← Quay lại trang sách

Chương 42 TEL AVIV - JERUSALEM

“CÔ ĐANG GIỠN hả, Dina?”

Với vẻ mặt đó, cô đã tỏ rõ rằng mình không hề nói đùa.

“Nói rõ tôi nghe nào,” Navot bảo.

“Không còn thời gian nữa.”

“Vậy thì tranh thủ đi.”

Cô chỉ vào bức ảnh Galleria Naxos đổ nát tại thị trấn St. Moritz.

“Có gì trong đó chứ?”

“Theo Massoud, David Girard đã biết rằng Gabriel đang điều tra về vụ án mạng của Claudia Andreatti ở Vatican và rằng Gabriel đã đến quá gần Carlo Marchese.”

“Nói tiếp đi.”

“Vậy sao Girard vẫn lưu lại châu Âu? Vì sao hắn ta không cuốn gói về đất Hezbollah?”

“Bởi vì chúng muốn để hắn ta làm mồi nhử Gabriel.”

“Chính xác. Nhưng tại sao?”

“Bởi vì chúng muốn trừ khử Gabriel vì đã cho nổ tung các máy ly tâm của chúng.”

“Có thể, Uzi. Nhưng tôi không nghĩ thế. Tôi cho rằng chúng muốn dụ Gabriel đến st. Moritz vì một lý do khác.”

“Là gì vậy?”

“Chiến thuật taqiyya." Dina chỉ vào một bức hình khác - gã sát thủ người Iran có tên All Montezari và cô ả đồng lõa El Greco. “Chúng đã giao nhiệm vụ cho người mà chúng ta có thể nhận ra. Chúng muốn chúng ta biết rằng chúng đứng đằng sau vụ việc.”

“Tại sao?”

“Bởi vì chúng cũng muốn chúng ta tìm ra cái này.” Cô chỉ vào một bức ảnh khác - Massoud và Girard, ngồi cạnh nhau trên chiếc xe điện Zurich. “Tôi đã kiểm tra thời tiết ở Zurich vào ngày mà bức ảnh được chụp. Mặt trời chiếu sáng, nhưng thời tiết lạnh như cắt.”

“Thời tiết thì có gì quan trọng?”

“Bởi vì Massoud không mang găng tay.” Cô chỉ vào miếng băng cá nhân trên mu bàn tay phải của hắn. “Hắn không mang găng tay vì muốn chúng ta nhìn thấy nó.” Cô dừng lại rồi lẩm bẩm, “Hắn muốn tôi nhìn thấy nó.”

“Cô đang nói là Massoud muốn chúng ta biết hắn có liên quan đến David Girard và vụ nổ bom ở phòng tranh sao?”

“Chính xác”

“Tại sao?”

“Chiến thuật taqiyya," cô nhắc lại lần nữa.

Nét mặt của Navot đã mất hẳn dấu vết của sự hoài nghi. “Tiếp tục đi.”

“Iran đã treo mồi nhử là tên Massoud ngay trước mặt chúng ta và khiến ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đớp lấy, bằng cách phao tin dồn dập về cuộc tấn công khủng bố sắp tới và lệnh cho các lực lượng Hezbollah tiến về phía Nam Lebanon. Đó là một đòn nhử kinh điển. Và nó chỉ nhằm một mục tiêu. Taqiyya .”

“Cho thấy một ý định này nhưng thực chất là để che đậy một ý định khác.”

Dina gật đầu.

“Nhưng đơn vị khủng bố ở Vienna là có thật.”

“Đúng vậy. Nhưng nó sẽ không bao giờ được cho phép hành động. Massoud đã luôn dự tính tiết lộ cho chúng ta biết về sự tồn tại của đơn vị này theo cách hết sức kịch tính, chỉ cho chúng ta vừa đủ thời gian để phản ứng.”

“Cô đang ám chỉ đơn vị này là trá hình, là taqiyya sao?”

Cô gật đầu. “Nó cũng giống như đội quân ma của Tướng Patton trong chiến tranh Thế giới thứ hai, đội quân mà phe Đồng Minh cắt đặt ở Đông Anglia để khiến quân Đức nghĩ rằng cuộc xâm lược Pháp sẽ đánh vào Calais thay vì Normandy. Các nhân viên đánh lừa của quân đội Anh và Mỹ đã cho phát trên sóng radio những tín hiệu sai lệch bởi họ biết rằng quân đội Đức đang nghe ngóng. Thậm chí ngay sau khi quân đoàn đầu tiên đổ bộ lên bờ biển, quân Đức vẫn bị tê liệt trong sự do dự bởi họ tin rằng trận quyết chiến sẽ diễn ra ở Calais.”

“Vậy theo kịch bản của cô, Vienna chính là Calais.”

“Đó không phải kịch bản của tôi. Là của Massoud.”

“Hãy chứng minh đi.”

“Tôi không thể.”

“Thử cố gắng hết sức đi, Dina.”

Cô cho Navot xem hai hình ảnh dùng kỹ thuật ẩn giấu được phát hiện bởi Đơn vị 8200. Navot chau mày lại.

“David Girard đang đứng trong một hang động, và một tấm bản đồ trông như thể nó được vẽ bởi đứa trẻ năm tuổi.”

“Nhưng hãy xem chuyện gì xảy ra khi ta đối chiếu tấm bản đồ thô sơ đó với cái này."

Dina sử dụng máy tính ghép chồng hình vẽ nguệch ngoạc lên một bản đồ của Núi Đền.

“Khớp đấy,” Navot nói.

“Vừa đủ khớp.” Dina nhanh chóng giải thích giả thiết của cô về ý nghĩa đằng sau con số 689, rằng nó chính là độ sâu của hang động dưới lòng đất nơi mà David Girard đang đứng trong bức ảnh.

“Cô có chắc là hắn đã gửi những bức ảnh này cho Massoud không?”

“Không. Nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc tin là như thế.”

“Vì sao hắn làm vậy?”

“Bởi vì hắn là một nhà khảo cổ học thuần túy, không phải là một nhà địa chất học hay một kiến trúc sư. Hắn cần một người trong nghề tính toán số liệu cho hắn.”

“Số liệu gì?”

“Hắn ta cần biết mình cần cho nổ cao bao nhiêu để đánh sập Núi Đền.”

Khuôn mặt Navot giờ đây đã tái mét. “Tên còn lại trong bức hình là ai?”

“Là imam Hassan Darwish,” Dina nói. “Hắn ta giám sát việc mở rộng Đền thờ Marwani. Hắn cũng được xem là thành viên cực đoan nhất của tổ chức Waqf.”

Dina giơ lên thông điệp VEVAK đã gửi đi vào đêm trước.

Máu không bao giờ ngủ yên....

“Saladin sao?” Navot hỏi.

Dina gật đầu. “Tôi nghĩ đó là tín hiệu chuẩn bị cho cuộc bạo loạn nổi dậy quét qua thế giới Hồi giáo, đúng thời khắc đền thờ Mái vòm của Đá và al-Aqsa bị phá hủy. Nếu có điều gì xảy đến với hai đền thờ này...” Giọng cô nhỏ dần. “Mọi chuyện sẽ kết thúc, Uzi. Một dấu chấm hết.”

“Ngay cả quân Iran cũng không điên cuồng đến vậy," Navot nói, tỏ ý gạt đi. “Tại sao những giáo sĩ đạo Hồi lại cho nổ tung hai trong những ngôi đền quan trọng nhất Hồi giáo?”

“Bởi vì đó không phải đền thờ của bọn chúng," Dina đáp. “Núi Đền là thánh địa Hồi giáo Sunni, và chúng ta đều biết Hồi giáo Sunni và Shiite nghĩ gì về nhau. Tất cả những gì người Iran cần là một tên cuồng tín ưa tận thế trong tổ chức Waqf giúp đỡ chúng.”

“Cô nghĩ Darwish chính là kẻ đó?”

“Hãy đọc hồ sơ của hắn.”

Navot rơi vào một khoảng lặng trầm tư. “Cô không thể chứng minh được điểm nào cả,” cuối cùng ông lên tiếng.

“Ông có sẵn sàng cược rằng tôi sai không?”

Ông không dám. “chúng ta còn bao lâu?”

Cô nhìn vào tivi. “Theo suy đoán của tôi, thì Núi Đền sẽ sụp đổ lúc ba giờ chiều nay khi Đức Thánh Cha đang ở bên trong Nhà thờ Mộ Thánh.”

“Chính là lúc Chúa Jesus chết trên cây thập giá?”

“Chính xác”

Navot nhìn vào đồng hồ. “chúng ta chỉ còn chín mươi phút.”

“Bảo Orit lần tới hãy chuyển máy ngay khi tôi gọi điện đến.”

Navot lo âu vuốt mái tóc bạc cắt ngắn của mình. “Cô có biết giờ đây có bao nhiêu người trên đỉnh Núi Đền không?”

“Mười ngàn người. Hoặc có lẽ nhiều hơn thế.”

“Và cô có biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu chúng ta đến đó và truy tìm một quả bom không? Chúng ta sẽ châm ngòi cho cuộc nổi loạn thứ ba.”

“Nhưng ta đâu phải truy tìm bom nữa, Uzi. Chúng ta đã biết nó nằm ở đâu rồi.”

“689 mét dưới lòng đất, đâu đó giữa Đền thờ Mái vòm của Đá và Đền thờ al-Aqsa ư?”

Dina gật đầu.

“Eli Lavon vẫn đang làm việc trong Đường hầm phía Tây chứ?”

“Ông ấy chưa rời khỏi đó từ khi chúng ta quay về đây.”

“Điện thoại có hoạt động dưới đó không?”

“Đôi lúc.”

Navot nặng nề thở hắt ra. “Tôi không thể cử Eli vào khu Núi Đền mà không có sự cho phép của Thủ tướng.”

“Vậy có lẽ ông nên gọi cho ngài ấy ngay đi,” Dina nói. “Và có lẽ ông nên nghĩ đến việc cho Eli một vài sự trợ giúp.”

Navot nhìn vào màn hình tivi và trông thấy Gabriel nối gót Đức Giáo hoàng bước dọc theo Phố Dolorosa. Thế là ông với tay lấy điện thoại.

Gabriel thấy di động mình rung lên khi Đức Giáo hoàng đi đến đàng thánh giá thứ tám, nơi Chúa Jesus dừng lại an ủi những người phụ nữ thành Jerusalem, ông kiểm tra mã ID cuộc gọi trên màn hình, rồi nhanh chóng áp điện thoại lên tai.

“Có lẽ chúng ta đang gặp một vấn đề lớn,” Navot nói.

“Đức Giáo hoàng sao?”

“Không.”

“Ở đâu, Uzi?”

“Nơi duy nhất ở Jerusalem mà chúng ta không thể để có vấn đề.”

“Anh đang nói gì vậy?”

“Hãy đi về phía Đường hầm phía Tây. Trên đường đi Dina sẽ kể nốt phần còn lại.”