Chương 40
Tòa nhà đó chỉ cách Nihonbashi chừng vài phút đi bộ. Nó được thiết kế theo phong cách cổ điển khiến người ta liên tưởng đến thời Showa, nhưng theo thông tin trên trang web chính thức thì tòa nhà này mới được xây dựng gần đây.
Mirei dựng thẳng lưng, đi vào từ cửa chính. Bên trong khu vực sảnh rộng lớn là một dãy thang máy. Có vẻ mỗi thang dừng ở một tầng khác nhau. Mirei chọn thang máy dừng ở tầng mười lăm. Không có ai đi cùng thang máy với cô. Sau khi bấm số tầng, Mirei áp tay phải lên ngực. Cô thấy hơi căng thẳng.
Thang máy lên đến tầng mười lăm. Ngay trước mặt Mirei là cánh cửa bằng kính. Bước qua cửa kính, cô thấy bên tay phải có quầy tiếp đón, đang ngồi đó là một người phụ nữ mặc đồng phục. “Xin chào quý khách,” người phụ nữ mỉm cười với Mirei.
“Tôi là Shiraishi. Tôi có hẹn với giám đốc Hamaguchi.”
“Xin đợi một lát,” người phụ nữ nhấc ống nghe lên, trao đổi đôi ba câu rồi lại đặt ống nghe xuống. “Để tôi dẫn cô vào. Mời cô đi lối này.”
Mirei được dẫn vào một căn phòng rộng rãi, trông rất sang trọng và sạch sẽ. Ghế sofa được xếp quây xung quanh một chiếc bàn làm bằng đá cẩm thạch. Có đủ chỗ cho khoảng mười người ngồi. Vì không biết nên ngồi đâu, Mirei đành ngồi xuống chiếc ghế gần cửa ra vào nhất.
Lúc Mirei cho bà Ayako xem một loạt những cái tên được lưu trong danh bạ điện thoại của ông Kensuke, bà đã chỉ ra năm cái tên mà bà nghĩ là bạn thời sinh viên của ông. Trong đó cái tên được bà Ayako nhắc đến kèm theo câu “Có lẽ đây là người thân với bố con nhất” chính là Hamaguchi Toru.
“Mẹ mới chỉ gặp chú ấy đôi ba lần nhưng mẹ nghĩ đây là cái tên được nhắc đến nhiều nhất mỗi khi bố con kể về thời sinh viên. Hình như bố con còn kể từng đi trượt tuyết với chú ấy nữa.”
Khi Mirei hỏi hiện tại người đó đang làm nghề gì, bà Ayako đáp là không biết.
“Nhưng hình như chú ấy không theo ngành luật đâu. Mẹ nhớ bố con từng kể chú Hamaguchi làm việc tại một công ty bình thường. Gần đây không thấy bố con nhắc tên chú ấy mấy, có khi hai người đã trở nên xa cách rồi cũng nên.”
Dẫu vậy, Mirei vẫn quyết định thử liên lạc với người này. Bởi trong năm cái tên mà bà Ayako nêu ra, chỉ riêng Hamaguchi Toru là có lưu kèm cả địa chỉ email. Biết đâu dù không gặp nhau nhưng hai người vẫn trao đổi qua email.
Mirei quyết định gửi email ngay cho Hamaguchi. Đầu tiên cô tự giới thiệu bản thân và xin thứ lỗi vì đã liên lạc đường đột như vậy. Sau đó cô giãi bày việc ông Kensuke bị cuốn vào một vụ án và đã qua đời, rồi giải thích rằng lúc này để chuẩn bị cho phiên tòa cô đang phải tìm hiểu nhiều chuyện về ông Kensuke lúc sinh thời. Và cô muốn nghe chuyện từ người biết rõ về ông Kensuke thời trẻ nên mới mạn phép liên lạc với Hamaguchi, và rằng nếu Hamaguchi có thể thu xếp gặp cô dù chỉ một lát thì cô sẽ vô cùng biết ơn.
Thư gửi đi chưa đầy một tiếng đã có hồi âm khiến Mirei rất bất ngờ. Không những thế, Hamaguchi đã sớm biết về cái chết của ông Kensuke. Nội dung bức thư trả lời như sau: “Một người bạn trong giới luật sư gọi cho chú nên chú đã biết tin rồi. Chú nghe nói tang lễ được tổ chức riêng tư, vả lại vụ án chưa được giải quyết nên chú cũng tránh không liên lạc với gia đình.”
Hamaguchi nói gần chục năm nay hai người không gặp nhau nhưng vẫn giữ liên lạc qua email, và rằng nếu Mirei muốn nghe chuyện hồi đi học của hai người thì Hamaguchi sẵn lòng kể cho cô nghe bất cứ lúc nào, vì thế cô có thể đến gặp ông nếu muốn, cuối thư Hamaguchi còn viết cả địa chỉ nơi làm việc của mình. Đó là một công ty bảo hiểm nhân thọ nổi tiếng, Hamaguchi hiện đang là giám đốc điều hành.
Sau đó Mirei tiếp tục viết thư qua lại để chốt ngày giờ và địa điểm gặp. Vì Hamaguchi nói “Nếu cháu đến được công ty chú thì sẽ tiện cho chú nhất” nên hôm nay Mirei mới đến công ty ông như thế này.
Mirei bỗng nghe tiếng kim loại khẽ phát ra sau lưng mình. Ngoái lại, cô thấy cánh cửa đang từ từ mở ra, một người đàn ông với phần đỉnh đầu hơi hói bước vào cùng một nụ cười hiền hòa. Mirei vội vàng đứng dậy.
“Ấy, ngồi đi, ngồi đi. Cháu cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”
Vừa nói người đàn ông vừa lấy ra một tấm danh thiếp. Mirei nhận bằng hai tay, đoạn đưa danh thiếp của mình ra.
“Cháu xin lỗi vì đã nhờ vả chú một chuyện phiền toái như thế này ạ.”
“Không có gì, cháu đừng ngại. Ồ, cháu làm ở Medinics Japan à,” Hamaguchi xem danh thiếp của Mirei, hỏi. “Chú cũng quen mấy người đang là hội viên ở đây đấy. Hiện chú đang khám chữa bệnh ở một cơ sở liên kết với công ty, chắc đợi khi nào về hưu chú cũng đăng ký làm hội viên bên này nhỉ?”
“Chú nhất định hãy cân nhắc về việc đó ạ.”
Người đàn ông nhoẻn cười, gật đầu, đoạn lại gần chiếc ghế sofa nằm đối diện chỗ Mirei đang ngồi. Hamaguchi tuy có dáng người nhỏ nhắn nhưng phong thái đĩnh đạc, toát ra vẻ điềm đạm và quyền uy.
Thấy Hamaguchi ngồi, Mirei cũng ngồi xuống theo.
“Chú đã thấy cháu qua ảnh,” Hamaguchi nói. “Hồi cháu mới chào đời ấy. Trong thiệp mừng năm mới Shiraishi gửi cho chú có in ảnh cháu. Trước đấy chú cứ nghĩ bụng ông mãnh này lấy vợ gấp thế, nhìn thấy ảnh cháu chú mới vỡ lẽ ra. Không ngờ cô dâu đã có tin vui rồi. Chú cũng đi dự đám cưới mà chẳng phát hiện ra. Bố cháu chơi hơi bị được đấy,” Hamaguchi cười híp mắt, vẻ luyến tiếc quãng thời gian đã qua.
“Dạo gần đây chú không gặp bố cháu ạ?”
“Thi thoảng chú và bố cháu có nói chuyện qua email, hẹn hôm nào gặp nhưng mãi mà chưa có dịp. Nếu gặp nhau, kiểu gì bọn chú cũng lại buôn chuyện như hồi xưa cho xem,” Hamaguchi nói, miệng mỉm cười nhưng ánh mắt lại có vẻ buồn rầu.
Chợt có tiếng gõ cửa, một người phụ nữ nói “Tôi xin phép” rồi bước vào. Chị ta đặt tách trà trước mặt hai người rồi đi ra.
“Cháu uống đi kẻo nguội.”
Nghe Hamaguchi giục, Mirei bèn nói “Cháu mời chú ạ” rồi với tay cầm tách trà lên.
“Lúc nghe tin về vụ án, chú kinh ngạc lắm,” sau khi hớp một ngụm trà, Hamaguchi nói, mặt đanh lại. “Chú không biết tin truyền thông đưa ra có bao nhiêu phần là sự thật, nhưng chắc không phải bố cháu bị giết vì thù hằn đâu đúng không?”
“Theo lời khai của hung thủ thì đúng là như vậy ạ. Hình như người đó giết bố cháu vì không muốn bị lộ bí mật mà trước đó đã lỡ miệng nói cho bố cháu biết.”
Hamaguchi liền chau mày, lắc đầu. “Thật phi lý hết sức.”
“Vì thế như cháu đã viết qua thư, cháu muốn nhờ chú kể cho cháu nghe những chuyện hồi trẻ của bố cháu…”
“Được mà. Cháu muốn chú kể chuyện gì nào?”
“Chuyện gì cũng được ạ. Chuyện gì đó mà chú ấn tượng về bố cháu.”
“Ấn tượng ấy à,” Hamaguchi bèn đặt tách trà xuống, bắt tréo chân. “Nếu phải tóm gọn trong một câu thì bố cháu là một người tràn đầy sức sống. Đã học là học tới bến. Thức trắng đêm cứ như không ấy, mà hôm sau cũng chẳng hề ngủ gật trong lớp đâu nhé. Những lúc không phải học, kiểu gì bố cháu cũng lại luôn chân luôn tay. Lúc thì làm thêm, lúc thì đi thu thập thông tin để chuẩn bị cho kỳ thi tư pháp. Chuyện chú từ bỏ không theo ngành luật nữa một phần cũng do cái bóng quá lớn của Shiraishi. Nếu phải cố đến mức đấy thì chú chịu, không làm nổi.”
Lời Hamaguchi nói không có vẻ gì là tâng bốc, nó hoàn toàn giống với những gì Mirei nghe được từ bà Ayako.
“Bố cháu không có sở thích hay trò tiêu khiển gì ạ?”
“Ừ…m,” Hamaguchi nghiêng đầu ngẫm nghĩ. “Bố cháu thích gì nhỉ? Có vẻ ông ấy cũng quan tâm đến sách vở rồi phim ảnh như bao người khác, nhưng không hẳn là đam mê cuồng nhiệt. Ông ấy thường nói là không thích lãng phí thời gian. Thời đó máy chơi game gia đình thịnh hành lắm, thế mà bố cháu cũng chẳng buồn ngó ngàng.”
“Vậy những lúc được nghỉ ở trường, bố cháu cũng chỉ học hành hoặc đi làm thêm thôi ạ? Bố cháu không nghỉ ngơi, xả hơi hả chú?”
“Nếu buộc phải trả lời thì chắc là đi du lịch chăng? Có lần vào mùa đông, chú và bố cháu rủ nhau đi trượt tuyết. Nói vậy nhưng cũng chỉ là đi tour bằng xe buýt giá rẻ thôi. Ngồi lắc lư trên xe buýt gần mười tiếng đồng hồ, sáng sớm vừa đến nơi là thay đồ rồi đi trượt tuyết luôn. Còn trẻ nên mới làm được như vậy cháu ạ,” ánh mắt Hamaguchi như đang nhớ về quá khứ.
“Chú đã bao giờ nghe bố cháu nhắc đến chuyện đi Aichi chưa ạ?”
“Aichi ấy hả,” Hamaguchi tròn xoe mắt. Xem ra câu hỏi của Mirei quá đường đột.
“Một thành phố có tên là Tokoname ấy ạ. Cháu nghe nói chỗ đấy nổi tiếng về gốm sứ.”
“Tokoname,” Hamaguchi lẩm bẩm. “Ý cháu là đi du lịch ấy à?”
“Cháu không biết nữa. Thực ra cháu đã tìm thấy một bức ảnh, và cháu chợt nghĩ có khi bố cháu có duyên nợ gì đó với vùng đất ấy. Nhưng hồi bố cháu còn sống, cháu chưa từng nghe bố nhắc đến chuyện đó bao giờ, thành ra cháu đang lấy làm lạ không hiểu rốt cuộc là như thế nào ạ.”
“Ra vậy,” Hamaguchi liền gật đầu. “Chú không chắc mục đích của bố cháu có phải là đến thành phố Tokoname đấy không, nhưng chú nhớ thi thoảng Shiraishi có đón xe buýt cao tốc đi Nagoya.”
Mirei chớp chớp mắt. “Thật hả chú?”
“Không sai được đâu. Hồi đấy chú trọ ở một khu nhà tập thể, mỗi lần Shiraishi đi Nagoya là lại nhờ chú nói dối rằng cậu ta ngủ lại ở nhà chú. Hình như cậu ta thường ở lại Nagoya một đêm nhưng không muốn mẹ biết. Lần nào quay lại Tokyo, cậu ta cũng mua quà cho chú. Thường là món bánh lươn.”
“Nghĩa là bố cháu giấu bà cháu để đi đến đó ạ?”
“Có vẻ là vậy. Có lần chú hỏi bố cháu là cậu có người yêu ở Nagoya đấy à, bố cháu bảo không phải, ở đó có một người mà thi thoảng cậu ấy phải đến thăm nom thay cho người bố quá cố của mình. Nghe vậy, chú hình dung đó là người đã giúp đỡ ông nội cháu nhưng chú cũng không xác nhận với Shiraishi xem có đúng không.”
Mirei tin chắc người đó chính là bà lão trong bức ảnh. “Chú còn nhớ ra chuyện gì khác liên quan đến việc đó không ạ? Chuyện nhỏ nhặt gì cũng được ạ.”
“Chuyện khác… à. Có chuyện gì nữa không nhỉ?” Hamaguchi khoanh tay, nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
“Bố cháu cứ đi đi lại lại như thế suốt những năm học đại học ạ?”
“Không, chú nhớ là đến một thời điểm nào đó thì bố cháu không đi nữa. À, phải rồi. Chú nhớ ra rồi,” Hamaguchi vỗ tay vào đùi, gật gù. “Khi đó vào khoảng mùa thu năm thứ ba đại học, chú mới trêu một tí mà Shiraishi đã cáu nhặng lên.”
“Trêu ấy ạ?”
“Hồi đó cứ độ một, hai tháng bố cháu lại đi Nagoya một lần. Nhưng một dạo không thấy bố cháu đi nữa, chú bèn hỏi có chuyện gì, bố cháu bảo không cần đi nữa. Thấy bố cháu có vẻ ấp úng, không giống bình thường nên chú mới trêu đúng là cậu có người yêu dưới đó, và bị người ta đá rồi chứ gì. Thế là mặt bố cháu trông đáng sợ kinh khủng, cậu ta cáu ầm lên, bảo chú là không có chuyện đó, đừng nói vớ vẩn. Thấy bố cháu hung dữ quá, thành ra chú cũng bối rối.”
“Có chuyện như vậy ạ…”
“Sau này bọn chú không còn nhắc đến chuyện đó nữa. Chú cũng quên luôn, cho đến tận khi nãy mới nhớ ra.”
Mirei nhớ lại câu chuyện bà Ayako kể. Bố mẹ cô quen nhau vào tháng Tư khi bà Ayako vừa lên năm thứ tư đại học. Theo lời Hamaguchi thì hồi đó, ông Kensuke không còn đi Nagoya nữa. Vì thế, bà Ayako không biết âu cũng là lẽ đương nhiên.
“Thế nào? Mấy chuyện này có giúp ích gì cho cháu không?” Hamaguchi hỏi.
“Đáng tham khảo lắm chú ạ. Cháu xin lỗi vì quấy rầy trong lúc chú bận thế này.”
“Nếu còn thắc mắc chuyện gì cháu cứ liên lạc với chú. Biết được gì chú sẽ nói.”
“Cháu cảm ơn chú ạ.”
“Chú cũng biết hỏi tuổi tác của phụ nữ là rất khiếm nhã, nhưng không biết năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cháu ấy ạ? Năm nay cháu hai bảy tuổi ạ.”
“Vậy à. Thế thì hẳn là có nhiều chuyện cháu không biết rồi.”
Không hiểu ý Hamaguchi muốn nói gì, Mirei bèn nghiêng đầu.
“Về bố cháu ấy. Hồi còn trẻ thì chẳng quan tâm gì đến quá khứ của bố mình, đến khi bố mất rồi, ngồi sắp xếp lại kỷ vật mới phát hiện ra sự thật bất ngờ. Ngay như chú đây, ba năm trước sau khi bố qua đời, chú tìm thấy hộ khẩu của ông nội thì mới biết bố chú có một cô em gái. Hình như cô ấy mất từ hồi còn nhỏ nhưng chú chưa bao giờ nghe chính miệng bố kể về chuyện đó cả. Chứ bình thường, có khi cả đời chú cũng chẳng sờ đến hộ khẩu của ông nội hay của bố làm gì, thế nên khả năng chú sẽ mãi mù tịt về chuyện ấy cao lắm chứ.”
“Sổ hộ khẩu…”
“Cháu sao thế?”
“À, không có gì ạ. Hôm nay thật may vì cháu đã được nghe những chuyện này từ chú.”
“Chú nghe nói hung thủ đã bị bắt nhưng sắp tới chắc cháu còn vất vả nhiều, chuyện phiên tòa rồi chuyện này chuyện kia. Cháu chú ý giữ gìn sức khỏe đấy. Nếu chú giúp được gì, đừng ngại nói với chú nhé.”
“Cháu cảm ơn chú ạ,” Mirei cúi đầu thật thấp.