Chương 44
Đúng như Sakurakawa nói, khu Shoto, Shibuya toàn những ngôi nhà cao cấp nằm san sát. Nhà nào nhà nấy đều có lối thiết kế riêng đầy cá tính, như thể cư dân ở đây đang ganh đua với hàng xóm xem nhà nào có gu thẩm mỹ tốt hơn.
Dinh thự nhà Anzai Hiroki được xây theo phong cách châu Âu. Không có cổng, thay vào đó là lối đi dẫn từ ngoài đường vào đến hiên nhà, với hai bên là khoảng trống đủ rộng để có thể đỗ được hai chiếc ô tô. Lúc này chỉ có độc một chiếc xe ngoại đậu ở bên trái, xem ra khoảng trống bên phải là dành cho xe của khách.
Godai kiểm tra giờ trên đồng hồ đeo tay. Vừa đúng 1 giờ chiều. Hôm nay là thứ Bảy, điều tra viên phụ trách theo dõi đã xác nhận rằng từ sáng tới giờ, nhà Anzai chưa có ai đi ra ngoài.
Godai vừa ngước nhìn tòa dinh thự vừa gọi điện bằng điện thoại thông minh. Số điện thoại anh đã lưu sẵn trong danh bạ. Đầu dây bên kia bắt máy. Giọng một người đàn ông điềm đạm nói, “Tôi nghe.”
“Anh Anzai phải không?”
“Đúng rồi.”
“Tôi xin lỗi vì gọi cho anh vào ngày nghỉ như thế này. Tôi là Godai, thuộc Ban điều tra số Một, Sở Cảnh sát Tokyo. Hôm trước lúc ở Monzen-Nakacho, tôi đã có dịp chào hỏi anh.”
“À,” Anzai như đã hiểu ra. “Có chuyện gì vậy?”
“Thực ra tôi đang đứng trước cửa nhà anh. Có chuyện này tôi muốn hỏi cháu Tomoki.”
“Hả? Tomoki ư?”
Phản ứng của Anzai cho thấy anh ta hoàn toàn không lường trước việc này. Cũng dễ hiểu thôi.
“Vâng. Bây giờ tôi vào được chứ?”
“Anh định hỏi Tomoki chuyện gì?”
“Chuyện đó để sau khi gặp cháu tôi sẽ nói.”
Cảm giác như đầu dây bên kia đang nín thở. Tranh thủ khoảng lặng ngắn ngủi, Godai cũng điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
“Anh đợi tôi một lát được không?”
“Tôi hiểu rồi. Chúng tôi đang đợi ngoài này.”
Anzai chẳng nói chẳng rằng, cúp điện thoại. Xem ra anh ta đang rối trí, không còn nghĩ ngợi được gì.
Godai nhìn lên cửa sổ tầng hai. Có bóng người chuyển động sau tấm rèm.
“Liệu cậu ta có bỏ trốn không?” Viên cảnh sát hậu bối đứng đằng sau hỏi.
“Chắc không đâu,” Godai phủ nhận tức thì. “Người bố còn đang luống cuống vì hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo gì. Họ sẽ không nảy ra ý định bỏ trốn đâu.”
Viên cảnh sát trẻ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Godai chỉ dẫn theo ba người, bao gồm người phụ trách cầm lái. Nếu ngôi nhà có cửa sau thì anh cũng sẽ bố trí người theo dõi ở đó, song họ đã xác nhận không có.
Người của phòng cảnh sát chỗ Nakamachi không tới. Bởi Sakurakawa nói đợi khi nào thu xếp ổn thỏa ở Sở Cảnh sát Tokyo xong, sẽ bàn giao nghi phạm mới cho phòng cảnh sát sở tại sau.
Điện thoại Godai bỗng đổ chuông. Trên màn hình tinh thể lỏng hiển thị tên của Anzai Hiroki.
“Vâng, Godai xin nghe.”
“Tôi Anzai đây. Xin lỗi đã để anh phải chờ. Cháu Tomoki có nhà nhưng hiện cháu không thể gặp các anh được, mong các anh dời sang hôm khác, ngày mai hoặc ngày kia gì đó,” Anzai Hiroki chừng như đang cố để giọng mình nghe thật điềm tĩnh song giọng anh ta vẫn hơi run rẩy. Có lẽ khi hay tin cảnh sát đến, Tomoki đã bị hoảng loạn.
“Vậy ư. Nhưng thành thật xin lỗi anh, chúng tôi đang gấp, bằng mọi giá phải hỏi chuyện cháu trong hôm nay. Vậy nếu chỉ có mình tôi gặp cháu thôi thì có được không?”
“Nhưng…. Chí ít anh có thể đợi đến tối được không?”
“Như vậy thì hơi… Trong trường hợp nào đó, có thể chúng tôi sẽ phải mời cháu về sở làm việc. Cháu nhà anh vẫn còn là trẻ vị thành niên. Thiết nghĩ anh nên để chúng tôi gặp cháu càng sớm càng tốt, như vậy hai bên đều yên tâm.”
“Sở, ý anh là Sở Cảnh sát Tokyo ư?”
“Ý tôi là trong trường hợp nào đó. Chứ không nhất thiết là sẽ như vậy,” Godai giấu đi suy nghĩ thật trong lòng, nói ra điều hoàn toàn trái ngược bằng giọng điệu thật mềm mỏng.
“Vậy anh có thể cho tôi thời gian được không, chỉ một tiếng… à không, chỉ ba mươi phút thôi cũng được. Tôi muốn hỏi cháu cho ra nhẽ.”
“Anh định hỏi gì và hỏi như thế nào?”
“Chuyện đó…” Anzai ấp úng.
“Tôi sẽ trao đổi ngắn gọn nhất có thể. Tôi sẽ không làm gì khiến anh chị không vừa ý đâu. Mong anh hiểu cho chúng tôi.”
Anzai im lặng. Vẻ mặt thống khổ của anh ta như hiện lên trước mắt Godai.
“Con trai tôi có liên quan đến vụ án đó ư?”
“Chúng tôi không biết. Chính vì thấy xuất hiện khả năng đó nên chúng tôi mới đến nhà anh như thế này.”
Có tiếng thở dài thườn thượt.
“Tôi ngồi cùng cháu được không?”
Godai đã đoán trước Anzai sẽ đề nghị như vậy. Sakurakawa cũng đã chỉ thị cho anh cách đối phó trong tình huống này.
“Không thành vấn đề,” Godai đáp.
Một lần nữa đầu dây bên kia lại lẳng lặng cúp máy. Godai nhìn chằm chằm vào hiên nhà, rồi cửa mở ra, Anzai Hiroki mặc chiếc áo len xanh thẫm xuất hiện.
Godai yêu cầu mấy viên cảnh sát trẻ tuổi đứng đợi ở đó, còn mình thì tiến về phía hiên nhà Anzai. Anh cúi đầu trước Anzai. “Tôi xin lỗi vì đã đưa ra yêu cầu vô lý.”
“Tomoki đã làm gì vậy?” Nét mặt Anzai khi hỏi câu đó đã thấp thoáng vẻ nóng ruột.
“Chúng tôi tới đây để xác nhận về việc đó. Anh đã nói chuyện gì với cậu bé chưa?”
“Chưa, tôi chỉ bảo là cảnh sát đến tìm nó thôi.”
“Thế con trai anh nói sao?”
Anzai uể oải lắc đầu.
“Nó chẳng nói gì. Nó chỉ hừm một tiếng… Nhưng, tôi biết.”
“Biết gì cơ?”
“Chắc nó biết chuyện gì đó. Thằng bé ấy, càng những lúc tinh thần dao động nó càng không bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài.”
Nghe Anzai nói, Godai có hai luồng cảm nghĩ. Con người này thật điềm tĩnh và khôn khéo. Nhưng với tư cách làm bố, Godai không nghĩ anh ta biết cách nuôi dạy con cho tốt.
“Mời anh,” Anzai làm động tác mời Godai vào nhà. Đằng sau cánh cửa là khu vực sảnh rộng lớn.
“Tôi xin phép,” nói đoạn Godai cởi giày. “Vợ và các cháu khác nhà anh đâu?”
Theo lời viên cảnh sát phụ trách theo dõi nhà Anzai, chắc chắn tất cả các thành viên đều đang có mặt ở nhà.
“Họ ở trên tầng hai. Thành thật xin lỗi anh, mong anh bỏ quá cho vì chúng tôi chưa chuẩn bị được trà nước gì.”
“Vâng, đương nhiên rồi. Cháu Tomoki cũng đang ở cùng mọi người à?”
“Không, thằng bé ở trong phòng của nó.”
Godai ngước nhìn cầu thang ngay gần đó. “Một mình ư?”
“Đúng vậy.”
“Nếu vậy, anh dẫn cháu xuống đây luôn đi. Tôi thấy hơi lo đấy.”
Ở tuổi vị thành niên, bọn trẻ có những cảm nhận vô cùng phức tạp. Giờ mà thằng bé cắt cổ tay thì phiền hà biết bao.
Gò má Anzai giật mạnh, anh ta vội bước lên bậc cầu thang.
Song có vẻ như Godai đã lo bò trắng răng. Chỉ lát sau Anzai đã dẫn cậu thiếu niên xuống.
“Mời anh đi lối này.”
Anzai dẫn cậu bé vào trong. Godai cũng theo sau hai bố con họ.
Phòng khách được thiết kế để ánh sáng thỏa sức rọi vào từ khung cửa sổ lớn, Godai ngồi đối diện Anzai Tomoki qua chiếc bàn bằng đá cẩm thạch. Anzai Hiroki cũng ngồi bên cạnh.
Tomoki là một cậu thiếu niên gầy gò. Cằm và cổ đều nhỏ, khuôn mặt vẫn còn vẻ non nớt. Thằng bé cúi gằm mặt, không chịu nhìn về phía Godai.
“Cháu có dùng điện thoại thông minh không?”
Trước câu hỏi của Godai, Tomoki im lặng, mặt không biểu lộ cảm xúc, mãi sau thằng bé mới khẽ gật đầu. “Chú sẽ rất biết ơn nếu cháu trả lời chú thành tiếng đấy.”
“Con trả lời đàng hoàng đi nào.”
Thấy Anzai nói giọng nổi cáu, Godai bèn giơ tay trái ra ngăn lại, đoạn nhắc lại câu hỏi một lần nữa, “Cháu có dùng điện thoại thông minh nhỉ?”
“Vâng,” Tomoki đáp. Chất giọng cao và nhỏ, nghe hơi khàn.
Godai liền mở chiếc cặp mang theo người, lấy từ trong đó ra một tờ giấy khổ A4 in hình ảnh mà camera an ninh đã ghi lại. Godai đặt trước mặt Tomoki.
“Đây là cháu nhỉ?”
Anzai liền nghển cổ, nhòm vào tờ giấy. Trái lại, Tomoki chỉ liếc mắt nhìn. Song, Godai có thể nhận thấy trong một khoảnh khắc, thằng bé như nín lặng.
“Thế nào? Đúng là cháu phải không?”
“Cháu nghĩ… là đúng.”
“Cháu nghĩ? Câu trả lời nghe kỳ quặc quá nhỉ? Nếu đây là cháu, chú nghĩ cháu có thể trả lời rõ ràng hơn đấy.”
Anzai chừng như định chen ngang câu gì đó, song lần này anh ta đã kiềm chế được.
“… Đúng,” Tomoki lẩm bẩm.
“Gì cơ? Chú xin lỗi. Cháu nói to hơn được không.”
Tomoki hít thở một hơi sâu rồi đáp, “Đúng là cháu.”
“Cảm ơn cháu,” Godai nói.” Vừa nãy cháu bảo là mình dùng điện thoại thông minh nhỉ? Sao lúc này cháu lại dùng điện thoại công cộng? Có phải đúng hôm đó cháu quên điện thoại ở nhà? Nhưng lại mang thẻ điện thoại công cộng? Lúc nào trong ví cháu cũng để sẵn thẻ điện thoại à?”
Tomoki không đáp. Thằng bé vẫn chỉ cúi đầu ủ rũ.
“Thế cháu gọi điện cho ai? Bạn? Người quen? Bọn chú kiểm tra là ra ngay nên cháu đừng nói dối nhé.”
Đến lúc này Tomoki vẫn im lặng. Song Godai đã sớm đoán được phản ứng của thằng bé.
“Chỉ cần cháu nói cho chú biết cháu đã gọi điện cho ai, chú sẽ ra khỏi đây ngay. Cho dù người đó có là ai đi chăng nữa, chú cũng sẽ ra khỏi đây mà không hỏi thêm bất cứ câu gì. Chú hứa như vậy. Thế nên, cháu có thể nói cho chú được không?”
Toàn thân Tomoki khẽ run lên. Chỉ nhìn thôi thì không thể biết đó là biểu hiện của những đắn đo trong lòng đang bộc lộ ra bên ngoài hay nỗi sợ hãi về mặt sinh lý khiến thằng bé như vậy.
“Tomoki,” Anzai lầm bầm. “Trả lời đi,” giọng anh ta nghe khổ sở như đang rên rỉ.
“Tại sao…” Tomoki bật thành tiếng. “Chú lại hỏi vậy?”
“Hả? Tại sao ư?” Godai hỏi lại.
“Chú biết rồi mà. Chuyện cháu đã gọi cho ai ấy,” Tomoki nói, mặt vẫn cúi gằm.
Godai ngồi ngay ngắn lại, dựng thẳng lưng lên. Chỉ còn một bước nữa thôi. “Chú muốn nghe chính miệng cháu nói ra.”
Tomoki ngẩng mặt lên, lần đầu tiên nhìn về phía Godai. Nhìn vẻ mặt đó, anh không khỏi sửng sốt. Một nụ cười khẩy đang hiện lên trên khóe miệng cậu thiếu niên.
“Người cháu gọi là ông Shiraishi. Vậy được chưa?”
Godai thở ra một tiếng não nề, cùng lúc Anzai bật ra câu, “Thật ư?”
“Nếu cháu biết tên đầy đủ của ông ấy thì nói cho chú nhé,” Godai nói.
“Cháu biết. Ông Shiraishi Kensuke,” Tomoki trả lời bằng vẻ mặt như đã lấy lại tinh thần.
Godai bèn lấy sổ và bút từ trong cặp ra, đặt trước mặt Tomoki.
“Cháu viết vào đây giúp chú được không. Viết cả tên cháu và ngày tháng hôm nay nữa.”
Tomoki cầm lấy bút, bắt đầu viết vào sổ. Sau khi viết chữ Ông Shiraishi Kensuke, thằng bé suy nghĩ một lát rồi viết thêm gì đó. Nhòm vào dòng chữ dưới tay thằng bé, Godai bỗng trợn trừng mắt.
Hung thủ giết ông Shiraishi Kensuke là cháu – cậu thiếu niên đã viết như vậy.