nói dối về việc gặp bố tôi ở sân vận động Tokyo Dome không.”
Sakuma Azusa vừa lắc đầu vừa xua tay như muốn nói chuyện đó miễn bàn ở đây.
“Cho dù cô có nói với bị cáo Kuraki rằng ông Shiraishi không đời nào uống bia ở sân bóng chày vào buổi tối sau khi vừa nhổ răng thì chỉ cần bị cáo khẳng định, tôi không biết chuyện đó, tôi thấy trên thực tế ông Shiraishi đã uống bia nên khai thế thôi, thì cô sẽ không thể phản biện được gì nữa.”
“Vậy nếu tôi chỉ ra điểm đó tại tòa thì sao? Tôi có cảm giác nó sẽ đem lại hiệu quả trong việc khiến các bồi thẩm viên nghi ngờ rằng có thể bị cáo đang nói dối.”
“Đó không phải cách hay. Trên tòa, nếu đột nhiên cô hỏi vậy sẽ chỉ khiến các bồi thẩm viên thêm hoang mang thôi. Một khi chỉ ra bị cáo đang nói dối, cô cần chứng minh điều đó. Trước đấy cô cũng cần giải thích để công tố viên Imahashi hiểu cho quan điểm của mình. Sau đó, mọi người sẽ cùng quyết định một cách kỹ lưỡng trình tự vạch trần lời nói dối của bị cáo. Bằng không, lập luận của bên công tố sẽ trở nên khập khiễng.”
Mirei bèn thở dài. “Xét xử đúng là công việc khó thật chị nhỉ?”
“Còn tùy cô mong muốn điều gì. Nếu cô đòi hỏi sự thật tuyệt đối thì không đơn giản đâu. Có điều trong vụ án lần này, cá nhân tôi cho rằng động cơ gây án đã khá gần với sự thật rồi.”
“Tại sao?”
“Thì bởi bị cáo còn cất công thú nhận tội ác trong quá khứ, vốn đã hết thời hiệu truy tố đấy thôi. Ông ta nói dối chuyện đó để được ích lợi gì? Ngược lại thì tôi còn hiểu được. Tức là động cơ thật sự là để che giấu hành vi phạm tội trong quá khứ, nhưng vì không muốn người khác biết nên ông ta phải bịa ra một động cơ khác.”
Mirei liền giơ ngón trỏ về phía Sakuma Azusa. “Chính nó.”
“Hả? Là sao?”
“Lợi ích. Bị cáo Kuraki có đấy.”
Mirei nói cho Sakuma Azusa giả thuyết mà cô nghe được từ Kuraki Kazuma, rằng Kuraki Tatsuro tự nhận chính mình đã gây ra vụ án năm 1984 phải chăng là để cứu giúp mẹ con bà Asaba – chủ quán Asunaro.
“Vì vụ án đã hết thời hiệu truy tố nên sẽ không bị hỏi tội nữa. Nếu vậy, chi bằng nhận tội về mình để người đời thừa nhận đó là án oan. Chị nghĩ sao?”
Sakuma Azusa bèn thở dài thườn thượt. “Một ý nghĩ vô cùng táo bạo đấy nhỉ?”
“Nhưng chị không nghĩ chuyện đó có thể xảy ra lắm ư?”
“Tôi không nói là nó không thể xảy ra. Nhưng chừng nào chưa được chứng thực thì đó chỉ đơn thuần là tưởng tượng. Có thể nói đó là những ảo tưởng mà con trai bị cáo nghĩ ra, xuất phát từ việc không muốn thừa nhận bố mình là hung thủ giết người.”
Mirei nhíu mày. “Chị nói khó nghe quá.”
“Nếu khiến cô phật ý thì cho tôi xin lỗi. Nhưng chừng nào bị cáo Kuraki chưa thay đổi lời khai hiện tại thì chúng ta chỉ còn cách xem đó là sự thật. Bởi có lẽ chẳng còn ai có thể chứng minh bị cáo Kuraki không phải hung thủ trong vụ án xảy ra hơn ba mươi năm trước.”
Nghe câu này, Mirei cảm thấy lòng mình có chút nguội lạnh.
“Nghĩa là tại phiên tòa, chưa chắc chân tướng sự thật sẽ được làm sáng tỏ nhỉ? Không hiểu sao tôi thấy mất hết tự tin.”
“Có một quyền được gọi là quyền im lặng. Không hiếm trường hợp bị cáo sử dụng quyền này khiến chân tướng sự việc mãi chìm trong bóng tối. Nhưng cô đừng nản lòng. Phiên tòa còn chưa bắt đầu mà.”
“Tôi rất biết ơn luật sư Sakuma. Tôi tin mình đủ trải đời để có thể hiểu được rằng trên đời này có những chuyện không thể khác được,” Mirei đứng dậy. “Hôm nay tôi xin phép ở đây.”
“Chúng ta vẫn còn thời gian mà. Tôi sẽ suy nghĩ xem liệu có phương án nào thỏa đáng để cô Mirei có thể chấp nhận được không.”
“Trăm sự nhờ chị.”
Có điều trước khi ra khỏi phòng, Mirei bỗng dừng chân, ngoái lại. “Tại sao không có lời xin lỗi nào?”
“Xin lỗi?”
“Bị cáo Kuraki đã nhận tội và có vẻ như rất ăn năn về tội lỗi của mình. Nhưng đến giờ chúng tôi – gia đình nạn nhân – vẫn chưa nhận được lời xin lỗi nào từ ông ta. Luật sư bên đó cũng không tìm đến nhà tôi để chuyển thư xin lỗi hay gì cả. Tại sao lại như vậy?”
“Chuyện đó, tôi cũng…”
“Lẽ nào bị cáo Kuraki không định xin lỗi chúng tôi? Bởi ông ta cho rằng hành vi phạm pháp của mình là đúng đắn?”
“Tôi nghĩ không phải vậy đâu. Không ít bị cáo không đưa ra lời xin lỗi thẳng thắn bởi họ không muốn bị người khác nghĩ rằng mình chỉ đang diễn trò hòng được giảm án.”
“Vậy sao?”
Sakuma Azusa chĩa ánh mắt cảnh giác về phía Mirei, “Đừng nói với tôi cô đang định nói chuyện này với con trai của bị cáo Kuraki đấy nhé.”
“Chẳng lẽ không được ư?” Mirei vừa nói, vừa thăm dò phản ứng của vị nữ luật sư.
Sakuma Azusa liền xòe hai tay ra, tỏ vẻ kinh ngạc.
“Cô nên bỏ ý nghĩ đó đi thì hơn. Ngộ nhỡ để người khác trông thấy hai người gặp nhau, cô sẽ phải hứng chịu những hiểu lầm không đáng có từ dư luận đấy.”
“Nhưng tôi đã xác định tinh thần: bằng mọi cách sẽ làm rõ chân tướng sự việc.”
“Mong cô hãy suy nghĩ kỹ. Chớ có liều lĩnh. Tôi nói điều này vì chính cô chứ không phải ai khác.”
“Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó.”
“Cô Mirei…” Sakuma Azusa tỏ ra bế tắc.
“Tôi xin phép,” nói đoạn Mirei rời khỏi văn phòng. Mặc dù cảm thấy áy náy song cô càng không muốn hứa hẹn một cách dễ dàng để rồi lại phá vỡ lời hứa ấy.
Ra đến bên ngoài tòa nhà, một làn gió lạnh thốc vào má Mirei. Vậy mà cô lại cảm thấy thật dễ chịu, hẳn là bởi tinh thần cô đang phấn chấn. Chính Mirei cũng nhận thấy là mình đã phát ngôn rất táo bạo. Cảm giác như lời nói cứ tuôn ra trước cả khi cô kịp suy nghĩ.
Đột nhiên trong đầu Mirei hiện lên khuôn mặt của Kuraki Kazuma.
Cô ấn tượng với đôi mắt đẹp và chân thành của anh ta. Cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng anh ta đang cố hết sức để đối mặt với sự thật tàn khốc. Chắc hẳn trong công việc anh ta cũng là một người có tài. Bỗng dưng cuộc đời trở nên tăm tối, nhất định anh ta phải tuyệt vọng lắm.
Mirei ngạc nhiên với chính mình vì đã cảm thông với anh ta. Cô không biết đó là bởi cô đã có cái nhìn toàn cảnh về vụ án xét từ góc độ khách quan chứ không phải với tư cách là gia đình nạn nhân, hay vì cô bị ảnh hưởng gì đó từ nhân cách của anh ta, hoặc do một nguyên nhân nào khác. Duy có một điều cô có thể khẳng định chắc chắn, là cô hoàn toàn không có chút ác cảm nào đối với anh ta.
Về đến nhà, Mirei thấy bà Ayako đã chuẩn bị bữa tối và đang chờ con gái. Món chính hôm nay là cá nướng bơ. Đó là món sở trường của bà Ayako.
“Luật sư Sakuma vừa gọi cho mẹ xong. Nghe nói hôm nay con đã tới văn phòng của cô ấy,” bà Ayako dùng cánh tay đang cầm dao dĩa lại, hỏi.
“Vâng, nhưng sao hả mẹ?” Mirei có cảm giác sắp sửa bị thuyết giáo chuyện gì đó, song cô vẫn làm ra vẻ bình tĩnh.
Bà Ayako bèn đặt dao dĩa xuống.
“Mẹ hiểu con cũng có những nghi vấn của mình và muốn tìm cách giải quyết chúng. Mẹ cũng vậy, nếu như còn sự thật nào chưa được làm sáng tỏ, mẹ cũng muốn biết bằng mọi giá. Nhưng chuyện con dính dáng đến nhà đó là sao?”
“Nhà đó?”
“Là gia đình hung thủ ấy. Thấy bảo là con đã gặp con trai ông ta, đúng không? Mẹ nghe luật sư Sakuma nói. Khi cô ấy hỏi mẹ có biết chuyện đó không, mẹ đã rất ngạc nhiên. Sao con không kể cho mẹ nghe?”
“Con chỉ nghĩ chuyện đó không đến mức phải kể cho mẹ thôi. Mà có vấn đề gì sao ạ?” Mirei không nhìn mặt mẹ, thản nhiên ăn tiếp món cá nướng bơ.
“Sao trăng gì chứ. Họ là kẻ thù của chúng ta đấy. Con có hiểu không hả?”
Mirei chậm rãi nhai thức ăn trong miệng, nuốt xong cô mới ngẩng mặt lên.
“Kẻ thù? Mẹ nói gì khó hiểu thế ạ. Có thể hung thủ đúng là bị cáo Kuraki, nhưng gia đình ông ta đâu có trách nhiệm gì, đúng không ạ?”
“Có lẽ vậy, nhưng ở trên tòa, họ là kẻ thù của chúng ta. Bởi nhất định họ sẽ tìm mọi cách để được giảm nhẹ tội dù chỉ một chút.”
“Theo con, người đó không có ý nghĩ ấy đâu mẹ.”
“Người đó?”
“Thì chính là con trai bị cáo Kuraki đấy ạ,” Mirei dùng dĩa xiên một miếng salad, đưa lên miệng.
“Mẹ xin con đấy, đừng có ăn nói suồng sã như thế. Cậu ta là con trai của kẻ đã giết chết bố con đấy.”
Mirei bèn đặt dĩa xuống, nhìn thẳng vào mặt mẹ. “Con muốn biết sự thật. Để làm được điều đó, con sẵn sàng gặp bất cứ ai và nếu cần con sẽ bắt tay với họ. Nếu cứ nói như mẹ thì chúng ta sẽ vĩnh viễn không tìm ra chân tướng sự thật.”
Bà Ayako nhìn lại con gái bằng ánh mắt gai góc.
“Chân tướng sự thật không phải thứ dễ dàng tìm ra đâu. Mà dù có tìm ra cũng chẳng phải điều gì to tát. Bố con vẫn thường nói đấy thôi. Có rất nhiều bị cáo không thể giải thích gãy gọn động cơ gây án. Kiểu như tự nhiên nổi hứng trộm cắp, lúc nhận ra thì đã giết chết người ta, rồi chính họ cũng không rõ tại sao. Chắc chắn Kuraki cũng vậy. Có lẽ bản thân ông ta cũng gặp nhiều chuyện nhưng xét cho cùng vẫn là ông ta suy nghĩ nông cạn và hành động một cách bột phát mà thôi. Mẹ cam đoan là như vậy. Vì thế, dù chúng ta có suy nghĩ nhiều về những chuyện như vậy cũng chẳng để làm gì cả. Điều mẹ con mình cần quan tâm chỉ là liệu tòa án có đưa ra hình phạt thích đáng với tội danh của hung thủ hay không thôi. Mẹ mong đó sẽ là án tử hình. Chỉ cần hoàn thành được tâm nguyện đó, những tiểu tiết với mẹ không quan trọng. Thế nên mẹ cũng muốn cầu xin con. Mẹ mong con đừng làm chuyện không đâu nữa. Gặp gỡ con trai của hung thủ đúng là một việc làm lố bịch đấy.”
“Lố bịch sao…”
“Con hiểu chưa? Con có nghe mẹ nói không đấy?”
“Con đang nghe mà. Con rất hiểu suy nghĩ của mẹ. Con không nghĩ như vậy là sai. Nhưng mẹ ạ, con cũng có cuộc đời của con. Giờ đây bánh răng cuộc đời con đang ngừng quay. Cứ đà này nó sẽ chẳng quay nổi dù chỉ một mi-li-mét. Phán quyết tử hình, đối với con chẳng có ý nghĩa gì hết.”
“Mirei…”
“Cảm ơn mẹ vì bữa ăn. Đồ ăn tối nay cũng ngon lắm ạ. Con luôn biết ơn mẹ,” nói đoạn Mirei đứng dậy.