Chương 43
Khoảnh khắc vừa bước ra sân ga Nagoya, luồng không khí rõ ràng đang rất lạnh lại khiến Kazuma thấy khoan khoái. Bởi lúc này hai má anh đang đỏ bừng bừng. Anh đã căng thẳng suốt quãng thời gian ngồi trên chuyến tàu cao tốc Nozomi. Hẳn là bởi nỗi bất an và lo sợ, rằng không biết điều gì đang chờ đợi mình và niềm hy vọng đến mức cố chấp, rằng có lẽ anh đang tiến gần hơn đến sự thật đã hòa vào dòng máu chảy khắp cơ thể anh, song việc Shiraishi Mirei ngồi ngay bên cạnh cũng có ảnh hưởng không nhỏ. Cho đến mới đây thôi, ngay cả trong tưởng tượng Kazuma cũng không dám nghĩ đến việc anh sẽ có một chuyến đi xa cùng Mirei như thế này.
“Từ đây chúng ta sẽ đi đường sắt tư nhân nhỉ,” Shiraishi Mirei hỏi.
“Đúng vậy. Chúng ta phải di chuyển đến ga Nagoya thuộc tuyến đường sắt tư nhân. Nhưng cũng ngay gần đây thôi.”
Ga Nagoya rất rộng. Giữa biển người hối hả ngược xuôi, Kazuma vừa đi vừa thi thoảng để ý phía sau xem Shiraishi Mirei có lạc mất mình hay không.
Chẳng mấy chốc, họ đã tới cửa soát vé của ga Nagoya thuộc tuyến đường sắt tư nhân. “Để tôi đi mua vé,” nghe Kazuma nói, Shiraishi Mirei cũng theo anh đến tận chỗ bán vé.
Thấy Kazuma mua vé cho hai người, đương nhiên Shiraishi Mirei hỏi xem hết bao nhiêu tiền. Kazuma đành trả lời thật, bởi nếu Mirei nói chẳng có lý do gì để anh phải trả tiền cho cô thì anh sẽ không biết phải đáp lại như thế nào. Và tất nhiên, Kazuma đành nhận lấy số tiền Mirei đưa cho.
Sau khi đi qua cửa soát vé, họ đứng ở sân ga số bốn, chờ chuyến tàu tốc hành đi sân bay quốc tế Chubu. Nếu lên chuyến tàu này thì chỉ mất chừng ba mươi phút là đến ga Tokoname.
Cách đây hai ngày, ở quán cà phê tại Ginza, Shiraishi Mirei đã nhờ Kazuma dẫn cô đến địa điểm trong bức ảnh đó. Sau khi nghe được lý do, Kazuma không khỏi ngạc nhiên. Mirei nói cô đã biết bà lão trong ảnh là ai, và rằng đó chính là bà nội của ông Shiraishi Kensuke.
“Thực ra tôi đã tìm hiểu hộ khẩu của bố và ông tôi. Thủ tục hơi lằng nhằng một chút nhưng đã giải quyết xong hết bằng cách gửi qua bưu điện. Kết quả tôi biết được rằng ông tôi vốn là con riêng của ông cố tôi.”
“Xem nào, đợi một chút. Ông cô, tức là bố của ông Kensuke nhỉ? Ông nội cô là con riêng ấy hả?”
Trong đầu Kazuma vừa sắp xếp những thông tin nghe được từ Mirei vừa thử nhắc lại, song vì đó là chuyện của những đời trước, cách xa hiện tại nên anh vẫn chưa thể hình dung nổi.
“Ông cố tôi từng ly hôn. Người mà tôi cứ tưởng là bà cố của mình, thực ra lại là vợ hai. Ông nội tôi vốn là con riêng giữa ông cố tôi và vợ cũ.”
“Người vợ cũ đó…”
“Tôi nghĩ chính là bà lão trong bức ảnh kia. Theo hộ khẩu thì quê quán của bà ấy ở thành phố Tokoname, tỉnh Aichi. Có lẽ sau khi ly hôn, bà ấy đã về nhà bố mẹ đẻ.”
Shiraishi Mirei còn cho Kazuma biết thêm rằng tên bà ấy là Niimi Hide.
“Tôi không biết bà Hide có đi bước nữa hay không, nhưng nếu ông nội tôi là con ruột của bà ấy, vậy thì con trai của ông nội tôi, tức bố tôi sẽ là cháu nội của bà Hide. Chuyện ông nội tôi muốn giấu ông cố, cho mẹ đẻ nhìn mặt cháu nội cũng chẳng có gì lạ. Tôi đoán bức ảnh đó được chụp nhân dịp ông nội lén lút dẫn bố tôi đến thăm Tokoname.”
Trong lúc nghe Mirei kể, mặc dù chuyện đã xưa lắm rồi nhưng cuối cùng Kazuma cũng đã có thể hình dung hoàn cảnh khi ấy một cách chân thực.
“Tôi nghe một người bạn học cùng đại học với bố tôi kể lại, hồi đó bố tôi thường xuyên bắt xe buýt cao tốc về Nagoya. Bố tôi bảo với người bạn đó là thi thoảng phải đến thăm nom một người thay cho người bố quá cố của mình. Phải chăng người bố tôi nói đến chính là bà Niimi Hide?”
Kazuma thấy Shiraishi Mirei suy đoán rất hợp lý. Trái lại, anh còn cho rằng chỉ có thể nghĩ đến giả thuyết đó, và anh cũng nói lại với Mirei như thế.
“Nhưng điều tôi sắp nói ra đây mới là quan trọng. Nghe nói đến mùa thu năm thứ ba đại học, bố tôi không còn xuống tỉnh Aichi nữa. Hình như ông giải thích với bạn mình là không cần phải đi nữa…”
“Không cần đi nữa… Nghĩa là việc đó không còn cần thiết nữa à? Chẳng hạn như bà ấy đã mất?”
“Có lẽ vậy. Tôi cũng tính đến việc điều tra hộ khẩu của bà Niimi Hide, nhưng vì không có thời gian nên tôi chưa làm được đến mức đó. Nhưng có chuyện này khiến tôi lấn cấn.”
“Chuyện gì vậy?”
“Năm thứ ba đại học của bố tôi chính là năm 1984. Tháng Năm năm ấy đã xảy ra vụ án anh từng nhắc tới.”
Kazuma bỗng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Ý cô là ông Shiraishi Kensuke có liên quan đến vụ án đó?”
“Tôi không biết. Có thể điều tôi đang nói là hoàn toàn trật lất. Nhưng tôi không thể không xác nhận lại. Chính vì thế tôi mới nhờ cậy anh như thế này,” Shiraishi Mirei nhìn Kazuma với ánh mắt ẩn chứa lòng quyết tâm, sẵn sàng chấp nhận một chuyện gì đó. “Tôi muốn anh dẫn tôi đến địa chỉ trong bức ảnh đó.”
Những chuyện không ngờ cứ xảy đến, chuyện này nối tiếp chuyện kia. Song Kazuma chẳng có lý do gì để từ chối lời nhờ vả của Shiraishi Mirei cả. Hôm đó, hai người đã bàn bạc về lịch trình và quyết định hôm nay sẽ đi Tokoname.
Về phần mình, Kazuma còn lo cho cả ông Tatsuro nữa. Nghe nói hôm qua Horibe đã đến khu tạm giam để gặp mặt bố anh. Khi nghe luật sư hỏi về bệnh tình, ông đã tỏ vẻ khó xử và bảo, “Bác sĩ ở bệnh viện gửi thư cho tôi ư? Sao lại làm cái việc không đâu như thế chứ.” Quả nhiên ông Tatsuro định giấu chuyện này đến cùng.
“Ông định thế nào?”
Trước câu hỏi này của Horibe, ông Tatsuro đáp, “Tôi không cần.”
Quá trình điều trị bằng thuốc chống ung thư khiến ông rất khổ sở, dù có tiếp tục cũng không thể điều trị tận gốc, chẳng có gì đảm bảo ông có thể kéo dài cuộc sống. Nếu vậy chẳng thà cứ sống vui vẻ nốt phần đời còn lại theo cách riêng của mình, sao cho mình thấy thoải mái. Ông Tatsuro còn đang nghĩ như vậy thì mọi chuyện lại ra cơ sự này. Vậy là tất cả đều đổ sông đổ bể.
“Thế nên tử hình cũng được. Nếu kết quả đó là dễ dàng nhất thì cứ để như vậy đi. Anh luật sư này, anh hãy mau chóng giải quyết dứt điểm vụ này. Chắc anh cũng thấy phiền toái lắm đúng không?” Nghe nói ông Tatsuro đã vừa cười khẩy vừa nói như thế.
Nghe Horibe thuật lại chuyện đó qua điện thoại, Kazuma đã tin chắc một điều, quả nhiên bố anh đang nói dối. Vốn dĩ với tính cách của mình, ông Tatsuro không phải người bất cần đời như vậy.
Tại sao ông Tatsuro lại nói dối… Kazuma thầm mong chuyến đi Tokoname lần này sẽ giúp anh có được, dù chỉ một chút, manh mối để phá giải bí ẩn này.
Chuyến tàu tốc hành đã đến sân ga, Kazuma cùng Shiraishi Mirei bước lên tàu. Bên trong không đông lắm.
Kazuma chợt nghĩ đã bao lâu rồi anh chưa đến Tokoname. Có lẽ từ ngày lên Tokyo, anh chưa đến đấy một lần nào. Hình như lần anh tới đó cùng cô bạn gái hẹn hò thời cấp ba cũng chính là lần cuối cùng. Không biết con ngõ nhỏ với hai bên vệ đường bày bán đầy đồ gốm sứ có còn nguyên vẹn như xưa không.
“Cho tôi xem lại địa chỉ được không?”
Nghe Kazuma nói, Shiraishi Mirei liền lấy điện thoại ra khỏi túi. Sau khi thao tác bằng một tay, cô giơ nó trước mặt Kazuma “Đây.” Trên màn hình là ảnh chụp bản sao một cuốn sổ hộ khẩu cũ. Nghe nói đó là sổ hộ khẩu của ông nội Mirei. Tên ông ấy là Shiraishi Shintaro.
Qua đó có thể xác định quê quán mẹ đẻ ông Shintaro là bà Niimi Hide. Đó là thị trấn Onizaki, huyện Chita, tỉnh Aichi. Shiraishi Mirei đã điều tra ra, hiện nay địa danh đó không còn tồn tại nữa, nó được sáp nhập và trở thành thành phố Tokoname.
“Theo những gì tôi tìm hiểu được trên mạng thì nó tương ứng với thị trấn Kabaike thành phố Tokoname, nhưng cụ thể hơn nữa thì tôi không biết.”
“Nếu cô đã xác minh được đến mức đó rồi thì chắc sẽ xoay xở được thôi. Đến đó chúng ta sẽ vừa tìm vừa hỏi người dân sống quanh đấy xem sao.”
Không rõ nhà bà Niimi Hide có còn ở đó không. Song Tokoname là một thành phố cổ. Có lẽ dân cư ở đấy sẽ ít xáo trộn, xác suất gặp được người biết bà Niimi Hide cũng không phải là thấp.
Tàu đến ga Tokoname. Ra đến bên ngoài, hai người trông thấy một vòng xuyến lớn, taxi đậu thành một hàng. Khác với Nagoya hay Toyohashi, ở đây có thể nhìn thấy những tòa nhà phía xa.
Cách chỗ taxi đậu một đoạn có một chiếc wagon trắng đang đỗ, đứng bên cạnh là một người đàn ông trung niên mặc suit. Nhìn tên công ty ghi trên thành xe, Kazuma nhận ra đó chính là cửa hàng cho thuê xe mà anh đã đặt lịch trước. Kazuma liền tiến đến gần, xưng tên.
“Tôi đang đợi hai người đây,” người đàn ông nói, đoạn kéo cửa xe ra.
Chiếc wagon chở Kazuma và Mirei đi dọc theo trục đường chính có dải phân cách ở giữa.
Kazuma nhìn ra bên ngoài, thấy ven đường cũng không có lấy một tòa cao ốc nào. Thậm chí anh có thể trông thấy những mái nhà dân ở tít đằng xa.
Kazuma đang trộm nghĩ cửa hàng này có bãi đậu xe rộng ghê thì té ngửa hóa ra đó là bãi đậu của tòa thị chính. Cửa hàng cho thuê xe này nằm gần đó. Một tòa nhà nhỏ đến kinh ngạc.
Vì không đoán trước được mình sẽ phải chạy qua những cung đường như thế nào nên Kazuma quyết định thuê một chiếc thể thao đa dụng cỡ nhỏ. Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, anh bèn nhờ nam nhân viên trực quầy chỉ giúp đường đi tới Kabaike.
“Anh cứ đi tiếp con đường trước mặt về hướng đông, ngoặt trái sang tỉnh lộ Obu Tokoname, sau đó đi thẳng tuột.”
Dễ đến mức không cần dùng hệ thống định vị luôn, nam nhân viên mỉm cười nói.
Đã lâu rồi Kazuma mới lại lái xe. Lên xe, anh thắt dây an toàn, cẩn thận cho xe chạy.
“Tôi thì chẳng biết tí gì cả, nhưng nghe đâu Tokoname là một thành phố có lịch sử lâu đời anh nhỉ,” vừa ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, Shiraishi Mirei vừa nói.
“Lịch sử nghề gốm của họ tương đối lâu đời đấy. Từ thời Heian, mà có khi còn xa xưa hơn nữa. Tôi nghe nói người ta tìm thấy gốm Tokoname ở những di tích lịch sử rải rác khắp nơi trên cả nước.”
“Vậy ư?”
Sau khi hưởng ứng câu nói của Kazuma, Shiraishi Mirei liền lẩm bẩm. “Bức ảnh đó. Bức ảnh chụp bố tôi khi còn nhỏ, đứng trước một hàng dài những con lửng trang trí, phải chăng không đơn thuần chỉ là ảnh kỷ niệm mà còn mang ý nghĩa thể hiện niềm tự hào về quê hương. Rằng bà nội tôi sống ở một nơi tuyệt vời như thế này đấy.”
“Ra vậy, có lẽ đúng thật đấy nhỉ?… Mà không, tôi nghĩ chắc chắn là vậy rồi.”
Kazuma đột nhiên nhớ ra một chuyện, bèn cho xe tấp vào lề đường. Anh kiểm tra vị trí hiện tại qua điện thoại thông minh thay vì sử dụng hệ thống định vị trên xe.
“Tôi từng nói với cô rằng tôi biết địa điểm trong bức ảnh đó nhỉ? Thực ra chỗ đấy ở ngay gần đây thôi. Trước khi đến Kabaike, cô có muốn thử ghé qua đó một lát không?”
Hai mắt Shiraishi Mirei bỗng sáng bừng lên. “Nhất định rồi.”
“Ừm. Lâu rồi nên tôi cũng muốn thăm lại nơi đó.” Kazuma quay lại gần ga Tokoname rồi đậu xe ở một bãi đỗ tự động. Theo bản đồ, đích đến của anh chỉ cách đấy vài phút đi bộ.
Từ trục đường chính, họ rẽ vào một nhánh đường con, đi bộ một lát thì thấy tấm biển đề chữ Con đường gốm sứ – Lối vào dành cho người đi bộ. Ngoài ra còn có cả một tấm biển hiệu dựng đứng ghi Cấm đi qua đây.
“Ở đây à?” Shiraishi Mirei hỏi.
“Tôi nghĩ là đúng.”
Đó là một con dốc thoai thoải. Càng đi lên đường càng hẹp dần. Ai mà lỡ đi ô tô nhầm đường, lạc vào đây thì gay to.
Những ngôi nhà cũ kỹ nom như nhà cổ ngày xưa nổi bật hẳn lên. Cuối cùng, họ đã thấy đây đó bên vệ đường những sản phầm đồ gốm nhỏ xinh.
Sau đó, họ đến trước lối vào Dốc Denden, một trong những danh lam thắng cảnh ở đây. Shiraishi Mirei bỗng thốt lên một tiếng cảm thán, “Ồ, đây là gì vậy!” Toàn bộ mặt tường trên con dốc xếp chi chít những bình gốm tròn có miệng lỗ.
“Nghe nói đó là những bình rượu làm bằng gốm Tokoname.”
Đi tiếp một đoạn nữa, họ lại thấy một con dốc mà trên tường gắn vô số những chiếc ống nung. Tên của nó cũng là Dốc Thổ Quản. Dĩ nhiên, chúng đều là gốm Tokoname.
Đây đó có những cửa hàng nhỏ, chuyên bán đồ gốm. Có vẻ đa số đều là các sản phẩm gốm hình thú. Nổi bật nhất là những món đồ mô phỏng theo hình dáng những chú mèo.
“Tôi đoán địa điểm trong bức ảnh đó là một đoạn nào đấy trên con đường dạo bộ này,” Kazuma nói. “Ảnh chụp cách đây gần năm mươi năm rồi nên chắc hẳn cảnh vật cũng khác nhiều so với bây giờ, nhưng thấy những con lửng làm bằng gốm Tokoname xếp đầy vệ đường như thế, tôi chỉ có thể nghĩ đến chỗ này.”
Shiraishi Mirei nhìn xung quanh đầy xúc động. Thấy mắt cô đỏ hoe, Kazuma bèn nhìn đi chỗ khác. Chắc hẳn cô đang tưởng tượng ra thời niên thiếu của bố mình.
Đi theo đúng lộ trình, cuối cùng họ bắt gặp một lò nung rất lớn. Kazuma nghe nói đây là lò nung có quy mô lớn nhất Nhật Bản. Mười ống khói với độ cao thấp khác nhau xếp thành một hàng tạo nên một khung cảnh vô cùng tráng lệ.
“Sao bố tôi không kể cho tôi nghe về nơi này nhỉ? Một nơi tuyệt vời nhường này, đáng ra bố phải dẫn tôi đến ít nhất một lần mới phải chứ.”
Trước câu hỏi hồn nhiên của Shiraishi Mirei, Kazuma trộm nghĩ anh không thể dễ dàng bày tỏ ý kiến được. Bởi có lẽ câu trả lời cho câu hỏi đó cũng chính là điều mà rồi đây hai người sẽ phải đối mặt.
Họ quay trở lại xe, tiếp tục xuất phát đến thị trấn Kabaike. Nơi đó chỉ cách đây chừng bốn cây số, nên có lẽ sẽ không mất đến mười phút.
Họ cứ thế thẳng tiến về hướng bắc trên con đường hai bên là nhà dân và những cửa hàng nhỏ. Đa phần các cửa hàng đều đóng cửa im ỉm, không có vẻ gì là vẫn đang kinh doanh. Âu cũng là cảnh tượng thường thấy ở những thị trấn địa phương. Chắc hẳn chỉ cần chạy xe thêm một đoạn ngắn nữa là sẽ thấy trung tâm thương mại quy mô lớn hoặc đại siêu thị.
Chẳng mấy chốc, khi đã đến ga Kabaike, Kazuma bèn nhấn chân phanh. Anh thấy bên phải đường có một bưu điện nhỏ.
“Sao thế?”
“Chúng ta vào đấy hỏi thử đi.”
“Vào bưu điện á?”
“Đúng vậy. Tôi đang có một ý tưởng.”
Dọc bên đường có một cửa hiệu trông có vẻ đã sập tiệm từ nhiều năm trước, Kazuma bèn đỗ xe trước đó.
Vào đến bưu điện, một phụ nữ trung niên trực quầy niềm nở chào đón họ. Trong quầy, ngoài người phụ nữ đó ra còn có một người đàn ông nữa. Phía trong còn có vài nhân viên của bưu điện đang ngồi trước bàn làm việc.
“Xin lỗi, chị cho tôi hỏi một chút được không ạ?”
Kazuma giải thích cho người phụ nữ trực quầy nghe chuyện hai người đang muốn tìm nhà của một người từng sống ở đây hơn năm mươi năm trước nhưng lại chỉ biết mỗi địa chỉ cũ.
Chừng như nghe được cuộc trò chuyện đó, một người đàn ông lớn tuổi ngồi phía trong liền đứng dậy, đi về phía Kazuma. “Địa chỉ như nào cơ?”
Shiraishi Mirei bèn thao tác trên điện thoại, chỉ cho ông ta xem địa chỉ quê quán của bà Niimi Hide.
Người đàn ông đeo kính lão rồi nhìn vào màn hình. “Ra vậy, địa chỉ này cũ lắm rồi. Trước khi sáp nhập.”
“Hai người lại đây đi,” thấy người đàn ông vẫy tay ra hiệu, Kazuma cùng Shiraishi Mirei đi vào trong. Người đàn ông nói, “Hai người đợi ở đây nhé,” rồi biến đi đâu mất. Những nhân viên bưu điện khác chẳng buồn ngó ngàng đến họ, chắc vì không hứng thú với cặp đôi từ phương xa tới.
Một lát sau, người đàn ông quay trở lại. Ôm theo một tập tài liệu dày cộp bên hông. Kazuma thấy dòng chữ Năm Chiêu Hòa 45.
Người đàn ông mở tập tài liệu trên bàn. Trong đó có kẹp bản photo của rất nhiều tấm bản đồ cũ.
“Xem nào, thị trấn Onizaki… chắc là chỗ này à. Thế, tên người đó là gì?”
“Là Niimi Hide a,” Shiraishi Mirei đáp.
“Ừ, có đấy, nhà Niimi. Ở phía cảng cá.”
Người đàn ông chỉ tay vào một điểm trên tấm bản đồ. Kazuma có thể nhìn thấy chữ Niimi. Anh bèn mở bản đồ hiện tại trên điện thoại của mình, tìm vị trí tương ứng. Ngồi bên cạnh, Shiraishi Mirei cũng làm như vậy.
“Ngôi nhà đó bây giờ ra sao rồi ạ?”
Nghe Kazuma hỏi, người đàn ông bèn nghiêng đầu, cười thiểu não.
“Hỏi mấy anh giao hàng là biết ngay, nhưng đằng nào giờ cô cậu chẳng tới đó? Chi bằng chính mắt kiểm chứng có phải tốt hơn không? Chúng tôi cũng không thể tự tiện cho cô cậu biết hiện giờ ai đang sống ở địa chỉ đó được.”
Lời người đàn ông nói quả rất chí lý. Đó rành rành là thông tin cá nhân. Không ngờ ông ấy lại tử tế như thế thành thử Kazuma đã được đằng chân lân đằng đầu.
“Bác nói đúng ạ. Chúng cháu cảm ơn bác rất nhiều,” hai người nói lời cảm ơn rồi ra khỏi bưu điện.
“Có thu hoạch rồi nhỉ,” vừa quay trở lại xe, Kazuma vừa nói.
“Tất cả đều nhờ tài xử trí của anh. Đúng là may mắn khi có anh đi cùng.”
“Có gì to tát đâu. Chúng ta nhanh chân nào. Để đến lúc trời sẩm tối là khó tìm nhà lắm.”
Song chỉ mất vài phút họ đã đến gần nơi cần đến. Đó là một khu dân cư với những mái nhà dãi dầu mưa nắng nằm san sát nhau. Bãi đỗ xe theo tháng rất nhiều nhưng lại chẳng có lấy một bãi đỗ tự động nào. Không còn cách nào khác, Kazuma đành đỗ xe bên vệ đường, vừa đi vừa xem bản đồ trên điện thoại.
Sau khi đi bộ lòng vòng quanh đó, Shiraishi Mirei chán nản nói “Hình như là chỗ này.” Nơi cô chỉ, ai dè lại là một bãi đỗ xe theo tháng.
“Chúng ta thử hỏi người dân quanh đây xem. Ở đây có nhiều nhà cổ thế này, biết đâu lại tìm được người biết bà Niimi Hide.”
Sau đó, hai người đi một vòng gõ cửa từng nhà hỏi thăm, xem có ai còn nhớ ở đây từng có nhà Niimi không. Mặc dù đến nhà nào cũng bị nhìn với ánh mắt nghi ngờ song khi Shiraishi Mirei giơ bức ảnh kia ra, nói cậu thiếu niên trong ảnh là bố cô và rằng cô đang tìm nhà của người phụ nữ chụp cùng khung hình thì họ mới thôi không cảnh giác nữa.
Có vài người biết ở đây từng có nhà Niimi. Song mãi không tìm được ai còn nhớ người phụ nữ sống ở đó là người như thế nào.
Phải đến khi gõ của ngôi nhà thứ bảy, nhà Tomioka, họ mới cảm thấy công cuộc tìm kiếm đã có kết quả. Người phụ nữ mang dáng dấp của một bà nội trợ, tuổi ngoài bốn mươi nói rằng chị ta từng nghe ông nhà mình kể về bà Niimi. Người ông được nhắc đến hình như là bố chồng của chị ta.
“Liệu chúng tôi có thể hỏi chuyện ông ấy được không ạ?” Shiraishi Mirei hỏi.
“Tôi nghĩ là được. Nhưng giờ bố chồng tôi đang đi hội họp với Hiệp hội Ngư nghiệp, chắc cũng sắp về rồi, cô cậu đợi đến lúc đó được không?”
“Đương nhiên là được ạ. Vậy chúng tôi sẽ chờ trên xe, khi nào bố chồng chị về, chị gọi điện cho chúng tôi được không ạ?”
“Cũng được, nhưng sao cô cậu không vào trong nhà mà đợi? Bố chồng tôi sắp về tới nơi rồi mà.”
Shiraishi Mirei nhìn Kazuma, vẻ mặt như muốn hỏi, “Làm thế nào đây?”
“Vậy hay là chúng ta xin phép vào trong nhỉ? Đằng nào cũng không thể đứng đây nói chuyện được mà.”
“Ừ, đúng rồi đấy. Vào đi, vào đi,” người phụ nữ vừa nói vừa vẫy tay mời hai người vào.
Họ được dẫn đến một căn phòng kiểu Nhật có bàn thờ Phật. Một cậu bé cỡ học sinh cấp hai ló mặt từ hành lang rồi lập tức biến đi đâu mất.
Thấy người phụ nữ mang trà ra, Kazuma đâm cuống. “Chị không phải bày vẽ đâu ạ,” Shiraishi Mirei cũng tỏ ra ngại ngần.
“Cô cậu lặn lội từ Tokyo về đây đúng không? Chí ít cũng phải mời hai người được tách trà chứ,” người phụ nữ nhăn mặt nhưng rồi ngay sau đó chị ta lại ra vẻ đăm chiêu. “Tôi về đây làm dâu hơn hai mươi năm trước, hồi đó vẫn còn ngôi nhà cơ. Nhưng không có ai ở. Có lần chúng tôi nhắc đến chuyện đó, thế là bố chồng tôi kể ngày trước có một bà lão tên Niimi sống ở đấy. Nếu tôi nhớ không nhầm thì bố tôi từng bảo bà ấy sống một thân một mình thôi.”
Kazuma và Shiraishi Mirei quay sang nhìn nhau. Họ ngầm nhất trí với nhau rằng đó chắc chắn là bà lão trong bức ảnh.
Bỗng có tiếng cửa kéo lạch cạch mở ra. Kazuma nghe thấy một giọng trầm thấp.
“À, ông về rồi,” người phụ nữ liền đứng dậy, ra khỏi phòng.
Có tiếng nói chuyện rì rầm ở hành lang. Lát sau, một người đàn ông xuất hiện cùng với người phụ nữ. Đó là một ông lão với nước da sạm đen vì cháy nắng, thân hình săn chắc. Khi nãy người phụ nữ nói bố chồng chị đi hội họp với Hiệp hội Ngư nghiệp, xem ra trước đây ông ấy từng là ngư dân.
“Chúng cháu xin phép quấy rầy nhà ta ạ,” Shiraishi Mirei ngồi quỳ gối ngay ngắn, chào hỏi. Kazuma cũng cúi đầu chào.
“Sao? Cô cậu đến để hỏi về bà Niimi à?” ông lão vừa nói vừa ngồi xuống. Giọng nói mang âm hưởng ngạc nhiên.
“Hình như bố cháu đã từng gặp bà ấy hồi còn nhỏ.” Shiraishi Mirei bèn mở bức ảnh trên điện thoại, chìa màn hình ra cho ông lão xem.
“Hử? Xem nào…” ông lão bèn mở tủ búp-phê, lấy kính ra. Sau khi đeo kính, ông lại cầm lấy chiếc điện thoại. Vừa nhìn màn hình ông lão vừa chau mày, một lúc sau ông mới mở miệng nói “À, à,” đầu gật gù. “Đúng rồi, chính là người này. Bà Niimi… Nếu tôi không nhầm thì tên bà ấy là Hide thì phải. Nhưng bức ảnh này cũ quá rồi nhỉ?”
“Ông có giao thiệp với bà ấy không ạ?” vừa nhận lại điện thoại Shiraishi Mirei vừa hỏi.
“Là mẹ tôi thân với bà ấy chứ không phải tôi. Ở vùng này mẹ tôi là một trong những người hiếm hoi tốt nghiệp trường nữ sinh và thuộc giới trí thức, còn bà Niimi vốn là giáo viên tiểu học, chắc vì thế mà hai người hợp nhau lắm. Họ thường nói chuyện về sách vở này nọ.”
“Bà Niimi Hide là người như thế nào ạ?”
Ông lão khẽ nghiêng đầu rồi nói.
“Câu hỏi khó trả lời quá nhỉ?.. Tôi không mấy khi giao thiệp với bà ấy, nhưng chắc bà ấy là người tốt bụng và tử tế. Như tôi vừa nói đấy, mẹ tôi là người có lòng tự tôn rất cao, dễ xem thường người khác nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy bà ấy nói xấu về bà Niimi.”
“Thế ạ?”
Shiraishi Mirei nói đệm vào, nét mặt lộ rõ vẻ yên tâm. Dù sao người đó cũng có thể là bà cố của cô ấy, thấy bà cố của mình được khen sao không vui cho được.
“Bà Niimi Hide không có gia đình sao ạ?”
“Hình như hồi xưa thì có nhưng theo những gì tôi còn nhớ thì bà ấy cứ sống thui thủi một mình suốt thôi. Để xem nào…” ông lão nhăn nhó, gãi ngón tay giữa trán như thể đang cố nhớ ra điều gì đó. “Nghe nói bà ấy từng qua một lần đò. Thi thoảng con trai bà ấy có đến thăm. Thấy bảo người đó đỗ vào một trường đại học danh tiếng ở Tokyo, tôi nhớ mẹ tôi còn nói câu gì kiểu như đúng là con nhà nòi có khác… À đâu, không phải. Nếu thế thì tuổi tác lệch nhau quá. Dạo đó bà Niimi đã già lắm rồi, sao có chuyện con trai vẫn là sinh viên được nhỉ?”
Ông lão bèn đặt tay lên trán, bắt đầu suy nghĩ.
“Ông ơi…” Shiraishi Mirei nói. “Liệu có khi nào người đó là cháu trai của bà ấy không ạ?”
“À,” ông lão liền há hốc miệng. “Phải rồi, phải rồi. Tôi nhớ lộn mất tiêu. Là cháu trai mới đúng. Mẹ tôi đã nói vậy. Con trai bà ấy mất rồi. Nghe nói bà ấy cứ than thở là phải giữ ý với người ta nên không dám đến dự lễ tang của con trai. Nhưng sau dạo đó cháu trai bà ấy thường một mình đến thăm bà. Mẹ tôi bảo đã mấy lần gặp cậu cháu trai đó.”
“Ngoài ra ông còn nhớ gì về người đó không ạ?”
“Về cậu cháu trai đó ấy hả? Chà, tôi không biết nữa. Tôi chỉ nghe kể thôi. Chẳng biết từ lúc nào, đến cả bà Niimi cũng biệt tăm biệt tích.”
“Bà ấy chuyển đi nơi khác ạ?”
“Có vẻ là vậy. Hình như bà ấy đã gặp phải chuyện không may gì đó,” ông lão nhíu cặp lông mày bạc trắng.
“Chuyện không may ạ?”
“Bố mẹ bà Niimi vốn giàu có nên bà ấy cũng có nhiều tài sản lắm. Nhưng có lẽ cảm thấy bất an vì thân là phụ nữ, lại sống một mình nên bà ấy đã tham gia vào mấy hoạt động quản lý tài sản, hay đầu tư gì đó, thời nay người ta hay gọi là đầu tư sinh lời đấy. Ngặt nỗi người môi giới cho bà ấy lại là một tên đạo đức giả, chẳng ra gì, khiến bà ấy thua lỗ một số tiền lớn. Đã vậy, có muốn đòi lại tiền cũng không được, vì gã đó đã bị người ta giết chết.”
Ngồi bên cạnh nghe chuyện, Kazuma bỗng chột dạ.
“Đó có phải là vụ án xảy ra ở thành phố Okazaki không ạ?”
Nghe Kazuma nói, ông lão mở to đôi mắt xung quanh toàn những nếp nhăn, tỏ vẻ kinh ngạc.
“Đúng rồi, cậu này còn trẻ mà biết giỏi ghê. Chính là vụ đó đấy. Hồi xảy ra vụ án, mẹ tôi cứ than ầm lên sao một người luôn đối xử tử tế với bà Niimi như thế mà lại bị giết, nhưng một thời gian sau thì vỡ lẽ thực ra là bà Niimi bị gã đó lừa, mẹ tôi lại càng ngớ người hơn.”
Kazuma không khỏi sửng sốt. Bà nội của ông Shiraishi Kensuke là nạn nhân trong một vụ lừa đảo tiền bạc, mà kẻ lừa bịp lại chính là người bị sát hại trong “Vụ án mạng tại văn phòng tài chính trước ga Higashi-Okazaki.”
Shiraishi Mirei ngồi bất động như thể toàn thân đã đông cứng. Nhìn từ bên cạnh cũng có thể thấy rõ hai má cô đang đanh lại.
“Ừm, sao vậy? Tôi nói gì không đúng à?” ông lão tỏ vẻ khó hiểu, hết nhìn Kazuma lại nhìn sang Shiraishi Mirei.
“À không, không có gì ạ,” nom Shiraishi Mirei khó mà đáp lại được, Kazuma bèn đỡ lời. “Ngoài ra ông có biết điều gì khác không ạ? Giả dụ sau đấy bà Niimi sống như thế nào, hay bà ấy đã chuyển đi đâu.”
Ông lão bèn lắc đầu.
“Chuyện đó thì tôi chịu thôi. Lâu lắm rồi tôi mới nhớ đến bà Niimi và kể về bà ấy như thế này. Có lẽ ở vùng này, chẳng còn ai biết bà ấy nữa đâu.”
“Vậy ạ. Hôm nay chúng cháu xin cảm ơn ông rất nhiều.”
“Có giúp được gì cho cô cậu không?”
“Vâng, giúp được nhiều lắm ạ.”
Kazuma cảm ơn lần nữa rồi quay sang nhìn Shiraishi Mirei. Trông cô như người mất hồn, nhưng rồi như sực tỉnh ra, cô khẽ cúi đầu.
Ngay cả khi đã ra khỏi nhà Tomioka để quay lại chỗ để xe, hai người vẫn chẳng nói chẳng rằng. Phải sau khi khởi động xe, Kazuma mới lên tiếng.
“Cô còn muốn tìm hiểu chuyện gì ở đây nữa không?”
Shiraishi Mirei bèn lắc đầu, thì thào bằng giọng lí nhí, “Tôi không biết nữa. Anh Kuraki… theo anh tôi nên làm gì?”
“Tôi cũng chẳng nghĩ ra được gì cả. Trước mắt, tôi tính sẽ kể cho anh Godai nghe chuyện này, cô thấy thế nào?”
Shiraishi Mirei buông tiếng thở dài.
“Chúng ta… không còn đủ sức làm gì hơn nữa nhỉ?”
“Tôi nghĩ vậy. Thế bây giờ chúng ta quay về Tokyo nhé?”
“Vâng,” Shiraishi Mirei đáp, giọng yếu ớt.
Cả hai hầu như không nói gì suốt quãng đường trở về ga Nagoya trên tuyến đường sắt tư nhân. Ngay cả khi đã lên chuyến tàu cao tốc Nozomi, ngồi cạnh nhau trên băng ghế đã được định sẵn, họ vẫn tiếp tục im lặng.
Kazuma không cách nào biết được trong đầu Shiraishi Mirei đang tưởng tượng những chuyện gì. Bản thân anh cũng không thể nghĩ ra anh nên lý giải chuyện hôm nay như thế nào, hay rồi đây nên tiếp tục suy luận ra sao, anh cảm thấy thật bế tắc.
“Vụ án mạng tại văn phòng tài chính trước ga Higashi-Okazaki” xảy ra hơn ba mươi năm trước… Ông Shiraishi Kensuke cũng có liên quan tới vụ án mà ông Tatsuro tự nhận mình là hung thủ.
Kazuma phải lý giải sự thật này như thế nào đây.
Trong tâm trí anh xuất hiện một ý nghĩ mơ hồ. Song những tưởng tượng đó quá đỗi quan trọng, nghiêm trọng và cả tàn khốc để có thể nói ra thành lời. Anh tuyệt đối không thể nói cho Shiraishi Mirei nghe được.
Song, có lẽ nào cô ấy cũng đang nghĩ giống anh?
Có khi nào cô gái xinh đẹp ngồi kế bên anh đây cũng đang vẽ nên một câu chuyện tương tự trong đầu mình?
Một câu chuyện bất hạnh, tuyệt vọng và hoàn toàn không thể cứu rỗi.
Đúng lúc Kazuma định lén nhìn sang để thăm dò nét mặt Shiraishi Mirei, ngón tay trái của anh vô tình chạm vào tay cô. Kazuma lập tức ngồi xích ra xa một chút. Trống ngực anh đập rộn.
Thế rồi anh lại có cảm giác những ngón tay đang chạm vào nhau. Kazuma vẫn không nhúc nhích dù chỉ một chút. Anh nhận ra Shiraishi Mirei đã chủ động dịch tay về phía mình.
Dù lưỡng lự, Kazuma vẫn thử đan ngón tay mình vào tay Shiraishi Mirei. Cô đã không từ chối.
Kazuma nắm lấy tay cô, mắt vẫn nhìn về phía trước. Cô cũng nắm lại tay anh.
Kazuma chợt nghĩ giá mà hai người cứ thế biến mất đến một nơi nào đó thì tốt biết mấy.