Chương 38
Mirei đứng trước cửa quán nơi cô và Kuraki Kazuma hẹn gặp nhau, phân vân không biết nên làm như thế nào. Bởi cô đã đến sớm gần mười phút so với giờ hẹn. Nếu vào ngồi chờ trước, biết đâu anh ta lại nghĩ cô đang rất nóng vội. Đúng là Mirei muốn nhanh chóng hỏi chuyện anh ta, song cô cũng không muốn tạo ấn tượng rằng mình đang thèm khát thông tin. Nói vậy nhưng đi loanh quanh để giết thời gian kể cũng kỳ.
Mirei bèn lắc đầu, bước qua cánh cửa tự động. Rốt cuộc cô đang bận tâm điều gì kia chứ. Đối phương nghĩ như thế nào cũng đâu can hệ đến cô. Chẳng qua cô tình cờ đến sớm, chỉ vậy thôi mà.
Có vẻ như tầng một là quầy bán bánh ngọt, còn khu vực ăn uống nằm trên tầng hai. Mirei bước lên bậc cầu thang, nhìn một lượt không gian rộng rãi bên trong quán. Hơn một phần ba số ghế đã có khách ngồi. Đang lúc nghĩ xem nên ngồi ở đâu, Mirei bỗng thấy người đàn ông ngồi gần cửa sổ đứng dậy. Kuraki Kazuma trong bộ suit khẽ cúi chào cô. Vậy là chẳng có vấn đề gì hết. Anh ta đã đến từ trước rồi.
“Anh đợi tôi lâu không?” Vừa ngồi xuống ghế, Mirei vừa hỏi.
“Không, thật may vì tôi đã tới sớm. Suýt nữa đã để cô phải chờ rồi,” Kazuma nói. Xem ra anh ta cũng có những lo lắng của riêng mình.
Nữ phục vụ mang nước lọc tới. Mirei gọi cà phê sữa còn Kazuma gọi cà phê.
“Xin lỗi vì đã đường đột gọi cho cô,” đợi nữ phục vụ đi khỏi, Kazuma mới cúi đầu.
“Tôi nghe mà thấy bất ngờ quá. Anh có thể kể chi tiết cho tôi được không?”
“Vâng, đương nhiên rồi.”
Kazuma thao tác trên điện thoại rồi đặt trước mặt Mirei. Trên màn hình là ảnh chụp tấm danh thiếp. Mirei có thể đọc được dòng chữ Văn phòng luật Amano.
“Anh Godai đã cho tôi xem cái này. Nghe nói họ tìm thấy nó từ hộp đựng danh thiếp của bố tôi. Anh ấy hỏi tôi có thấy nó quen không và tôi trả lời là không.”
“Cảnh sát định điều tra về cái này ư?”
Kazuma bèn lắc đầu. “Hình như họ không có ý định đấy.”
“Tại sao?”
“Nghe nói các vị lãnh đạo bên phía cảnh sát cho rằng cuộc điều tra đã kết thúc. Việc anh Godai cho tôi xem cái này có lẽ xuất phát từ mối quan tâm cá nhân. Anh ấy cũng cảm thấy nghi vấn.”
“Vì thế hôm nay anh đã xuống Nagoya?”
“Vâng.” Kazuma gật đầu. “Tôi đã gặp vị luật sư có tên Amano trong tấm danh thiếp này. Khi nãy tôi cũng nói với cô trên điện thoại rồi đấy, bố tôi tìm gặp ông ta để xin tư vấn về việc có thể nhượng lại tài sản thừa kế cho người khác hay không. Luật sư nói ông ta đã giải thích kỹ càng về phần chia riêng dành cho người thừa kế là tôi.”
“Nếu vậy, chẳng có lý gì bố anh lại nhờ bố tôi tư vấn chuyện tương tự nữa nhỉ? Anh không nghĩ như thế này là đã hai năm rõ mười rồi sao? Bị cáo Kuraki, ý tôi là bố anh đang nói dối. Chuyện hai người gặp nhau ở sân vận động Tokyo Dome, rồi cả chuyện bố anh nhờ bố tôi tư vấn về vấn đề thừa kế, tất cả đều là dối trá. Dĩ nhiên nhiều khả năng động cơ gây án cũng là bịa đặt nốt.”
“Liên quan đến cuộc gặp gỡ ở sân vận động Tokyo Dome, tôi còn tìm ra một điểm nghi vấn khác nữa.”
Điểm nghi vấn đó chính là phải chăng cảnh sát chưa xác minh được xem ông Kensuke đã kiếm vé trận đấu bóng chày bằng cách nào. Nếu xác minh được thì đáng ra khi Mirei chỉ ra điểm bất hợp lý, Godai đã phải trả lời cô như vậy rồi.
Nữ phục vụ đi tới, đặt đồ uống trước mặt hai người. Trong lúc đó, Mirei chăm chú nhìn Kazuma. Kazuma cũng đón nhận ánh nhìn của cô với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
“Vấn đề là tiếp theo chúng ta phải làm gì,” Kazuma cầm cốc cà phê lên, nói. “Tôi cũng định thông qua luật sư xác nhận lại với bố tôi, nhưng nghĩ đến những chuyện vừa qua, tôi có linh cảm bố tôi sẽ chỉ bao biện bằng lý do này hay lý do khác. Tôi đang tính trước mắt cứ thử nói chuyện với cảnh sát Godai xem sao, nhưng không biết anh ấy có thể làm được những gì cho chúng ta.”
“Tôi cũng sẽ thử suy nghĩ một chút rồi quyết định xem có nên nói với luật sư bên tôi không. Tôi có linh cảm dù nói ra, chị ấy cũng chẳng giúp ích được gì nhiều. Xem ra phía công tố cho rằng chừng nào bị cáo Kuraki còn chưa thay đổi lời khai, phiên tòa sẽ vẫn diễn ra và họ hoàn toàn có thể thắng kiện. Dạo gần đây tôi bắt đầu thấm thía một điều, đối với những người như công tố viên hay luật sư, chân tướng sự thật chỉ là thứ yếu, miễn sao thắng kiện là được.”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy. Luật sư bào chữa chỉ chăm chăm tìm cách giảm nhẹ tội, anh ta có vẻ khá bất mãn với việc tôi không chịu thừa nhận đó là tội lỗi của bố mình. Tôi mà kể cho anh ta nghe chuyện về văn phòng luật ở Nagoya, chắc anh ta lại bảo tôi hãy ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, đừng làm chuyện không đâu.”
“Ngoan ngoãn ấy hả. Tôi cũng…”
Nói đến đó, Mirei liền im bặt.
“Sao thế?”
“À không, chuyện đó không liên quan đến anh.”
Thật ra là rất liên quan mới đúng. Mirei không muốn kể cho Sakuma Azusa nghe là bởi làm vậy cô sẽ phải nói cả chuyện mình đã gặp gỡ Kazuma như thế này nữa. Nghe được chuyện đó, thể nào vị nữ luật sư ấy cũng sẽ khó chịu ra mặt. Rồi có khi lại mách lẻo với bà Ayako không chừng.
Mirei với tay lấy cốc cà phê sữa. Cà phê sữa ở quán này có hương vị đậm đà và rất ngon. Có lẽ là bởi lâu rồi Mirei mới được uống món này bằng cốc sứ. Mấy quán cà phê cô hay lui tới, quán nào cũng dùng cốc giấy.
Đưa mắt ra ngoài cửa sổ, Mirei có thể nhìn xuống phố Ginza. Cô nhớ ra gần đây mình cũng có một trải nghiệm tương tự. Đó là lần cô ghé thử quán cà phê mà ông Kensuke từng đến ở Monzen-Nakacho. Có điều, nơi đó không phồn hoa như ở đây. Lần đấy, món cà phê sữa cô uống quả thật cũng đựng trong cốc giấy. Kuraki Kazuma đã xuất hiện đúng lúc cô đang nhìn ngắm tòa nhà nằm phía bên kia đường nơi quán Asunaro tọa lạc.
Đột nhiên Mirei đâm thắc mắc, liền quay sang nhìn Kazuma.
“Cô sao vậy?”
“Không biết bố tôi đến quán đó làm gì nhỉ?”
“Quán đó?”
“Quán cà phê đối diện Asunaro ấy. Trước khi xảy ra vụ án, bố tôi đã tới đó hai lần. Đã vậy, vào lần thứ hai, ông ấy còn nán lại đó khá lâu nữa. Hình như cảnh sát cho rằng sau khi nghe bị cáo Kuraki kể về mẹ con bà Asaba, bố tôi đã tới đó để xem tình hình hiện tại của họ. Nhưng nếu bị cáo Kuraki không hề nhờ bố tôi tư vấn chuyện trao tặng tài sản thừa kế, vậy thì bố tôi tới quán cà phê đó để làm gì nhỉ?”
Kazuma bèn chậm rãi gật đầu. “Chuyện đó đúng là cũng đáng nghi thật.”
“Vốn dĩ nếu muốn biết tình hình mẹ con bà Asaba, tôi nghĩ bố tôi nên đến thẳng quán Asunaro thay vì ngồi đấy theo dõi.”
“Cô nói đúng. Quả thực tôi đang muốn điều tra lại vụ án năm xưa. Mặc dù không biết một kẻ nghiệp dư như tôi có thể làm được những gì, nhưng tôi chỉ có thể nghĩ rằng căn nguyên của tất cả những chuyện này đều từ đó mà ra.”
“Vụ án năm xưa xảy ra năm 1984 đúng không nhỉ?”
“Đúng vậy.”
Mirei nhấp một ngụm cà phê sữa, khẽ nghiêng đầu.
“Cô thấy vướng mắc chỗ nào à?” Kazuma hỏi.
“Tôi chỉ đang nghĩ, liệu có phải tôi cũng nên tìm hiểu xem sao không”
“Tìm hiểu chuyện gì cơ?”
“Thì chuyện ngày xưa ấy. Nếu lời khai của bị cáo Kuraki là bịa đặt, vậy thì biết đâu giữa bố tôi và mẹ con bà Asaba lại có mối quan hệ gì đó. Bởi vậy bố tôi mới đến quán cà phê đó để quan sát tình hình Asunaro.”
“Chẳng có nhẽ. Quan hệ gì mới được chứ?”
“Chuyện đó thì tôi không biết. Nhưng trước mắt tôi sẽ thử tìm hiểu xem sao.”
Năm 1984 – rất lâu trước khi Mirei ra đời. Khi đó ông Kensuke mới hai mươi hai tuổi, vẫn còn là sinh viên. Nghe nói sau khi tốt nghiệp một thời gian, ông và bà Ayako – vốn hẹn hò từ thời sinh viên – về sống chung một nhà, đến khi bà Ayako mang bầu hai người mới đăng ký kết hôn.
Mirei nhìn Kazuma, anh ta đang ném ánh nhìn nghiêm túc vào một điểm giữa không trung.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Mirei hỏi.
“Không biết vì sao bố tôi lại nói dối… Rốt cuộc ông ấy muốn bảo vệ điều gì… Tôi đang nghĩ về những chuyện đó.”
“Bố anh đang bảo vệ thứ gì đó ư?”
“Tôi nghĩ vậy. Có lẽ không phải bảo vệ thứ gì, mà là bảo vệ ai đó.”
“Mẹ con bà Asaba ư?”
“Vâng, có lẽ là vậy…” Kazuma tiếp tục. “Đã vậy còn bất chấp cả tính mạng.”
“Bất chấp cả tính mạng…”
Kazuma bỗng làm bộ mặt sửng sốt, lắc đầu.
“Xin lỗi cô. Tôi đã nói chuyện không đâu rồi. Chẳng có căn cứ gì cả. Cô hãy quên chuyện đó đi nhé.”
Cách anh ta vội vàng gạt bỏ ý kiến của bản thân thật thiếu tự nhiên. Mặc dù nhận ra Kazuma đang giấu giếm chuyện gì đó, song nhìn vẻ mặt khổ sở của anh ta, Mirei chẳng thể nói gì nữa.
Mirei vừa về đến nhà, bà Ayako đã nói “Con về muộn quá nhỉ?”
“Có đứa bạn trước cùng làm tiếp viên hàng không rủ nên con vừa gặp nó ở quán cà phê chỗ Ginza.”
“Ui chà, chuyện hiếm thấy thật đấy.”
“Sao mẹ lại nói thế? Chuyện đó vẫn thường xảy ra mà.
“Mỗi lần gặp mấy cô bạn đấy là con lại đi nhậu còn gì? Đã bao giờ các con chỉ vào mỗi quán cà phê chưa?”
Nghe mẹ nói vậy, Mirei ngẫm thấy cũng đúng. Cô hối hận vì đã đưa ra lời bao biện quá ngây ngô.
“Chắc bạn con giữ ý đấy mẹ. Có lẽ nó nghĩ sắp đến ngày xét xử rồi mà còn rủ con đi nhậu thì vô duyên quá. Con thì không vấn đề gì nhưng hôm nay cà phê xong đứa nào về nhà đứa nấy luôn.”
“Thi thoảng đổi gió một chút cũng tốt mà.”
“Con đâu thể nhậu nhẹt rồi thoải mái cười đùa được ạ. Đợi đến khi mọi chuyện ngã ngũ rồi vui vẻ cũng chưa muộn,” nói đoạn Mirei quay lưng về phía bà Ayako, đi lên phòng mình. Nói nhiều quá thành ra tự đào hố chôn mình thì rách việc. Bà Ayako hóa ra nhạy bén hơn Mirei tưởng.
Mirei đã quen hẳn với những bữa tối chỉ có hai mẹ con. Thực đơn tối nay là món hầm xốt kem. Không biết có phải vì khi nãy hai mẹ con vừa nhắc đến không mà tự nhiên Mirei lại thèm một cốc vang trắng.
“Hôm trước mẹ vừa sắp xếp lại đống kỷ vật của bố nhỉ? Có cuốn album cũ nào không ạ?”
“Album à?”
“Ảnh hồi nhỏ của bố hoặc thời sinh viên ấy ạ.”
“À,” bà Ayako gật đầu. “Có một cuốn thôi. Bố con vốn là con một nên có khá nhiều ảnh hồi nhỏ. Mẹ thấy khó ghê, chẳng biết làm gì với mấy thứ đó. Biết là không thể giữ mãi được, nhưng vứt đi thì cũng không đành, nhỉ?”
“Mẹ vẫn để trong phòng ạ?”
“Mẹ để ở ngăn dưới cùng của giá sách,” bà Ayako nhìn Mirei với vẻ khó hiểu. “Con định làm gì với album ảnh?”
“Con muốn xem. Ngẫm lại thì con chẳng biết tí gì về tuổi thơ của bố. Mà bố cũng chẳng mấy khi kể cho con nghe.”
Bà Ayako bỗng mỉm cười. “Chứ không phải con không buồn nghe à?”
“Có khi thế thật,” Mirei nhìn bà Ayako. “Mẹ quen bố từ thời đại học nhỉ? Hồi đó mẹ bao nhiêu tuổi ạ?”
“Hồi đó mẹ vừa lên năm tư đại học, hai mươi mốt tuổi. Bố con từng thi trượt, lại sinh vào tháng Tư nên khi đó hai mươi ba tuổi.”
“Hóa ra lên năm tư mẹ mới quen bố à.”
“Bố mẹ học khác khoa nên vốn dĩ không có cơ hội quen biết nhau. Chẳng qua nhờ buổi tiệc ngắm hoa anh đào nên mới tình cờ quen nhau đấy. Khi đó là tầm giữa tháng Tư, hoa anh đào cũng rụng gần hết rồi. Có điều vốn dĩ mục đích của buổi tiệc không phải để ngắm hoa nên cũng không ai phàn nàn về chuyện đó,” bà Ayako kể lại bằng giọng hoài niệm.
“Hồi đó bố con là một sinh viên như thế nào hả mẹ?”
“Như thế nào ấy hả, con hỏi khó mẹ rồi đấy,” bà Ayako nghiêng đầu ngẫm nghĩ. “Trong ấn tượng ban đầu của mẹ, bố con là một người đáng tin cậy, nghiêm túc, chắc chỉ có vậy thôi. Nhưng đến khi hẹn hò với bố, mẹ mới biết bố con còn hơn thế nữa.”
“Là sao ạ?”
“Nói chung ông ấy vừa chăm học lại chăm làm nữa. Không hiếm người ra sức học hành vì muốn đỗ kỳ thi tư pháp, nhưng bố con còn vừa học vừa làm thêm quần quật. Mẹ còn nghĩ làm việc như thế mà không ốm, kể cũng tài thật. Nhưng khi nghe hoàn cảnh gia đình của bố con, mẹ đã hiểu ra. Con cũng biết rồi đấy. Nhà chỉ có hai mẹ con.”
“Con nghe nói ông nội mất khá sớm.”
“Ông mất vì tai nạn giao thông từ hồi bố con học cấp hai. Đã vậy, kẻ gây tai nạn còn chưa có bằng lái, chiếc xe tải hắn lái khi đó cũng là xe trộm cắp của người ta. Mặc dù kẻ gây tai nạn đã bị tống vào tù nhưng hắn nào có trả tiền bồi thường. Mất đi trụ cột gia đình vậy mà bà nội và bố con chỉ còn biết ngậm đắng nuốt cay.”
“Vậy ạ. Bây giờ con mới biết.”
“Bố con không thích kể khổ mà. Bố chỉ giãi bày với mỗi mẹ thôi.”
Nghe như bà Ayako muốn bảo mình chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng ông Kensuke.
“May mắn là hai mẹ con không phải chật vật về chỗ ở. Chắc con còn nhớ đúng không? Đó là một căn nhà nhỏ ở Nerima.”
“Con nhớ mà. Trước mặt là một cánh đồng.”
Hồi nhỏ, Mirei đã từng đến đó chơi mấy lần. Dạo ấy bà nội cô hẵng còn khỏe, bà đã nấu rất nhiều món ăn ngon để chào đón cô.
“Sau khi tốt nghiệp đại học, bố con vẫn sống cùng bà nội trong ngôi nhà đó thêm khoảng hai năm nữa. Phải đến khi đi làm ở văn phòng luật, bố con mới bắt đầu dọn ra ở riêng, lúc đó ông ấy khoảng hai nhăm, hai sáu gì đấy.”
“Mẹ đã dọn đến rồi ở tịt luôn nhà bố nhỉ?”
Bà Ayako liền chau mày.
“Ở tịt gì chứ, đừng có gieo tiếng xấu cho mẹ như thế. Mẹ cũng thuê nhà nhưng bố con bảo sống chung hợp lý hơn. Chính bố con đề nghị chuyện đó mà.”
Ai mà biết được, nghĩ vậy song Mirei quyết định không phản bác.
Theo những gì nghe được từ bà Ayako, Mirei không đặc biệt thấy vướng mắc ở điểm nào. Nhưng vấn đề nằm ở năm 1984, hoặc có thể là trước đó nữa. Khi đó ông Kensuke hai mươi hai tuổi, tức một năm trước khi quen biết bà Ayako.
“Mẹ có biết người bạn nào học cùng bố con thời đại học không ạ?”
“Có vài người, nhưng chỉ ở mức gặp mặt thôi.”
“Cho đến giờ còn ai có thể liên lạc không ạ?”
“Ừm…” Bà Ayako nghiêng đầu. “Chắc trong danh bạ điện thoại có lưu nhưng mẹ không biết bố con còn liên lạc với họ không. Gần đây mẹ không nghe bố con nhắc đến những chuyện ấy.”
“Vậy lúc khác con sẽ cho mẹ xem danh bạ, nếu mẹ biết cái tên nào thì chỉ cho con nhé.”
Điện thoại di động của ông Kensuke hiện bên công tố vẫn đang giữ để làm chứng cứ, tuy nhiên Mirei cũng nhận được bản photo các dữ liệu trong điện thoại, bao gồm cả danh bạ.
“Cũng được, nhưng con định làm gì?”
“Con vẫn chưa biết. Có điều con muốn hiểu bố hơn một chút. Đằng nào cũng mất công xin tham gia tố tụng rồi, con có cảm giác nếu không biết rõ về bố thì lời nói của mình sẽ không có sức thuyết phục.”
“Hừm… Mẹ hiểu rồi,” bà Ayako dù có vẻ không thấy thỏa đáng lắm, nhưng vẫn gật đầu.
Ăn tối xong, Mirei vào phòng ông Kensuke. Cuốn album được dựng ở ngăn dưới cùng của giá sách. Nó mỏng hơn Mirei nghĩ.
Vừa mở cuốn album ra, bức ảnh chụp một em bé trần truồng đột nhiên đập vào mắt cô. Đã vậy đó còn là ảnh đen trắng nữa. Đứa bé được đặt nằm ngủ trong chăn.
Mirei tiếp tục lật sang các trang sau, những bức ảnh chụp cậu bé đó với hai người lớn, một nam một nữ bắt đầu nhiều hơn. Xem ra họ chính là ông bà nội của Mirei. Bà nội thì Mirei có biết mặt. Cô từng nghĩ hồi trẻ chắc bà phải đẹp lắm.
Ông nội là một người có khuôn mặt dạn dày, thân hình rắn chắc. Mirei nhớ ra bố cô từng kể ông nội vốn là doanh nhân, hay phải đi công tác.
Có vài tấm ảnh bố cô chụp cùng hai người đã lớn tuổi, có vẻ như là ông bà cố của cô. Mirei còn nhớ có lần cô nghe bố kể rằng ông cố của cô xuất thân từ Kyushu. Hình như ông lên Tokyo rồi kết hôn. Nhưng bố cô cũng nói là không biết cụ thể như thế nào. Bởi cả ông cố và bà cố đều qua đời từ khi bố cô còn rất nhỏ.
Ngồi so sánh khuôn mặt từng người, Mirei chợt nhận ra cả ông nội và bố cô đều có nét giống ông cố nội.
Từ lúc thấy hình ảnh bố mình hồi mẫu giáo, Mirei thấy có nhiều tấm ông chụp một mình, nhưng riêng bức ảnh chụp lễ khai giảng vào cấp một thì lại là ảnh chụp gia đình ba người.
Mirei chợt dừng tay khi nhìn thấy một bức ảnh. Rõ ràng nó mang một chi tiết khác hẳn những bức ảnh trước đó.
Bà lão chụp cùng ông Kensuke trong bức ảnh đó là một nhân vật lạ mặt. Áng chừng khoảng bảy mươi tuổi. Bà lão mặc chiếc áo khoác dày cộm và quàng khăn quanh cổ. Có lẽ khi đó đang là mùa đông. Ông Kensuke xem ra bấy giờ đang là học sinh đầu cấp một mặc áo jacket và đội mũ bóng chày.
Khung cảnh sau lưng hai người đặc biệt thu hút sự chú ý của Mirei. Ở đó có xếp rất nhiều những con lửng trang trí. Đó là những con lửng bằng gốm đứng trên hai chân, thường thấy ở lối vào những cửa hiệu buôn bán.
Không biết chỗ này là ở đâu nhỉ? Còn bà lão kia là ai…
Mirei cứ chắc mẩm sẽ còn vài bức ảnh giống như thế, song cô không tìm thấy bức nào có mặt bà lão nữa. Chẳng những vậy, tiếp sau một vài bức ảnh có vẻ là ảnh chụp ông Kensuke hồi cấp hai chỉ có thêm một vài bức ảnh tập thể hoặc ảnh chụp nhanh thời cấp ba và đại học, rồi cứ thế chuyển sang ảnh ở văn phòng luật.
Mirei bỗng nhớ lại câu chuyện bà Ayako kể. Hồi cấp hai, sau khi bố mất, ông Kensuke đã phải trải qua cuộc sống tương đối cơ cực khi gia đình chỉ còn lại hai mẹ con. Có lẽ bận bịu với việc làm thêm rồi học hành khiến ông ít có những giây phút vui vẻ muốn lưu lại thành những bức ảnh kỷ niệm.
Mirei lật lại trang khi nãy. Quả nhiên cô rất tò mò về bức ảnh ông Kensuke chụp cùng bà lão nọ.
Mirei đem cuốn album xuống tầng một. Khi đó bà Ayako đang dọn rửa trong bếp.
“Mẹ ơi, mẹ có biết người này là ai không ạ?” Mirei mở cuốn album ra, chỉ vào bức ảnh.
“Bức ảnh này hả? Trước đây mẹ cũng từng thấy nó nhưng chịu, chẳng biết là ai cả. Xét về tuổi tác, thì chắc là người quen của ông bà bố con cũng nên.”
“Chỗ này là ở đâu vậy mẹ?”
“Không phải tỉnh Shiga ư?”
Mirei nhìn mặt bà Ayako, người vừa trả lời tỉnh bơ. “Tỉnh Shiga? Sao lại thế ạ?”
“Thì mấy con lửng trang trí này là gốm Shigaraki còn gì. Nhắc đến gốm Shigaraki là nhắc đến tỉnh Shiga mà,” giọng bà Ayako như muốn nói có thế mà cũng không biết à.
“Tức là bà lão này sống ở tỉnh Shiga và bố con được ông hoặc bà của bố dẫn đến đấy chơi ạ.”
“Có thể là vậy. Mặc dù mẹ chưa nghe chuyện đó bao giờ.”
Mirei bèn ôm cuốn album về phòng mình. Để chắc ăn, cô lấy điện thoại tra cứu thử về gốm Shigaraki, quả nhiên đúng như bà Ayako nói. Ở thành phố Koga tỉnh Shiga có một thị trấn tên là Shigaraki.
Xem ra bức ảnh này không liên quan gì rồi, Mirei thầm nghĩ. Trong bức ảnh, nhìn thế nào cũng thấy ông Kensuke chỉ chưa đến mười tuổi. Tóm lại, bức ảnh này được chụp cách đây gần năm mươi năm. Dù sao cũng thật vô nghĩa khi lội ngược lại quá khứ xa xôi như vậy.
Dẫu vậy, Mirei vẫn thấy vướng mắc điều gì đó. Là gì được nhỉ? Cứ nhìn bức ảnh này là cô lại có cảm giác lấn cấn kỳ lạ.
Trong lúc chăm chú ngắm nhìn bức ảnh, Mirei đã nhận ra thứ làm cô lấn cấn thật sự là gì. Đó chính là chiếc mũ ông Kensuke đang đội trên đầu. Ký hiệu ghép từ chữ C và D chẳng phải là nói về đội Chunichi Dragons sao?
Mirei liền tra trên điện thoại, quả nhiên không sai. Tức là, từ hồi đó ông Kensuke đã là fan của đội Dragons. Nhưng điều đó lại khiến cô thắc mắc.
Mirei vốn không mảy may quan tâm đến bóng chày chuyên nghiệp. Nhưng cô đã đọc rất kỹ đoạn kể về cuộc gặp gỡ giữa Kuraki và bố cô ở sân vận động Tokyo Dome được viết trong biên bản lời khai của ông ta. Theo lời Kuraki, ông Kensuke vốn tẩy chay đội Giants nên khi đội Chunichi cản trở đội Giants giành chiến thắng lần thứ mười liên tiếp, ông đã trở thành fan của đội này.
Một lần nữa Mirei lại phải nhờ đến chiếc điện thoại. Kết quả tra cứu dựa trên từ khóa “Chunichi cản trở chiến thắng lần thứ mười liên tiếp của Giants” cho thấy sự kiện đó xảy ra vào năm 1974. Khi đó ông Kensuke mười hai tuổi.
Mirei thầm nghĩ vậy là cô lại phát hiện thêm một lời nói dối nữa của Kuraki rồi. Ngay cả lý do ông Kensuke trở thành fan của đội Chunichi cũng là bịa đặt.
Mirei quyết định nói cho Kazuma biết. Hôm nay hai người đã trao đổi địa chỉ email cho nhau. Mirei lấy điện thoại, chụp lại bức ảnh trong album, đính kèm vào email và gửi cho Kazuma, cùng nội dung thông báo về việc cô đã phát hiện bức ảnh chứng minh ông Kensuke vốn là fan của đội Chunichi trước cả khi đội này ngăn cản chiến thắng lần thứ mười liên tiếp của đội Giants.
Chỉ lát sau, Kazuma đã gọi cho cô. Mirei đoán có lẽ anh ta ngạc nhiên đến nỗi không đủ kiên nhẫn để trả lời qua email.
“Vâng, Shiraishi nghe.”
“Tôi là Kuraki đây. Tôi vừa đọc email của cô.”
“Anh thấy thế nào về phát hiện của tôi? Tôi thì nghĩ không thể sai được.”
“Vâng, tôi cũng nghĩ vậy. Cậu bé trong ảnh, nhìn kiểu gì cũng không thể tới mười hai tuổi được.”
“Phải đấy. Quả nhiên bị cáo Kuraki đang nói dối.”
“Đồng ý, nhưng tôi gọi cho cô vì một lý do khác kia.”
“Là gì vậy?”
“Phía sau bức ảnh có một hàng dài những con lủng trang trí nhỉ?”
“Đúng rồi. Hình như bức ảnh chụp khi bố tôi tới Shiga. Vì mấy con lửng đó là gốm Shigaraki.”
“Không, tôi nghĩ không phải tỉnh Shiga đâu. Tôi biết nơi đó mà.”
“Ơ, vậy là ở đâu?”
“Có lẽ là ở Tokoname.”
Mặc dù có cảm giác mình đã từng nghe đến địa danh này song Mirei không nhớ nổi chữ Hán của nó.
“Đó là một thị trấn nổi tiếng về đồ gốm, nằm ở tỉnh Aichi,” Kazuma nói giọng đầy cấp bách.
Hai tiếng “tỉnh Aichi” vang lên trong đầu Mirei.