← Quay lại trang sách

Chương 40 JERUSALEM

FONATI VÀ ĐỨC THÁNH CHA nghỉ đêm gần Cổng Jaffa, tại nơi ở của Thượng phụ. Gabriel tiễn họ đến tận cửa, kiểm tra an ninh lần cuối rồi tiến về phía tây, băng ngang qua Jerusalem trong ánh chiều nhập nhoạng. Vòng một góc đường vào Phố Narkiss, ông lập tức trông thấy một chiếc limousine Peugeot bọc thép đỗ bên ngoài căn hộ số 16. Chủ nhân của nó đang đứng cạnh tay vịn ban công lầu ba, bị che khuất một phần bởi những phiến lá dài rũ xuống của cây bạch đàn, một người lính trong phiên gác đêm không hồi kết.

Khi Gabriel bước vào căn hộ, ông ngửi thấy mùi thơm không thể nhầm lẫn của món cà tím tẩm gia vị Morocco, món tủ của người vợ nhẫn nại của Shamron, bà Gilah. Bà đang đứng trong bếp bên cạnh Chiara, với chiếc tạp dề hoa quấn quanh eo. Chiara mặc một chiếc áo cánh rộng với viền cổ thêu. Tóc nàng buông hờ hững ngang vai, và đôi môi nàng, khi hôn, có vị mật ong. Nàng chỉnh lại nút thắt cà vạt cho Gabriel trước khi hôn ông lần nữa. Rồi nàng hất đầu về phía tivi và nói, “Dường như anh và ông bạn anh đã gây ra một vụ náo động rồi.”

Gabriel nhìn vào màn hình và trông thấy chính mình, đang theo sau Đức Giáo hoàng vài bước khi ngài ra khỏi Hội trường Tưởng niệm ở Yad Ashe. Một nhà phân tích tin thời sự ở London đang nói về việc Vatican cải tổ triệt để chính sách theo hướng nghiêng về phía Nhà nước Israel. Khi Gabriel chuyển từ kênh này sang kênh khác, tất cả đều đang nói về cùng một chuyện. Dường như Đức Giáo hoàng Paul VII đã làm biến đổi cơ bản cục diện mâu thuẫn ở Trung Đông, để Vatican giờ đây dứt khoát đứng về phía Israel trong cuộc xung đột chống lại Iran và Hồi giáo cực đoan. Các bình luận viên đều tán thành rằng, việc Vatican xoay xở che giấu được dự định của Đức Thánh Cha trước khi ngài rời khỏi Rome càng khiến sự việc trở nên ấn tượng.

Gabriel tắt tivi và đi vào phòng ngủ để thay đồ. Rồi sau khi đón lấy hai ly rượu Shiraz từ tay Chiara, ông bước ra sân thượng nhỏ. Shamron đang châm thuốc lá. Gabriel liền chộp lấy điếu thuốc từ miệng của ông trước khi ngồi xuống.

“Ông thực sự phải cai thuốc thôi, Ari.”

“Tại sao chứ?”

“Bởi vì chúng sẽ hại chết ông.”

“Tôi thà chết vì thuốc lá còn hơn chết trong tay một trong những kẻ thù.”

“Ông biết đấy, có những lựa chọn khác mà.” Cau mày, Gabriel dụi tắt điếu thuốc và trao cho shamron một ly rượu. “Uống đi, Ari. Người ta bảo nó tốt cho tim đấy.”

“Tôi đã cất tim vào kho khi bắt đầu làm việc cho Văn phòng. Và giờ đây khi tôi có nó một lần nữa, nó lại cho tôi nỗi đau không nguôi.” Ông Già uống vài ngụm rượu, nhìn làn gió khẽ lay động tán cây bạch đàn.

“Anh có nhớ tôi đã nói gì với anh khi tôi giao cho anh căn hộ này không?”

“Ông bảo tôi hãy cho ngôi nhà đầy ắp những đứa trẻ.”

“Anh có trí nhớ tốt đấy.”

“Không tốt bằng ông đâu.”

“Giờ trí nhớ tôi không như trước nữa, mà tôi cho vậy cũng là may. Trong đời, tôi đã làm nhiều chuyện mà tôi muốn quên đi, hầu hết đều liên quan đến anh.” ông nghiêm trang nhìn Gabriel mà hỏi, “Chuyện đó có giúp ích gì không?”

“Chuyện gì?”

“Vienna ấy.”

“Tôi không làm việc đó vì bản thân mình. Tôi làm việc đó để người khác không phải đem chôn một đứa bé hoặc phải thăm người thân trong bệnh viện tâm thần.”

“Anh vừa trả lời là ‘có’,” Shamron nói. “Tôi chỉ hối tiếc là chúng ta phải thả tên Massoud về Tehran. Hắn ta đáng phải chết một cách ô nhục.”

“Chúng ta đã làm điều tốt nhất sau việc cho hắn chết, đó là thiêu đốt hắn.”

“Tôi chỉ ước gì ngọn lửa đấy là thật chứ không phải nghĩa bóng.” Shamron hớp vài ngụm rượu nữa và hỏi Gabriel thấy sao khi ở Núi Đền.

“Nơi đó đã thay đổi kể từ lần cuối cùng tôi đến.”

“Anh có cảm thấy gần Chúa hơn không?”

“Quá gần là đằng khác.”

Shamron mỉm cười. “Chuyến thăm đã không diễn ra đúng như dự định, ít nhất là theo quan điểm của gã mufti. Nhưng với chúng ta...” giọng nói của Shamron nhỏ dần. “Lời ủng hộ của Đức Giáo hoàng đến thật là đúng lúc. Và chúng ta phải cảm ơn anh vì điều đó.”

“Đó là lời của Đức Thánh Cha, Ari, không phải của tôi.”

“Nhưng tôi chắc rằng Giáo hoàng sẽ không nói lên những lời đó nếu không vì tình bạn với anh. Tôi chỉ hy vọng rằng ngài sẽ đứng cạnh chúng ta khi sự việc không thể tránh khỏi kia trở thành hiện thực.”

“Ý ông là cuộc tấn công Iran à?”

Shamron gật đầu.

“Chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa?”

“Bạn của anh, Uzi sẽ phải đưa ra quyết định đó. Nhưng tôi đoán nó sẽ xảy ra lúc nào đó trong năm tới. Theo ý kiến của tôi,” Shamron bổ sung, “chúng ta đã chờ đợi quá lâu rồi.”

“Nhưng thậm chí ông còn không nắm chắc thành công khi tấn công vào các cơ sở của họ cơ mà.”

“Nhưng tôi biết chắc chuyện gì sẽ xảy đến nếu chúng ta không làm gì cả,” Shamron nói. “Điều tôi lo sợ nhất không phải là một vụ tấn công bằng vũ khí hạt nhân. Tôi sợ là kẻ thù của chúng ta sẽ lợi dụng sự che chở từ cái dù hạt nhân của Iran để khiến chúng ta không thể sống được những ngày tháng yên ổn nữa. Tên lửa từ dãy Gaza, tên lửa từ Lebanon, nhiều vùng trên toàn quốc trở thành vườn không nhà trống. Và sau đó thì sao? Mọi người sẽ hoang mang. Họ bắt đầu bỏ đi dần dần. Và rồi đất nước xinh đẹp do tôi góp phần tạo dựng và bảo vệ sẽ hoàn toàn sụp đổ.”

“Có thể ông bi quan quá rồi.”

“Thực ra,” Shamron nói, “Tôi đang vẽ cho anh thấy viễn cảnh tươi sáng nhất rồi đấy.”

“Vậy tồi tệ nhất thì sao?”

Ông ngoái đầu nhìn về hướng của Thành Cổ. “Tất cả có thể bị thiêu rụi trong một quả cầu lửa, như cái đêm mà Titus bao vây Đền Thánh thứ hai.”

Tiếng cười của Chiara từ phòng bếp vọng ra sân thượng. Nó xoa dịu phần nào tâm trạng u uất của Shamron.

“Có chút tiến triển gì về việc con cái không?”

“Đức Giáo hoàng đang cầu nguyện cho chúng tôi.”

“Tôi cũng vậy,” Shamron nói. “Cách đây không lâu tôi đọc được một bài báo thú vị về tình trạng vô sinh. Bài báo nói việc thường xuyên đi lại đôi khi có thể gây trở ngại cho việc thụ thai. Nó nói các cặp vợ chồng nên ở nhà càng nhiều càng tốt, trong vòng tay gia đình và những người thân.”

“Ông không thấy xấu hổ à?”

“Không hề.” Shamron mỉm cười và đặt một bàn tay lên cánh tay của Gabriel. “Anh có hạnh phúc không, con trai?”

“Tôi sẽ được hạnh phúc khi đưa Đức Thánh Cha an toàn trở về máy bay của ngài.”

“Tôi tin rằng anh định hộ tống ngài đi đến nơi về đến chốn?”

Gabriel gật đầu. “Tôi có lời cần nói với Carlo Marchese. Tôi còn phải hoàn tất bức tranh Caravaggio nữa.”

“Chẳng lúc nào buồn chán.”

“Thực ra, tôi rất muốn có lúc như vậy.”

“Và khi xong việc ở Rome, anh sẽ làm gì sau đó?”

Gabriel mỉm cười. “Thưởng thức rượu của ông đi, Ari. Người ta bảo nó tốt cho tim đấy.”

Đúng như Shamron dự đoán, những lời phát biểu của Đức Giáo hoàng trong chuyến thăm Núi Đền đã không được thế giới Hồi giáo dễ dàng chấp nhận. Đêm đó ở Al Jazeera, các bình luận viên thi nhau gắn mác chúng là lời sỉ nhục, không thể không đáp lại. Theo dõi tin tức từ văn phòng mình, imam Hassan Darwish cảm thấy sự phẫn nộ này có chút buồn cười. Hắn biết rằng chỉ trong vài giờ nữa thôi, những lời của Đức Giáo hoàng sẽ chỉ được xem như mấy lời nói bừa của một ông già vận đồ trắng. Dán mắt vào màn hình, hắn với tay lấy điện thoại và bấm số. Người đàn ông hắn biết với tên gọi ông Farouk nghe điện thoại ngay tức khắc.

“Vâng?”

“Hãy giao kinh Koran đến địa chỉ tôi đã đưa ông.”

“ Allahu Akbar."

Darwish gác máy và đi qua khoảng sân rộng tới Đền thờ Mái vòm của Đá - không phải để đến sảnh chính của ngôi đền, mà để đi xuống hang động nằm bên dưới Phiến đá Khởi thủy, hay còn gọi là Giếng Linh Hồn. Ở đó hắn quỳ trên tấm thảm cầu nguyện mốc meo, lắng nghe tiếng than khóc của những kẻ đã chết. Họ sẽ sớm được giải thoát, hắn nghĩ, bởi không lâu nữa sẽ chẳng còn Giếng Linh Hồn. Thực tế, nếu thánh Allah cho phép mọi thứ tiến triển theo kế hoạch, thì sẽ không còn gì sót lại cả.