← Quay lại trang sách

Chương 39

Khi Godai và Nakamachi ra khỏi tòa chung cư nhà Kuraki Kazuma, xung quanh trời đã sẩm tối. Lúc họ đến, trời hẵng còn sáng. Nhìn đồng hồ, gần một tiếng đã trôi qua. Trong một tiếng đó, Godai và Nakamachi đã được kể cho nghe không chỉ một chuyện đáng kinh ngạc.

Ban ngày, Godai nhận được liên lạc từ Kuraki Kazuma nói rằng anh ta có chuyện muốn báo cáo. Khi Godai hỏi đó là chuyện gì, Kazuma nói, “Tôi đã xuống Nagoya và đến văn phòng luật đó. Tôi muốn kể cho anh chuyện tôi nghe được.”

Godai không thể bỏ ngoài tai chuyện này. Anh hẹn chiều tối sẽ đến nhà Kazuma, sau khi cúp máy anh liền rủ cả Nakamachi. Cậu ta trả lời ngay lập tức, “Em sẽ đi cùng anh.”

“Anh Godai, chúng ta làm gì bây giờ?” Vừa đi Nakamachi vừa hỏi. “Anh có muốn đến quán mọi khi ở Monzen-Nakacho không?”

“Thôi, thôi,” Godai khẽ phẩy tay trước mặt. “Vào quán gần đây luôn đi. Tôi muốn bàn kế hoạch tác chiến ngay bây giờ. Ngồi xe taxi thì lại phải để ý đến tài xế, không thể ho he gì, cậu cũng thấy khó chịu đúng không?”

“Anh nói đúng.”

Vì đây là khu Koenji nên không thiếu gì quán nhậu. Trông thấy một quán rượu thiết kế giống kiểu nhà dân, mặt tiền nhìn ra một con đường nhỏ hẹp, hai người bèn chui qua tấm rèm cửa, bước vào trong. May thay quán không đông lắm, chiếc bàn dành cho bốn người ngồi ở trong góc vẫn còn trống.

Xem menu, Godai thấy có set bia tươi và đồ nhắm. Không chút do dự, anh gọi liền hai set đó.

“Nào,” vừa dùng khăn ướt lau tay Godai vừa khơi mào câu chuyện. “Giải quyết từ chuyện nào trước nhỉ?”

“Liệu chúng ta có giải quyết nổi không mới là vấn đề,” Nakamachi cười thiểu não, nhún vai. “Toàn những chuyện rối như tơ vò ấy.”

“Nói thế nhưng giờ vẫn chưa phải lúc báo cáo lên cấp trên đâu. Chỉ tổ bị các sếp quạt cho một trận, rằng đừng có làm mấy chuyện không đâu. Trước tiên chúng ta đi từ chuyện liên quan đến văn phòng luật ở Nagoya đã nhé.”

“Anh chàng Kuraki Kazuma dám tự mình đi điều tra luôn anh nhỉ? Tuy nói là bị anh xúi giục nhưng phải công nhận anh ta thuộc típ ưa hành động đấy chứ.”

“Chứng tỏ anh ta đang rất quyết tâm. Đã vậy anh ta còn thu được thành quả tương xứng với sự xông xáo của mình nữa.”

Theo lời Kuraki Kazuma thì khoảng tháng Sáu năm kia, Kuraki Tatsuro đã ghé đến Văn phòng luật Amano, xin tư vấn về chuyện có thể trao tặng tài sản thừa kế cho người ngoài không.

“Một tình tiết mới tương đối quan trọng. Bởi chẳng có lý do gì ông Tatsuro lại phải cất công đến gặp vị luật sư ở Tokyo chỉ để xin tư vấn cùng một chuyện.”

“Vậy lý do ông ta gặp lại một người chỉ vừa mới quen biết là gì?”

Nữ phục vụ mang bia tươi và đồ ăn đến. Set đồ nhắm bao gồm đậu nành luộc, râu mực tẩm bột chiên, đậu hũ ướp lạnh. Sau khi nâng cốc với Nakamachi, Godai với tay bốc đậu nành luộc.

“Có vẻ Kazuma đang nghi ngờ chính cuộc gặp gỡ ở sân vận động Tokyo Dome đó.”

“Anh ta rất sắc bén khi chỉ ra rằng đội điều tra chưa nắm được việc ông Shiraishi có được tấm vé xem trận đấu đó từ đâu.”

“Sắc bén, hay nói đúng hơn là em thấy xấu hổ khi nghe câu đó. Bởi thực tế chúng ta không biết thật. Tất nhiên phía cảnh sát cũng từng bàn luận về vấn đề đó, nhưng họ chỉ vin vào những tưởng tượng vô căn cứ, đại loại như có thể hôm đó ông ta mua được từ dân phe vé, hoặc cũng có khi là được người quen nhượng lại cho, rốt cuộc vẫn mơ hồ, chưa tìm ra câu trả lời.”

Godai khẽ ậm ừ.

“Tôi cũng không có cách nào phản biện giả thuyết của Shiraishi Mirei về việc hôm đó ông Shiraishi nhổ răng nên không thể có chuyện uống bia ở sân vận động, xem ra chúng ta cũng nên nghiêm túc xem xét lại tình tiết liên quan đến sân vận động Tokyo Dome.”

“Đáng nói nhất là bức ảnh đó. Bức ảnh thời niên thiếu của ông Shiraishi Kensuke.”

Godai gật mạnh đầu.

“Tôi cũng ngạc nhiên về chuyện đó. Không ngờ họ lại tìm ra những thứ như vậy.”

Bức ảnh cậu thiếu niên đội mũ của Chunichi Dragons. Nghe nói bức ảnh được chụp cách đây gần năm mươi năm. Kuraki Kazuma đã cho Godai và Nakamachi xem bức ảnh được lưu trong điện thoại.

“Cậu bé trong bức ảnh, nhìn thế nào cũng chỉ tầm sáu, bảy tuổi là cùng. Đội Chunichi cướp đi cơ hội giành chiến thắng lần thứ mười liên tiếp của đội Giants vào năm 1974, tức là năm ông Shiraishi mười hai tuổi. Hoàn toàn không ăn nhập gì với lời khai của Kuraki. Họ cũng tài thật, phát hiện ra cả những điểm mâu thuẫn đó.”

“Đã vậy người phát hiện không phải Kazuma mà lại là Shiraishi Mirei chứ.”

“Chuyện đó cũng nằm ngoài dự đoán của em. Lẽ thường tình, ai có thể nghĩ đến chuyện người nhà nạn nhân hợp tác và trao đổi thông tin với gia đình hung thủ như vậy chứ,” Nakamachi lắc đầu nguầy nguậy.

“Đúng vậy, nhưng trường hợp của hai người đó lại rất đặc biệt. Họ có chung một lý do.”

“Là gì ạ?”

“Cả hai đều không lý giải được chân tướng vụ việc. Họ cho rằng phải có một sự thật nào khác và họ muốn tìm ra sự thật ấy. Hiềm một nỗi cảnh sát có vẻ như đã khép lại quá trình điều tra, công tố viên và luật sư thì đang tối mắt tối mũi chuẩn bị cho phiên tòa. Kẻ gây hại và người bị hại, xét về hoàn cảnh họ là kẻ thù của nhau nhưng lại có chung một mục đích. Nghĩ như thế, chuyện họ bắt tay hợp tác cũng không lấy gì làm lạ.”

“Ra vậy… Nói vậy nhưng em vẫn không thể lý giải nổi. Em không hiểu tâm trạng của họ,” Nakamachi bỏ một miếng đậu hũ ướp lạnh vào miệng, nghiêng đầu. “Ánh sáng và bóng tối, ngày và đêm, cứ như thể thiên nga và dơi cùng nhau bay trên trời vậy.”

“Khá khen cho câu nói của cậu. Phải công nhận là đúng thế thật. Nhưng có lẽ bản thân hai người đó cũng không lý giải nổi đâu. Ngay cả Kazuma cũng thế, anh ta tỏ ra khó khăn khi kể về cuộc trò chuyện giữa mình và cô Shiraishi. Anh ta hoàn toàn hiểu rằng người ngoài nhìn vào sẽ thấy chuyện này rất kỳ quặc.”

“Dù sao thì,” Godai tiếp lời. “Tôi cũng tò mò về nơi ông Kensuke chụp ảnh cùng bà lão bí ẩn kia nữa. Kazuma khẳng định đó là thành phố Tokoname, tỉnh Aichi. Vụ án Kuraki Tatsuro gây ra năm 1984 xảy ra ở thành phố Okazaki, tỉnh Aichi. Đều là tỉnh Aichi. Vậy, liệu đó có đơn thuần chỉ là sự tình cờ ngẫu nhiên không? Có vẻ Kazuma bắt đầu nghĩ đến giả thuyết phải chăng ông Shiraishi cũng có dính dáng đến vụ án trong quá khứ. Mirei cũng đồng tình với ý kiến đó và nói sẽ lội ngược lại lý lịch của bố mình để tìm hiểu thử.”

“Đúng là một giả thuyết khó tin. Dân nghiệp dư suy nghĩ táo bạo thật. Nhưng anh nghĩ sao? Nếu em không nhầm thì dân số tỉnh Aichi đứng thứ tư trên cả nước. Nếu một người bà con xa của ông Shiraishi Kensuke tình cờ sống ở đó thì cũng không phải chuyện gì quá khó hiểu.”

“Cũng có thể, nhưng tôi vẫn thấy lấn cấn, ví như chuyện Kuraki bịa ra lý do ông Shiraishi trở thành fan của đội Chunichi Dragons chẳng hạn. Có cần nói dối như thế không? Chuyện đó chẳng liên quan gì đến vụ án cả,” Godai đặt đũa xuống, chống khuỷu tay lên bàn. “Thử nghĩ thế này đi. Cứ cho là Kuraki đã dối trá về tất cả những chuyện liên quan đến cuộc gặp gỡ với ông Shiraishi. Thực ra họ đã quen nhau theo một cách hoàn toàn khác và Kuraki muốn che giấu chuyện đó. Vì thế ông ta phải bịa ra được một địa điểm gặp gỡ không có thật và cuối cùng thì nghĩ ra sân vận động Tokyo Dome. Bởi trên thực tế ông ta đã đến xem trận khai mạc ở đó thật. Ngoài ra, ông ta còn biết cả chuyện ông Shiraishi vốn là fan của đội Chunichi. Tuy nhiên, trong lúc nghĩ lời khai, ông ta nhận ra chuyện một người sinh ra và lớn lên ở Tokyo như ông Shiraishi mà lại hâm mộ đội Chunichi đến mức mua vé ở hàng ghế gần gôn, và còn đi xem một mình nghe rất thiếu tự nhiên. Và thế là ông ta nảy ra ý tưởng coi như ông Shiraishi vốn là antifan của đội Giants. Rồi khi đội Chunichi cản trở chiến thắng lần thứ mười liên tiếp của đội Giants, ông ta quay ra trở thanh fan của đội này. Nghe hợp lý quá còn gì.”

“Khoan đã. Nếu ông Shiraishi thật sự là fan của đội Chunichi vậy thì chắc chắn sẽ có lý do, em nghĩ Kuraki chỉ cần khai đúng sự thật là được. Còn nếu không biết, ông ta cứ việc bảo không biết là xong.”

“Chính thế,” Godai chỉ tay vào mặt Nakamachi. “Kuraki biết lý do thật sự khiến ông Shiraishi trở thành fan của đội Chunichi. Nhưng ông ta lại nghĩ nên giấu chuyện đó đi thì hơn. Tại sao? Vì đối với ông Shiraishi thì đội Chunichi Dragons, à không, Aichi là vùng đất vô cùng thân thuộc. Vì không muốn cảnh sát biết điều đó nên Kuraki đã nói dối… Cậu thấy suy luận đó thế nào?”

“Vùng đất vô cùng thân thuộc… nghĩa là?”

“Là nơi mà hồi nhỏ ông ta từng ghé thăm nhiều lần và là nơi đem lại sự ảnh hưởng nào đó cho cuộc đời ông ta. Ở đó, Kuraki và Shiraishi đã tình cờ quen biết nhau.”

Nakamachi đang uống bia, bỗng sặc sụa. Cậu ta vỗ ngực mấy cái, ổn định lại nhịp thở rồi mới nhìn Godai.

“Ý anh là họ quen nhau lâu như thế rồi ư?”

“Tôi chỉ đang nghĩ nếu như vậy thì sẽ thế nào nhỉ? Nó sẽ làm thay đổi cục diện của vụ án lần này từ tận gốc rễ.”

“Đâu thể nói một câu thay đổi là được. Chắc phải tham mưu lên cấp trên chứ ạ?”

“Tôi cũng muốn làm như thế, ngặt nỗi nếu không có bằng chứng thực sự mang tính quyết định, chúng ta không thể đề đạt lên cấp trên, yêu cầu điều tra lại được. Chí ít phải tìm ra thứ gì đó có thể lật ngược lời khai của Kuraki,” Godai rưới nước tương shoyu lên miếng đậu ướp lạnh. “Thế vụ điều tra xác minh lời khai tiến triển đến đâu rồi?”

Mặt Nakamachi liền méo xệch, cậu lắc đầu.

“Không thể nói là tiến triển thuận lợi được anh ạ. Vẫn chưa tìm thấy vật chứng nào cả. Đành rằng đã có biên bản nhận tội nhưng vì nhắm đến mức án tử hình nên có vẻ phía công tố vẫn cần bằng chứng gì đó để giúp các bồi thẩm viên trút bỏ những đắn đo trong lòng. Chắc họ lo các bồi thẩm viên sẽ lung lay tinh thần nếu nghe luật sư bào chữa nhắc tới khả năng bị cáo đang che giấu một sự thật nào đó.”

“Còn vụ điện thoại trả trước thì sao?”

Nakamachi liền trề môi dưới ra, ngửa hai lòng bàn tay lên.

“Tiếc là vẫn về tay không. Bên em đã phối hợp với cảnh sát tỉnh Aichi, nhờ họ đến khu phố buôn bán đồ điện tử ở Osu dò hỏi giúp, nhưng xem ra họ không tìm thấy người đã bán điện thoại cho Kuraki.”

“Tôi thấy lấn cấn chuyện đó ghê. Lần trước hỏi Kazuma, anh ta cũng nói Kuraki hay tới Osu nhưng không nghĩ bố mình sẽ nhúng tay vào những thứ mờ ám như thế. Quả thật tôi cũng nghĩ ông ta đang nói dối, nhưng không hiểu ông ta làm vậy vì lý do gì.”

“Theo anh liệu có khả năng này không ạ? Kuraki đã mượn điện thoại của người khác để gọi cho ông Shiraishi. Nhưng vì không muốn gây phiền toái cho người đó, hoặc không muốn làm lộ ra sự hiện diện của người đó nên ông ta mới nói mình dùng điện thoại trả trước.”

“Ra vậy, cũng có khả năng đó nhỉ? Tức là có kẻ đã vô tình trở thành đồng phạm của Kuraki mà không biết. Song kể cả thế tôi vẫn cảm thấy quá rủi ro khi làm như vậy. Ngộ nhỡ ông ta không thể xử lý điện thoại của ông Shiraishi, vậy thì danh tính người đó sẽ dễ dàng bị bại lộ từ lịch sử cuộc gọi đến.”

“Anh nói cũng phải… À không, đợi đã,” Nakamachi bỗng dừng cánh tay đang định với ra để gắp miếng tempura.

“Nghĩ kỹ, nếu không muốn lưu lại lịch sử cuộc gọi từ điện thoại của mình, ông ta chỉ việc dùng điện thoại công cộng là được mà nhỉ? Nếu vậy, ông ta cũng chẳng cần xử lý điện thoại của ông Shiraishi làm gì.”

Godai đặt cốc bia xuống bàn, nhìn chằm chằm Nakamichi.

“Ơ, anh sao thế ạ? Em nói gì kỳ quặc lắm ạ?”

“Không kỳ quặc một chút nào. Cậu nói chí phải. Đúng là như thế. Ông ta chỉ cần dùng điện thoại công cộng là xong. Sao ông ta không làm vậy?”

“Có phải vì ông ta không muốn ông Shiraishi nghi ngờ không ạ? Vì trên điện thoại của ông Shiraishi sẽ hiển thị số công cộng.”

“Nhưng hôm xảy ra vụ án cũng là lần đầu tiên ông ta gọi cho nạn nhân bằng điện thoại trả trước, đúng không? Chẳng lẽ ông ta không nghĩ ông Shiraishi sẽ sinh nghi khi thấy số lạ gọi đến ư?”

“Số công cộng và số lạ… Nói là đáng nghi thì số nào cũng đáng nghi thật.”

“Tại sao Kuraki lại dùng điện thoại trả trước? Mà không, không biết bản thân chuyện đó là thật hay giả nữa…”

“Ông ta bảo đã đập vỡ sau đó ném điện thoại xuống vịnh Mikawa rồi nên đành chịu chứ biết làm sao. Về điểm đó, nếu ông ta dùng điện thoại công cộng thì sẽ không thể mang đi, cũng không thể phá hỏng được. Gần đây ít người dùng điện thoại công cộng nên cũng có thể sẽ bị lưu lại dấu vân tay, chưa kể việc ông ta dùng điện thoại công cộng lại tiện hơn cho cảnh sát.”

Câu nói bâng quơ của Nakamachi đã kích thích một thứ gì đó trong đầu Godai. Anh đặt nắm đấm tay trái lên trán, suy nghĩ thật lung Cuối cùng anh cũng thấy có một thứ gì đó đang dần nổi lên, tựa như ánh sáng soi tỏ bóng đêm. Thứ đó càng lúc càng hiện lên một cách rõ rệt. Trong nháy mắt, một ý nghĩ chưa từng xuất hiện bấy lâu, một suy luận không tưởng nhưng gần như chắc chắn đã thành hình.

Rầm, Godai nện nắm đấm xuống bàn. “Thôi chết tôi rồi…”

Nakamachi bất ngờ rụt người lại. “Anh sao thế?”

“Có lẽ tôi đã phạm một sai lầm ngớ ngẩn rồi.”

“Sai lầm? Chuyện gì ạ?”

“Tôi muốn cậu điều tra khẩn cấp một việc. Mình cậu chắc làm không xuể, nên tôi sẽ giải thích với cấp trên của cậu. Tôi cũng sẽ trao đổi với đội trưởng của tôi. Có lẽ họ sẽ trách tôi làm ăn tùy tiện, nhưng giờ không phải lúc bận tâm đến chuyện đó. Nếu như tưởng tượng của tôi là chính xác,” Godai hít một hơi sâu trước khi tiếp tục. “Nó sẽ để lộ ra một sự thật khủng khiếp và làm đảo lộn hoàn toàn vụ án này.”