Chương 15 QUẢNG TRƯỜNG TÂY BAN NHA, ROME
ABRIEL CHỈ CÓ một bộ com-lê duy nhất. Thiết kế theo phong cách Ý và do Văn phòng sản xuất, nó có túi bí mật để giấu hộ chiếu giả và một bao da khâu ngay thắt lưng, vừa đủ nhét một khẩu súng lục Beretta và một hộp tiếp đạn dự phòng. Sau một hồi cân nhắc, ông quyết rằng sẽ thật dại dột nếu mang theo súng đến dự tiệc nhà Carlo Marchese. Ông thắt nút chiếc cà vạt màu lam nhạt mà Chiara vừa mua trong chiều hôm đó tại một cửa hàng trên Phố Condotti, và khéo léo nhét một chiếc khăn lụa vào cái túi trước ngực. Chiara chỉnh lại cà vạt và khăn cho tươm tất trước khi bước vào phòng tắm và trang điểm nốt. Nàng diện một chiếc váy đen dài qua gối cùng vớ đen. Suối tóc buông lơi trên đôi vai trần và trên cổ tay phải là chiếc vòng ngọc trai kết ngọc lục bảo mà Gabriel đã tặng nàng nhân dịp sinh nhật năm ngoái. Nàng đẹp lộng lẫy, ông nghĩ, và còn quá trẻ để ở trong vòng tay của một kẻ thảm hại như ông.
“Em nên mặc thêm quần áo,” ông nói. “Chúng ta phải xuất phát trong vài phút nữa.”
“Anh không thích bộ em đang mặc sao?”
“Sao lại không thích cơ chứ?”
“Vậy vấn đề là gì?”
“Nó khá khêu gợi,” Gabriel nói, đôi mắt quét một lượt qua người nàng. “Xét cho cùng, chúng ta sắp ăn tối với một linh mục."
“Tại nhà người yêu cũ của ông ấy.” Nàng dặm chút phấn lên gò má, làm nổi bật những đốm vàng mật ong lung linh trong đôi mắt nâu to tròn của nàng. “Em phải thừa nhận rằng em rất tò mò muốn gặp người phụ nữ đã xuyên thủng tấm áo giáp của Cha Donati.”
“Em sẽ không thất vọng đâu.”
“Cô ấy trông như thế nào?”
“Cô hẳn sẽ rất xứng đôi với Donati nếu ông chọn một nghề nghiệp khác.”
“Nó hơn cả một nghề nghiệp. Và em chắc chắn chuyện chọn lựa nằm ngoài tầm tay Donati.”
“Em thực sự tin rằng đó là tiếng gọi chức nghiệp ư?”
“Em là con gái của một giáo sĩ Do Thái. Em biết đó là tiếng gọi.” Chiara ngắm nghía diện mạo của mình trong gương một lúc trước khi tiếp tục điểm trang khuôn mặt tinh tế. “Anh chớ có quên từ đầu em đã đúng về Donati. Em đã bảo anh là ông ấy có một quá khứ mà. và em đã cảnh báo anh rằng ông đang che giấu gì đó.”
“Ông ấy không có lựa chọn nào khác.”
“Thật không?”
“Ông ấy mà cho anh biết sự thật, rằng ông muốn anh đấu với một tay Mafia như Carlo Marchese, thì hẳn anh đã nhanh chóng hoàn thành bức Caravaggio và cao chạy xa bay rồi.”
“Đó vẫn là một lựa chọn.”
Gabriel liếc nhìn vào gương, nét mặt tỏ rõ rằng ông không thể lựa chọn như vậy.
“Anh không biết mình đang dây vào chuyện gì đâu, anh yêu. Em lớn lên ở đất nước này. Em biết bọn chúng rõ hơn anh.”
“Anh không ngờ hóa ra các khu ổ chuột Do Thái ở Venice lại là mảnh đất màu mỡ cho bọn Mafia hoành hành như vậy.”
“Bọn chúng ở khắp mọi nơi,” Chiara cau mày đáp. “Và chúng giết bất kỳ người nào xen vào giữa chúng và tiền -thẩm phán, chính trị gia, cảnh sát, bất cứ ai. Carlo đã giết hai người để bảo vệ bí mật của mình. Và hắn sẽ không ngần ngại giết luôn cả anh nếu hắn nghĩ anh là một mối đe dọa.”
“Anh không phải chính trị gia. Và anh cũng không phải cớm.”
“Thì sao?”
“Nghĩa là những người đó phải chơi đúng luật, còn anh thì không.”
Gabriel rút chiếc khăn lụa trong túi ra và vuốt thẳng lại áo vest.
“Em thích kiểu lúc nãy hơn,” Chiara nói.
“Anh không thích.”
“Vậy mới hợp thời trang.”
“Chính vì vậy anh mới không thích.”
Chiara im lặng giắt lại chiếc khăn tay vào túi áo Gabriel. “Em chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp một phụ nữ có đời sống tình cảm phức tạp hơn cả chính em,” nàng vừa nói vừa kiểm tra lại lớp trang điểm. “Đầu tiên Veronica đem lòng yêu một linh mục đã đánh mất niềm tin vào Chúa. Sau đó, khi bị ngài linh mục bỏ rơi, cô lại kết hôn với một thủ lĩnh Mafia đang điều hành một tổ chức tội phạm toàn cầu.” “Donati không bỏ rơi cô ấy,” Gabriel trả lời. “Và Veronica Marchese không hề biết chồng mình làm giàu từ đâu.”
“Có lẽ thế,” Chiara nói với vẻ không tin. “Hoặc có thể cô chỉ nhìn những gì cô muốn thấy và làm lơ những chuyện còn lại. Như vậy dễ dàng hơn, đặc biệt là khi chuyện liên quan đến rất nhiều tiền.”
“Có phải đó là lý do em kết hôn với anh? Vì tiền sao?”
“Không,” nàng thốt lên, “em lấy anh vì em yêu tính hài hước bi quan của anh. Anh luôn luôn kể mấy câu đùa hết sức nhạt nhẽo khi đang cố giấu sự buồn bực của mình về điều gì đó.”
“Sao anh phải buồn bực?”
“Bởi vì anh đến Rome để phục chế một trong những bức tranh yêu thích của mình. Và giờ đây anh sắp đối đầu với một kẻ có thể khử anh chỉ bằng một cú điện thoại.”
“Thủ tiêu anh không dễ thế đâu.”
Chiara túm tóc lên và quay lưng về phía Gabriel, ông đưa tay chậm rãi kéo khóa chiếc váy và sau đó áp môi mình lên gáy nàng. Qua tấm gương, ông có thể thấy đôi mắt nàng khép lại.
“Theo anh nghĩ, tại sao hắn ta muốn chúng ta dự buổi tiệc tối nay?” Chiara hỏi.
“Anh đoán hắn ta định gửi cho anh một thông điệp.”
“Vậy anh sẽ làm gì?”
“Anh sẽ lắng nghe thật cẩn thận,” Gabriel đáp, hôn lên cổ nàng lần cuối. “Rồi sau đó anh sẽ đáp trả bằng một thông điệp khác.”