Chương 37
Nhìn lên tờ lịch của đội Chunichi Dragons treo trên tường, Kazuma nghĩ bụng, hóa ra giờ đang là thời của những tuyển thủ này đây. Anh đã từng nhìn thấy tên họ trong các bài báo mạng, nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy mặt họ. Anh không rõ họ chơi ở vị trí nào, cũng chẳng biết số áo của họ.
Hồi xưa, Kazuma thường được ông Tatsuro dẫn đến sân bóng chày. Không gì hấp dẫn bằng việc được tận mắt xem các cầu thủ chuyên nghiệp thi đấu. Song chẳng biết từ lúc nào, mối quan tâm của Kazuma dành cho bóng chày chuyên nghiệp đã trở nên phai nhạt. Có lẽ là bắt đầu từ khi anh lên Tokyo học đại học. Ở Tokyo, Kazuma không mấy khi được xem những trận thi đấu chính thức của các đội bóng chày chuyên nghiệp qua TV bắt sóng truyền hình mặt đất. Chỉ theo dõi kết quả trận đấu trên Internet thì có lẽ không thể gọi là fan bóng chày chuyên nghiệp được. Đã vậy, Kazuma cũng không đặc biệt cổ vũ nhiệt tình cho một đội nào.
Về điểm này, ông Tatsuro – vốn là fan thứ thiệt của đội Dragons – cho đến mấy năm gần đây, vẫn một năm đôi ba lần cất công đến tận sân vận động Nagoya Dome. Chính vì biết điều đó nên Kazuma mới tận dụng mối quan hệ thân quen để mua tặng bố tấm vé xem trận đấu khai mạc giữa đội Dragons với đội Giants. Đến giờ Kazuma vẫn còn nhớ phản ứng của ông Tatsuro khi anh gọi điện thông báo về chuyện đó. Đó là lần đầu tiên anh nghe người bố đã bước sang tuổi xế chiều của mình nói câu “Thật á?”
Chắc hẳn ông đã tới sân vận động Tokyo Dome với tất cả niềm háo hức và kỳ vọng. Phải chăng ông đã rất ngạc nhiên khi được ngồi ở một chỗ tương đối lý tưởng trên khán đài gần gôn.
Và người ngồi ở ghế bên cạnh là ông Shiraishi Kensuke…
Vừa tưởng tượng tới đó, Kazuma chợt nghiêng đầu. Không biết làm cách nào ông Shiraishi có được tấm vé đó nhỉ? Trận khai mạc ở sân vận động Tokyo Dome thì đâu dễ dàng mua được vé. Dĩ nhiên, ông ấy là luật sư, quen biết rộng, chỉ cần ông ấy tận dụng những mối quan hệ của mình thì có việc gì không làm được chứ. Hoặc cũng có thể ông ấy đã đấu giá trên mạng và thắng cuộc.
Có điều, nếu ông Shiraishi dùng những cách đó, chẳng phải sẽ để lại dấu vết gì đó hay sao. Liệu cảnh sát có nắm được chuyện đó không nhỉ?
Mà không, chắc họ không nắm được đâu, Kazuma trộm nghĩ. Có vẻ như Godai đã không đưa ra được lời phản biện rõ ràng nào khi Shiraishi Mirei chỉ ra rằng, nếu hôm đó ông Shiraishi đi nhổ răng thì chẳng lý nào ông ấy lại đến sân vận động Tokyo Dome cả. Nếu như nắm được sự thật đúng là ông Shiraishi Kensuke đã mua vé, chẳng phải họ đã nói cho Shiraishi Mirei biết rồi sao?
Kazuma lấy điện thoại ra, ghi lại điều gì anh vừa nghĩ đến. Anh định lần tới gặp sẽ nói cho Shiraishi Mirei nghe.
Nhưng liệu cái ngày anh được gặp lại cô ấy có đến không nhỉ? Cô ấy nói sẽ liên lạc với Kazuma nếu nghĩ ra điều gì đó liên quan đến chân tướng sự việc mà cô thấy cần phải cho anh biết. Xét cho cùng chỉ là liên lạc nếu cần. Chắc hẳn trong thâm tâm, cô ấy chẳng muốn dính dáng gì đến con trai kẻ gây hại. Hôm trước Kazuma không ngờ hai người lại tâm đầu ý hợp đến vậy, song giờ nghĩ lại mới thấy phải chăng chỉ mình anh được đà lấn tới, nghĩ vậy anh bỗng thấy căm ghét bản thân.
Đúng lúc Kazuma đang mải nghĩ về những chuyện đó thì nghe tiếng gọi “Anh Kuraki.” Ngẩng lên, anh thấy người phụ nữ ở quầy tiếp đón đang gật đầu với mình.
“Mời anh vào phòng số ba,” người phụ nữ chỉ tay về phía lối đi dẫn vào bên trong.
Kazuma đi vào đó, thấy cửa phòng đang mở vào bên trong, ngồi sau chiếc bàn nhỏ là một người đàn ông tóc bạc trắng đang nở nụ cười ôn hòa.
“Anh Kuraki đúng không nhỉ? Anh đóng cửa rồi ngồi xuống đây đi.”
“Vâng.” Kazuma đáp, sau đó đóng cửa rồi ngồi vào ghế như được bảo.
“Tôi là Amano,” nói đoạn người đàn ông chìa danh thiếp ra. Trên đó có ghi dòng chữ Amano Ryozo – Luật sư đại diện – Văn phòng luật Amano. Thiết kế hơi khác so với tấm danh thiếp đựng trong hộp danh thiếp của ông Tatsuro. Phần chức vụ ghi trên tấm danh thiếp cũ không có chữ đại diện. Có thể ông ta đã thuê một luật sư trẻ tuổi làm cấp dưới của mình. “Nghe nói hôm nay anh muốn trao đổi về việc thừa kế tài sản của bố mình à, cụ thể là thế nào nhỉ?” Amano vừa nhìn tờ giấy gần đó, vừa hỏi. Ở quầy tiếp đón, người ta đã đưa cho anh một tờ giấy và yêu cầu anh điền nội dung muốn trao đổi vào đó.
“Thực ra, hình như bố tôi đang lập di chúc và tôi tình cờ biết được nội dung của bản di chúc đó. Có vẻ ông ấy định để lại toàn bộ tài sản cho người dưng nước lã chứ không phải cho con trai duy nhất là tôi. Liệu bố tôi có được quyền làm vậy không ạ?”
“Ra vậy,” Amano gật đầu. “Nếu anh hỏi bố anh có được phép viết như vậy trong di chúc không thì tôi chỉ có thể trả lời là được. Bởi viết như thế nào là quyền của ông ấy. Nhưng nếu anh hỏi có phải bố anh cứ viết ra là nhất định nội dung ấy sẽ thành sự thật hay không thì tôi xin trả lời rằng cũng còn tùy trường hợp, có trường hợp không thực hiện được. Xem nào, mẹ anh còn sống không?”
“Không, mẹ tôi mất rồi.”
“Anh nói mình là con trai duy nhất nhỉ? Nghĩa là ngoài anh ra, bố anh không còn người con nào khác đúng không?”
“Vâng.”
“Nếu vậy thì chuyện này cũng đơn giản thôi. Chỉ cần anh đồng ý, bố anh có thể để lại toàn bộ tài sản cho người khác.”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Thì ông ấy không thể để lại toàn bộ tài sản cho người đó được. Ông ấy chỉ có thể tùy ý chuyển nhượng tối đa là một nửa số tài sản của mình. Phần còn lại, anh có quyền được thừa hưởng. Cái đó được gọi là phần chia riêng dành cho người thừa kế. Sau đấy thì tùy thuộc vào thỏa thuận của mọi người. Nếu anh thích thì có thể nhượng lại thêm bao nhiêu đó còn nếu không thì cứ thừa kế một nửa tài sản của bố mình là xong.”
Kazuma gật đầu. “Quả nhiên là như vậy nhỉ?”
“Quả nhiên, là sao?”
“Trước khi tới đây, tôi đã thử tự tìm hiểu. Tôi cũng biết về phần chia riêng dành cho người thừa kế. Nhưng có vẻ như bố tôi đang nghĩ đến việc nhượng lại toàn bộ tài sản cho người khác, không cần biết ý tôi thế nào. Tôi nghe ông ấy nói thế với ai đó trên điện thoại. Lúc ấy, thậm chí ông ấy còn bảo đã xác nhận với văn phòng luật rồi.”
Amano bèn nghiêng đầu.
“Thế thì lạ thật. Tôi nghĩ chẳng có luật sư nào tư vấn như vậy cả. Tôi hỏi khí không phải, liệu có khi nào bố anh chỉ nói bừa suy nghĩ của mình chứ trên thực tế ông ấy chưa đến văn phòng luật nào cả?”
“À không, hình như đúng là bố tôi có tới văn phòng luật rồi. Tôi còn thấy cả danh thiếp nữa mà,” Kazuma bèn lấy điện thoại ra, nhanh tay thao tác. Trên màn hình hiển thị tấm danh thiếp nọ. Nó được gửi từ điện thoại của Godai. “Đây ạ,” nói đoạn Kazuma đưa cho Amano xem.
Vị luật sư tóc bạc ngay lập tức thay đổi sắc mặt. Xem ra ông ta không hề lường trước việc sẽ được Kazuma cho xem danh thiếp của chính mình.
“Thật ra nếu muốn biết ý định của ông ấy thì cứ hỏi thẳng là nhanh nhất, song vốn dĩ ông ấy không cho tôi biết chuyện lập di chúc, thành ra…”
“Anh viết tên bố anh vào đây cho tôi được không?” Amano đưa cây bút ra, đồng thời chỉ vào một chỗ trống trên tờ giấy.
Kazuma liền viết tên ông Tatsuro. Amano nói “Anh chờ một chút,” rồi đi ra ngoài.
Nhìn cánh cửa vừa khép lại, Kazuma bỗng thở phào. Căng thẳng khiến mồ hôi chảy đầm đìa dưới nách anh.
Dẫu sao mọi chuyện vẫn đang diễn ra suôn sẻ.
Mọi điều Kazuma vừa nói đều dựa trên những gợi ý của Godai.
Godai nói, giả sử ông Tatsuro đã tới văn phòng luật để trao đổi về một vấn đề gì đó thì có lẽ họ cũng sẽ không tiết lộ cho người khác, ngay cả khi người đó là con trai ông Tatsuro.
“Nhưng nếu chỉ cần xác nhận xem nội dung cuộc trao đổi đó có liên quan đến việc trao tặng tài sản cho người khác hay không thì sẽ có cách. Trước tiên, anh sẽ tới đó trao đổi về cùng một vấn đề, nhưng sẽ giấu tên ông Tatsuro. Sau đấy, anh sẽ nói rằng bố mình cũng đến văn phòng luật để trao đổi vấn đề ấy nhưng lại được tư vấn khác hẳn. Tiếp theo, anh tiết lộ rằng đó chính là văn phòng luật này. Chắc hẳn luật sư sẽ cuống cuồng kiểm tra lại. Nếu ông Tatsuro chỉ giữ danh thiếp mà không đến nhờ tư vấn, ắt hẳn họ sẽ nói với anh rằng chúng tôi không tìm thấy ghi chép nào cho thấy ông nhà đã tới đây. Còn nếu ông Tatsuro có tới nhưng để xin tư vấn một vấn đề hoàn toàn khác thì họ cũng sẽ nói như thế với anh. Nếu không phải cả hai trường hợp trên, vậy thì anh cũng bõ công tới tận Nagoya.”
Rõ ràng Godai – người không được phép hành động tùy tiện – đang xúi giục Kazuma. Song anh cũng biết nó tuyệt đối không xuất phát từ ý xấu. Viên cảnh sát đó cũng đã bắt đầu nghi ngờ phải chăng đằng sau vụ án này còn ẩn giấu một chân tướng khác.
Mặc dầu cho rằng kế sách Godai bày cho mình thực là một ý tưởng tuyệt vời, song điều duy nhất Kazuma lo lắng chính là trường hợp vị luật sư có tên Amano đó đã biết về vụ án lần này và nhận ra nghi phạm Kuraki Tatsuro bị bắt giữ chính là người mình từng tư vấn. Một khi con trai người đó tìm đến, kiểu gì ông ta cũng sẽ cảnh giác.
Song Godai lại nói chắc không có chuyện đó đâu. Nếu là thân chủ mà mình từng bào chữa tại tòa thì không nói làm gì, đằng này chỉ là khách đến xin tư vấn hằng ngày, có lẽ ông ta không thể nhớ tên từng người được. Kazuma cũng đồng tình với ý kiến đó. Nhìn phản ứng của Amano, xem ra họ đã đoán đúng.
Cửa mở ra, Amano quay trở lại.
“Tôi vừa kiểm tra rồi. Đúng là bố anh đã tới đây. Tầm tháng Sáu năm kia. Trong lúc tìm lại các ghi chép, tôi đã nhớ ra.”
“Bố tôi xin tư vấn chuyện gì ạ?” Kazuma hỏi, nhận ra trống ngực mình đang đập dồn dập.
Amano ngồi xuống ghế rồi khẽ gật đầu.
“Cũng về việc này. Ông ấy hỏi thủ tục nhượng tài sản thừa kế cho người không chung huyết thống. Nhưng quái lạ thật. Rõ ràng tôi đã giải thích với ông ấy về phần chia riêng dành cho con trai rồi mà. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, chưa kể trong hồ sơ cũng ghi chép về việc đó. Liệu có phải bố anh quên mất hoặc đã có hiểu lầm gì đó không nhỉ? Nếu ông ấy hiểu sai lời tư vấn của tôi thì tôi sẵn lòng giải thích lại bất cứ lúc nào.”
“Tôi hiểu rồi ạ,” Kazuma trả lời, giọng run rẩy vì quá đỗi phấn khích. Anh phải ra sức kìm nén, không để những dao động đó hiện lên nét mặt. “Tôi sẽ thử bóng gió hỏi ông ấy xem sao vậy, nếu cần tôi sẽ liên lạc với luật sư. Cảm ơn luật sư về buổi hôm nay,” nói đoạn Kazuma đứng dậy.
“Anh không cần tư vấn gì nữa à?”
“Vâng, đủ rồi ạ.”
“Mong là giúp ích được cho anh.”
“Đương nhiên rồi ạ,” lần này giọng Kazuma lại cao vút.
Ra khỏi tòa nhà văn phòng, Kazuma liền vung nắm đấm tay phải lên. Nếu không có ai nhìn, anh đã muốn hét to lên rồi. Mọi chuyện đúng như anh nghĩ. Cách đây khoảng một năm mấy tháng, ông Tatsuro đã được luật sư Amano tư vấn. Vì thế, chẳng có lý gì ông phải nhờ luật sư Shiraishi Kensuke tư vấn lại cả. Rồi cả chuyện đột ngột nảy ra ý định nhượng lại tài sản thừa kế cho mẹ con bà Asaba khi xem chương trình TV vào Ngày kính lão cũng là nói dối.
Làm thế nào bây giờ?
Những ngày sắp tới, Kazuma nên làm gì? Một khi đã phát hiện ra sự thật quan trọng nhường này, anh đâu thể cứ khoanh tay đứng yên được.
Vừa đi bộ ra ga Nagoya giữa những tòa cao ốc sừng sững, Kazuma vừa nghĩ.
Hay là nói với Horibe, nhờ anh ta hỏi bố anh nhỉ? Có điều, anh không nghĩ ông Tatsuro dễ dàng thừa nhận mình đã nói dối. Cũng giống như lần bị hỏi về lý do tại sao lại lên kế hoạch chuyển nhà vào ngày trùng với ngày gây án, dễ chừng ông sẽ chối bay bằng những lý do đại loại như có đến văn phòng luật nhưng không hiểu những gì luật sư Amano nói, hoặc đã quên mất lời khuyên của ông ta.
Vốn dĩ Kazuma không nghĩ mình có thể trông cậy vào Horibe. Vị luật sư đó không phải người xấu, vả lại anh ta cũng làm việc đâu ra đấy, chỉ hiềm một nỗi anh ta lại không mảy may nghi ngờ lời khai của ông Tatsuro. Kazuma có ấn tượng rằng anh ta đã sớm từ bỏ ý định tranh cãi về sự thật và chỉ nóng lòng tìm tư liệu hòng giúp ích cho việc giảm nhẹ tội.
Có nên báo cho Godai không nhỉ? Chắc hẳn anh ta đã đoán trước được việc Kazuma sẽ đến gặp luật sư Amano và đang tò mò muốn biết đầu đuôi câu chuyện. Nếu nghe được kết quả, liệu anh ta có thay đổi cách nhìn và chú tâm hơn vào chuyện này không?
Thực ra, trong đầu Kazuma đã hiện lên hình ảnh một người khác trước cả khi nghĩ đến Horibe hay Godai. Đó chính là Shiraishi Mirei. Cô ấy đang nghi ngờ về cuộc gặp gỡ giữa ông Shiraishi Kensuke và ông Tatsuro. Nếu nghe được chuyện này, có lẽ mối nghi ngờ đó sẽ càng lớn hơn.
Nhưng liên lạc với cô ấy có sao không nhỉ?
Lúc Kazuma hỏi nếu tìm ra điều gì, anh liên lạc với cô được không, Mirei bảo rằng anh nhất định hãy làm thế. Kazuma nghĩ đó không phải lời nói xã giao. Nhưng thông tin này có đáng giá đến vậy không? Có đến mức con trai kẻ gây hại phải thông báo cho gia đình người bị hại không? Kazuma coi đây là một phát hiện quan trọng song phải chăng từ giờ cho đến khi tìm được thêm thông tin gì mới, anh vẫn nên cẩn trọng thì hơn?
Trong lúc trăn trở hết chuyện này đến chuyện khác, Kazuma đã tới ga Nagoya tự lúc nào. Anh mua vé tàu shinkansen để tới ga Mikawa Anjo từ máy bán vé tự động. Kazuma đã xem trước bảng giờ tàu chạy, anh sẽ vừa kịp giờ chuyến Kodama kế tiếp.
Lần trước về quê, Kazuma đã sắp xếp lại đống thư từ chất đống. Ngặt nỗi, sau đó anh đã quên béng mất không gửi giấy báo chuyển nhà cho bưu điện. Hôm trước anh đã hoàn tất thủ tục trực tuyến nhưng vẫn cần tới lấy thư từ gửi tới nhà từ trước đó. Hòm thư được đặt ngay sát cổng. Kazuma quyết định sau khi xong việc sẽ lập tức quay lại nhà ga chứ không vào trong nhà.
Đứng trên sân ga, Kazuma nhìn đồng hồ, thấy còn khoảng năm phút nữa là tàu đến. Anh lấy điện thoại ra. Dù lưỡng lự, anh vẫn chọn số điện thoại của Shiraishi Mirei. Anh thở dài một hơi trước khi bấm nút gọi. Kazuma áp điện thoại lên tai, nhắm mắt lại. Anh cảm thấy người nóng lên và trống ngực đập dồn dập hơn.
Kazuma nghe thấy tiếng tút. Hai lần rồi ba lần, vẫn chưa thấy đầu dây bên kia nhấc máy. Nghe đến tiếng tút thứ tư, Kazuma tắt máy. Vẫn đang là ban ngày. Hôm nay còn là ngày thường, chắc hẳn Shiraishi Mirei đang trong giờ làm việc. Bản thân việc gọi điện vào giờ này cũng thật khiếm nhã.
Chẳng mấy chốc, chuyến tàu Kodama chầm chậm tiến vào sân ga rồi dừng lại. Ghế ngồi tự do vẫn còn trống. Kazuma ngồi vào băng ghế dành cho hai người, bên phía gần với lối đi. Từ đây đến ga Mikawa Anjo chỉ mất hơn mười phút. Lần trước về quê, lúc tới ga Nagoya anh cũng đi bằng tàu Nozomi, nhưng lúc về thì đi tàu Kodama.
Tàu vừa lăn bánh chưa được bao lâu thì điện thoại Kazuma đổ chuông. Nhìn màn hình, anh thấy người gọi đến là Shiraishi Mirei. Kazuma vội vàng đứng lên khỏi ghế, vừa bấm nút nghe vừa di chuyển ra khu vực lên xuống tàu.
“Alo, Kuraki xin nghe.”
“Tôi, Shiraishi đây. Hình như lúc nãy anh gọi điện cho tôi à.”
“Vâng, có chuyện này tôi muốn báo với cô. Giờ cô nói chuyện một lát được chứ?”
“Được. Có chuyện gì vậy?”
“Thực ra tôi vừa tới một văn phòng luật ở Nagoya. Chuyện là trong số những vật dụng cá nhân của bố tôi có một tấm danh thiếp của văn phòng luật đó. Tôi chợt nghĩ nếu bố tôi biết một văn phòng luật ở ngay gần nhà như thế thì chẳng lý nào ông ấy lại phải cất công nhờ ông Shiraishi tư vấn về chuyện tài sản thừa kế cả.”
“Rồi sao?” Giọng Shiraishi Mirei nghe rất căng thẳng.
“Tháng Sáu năm kia bố tôi đã ghé qua văn phòng luật đó. Nội dung ông ấy nhờ tư vấn là…”
Trong lúc Kazuma thuật lại nguyên văn những gì nghe được từ Amano, Shiraishi Mirei chỉ im lặng. Khoảng thời gian đó dài đến nỗi Kazuma cứ ngỡ điện thoại bị mất sóng, đúng lúc đó Mirei cất tiếng.
“Anh Kuraki này,” giọng điệu cô hết sức nặng nề. “Thế giờ anh định thế nào?”
“Tôi đang suy nghĩ. Nhưng trước tiên tôi muốn báo cho cô Shiraishi cái đã.”
“Cảm ơn anh. Tôi thấy rất bất ngờ. Một thông tin vô cùng quý giá.”
“Nghe cô nói vậy, tôi cũng thấy nhẹ cả người.”
Loa trên tàu phát thông báo tàu sắp sửa tới ga Mikawa Anjo.
“Anh đang ở trên tàu shinkansen nhỉ?”
“Vâng. Tôi đang trên đường tạt qua nhà lấy đống thư từ.”
“Sau đó anh có dự định gì chưa?”
“Tôi chưa có dự định gì cả. Chỉ định về Tokyo thôi.”
“Vậy à…” nói đoạn Shiraishi Mirei lại im lặng.
Tàu đột nhiên giảm tốc độ. Kazuma vẫn áp điện thoại trên tai, chân đứng tấn để khỏi bị loạng choạng.
“Khoảng mấy giờ anh về đến Tokyo?” Shiraishi Mirei hỏi.
Trống ngực Kazuma đập thình thịch. Chẳng lý gì cô ấy lại hỏi vu vơ như thế.
“Đợi tôi chút.”
Kazuma mau chóng nhẩm tính trong đầu. Nếu xử lý nhanh gọn, chắc khoảng 4 giờ là anh có thể quay trở lại ga Mikawa Anjo. Khi nãy anh định đi tàu Kodama về Tokyo nhưng còn một cách nữa là quay trở lại ga Nagoya để đi tàu Nozomi.
Chuyến tàu dừng hẳn, cửa mở ra, Kazuma bước xuống sân ga.
“Chắc khoảng 6 rưỡi là tôi về đến Tokyo.”
“6 rưỡi à. Sau đấy anh không có dự định gì nữa nhỉ?”
“Không.”
“Vậy chúng ta có thể gặp nhau ở đâu đó lúc 7 giờ không? Tôi muốn nghe cụ thể và cũng muốn bàn với anh chuyện sau này nữa.”
Lời đề nghị của Shiraishi Mirei cũng chính là những gì Kazuma đang thầm mong mỏi trong lòng.
“Tôi thì không vấn đề gì. Tôi đến đâu được nhỉ?”
“Tìm chỗ nào đấy có thể thong thả nói chuyện ấy. Anh có biết quán nào gần ga Tokyo không?”
“Tuy không gần ga Tokyo nhưng ở Ginza tôi có biết một quán.”
Đó là quán hôm trước anh hẹn gặp Nanbara. Nghe Kazuma đọc tên quán và địa chỉ, Shiraishi Mirei liền đồng ý.
Sau khi tắt máy, những suy nghĩ hỗn độn bủa vây lấy Kazuma. Được gặp cô ấy, anh thấy trong lòng hân hoan biết mấy. Song mặt khác, anh cũng cảm thấy tội lỗi bởi chính niềm hân hoan đó. Giữa lúc bố mình sắp bị đem ra xét xử về tội giết người mà anh lại háo hức được gặp gia đình nạn nhân, có nói anh là quá quắt hay vô tâm cũng còn nhẹ.
Xét cho cùng Shiraishi Mirei gặp anh chỉ vì muốn tìm ra chân tướng sự thật, chứ thực ra cô ấy đâu muốn nhìn thấy bản mặt con trai của kẻ gây án. Kazuma tự nhủ với mình như vậy.
Cũng như lần trước, Kazuma gọi taxi từ ga về Sasame. Lúc ngồi trên xe, anh đeo khẩu trang, phòng khi gặp hàng xóm. Mặc dù ông Yoshiyama nhà kế bên đã cư xử với anh một cách đầy thiện ý song có lẽ anh nên xem đó là trường hợp ngoại lệ thì hơn.
Đến trước ngã tư nhỏ, Kazuma yêu cầu dừng xe. Rẽ ở góc kia là đến ngay nhà anh. Vừa trả tiền, Kazuma vừa hỏi tài xế, “Cháu sẽ quay lại ngay, bác chờ ở đây một lát được không ạ?”
“Thật tình, thế để nguyên đồng hồ công-tơ-mét có phải hơn không?” người tài xế đã nhiều tuổi cười. Có vẻ như ông ấy không hề nghĩ đến chuyện sẽ bị Kazuma quỵt tiền. Vùng quê này vốn là như vậy mà, Kazuma càng thêm thấm thía. Một thị trấn đáng lý ra không thể có một tên sát nhân.
Xuống khỏi taxi, Kazuma liền rảo bước. Sau khi rẽ ở góc cua, xác nhận thấy không có ai, Kazuma bèn đi về phía nhà mình, nhìn ngó xung quanh rồi đi qua cổng.
Nhìn vào hòm thư, quả nhiên có rất nhiều thư từ. Kazuma một tay lôi chúng ra, nhét vào túi rồi vội vàng ra khỏi cổng.
Anh quay lại xe taxi, bảo bác tài chở đến ga Mikawa Anjo.
“Đúng là không tắt đồng hồ công-tơ-mét thì sẽ rẻ hơn đấy, phỏng?” Vừa nói bác tài vừa khởi động xe.
Kazuma lấy đống thư từ ra khỏi túi, kiểm tra. Lẫn giữa những bức thư quảng cáo và phiếu ghi chỉ số tính tiền điện, tiền gas là một chiếc phong bì hơi lớn một chút. Phần tên người gửi in chữ Bệnh viện Đại học Toyota Chuo, kèm theo dòng chữ viết bằng bút bi Tominaga – Khoa Hóa trị.
Mặc dù tên người nhận là Kuraki Tatsuro song Kazuma quyết định mở chiếc phong bì không chút lưỡng lự.