← Quay lại trang sách

Chương 5 QUẢNG TRƯỜNG TÂY BAN NHA, ROME

ĐẾN LÚC VĂN PHÒNG Báo chí Vatican xác nhận rằng Tiến sĩ Claudia Andreatti, nữ giám tuyển đáng kính của phòng cổ vật, đã tự tử trong Vương cung thánh đường Thánh Peter, những tin đồn về cái chết của cô đã lan khắp hang cùng ngõ hẻm của xóm nhỏ tọc mạch mang tên Tòa Thánh. Bên trong phòng phục chế, các nhân viên gác lại công việc, tụm năm tụm bảy và xuýt xoa sao họ lại bỏ qua những dấu hiệu suy sụp tinh thần của Tiến sĩ Andreatti, sao họ có thể cùng làm việc với nhau rất nhiều năm mà chẳng mảy may biết gì về cuộc sống riêng của cô ấy. Gabriel cũng góp vài câu chiếu lệ chia sẻ sự cảm thông, nhưng hầu hết thời gian ông vùi đầu vào góc riêng của mình trong phòng phục chế. Ông ở đó một mình với bức Caravaggio, đến tận cuối buổi chiều mới đi bộ về căn hộ gần Quảng trường Tây Ban Nha dưới cơn mưa phùn lạnh lẽo. Ông thấy Chiara đang đứng tựa vào quầy bếp. Mái tóc đen nhánh của nàng buộc gọn sau gáy bằng một sợi ruy băng nhung. Mắt nàng đang dán vào màn hình tivi, xem một phóng viên đài BBC tường thuật lại vụ tự tử bi thảm dưới dòng tiêu đề CÁI CHẾT TRONG VƯƠNG CUNG THÁNH ĐƯỜNG. Khi bức ảnh của Claudia xuất hiện trên màn hình, Chiara khẽ lắc đầu.

“Thật là một cô gái xinh đẹp. Không hiểu sao chuyện luôn có vẻ khó chấp nhận hơn khi họ đẹp như vậy.”

Nàng mở nút một chai Sangiovese, rót ra hai ly. Gabriel đón lấy ly của mình, rồi chợt ngừng lại. Ly rượu trên tay ông có màu thẫm như máu.

“Sao vậy anh?”

“Donati yêu cầu anh xem qua xác cô ấy.”

“Tại sao ông ấy lại làm vậy?”

“Ông ấy muốn tham khảo thêm ý kiến khác.”

“Ông ấy không tin là cô ấy đã tự tử ư?”

“Không. Và anh cũng không nghĩ như thế.”

Ông kể với Chiara về sợi dây chuyền bị đứt, về hai chiếc giày nằm cách nhau quá xa, về cuộc thẩm tra âm thầm bộ sưu tập cổ vật của Vatican. Cuối cùng, ông kể với nàng về buổi họp khẩn cấp đáng lý đã diễn ra tại văn phòng của Donati.

“Bây giờ em hiểu vấn đề rồi,” Chiara nói. “Nữ giám tuyển quyến rũ lẽ ra phải gặp gỡ ngài thư ký riêng quyền lực. Thay vào đó, rốt cuộc nữ giám tuyển quyến rũ ấy lại chết.”

“Khiến những người ủng hộ thuyết âm mưu trên thế giới thảy đều suy đoán rằng ngài thư ký riêng quyền lực ít nhiều có liên quan đến cái chết của cô ấy.”

“Điều đó giải thích tại sao ông ấy yêu cầu anh giúp che đậy sự thật.”

“Anh sẽ không nhìn sự việc theo cách đó.”

“Vậy anh nhìn theo cách nào?”

“Một cuộc điều tra riêng nhằm làm sáng tỏ sự thật, giống như những vụ chúng ta thực hiện cho Đại lộ King Saul.”

Đại lộ King Saul là địa chỉ cơ quan tình báo nước ngoài của Israel. Nó có một cái tên dài, dễ gây hiểu nhầm mà lại chẳng ăn nhập gì với bản chất thực thụ của công việc tại đó. Các điệp viên đã nghỉ hưu như Gabriel và Chiara thường gọi đơn giản là Văn phòng.

“Vụ này có thể tạo thành một bê bối khác cho Vatican,” Chiara cảnh báo. “Và nếu anh không cẩn thận, ông bạn Đức ông Luigi Donati sẽ phủi tay và buông anh ngay giữa chừng.”

Nàng lẳng lặng tắt tivi mà không nói thêm lời nào, rồi mang hai ly rượu vào phòng khách. Trên bàn cà phê đặt một khay bánh mì nướng bruschetta các loại. Chiara chăm chú ngắm Gabriel khi ông chọn một miếng rắc phô mai ricotta và ruột atisô rồi nuốt nó xuống bằng một ngụm Sangiovese. Đôi mắt nàng, to và có hình dạng như mắt người phương Đông, sóng sánh màu caramel điểm ánh vàng, chúng thường đổi màu tùy theo tâm trạng của nàng. Gabriel có thể thấy nàng đang bồn chồn. Nàng có lý do để lo lắng. Nhiệm vụ gần đây nhất của họ cho Văn phòng, một hoạt động chống lại mạng lưới khủng bố Jihad, đã kết thúc trong cảnh bạo lực tàn bạo tại hoang mạc Empty Quarter của Ả Rập Saudi. Chiara từng hy vọng việc phục chế bức tranh Caravaggio này sẽ giúp hoàn tất quá trình phục hồi dai dẳng và gian nan của Gabriel, và sẽ khởi đầu cho một cuộc sống mới thoát khỏi lực hút của Văn phòng. Kế hoạch của nàng không bao gồm một cuộc điều tra giúp ngài thư ký riêng của Đức Giáo hoàng.

“Thế nào?” nàng hỏi.

“Ngon lắm,” Gabriel đáp.

“Em không nói về bánh mì.” Chiara sắp xếp lại mấy cái gối ở cuối ghế sofa. Nàng luôn sắp xếp lại mọi thứ khi đang khó chịu. “Thế anh đã cân nhắc tới chuyện cơ quan an ninh Ý sẽ làm gì nếu họ phát hiện anh đang điều tra giúp Vatican chưa? Họ sẽ đuổi cổ hai ta ra khỏi đất nước này. Một lần nữa.”

“Anh đã cố gắng giải thích thế với Donati.”

“Và?”

“Ông ấy viện đến bề trên của mình.”

“Ông ấy không phải Giáo hoàng của anh, Gabriel.”

“Thế anh nên nói gì đây?”

“Tìm người khác,” nàng trả lời. “Đó là ba chữ rất hay mà anh cần phải học.”

“Em sẽ không nói thế nếu em thấy qua thi thể của Claudia.”

“Anh nói vậy thật không công bằng.”

“Nhưng đó là sự thật. Anh từng nhìn thấy rất nhiều xác chết trong cuộc đời mình, nhưng anh chưa bao giờ thấy một người rơi hơn bốn mươi mét xuống một sàn đá cẩm thạch.”

“Thật là một cái chết khủng khiếp.” Chiara nhìn mưa rơi lộp độp trên khoảng sân hiên nhỏ hướng ra Bậc thang Tây Ban Nha. “Anh chắc bao nhiêu phần trăm rằng Donati đang nói thật với mình?”

“Về chuyện gì?”

“Về mối quan hệ của ông ấy với Claudia Andreatti.”

“Nếu em hỏi anh có nghĩ giữa họ là mối quan hệ tình cảm không thì câu trả lời là không.”

“Anh lớn lên trong vòng tay một người mẹ không bao giờ hé môi về những việc đã xảy ra với bà trong chiến tranh.”

“Ý em là?”

“Mọi người đều giữ bí mật. Thậm chí với những người mà họ tin tưởng nhất. Cứ gọi đó là trực giác của phụ nữ, nhưng em luôn cảm thấy Đức ông Donati không đơn giản như vẻ bề ngoài. Ông ấy có một quá khứ. Em chắc chắn thế.”

“Ai cũng vậy mà.”

“Nhưng một vài người trong chúng ta có quá khứ thú vị hơn những người khác. Bên cạnh đó,” nàng nói tiếp, “anh thực sự biết được bao nhiêu về cuộc sống riêng của ông ấy?”

“Đủ để biết rằng ông ấy sẽ không bao giờ làm chuyện gì liều lĩnh như là quan hệ tình cảm với một nhân viên của Vatican.”

“Em cho là anh đúng. Nhưng em không thể tưởng tượng được một người đàn ông trông giống như ngài Luigi Donati lại sống độc thân.”

“Ông đối phó với chuyện đó bằng cách luôn tỏ thái độ tuyệt đối không rảnh, ông còn mặc váy dài đen và ngủ ngay kế phòng Đức Giáo hoàng.”

Chiara mỉm cười và nhón lấy một lát bruschetta từ khay.

“Ít ra cũng có một chút lợi ích khi nhận vụ này,” nàng nói vẻ suy tư. “Chúng ta sẽ có cơ hội tận mắt thấy bộ sưu tập cổ vật riêng của Giáo hội. Chúa mới biết những gì họ thực sự cất trong kho nhà mình.”

“Chúa và các giáo hoàng,” Gabriel chỉnh lại. “Nhưng anh phải xem quá nhiều tài liệu. Anh sẽ cần sự trợ giúp từ một người am hiểu về cổ vật.”

“Em?”

“Nếu ngày xưa Văn phòng không lôi kéo em về, em có lẽ đã trở thành giáo sư tại một trường đại học tầm cỡ của Ý.”

“Đúng thế,” nàng đáp. “Nhưng em lại học lịch sử của Đế chế La Mã.”

“Bất cứ ai nghiên cứu về những người La Mã đều biết chút gì đó về đồ tạo tác của họ. Và kiến thức của em về nền văn minh Hy Lạp và Etruscan rộng hơn nhiều so với anh.”

“E rằng vậy cũng chẳng nói lên điều gì cả, anh yêu à.”

Chiara nhướng một bên lông mày trước khi nâng ly rượu lên môi. Dáng vẻ của nàng đã thay đổi hẳn kể từ khi họ đến Rome. Giờ phút này, khi ngồi đây, với mái tóc buông xõa chấm vai và làn da màu ô liu rạng rỡ, nàng trông giống hệt cô gái Ý trẻ trung làm say lòng người mà Gabriel đã gặp lần đầu tiên, cách đây mười năm, trong khu Do Thái cổ kính của Venice. Như thể ảnh hưởng của hàng loạt nhiệm vụ kéo dài và nguy hiểm đã bị xóa nhòa, chỉ còn cái bóng mờ nhạt của sự mất mát thoáng ẩn hiện trên gương mặt nàng. Đó là dấu ấn của lần nàng sảy thai khi bị gã tài phiệt và trùm buôn vũ khí người Nga Ivan Kharkov bắt giữ đòi tiền chuộc. Từ đó đến nay nàng vẫn chưa có mang. Bản thân nàng đã cam chịu chấp nhận sự thật rằng mình và Gabriel có thể không bao giờ có con được.

“Có một khả năng khác,” nàng gợi ý.

“Là gì nào?”

“Là Tiến sĩ Claudia Andreatti trèo lên ban công Vương cung thánh đường trong trạng thái suy sụp tinh thần và đã nhảy xuống tự tử.”

“Khi anh nhìn thấy cô ấy đêm qua, trông cô không giống như một người phụ nữ đang trong cơn suy sụp. Trên thực tế...” giọng của Gabriel nhỏ dần.

“Sao cơ?”

“Anh có cảm giác cô ấy có chuyện gì muốn nói với anh.”

Chiara im lặng trong một lúc. Cuối cùng nàng lên tiếng, “Donati sẽ phải mất bao lâu để thu thập các hồ sơ của cô ấy?”

“Một hoặc hai ngày.”

“Vậy chúng ta làm gì trong thời gian đó?”

“Anh nghĩ chúng ta nên tìm hiểu cô ấy kỹ hơn một chút.”

“Bằng cách nào?”

Gabriel giơ chùm chìa khóa lên.

Claudia sống trong khu Trastevere ở bên kia sông, trong một tòa lâu đài cổ phai màu đã chuyển thành khu chung cư cũ phai màu. Gabriel và Chiara đi lướt ngang cửa nhà hai lần và xác định rằng hai viên giám sát người Ý thường bám dính họ đã quyết định nghỉ trực đêm nay. Sau đó, vào lần thứ ba, Gabriel tiến đến cửa ra vào với sự tự tin như người thường xuyên lui tới khu này và dẫn Chiara vào bên trong. Họ lần đến tiền phòng trong bóng tối nhập nhoạng, và thấy hộp thư của Claudia đang đầy ứ số thư từ có vẻ đã mấy ngày chưa mở. Gabriel rút xấp thư ra và nhét vào túi xách của Chiara. Sau đó, ông dẫn nàng đến dưới chân cầu thang chính rộng rãi và họ cùng đi lên.

Chẳng mấy chốc Gabriel cảm thấy một cảm giác quen thuộc dâng lên. Shamron, thầy của ông, gọi đó là “trực giác nhà nghề”. Nó khiến ông khẽ cúi người về phía trước, nhón gót đi rón rén, và chậm rãi hít thở với nhịp điệu đều đặn như một máy thở. Và nó buộc ông theo bản năng phải đưa ra khả năng xấu nhất, rằng đằng sau mỗi cánh cửa, quanh mỗi góc tối, đang lẩn khuất một kẻ thù cũ với khẩu súng lăm le trong tay cùng một khoản nợ chưa thanh toán cần dứt điểm. Mắt ông không ngừng hấp háy, và thính giác đột nhiên trở nên nhạy bén, theo dõi từng tiếng động dù khẽ khàng hay vặt vãnh cỡ nào - tiếng nước nhỏ tong tong trong bồn rửa, tiếng nhỏ dần của một bản concerto vĩ cầm, tiếng khóc của một đứa trẻ dỗ hoài không nín.

Chính là âm thanh này, tiếng một đứa trẻ đang khóc, văng vẳng bên tai Gabriel và Chiara đến tận chiếu tới ở tầng ba. Gabriel bước tới cửa nhà 3B, nhanh nhẹn lướt ngón tay dọc khung cửa trước khi tra chìa vào ổ. Sau đó, không một tiếng động, ông xoay chốt và họ lách người vào trong. Ngay lập tức, họ nhận ra không chỉ có hai người họ trong phòng. Đang ngồi khóc thổn thức dưới ánh đèn tỏa sáng là Tiến sĩ Claudia Andreatti.