Chương 41
Đúng như dự đoán, phản ứng của Horibe khi nghe Kazuma thuật lại những chuyện hỏi được ở văn phòng luật Amano rất hời hợt. Chẳng những vậy, mặt anh ta còn nhăn nhó như muốn trách anh lại tự làm theo ý mình.
“Tôi hiểu điều anh nói. Đúng là thiếu tự nhiên thật. Có điều, chẳng phải chúng ta không cần bàn đến những chuyện đó nữa sao?”
“Những chuyện đó là?”
“Chuyện bố anh quen biết ông Shiraishi như thế nào, hay chuyện họ nói với nhau những gì ấy. Bố anh đã trót nói cho ông Shiraishi biết hành vi phạm tội của mình trong quá khứ. Lo sợ ông Shiraishi vạch trần chuyện đó, bố anh đã giết chết ông ấy trong lúc mất tự chủ. Chừng nào sự thật đó không thay đổi, những chuyện khác đều chẳng quan trọng. Việc xoáy sâu vào những phần không liên quan đến phiên xét xử chẳng đem lại lợi lộc gì cho chúng ta cả. Nói thế này cũng kỳ, nhưng tự thú không có nghĩa là bị cáo đã nói ra toàn bộ sự thật. Mà không, phải nói rằng hầu hết các trường hợp đều không nói thật. Cho dù bị cáo nhận tội nhưng chuyện họ biến tấu sao cho có lợi về mình hoặc lấp liếm những điểm quan trọng là hết sức bình thường. Không hề hiếm gặp chút nào cả,” Horibe nói giọng của một thầy giáo đang giảng giải cho cậu học trò không biết điều. Song nào phải anh không biết điều, câu trả lời của Horibe thậm chí còn y như những gì Kazuma đã dự tính trước.
Anh quyết định thôi không kể cho Horibe nghe những chuyện như không ai biết ông Shiraishi Kensuke có được tấm vé xem trận đấu bóng chày đó ở đâu, hay chuyện ông ấy vốn là fan hâm mộ của đội Chunichi trước cả khi đội này cản trở chiến thắng lần thứ mười liên tiếp của đội Giants. Kể cho anh ta nghe cũng vô ích.
Song có một chuyện Kazuma cần phải nói, chỉ riêng với vị luật sư này.
“Thực ra tôi muốn anh xem thứ này,” Kazuma đặt chiếc túi đang để bên cạnh lên đầu gối.
“Thứ gì vậy?”
“Đây,” nói đoạn Kazuma chìa ra một phong thư. Horibe cầm lấy phong thư, nhíu mày vẻ nghi hoặc. “Bệnh viện Đại học Toyota Chuo… Tên người gửi là Tominaga, khoa Hóa trị liệu.”
“Xin mời, anh cứ mở ra đọc đi.”
“Nhưng đây là tài liệu riêng tư gửi cho ông Tatsuro mà? Chúng ta không được đọc khi chưa có sự cho phép của ông ấy.”
“Tôi là con trai ông ấy và tôi nói là không sao cả.”
“Vốn dĩ dù là con cái cũng vẫn bị coi là vi phạm pháp luật. Anh có biết tội mở thư tín của người khác không? Người mở thư tín đang được niêm phong khi không có lý do chính đáng sẽ bị phạt tù dưới một năm hoặc phạt tiền từ 200.000 yên trở xuống…”
Kazuma liền lắc đầu, tỏ ý bực bội.
“Luật lệ đó chẳng quan trọng gì ở đây ạ. Bác sĩ bận trăm công nghìn việc của một bệnh viện lại cất công gửi thứ gì đó cho bố tôi, anh nên nghĩ rằng phải có chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Trong tình huống khẩn cấp, chắc chẳng ai quy tội mở thư tín của người khác đâu nhỉ?”
“Cái đó cũng còn tùy trường hợp, nhưng nếu anh đã nói đến thế thì đành vậy,” Horibe thở dài, cuối cùng cũng chịu mở phong thư, rút ra tờ giấy được gấp gọn bên trong.
Kazuma chăm chú nhìn khuôn mặt Horibe khi đọc tờ giấy đó. Anh có thể nhận thấy nét mặt lạnh lùng của vị luật sư hơi đanh lại. Horibe ngẩng đầu lên. “Ông Tatsuro bị ung thư đại tràng ư?”
“Bố tôi phẫu thuật cách đây tám năm. Khi đó là giai đoạn ba.”
“Và giờ tái phát?”
“Có vẻ là như vậy. Tôi chẳng biết tí gì về chuyện này.”
Trong thư vị bác sĩ nọ bảo ông Tatsuro hãy báo cho mình biết xem ông đã quyết định điều trị bằng thuốc chống ung thư ở bệnh viện nào rồi. Vì hoàn toàn không hiểu chuyện này là thế nào nên Kazuma đã thử liên hệ với bác sĩ Tominaga – người gửi bức thư. Kết quả, anh đã làm rõ một chuyện chẳng thể ngờ.
Ông Tatsuro vẫn thường đi khám định kỳ, cách đây khoảng một năm, ông phát hiện bệnh tái phát. Tế bào ung thư đã di căn tới nhiều hạch bạch huyết. Nghe nói sau một đợt xạ trị, ông Tatsuro bắt đầu chuyển sang điều trị bằng thuốc. Người phụ trách điều trị cho ông chính là bác sĩ Tominaga.
Mặc dù thuốc đem lại một số hiệu quả nhất định song tác dụng phụ của nó cũng không hề nhỏ. Có vẻ nó khiến ông Tatsuro cảm thấy vô cùng mệt mỏi và buồn nôn mãn tính. Vì thế bác sĩ đã thử đổi nhiều loại thuốc khác nhau nhưng đến một ngày nọ, ông Tatsuro chủ động đề nghị tạm dừng điều trị một thời gian. Hình như ông giải thích với bác sĩ là mình phải chuyển nhà nên đang cân nhắc đến việc điều trị ở một bệnh viện khác.
Bác sĩ Tominaga liền dặn ông Tatsuro khi nào quyết định được bệnh viện thì hãy thông báo cho bác sĩ biết. Song từ đó trở đi không thấy ông Tatsuro liên hệ lại. Gọi điện cũng không được, bác sĩ đành gửi thư qua bưu điện để hỏi han tình hình.
Xem ra Tominaga không hay biết gì về vụ án. Kazuma cũng phân vân nhưng rồi anh chỉ nói ông Tatsuro đã gây ra một vụ án hình sự nên đang bị bắt giữ chứ không kể chi tiết.
“Vậy hiện tại ông ấy không được điều trị à?” Tuy rất bất ngờ nhưng Tominaga vẫn hỏi.
“Chắc thế ạ. Nói gì thì nói, đến tôi là con trai mà ông ấy còn giấu nữa là.”
“Nếu vậy anh phải nói chuyện với ông ấy ngay đi, phải để ông ấy được điều trị. Mặc dù không phải ngày một ngày hai là biến chuyển ngay được nhưng cứ để kệ như thế thì chắc chắn sẽ không có gì tốt đẹp cả, giọng bác sĩ Tominaga đầy cấp bách.
Kazuma không kể cho Mirei hay Godai nghe sự thật này. Bởi anh không muốn họ nghĩ rằng mình đang mong họ rủ lòng thương hại, song lại buộc phải nói với Horibe.
Sau khi giải thích cho Horibe nghe đoạn trao đổi giữa mình và bác sĩ Tominaga, Kazuma một lần nữa nhìn vào mặt vị luật sư.
“Anh luật sư này, anh có thể hỏi xem ý bố tôi thế nào không. Rốt cuộc ông ấy định làm gì. Tại sao ông ấy lại giấu tôi chuyện bệnh tình tái phát rồi cả chuyện điều trị bằng thuốc chống ung thư? Rồi sau này ông ấy tính thế nào?”
“Tôi hiểu rồi,” Horibe gật đầu. “Nhất định phải làm vậy rồi. Ngay ngày mai tôi sẽ tới khu tạm giam để xác nhận mong muốn của bố cậu.”
“Trăm sự nhờ anh.”
“Không chừng…” nói đoạn Horibe đặt tay lên cặp kính gọng vàng. “Bố anh nghĩ mình đã vô phương cứu chữa rồi nhỉ?”
“Thực ra tôi cũng cho là vậy, nhưng vì lý do gì mà anh lại nghĩ như thế?”
“Đương nhiên là vì nghĩ như vậy hợp logic hơn rồi.”
“Logic?”
“Chính vì biết bệnh ung thư của mình đã tái phát và di căn, chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc không còn sống được bao lâu nên ông Tatsuro mới quyết định nói cho ông Shiraishi nghe sự thật về tội lỗi của mình trong quá khứ. Mà có khi thật ra đối phương là ai cũng được. Chẳng qua ông Shiraishi là luật sư và có vẻ đáng tin cậy nên bố anh mới chọn… Đúng rồi, chính là như vậy,” Horibe giơ ngón trỏ lên như thể vừa nảy ra một ý tưởng hay ho nào đó vậy. “Chuyện ông Tatsuro tính đến việc làm gì với tài sản thừa kế không hề xa xôi. Trái lại nó còn là vấn đề cấp bách. Sau khi nhờ văn phòng luật ở Nagoya tư vấn, bố anh đã hiểu rõ thủ tục chuyển nhượng tài sản cho người ngoài. Vấn đề nằm ở chỗ liệu ông ấy có thực hiện được một cách êm xuôi hay không. Và thế là ông Shiraishi được chọn. Bố anh nhờ ông ấy thu xếp sao cho khéo để sau khi chết có thể giao lại tài sản thừa kế cho mẹ con bà Asaba. Tuy nhiên ông Shiraishi lại đưa ra một đề xuất bất ngờ. Rằng nếu cảm thấy có lỗi đến mức đó, sao không nói ra sự thật ngay khi còn sống. Ông Tatsuro đâm cuống. Ông muốn được vui vẻ gặp gỡ mẹ con bà Asaba trong quãng thời gian ngắn ngủi còn lại, vậy mà giờ đây niềm vui cuối đời đó lại có nguy cơ bị cướp mất. Trong con bấn loạn ông ấy đã lầm đường lỡ bước, đi chệch khỏi quỹ đạo thông thường, ra tay sát hại ông Shiraishi…” sau khi nói liền một mạch, Horibe mới hỏi, “Anh thấy thế nào?”
“Anh siêu thật đấy,” Kazuma nói. “Chỉ trong thời gian ngắn mà anh có thể dựng nên một câu chuyện như vậy, tài thật,” Kazuma thật lòng thán phục, không hề có ý mỉa mai hay nói kháy.
“Dù sao tôi cũng là dân chuyên nghiệp mà. Với kịch bản tôi vừa nói, tôi nghĩ ít nhiều các bồi thẩm viên cũng sẽ thông cảm cho diễn biến tâm lý của ông Tatsuro, anh thấy sao?”
“Cũng phải. Xét về khía cạnh giảm án, có lẽ đó là một ý hay.”
Không biết có phải vì phật lòng với cách nói của Kazuma hay không mà ánh mắt Horibe lại đầy vẻ ngờ vực. “Ý anh là gì?”
“Tôi cũng đồng ý với giả định của anh rằng có lẽ bố tôi đã chuẩn bị tâm lý cho cái chết. Nhưng những chuyện sau đó thì hoàn toàn khác. Tôi thì nghĩ thế này. Bố tôi muốn đánh đổi mạng sống không còn bao lâu của mình để bảo vệ một thứ gì đó, hoặc một ai đó. Để làm được điều ấy, bố tôi không từ thủ đoạn nào. Lời khai đó là dối trá. Ông ấy đang che giấu một điều gì đó rất quan trọng. Biết đâu đấy ngay cả chuyện bố tôi sát hại ông Shiraishi cũng là nói dối, mà không, tôi tin chắc đó là nói dối.”
Horibe tỏ vẻ mệt mỏi.
“Bây giờ anh còn định lật ngược sự thật ư? Anh Kazuma này, dù thế nào đi nữa…”
“Tôi biết anh sẽ không đồng ý. Chừng nào bố tôi còn chưa chịu thay đổi lời khai thì đó là chuyện không thể. Vì thế, trước mắt anh cứ hỏi bố tôi về bệnh tình của ông ấy đi đã. Mọi chuyện để sau đó rồi tính tiếp.”
“Tôi hiểu rồi,” Horibe đáp.
Mặt anh ta hằn lên dòng chữ: Nhà này đúng là phiền toái.
Trong lúc Kazuma đi về phía ga Shinjuku sau khi rời khỏi văn phòng của Horibe thì điện thoại đổ chuông.
Nhìn màn hình, anh không khỏi giật mình. Người gọi đến là Shiraishi Mirei. Kazuma bèn đi sát vào rìa vỉa hè, nghe điện.
“Vâng, Kuraki nghe.”
“Tôi, Shiraishi đây. Bây giờ anh nói chuyện được chứ?”
“Vâng. Có chuyện gì à?”
“Tôi muốn gặp anh gấp để nói chuyện này. Anh có thể dành thời gian cho tôi không?”
Nghe Mirei nói, Kazuma siết chặt bàn tay đang cầm điện thoại.
“Tôi thì lúc nào cũng được. Kể cả ngay bây giờ.”
“Vậy à. Giờ anh đang ở đâu?”
“Tôi đang ở Shinjuku.”
“Còn tôi đang ở mạn Ueno. Vậy để tôi đến chỗ anh nhé.”
“À, nếu vậy chúng ta lại gặp nhau ở quán cà phê lần trước đi. Ở đó có thể thong thả nói chuyện được,” Kazuma nhìn đồng hồ đeo tay. Sắp 4 rưỡi chiều. “Khoảng 5 giờ tôi sẽ tới nơi.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi cũng đến đó luôn đây.”
“Vậy hẹn cô lát nữa,” nói đoạn Kazuma cúp máy. Không biết từ lúc nào trống ngực anh đã đập dồn dập. Chính Kazuma cũng không biết đó là do anh tò mò về chuyện Shiraishi Mirei sắp nói hay chỉ đơn giản là vì được nghe giọng cô. Kazuma chỉ biết rõ một điều, là anh không hề cảm thấy nặng nề chút nào khi gặp người nhà của nạn nhân.
Kazuma di chuyển đến Ginza bằng tàu điện ngầm và đến trước quán mọi khi vừa đúng 5 giờ chiều. Lúc anh lên khu vực ăn uống ở tầng hai thì đã thấy Shiraishi Mirei ngồi bên cửa sổ.
“Để cô phải đợi rồi.”
“Không sao, tôi xin lỗi vì đột nhiên gọi anh ra đây.”
Nữ phục vụ bàn mang nước tới. Cũng như lần trước, Shiraishi Mirei gọi cà phê sữa. Không hiểu sao Kazuma cũng muốn uống giống cô, anh bèn gọi món đó.
“Thế chuyện cô muốn nói là?”
“Vâng, thực ra có chuyện này tôi muốn nhờ anh,” Shiraishi Mirei nhìn Kazuma với ánh mắt nghiêm túc.
“Là chuyện gì vậy? Nếu giúp được thì chuyện gì tôi cũng sẵn lòng.”
“Tôi rất biết ơn vì anh đã nói như vậy. Chuyện tôi muốn nhờ anh không phải chuyện gì khác. Tôi muốn anh đi cùng tôi tới một nơi.”
“Một nơi? Cô muốn đi đâu vậy?”
“Đó là,” Shiraishi Mirei nói, ngực khẽ phập phồng như đang điều hòa lại hơi thở. “Tokoname. Tôi muốn anh dẫn tôi tới địa chỉ trong bức ảnh đó, thành phố Tokoname tỉnh Aichi.”