← Quay lại trang sách

Chương 45

Khoảnh khắc nghe thấy tiếng chuông cửa, trong lòng Mirei dấy lên một dự cảm chẳng lành. Liệu rằng vị khách sắp tới có mang theo một cơn gió bất hạnh?

Chắc hẳn bà Ayako đang trả lời qua chuông đàm thoại. Giá mà đó chỉ là người giao hàng, Mirei thầm nghĩ. Tiếng bước chân lên cầu thang nghe ngày một gần. Trực giác của cô đã đúng, Mirei tin chắc như vậy.

Có tiếng gõ cửa. Mirei bèn đáp “Mẹ vào đi ạ.”

Cửa mở ra, bóng bà Ayako đứng đó, sau lưng là hành lang. Đèn phòng Mirei đang tắt.

“Mirei, con dậy chưa?”

“Rồi ạ,” nằm trong chăn, Mirei trả lời. “Ai đến vậy mẹ?”

“Người của cảnh sát. Chính là anh cảnh sát tên Godai đến nhà mình hồi đầu ấy.”

Mirei bỗng thở dài thườn thượt. Quả nhiên là như vậy. Song dù sao cô cũng cảm thấy được an ủi đôi chút vì người đến là Godai.

“Hình như anh ta có chuyện gì đó rất quan trọng. Anh ta bảo muốn con cùng nghe.”

“Con biết rồi,” nói đoạn Mirei ngồi dậy. “Mấy giờ rồi hả mẹ?”

“Hơn 6 giờ.”

“Thế ạ.”

Bên ngoài cửa sổ, trời đã tối. Mirei chẳng ngủ được mấy, vậy mà thời gian lại trôi nhanh đến không ngờ.

“Mẹ bảo anh ta chờ con một lát. Con muốn trang điểm qua cái đã.”

Từ sáng đến giờ Mirei chưa bỏ bụng thứ gì, chỉ ở rịt trong phòng. Chắc hẳn mặt cô trông phải kém sắc lám.

Bà Ayako bật đèn phòng lên. “Mirei, con ổn chứ?”

“Chuyện gì cơ mẹ?”

“Chuyện gì nữa… Từ hôm qua con cứ kêu người không khỏe, rốt cuộc con bị sao thế? Hôm thứ Sáu đã xảy ra chuyện gì ở chỗ làm à?”

Thứ Sáu nghĩa là hai ngày trước. Mirei không kể cho bà Ayako nghe chuyện cô đã đi Tokoname cùng Kuraki Kazuma.

“Anh Godai đang chờ mà mẹ? Mẹ mang trà ra mời người ta đi chứ.”

Bà Ayako bèn quay lưng với vẻ mặt không hài lòng. Thấy mẹ dợm bước đi, Mirei bèn gọi với lại, “Mẹ ơi.”

Thấy bà Ayako ngoái lại, Mirei bảo, “Con nghĩ mẹ nên chuẩn bị sẵn tinh thần đi ạ.”

Bà Ayako chau mày để lộ những nếp nhăn giữa trán, tỏ vẻ ngờ vực. “Ý con là gì?”

“Chắc chắn anh Godai đến đây không phải để nói chuyện gì tốt đẹp đâu ạ.”

“Chuyện đó mẹ biết chứ. Bố con bị người ta giết cơ mà. Sao có chuyện tốt đẹp được kia chứ.”

“Còn hơn thế cơ. Một câu chuyện tồi tệ hơn mẹ nghĩ. Đến nỗi mẹ sẽ cảm thấy hoa mày chóng mặt.”

Mặt bà Ayako đông cứng lại. Nhìn vẻ mặt đó, Mirei bỗng thấy áy náy. Nào phải cô muốn nói theo cách ấy. Nhưng sớm muộn gì mẹ cô cũng phải biết thôi.

“Mirei, con biết chuyện gì rồi à? Nói cho mẹ nghe đi.”

“Không cần con nói, anh Godai cũng sẽ cho mẹ biết thôi,” Mirei ra khỏi giường, đứng trước cửa sổ. Vén tấm rèm đăng-ten lên, cô thấy khuôn mặt u ám của mình phản chiếu trên tấm kính.

Bà Ayako lẳng lặng bỏ xuống nhà. Tiếng chân bà bước xuống cầu thang nghe cũng thật não nề.

Mirei ngồi xuống trước một chiếc bàn nhỏ, kéo túi đựng mỹ phẩm vẫn để chỏng chơ ở đó về phía mình.

Đột nhiên trong đầu cô hiện lên khuôn mặt Kuraki Kazuma. Giờ này anh ta đang làm gì nhỉ? Không biết anh ta đang nghĩ gì, có dự định gì cho ngày mai?

Chuyện xảy ra ở Tokoname sống dậy trong tâm trí Mirei. Có phải cô đã sai lầm khi đến đó không? Có phải cô đã lỡ biết một chuyện đáng ra không nên biết không?

Mirei chẳng muốn nghĩ như vậy mà đầu óc cô lại cứ suy nghĩ. Mặc cho cô đang ra sức ngăn không cho một câu chuyện bất hạnh hình thành trong tâm tưởng mình, câu chuyện ấy vẫn cứ thành hình thật rõ nét.

Ước gì cô chỉ đang nghĩ quá lên thôi. Ước gì có một sự nhầm lẫn gì đó.

Ước gì Godai tới đây vì một việc hoàn toàn khác.

Song có lẽ hy vọng đó là vô cùng mong manh… Vừa soi gương để đánh son, Mirei vừa tự nhủ chính cô cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần.

Khi Mirei xuống đến phòng khách, Godai bấy giờ đang ngồi trên ghế sofa liền đứng dậy, cúi chào. Anh ta mặc suit, thắt cà-vạt. Vẫn là bộ trang phục giống lần gặp trước vậy mà Mirei lại có cảm giác anh ta ăn vận thật lịch sự, có lẽ bởi nét mặt anh ta trông rất cứng nhắc. Thấy Mirei ngồi xuống ghế, Godai cũng ngồi xuống theo.

“Mẹ pha hồng trà cho con nhé?” Bà Ayako hỏi.

“Không cần đâu ạ,” Mirei lạnh lùng đáp rồi nhìn Godai. “Anh nói cho chúng tôi nghe chuyện đi.”

“Vâng,” nói đoạn Godai đặt hai tay lên đầu gối. “Đầu tiên tôi xin được nói trước, việc hôm nay tôi tới đây chưa được thông qua một cách chính thức. Cũng có ý kiến cho rằng tạm thời nên giấu gia đình thì sẽ tốt hơn. Nhưng nghĩ đến chuyện sau này, tôi cảm thấy việc cho hai người biết những gì chúng tôi đã xác minh được đến thời điểm hiện tại càng sớm bao nhiêu thì sẽ càng tốt hơn cho cả hai bấy nhiêu, vì thế tôi đã tự ý tìm đến đây. Chính vì lẽ đó, những gì tôi chuẩn bị nói ra đều là những thông tin chưa chính thức. Mong hai người sẽ giữ bí mật, hai người có thể hứa với tôi được không?”

Mirei nhìn bà Ayako. Hai mẹ con gật đầu với nhau, sau đó cô nói với Godai, “Chúng tôi xin hứa.”

“Cảm ơn hai người,” Godai cúi đầu. “Tôi xin phép đi từ kết luận. Vụ án ông Shiraishi Kensuke bị sát hại đã xuất hiện một nghi phạm khác. Khả năng bị cáo Kuraki hiện đang bị bắt giữ là hung thủ trở nên rất thấp, vì vậy sắp tới chúng tôi sẽ rút yêu cầu khởi tố và bị cáo Kuraki sẽ được phóng thích.”

“Ôi trời…” bà Ayako lên tiếng. “Thế là thế nào?”

“Đúng như tôi vừa nói. Lời khai của đối tượng được cho là hung thủ thực sự có nhiều điểm hợp lý và chúng tôi cũng đã xác minh được một vài điểm. Lời khai đó có sức thuyết phục hơn so với lời khai của bị cáo Kuraki và chúng tôi cho rằng đối tượng đang nói sự thật.”

“Rốt cuộc đó là ai?” Bà Ayako hỏi bằng giọng gai góc.

“Xin lỗi bà, hiện tôi chưa thể nói cho bà biết chuyện đó.”

“Anh hãy cho tôi biết đi mà. Tôi sẽ không nói với ai đâu.”

“Tôi xin lỗi. Đến thời điểm chín muồi, nhất định tôi sẽ nói.”

“Thật là… Tôi không thể hiểu nổi.”

“Mẹ ơi,” Mirei nói. “Mẹ yên lặng đi ạ.”

Bà Ayako mở to mắt vẻ sửng sốt.

Mirei nhìn về phía Godai.

“Anh đến đây chỉ để nói chuyện đó thôi sao? Chẳng phải còn có chuyện khác anh cần nói với chúng tôi nữa sao?”

Godai nhìn lại Mirei bằng ánh mắt nghiêm túc.

“Đúng như cô nói. Vẫn còn chuyện khác nữa.”

“Hẳn rồi. Trái lại, đó mới là chuyện quan trọng. Hơn cả chuyện hung thủ là ai,” trong lòng đang dậy sóng thế mà không hiểu sao Mirei vẫn nói được trơn tru như vậy.

“Mirei, con đang nói cái gì thế?”

“Động cơ là gì?” Mirei phớt lờ câu hỏi của bà Ayako, quay sang hỏi Godai. “Lý do kẻ đó sát hại bố tôi là gì? Hắn ta khai như thế nào?”

Godai chĩa ánh mắt thăm dò về phía Mirei. “Cô đã biết được chuyện gì rồi đúng không?”

“Tôi biết. Về quá khứ của bố tôi. Bố tôi có liên quan đến vụ án xảy ra ở tỉnh Aichi cách đây hơn ba mươi năm. Đúng vậy không?”

Mirei có cảm giác ngồi bên cạnh cô, bà Ayako đã ở trong trạng thái toàn thân bất động.

“Sao cô biết?” Godai hỏi.

“Giải thích thì dài lắm, thực ra hôm trước tôi đã đến Tokoname, tỉnh Aichi.”

“Tokoname?” Godai chau mày vẻ ngờ vực. Xem ra anh ta không biết chuyện liên quan đến nơi đó.

“Bà nội của bố tôi sống ở đó. Đến đấy, tôi đã được nghe rất nhiều chuyện. Có điều, tôi chỉ biết bố tôi dính líu đến vụ án ngày xưa chứ không biết cụ thể bố tôi đã làm gì. Nhưng tôi cũng tưởng tượng ra được. Mặc dù từ tận đáy lòng, tôi đang cầu mong tưởng tượng đó là sai. Anh Godai biết câu trả lời cho thắc mắc này của tôi đúng không?”

Godai chăm chú nhìn khuôn mặt Mirei, sau đó anh gật đầu, “Vâng, tôi biết.”

“Anh hãy nói cho tôi nghe đi. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.”

Godai bèn gật đầu, ưỡn ngực như để điều chỉnh lại nhịp thở.

“Trước tiên, tôi xin trả lời câu hỏi khi nãy của cô. Hung thủ thực sự khai nhận động cơ giết người là để trả thù. Chỉ vì luật sư Shiraishi mà gia đình y, bao gồm bản thân y đã gặp nhiều bất hạnh. Chính vì thế, y đã giết ông Shiraishi để rửa hận. Y nói như vậy đấy.”

“Vì sao gia đình hắn lại chịu bất hạnh vì bố tôi?” Mặc dù đã biết câu trả lời song Mirei vẫn đánh bạo hỏi.

“Trong vụ án xảy ra hơn ba mươi năm trước cô vừa nhắc đến, tức ‘Vụ án mạng tại văn phòng tài chính trước ga Higashi-Okazaki,’ cảnh sát đã nghi ngờ một đàn ông và người này đã bị bắt giữ. Có điều người đó cho đến cùng vẫn khẳng định mình vô tội và đã tự tử trong khu tạm giam của phòng cảnh sát. Chắc cô biết bị cáo Kuraki đã tự nhận bản thân chính là hung thủ trong vụ án đó. Tuy nhiên, theo lời đối tượng được cho là hung thủ thực sự sát hại ông Shiraishi Kensuke mới xuất hiện gần đây thì đó cũng lại là lời nói dối của bị cáo Kuraki, và rằng hung thủ trong vụ án năm xưa chính là luật sư Shiraishi, vì biết điều đó nên y mới trả thù.”

Godai nói liền một hơi, từng lời, từng lời tuôn ra từ miệng anh ta nối đuôi nhau chìm sâu xuống đáy lòng Mirei, tựa như những hòn đá đang lăn xuống đầm lầy. Mỗi lần như vậy, Mirei lại cảm thấy mình đang mất đi một thứ gì đó, song kỳ lạ thay, cô không hề thấy chua xót.

Cuối cùng cô đã chạm đến sự thật. Từ nay cô không còn lạc lối nữa rồi. Cô không cần đi bất cứ đâu, không cần tìm kiếm bất cứ thứ gì nữa. Suy nghĩ ấy tựa hồ cảm giác hoàn thành sứ mệnh, khiến Mirei kinh qua một trải nghiệm kỳ lạ, như kiểu tâm trạng muốn bỏ cuộc lại hóa ra một trạng thái vô cùng dễ chịu vậy.