← Quay lại trang sách

Chương 21 PHỐ MIROMESNIL, KHU ĐỒ CỔ PARIS

CỬA HIỆU SCIENTIFIQUES chiếm một góc vắng vẻ nằm cuối Phố Miromesnil, nơi du khách hiếm khi đặt chân đến. Vài người trong giới buôn bán đồ cổ của Paris đã thúc giục chủ tiệm, Maurice Durand kỹ tính, dời cửa hàng đến Phố Rivoli hoặc thậm chí là đại lộ Champs-Élysées. Nhưng Ngài Durand luôn phản đối vì sợ cảnh ngày ngày phải chứng kiến đám du khách Mỹ thừa cân đến mân mê sờ soạng hết kính hiển vi, máy ảnh, mắt kính, lại sang phong vũ biểu và các dụng cụ khảo sát cổ, rồi cuối cùng tay không đi ra. Bên cạnh đó, Durand vẫn luôn ưa thích cuộc sống ngăn nắp của mình ở một góc yên tĩnh nằm cuối quận. Có một quán bia ngon bên kia đường, nơi gã vẫn nhâm nhi cà phê mỗi sáng và thưởng thức rượu vang mỗi tối. Và còn có Angélique Brossard, người chuyên bán tượng thủy tinh nhỏ, luôn sẵn sàng lật biển hiệu đằng sau ô cửa sổ từ MỞ CỦA thành ĐÓNG CỬA bất cứ khi nào Durand đến tìm.

Nhưng có một lý do khác khiến Maurice Durand chống lại sự cám dỗ từ những tuyến đường nhộn nhịp của Paris, cửa hiệu đồ cổ Scientifiques, dù vẫn kiếm được kha khá tiền lời, chủ yếu hoạt động như một tấm bình phong cho nghề tay phải của gã. Durand chuyên tuồn tranh và các tác phẩm nghệ thuật khác từ các hộ gia đình, phòng trưng bày và viện bảo tàng đến tay những nhà sưu tầm không màng đến mấy tiểu tiết phiền phức như một lai lịch sạch. Một số người thực thi pháp luật hẳn sẽ gọi Durand là một tên trộm tác phẩm nghệ thuật, mặc dù gã hẳn có thể phản bác mô tả đó, vì cũng đã nhiều năm gã không thực sự đánh cắp một bức tranh nào. Gã bây giờ chỉ hoạt động như một tay môi giới trong quá trình được gọi là trộm cắp theo đặt hàng - hoặc, như cách Durand thích diễn tả, gã quản lý công tác thu về các bức tranh vốn không phải để bán. Khách hàng của gã không thích bị thất vọng, và Durand hiếm khi phụ lòng mong mỏi của họ. Làm việc với một đội ngũ đạo chích chuyên nghiệp sống ở Marseille, gã đã từng giữ vai trò cốt yếu trong một số vụ trộm tác phẩm nghệ thuật lớn nhất trong lịch sử. Đứng đầu danh sách thành tựu của gã, ít nhất về mặt giá trị tiền bạc, là bức Chân dung tự họa với một tai băng bó của Van Gogh. Bị đánh cắp từ phòng trưng bày Courtauld ở London, giờ đây nó được treo trong cung điện của một tộc trưởng Ả Rập, một người khoái kiểu bạo lực dùng dao.

Nhưng chính mối liên kết của Maurice Durand với một tác phẩm ít được biết đến hơn - Chân dung một phụ nữ trẻ, tranh sơn dầu của Rembrandt van Rijn - đã dẫn đến liên minh không tưởng giữa gã với cơ quan tình báo của Nhà nước Israel. Sau khi nhận một khoản hoa hồng để đánh cắp bức tranh, Durand đã phát hiện ra rằng giấu trong đó là một danh sách đánh số các tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ chứa đầy tài sản bị cướp phá từ cuộc thảm sát HolocauSt. Gabriel đã dùng danh sách này tống tiền một tỉ phú người Thụy Sĩ tên là Martin Landesmann, buộc tay này gửi một lô hàng máy ly tâm công nghiệp bị hỏng cho khách hàng thân thiết của mình tại nước Cộng hòa Hồi giáo Iran. Lúc khép lại nhiệm vụ, Gabriel đã quyết định sẽ không có hành động chống lại Durand, phòng khi Văn phòng cần đến sự trợ giúp của một tên trộm chuyên nghiệp.

Tất cả đều góp phần giải thích lý do tại sao, sau hai mươi bốn giờ đến Paris, Eli Lavon xuất hiện ở lối vào của cửa hàng nhỏ tại số 106 Phố Miromesnil. Chuông cửa, khi được nhấn, phát ra một tiếng hú chẳng mến khách tí nào. Sau đó, then cửa bật mở với một tiếng tách, và Lavon, đang giũ chiếc áo khoác ướt sũng nước mưa, lách vào trong.

“Gần đây có ăn cắp gì không, Ngài Durand?”

“Một cái hôn cũng không có, Ngài Lavon.”

Hai người đàn ông đưa mắt đánh giá nhau một lượt. Họ có vóc người và chiều cao xêm xêm nhau, nhưng sự tương đồng chỉ dừng lại ở đó. Trong khi Lavon mặc một bộ trang phục mà ông gọi là thời trang cách tân Left Bank, Durand đóng bộ không chê vào đâu được trong bộ com-lê sậm màu kẻ sọc trắng cùng cà vạt màu hoa oải hương. Quả đầu hói của gã sáng loáng dưới ánh đèn dìu dịu như thủy tinh được đánh bóng. Đôi mắt đen của gã không chớp và chẳng biểu lộ cảm xúc gì.

“Tôi có thể giúp gì cho ông?” gã hỏi, như thể giúp Lavon là điều cuối cùng trên cõi đời này gã muốn làm.

“Tôi đang tìm một thứ gì đó đặc biệt,” Lavon trả lời.

“Vâng, thế thì ông chắc chắn đã đến đúng nơi rồi đó.” Durand đi đến một tủ trưng bày đấy kính hiển vi. “Cái này mới vừa đến,” gã nói, rê ngón tay chạy dọc trên một thiết bị. “Nó được chế tác bởi Nachet & Sons ở Paris vào năm 1890. Mặt kính và máy móc bên trong đều còn tốt. Lớp vỏ làm từ gỗ cây óc chó cũng còn nguyên trạng.”

“Không phải loại đó, Ngài Durand.”

Tay Durand vẫn chưa rời khỏi bề mặt bị oxy hóa của cái kính hiển vi. “Có vẻ như món nợ của tôi đã đến hạn thu,” gã nói.

“Anh nói cứ như chúng tôi là bọn hăm dọa tống tiền vậy,” Lavon đáp, trưng ra nụ cười hiền từ nhất của mình. “Nhưng tôi đảm bảo với anh là không phải như vậy.”

“Ông muốn gì?”

“Chuyên môn của anh.”

“Thứ đó đắt giá đấy.”

“Đừng lo, Maurice. Tiền không phải là vấn đề.”

Mưa đuổi theo họ trên Quảng trường Concorde và dọc theo hai bờ sông Seine. Đây không phải là mưa phùn Paris lãng mạn trong thi ca mà là một cơn mưa xối xả, lạnh lẽo, từng giọt nước len lỏi vào áo khoác dài của họ. Durand, thê thảm hết sức, van vỉ đòi ngồi taxi cho ấm áp nhưng Lavon muốn chắc chắn rằng họ không bị theo dõi, và vì vậy cả hai tiếp tục lê bước. Cuối cùng, họ bước vào tiền sảnh của một tòa chung cư sang trọng nhìn ra cầu Pont Marie và leo cầu thang xoắn ốc lên một căn hộ trên tầng bốn. Gabriel ngồi giữa phòng khách, dáng vẻ trông thật thoải mái và thư giãn. Cặp mắt màu xanh ngọc của ông thoáng đảo nhẹ, tỏ ý mời Durand ngồi cạnh mình. Gã người Pháp do dự. Rồi, sau khi bị Lavon đẩy tới, gã chậm chạp lê bước như một kẻ tử tội đang được dẫn ra giá treo cổ.

“Rõ ràng anh nhận ra tôi,” Gabriel nói, chăm chú nhìn Durand khi gã ngồi vào chỗ của mình. “Đó thường là một bất lợi trong nghề của chúng ta. Nhưng không phải trong trường hợp này.”

“Sao vậy?”

“Bởi vì anh biết tôi là dân chuyên nghiệp, giống như anh vậy. Anh cũng biết tôi sẽ không phí thời gian đe dọa suông.”

Gabriel nhìn xuống bàn cà phê. Trên đó là hai chiếc cặp táp giống nhau.

“Bom hẹn giờ hả?” Durand hỏi.

“Tương lai của anh.” Gabriel đặt tay lên một trong hai chiếc cặp. “Trong đây có đủ bằng chứng để tống một người vào tù gỡ lịch hết đời.”

“Còn cái kia?”

“Một triệu euro tiền mặt.”

“Tồi phải làm gì để có số tiền đó?”

Gabriel mỉm cười. “Việc anh giỏi nhất.”