← Quay lại trang sách

Chương 47

Khi tách trà Godai đang uống cạn hết cũng là lúc anh nhận ra có người ngoài cửa. Cánh cửa trượt mở ra, một người phụ nữ trung niên trong bộ samue ló mặt vào. “Người có hẹn với quý khách đã tới rồi ạ.”

Sau đó, cánh cửa được mở hẳn ra, Nakamachi bước vào.

“Em xin lỗi. Hình như em đã để anh phải chờ rồi. Em bị lạc đường một xíu.”

“Ừm, chỗ này hơi khó tìm đường nhỉ,” Godai nói. “Không sao, tôi cũng vừa tới thôi.”

Nakamachi vừa nhìn quanh căn phòng có thiết kế giống một căn nhà cổ kiểu Nhật, vừa ngồi xuống chỗ ngồi làm theo kiểu horigotatsu.

Người phụ nữ mặc bộ samue đem trà tới cho cả Nakamachi, đồng thời rót thêm trà vào tách của Godai.

“Chúng tôi muốn nói chuyện trước khi ăn, cô đợi một chút rồi hẵng mang đồ ăn ra nhé,” Godai nói với người phụ nữ.

“Vâng thưa quý khách. Vậy khi nào bắt đầu dùng bữa, cảm phiền quý khách bấm chuông đàm thoại báo cho chúng tôi được không ạ?”

“Tôi hiểu rồi.”

Đợi sau khi người phụ nữ đi khỏi, Nakamachi lại một lần nữa nhìn khắp căn phòng.

“Anh biết nhiều quán sang chảnh quá nhỉ? Nhân viên Ban điều tra số Một có khác.”

“Tôi cũng mới được cấp trên dẫn đến đây một, hai lần thôi. Tối nay tôi không muốn vừa nói chuyện vừa phải để ý tai mắt xung quanh.”

Hai người đang ở trong một quán ăn kiểu Nhật nằm ở Nihonbashi-Ningyocho. Bởi Godai nghĩ nên chọn nơi nào có phòng riêng để có thể yên tĩnh nói chuyện.

“Em háo hức được nghe câu chuyện đó còn hơn cả ăn đây. Tại bọn em chỉ mới được nghe những tin chắp vá thôi.”

“Ừm, tôi cũng thấy có lỗi với các cậu lắm. Nhờ các cậu kiểm tra camera an ninh gần các bốt điện thoại công cộng xong rồi cứ thế tự giải quyết hết mọi chuyện. Cũng bởi vụ này nhiều vấn đề nhạy cảm quá.”

“Con trai của một quan chức Bộ Tài chính, mười bốn tuổi. Đúng là rắc rối thật anh nhỉ?”

“Chuyện đó là một phần nhưng còn chuyện bị cáo đang chờ ngày xét xử có được phóng thích hay không nữa. Rồi còn phải giữ được sự hài hòa với bên công tố, nói chung các sếp lớn hẳn cũng phải toan tính nhiều lắm.”

“Ra vậy,” Nakamachi gật gù tỏ vẻ đã hiểu.

“Anzai Tomoki hiện đang bị giam lỏng tại nhà riêng, dự kiến ngày mai sẽ giao cho phòng cảnh sát chỗ các cậu.”

“Em có nghe chuyện đó. Sau đấy sẽ chuyển cho Viện công tố đúng không ạ?”

“Trước đó trưởng ban điều tra số Một sẽ mở họp báo. Có lẽ vụ này sẽ hơi ồn ào nên các sếp định như vậy.”

“Em cũng có nghe chuyện đó. Em đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.”

Godai hớp một ngụm trà, thở phào rồi nhìn Nakamachi.

“Cậu biết động cơ gây án chưa?”

“Em nghe rồi. Có lẽ cụm từ kinh thiên động địa chính là để chỉ những việc như thế anh nhỉ? Thật sự em rất kinh ngạc. Ai ngờ ông Shiraishi lại là hung thủ thật sự trong vụ án năm xưa chứ. Nghe nói bị cáo Kuraki… à không, ông Kuraki đã bao che chuyện đó. Nhưng em không biết sự tình cụ thể ra sao.”

“Khi nào họ mang đồ ăn ra, tôi sẽ kể cho cậu nghe về vụ án năm xưa sau. Dù sao chuyện cũng dài lắm. Trước tiên để tôi kể cho cậu nghe đại khái những gì bọn tôi thẩm vấn được từ những người có liên quan trong vụ án lần này đã. Cấp trên của bọn cậu chắc chắn là nắm được hết rồi, nhưng hẳn sẽ chẳng tới được tai bọn cậu đâu, đúng không?”

“Vâng ạ. Bọn em chỉ là lính quèn thôi mà.”

“Tôi cũng như cậu thôi, chẳng qua tình cờ ở vào vị trí của người được tiếp cận câu chuyện một cách chi tiết. Thế nên tôi mới quyết định kể cho cậu nghe. Chắc phòng cảnh sát sở tại cũng sẽ tiến hành xác minh thông tin, nhưng không có nghĩa là các cậu có thể nắm được toàn bộ.”

“Cảm ơn anh.”

“Về quá trình ông Kuraki tiếp cận mẹ con bà Asaba, không có nhiều điểm khác biệt so với lời khai lúc đầu của ông ta. Có chăng chỉ khác ở chỗ ông Kuraki không phải hung thủ, ông ta chỉ bao che cho hung thủ thực sự là ông Shiraishi. Hành động đó đã dẫn đến một vụ oan sai, gây ra nhiều đau khổ cho mẹ con bà Asaba, và ông ấy tiếp cận họ là để bù đắp những đau khổ đó. Dĩ nhiên, ông ta giấu nhẹm chuyện mình có liên quan đến vụ án năm xưa. Cho đến mãi gần đây.”

“Cho đến mãi gần đây? Tức là…”

“Nghe nói khoảng một năm trước, ông Kuraki đã kể cho một mình Orie nghe. Bản thân Kuraki chỉ nói ông ta không chịu nổi cảm giác cắn rứt lương tâm, nhưng có vẻ nó còn liên quan đến những vấn đề tâm lý phức tạp hơn kia.”

Nakamachi nghiêng đầu ngẫm nghĩ. “Nghĩa là sao ạ?”

“Về điểm đó, câu chuyện do chính Orie kể ra có giá trị tham khảo nhiều hơn.”

“Chị ta nói gì ạ?”

“Ừ, nếu phải tóm gọn trong một câu thì đó là một câu chuyện đau lòng.”

Godai nhớ lại cái hôm anh thẩm vấn Asaba Orie vì tình nghi chị ta bao che cho tội phạm. Theo diễn biến từ đầu đến giờ, anh được giao phụ trách việc đó.

“Tôi đã lỡ thích ông Kuraki…” Câu nói Orie buông ra cùng với một nụ cười buồn bã vẫn còn in hằn trong tâm trí Godai.

“Ông ấy không chỉ tử tế và hiền lành, hơn tất cả tôi bị thu hút bởi sự đáng tin cậy của ông ấy. Mỗi lần ở bên cạnh người đó, trái tim tôi lại như được xoa dịu. Tôi muốn trao cho ông ấy cả tâm hồn lẫn thể xác mình, một hôm tôi đã lấy hết can đảm, thổ lộ lòng mình. Dĩ nhiên, tôi không phủ nhận rằng tôi đã tự tin về việc ông Kuraki không ghét bỏ gì mình. Và ông Kuraki cũng nói như vậy, đúng như kỳ vọng của tôi. Rằng tôi cũng thích cô. Nhưng ông ấy lại bảo cả hai cũng có tuổi rồi, không nên để mối quan hệ tiến triển quá xa. Tôi không thể hiểu nổi. Tôi trách ông ấy, nếu không thích tôi thì cứ việc nói thẳng ra. Thế rồi, ông Kuraki đột nhiên tỏ ra vô cùng khổ sở, quỳ xuống ngay ở đó. Tôi kinh ngạc lắm. Tôi nghĩ bụng chẳng lẽ ông ấy không muốn xây dựng mối quan hệ sâu sắc với tôi đến mức phải làm như vậy ư. Nhưng sau đó, nghe câu chuyện ông Kuraki kể, tôi sốc đến nỗi đầu óc như ngây dại.”

Kuraki thú nhận ông ta biết hung thủ trong “Vụ án mạng tại văn phòng tài chính trước ga Higashi-Okazaki,” vụ án khiến ông Fukuma Junji, bố của Orie phải tự tử nhưng lại thả cho hắn chạy thoát. Orie không tin nổi chuyện đó, nhưng chẳng có lý gì ông Kuraki phải nói dối như vậy cả.

“Đầu óc tôi trở nên trống rỗng,” Orie kể lại tâm trạng mình khi ấy.

“Có điều, theo lời Orie, mặc dù rất sốc nhưng chị ta không hề cảm thấy căm ghét ông Kuraki. Nếu ông Kuraki không để hung thủ chạy thoát thì có lẽ bố chị ta đã không bị bắt, nhưng chuyện bắt nhầm và chuyện để nghi phạm tự tử đều do lỗi của cảnh sát. Song tôi đoán lý do thật sự là bởi tình cảm Orie dành cho ông Kuraki đã chiến thắng.”

“Em cũng đồng ý với giả thuyết đó của anh. Thế sau đấy quan hệ giữa hai người có tiến triển gì không ạ?” Ánh mắt Nakamachi đầy vẻ tò mò.

“Không, rốt cuộc hai người vẫn giữ mối quan hệ cũ, không phát triển thành quan hệ nam nữ. Nhưng tôi có thể hình dung phải chăng trái tim họ đã có một sự kết nối vô cùng mạnh mẽ. Orie không kể cho mẹ mình là bà Yoko câu chuyện nghe được từ ông Kuraki. Tóm lại, đó là bí mật chỉ hai người biết với nhau. Hơn nữa, vào ngày sinh nhật ông Kuraki, Orie đã tặng ông ta một món quà. Theo cậu đó là gì?”

“Quà ạ?” Nakamachi chớp mắt mấy cái, xem ra câu hỏi này nằm ngoài dự đoán của cậu ta. “Em chịu thôi ạ. Là gì vậy anh?”

“Điện thoại. Một chiếc điện thoại thông minh ấy. Hợp đồng mua bán đứng tên Orie. Nghe nói chị ta đã đưa nó cho ông Kuraki, và bảo ông ấy từ giờ hãy liên lạc bằng chiếc điện thoại này. Điện thoại của ông Kuraki vốn là điện thoại đời cũ, có vẻ Orie cảm thấy khá stress vì không thể trò chuyện với ông Kuraki như ý muốn. Ông Kuraki đồng ý nhận chiếc điện thoại với điều kiện là ông ta sẽ tự trả chi phí sử dụng. Và như thế, họ đã có được một đường dây nóng kết nối chỉ hai người với nhau, nhưng kết quả nó lại gây ra vụ án lần này.”

“Thật thế ạ?” Nakamachi tỏ vẻ tập trung.

Godai bèn lấy cuốn sổ từ trong túi áo khoác ra. Có lẽ anh nghĩ từ đoạn này trở đi nên vừa xem ghi chép vừa kể thì hơn.

“Khoảng giữa tháng Chín, trong lúc lên mạng tìm hiểu thứ gì đó, ông Kuraki tình cờ phát hiện một cái tên khiến ông bận tâm. Đó chính là Văn phòng luật Shiraishi. Người mang họ Shiraishi không hiếm nhưng vì ông Kuraki vẫn nhớ chuyện cậu thanh niên – hung thủ thực sự trong vụ án kia vốn là sinh viên khoa Luật nên ông ta thấy lấn cấn, bèn vào xem trang web chính thức của văn phòng đó. Sau đó, dựa vào họ tên đầy đủ của người đứng đầu văn phòng là Shiraishi Kensuke, cộng với ảnh chân dung được đăng tải trên trang web, ông Kuraki tin chắc đó chính là cậu thanh niên năm xưa. Ông Kuraki vừa mừng cho sự thành công của ông Shiraishi, vừa tò mò muốn biết ông Shiraishi đón nhận vụ án đó như thế nào nên đã lấy hết dũng khí gọi điện cho ông Shiraishi. Đó là ngày 2 tháng Mười.”

“Chính là cuộc gọi đến văn phòng vẫn còn được lưu lại anh nhỉ? Vì cuộc gọi đó mà anh đã tới tận Sasame tỉnh Aichi để gặp ông Kuraki.”

“Đúng vậy. Ông Shiraishi nhận cuộc gọi đó và có vẻ như vẫn còn nhớ ông Kuraki. Thế là hai người hẹn gặp nhau. Ngày mùng 6, họ gặp lại nhau tại quán cà phê gần ga Tokyo. Chắc cậu cũng biết hình ảnh ngày hôm đó đã được camera an ninh của quán ghi lại và cũng là nguyên do khiến ông Kuraki bị bắt.”

“Tất nhiên, em còn nhớ rất rõ,” Nakamachi tay cầm tách trà, gật đầu.

“Ông Shiraishi chưa một phút giây nào quên đi vụ án đó, trong suốt những năm tháng ấy, ông ta đã bị giày vò bởi cảm giác tội lỗi. Không chỉ về hành vi phạm tội của mình mà trong lòng ông ta còn tràn ngập cảm giác tội lỗi với gia đình ông Fukuma – người tự tử vì bị oan. Vì thế, ông Kuraki đã kể cho ông Shiraishi nghe chuyện về mẹ con bà Asaba. Nghe xong ông Shiraishi đã hành động như thế nào, chính chiếc điện thoại của ông ta đã cho chúng ta câu trả lời,” Godai nhìn xuống cuốn sổ, tiếp tục kể. “Theo thông tin định vị ghi lại, sáng hôm sau, tức ngày mùng 7, ông Shiraishi đã đi bộ quanh khu Monzen-Nakacho. Có lẽ là để tìm quán Asunaro. Sau khi tìm được, ông ta liền vào quán cà phê đối diện. Tiếp đó vào ngày 20, ông Shiraishi lại vào quán cà phê đó, lần này ông ta nán lại gần hai tiếng đồng hồ.”

“Chắc ông ta muốn biết tình hình mẹ con bà Asaba. Nhưng ông ta lại không đủ can đảm để ghé thăm quán Asunaro…”

“Cậu còn nhớ ngay sau khi vụ án xảy ra, chúng ta đã tới nhà ông Shiraishi không? Vợ ông ta đã nói về chồng mình như thế này: Tôi thấy gần đây ông ấy hơi ủ rũ, cảm giác ông ấy có nhiều chuyện phải suy nghĩ.”

“Có lẽ ông ta đã bận lòng suốt thời gian dài. Phân vân không biết nên làm như thế nào.”

“Tôi nghĩ có lẽ ông ta đã chuẩn bị tâm lý cho việc từ bỏ nghề luật sư. Chúng ta đã đến hỏi chuyện một công nhân có tên là Yamada ở một nhà máy nhỏ tại Adachi đấy, cậu nhớ không? Anh ta kể rằng chẳng có việc gì đặc biệt mà ông Shiraishi lại tìm đến, hỏi xem anh ta đã quen với công việc chưa. Tôi đoán có lẽ trước khi từ bỏ nghề luật sư, ông Shiraishi muốn hỏi han tình hình của các thân chủ cũ.”

“Anh nói vậy nghe cũng đúng. Ngoài ra, anh ta cũng bảo trông ông Shiraishi có vẻ gì đó âu sầu.”

Nakamachi nhăn nhó, lấy tay gãi trán, miệng lẩm bẩm, bi đát thật đấy.

“Mặt khác, ông Kuraki cũng băn khoăn không biết nên làm như thế nào. Sau rất nhiều đắn đo, cuối cùng ông ta quyết tâm kể cho Orie nghe chuyện về ông Shiraishi. Vì sợ nói qua điện thoại không giải thích được đến nơi đến chốn nên ông ấy đã gửi email. Bằng đường dây nóng tôi vừa nhắc đến. Bức email đó đã châm ngòi cho vụ án lần này,” Godai ngẩng mặt lên khỏi cuốn sổ. “Có kẻ đã đọc trộm email.”

“Đó là Anzai Tomoki?”

Nghe Nakamachi hỏi, Godai bèn gật đầu.

“Từ hồi bé cậu ta vẫn thường nghịch điện thoại di động rồi điện thoại thông minh của mẹ nên đã biết cách mở khóa. Mỗi lần gặp mẹ, cậu ta lại lén đọc trộm email. Và thế là cậu ta biết chuyện của ông Shiraishi. Ngày 27 tháng Mười, Anzai Tomoki đã đến xem văn phòng của ông Shiraishi. Anzai Tomoki nói trước đó cậu ta không quyết định có vào trong hay không. Nhưng đúng lúc cậu ta đang đứng trước tòa nhà thì ông Shiraishi tình cờ xuất hiện. Thấy Anzai Tomoki nhìn mình chằm chằm, có lẽ cảm nhận được điều gì đó nên ông Shiraishi đã bắt chuyện, hỏi xem có phải cậu ta tìm mình có việc gì không. Anzai Tomoki liền xưng tên, nói mình là cháu của Fukuma Junji. Ông Shiraishi tỏ ra rất ngạc nhiên, nhưng vì lúc đó ông ta đang có việc gấp nên đã đưa danh thiếp cho Anzai Tomoki, dặn cậu ta liên lạc lại cho mình. Trên tấm danh thiếp có ghi số điện thoại di động mà ông ta dùng cho công việc.”

Nakamachi mặt méo xệch, lắc đầu.

“Cứ nghĩ đến tâm trạng của ông Shiraishi là em lại thấy đau lòng.”

“Thật tình. Tuy nói là gieo nhân nào gặt quả nấy nhưng vẫn không thể ngăn nổi mối thương cảm.”

“Sau đó Anzai Tomoki đã liên lạc với ông Shiraishi à?” Godai lại nhìn xuống cuốn sổ.

“Ba ngày sau, tức ngày 30, cậu ta gọi điện cho ông Shiraishi, hẹn chiều hôm sau sẽ gặp nhau ở Monzen-Nakacho. Điểm mấu chốt là ở thời điểm này cậu ta đã dùng điện thoại công cộng rồi. Hình như cậu ta nói dối rằng mình không có điện thoại di động. Chắc cậu ta cảnh giác, sợ sẽ bị lưu lại lịch sử cuộc gọi.”

Ánh mắt Nakamachi trở nên gai góc. “Nghĩa là lúc đó cậu ta đã…”

“Đã quyết định phạm tội rồi. Bản thân Anzai Tomoki cũng nói vậy. Ngày 31 tháng Mười, Anzai Tomoki giấu con dao mà cậu ta có từ trước vào túi, ra khỏi nhà. Sau khi tới Kiyosumi, Koto, cậu ta gọi điện cho ông Shiraishi từ bốt điện thoại công cộng nọ, yêu cầu ông ấy đến con đường dạo bộ dưới chân cầu Kiyosu. Cậu ta chọn cầu Kiyosu vì biết con đường dạo bộ ở đó đang thi công và nơi này đã trở thành góc chết của thành phố. Gần 7 giờ tối, thấy ông Shiraishi tới, sau khi xác nhận xung quanh không có ai, cậu ta liền dùng dao đâm ông ấy. Nghe nói cậu ta đã mô phỏng cảnh đó trong đầu rất nhiều lần. Thấy ông Shiraishi ngã xuống, cậu ta cứ thế bỏ chạy. Vì cậu ta đeo găng tay nên chắc chắn không để lại dấu vân tay,” Godai tạm thời đặt cuốn sổ xuống. “Đó là toàn bộ lời khai của Anzai Tomoki về hành vi phạm tội của mình.”

“Toàn bộ? Ơ, sao lại thế ạ? Thi thể ông Shiraishi được tìm thấy trong chiếc xe bị bỏ lại ở khu Kaigan, Minato mà anh. Vậy nghĩa là có một người khác ngoài Anzai Tomoki đã lái xe tới đó ạ?”

“Đương nhiên rồi. Thường thì một học sinh cấp hai làm sao có thể lái xe được. Vốn dĩ cậu ta còn chẳng vác nổi xác ông ấy lên xe ấy chứ. Trước khi giải thích về chuyện đó, để tôi nói cho cậu nghe hành động của Anzai Tomoki sau khi gây án đã. Cậu ta về nhà, cư xử như bình thường. Cậu ta không nói cho ai nghe về hành vi phạm tội của mình. Sáng hôm sau, như cậu đã biết, thi thể ông Shiraishi được tìm thấy và cảnh sát bắt đầu mở một cuộc điều tra quy mô lớn. Rồi truyền thông cũng đưa tin. Sau khi nghe tin về vụ án, ông Kuraki rất kinh ngạc. Ông ta mới kể cho Orie về ông Shiraishi được vài ngày. Mặc dù nghĩ chẳng có nhẽ Orie lại làm vậy, song ông Kuraki vẫn lo, không biết Orie có liên quan đến vụ án hay không nên đã thử liên lạc với chị ta. Tuy nhiên, Orie hoàn toàn không hay biết gì chuyện này. Chị ta bảo với ông Kuraki rằng bản thân mình chưa từng tiếp xúc với ông Shiraishi và cũng chưa kể cho bất cứ ai nghe về ông Shiraishi cả. Nhưng rồi sau khi suy nghĩ hết nhẽ, Orie nhận ra chỉ có một người có thể đọc trộm bức email mà ông Kuraki gửi cho chị ta.”

“Nghĩa là sau khi nhận được bức email liên quan đến ông Shiraishi từ ông Kuraki, chị ta đã gặp Anzai Tomoki nhỉ?”

“Đúng vậy. Mặc dù vô cùng sợ hãi trước tưởng tượng khủng khiếp của mình, nghĩ rằng không đời nào có chuyện đó xảy ra được, song Orie vẫn gọi Anzai Tomoki đến. Khi Orie vặn hỏi con trai theo kiểu quy chụp rằng, con đã đọc email của mẹ đúng không, Anzai Tomoki đã thản nhiên thừa nhận. Không chỉ có vậy, cậu ta còn thú nhận một chuyện chấn động.”

Nakamachi rướn hẳn người về phía trước.

“Cậu ta nói chính mình đã đâm chết ông Shiraishi ạ?”

“Đúng vậy. Orie nói tâm trạng chị ta lúc đó giống như bị đày xuống địa ngục vậy.”

Godai một lần nữa nhớ lại cái ngày thẩm vấn Orie. Lúc kể lại tình hình khi Tomoki tiết lộ sự thật rằng chính cậu ta đã giết chết ông Shiraishi, trông Orie như người mất hồn.

“Thằng bé nói nó muốn trả thù bằng mọi giá. Bấy lâu nay nó khổ sở vì bị coi là cháu ngoại của kẻ giết người, rồi cũng vì chuyện đó mà nó phải sống xa mẹ. Mặc dù bố nó đã đi bước nữa, nhưng nó không thể coi người phụ nữ đến sau đó là mẹ mình, cũng như không thể coi những đứa con cô ta sinh ra là em trai hay em gái mình được. Nó đã chấp nhận mình là cháu của kẻ giết người, nhưng khi đọc được thư từ một người tên là Kuraki, nó nhận ra không phải vậy. Chỉ vì tay luật sư có tên Shiraishi đó mà gia đình nó điêu đứng. Cứ nghĩ đến điều đó, nó lại cảm thấy đứng ngồi không yên…”

Orie nói rằng sau khi nghe chuyện từ con trai, chị ta cảm thấy tâm trạng vô cùng tối tăm. Chị ta tuyệt vọng, nghĩ gia đình mình đã bị nguyền rủa bởi bi kịch từ hơn ba mươi năm trước nay lại hủy hoại đến cả cuộc đời của Tomoki. Hơn thế, dù đã muộn màng, Orie vẫn cảm thấy ân hận vì chưa kịp hóa giải lời nguyền đó mà đã vội kết hôn với Anzai Hiroki rồi còn sinh cả con nữa.

Đương nhiên, Orie đã định liên lạc với cảnh sát ngay. Nhưng rồi chị ta nghĩ trước đó phải thông báo cho ông Kuraki đã nên đã gọi điện cho ông ta. Về chuyện này, Orie kể lại như sau.

“Quả nhiên nghe xong, ông Kuraki đã nghẹn lời, không nói được gì nhưng một lúc sau ông ấy bảo muốn biết chi tiết hơn. Giọng ông ấy điềm tĩnh đến không ngờ, tới nỗi tôi cứ ngỡ hay là ông ấy chưa hình dung được chuyện gì đang diễn ra. Nhưng hoàn toàn không phải thế, ông ấy bảo nếu Tomoki ngồi cạnh thì hãy chuyển máy cho thằng bé. Khi Tomoki nghe máy, nó đã được hỏi rất nhiều, toàn những chuyện tiểu tiết. Sau đó lại đến lượt Tomoki chuyển máy cho tôi. Ông Kuraki bảo tôi không được báo cảnh sát. Ông ấy nói sẽ có cách và dặn tôi lúc này không được hành động khinh suất.”

Có vẻ như sau đó một thời gian Orie không nhận được liên lạc từ Kuraki. Orie đã sống những ngày thấp thỏm, lo sợ một lúc nào đó cảnh sát sẽ tìm đến mẹ con chị ta.

“Từ đoạn này trở đi, có lẽ tôi nên giải thích dựa trên lời khai của ông Kuraki thì hơn,” Godai lại mở sổ ra. “Sau khi nghe đầu đuôi quá trình phạm tội của Anzai Tomoki, ông Kuraki đã nghĩ mình phải tìm mọi cách cứu cậu bé.”

“Vì ông ta cho rằng nguyên nhân của tất cả những chuyện này xuất phát từ sai lầm của chính mình cách đây hơn ba mươi năm, phải không ạ?”

“Dĩ nhiên đó cũng là một phần lý do. Nhưng không chỉ có vậy. Sau khi nghe câu chuyện của Anzai Tomoki, ông Kuraki đã phát hiện ra ý đồ của một người.”

“Một người… Đó là?”

“Chính là nghi vấn cậu vừa chỉ ra khi nãy. Anzai Tomoki khai nhận đã đâm ông Shiraishi gần cầu Kiyosu. Nhưng theo truyền thông đưa tin, thi thể lại được phát hiện ở một địa điểm hoàn toàn khác. Ông Kuraki thấy khó hiểu về điểm này và câu trả lời ông ta đưa ra chỉ có một. Chính ông Shiraishi đã lái chiếc xe.”

“A…” Nakamachi há hốc miệng. “Khi đó ông Shiraishi chưa chết ạ?”

“Ông ấy ở trong tình trạng rất nguy kịch nhưng vẫn còn đủ sức cử động. Và cả khả năng tư duy nữa. Đứng trước cửa tử, khi mà ý thức đang dần mất đi, ông Shiraishi vẫn nghĩ ra việc mình phải di chuyển chiếc xe. Có lẽ người vứt bỏ chiếc điện thoại di động cũng chính là ông ấy. Phải chăng trước khi trèo lên xe, ông ấy đã ném điện thoại xuống sông Sumida. Sau khi lái xe đến chỗ khác, ông ấy đã lau sạch vô-lăng và nằm xuống băng ghế sau. Tại sao ông ấy lại làm vậy? Không cần tôi nói chắc cậu cũng biết rồi nhỉ?”

“Để làm nhiễu loạn cuộc điều tra. Nếu đánh xe đi chỗ khác, theo lẽ thường sẽ không ai nghĩ đó là hành vi phạm tội của trẻ con. Ông Shiraishi đã vắt kiệt chút sức lực còn lại để cố gắng bảo vệ Anzai Tomoki.”

“Ông Kuraki cũng nghĩ như vậy. Rằng ông Shiraishi đã cố gắng chuộc lại tội lỗi trong quá khứ bằng cách bảo vệ Anzai Tomoki. Chính vì thế, ông Kuraki quyết định tôn trọng ý đồ đó. Khi viên cảnh sát tên là Godai từ Tokyo đến tìm mình, ông ta đã xác định tư tưởng sớm muộn gì cảnh sát cũng sẽ để mắt đến ông ta cũng như quán Asunaro, trong tình huống cấp bách, ông ta sẽ đứng ra nhận tội thay. Và lời khai đó tuyệt đối không được có bất kỳ điểm nào mâu thuẫn. Ông ta đã cố hết sức tạo ra một câu chuyện để cho dù có bị soi mói ở đâu, hay soi mói như thế nào thì cũng không trở nên đáng ngờ. Để vừa có thể bảo vệ Anzai Tomoki lại vừa xua đi những phiền muộn của mẹ con bà Asaba suốt bao năm dài đằng đẳng. Để đạt được cả hai mục đích ấy, ông Kuraki nghĩ ra chuyện tự nhận mình là hung thủ thật sự trong vụ án năm 1984. Dĩ nhiên, ông ta cũng đã vứt bỏ chiếc điện thoại thông minh vốn được dùng làm phương tiện kết nối mình với Orie. Chiếc điện thoại ông ta phá hỏng rồi đem vứt xuống vịnh Mikawa không phải điện thoại trả trước mà chính là chiếc điện thoại thông minh đó.”

Nakamachi ấn đầu ngón tay vào hai bên thái dương như thể đang cố chịu đựng một cơn đau đầu, đoạn thở ra một hơi dài thườn thượt.

“Em chẳng biết nói gì nữa. Con người ta có thể làm đến mức đó sao ạ?”

“Chắc cậu cũng nghe rồi, ông Kuraki bị ung thư và đã chuẩn bị tâm lý cho việc mình không còn sống được bao lâu nữa. Dù vậy, tôi vẫn thấy ông ta có một sức mạnh tinh thần và trí lực thật đáng sợ. Nhưng chắc hẳn Orie cũng đau lòng lắm.”

” À… chắc vậy anh nhỉ?”

“Trên thực tế, chị ta cũng nói như vậy. Nghe ông Kuraki bảo đến lúc cần thiết sẽ đứng ra nhận tội thay, Orie đã một mực phản đối. Nhưng lòng quyết tâm của ông Kuraki vững chắc như sắt đá, Orie không sao xoay chuyển được. Đến một ngày nghe tin ông Kuraki bị bắt, Orie chẳng thể làm gì được nữa.”

Đến bây giờ, nét mặt đau khổ của Orie khi kể lại tâm trạng của mình lúc đó vẫn còn in hằn trong tâm trí Godai. Chị ta nói mình thực sự đã nghĩ đến cái chết.

“Tôi đã nghĩ nếu tôi và Tomoki cùng chết với nhau, liệu có phải là cách tốt nhất không. Tôi đã từng viết dở một bức thư, vì nghĩ trước khi chết phải thông báo cho cảnh sát sự thật. Nhưng rồi tôi lại nghĩ làm như vậy chỉ khiến ông Kuraki đau khổ, thành ra tôi không biết phải làm sao.”

Thậm chí vào cái lần gặp Godai sau khi ông Kuraki bị bắt, Orie còn thầm mong những người này sẽ nhìn ra được chân tướng sự thật.

“Nếu vậy chẳng phải tôi sẽ bỏ cuộc được sao. Trong khi vẫn có thể đối mặt với ông Kuraki. Vì thế, mọi chuyện thành ra như thế này hóa lại may. Tôi thấy biết ơn cảnh sát, cảm ơn các anh đã tìm ra sự thật. Không phải tôi đang mỉa mai gì đâu. Tôi nói thật lòng đấy.”

Godai cũng nghĩ có lẽ những lời Orie nói giữa lúc nước mắt giàn giụa đó không phải là dối trá. Có điều trong suốt thời gian gặp gỡ mẹ con họ để hỏi chuyện, anh không cảm nhận được điều đó dù chỉ một chút nào. Một lần nữa anh nhận ra, tất thảy phụ nữ trên đời này đều là những diễn viên tài ba.

Theo lời Orie, chị ta cũng rất khổ sở khi phải giấu giếm bà Yoko. Có vẻ bà Yoko đã nhận ra điều gì đó nhưng những lúc chỉ có hai mẹ con với nhau, họ tuyệt đối không đả động gì đến vụ án.

“Trên đây là toàn bộ chân tướng của vụ án lần này. Tôi nói dài quá rồi,” Godai nhìn đồng hồ đeo tay. Đã hơn ba mươi phút trôi qua.

Nakamachi ậm ừ.

“Không hiểu sao chỉ nghe anh kể chuyện thôi em đã thấy no bụng rồi.”

“Vậy để tôi hủy món nhé?”

“À không, vẫn phải ăn chứ anh. Nhưng dù sao, cái gọi là luật nhân quả cũng rắc rối thật anh nhỉ? Quả nhiên mạng người lại đổi lấy mạng người. Ai ngờ hơn ba mươi năm trôi qua rồi, đến đời cháu lại trả thù như thế.”

“Về điểm đó, tôi cũng chẳng biết phải nói gì. Bản thân và gia đình đã phải chịu khổ vì oan sai suốt bao nhiêu năm trời. Nay tìm được kẻ gieo rắc nỗi bất hạnh đó thì giết thôi… Nói ra nghe đơn giản nhưng có lẽ thứ thúc đẩy một cậu thiếu niên mười bốn tuổi hành động như thế còn xuất phát từ diễn biến tâm lý phức tạp hơn mà người lớn không thể nào hiểu được. Mặc dù vậy…” Godai nghiêng đầu. “Không biết nụ cười đó ám chỉ điều gì nữa?”

“Nụ cười ạ?”

“Tôi đã thấy Anzai Tomoki thoáng nở một nụ cười. Ngay trước khi cậu ta nói ra tên người mà mình đã gọi từ bốt điện thoại công cộng. Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu ý nghĩa đằng sau vẻ mặt đó.”

“Ôi…” Nakamachi cũng tỏ vẻ bối rối.

Godai vươn tay, nhấc ống nghe máy đàm thoại. Sau khi yêu cầu nhà hàng mang đồ ăn ra, anh bỏ ống nghe xuống, uống hết chỗ trà còn sót lại trong tách.

“Nào, giờ thì tôi sẽ vừa ăn vừa kể cho cậu nghe sự việc xảy ra hơn ba mươi năm trước dẫn đến việc Kuraki bao che cho Shiraishi nhé.”

“Vâng, phiền anh ạ. Nhân tiện cho em hỏi, hai người đó về sau thế nào rồi ạ?”

“Hai người nào?”

“Shiraishi Mirei và Kuraki Kazuma ấy.”

“À,” Godai gật đầu. “Vị trí của họ đã bị đảo ngược hoàn toàn, như ánh sáng và bóng tối, như ngày và đêm. Nhưng phải chăng cũng chính vì vậy mà có những điều chỉ hai người đó mới hiểu được. Không chừng giữa họ đã nảy sinh một thứ gì đó giống như sợi dây liên kết hai người lại với nhau cũng nên.”

Nakamachi tròn xoe mắt. “Chuyện như thế cũng xảy ra được ạ? Một chuyện giống như kỳ tích vậy.”

“Đó là tôi đang mơ thế thôi. Chứ công việc của người làm cảnh sát lúc nào cũng chỉ thấy toàn những sự thật đau lòng. Thi thoảng cũng phải cho người ta thấy một giấc mơ đẹp chứ.”

Godai vừa dứt lời thì có tiếng người nói, “Tôi xin phép,” cùng lúc đó cánh cửa trượt mở ra.

Một loại trang phục thoải mái mặc khi làm việc của người Nhật Bản.

Bàn có chỗ thả chân xuống.