← Quay lại trang sách

Chương 13 ĐIỆN TÔNG TÒA, THÀNH VATICAN

MÓN XÚP ĐẶC BIỆT hôm nay là gì vậy?” Gabriel hỏi.

“Đá,” Donati trả lời.

Ông đưa một thìa xúp loãng lên môi và thận trọng nếm thử. Họ đang ngồi trong phòng ăn giản dị của Đức Giáo hoàng trên tầng ba của Điện Tông Tòa. Khăn trải bàn trắng toát, cũng giống như y phục của các nữ tu đang lặng lẽ ra ra vào vào ở khu bếp bên cạnh. Đức Giáo hoàng không đến; ông đang làm việc trong văn phòng riêng nhỏ bé nằm đối diện bên kia hành lang. Đã mười bốn năm trôi qua kể từ khi vị Thượng phụ nhỏ bé xứ Venice đăng quang lên ngôi vị của Thánh Peter, nhưng ông vẫn duy trì lịch làm việc dày đặc hằng ngày có thể khiến người trẻ tuổi hơn ông đuối sức. Ông nỗ lực như vậy một phần là để bảo vệ quyền lực của mình. Giáo hội phải đối mặt với quá nhiều thách thức đến nỗi vị vua chuyên chế của nó không thể để mình có vẻ bất lực vì tuổi cao sức yếu. Nếu các hoàng tử nhận thấy đức vua đã bắt đầu sa sút thì việc chuẩn bị cho kỳ bầu cử Giáo hoàng sẽ được sốt sắng bắt đầu ngay. Và khi đó nhiệm kỳ của Giáo hoàng Paul VII, một trong những thời kỳ hỗn loạn nhất trong lịch sử Giáo hội hiện đại, sẽ đến hồi chấm dứt.

“Sao khẩu phần ăn lại eo hẹp như vậy?” Gabriel hỏi.

“Do tình hình tài chính không tốt nên chế độ ăn uống tại một số trường đại học và tu viện ở Rome cũng bị ảnh hưởng. Đức Giáo hoàng đã yêu cầu các giám mục và hồng y tránh ăn uống thịnh soạn. Tôi e mình không còn lựa chọn nào khác ngoại trừ phải làm gương cho mọi người.”

Ông nâng ly vang đỏ lên soi dưới ánh nắng chiếu xiên qua cửa sổ và sau đó chậm rãi nhấp một ngụm.

“Mùi vị thế nào?”

“Tuyệt vời.” Donati khẽ khàng đặt ly rượu xuống bàn và sau đó đẩy một bìa hồ sơ màu đen dày cộm cho Gabriel. “Đây là lịch trình chính thức cho chuyến đi của chúng tôi đến Israel và các vùng lãnh thổ Palestine. Chúng tôi đã quyết định sẽ đi trong Tuần Thánh, để lần đầu tiên Đức Giáo hoàng có thể tưởng niệm cái chết và sự phục sinh của Chúa ngay tại thành phố nơi sự kiện đó đã xảy ra. Ngài sẽ cử hành nghi lễ trên Phố Dolorosa và ăn mừng Thánh lễ Phục Sinh tại Nhà thờ Mộ Thánh. Theo lịch trình, ngài còn dừng chân nghỉ ở Bethlehem và ghé thăm hữu nghị Đền thờ Hồi giáo al-Aqsa, tại đó ngài dự định sẽ chính thức lên tiếng xin lỗi về cuộc Thập Tự Chinh. Các đạo quân thập tự đã tàn sát mười ngàn người trên Núi Đền khi họ đánh Jerusalem năm 1099, trong đó có ba ngàn người trú ẩn bên trong Đền thờ al-Aqsa.”

“Và trước đó dọc đường bọn họ đã khởi động bằng cách giết hàng ngàn người Do Thái vô tội ở châu Âu.”

“Tôi tin rằng chúng tôi đã xin lỗi về điều đó,” Donati tinh quái đáp.

“Cha định khi nào sẽ công bố về chuyến đi?”

“Tuấn tới trong buổi Triều yết Chung.”

“Sớm quá.”

“Chúng tôi đã chờ lâu hết mức có thể rồi. Tôi muốn anh xem qua công tác bố trí an ninh. Đức Giáo hoàng cũng hỏi anh có muốn làm vệ sĩ riêng cho ngài trong suốt chuyến đi hay không.”

“Có điều gì đó mách tôi rằng đây không phải chủ ý của Đức Giáo hoàng.”

“Đúng là không phải,” Donati thừa nhận.

“Để tôi đứng bên cạnh Đức Giáo hoàng chính là đang đẩy ngài vào vòng nguy hiểm.”

“Anh cứ suy nghĩ về đề nghị này.”

Donati nâng một muỗng xúp khác lên môi và trầm tư thổi. Thật lạ, Gabriel nghĩ thầm, bởi vì xúp của ông đã nguội.

“Cha đang bận tâm chuyện gì khác à, Luigi?”

“Nghe đồn anh đã đến thăm Villa Giulia ngày hôm qua.”

“Bảo tàng đầy ắp những hiện vật đẹp đẽ.”

“Tôi cũng nghe vậy.” Donati hạ thấp giọng và nói thêm, “Lẽ ra anh nên nói với tôi là anh sẽ đến tìm cô ấy.”

“Tôi không biết rằng mình cần sự cho phép của Cha.”

“Ý tôi không phải vậy.”

“Khi tôi nhận vụ án này,” Gabriel nói, nhẹ nhàng nhấn mạnh, “Cha đảm bảo với tôi rằng mọi cánh cửa sẽ mở toang.”

“Nhưng không phải là cánh cửa mở ra quá khứ của tôi,” Donati bình tĩnh nói.

“Nếu quá khứ của cha có dính líu đến cái chết của Claudia thì sao?”

“Quá khứ của tôi không dính líu gì với cái chết của cô ấy.”

Đức ông thốt ra những lời đó với thái độ dứt khoát chấm dứt chủ đề như nói lời kinh cuối trong buổi phụng vụ. Chỉ thiếu mỗi dấu thánh và lời cảm tạ “amen”.

“Anh có muốn thêm xúp không?” ông hỏi, cố xoa dịu bầu không khí đang căng thẳng.

“Tôi xin thôi,” Gabriel trả lời.

Hai nữ tu bước vào và thu dọn chén dĩa. Một chốc sau họ quay trở lại với món chính đầu tiên - một lát thịt bê mỏng, khoai tây luộc, và đậu xanh rưới dầu ô liu. Donati tận dụng thời gian đổi món để tập trung suy nghĩ.

“Tôi nhờ anh giúp đỡ,” cuối cùng ông lên tiếng, “bởi vì tôi muốn cuộc điều tra này được thực hiện một cách tương đối kín đáo. Bây giờ Tướng Ferrari và Hiến binh Ý đều can dự vào, đó chính là hậu quả mà tôi đã hy vọng tránh được.”

“Họ can dự vì cuộc điều tra đã dẫn tôi đến cái xác của một gã tombarolo tên là Roberto Falcone.”

“Tôi hiểu.”

“Cha sẽ thích hơn nếu tôi trốn khỏi hiện trường sao?”

“Tôi sẽ thích hơn,” Donati nói sau một lúc cân nhắc, “nếu mớ lộn xộn này không đến tay các nhà chức trách Ý, những người không phải lúc nào cũng đặt lợi ích của Tòa Thánh lên hàng đầu.”

“Kết quả vẫn sẽ như thế bất chấp hành động của tôi,” Gabriel nói.

“Tại sao?”

“Bởi vì chẳng chóng thì chầy Tướng Ferrari cũng sẽ lần ra mối liên hệ giữa Falcone với Claudia thông qua danh sách cuộc gọi trên điện thoại của họ. Và điểm đến tiếp theo của ông ta sẽ là Veronica Marchese. Trừ khi cô ấy sẵn sàng nói dối giúp Cha, chứ không cô hẳn sẽ khai với Đại tướng rằng sau cái chết của Claudia, Cha đã yêu cầu cô giữ im lặng. Và chắc chắn sau đó Tướng Ferrari sẽ gõ cánh Cửa đồng của Điện Tông Tòa, với trát hầu tòa trong tay.”

“Tôi hiểu ý anh.” Donati xiên thức ăn mà không có vẻ gì ngon miệng. “Anh cho rằng tại sao Ferrari đề nghị anh gặp cô ấy?”

“Tôi cũng đang thắc mắc như Cha,” Gabriel đáp. “Tôi ngờ rằng giống như bất kỳ điều tra viên giỏi nào, ông ấy biết nhiều hơn những gì ông ấy sẵn lòng nói.”

“Về tình bạn của tôi với Veronica?”

“Về mọi thứ.”

Bên ngoài một đám mây bay ngang qua che khuất mặt trời, và bóng tối phủ xuống mặt của Donati.

“Tại sao Cha không kể cho tôi biết về cô ấy, Luigi?”

“Bắt đầu nghe hơi hướng một cuộc thẩm vấn rồi đấy.” “Là tôi thẩm vấn Cha thì tốt hơn là Hiến binh Ý.” Donati vẫn ngồi im trong bóng tối, không nói gì.

“Có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu tôi trả lời thay Cha.”

“Anh nói thử xem.”

“Toàn bộ chuyện này thuộc kiểu làm việc tốt lại chuốc họa vào thân,” Gabriel bắt đầu. “Câu chuyện khởi đầu hết sức vô hại khi Veronica đề nghị Cha tiến hành thẩm tra bộ sưu tập của Vatican. Nhưng cái chết của Claudia đặt ra hai vấn đề cho Cha. Thứ nhất là động cơ của việc giết chết cô ấy. Thứ hai là mối quan hệ của Cha với Veronica Marchese. Một cuộc điều tra tỉ mỉ về cái chết của Claudia có thể phơi bày cả hai, do đó Cha bị đặt vào một tình thế nan giải. Vì vậy Cha ủng hộ đưa ra lời tuyên bố chính thức rằng đó là một vụ tự tử và yêu cầu tôi đi tìm sự thật.”

“Và bây giờ anh đã phát hiện ra một phần nhỏ của câu chuyện.” Donati đẩy nhẹ đĩa thức ăn của mình ra giữa bàn và nhìn qua cánh cửa mở về hướng văn phòng riêng của bề trên mình.

“Ngài ấy biết được bao nhiêu?” Gabriel hỏi.

“Nhiều hơn anh tưởng. Nhưng điều đó không có nghĩa là ngài muốn câu chuyện phơi bày ra trước dư luận. Mấy lời đồn đại và bê bối cá nhân có thể là đòn chí tử ở một nơi như thế này. Và nếu tôi mang tiếng nhơ thì sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến Đức Giáo hoàng.” Ông ngừng lại, sau đó nghiêm giọng bảo, “Tôi không thể cho phép điều đó xảy ra.”

“Cách tốt nhất để ngăn chặn điều đó xảy ra là Cha hãy nói hết sự thật với tôi. Đầu đuôi câu chuyện.”

Donati thở dài và nhìn đồng hồ đeo tay của mình. “Tôi có ba mươi phút trước cuộc họp tiếp theo của Đức Thánh Cha,” ông đáp. “Có lẽ chúng ta nên vừa đi vừa nói, phòng xung quanh đây tai vách mạch rừng.”