Chương 45 JERUSALEM
CUỘC CHẠM TRÁN chỉ kéo dài bốn mươi bốn giây, nhưng sau này, Uzi Navot thề rằng nó kéo dài như cả tiếng đồng hồ hoặc hơn. Từ vị trí quan sát hạn chế của ông trong văn phòng, nghe như thể Gabriel và Eli đang hứng chịu đợt tấn công từ một quân đoàn Ả Rập. Song, điều khiến Navot ấn tượng nhất chính là tiếng thở của Gabriel. Nhịp thở bình thường không một lần bị xáo trộn, ông cũng không nói lời nào ngoại trừ hai lần bảo Lavon cúi thấp đầu xuống.
Bản thu âm cho thấy rằng Gabriel chỉ nổ súng sau hai mươi giây đầu của cuộc chạm trán. Sau phát súng đầu tiên của ông, có tiếng rên rỉ thống thiết dường như vọng lên từ đáy sâu của Giếng Linh Hồn. Năm giây sau, Gabriel bắn phát súng thứ hai, và lực công kích của mấy tay súng đối lập sụt giảm rõ rệt. Phát súng thứ ba và thứ tư ông bóp cò hai lần cực nhanh, và một lần nữa trong lối đi vọng vang tiếng rú đau đớn. Thêm hai phát súng liên thanh nữa. Và cuộc đấu súng kết thúc, chỉ còn lại tiếng rên rỉ van xin tha mạng của tên Ả Rập.
“Ai sai các người xuống đây?” Navot nghe thấy Gabriel bình tĩnh hỏi.
“Cút xuống địa ngục đi!” một giọng hét lớn đáp trả bằng tiếng Ả Rập.
Navot nghe thấy một tiếng súng nữa, cùng với tiếng rú thất thanh.
“Ai cử bọn mày tới?” Gabriel lặp lại lần nữa.
“Là imam,” tên Ả Rập đáp qua kẽ răng nghiến chặt.
“Imam nào?”
“Darwish.”
“Hassan Darwish?”
“Phải... là... Hassan.”
“Quả bom nằm ở đâu?”
“Quả bom nào?”
“Nó ở đâu, chết tiệt?”
“Tôi có biết gì về... quả bom đâu!”
“Mày đang nói thật chứ?”
“Vâng!”
“Thật không?”
“Vâng, tôi xin thề.”
Navot lại nghe thấy một phát súng nữa. Rồi không còn một động tĩnh gì trừ nhịp thở đều đặn của Gabriel.
“Chúng ta vẫn tiếp tục chứ?” Thủ tướng hỏi.
“Hiện thời là như vậy,” Navot trả lời.
“Tôi cho rằng chuyện vừa rồi đã trả lời câu hỏi thực sự có bom ở dưới đó không.”
“Vâng, thưa Thủ tướng, tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng giờ đây ta đang gặp phải rắc rối khác.”
“Rắc rối gì?”
“Gabriel Allon đang ở trong lòng Núi Đền mà chỉ có một mình Eli Lavon hỗ trợ.”
“Anh có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng bắt được họ không?”
“Có, thưa Thủ tướng,” Navot nói, chăm chú nhìn vào màn hình CCTV phát cảnh đám đông đang túa ra khỏi Đền thờ Hồi giáo al-Aqsa. “Họ sẽ xé xác hai người phe ta ra thành từng mảnh.”
“Chúng ta có nên lệnh cho họ rút đi?”
“Tôi e là đã quá trễ.”
Họ vừa đặt chân vào ống dẫn nước đầu tiên. Lúc này đã là 2:23.
Ống dẫn không rộng hơn một buồng điện thoại là bao và chỉ vừa đủ cao để họ bước thẳng người. Đó đây trên tường có nhiều lạch nước chảy ra từ những kẽ nứt nhỏ xíu, nhưng ngoài ra thì nền đá khô cứng như bộ xương của Rivka. Lavon di chuyển theo hướng chiếc la bàn. Ông nhẩm đếm từng bước chân.
Đường ống chạy quanh co ngoằn ngoèo trong lòng núi đá vôi như một con rắn, nghĩa là họ chỉ có một ý niệm mơ hồ về những gì chờ họ ở phía trước. Dù chỉ đang cách bề mặt Núi Đền một vài thước, nhưng họ lại không thể nghe thấy bất cứ âm thanh gì ngoài tiếng bước chân của chính mình và giọng đếm đều đều của Lavon. Đi thêm đúng hai trăm bước, họ đến được hồ nước tiếp theo. Lavon dừng lại và ngắm nhìn xung quanh với vẻ kinh ngạc. Và rồi ông giơ ngón trỏ lên miệng ra dấu bảo Gabriel hạ thấp giọng xuống.
“Anh có nhận ra nó không?” Gabriel thì thào.
Lavon gật đầu lia lịa. “Hình chữ T này tương đồng với hồ nước mà Warren đã tìm thấy tại đây,” ông trả lời, giọng thì thầm khàn đục. “Có lẽ người ta đã đào nó vào thời Vua Herod. Đá khai thác từ nơi này có lẽ đã được dùng để xây dựng Đền Thánh.”
“Chúng ta đang ở đâu trên Núi Đền?”
“Ngay bên ngoài lối vào Đền thờ al-Aqsa.” Ông chỉ dọc theo nét ngang của chữ T. “Hẳn sẽ có một hồ nước nhỏ hình chữ T ở đằng kia. Và sau đó...”
“Là Biển Lớn à?”
Lavon gật đầu và dẫn Gabriel băng qua mé trên của hồ nước cổ. Ở phía đối diện là miệng một ống dẫn nước khác, hẹp hơn so với cái trước. Đúng như ông mong đợi, nó dẫn họ đến hồ nước tiếp theo. Lần này, họ tiến về phía cuối hình chữ T và đi vào ống dẫn kế tiếp. Sau vài bước, hang sâu của Biển Lớn rộng như một thánh đường mở ra trước mắt họ.
Và nó hoàn toàn trống rỗng.
“Giờ thì sao?” Thủ tướng hỏi.
Navot lắc đầu.
“Bây giờ họ sẽ làm gì?”
“Họ vẫn đang tìm hiểu.”
Trên nóc hang có một giếng trời, giống như ô cửa sổ tròn trên đỉnh Đền Pantheon ở Rome. Một tia nắng rực rỡ chiếu xuyên qua đó và tiếng kinh cầu ê a vang vọng xuống từ ngọn tháp của Đền thờ al-Aqsa.
“Chúng ta cách mặt đất khoảng bao xa vậy?” Gabriel hỏi khẽ.
“Bốn mươi ba feet.”
“Hoặc mười ba mét,” Gabriel bổ sung.
“Mười ba chấm mười mét ,” Lavon sửa lưng bạn.
“Nếu Dina đoán đúng,” Gabriel nói, “thì quả bom sẽ nằm trong một căn phòng dưới chúng ta hơn ba mươi mét.”
“Nghe có vẻ hợp lý,” Lavon nhận xét.
“Tại sao?”
“Bởi nếu tôi định phá sập cao nguyên Núi Đền, tôi sẽ muốn cài mìn sâu hơn chỗ này.”
“Từ đây có lối nào dẫn xuống sâu hơn không?”
“Chưa từng có ai xuống sâu hơn nữa - ít nhất không một ai mà chúng ta biết làm được vậy.” Ông quay người và nghiên cứu bức tường phía xa của hang động. Có thêm ba đường ống nữa, mỗi cái dẫn đến một hướng khác nhau. “Hãy chọn một đường đi,” ông nói.
“Tôi là một gã phục chế tranh, Eli. Anh chọn đi.”
Lavon nhắm mắt lại vài giây và rồi chỉ tay về đường ống bên tay phải.
Cùng lúc đó, imam Hassan Darwish đang đứng cách họ chưa đến ba mươi mét, trong bể nước ẩn dưới Giếng Linh Hồn. Trong tay hắn lăm lăm khẩu Makarov mà Abdullah Ramadan đã vội trao cho hắn trước khi xông vào lòng Núi Đền, đối đầu với những tên Do Thái xâm phạm khu vực. Âm thanh của cuộc chạm trán chớp nhoáng mà khốc liệt đó đã vang vọng khắp trong các đường ống, truyền thẳng đến tai của Darwish. Hắn đã nghe hết thảy, cả khi tên hắn được thét lên trong đau đớn. Giờ đây hắn có thể nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng của ít nhất hai tên đang tiến gần đến căn phòng Darwish đã bí mật khoét nên trong lòng Núi Đền. Chính tại đó hắn đã cất giấu số bom sẽ hủy diệt cả Núi Đền và Nhà nước Israel. Thế nhưng ẩn chứa bên trong căn phòng còn có một thứ khác ngoài đống chất nổ - một bí mật mà không ai, đặc biệt là người Do Thái, được phép nhìn thấy.
Hắn nhìn vào đồng hồ: 2:27. Theo chỉ thị của Darwish, người đàn ông tên gọi là ông Farouk đã cài đặt thiết bị hẹn giờ sao cho nó phát nổ vào đúng ba giờ. Hắn đã chọn thời điểm đó, được cho là giờ mà Chúa Jesus gục chết trên cây thánh giá, như một sự sỉ nhục đầy toan tính đối với toàn thể Kitô giáo, nhưng đó không phải là lý do duy nhất. Đúng ba giờ, buổi lễ cầu nguyện ngày thứ sáu tại Đền thờ al-Aqsa sẽ kết thúc, và đám đông các tín đồ Hồi giáo sẽ lũ lượt rời khỏi Núi Đền. Nhưng vào lúc này, 35.000 mét vuông của đền thờ lớn chật như nêm với hơn năm ngàn người. Darwish không có lựa chọn khác ngoài việc cho tất cả bọn họ tử vì đạo. Bao gồm cả bản thân hắn.
Hắn lưu lại tại hồ nước nằm bên dưới Giếng Linh Hồn một lúc lâu, lẩm bẩm đọc những lời cầu nguyện cuối cùng của shahid - người tử vì đạo. Tiếp đó, với một tay nắm chặt khẩu súng Makarov và tay còn lại giữ một chiếc đèn pin, hắn bước men theo lối đi cổ chật hẹp. Con đường dẫn hắn tiến sâu vào lòng đất và đi ngược dòng thời gian. Đó là thời đại chưa có Hồi giáo và Nhà Tiên Tri. Thời mông muội, hắn nghĩ. Thời của bọn Do Thái.
Đường ống đầu tiên kết thúc sau mười lăm mét tại một hồ nước nhỏ như chậu cá, vì thế họ nhanh chóng lần theo lối cũ quay về Biển Lớn và tiến vào đường ống thứ hai. Mới đi chừng vài bước, Lavon bắt gặp một lỗ hổng bên phải dẫn ra một lối đi khác. Rải rác trên mặt đất là những mảnh đá vôi vụn vỡ. Lavon kiểm tra chúng dưới ánh sáng chiếc đèn pha trên trán và sau đó sờ tay lên rìa của lỗ hổng.
“Nó còn mới.”
“Mới cỡ nào?”
“Mới tinh” Lavon nói. “Trông như thể nó vừa mới được tạo ra gần đây.”
Không nói thêm lời nào, ông bước qua lối đi kia, Gabriel bám sát gót. Sau vài bước, xuất hiện một dãy cầu thang rộng rãi, uốn lượn mà rõ ràng là sản phẩm của những công cụ cắt đá hiện đại. Lavon lao xuống những bậc thang trong cơn giận sôi trào, Gabriel theo sau đó vài bước, cố gắng bắt kịp bạn. Ở cuối dãy cầu thang là một mái vòm bằng đá, trên đỉnh khắc một vài ký tự bảng tiếng Ả Rập. Họ vội vã chạy qua cổng vòm mà không buồn liếc nhìn dòng chữ. Sau đó, ngỡ ngàng, họ đứng sững lại.
“Cái quái quỷ gì vậy?” Gabriel hỏi.
Lavon dường như không nói nên lời.
“Eli, cái gì vậy?”
Lavon tiến thêm vài bước, vẻ thăm dò. “Anh không nhận ra chúng sao, Gabriel?”
“Nhận ra cái gì, Eli?”
“Những cột trụ,” Lavon đáp. “Là những cột trụ ở trong bức ảnh.”
“Những cột trụ này từ đâu mọc ra vậy?”
Lavon mỉm cười, nghẹn thở. “Ngôi nhà mà Vua Solomon kiến thiết cho Thiên Chúa dài sáu mươi cubit, rộng hai mươi cubit, và cao ba mươi cubit.”
“Cái gì vậy, Uzi?” Thủ tướng hỏi.
“Ngài sẽ không tin tôi nếu tôi nói ngài biết đâu.”
“Nói thử xem.”
“Eli nghĩ rằng anh ấy vừa tìm thấy di tích của Đền Thánh thứ nhất. Mặt khác,” Navot bổ sung, “họ cũng đã tìm thấy quả bom.”
Thủ tướng nhìn vào màn hình video và trông thấy hàng ngàn tín đồ Hồi giáo đang lũ lượt rời khỏi Đền thờ al-Aqsa. Rồi ông đưa mắt nhìn những người ngồi xung quanh rồi phát lệnh đưa lực lượng cảnh sát và IDF đến đó.
“Thế này thì tốt hơn so với khả năng kia,” Navot nói, quan sát những lực lượng Israel đầu tiên tiến vào Núi Đền.
“Chúng ta sẽ biết ngay thôi.”