Chương 42
Trông thấy nhân vật bước vào phòng họp tiếp sau chỉ huy và phó ban, Godai bỗng thấy lòng hừng hực khí thế.
Anh không hề nghĩ đến cả trưởng ban điều tra số Một cũng tham dự buổi họp này. Bầu không khí bao trùm khắp căn phòng có vẻ đang căng như dây đàn. Tất cả đứng dậy, cúi đầu.
Sau khi thấy trưởng ban – người có vóc dáng nhỏ bé nhưng lại sở hữu bộ ngực vạm vỡ khoan thai ngồi xuống ghế, mọi người cũng yên vị ở chỗ của mình. Đội trưởng Sakurakawa, người duy nhất còn đang đứng, nhìn về phía ba vị cấp trên.
“Vậy chúng ta bắt đầu được chưa ạ?”
Vị chỉ huy với khuôn mặt góc cạnh như được chạm khắc, đeo kính không gọng nhìn sang trưởng ban và phó ban như để thăm dò ý kiến. Trưởng ban khẽ gật đầu. Chỉ huy liền nói với Sakurakawa, “Cậu bắt đầu đi.”
“Vâng. Có điều, chúng tôi cũng cần đề cập đến những nội dung hết sức chi tiết. Tôi sẽ để cảnh sát phụ trách điều tra giải thích, có vấn đề gì không ạ?”
Trưởng ban và phó ban cùng im lặng. Chỉ huy bèn nói, “Được.”
“Cảm ơn anh.”
Sakurakawa liền ra dấu cho Godai bằng mắt.
Godai bèn đứng dậy, giới thiệu bản thân với các vị cấp trên, sau đó di chuyển ra bên cạnh màn hình tinh thể lỏng đặt trên bàn họp. Ngoài anh, những người khác đang có mặt ở đây đều giữ chức chủ nhiệm – như Tsutsui – trở lên. Họ đều đã nắm sự tình ở một mức độ nhất định. Nhìn mặt ai cũng đầy vẻ nghiêm trọng.
“Liên quan đến vụ án ‘Sát hại và phi tang thi thể luật sư ở Kaigan, Minato’ xảy ra hồi mùa thu năm ngoái, chúng tôi đã xác minh được một thông tin mới hết sức quan trọng, vì vậy tôi xin được phép báo cáo. Hiện tại hung thủ Kuraki Tatsuro, ngụ tỉnh Aichi đã bị khởi tố, tuy nhiên lời khai của y có nhiều điểm bất thường và trong quá trình xác minh lời khai, chúng tôi đã phát hiện sự thật mới này. Kuraki khai nhận vào khoảng gần bảy giờ tối ngày 31 tháng Mười năm ngoái, y đã gọi nạn nhân Shiraishi Kensuke ra gần cầu Kiyosu và sát hại nạn nhân. Theo Kuraki, khi đó y đã sử dụng điện thoại di động loại trả trước mua từ một người lạ mặt ở khu phố chuyên buôn bán đồ điện tử tại Osu, tỉnh Aichi hơn hai năm trước. Nghe nói sau khi gây án, y đã đập nát chiếc điện thoại và vứt xuống biển. Công tố viên có gửi yêu cầu, đề nghị phía cảnh sát xác minh sự tồn tại của chiếc điện thoại này để làm bằng chứng khẳng định hung thủ đã lên kế hoạch phạm tội từ trước, tuy nhiên đáng tiếc là chúng tôi đã không thực hiện được yêu cầu đó. Song, xét thấy bản thân lời khai của hung thủ liên quan đến chiếc điện thoại trả trước, bao gồm cả quá trình y có được nó có nhiều điểm bất thường, xuất phát từ mối nghi ngờ rằng hung thủ đã sử dụng một phương thức khác, chẳng hạn như điện thoại công cộng, để gọi nạn nhân ra hiện trường, chúng tôi đã quyết định phối hợp với Phòng cảnh sát sở tại, kiểm tra toàn bộ camera an ninh đặt gần các bốt điện thoại công cộng xung quanh khu vực cầu Kiyosu.”
“Tôi có câu hỏi,” nói đoạn vị phó ban giơ tay lên. “Bị cáo đã thú nhận tất cả, vậy hà cớ gì y phải nói dối về chuyện đó?”
Godai nhìn Sakurakawa. Anh không quyết định được có nên trả lời ngay thời điểm này hay không.
“Chuyện đó lát nữa tôi sẽ yêu cầu Godai giải thích sau.”
Trước câu trả lời của Sakurakawa, phó ban lặng lẽ gật đầu.
Godai liền thao tác trên bàn phím máy tính. Và rồi bản đồ quanh khu vực cầu Kiyosu hiển thị trên màn hình tinh thể lỏng.
“Trong bán kính bốn trăm mét tính từ cầu Kiyosu, có bốn bốt điện thoại công cộng. Cả bốn bốt này đều lắp camera an ninh ở ngay gần và ở một mức độ nào đấy, có thể nhận diện được người sử dụng. Chúng tôi đã kiểm tra hình ảnh camera ghi lại vào ngày xảy ra vụ án, kết quả, chỉ có duy nhất một người đã sử dụng điện thoại công cộng vào khung giờ đó. Địa điểm là tại phường 2 Kiyosumi, Koto, chính là bốt điện thoại công cộng ở vị trí này ạ,” Godai chỉ tay vào một điểm trên bản đồ, sau đó lại tiếp tục gõ bàn phím. Màn hình chuyển sang trình chiếu đoạn video do camera an ninh ghi lại.
Camera đang quay hình ảnh một quán rượu. Cạnh cửa ra vào quán có đặt một bốt điện thoại.
Dãy số hiển thị phía dưới bên trái màn hình thể hiện ngày giờ hình ảnh được ghi lại, vào khoảng 6 giờ 40 phút tối ngày 31 tháng Mười năm ngoái.
Một nhân vật xuất hiện từ bên trái màn hình. Sau khi nhìn ngó xung quanh như đang để ý xem có ai nhìn thấy mình không, đối tượng này tiến gần đến bốt điện thoại. Đối tượng làm động tác giống như đang lấy ví ra khỏi túi, hẳn là để dùng thẻ điện thoại.
Đối tượng nhấc ống nghe lên, bấm nút. Có vẻ không mất nhiều thời gian để kết nối với đầu dây bên kia. Đối tượng tiếp tục trò chuyện, thi thoảng lại nhìn ngó xung quanh với ánh mắt láo liên, một lúc sau thì đặt ống nghe xuống. Đối tượng thu lại thẻ điện thoại rồi đi mất về phía bên trái màn hình. Thời gian từ lúc đối tượng xuất hiện cho đến khi rời đi rơi vào khoảng hai phút.
Godai bấm phím, cho dừng đoạn video.
“Đây là toàn bộ hình ảnh mà tôi muốn các vị xem.”
“Đã xác minh được danh tính đối tượng đó chưa?” Phó ban hỏi.
“Xác minh được rồi ạ,” Godai đáp. “Đó là người thân của một nhân vật chúng tôi từng hỏi chuyện với tư cách nhân chứng. Tuy nhiên, không có điều tra viên nào trực tiếp điều tra đối tượng này.”
“Quan hệ với bị cáo là gì?”
“Không có quan hệ trực tiếp. Tuy nhiên, người này có mối liên hệ cực kỳ mật thiết với lời khai của bị cáo về động cơ gây án.”
Trưởng ban điều tra số Một thì thầm gì đó vào tai phó ban. Phó ban liền gật đầu, rồi quay sang nói chuyện với chỉ huy ngồi cạnh mình ở phía bên kia. Không biết họ đang trao đổi chuyện gì, Godai cảm thấy hơi khó chịu.
Chỉ huy nhìn về phía Godai.
“Cậu định khi nào sẽ trả lời câu hỏi khi nãy của phó ban?”
Godai nhìn Sakurakawa. Đội trưởng của anh khẽ gật đầu.
“Bây giờ tôi sẽ giải thích. Chúng tôi cho rằng phải chăng bị cáo Kuraki vì muốn che giấu sự hiện diện của nhân vật đã sử dụng bốt điện thoại công cộng này nên mới nói dối rằng y đã dùng điện thoại di động trả trước.”
“Tức là người gọi nạn nhân ra hiện trường không phải bị cáo mà là đối tượng xuất hiện trong đoạn video khi nãy?”
Trước câu hỏi của phó ban, Godai bèn đáp, “Đúng vậy.”
“Ý cậu là đối tượng này đồng lõa với bị cáo?”
Trong khoảnh khắc, Godai lưỡng lự không biết trả lời câu hỏi này như thế nào. Nhìn sang Sakurakawa, anh thấy đội trưởng của mình miệng đang méo xệch vẻ khổ sở. Giờ không phải lúc để do dự. Anh không thể bẻ cong sự thật được.
“Tôi nghĩ là không phải,” Godai trả lời cấp trên. “Nếu chỉ đơn thuần là gọi nạn nhân ra hiện trường, đối tượng không cần cất công sử dụng điện thoại công cộng ngay gần cầu Kiyosu. Nhà của đối tượng xuất hiện trong hình ảnh camera vốn ở rất xa nơi đó. Chúng tôi cho rằng đối tượng này không phải đồng phạm mà là hung thủ chính sát hại ông Shiraishi Kensuke, bị cáo Kuraki biết điều đó nên đã nhận tội thay để bảo vệ cho người này.”
Mặc dù Godai vừa đưa ra một phát ngôn gây sốc, song cả trưởng ban điều tra số Một lẫn phó ban đều không có vẻ gì là ngạc nhiên. Một vụ án đã đến giai đoạn khởi tố, vậy mà lại xuất hiện khả năng có một hung thủ thực sự khác, chuyện này chắc chắn đã lọt đến tai họ từ trước, chính vì thế nên đến cả trưởng ban điều tra số Một mới có mặt ở đây.
Song dĩ nhiên chẳng có lý gì họ lại thích thú khi nghe được một báo cáo như thế, ba sếp lớn đang bàn bạc gì đó với nhau, người nào người nấy trông đều khó chịu ra mặt. Trưởng ban có vẻ kiệm lời, chỉ thi thoảng khẽ gật đầu.
“Sakurakawa này,” chỉ huy gọi. “Liệu đối tượng dùng điện thoại công cộng này có chạy trốn không?”
“Ở thời điểm hiện tại, tôi cho là không. Có lẽ đối tượng không mảy may nghĩ rằng mình đang bị nghi ngờ đâu ạ.”
“Có cách nào chứng minh đối tượng này là hung thủ thực sự không? Nếu chỉ là sử dụng điện thoại công cộng ngay gần hiện trường thì thậm chí chưa thể coi là chứng cứ gián tiếp được đâu,” rõ ràng chỉ huy đã nghe Sakurakawa nói rất chi tiết rồi mà vẫn còn hỏi như vậy, chứng tỏ ông ấy muốn bọn anh giải thích lại cho trưởng ban và phó nghe.
“Trước tiên, chúng tôi sẽ trực tiếp chất vấn đối tượng để hỏi xem ngày hôm đó đối tượng đã gọi điện cho ai, trên cơ sở đảm bảo giữ kín thông tin cá nhân,” Sakurakawa đáp. “Nếu đối tượng không phải hung thủ, chắc chắn sẽ trả lời được. Ngoài ra, chúng tôi sẽ yêu cầu đối tượng đồng ý giám định DNA. Chúng tôi đã tìm thấy một vài mẫu DNA lạ trên quần áo của nạn nhân, nên sẽ tiến hành đối chiếu. Chúng tôi cũng sẽ điều tra lịch sử định vị. Tuy đối tượng sử dụng điện thoại công cộng nhưng có lẽ y cũng sở hữu điện thoại thông minh, nhiều khả năng vào ngày gây án, y cũng đã đem điện thoại theo người.”
Nghe câu trả lời của đội trưởng, chỉ huy bèn nhìn trưởng và phó ban. Hai người lẳng lặng gật đầu.
“Vậy các cậu mau chóng điều tra đi. Còn việc trao đổi với bên công tố thì để chúng tôi tính.”
Trước chỉ thị của chỉ huy, Sakurakawa đáp “Rõ.”
Trưởng ban điều tra số Một đứng dậy, phó ban và chỉ huy cũng đứng lên theo. Sau khi thấy cả ba đã ra khỏi phòng họp, Godai bèn ngồi xuống chiếc ghế gấp. Mồ hôi đầm đìa dưới nách anh.
“Cậu vất vả rồi, Godai,” Sakurakawa nói. “Đằng nào cũng mất công rồi, cậu điều tra cho tôi về nhân chứng quan trọng xuất hiện trong đoạn video nhé. Trường hợp yêu cầu đối tượng tự nguyện ra đầu thú, cậu đừng dẫn đến phòng cảnh sát sở tại mà hãy dẫn đến đây. Sở Cảnh sát Tokyo sẽ tiếp nhận điều tra. Cậu đã gặp đối tượng bao giờ chưa?”
“Chưa. Tôi mới chỉ nhìn thấy qua ảnh thôi. Đã vậy còn là ảnh từ ngày xưa rồi.”
“Cậu biết đối tượng sống ở đâu không?”
“Có ạ. Ở Shoto, Shibuya.”
“Khu dân cư cao cấp cơ à. Cố gắng điều tra kín đáo nhất có thể nhé. Đừng để hàng xóm láng giềng phát hiện ra.”
“Rõ.”
Sakurakawa buông một tiếng thở dài não nề, đoạn ra khỏi phòng.
Thấy có người vỗ vai từ đằng sau, Godai bèn ngoảnh lại.
“Lớn chuyện rồi đây,” nói đoạn Tsutsui nhún vai.
“Là lỗi của tôi.”
“Vậy ư?”
“Lúc lấy lời khai, tôi đã lỡ lời. Tôi bảo với Kuraki là giờ ở Tokyo chỗ nào cũng lắp camera an ninh, nhất là xung quanh mấy bốt điện thoại công cộng, thế nên nếu phát hiện hung thủ sử dụng điện thoại công cộng, cảnh sát sẽ phân tích triệt để những dữ liệu hình ảnh đó. Có lẽ nghe xong Kuraki đã nghĩ nếu cứ để như vậy thì chuyện sẽ vỡ lở. Bởi ông ta biết hung thủ thật sự đã dùng điện thoại công cộng. Bất đắc dĩ ông ta đành chọn cách thế thân. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt ông ta khi nhận tội. Đột nhiên ông ta nói ra tất cả một cách vô cùng dễ dàng. Việc ông ta khai mình sử dụng điện thoại trả trước chứ không phải điện thoại công cộng cũng vì lý do đó. Xem ra ông ta đã xác định tư tưởng rằng để chặn đứng cuộc điều tra của cảnh sát, ngoài cách đó ra không còn cách nào khác.”
Godai vừa nhớ lại ngày hôm đó, vừa kể. Đoạn anh nói tiếp, “Tôi đã dại dột rồi.”
“Không phải lúc nào cũng là như thế đâu. Các tội khác thì tôi không nói làm gì nhưng lần này là tội giết người đấy. Rất có thể ra tòa sẽ bị xử tử hình. Bình thường ai dám nghĩ lại có người gánh thay cho người khác cái tội tày đình như thế chứ.”
“Đúng vậy. Vấn đề là tại sao Kuraki phải làm đến mức đó,” Godai nhìn về phía màn hình tinh thể lỏng, bấm bàn phím, cho chạy lại thước phim. Đối tượng để lộ khuôn mặt nhìn nghiêng của mình.
Godai đã thấy bức ảnh chụp người này vào lần anh đến căn hộ của mẹ con bà Asaba. Bức ảnh chụp cậu ta thời còn là học sinh cấp một. Hôm đó, Godai không hỏi tên cậu ta, nhưng giờ thì anh biết rồi.
Tên cậu thiếu niên đó là Anzai Tomoki, theo lời bố cậu ta là Anzai Hiroki thì năm nay cậu ta đang học lớp tám.