← Quay lại trang sách

Chương 46

Chờ đến khi Kuraki Tatsuro – bấy giờ đã nhận quyết định được phóng thích – ra khỏi khu tạm giam, Godai bèn đề nghị ông đi cùng cảnh sát trên tinh thần tự nguyện. Kuraki không từ chối, trèo lên chiếc xe cảnh sát đã chuẩn bị sẵn với vẻ mặt hết sức ôn hòa. Đồ đạc của ông chỉ có độc chiếc túi du lịch nhỏ.

Kuraki không còn là bị cáo, cũng chẳng còn là nghi phạm nữa. Việc ông ta dựng nên câu chuyện mình là hung thủ để chịu tội thay người khác được quy vào tội che giấu tội phạm, song vẫn chưa biết ông ta có bị bắt giữ hay không. Thay vì để hai cảnh sát ngồi hai bên, chỉ có Godai ngồi cạnh ông ta ở ghế sau ô tô.

“Tôi đã gây phiền toái cho các anh rồi nhỉ,” xe vừa xuất phát chưa được bao lâu, Kuraki cất tiếng xin lỗi.

“Ông sẽ nói cho chúng tôi biết sự thật chứ?” Godai nói.

Kuraki bèn thở dài, đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

“Ừ thì, đành vậy chứ biết làm sao.”

Trong vài tháng vừa qua, nom Kuraki đã gầy xọp hẳn đi. Song sắc mặt ông ta không hề tệ. Khuôn mặt nghiêng đang nhìn mãi chốn xa xăm của ông thấp thoáng dáng vẻ buông xuôi và được bao trùm trong một bầu không khí vốn chỉ toát ra ở những kẻ đã sẵn sàng chấp nhận tất cả.

Chiếc xe dừng chân trong khuôn viên của Sở Cảnh sát Tokyo. Quá trình thẩm vấn sẽ được diễn ra ở đây. Sakurakawa nhận nhiệm vụ hỏi chuyện Kuraki. Song anh ta cũng đồng ý cho Godai ngồi cùng.

“Nào, ông sẽ bắt đầu câu chuyện từ đâu nhỉ?” Khi họ đã ngồi mặt đối mặt trong căn phòng, Sakurakawa hỏi.

Kuraki bèn cười khổ, nghiêng đầu. “Tôi nên nói từ đâu đây.”

“Godai,” Sakurakawa quay mặt sang phía Godai. “Cậu muốn nghe từ đâu?”

“Tất nhiên là từ vụ án năm xưa rồi,” Godai trả lời ngay lập tức.

Sakurakawa nhìn Kuraki. “Được chứ?”

Kuraki lặng lẽ khép mi mắt lại, một lúc sau ông ta mới mở mắt ra.

“Quả là chỉ có thể bắt đầu kể từ đấy thôi nhỉ? Nhưng chuyện sẽ dài lắm đó.”

“Không sao. Tôi đã rất mong chờ thời khắc này. Tôi có thể ngồi đây tiếp chuyện ông bao lâu cũng được… Cậu cũng nghĩ thế đúng không, Godai?”

“Ông hãy kể đi,” Godai cúi đầu.

“Tôi hiểu rồi,” nói đoạn Kuraki bắt đầu kể.

Tháng Năm năm 1984…

Mỗi ngày đối với Kuraki – khi ấy vừa bước sang tuổi ba mươi ba đều vui vẻ biết bao. Bởi ba tháng trước, cậu con trai đầu lòng tên Kazuma của anh vừa mới chào đời. Kuraki kết hôn với vợ là Chisato cách đây hai năm, họ đã mong chờ đứa con này bấy lâu. Chisato hơn Kuraki một tuổi, xét về tuổi tác, cô mang bầu khi đã bước vào giai đoạn bắt đầu nôn nóng có con.

Nhà máy sản xuất linh kiện nơi Kuraki đang làm việc vốn là công ty con của một tập đoàn sản xuất xe hơi lớn, có khoảng một nghìn nhân viên. Quá nửa nhân viên đều là thợ cơ khí, bản thân Kuraki cũng thuộc bộ phận chuyên làm việc với máy tiện, máy cắt.

Ngành công nghiệp xe hơi đang trên đà phát triển thuận lợi, công việc của Kuraki rất bận rộn. Tuy nói là một tuần được nghỉ hai ngày nhưng mỗi tháng Kuraki chỉ có một hoặc hai lần được nghỉ thứ Bảy. Anh cũng thường xuyên phải tăng ca. Nhưng bù lại tiền phụ cấp nhiều thêm, với một người vừa lập gia đình như Kuraki thì đó lại là việc đáng mừng.

Kuraki thường đến nhà máy bằng ô tô. Xe của anh là dòng sedan do chính công ty mẹ phân phối. Tuy là xe cũ nhưng ngồi lên cũng không đến nỗi nào. Mỗi tội anh chẳng mấy khi rửa xe nên thân xe màu trắng lúc nào cũng có vệt bẩn.

Buổi sáng hôm ấy, cũng giống như mọi ngày bình thường khác, Chisato tiễn Kuraki lên xe đi làm. Họ đang sống trong một căn hộ đi thuê nhưng cũng đã tính đến việc nay mai sẽ mua nhà riêng. Từ ngày vào công ty, Kuraki vẫn tiết kiệm đều đặn để mua nhà và cũng đã dành dụm được một khoản kha khá.

Đoạn đường một chiều đông xe cộ. Ngay phía trước là một con dốc. Qua con dốc đó, kiểu gì cả hàng xe ùn tắc cũng đang chờ. Bởi thời gian chờ đèn đỏ ở ngã tư trước đó rất dài.

Có một người đàn ông đi xe đạp trên lề đường bên trái. Vạt áo suit màu đen tung bay phần phật. Kuraki bèn vượt lên trước, bụng bảo dạ khổ thân anh ta phải leo dốc. Liếc nhìn người đàn ông, Kuraki thấy anh ta đang nhăn nhó, vẻ bực dọc.

Leo hết con dốc, y như rằng Kuraki trông thấy một hàng xe. Sau một thoáng do dự, anh quyết định rẽ vào đường con. Xuống hết con dốc sẽ có một con đường nhỏ bên tay trái. Tuy hơi vòng vèo nhưng xét về mặt thời gian, đó là đường tắt để Kuraki có thể tới nhà máy sớm hơn.

Đúng vào khoảnh khắc Kuraki cho xe chạy sang mé trái khi sắp xuống hết con dốc, có thứ gì đó lọt vào khóe mắt bên trái của anh. Ngay sau đó, một thứ gì đấy đổ xuống ngay sát xe anh. Anh biết đó là người đi đường. Hình như đã xảy ra va chạm, Kuraki chợt nghĩ.

Anh vội vàng tấp xe vào rìa đường, lao ra khỏi ghế lái.

Người vừa ngã xuống chính là người đàn ông đi xe đạp khi nãy. Mặt anh ta méo xệch, tay ấn vào phần hông.

“Anh có sao không ạ?” Kuraki hỏi. “Có bị thương ở đâu không…”

Người đàn ông vẫn ngồi xổm, nhếch miệng nói gì đó. Kuraki không nghe rõ nên phải ghé sát mặt về phía anh ta. “Anh nói gì cơ ạ?”

Người đàn ông lầm bầm trong miệng, “Đau quá.”

“A… Tôi xin lỗi.”

Kuraki vừa xin lỗi, người đàn ông liền giơ tay phải đang rảnh ra. “Danh thiếp.”

“Dạ?”

“Tôi bảo danh thiếp. Nếu anh đang đi làm thì phải có danh thiếp chứ. Cả bằng lái xe nữa. Mau lên nào,” người đàn ông lắc lắc lòng bàn tay như để thúc giục.

Kuraki bèn lấy danh thiếp và bằng lái ra khỏi ví, đưa cho người đàn ông xem. Sau khi nhìn qua nhìn lại hai thứ ấy, người đàn ông lấy bút bi từ túi áo trong.

“Viết địa chỉ nhà và số điện thoại vào mặt sau danh thiếp đi.”

“Địa chỉ của tôi ư?”

“Chứ còn của ai nữa,” người đàn ông nói cụt lủn.

Bảo sao làm vậy, Kuraki bèn viết địa chỉ và số điện thoại vào mặt sau danh thiếp. Anh vừa chìa ra, người đàn ông đã giật lấy, kiểm tra ngay lập tức. “Chung cư à? Hay là khu tập thể?”

Anh ta hỏi vậy hẳn là vì địa chỉ nhà Kuraki có ghi số phòng.

“Khu tập thể ạ,” nghe Kuraki đáp, người đàn ông liền tỏ vẻ ngán ngẩm. Có lẽ anh ta thất vọng kiểu, “gì chứ, một tên nghèo kiết xác à.”

“Tôi sẽ gọi điện cho cảnh sát. Sau đó sẽ gọi xe cứu thương.”

Người đàn ông cau có, khẽ cử động cằm. Xem ra anh ta định gật đầu.

Cách đó chừng mấy chục mét có một bốt điện thoại. Kuraki ra đó gọi 119 và 110. Không biết có phải vì hoảng hốt quá không mà anh hơi mất thời gian để giải thích tình hình. Sau đó, anh gọi đến công ty, báo cho nữ nhân viên văn phòng biết hôm nay mình xin nghỉ vì bị ốm. Cô ta không tỏ vẻ nghi ngờ gì cả.

Gọi điện xong, Kuraki quay lại hiện trường, thấy người đàn ông đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, hút thuốc. Bên cạnh là chiếc cặp xách trước đó buộc ở yên xe.

“Thành thật xin lỗi anh,” Kuraki xin lỗi lần nữa.

Người đàn ông chẳng nói chẳng rằng, cho tay vào cặp, lấy ra thứ gì đó. Đấy là một tấm danh thiếp.

Kuraki nhận lấy, nhìn xuống tấm danh thiếp. Trên đó ghi Haitani Shozo – Giám đốc văn phòng Thương mại Xanh.

“Gay thật,” Haitani lẩm bẩm như đang độc thoại. “Hôm nay tôi phải đi bao nhiêu chỗ, chẳng hiểu sao lại gặp tai bay vạ gió như thế này.”

“Thành thật xin lỗi anh,” Kuraki cúi đầu.

“Gọi vào số đó cho tôi. Một thằng oắt con sẽ nghe máy, hãy báo cho nó về vụ tai nạn, và bảo nó hủy hết lịch trình sáng nay đi.”

“Vâng,” Kuraki cầm danh thiếp, quay gót đi.

Anh chạy đến bốt điện thoại, gọi vào số ghi trên danh thiếp. “Thương mại Xanh xin nghe,” giọng nói anh nghe thấy đúng là của một thanh niên.

Nghe Kuraki truyền đạt lại đúng những gì Haitani dặn, đầu dây bên kia quả nhiên có vẻ kinh ngạc, cậu ta hỏi, “Tai nạn á, mức độ thế nào? Có bị thương nặng không?”

“Không, anh ấy vẫn nói chuyện bình thường lại còn hút thuốc nữa nên tôi nghĩ không có gì đáng ngại đâu.”

Nghe Kuraki trả lời, đầu dây bên kia đáp lại với giọng chưng hửng “À, thế hả?” Kuraki kết thúc cuộc gọi mà vẫn không biết phải lý giải giọng điệu ấy như thế nào. Lúc ra khỏi bốt điện thoại, anh nghe thấy tiếng còi xe cứu thương.

Khi biết Haitani chỉ bị thương nhẹ, thay vì thở phào nhẹ nhõm, nhân viên đội cứu thương nom lại có vẻ bực bội, theo kiểu có thế này mà cũng gọi cấp cứu. Dẫu vậy, hai nhân viên vẫn đưa Haitani lên xe cứu thương, rú còi inh ỏi rồi cho xe chạy đi mất. Còn chiếc xe đạp, Kuraki hứa sẽ đem đến văn phòng của Haitani sau nên anh giữ chìa khóa.

Một lát sau, xe cảnh sát tới, họ tiến hành kiểm tra hiện trường.

Khi viên cảnh sát thuộc ban giao thông hỏi, Kuraki cố gắng giải thích tình hình một cách chi tiết nhất trong khả năng có thể. Trong khả năng có thể nghĩa là theo những gì mà bản thân Kuraki nắm được. Thực ra anh cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra và xảy ra như thế nào.

Có ba viên cảnh sát phụ trách điều tra hiện trường. Họ quan sát kỹ mặt đường, xe của Kuraki cũng như chiếc xe đạp bị bỏ lại, song mặt người nào người nấy đều lộ vẻ hoang mang. Họ liên tục nghiêng đầu khó hiểu.

Kuraki được cho về kèm theo lời hẹn sẽ liên lạc sau. Anh cứ tưởng sẽ bị dẫn về đồn cảnh sát, hóa ra lại không phải.

Kuraki lái xe về căn hộ của mình. Thấy Chisato mắt tròn mắt dẹt, anh bèn kể cho vợ nghe về vụ tai nạn. Vừa nghe xong, mặt cô đã tái mét, hai má cứng đờ. “Thế… bây giờ thế nào hả anh?”

“Anh không biết nữa. Tùy thuộc vết thương của người kia. Mặc dù anh nghĩ cũng không phải vết thương gì ghê gớm.”

“Anh báo cho công ty chưa?”

“Chưa, anh chưa báo. Nếu có thể, anh muốn giấu chuyện này.”

“Phải vậy thật anh nhỉ?”

Cũng vì công ty mẹ là một hãng sản xuất xe hơi nên công ty rất nhạy cảm với việc nhân viên vi phạm luật giao thông hoặc gây tai nạn. Nếu Kuraki báo cáo cho công ty, kiểu gì cũng đến tại phòng Hành chính nhân sự, và ảnh hưởng đến việc đánh giá sau này. Có khi thông tin về vụ tai nạn còn bị đưa lên bảng tin nữa. Mặc dù họ sẽ chỉ viết chữ cái đầu trong tên của anh nhưng mọi người sẽ nhận ra ngay đó là ai.

Kuraki đỗ xe vào bãi đậu xe rồi gọi taxi, quay trở lại hiện trường vụ tai nạn. Anh muốn tới đó để lấy chiếc xe đạp của Haitani.

Anh đạp xe, nhắm thẳng đến địa chỉ trong tấm danh thiếp nhận được từ Haitani. Hình như đó là một căn phòng nằm trong tòa nhà trước ga. Giữa đường, bắt gặp một cửa hàng bán bánh kẹo truyền thống, Kuraki liền ghé vào đó, mua một hộp bánh monaka đủ vị.

Đến nơi, Kuraki nhận thấy tòa nhà cũ kỹ hơn anh tưởng, bên ngoài đã bị bong tróc nhiều chỗ.

Văn phòng Thương mại Xanh nằm trên tầng hai. Kuraki dựng xe đạp bên lề đường, leo lên cầu thang bộ. Bên ngoài cánh cửa gỉ sét có treo một tấm biển đề chữ Thương mại Xanh.

Thấy chuông cửa gắn ở đó, Kuraki liền bấm thử. Có tiếng chuông reo bên trong phòng.

Cửa mở, một thanh niên ló mặt ra. Cậu ta ăn mặc đơn giản, áo sơ-mi kết hợp với quần jeans.

Kuraki liền xưng tên, giải thích rằng mình chính là người gây tai nạn.

“À… Vừa nãy Haitani có gọi cho tôi. Chắc bác ấy cũng sắp sửa đến đây đấy.”

“Vậy cho phép tôi vào đợi được chứ?”

“Hừm,” cậu thanh niên nghiêng đầu, đáp “Chắc là được thôi.” Có lẽ ý cậu ta là mình không có quyền gì cả.

“Tôi xin phép,” nói đoạn Kuraki bước vào phòng. Căn phòng rộng khoảng mười mấy chiếu. Ngay chính giữa có đặt một chiếc bàn lớn, bên trên bày la liệt các loại hộp, giấy tờ, chai lọ, rồi còn cả dụng cụ gì đó nữa. Trên những chiếc kệ được xếp xung quanh cũng chất đầy đồ đạc và tài liệu.

Cậu thanh niên ngồi bên chiếc bàn đặt gần cửa sổ, bắt đầu đọc tạp chí manga. Trên mặt bàn có để điện thoại và máy fax.

Thấy chiếc ghế gấp, Kuraki bèn ngồi xuống đó. “Anh Haitani sao rồi? Tình hình vết thương của anh ấy thế nào?”

Trước câu hỏi của Kuraki, cậu thanh niên chỉ hờ hững đáp, “Ai biết,” chẳng buồn ngẩng mặt lên khỏi cuốn tạp chí.

Kuraki lại nhìn một lượt khắp căn phòng. Anh không tài nào đoán được công ty này kinh doanh gì. Không lẽ nhân viên chỉ có mỗi cậu thanh niên này ư? Đã vậy cậu ta còn chẳng ăn mặc như một nhân viên nữa.

Điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông. Cậu thanh niên nhấc ống nghe lên.

“Văn phòng Thương mại Xanh xin nghe… Xin lỗi, Haitani hiện đang đi vắng…. Ông Tanaka phải không ạ. Cảm ơn ông đã giúp đỡ chúng tôi trong thời gian qua… Nếu là về việc đó, Haitani sẽ liên lạc lại với ông sau ạ… Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nhắn lại với ông ấy. Mong ông tiếp tục giúp đỡ chúng tôi. Vậy tôi xin phép cúp máy.” Trong lúc nói, cậu thanh niên giữ nguyên bộ dạng nhếch nhác, một tay vẫn cầm cuốn tạp chí không rời. Từ ngữ cậu ta dùng nếu chuyển thành văn viết thì nghe có vẻ lịch sự nhưng khi nói ra bằng cái giọng chẳng khác nào đang đọc sách thì lại không thể hiện được một chút thành ý gì.

Vừa đặt ống nghe xuống, cậu thanh niên lại tiếp tục chúi mũi vào cuốn tạp chí manga.

Bỗng có tiếng mở cửa lạch cạch. Trông thấy Haitani, Kuraki liền đứng dậy.

“Ra là anh à,” Haitani chau mày, bước vào. Anh ta kéo lê chân phải. “Ui da, đau quá, đau quá. Thật tình, đúng là họa từ trên trời rơi xuống mà.”

“Thành thật xin lỗi anh,” Kuraki cúi đầu. “Vết thương của anh thế nào rồi ạ?”

“Thế nào là thế nào, nhìn là biết còn hỏi. Tôi còn không đi được hẳn hoi đây này. Phải mất ba tháng mới khỏi hẳn được, ba tháng đấy. Bác sĩ dặn tôi phải nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng. Rốt cuộc anh định bù đắp thế nào hả?”

“Xương cốt anh không có gì bất thường chứ ạ?”

“Cứ phải gãy xương mới đau chắc? Tôi đang đau chết đi được đây này.”

“A… Tôi xin lỗi.”

Haitani lê chân về phía cậu thanh niên, hỏi, “Có ai gọi điện cho tao không?”

“Khi nãy có người tên là Tanaka gọi. Giọng ông già.”

“Lão già đó hả. Tao biết rồi. Hôm nay mày về được rồi đấy.”

“À, thế sao,” cậu thanh niên nhanh chóng đứng dậy, lách qua người Kuraki, ra khỏi phòng với cuốn tạp chí manga trên tay.

Haitani bèn ngồi xuống chiếc ghế cậu thanh niên vừa ngồi, kéo điện thoại về phía mình. Anh ta mở cuốn sổ lấy từ trong cặp ra, đoạn nhấc ống nghe lên, gọi cho ai đó.

“Alo, ông Tanaka đấy ạ. Cháu là Haitani đây. Cháu xin lỗi, hình như lúc nãy ông gọi cho cháu à?” Haitani nói giọng đon đả cứ như thể cho đến khi nãy anh ta là một con người khác vậy. “… Dạ, vâng, cháu cũng đoán là ông gọi về việc đó. Thực ra cháu cũng vừa nói chuyện đó với bên kia… Vâng, nghe nói giá đang lên, mọi việc vẫn thuận lợi như dự tính ạ… Vâng, tất nhiên là vậy rồi… Dạ, bởi vậy hôm trước cháu mới bảo ông sản phẩm này không được hủy hợp đồng trước hạn đấy ạ… Đúng vậy. Quả thực vẫn phải chờ thêm chút nữa ông ạ. Làm vậy mới có lãi được… Chính là như vậy đấy ạ. Vậy ông cứ để cháu thu xếp nhé. Cháu cảm ơn ông đã cất công gọi cho cháu. Sau này mong ông tiếp tục hợp tác ạ. Vâng, cháu chào ông, cháu xin phép cúp máy ạ.”

Sau khi đặt ống nghe xuống, Haitani làm bộ mặt nhăn nhó, viết gì đó vào sổ rồi thở dài. Anh ta nắn bóp phía sau gáy, đoạn nhìn về phía Kuraki.

“Thế giờ anh tính sao nhỉ?” Haitani trở lại với giọng điệu cộc cằn khi nãy.

“Cho tôi hỏi, bệnh án ghi thế nào ạ?”

“Bệnh án? À, trong đó viết toàn những thứ khó hiểu. Xem nào, tôi để đâu rồi ấy nhỉ,” Haitani lục hết túi áo khoác rồi đến cặp xách, đoạn tặc lưỡi rõ to. “Chết tiệt, chẳng thấy đâu cả. Thôi kệ đi. Trước mắt, tôi muốn anh trả phí điều trị hôm nay đã.”

“À, vâng. Đương nhiên rồi ạ” Kuraki rút ví ra, trong đầu thắc mắc không hiểu sao người này lại có thể làm mất tờ bệnh án quan trọng đó. “Anh có hóa đơn không ạ?”

“Thì đó, hóa đơn cũng mất tiêu cùng với bệnh án rồi. Tôi sẽ tìm lại sau, anh cứ trả phí điều trị đi đã. Khoảng 30.000 yên.”

“30.000 yên… ấy ạ?”

Kuraki những muốn hỏi anh ta làm gì mà tốn nhiều tiền như vậy.

“Anh cũng tham gia bảo hiểm ô tô đúng không? Đằng nào anh chẳng nhận lại tiền, có sao đâu.”

“Vâng, nhưng mà, có lẽ tôi sẽ không dùng bảo hiểm.”

“Vậy ư? Nhưng đấy là vấn đề của anh. Chứ nếu anh không trả tôi phí điều trị thì gay đấy. Tôi chưa từng nghe chuyện có ai gây tai nạn khiến người khác bị thương mà còn bủn xỉn không muốn trả tiền điều trị.”

“Không, tuyệt đối không phải vậy đâu ạ. Chỉ là lúc này tôi không mang đủ tiền…”

Haitani liền nhăn nhó mặt mày. “Thế có bao nhiêu?”

Kuraki bèn mở ví ra. Bên trong có khoảng hai mươi mấy nghìn yên. Anh vốn không có thói quen mang nhiều tiền theo người. Còn thẻ ngân hàng lại do Chisato giữ.

Nghe Kuraki nói vậy, Haitani nói giọng hậm hực, “Thế thì 20.000 yên cũng được.”

Kuraki chìa ra hai tờ 10.000 yên. Haitani liền giật lấy, nhét luôn vào túi trong.

“Anh này…”

“Sao?”

“Phần còn thiếu, lần tới tôi sẽ gửi nốt, anh có thể viết cho tôi tờ biên nhận 20.000 yên không ạ?”

Haitani bỗng trợn trừng mắt. “Ý anh là tôi sẽ lật lọng à?”

“Không phải vậy, tôi chỉ nghĩ cẩn thận vẫn hơn thôi.”

“Anh khỏi lo đi, tôi sẽ không giả ngây đâu. Mà quan trọng là chuyện sau này kìa. Công việc của tôi thường xuyên phải đến chỗ khách quen, thế mà người ngợm thành ra thế này, bất tiện chết đi được. Rốt cuộc anh định bù đắp thế nào?”

“… Tôi xin lỗi,” Kuraki chỉ còn cách tiếp tục cúi đầu xin lỗi.

“Trước tiên là quãng đường từ nhà tôi tới đây. Tạm thời tôi không thể đạp xe được, phải xoay xở cách nào đó thôi.”

Theo lời Haitani thì nhà anh ta cách đó chừng ba cây số.

“Tôi cũng muốn đi taxi lắm, ngặt nỗi đâu phải gọi cái là có xe ngay đâu, cũng chả mấy khi gặp xe trống khách đi qua. Hừm, tính thế nào nhỉ,” vừa nói Haitani vừa rút một tấm danh thiếp ra khỏi ví. Đó chính là danh thiếp của Kuraki. Sau khi nhìn chăm chú địa chỉ nhà riêng viết ở mặt sau danh thiếp, Haitani mới mở miệng. “Công ty anh buổi sáng bắt đầu vào làm lúc mấy giờ?”

“Từ 9 giờ ạ.”

“Vậy ư? Thế thì vừa hay. Anh hãy tới nhà tôi lúc bảy rưỡi. Đánh ô tô chở tôi đến văn phòng này. Sau đó đi làm chắc vẫn kịp,” Haitani quẳng danh thiếp của Kuraki lên mặt bàn, rồi tự mình quyết định, “Chốt vậy đi, thế là ổn rồi.”

“Sáng nào… cũng vậy ư?”

“Phải. Nếu anh thấy không tiện thì nhờ người khác cũng được.”

Kuraki cố gắng nghĩ thật nhanh. Anh chẳng thể nhờ cậy được ai. Chỉ cần ra khỏi nhà lúc 7 giờ, thì có khi vẫn xoay xở được.

“Tôi hiểu rồi. Bắt đầu từ ngày mai nhỉ?”

“Từ mai sẽ là chở từ nhà đến đây.”

Haitani viết gì đó vào cuốn sổ ghi chú để gần đó, đoạn chìa cho Kuraki. “Đây.” Trong đó viết địa chỉ và số điện thoại. Hẳn là địa chỉ nhà riêng của anh ta.

“Còn từ đây về nhà thì bắt đầu từ hôm nay luôn. Đúng 6 giờ anh qua đây nhé.”

“Khoan đã. Hôm nay tôi nghỉ làm nên có thể đến được, còn bình thường hầu như ngày nào tôi cũng tăng ca. Anh có thể chuyển sang 8 giờ không?”

“8 giờ? Anh bảo tôi phải làm gì ở đây đến tận giờ đó hả?”

“Vậy ít nhất cũng phải 7 giờ. Tôi xin anh đấy,” Kuraki cúi gập người xuống.

Haitani bèn thở dài thật to.

“Thôi đành. Vậy thì 7 giờ cũng được. Bù lại, anh không được đến muộn đâu đấy.”

“Tôi biết mà. Tôi sẽ chú ý.”

Haitani dựa người vào ghế, khoanh tay nhìn Kuraki. “Trước mắt cứ như vậy đã. Về khoản bồi thường thiệt hại, tôi sẽ nghĩ dần từ bây giờ. Với lại, sau này chắc sẽ còn phải ghé bệnh viện nhiều lần nữa, đến lúc đó tôi sẽ yêu cầu anh thanh toán phí điều trị sau. Nhớ để sẵn tiền vào ví đấy nhé.”

“À… vâng.”

Trong lòng Kuraki, một đám sương mù dày đặc đang lan ra. Anh thầm nghĩ nếu chuyện gì cũng nhất nhất nghe theo lời người đàn ông này, chỉ có nước bị vặt hết tiền. Có điều, ở thời điểm hiện tại, anh không có vũ khí nào mà chống lại.

Kuraki chợt nhớ ra anh có đem theo túi giấy đựng quà. Đó là hộp bánh monaka nhiều vị.

“Anh này, nếu được mong anh nhận cho…” Kuraki rụt rè đưa túi quà ra.

“Đồ ngọt hả. Tôi không ăn mấy thứ đó, nhưng mà thôi, cứ để ở kia cho tôi. Lần sau mang rượu ấy. Whisky chẳng hạn.”

Kuraki còn đang tự hỏi phải chăng ý hắn ta là hãy mang rượu đến ngay tối nay thì có tiếng chuông cửa.

“Ai đến giờ này nhỉ? Mở giúp tôi cái cửa xem nào.”

Bị Haitani sai, Kuraki bèn mở cửa ra. Một cậu thanh niên, chắc là sinh viên, mặc áo jacket đang đứng trước cửa. Nhìn thấy Kuraki, cậu ta liền cúi chào, hỏi, “Ông Haitani có đây không ạ?”

“Tôi là Haitani đây, cậu là?” Giọng Haitani vọng tới từ sau lưng Kuraki.

“À… ờm… Tôi là Shiraishi. Cháu nội bà Niimi Hide.”

“Bà Niimi? À, bà Niimi đó hả. Bà cậu khỏe chứ? Lâu rồi tôi chưa gặp bà ấy,” giọng Haitani khi nói chuyện với cậu thanh niên mới tới nghe khá lịch sự.

“Bà tôi cũng khỏe, nhưng tôi hơi thắc mắc một chuyện nên đến đây để hỏi chú. Bà tôi chân cẳng yếu ớt, và lại cũng không rành những chuyện phức tạp.”

“Chuyện gì kia? Tôi nhớ có nói chuyện gì phức tạp với bà ấy đâu nhỉ,” giọng Haitani vẫn rất mềm mỏng. Khác hẳn những lúc nói chuyện với Kuraki.

Cậu thanh niên tên Shiraishi bèn bước vào phòng. “Tôi nghe bà tôi kể sau khi nghe chú khuyên thì bà tôi đã đem tiền đi đầu tư.”

“À, chuyện đó hả. Không biết đó có được gọi là khuyên không nữa, bà cậu nhờ tôi tư vấn nên tôi đã giới thiệu với bà ấy là hiện nay có rất nhiều sản phẩm đầu tư. Nhưng chuyện đó thì sao?”

“Theo lời bà tôi thì không phải bà nhờ chú tư vấn mà là chú đã khăng khăng bảo bà không được gửi tiền vào ngân hàng.”

“Cái đó còn tùy cách hiểu của người nghe. Trong lúc ngồi tán gẫu với bà cậu, tôi thấy hình như bà ấy có vẻ lo lắng cho cuộc sống lúc về già, thế nên tôi chỉ nói cho bà ấy biết là có rất nhiều cách để sinh lời thôi.”

Nghe Haitani giải thích, cậu thanh niên vẫn không có vẻ gì là đã hiểu.

“Bà tôi chỉ nói là sẽ suy nghĩ, vậy mà chú hết lần này tới lần khác dẫn đám người lạ mặt đến gặp bà, bắt bà ký đủ loại hợp đồng.”

“Bởi vậy tôi chẳng vừa nói với cậu đó chỉ là do cách hiểu sai còn gì. Bắt bà cậu ký hợp đồng ư, nói khó nghe vậy. Trong khi tôi có ý tốt nên mới làm như thế.”

Cậu thanh niên lắc đầu, vẻ mặt hằn học như thể đã bực tức lắm rồi.

“Mà thôi, chú nói vậy thì biết vậy. Tóm lại tôi muốn hủy toàn bộ những hợp đồng bà tôi đã ký.”

“Hủy hợp đồng?” Haitani nhăn trán. “Cậu nói cái gì thế?”

“Tôi nói là tôi muốn chú trả lại tiền cho bà tôi. Tôi đã mang tất tần tật các loại chứng từ bà tôi nhận được đến đây rồi,” cậu thanh niên liền mở cặp xách đang ôm trên tay, lấy ra một chiếc phong bì cỡ lớn. “Biên nhận tài sản ký gửi đối với quyền dành cho hội viên sân golf, quyền dành cho hội viên ngành giải trí, chứng nhận quyền hội viên khách sạn nghỉ dưỡng. Vị chi là hai mươi tám triệu yên.”

Đứng ngoài nghe chuyện, Kuraki không khỏi mắt tròn mắt dẹt trước số tiền quá lớn.

“Nếu muốn hủy hợp đồng, cậu đi mà nói với những công ty đó. Bà cậu chắc chắn có danh thiếp của người phụ trách đấy.”

“Dĩ nhiên tôi đã gọi điện cho họ, nhưng bên nào cũng nói theo quy định, bà tôi không được hủy hợp đồng ngay bây giờ.”

“Thế thì chịu thôi. Đành đợi đến hạn cho phép hủy hợp đồng vậy.”

“Bà tôi bảo chính chú nói với bà là có thể hủy hợp đồng bất cứ lúc nào.”

“Tôi có nói thế đâu. Tôi chỉ giới thiệu người phụ trách của các công ty đó cho bà cậu thôi.”

“Chẳng phải chú còn nói với bà tôi là nếu có vấn đề gì thì cứ nói với chú ư?”

“Tôi có nói vậy. Thế bà cậu gặp vấn đề gì nào?”

“Bà tôi muốn hủy hết hợp đồng. Chú hãy trả lại tiền cho bà tôi.”

“Bởi vậy mới nói,” Haitani đập bàn. “Anh bạn này, cậu có hiểu không thế? Đó là vấn đề giữa bà cậu và những công ty kia, chẳng liên quan gì đến tôi cả. Tôi chỉ giới thiệu thôi. Nếu bất mãn với nội dung bản hợp đồng, cậu có thể nói trực tiếp với người ta. Thôi, tôi bận lắm, cậu mau về đi. Nào, về đi,” tay trái Haitani làm động tác phẩy phẩy.

“Nhưng…”

“Tôi bảo cậu về đi cơ mà,” Haitani vừa dợm đứng dậy đã nhăn mặt. “A, đau quá.” Anh ta chĩa khuôn mặt đó về phía Kuraki. “Sao còn đứng ngây ra nhìn thế hả. Mau đuổi cậu ta đi cho tôi.”

Kuraki bối rối không hiểu tại sao lại là mình song hoàn cảnh là thế, anh không thể từ chối. Không còn cách nào khác, Kuraki đành đứng chắn trước mặt cậu thanh niên, nói, “Cậu về đi.”

Cậu thanh niên cắn môi tỏ vẻ cay cú, quắc mắt nhìn Kuraki rồi quay gót bước đi.

Chờ đến khi cửa đóng, Kuraki mới quay đầu lại. Anh chạm mắt với Haitani.

“Mặt anh kiểu gì vậy?” Haitani nhếch môi. “Anh định phàn nàn gì?”

“Không, không phải vậy…” Kuraki bèn lảng mắt đi chỗ khác.

“Tôi thấy khó ở quá. Hôm nay về sớm thôi. 5 giờ nhé. Đúng 5 giờ anh tới đây cho tôi.”

“Tôi hiểu rồi. Vậy tôi xin phép.”

Kuraki cúi đầu mà không nhìn về phía Haitani, đoạn mở cửa ra khỏi phòng.

Về đến nhà, Kuraki kể cho Chisato nghe sự tình, cô liền chau mày tỏ vẻ lo lắng.

“Hắn ta kiểu gì vậy? Em thấy cứ mờ ám sao sao ấy.”

“Công việc của hắn ta rất đáng nghi, tính cách có vẻ xảo quyệt nữa. Chuyện hắn ta không cho anh xem bệnh án cũng rất lạ. Đang yên đang lành lại dính phải một kẻ phiền toái mất rồi,” nói đoạn Kuraki vuốt má cậu con trai Kazuma đang nằm ngủ ngon lành. Mây đen đã bất ngờ bao phủ những tháng ngày bình yên và tràn ngập hạnh phúc của gia đình anh.

“Anh không định liên lạc với công ty bảo hiểm ư?”

“Ừ…m, chắc vậy.”

Nếu có thể, Kuraki không muốn dùng đến bảo hiểm ô tô. Công ty bảo hiểm anh đang tham gia vốn do chỗ anh làm giới thiệu và có liên kết với công ty mẹ. Nhân viên bọn anh được hưởng ưu đãi giảm phí bảo hiểm. Tuy nhiên, họ yêu cầu khi sử dụng bảo hiểm, nhất định phải báo cho công ty mẹ cũng như công ty nơi mình đang làm việc thông tin vụ tai nạn. Để tránh phải làm vậy, thường các nhân viên sẽ không dùng bảo hiểm cho những tai nạn nhỏ.

“Nhưng nếu bị yêu cầu số tiền lớn quá, mình buộc phải dùng bảo hiểm chứ anh?”

“Đúng vậy. Nhưng theo anh thấy thì vết thương của hắn ta có vẻ không đáng ngại, chắc sẽ không phải bồi thường số tiền lớn đến vậy đâu.”

Câu chuyện tạm lắng xuống với kết luận là trước mắt cứ chờ liên lạc từ cảnh sát.

Từ giờ đến 5 giờ vẫn còn thời gian, song Kuraki chẳng có hứng làm gì, bèn ngồi thơ thẩn xem TV. Dẫu vậy, chương trình TV chẳng lọt vào đầu anh chút nào. Hình ảnh cậu con trai Kazuma vừa thức giấc, đang khua khoắng chân tay là liều thuốc tinh thần duy nhất.

Đúng 5 giờ, vừa thấy Kuraki đánh xe đến đón, Haitani liền chìa cặp xách ra, bảo “Này.” Xem ra hắn muốn Kuraki xách hộ. Thật tình Kuraki cũng bực mình lắm, nhưng đành ngậm bồ hòn nhận lấy.

Haitani vẫn lê chân, song nhìn hắn đi lại cũng không đến nỗi quá khó khăn. Kuraki thắc mắc không biết kết quả chẩn đoán ở bệnh viện như thế nào.

“Xe bẩn thế. Thi thoảng cũng phải rửa xe đi chứ, nói đoạn Haitani mở cửa, trèo lên băng ghế sau.

“Tôi xin lỗi,” nói xong, Kuraki chợt nghĩ không hiểu tại sao anh lại phải xin lỗi.

Kuraki lái xe theo chỉ dẫn của Haitani. Chưa đầy mười lăm phút đã tới nhà hắn ta. Một căn nhà nhỏ và cũ kỹ, có một góc vườn làm cảnh nhưng không có chỗ đỗ xe.

“Ngày mai đúng 7 rưỡi đấy nhé. Đừng có đến muộn,” Haitani xuống xe.

Kuraki gạt cần số, trước khi cho xe chạy, anh nhìn lại ngôi nhà của Haitani. Không thấy ánh đèn lọt qua cửa sổ, xem ra hắn ta sống một mình.

Cứ nghĩ đến việc từ ngày mai sẽ phải đến đây là Kuraki lại thấy ủ dột. Không biết việc đó sẽ kéo dài đến khi nào.

Kuraki khẽ lắc đầu rồi cho xe chạy.

Từ hôm sau, Kuraki chính thức trở thành đôi chân của Haitani. Thể theo yêu cầu của Haitani, Kuraki đến nhà đón hắn vào lúc 7 rưỡi sáng, chở hắn đến văn phòng. Đúng 7 giờ tối, anh lại đến văn phòng, đưa Haitani về tận nhà. Ở chỗ làm, anh lấy lý do vợ ốm, xin rút ngắn thời gian tăng ca.

Nếu chỉ có vậy thì Kuraki vẫn nhẫn nhịn được, đằng này hầu như ngày nào Haitani cũng vòi một khoản tiền gì đấy. Khi thì tiền taxi, tiền thuốc men, khi thì tiền sửa xe đạp. Mặc dù khoản nào cũng có hóa đơn song đều là hóa đơn viết tay, không đáng tin cậy. Thậm chí có những tờ hóa đơn rõ ràng đã bị sửa số 3 thành số 8 nhưng vì không có bằng chứng nên Kuraki không dám phàn nàn.

Đã vậy thi thoảng Haitani còn gọi điện tới chỗ làm của Kuraki, yêu cầu anh thanh toán những khoản tiền đó. Hắn ta còn mấy lần nói, đại ý là nếu không bằng lòng thì chuyển máy cho sếp đi. Hắn thừa biết Kuraki giấu công ty chuyện gây tai nạn nên ngầm dọa anh nếu không muốn bị phát giác thì phải nghe lời hắn.

Cứ thế vài ngày trôi qua. Tan làm, Kuraki đến văn phòng Haitani như mọi hôm, thì thấy có người đứng trước cửa. Đó chính là cậu thanh niên Shiraishi vừa đến hôm trước. Xem ra cậu ta vẫn còn nhớ mặt Kuraki. Cậu ta hỏi, “Giám đốc đâu rồi ạ?”

“Thế anh ta không có trong đó à?” Kuraki chỉ tay vào cánh cửa.

“Cửa khóa. Hình như chú ta đi vắng.”

“Vậy ư?”

Kuraki nhìn đồng hồ đeo tay. Vẫn còn một lúc nữa mới đến 7 giờ tối.

“Anh không có chìa khóa à?” Cậu thanh niên hỏi.

“Không, tôi không phải nhân viên ở đây.”

“À, thế ạ…” cậu thanh niên tỏ vẻ ngạc nhiên. Lần trước thấy Kuraki làm theo lời của Haitani nên hẳn cậu ta tưởng anh là cấp dưới của hắn.

Cậu thanh niên cũng nhìn đồng hồ đeo tay, lẩm bẩm, “Khỉ thật.”

“Hình như hai người đang có xích mích gì đó nhỉ?” Kuraki ướm thử.

Cậu thanh niên liền chĩa ánh mắt ngờ vực về phía Kuraki. “Anh cũng có giao dịch gì với tay giám đốc đó à?”

“Làm gì có,” Kuraki lắc đầu. “Tôi lỡ gây tai nạn giao thông với anh ta. Nói vậy chứ cũng không phải tai nạn gì ghê gớm, cơ mà dù sao tôi vẫn là người gây tai nạn.”

“Hóa ra là vậy ạ,” ánh mắt cậu thanh niên không còn vẻ nghi ngờ nữa.

“Theo những gì tôi nghe được hôm trước, hình như bà cậu ký hợp đồng gì đó với anh ta à.”

Cậu thanh niên bèn thở dài, gật đầu.

“Bà nội em đang sống một mình ở Tokoname, lâu lâu em đến thăm bà, thấy tờ biên nhận tài sản ký gửi đối với quyền dành cho hội viên sân golf, em mới hỏi bà đây là cái gì, bà bảo đấy là khoản đầu tư. Nghe đâu bà mua quyền hội viên sân golf rồi ký gửi cho công ty để họ giúp mình làm ăn. Bà em đã tám mươi hai tuổi rồi, sao có thể nghĩ ra những việc như thế được, nghĩ vậy nên em đã hỏi bà xem đầu cua tai nheo ra làm sao. Thế là bà bảo vì có người khuyên nên bà mới ký hợp đồng. Hỏi thêm mới biết bà em còn bị ép mua cả quyền hội viên ngành giải trí, quyền hội viên khách sạn nghỉ dưỡng nữa. Tất cả đều do một người giới thiệu, nghe nói ông chú ấy đã dẫn người của các công ty đó đến gặp bà.”

“Vậy người giới thiệu đó chính là giám đốc Haitani à?”

“Đúng vậy,” cậu thanh niên gật đầu. “Trước đây chú ta làm việc cho một công ty bảo hiểm, chú ta đến gặp bà em, nói mình là người lo bảo hiểm nhân thọ cho bạn thân của bà lúc người ấy qua đời. Chú ta khéo mồm khéo miệng nên hình như bà em đã tin sái cổ. Bà còn bảo chú ta là người tử tế nữa chứ. Nhưng nghĩ kiểu gì cũng thấy chuyện này thật mờ ám.”

Kuraki nhớ lại lúc Haitani trả lời điện thoại. Đúng là giọng điệu hắn rất mềm mỏng và lịch sự, khác xa những lúc nói chuyện với Kuraki.

“Không tin được anh ta đâu. Anh ta rất xảo quyệt và hám lợi. Đúng như cậu nói, mấy vụ đầu tư đó có vẻ đáng ngờ thật. Tôi nghĩ hủy hợp đồng là đúng đấy.”

“Em cũng nghĩ vậy nhưng tình hình không sáng sủa cho lắm. Em có gọi cho mấy công ty đó, họ đều bảo không thể hủy hợp đồng ngay được, hoặc sẽ phải mất một khoản phí cực lớn…”

Chuyện càng lúc càng đáng nghi. Đây chẳng phải hoạt động kinh doanh thất đức hay sao. Kuraki nhớ lại vụ kinh doanh vàng ròng trá hình xảy ra thời gian gần đây. Một công ty mang tiếng bán vàng ròng nhưng lại không trao hiện vật cho người mua, thay vào đó chỉ phát hành giấy biên nhận rồi đút túi luôn số tiền khách giao cho. Khắp mọi miền đất nước, nơi nào cũng có nạn nhân của chúng, số tiền thiệt hại vượt trên hai trăm tỉ yên.

“Thế nên cậu định bắt Haitani chịu trách nhiệm à? Ừm, tôi nghĩ nên thế. Nếu đấy là lừa đảo thì anh ta cũng là kẻ đồng lõa. Vì kiểu gì anh ta chẳng được chia chác.”

“Nghĩ thế nên em mới tới đây mà… Gay quá, nếu không đi ngay bây giờ em sợ không kịp chuyến xe buýt cao tốc mất.”

“Cậu từ đâu đến đây?”

“Từ Tokyo ạ.”

“Hả, cậu lặn lội xuống tận đây vì việc này ư?”

“Bà em chẳng còn ai khác để nương tựa. Bà là bà nội của em, nhưng bố em mất rồi, còn mẹ em chỉ lo cho cuộc sống của hai mẹ con thôi là đã hết sức rồi, vì thế thi thoảng em vẫn đến thăm nom bà.”

Cậu thanh niên nói mình đang là sinh viên năm ba khoa Luật. Hình như cậu ta đang sống với mẹ ở Tokyo.

“Từ nhỏ bà đã luôn cưng chiều em, em chịu ơn bà rất nhiều. Nếu em không tìm mọi cách lấy lại số tiền quý giá đó thì tội cho bà em lắm. Nhất định em sẽ không bỏ cuộc đâu.”

“Khá lắm. Tôi ủng hộ cậu, mặc dù tôi cũng không biết có giúp được gì không,” Kuraki nói thật lòng.

Lúc cậu thanh niên chuẩn bị ra về, hai người đã trao đổi thông tin liên lạc cho nhau. Tên đầy đủ của cậu ta là Shiraishi Kensuke.

Sau khi tiễn Shiraishi về được một lát, không biết Haitani từ đâu xuất hiện. Hắn nhìn Kuraki với ánh mắt cảnh giác, hỏi, “Anh vừa nói chuyện gì với thằng ranh đó thế?”

Trực giác mách bảo Kuraki, Haitani biết Shiraishi đứng trước cửa phòng và hắn ta đã nấp ở đâu đấy suốt từ nãy tới giờ.

“Cũng không có chuyện gì to tát đâu.”

“Thật không?”

“Anh có chuyện gì không muốn người khác biết sao?”

Haitani trừng mắt nhìn Kuraki. “Ý anh là gì?”

“Tôi không có ý gì sâu xa cả.”

“Hừm,” Haitani khẩy mũi. “Được rồi, đi thôi.”

Haitani bước đi. Thấy hắn không còn lê một bên chân nữa, Kuraki liền hỏi, “Chân anh có vẻ ổn rồi nhỉ?”

“Đau lắm nhưng tôi phải cố chịu đấy. Nói trước cho anh biết, tôi vẫn chưa tự đạp xe được đâu nhé.”

Ý hắn là anh chưa thể thoát kiếp tài xế đâu.

Hôm đó là một ngày hiếm hoi Haitani không vòi tiền Kuraki. Không biết đang suy tính chuyện gì mà suốt quãng đường về nhà, hắn chẳng nói chẳng rằng.

Tròn một tuần kể từ ngày xảy ra tai nạn, Chisato gọi điện đến công ty Kuraki giữa ban ngày. Hình như cảnh sát đã liên lạc. Họ nhắn Kuraki khi nào có thời gian thì đến gặp họ, Kuraki bèn xin về sớm để đến đồn cảnh sát.

Kuraki ngồi đối diện viên cảnh sát phụ trách bên chiếc bàn nhỏ đặt ở góc ban cảnh sát giao thông.

“Thực ra chúng tôi đang khá hoang mang,” người phụ trách để hồ sơ trước mặt, nói. Trên đó có bản vẽ phác thảo hiện trường. Bên cạnh còn có bức ảnh chụp xe của Kuraki.

“Là sao ạ?”

Người phụ trách cầm bức ảnh lên.

“Ngay sau vụ tai nạn, chúng tôi đã kiểm tra xe của anh nhưng không thấy dấu vết va chạm. Nói khí không phải nhưng chắc lâu rồi anh chưa rửa xe đúng không? Xe của anh khá bẩn nên nếu có va chạm, chắc chắn sẽ có những chỗ bẩn bị xe đạp cọ vào. Đằng này chúng tôi tìm kỹ lắm rồi mà không thấy.”

“Tức là không có va chạm ư?”

“Tôi cho rằng nghĩ như vậy là hợp lý. Theo hình dung của tôi, có lẽ khi thấy xe anh áp sát, anh Haitani đã bị cuống dẫn đến chệch choạc tay lái. Mặc dù anh Haitani vẫn giữ quan điểm rằng đã bị xe của anh đâm phải, nhưng tôi nghĩ phải chăng đó chỉ là ảo giác của anh ta. Nói chung về phần mình, tôi đang đau đầu vì không biết nên viết hồ sơ kiểu gì đây. Tôi cũng không thể viết theo tưởng tượng được.”

Tóm lại không có gì chứng minh vụ tai nạn.

“Vậy tôi phải làm gì?”

“Vấn đề là ở chỗ đó đấy,” người phụ trách khoanh tay. “Anh đã liên lạc với công ty bảo hiểm chưa?”

“Chưa ạ. Tôi định đợi đến khi làm rõ vụ tai nạn đã.”

“Anh đã nói chuyện gì với đối phương, ý tôi là anh Haitani, chưa? Chuyện hòa giải chẳng hạn.”

“Cụ thể thì chưa… Có điều, anh ta yêu cầu tôi đủ thứ.”

Kuraki kể cho viên cảnh sát nghe những yêu cầu từ phía Haitani.

“Anh ta bắt anh làm những việc đó hả,” viên cảnh sát ngẫm nghĩ, mặt khó đăm đăm, đoạn nói, “Anh đợi tôi một lát,” rồi rời khỏi chỗ. Anh ta đến chỗ một người có vẻ như là cấp trên, trao đổi gì đó.

Lát sau, người phụ trách quay trở lại.

“Tôi đã trao đổi với cấp trên rồi, tôi thấy anh tỏ ra biết lỗi và cũng thể hiện được thành ý với đối phương. Không phải chuyện gì cũng đem ra xử phạt mới là tốt, thế nên lần này chúng tôi quyết định tha cho anh. Sau này anh nhớ lái xe cẩn thận hơn một chút nhé.”

“À… Vậy vụ này sẽ không bị coi là tai nạn đúng không ạ?”

“Vì không có gì chứng minh nó là tai nạn cả.”

“Nhưng liệu anh Haitani có chịu không ạ?”

“Chắc anh ta sẽ không bằng lòng đâu. Nhưng tôi nghĩ anh ta cũng chuẩn bị tâm lý ở một mức độ nào đó rồi. Bởi ngay từ đầu chúng tôi đã ám chỉ với anh ta rằng có thể vụ này sẽ không bị coi là tai nạn.”

“Ôi, vậy ư?”

“Khi chúng tôi hỏi rõ lại một lần nữa xem có thật là anh ta đã va chạm với xe của anh không, liệu có phải chỉ là ảo giác không, chúng tôi cũng đã nói luôn với anh ta rằng phía cảnh sát không nhận thấy có dấu vết tai nạn. Và rằng chúng tôi sẽ điều tra cẩn thận và nghĩ xem liệu có xử lý vụ này như một vụ tai nạn hay không.”

“Ra là vậy ạ.”

Giờ Kuraki mới biết. Haitani không nhắc gì đến chuyện này cả. Nhưng nghe xong anh cũng vỡ lẽ ra. Mặc dù thi thoảng Haitani lại yêu cầu anh trả những khoản tiền nho nhỏ, nhưng từ sau hôm đầu tiên đến giờ, hắn chưa từng nhắc đến cụm từ bồi thường thiệt hại. Phải chăng ấy là bởi hắn đã biết đằng nào cũng không đòi được?

“Cái anh Haitani đó ấy mà,” người phụ trách khẽ giọng. “Anh nên cẩn thận với anh ta. Dù sao vụ này cũng không bị xử lý như một vụ tai nạn, anh đừng dính líu đến anh ta nữa thì hơn. Mấy chuyện kiểu như lái xe cho anh ta gì đó, anh cũng nên từ chối dứt khoát. Sự thật là không có vụ tai nạn nào cả, do đó anh cũng không có bất kỳ nghĩa vụ gì hết.”

“Anh nói phải. Vâng, tôi sẽ làm như vậy.”

Cảnh sát đã nói như thế, Kuraki cũng cảm thấy vững lòng.

“Tôi đã nói chuyện với bệnh viện, anh ta giả dối lắm. Nghe đâu chỉ bị bầm tím chút thôi mà anh ta cứ bù lu bù loa lên làm như đau đớn lắm.”

“Hả, chẳng có nhẽ…”

Kuraki kể cho cảnh sát nghe việc anh đã phải thanh toán 30.000 yên phí điều trị.

Người phụ trách liền chau mày, lắc đầu, nhắc đi nhắc lại câu, “Anh nên cẩn thận thì hơn.”

Ra khỏi đồn cảnh sát, Kuraki thở phào nhẹ nhõm. Nếu không bị coi là tai nạn, vậy thì công ty có biết cũng chẳng sao. Muốn báo tin cho Chisato càng sớm càng tốt, Kuraki bèn gọi về nhà bằng điện thoại công cộng. Nghe chồng kể, Chisato reo lên vui sướng. Rõ ràng vợ anh đã thật sự yên tâm rồi.

“Tối nay vợ chồng ta ăn mừng thôi. Em phải đãi mình món gì thật ngon mới được.”

“Hay đấy, anh sẽ đợi tiệc chiêu đãi của em,” nói rồi Kuraki cúp máy. Anh ngâm nga một bài hát.

Dẫu vậy, trong đầu Kuraki vẫn cứ lởn vởn hình ảnh của Haitani. Cho đến giờ, tính tất cả các khoản, vị chi anh đã bị hắn lột mất gần 100.000 yên. Kuraki còn giữ toàn bộ hóa đơn. Ít nhất anh cũng phải đòi lại một nửa số đó mới được.

Nhìn đồng hồ, lúc này đang là 5 rưỡi chiều. Còn khá sớm nhưng Kuraki vẫn quyết định tới văn phòng. Vả lại, tối nay anh không định chở Haitani về. Không riêng gì tối nay. Anh sẽ không bao giờ đưa đón hắn thêm một lần nào nữa.

Lúc Kuraki mở cửa văn phòng, một người đàn ông lạ mặt ngoái lại nhìn anh. Anh ta mặc suit, dáng người mập và thấp. Tuổi cỡ bốn nhăm gì đó. Vẻ mặt hằn học, ánh mắt bồn chồn không yên.

Cậu thanh niên trực điện thoại đang ngồi phía trong. Cậu ta ngẩng mặt lên khỏi cuốn tạp chí manga, nhìn về phía Kuraki.

“Anh Haitani đâu rồi?” Kuraki hỏi.

“Chưa về. Thành thử tôi cũng chả được về, khổ ghê,” cậu thanh niên nhăn mặt.

Kuraki lưỡng lự, không biết nên làm thế nào. Chẳng lẽ ngồi đây chờ Haitani về. Nhưng còn có khách đến trước nữa.

Rốt cuộc, Kuraki đành khép cửa lại, không vào trong. Anh quyết định đi đâu đó để giết thời gian.

Gần đấy có một hiệu sách nên Kuraki ghé qua mua một cuốn tạp chí số ra hằng tuần rồi vào một quán ăn gia đình mới mở dạo đó. Anh ngồi ở quầy, vừa uống cà phê vừa đọc tạp chí. Được một chập, anh bèn xem đồng hồ, thấy đã hơn 7 giờ tối.

Trong khoảnh khắc, Kuraki thoáng nghĩ thôi chết muộn mất rồi, kiểu gì cũng bị Haitani càu nhàu cho xem, nhưng rồi anh nghĩ lại ngay. Anh không cần khúm núm. Giờ anh sẽ đường hoàng nói cho hắn biết chẳng có lý do gì anh phải nghe theo sự sai khiến của hắn cả.

Kuraki lại lên xe, đến văn phòng. Anh đỗ xe trên đoạn đường phía trước tòa nhà, đúng lúc ra khỏi xe, thì bắt gặp khuôn mặt quen thuộc. Đó chính là cậu thanh niên trực điện thoại.

“Anh Haitani đã về chưa nhỉ?”

Trước câu hỏi của Kuraki, cậu thanh niên nghiêng đầu.

“Chẳng biết nữa. Lúc sau cũng không thấy bác ta về, nghĩ bụng biết đâu bác ta đang ở quán cà phê nên tôi vừa đi tìm, nhưng chẳng thấy tăm hơi đâu cả.”

“Hình như lúc nãy có khách đến văn phòng mà.”

Cậu thanh niên bèn nhún vai.

“Tôi nghĩ anh ta đến để phàn nàn chuyện gì đó chứ không phải khách khứa gì đâu.”

“Thế người đó về rồi à?”

Cậu thanh niên lắc đầu.

“Tôi chịu. Có khi vẫn còn ở đó cũng nên. Chỉ có hai người ngồi với nhau, thấy ngột ngạt nên tôi mới ra ngoài mà.”

Để khách ngồi trông văn phòng ư. Đúng là chủ nào tớ nấy.

Hai người bước lên thang bộ trong tòa nhà. Cậu thanh niên mở cửa văn phòng, bước vào. Kuraki cũng theo sau.

Thế rồi cậu thanh niên đột nhiên dừng chân. Kuraki suýt chút nữa va vào lưng cậu ta.

Kuraki nhìn về đằng trước, định hỏi “Sao thế?” nhưng sau đó chết lặng.

Haitani đang nằm ngửa trên sàn nhà. Anh ta mặc bộ suit màu ghi, chiếc cà-vạt đã nới lỏng vương trên mặt. Một thứ gì màu đen thẫm đang loang trên ngực anh ta. Ngay lập tức, Kuraki nhận ra đó không phải màu đen mà là màu đỏ sẫm.

Cậu thanh niên vừa kêu ré lên vừa lùi lại phía sau. Toàn thân cậu ta khẽ run lên.

“Phải báo cho cảnh sát ngay,” Kuraki nói. Giọng anh khản đặc. “Mau lên.”

Cậu thanh niên nhìn vào bên trong, tỏ vẻ ngập ngừng. Có lẽ là bởi để đến gần điện thoại, cậu ta sẽ phải lách qua chỗ Haitani. Đã vậy, ống nghe điện thoại còn đang bị rơi ra ngoài.

“Cậu nên dùng điện thoại công cộng. Chúng ta không được bất cẩn chạm vào bất cứ đồ đạc nào trong căn phòng này.”

Kuraki muốn nói đến dấu vân tay song anh không biết liệu cậu thanh niên có hiểu ý mình không. Dù vậy, cậu ta vẫn ra khỏi phòng với bộ mặt tái mét.

Kuraki một lần nữa nhìn xuống Haitani. Mi mắt hắn hé mở song có lẽ đôi mắt ấy đang chẳng nhìn thứ gì hết.

Kuraki thấy con dao rơi ngay gần đó. Nó bê bết máu. Nhìn kỹ xung quanh, anh thấy có vết tích của một vụ ẩu đả.

Đúng lúc Kuraki lách qua thi thể Haitani để đi vào trong, anh bỗng nghe thấy tiếng động ngoài ban công. Kuraki giật mình nhìn về phía đó. Cửa kính đang mở.

Có người ở sau cánh cửa. Đúng lúc kẻ đó đang định trèo qua lan can.

Kẻ đó cũng nhìn về phía Kuraki. Ánh mắt hai người chạm nhau.

Đó chính là Shiraishi Kensuke. Khuôn mặt nom có vẻ hiền lành anh mới gặp hôm trước giờ đang đanh lại dữ dằn.

Kuraki không biết hai người đã nhìn chằm chằm nhau trong bao lâu. Có lẽ chỉ trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi. Khi khoảng thời gian ấy qua đi, Kuraki đã có một hành động mà chính bản thân anh cũng không ngờ tới.

Anh chậm rãi đóng cửa kính lại, cẩn thận để không lưu lại dấu vân tay. Sau đó, anh còn khẽ gật đầu với Shiraishi. Cứ như thể nói với cậu ta rằng, “Không sao, ở đây tôi sẽ có cách…”

Không biết có phải vì hiểu ý của Kuraki hay không mà Shiraishi Kensuke lại cúi đầu, sau đó trèo qua lan can. Đây là tầng hai. Chắc cậu ta sẽ tìm được cách xuống. Cần thiết thì nhảy xuống là xong.

Kuraki vặn khóa lưỡi liềm trên cửa kính. Lúc này, anh cũng chú ý dấu vân tay của mình. Anh tuyệt đối không thể để cảnh sát nhận ra anh đã chạm vào những chỗ này.

Ngoài ra còn một dấu vân tay mà anh phải xóa bỏ. Kuraki nhặt con dao đang rơi dưới sàn lên, dùng giấy ăn lau sạch chuôi dao. Con dao vốn là vật dụng trong phòng này. Xem ra Shiraishi đã ra tay trong cơn bột phát. Anh không nghĩ cậu thanh niên đó đủ bình tĩnh để xóa dấu vân tay.

Kuraki vừa đặt con dao xuống sàn nhà thì nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.

Người lao đến đầu tiên là cảnh sát Muramatsu. Kuraki và cậu thanh niên làm việc ở văn phòng bị tra hỏi đủ thứ chuyện. Sau đó, hai người di chuyển đến phòng cảnh sát, tiếp tục bị một viên cảnh sát khác hỏi những câu y hệt.

Ngoại trừ một số chi tiết rất nhỏ, Kuraki trình bày hết những gì anh biết, những gì anh đã nghe và nhìn thấy, không giấu giếm. Chi tiết rất nhỏ đó đương nhiên là chi tiết liên quan đến Shiraishi Kensuke. Anh cũng phải che giấu chuyện mình đã khóa cửa kính và xóa dấu vân tay trên con dao.

Sau quá trình thẩm vấn, Kuraki phải chờ rất lâu, nhưng rồi cuối cùng họ cũng để anh về, lịch sự nói, “Chúng tôi xin lỗi đã bắt anh ở lại muộn như thế này. Cảm ơn anh đã hợp tác với chúng tôi.” Mặc dù viên cảnh sát không nói cụ thể, nhưng nghe cách nói của anh ta, có vẻ như cảnh sát đã xác minh được chứng cứ ngoại phạm của Kuraki. Có lẽ họ đã hỏi quán ăn gia đình đó.

Kuraki về nhà, thấy Chisato đang chờ anh với vẻ mặt đầy bất an và bối rối. Cũng dễ hiểu thôi, Kuraki vừa may mắn thoát khỏi cơn khủng hoảng do vụ tai nạn giao thông gây ra thì ngay sau đó, lại trở thành người liên quan trong một vụ án mạng như thế cơ mà.

Song trong lúc nghe Kuraki kể lại câu chuyện, Chisato cũng dần lấy lại bình tĩnh, xem ra cô không còn lo lắng về việc tàn tích của một ngọn lửa bất thường sẽ bay vào gia đình mình.

“Nhưng sợ thật đấy anh nhỉ? Rốt cuộc ai là hung thủ đây,” không biết có phải vì đã xóa bỏ được bất an trong lòng hay không mà Chisato bắt đầu phát huy tính tò mò của mình.

“Ừm. Hắn ta toàn làm những chuyện mờ ám, nên chắc cũng nhiều người căm ghét ấy mà,” Kuraki đáp lại như vậy. Dĩ nhiên, anh không thể kể chuyện về Shiraishi Kensuke ngay cả với vợ mình.

Tối hôm đó, nằm trong chăn, Kuraki đã ngẫm lại hành vi của mình. Anh đã ngụy tạo hiện trường và nói dối khi bị thẩm vấn, việc làm của anh không thể coi là đúng đắn được. Mặc dầu vậy, anh cũng không muốn cậu thanh niên có vẻ hiền lành và trung thực tên là Shiraishi Kensuke đó đánh mất cuộc đời theo cách này. Nghĩ thế nào cũng thấy kẻ sai là Haitani, và chuyện anh ta bị đâm âu cũng là tự làm tự chịu. Kuraki nhớ lại câu nói anh được nghe ở Phòng cảnh sát giao thông hồi chiều. Chẳng phải viên cảnh sát phụ trách đã nói câu “Không phải chuyện gì cũng đem ra xử phạt mới là tốt” hay sao?

Có điều, cảnh sát không phải những kẻ bất tài. Sớm muộn gì họ cũng lần ra Shiraishi Kensuke, rất có thể họ sẽ nắm được bằng chứng nào đấy. Mà không, cũng có thể chính cậu ta sẽ ra đầu thú.

Kuraki nghĩ bụng, đến lúc đó anh sẽ nói thật. Nếu anh nói anh muốn bảo vệ cậu ta vì thấy cậu ta là một chàng trai tốt, chắc họ sẽ không hỏi tội anh đâu nhỉ?

Ba ngày sau hôm xảy ra vụ án, truyền thông đưa tin cảnh sát đã bắt được nghi phạm. Theo bài báo Kuraki đọc được, người bị bắt là Fukuma Junji, bốn mươi bốn tuổi, chủ một cửa hàng bán đồ điện, theo lời khai của người đàn ông làm thêm ở văn phòng này, Fukuma Junji có xích mích với Haitani về vấn đề tiền bạc, hôm xảy ra vụ án, anh ta cũng tìm đến văn phòng của Haitani. Bài báo kết luận Fukuma Junji thừa nhận việc đến văn phòng của Haitani song không thừa nhận tội giết người.

Kuraki đoán ra người đàn ông đó. Anh ta là người đàn ông mập và lùn, ngồi chờ Haitani ở văn phòng. Còn người làm thêm ở văn phòng chắc chắn là cậu thanh niên trực điện thoại rồi.

Kuraki không biết cảnh sát dựa vào đâu mà cho rằng người đàn ông đó là hung thủ, song rõ ràng họ đã bắt nhầm người. Đối với người có tên Fukuma đó, chuyện này đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống, nhưng chắc sớm muộn gì anh ta cũng được thả ra thôi.

Vấn đề là, khi biết tin này Shiraishi Kensuke sẽ cảm thấy như thế nào.

Có lẽ cậu ta sẽ ra mặt, Kuraki trộm nghĩ. Thấy một người vô can bị bắt, sao cậu ta có thể dửng dưng như không được. Kuraki chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc cảnh sát sẽ tìm đến chỗ anh sau khi Shiraishi Kensuke ra đầu thú.

Nhưng…

Vào một buổi tối sau đó bốn hôm, ngồi xem chương trình thời sự trên TV, Kuraki kinh ngạc đến nỗi suýt nữa thì đánh rơi đôi đũa.

Fukuma Junji đã tự tử trong khu tạm giam. Anh ta đã cởi áo ra, xoắn thành một đoạn vải dài, buộc vào song sắt cửa sổ để thắt cổ. Nghe nói chuyện xảy ra lúc quản giáo không để ý.

Fukuma không nhận tội và đã bị thẩm vấn suốt nhiều ngày. Trong buổi họp báo, người chịu trách nhiệm điều tra biện minh rằng quá trình thẩm vấn đã được tiến hành đúng chừng mực.

“Anh sao thế?” Chisato hỏi. “Sắc mặt anh tệ lắm.”

“À, không, chỉ là…” Kuraki hắng giọng, đoạn nói tiếp. “Anh ngạc nhiên quá thôi. Không ngờ anh ta lại tự tử.”

“Cũng phải. Em không nghĩ hung thủ lại đi tự tử cơ đấy.”

Không phải vậy, người đó không phải hung thủ… Kuraki đặt đũa xuống, song tất nhiên anh chẳng thể tr?