← Quay lại trang sách

Chương 49 QUẢNG TRƯỜNG THÁNH IGNATIUS, ROME

HAI NGÀY SAU, khi Gabriel đi đến Quảng trường Thánh Ignatius, mặt trời rọi sáng chói chang từ trên bầu trời La Mã không một gợn mây, và những dãy bàn của nhà hàng Le Cave xếp ngay ngắn thành hàng trên khoảng sân lát đá. Tại một chiếc bàn, Tướng Ferrari của Biệt đội Nghệ thuật đang ngồi dưới bóng râm của tán dù màu trắng. Cạnh khuỷu tay ông là tờ báo Corriere della Sera số buổi sáng hôm đó. Ông để nó trước mặt Gabriel, mở ngay trang đăng tin về việc họ bất ngờ thu hồi được hai tác phẩm nghệ thuật bị đánh cắp ở Paris. Bức tranh của Cezanne là mục tiêu chính thu hút sự chú ý của mọi người; chiếc vò Hy Lạp, một bình đựng rượu đẹp đẽ của Họa sĩ thời Amykos, chỉ là phụ.

“Tôi đã đúng về một chuyện,” vị tướng nói. “Anh chắc chắn biết cách suy nghĩ như một tên tội phạm.”

“Tôi chẳng dính dáng gì với vụ đó cả.”

“Và tôi vẫn còn một bàn tay phải hoàn hảo.” Viên Đại tướng dò xét Gabriel một lúc bằng con mắt tinh tường còn lại của mình trước khi hỏi rằng có phải chính ông đã đánh cắp bức tranh và chiếc bình không.

“Để vụ trộm trông giống thật, tôi phải sử dụng dịch vụ của một tay chuyên nghiệp.”

“Vậy đó là một vụ đánh cắp theo đặt hàng?”

“Ông có thể nói như vậy.”

“Tên trộm này đã bao giờ hành nghề ở Ý chưa?”

“Vụ nào ‘thơm’ là hắn chớp ngay.”

“Tôi phải trả bao nhiêu để có được tên hắn ta?”

“Tôi e là không thể bán tên hắn.”

Gabriel trả tờ báo lại cho Đại tướng, ông vẫy vẫy nó để xua đi người bồi bàn đang tới gần.

“Tôi đã đọc được các tin tức gần đây về quê hương anh với sự quan tâm to lớn,” ông nói, như thể quê hương của Gabriel là nơi nào đó rất khó tìm thấy trên bản đồ. “Anh có tin những cột trụ đó thật sự thuộc về Đền Thánh thứ nhất của Vua Solomon không?”

Gabriel gật đầu.

“Anh đã tận mắt thấy chúng?”

“Và cả quả bom mà bọn kia định dùng để nổ tung những cột trụ đó thành từng mảnh.”

“Thật điên rồ,” vị tướng nói, chậm rãi lắc đầu. “Tôi cho rằng chuyện này đã giúp tôi nhìn nhận nỗ lực bảo vệ di sản văn hóa Ý của mình dưới ánh sáng mới. Tôi chỉ phải đối đầu với những tên đạo chích và buôn lậu, chứ không phải những kẻ cuồng tín điên loạn đang cố nhấn chìm Trung Đông vào cảnh chiến tranh.”

“Thật ra đôi khi những kẻ điên cuồng tín ấy lại được giúp đỡ bởi bọn đạo chích và buôn lậu.” Gabriel dừng lại, rồi nói thêm, “Nhưng ông biết tỏng điều đó mà, phải không, Đại tướng Ferrari?”

Ferrari không nói gì, chỉ chằm chặp nhìn Gabriel bằng ánh mắt vô hồn từ con mắt giả của ông.

“Đó là lý do vì sao ông cử tôi tới chỗ Veronica Marchese,” Gabriel tiếp tục. “Vì ông đã biết chồng của cô ấy đang điều khiển một mạng lưới buôn lậu cổ vật toàn cầu. Ông cũng biết rằng hắn ta cấu kết với bộ phận gây vốn phi pháp của Hezbollah, ông biết tất,” Gabriel kết luận, “bởi vì cục tình báo của tôi đã nói với ông như vậy.”

“Thực ra,” vị tướng đáp lời, “tôi đã biết về Carlo rất lâu trước khi lãnh đạo của anh giao hồ sơ của hắn cho chúng tôi.”

“Vậy tại sao ông không hành động?”

“Vì nó sẽ phá hủy toàn bộ sự nghiệp của người phụ nữ mà tôi vô cùng ngưỡng mộ, chưa kể đến người bạn thân thiết của cô ấy đang sống cạnh Đức Thánh Cha trên lầu ba của Điện Tông Tòa.”

“Ông biết chuyện cha Donati và Veronica từng yêu nhau sao?”

“Và Carlo cũng biết,” viên Đại tướng gật đầu nói. “Hắn cũng biết rằng Đức ông đã từ bỏ giáo phẩm của mình sau hai vụ giết người ở El Salvador. Đó là lý do vì sao hắn tha thiết muốn vào hội đồng giám sát Ngân hàng Vatican đến vậy.”

“Hắn biết đó sẽ là bến đỗ an toàn hoàn hảo để rửa tiền bởi vì Donati sẽ không bao giờ dám chống lại hắn.”

Đại tướng tư lự gật đầu. “Quá khứ của Đức ông khiến người ta có thể tổn hại ông ấy,” một lúc sau ông nói. “Mà một người sống trong cái chốn như Vatican thì tuyệt đối không nên như vậy.”

“Và khi ông nghe tin xác Claudia Andreatti được tìm thấy ở Vương cung thánh đường?”

“Tôi biết chắc ai là kẻ đứng sau cái chết của cô ấy.”

“Vì người cung cấp tin cho ông, Roberto Falcone, đã báo với ông rằng cô ấy từng đến Cerveteri tìm gặp anh ta,” Gabriel nói. “Và khi tôi tìm thấy xác Falcone trong bể axit, ông nhận ra mình đã có một giải pháp hoàn hảo cho bài toán Carlo. Một giải pháp kiểu Ý.”

“Không đúng với nghĩa đó hoàn toàn nhưng phải, tôi thừa nhận mình đã làm như thế.” Con mắt không chớp dò xét Gabriel một lúc. “Và dường như giờ đây chúng ta đã quay lại điểm xuất phát, chúng ta phải làm gì với Carlo đây?”

“Tôi biết tôi muốn làm gì.”

“Anh nắm bao nhiêu bằng chứng cụ thể?”

“Đủ để buộc cordata quanh cần cổ khẳng khiu của hắn.”

“Anh muốn xử lý việc này ra sao?”

“Tôi sẽ yêu cầu hắn ta từ chức tại Ngân hàng Vatican ngay lập tức. Nhưng trước tiên, tôi sẽ cho hắn ta cơ hội để tự thú nhận tội lỗi của mình.”

Đại tướng mỉm cười. “Tôi luôn luôn tin rằng thú tội sẽ cứu rỗi linh hồn.”

Sau bữa ăn trưa, Gabriel đi bộ qua dòng sông, tới một dinh thự cũ phai màu nay đã cải tạo thành tòa chung cư cũ phai màu ở Trastevere. Ông vẫn còn giữ chìa khóa. Bước vào tiền phòng, ông kiểm tra hộp thư một lần nữa. Lần này, nó trống rỗng.

Ông bước lên lầu và đi vào căn hộ. Mọi thứ vẫn y như hồi ông rời khỏi đó cách đây gần bốn tháng, chỉ trừ một điểm: điện đã bị cắt. Thế nên ông ngồi một mình ở bàn làm việc của nữ giám tuyển, nhìn bóng chiều dần dần chiếm lại mọi thứ thuộc sở hữu của nó. Cuối cùng, vào lúc sáu giờ hơn vài phút, ông nghe thấy tiếng lách cách tra chìa vào ổ khóa. Rồi cánh cửa bật mở, và Tiến sĩ Claudia Andreatti xuyên qua màn đêm lướt về phía ông.

Cái chết của em gái cô đã cứu thế giới khỏi cơn đại hồng thủy, vì vậy Paola Andreatti xứng đáng được biết trọn vẹn sự thật về những gì đã xảy ra. Không phải phiên bản sự thật của Văn phòng, Gabriel nghĩ, và càng không phải phiên bản của Vatican. Đó phải là một sự thật không tránh né và không sợ đụng chạm nhạy cảm các cá nhân hoặc tổ chức quyền lực nào đó. Một sự thật mà cô có thể mang đến viếng mộ của em gái mình và, một ngày nào đó, đến nấm mồ của chính cô.

Và vì vậy ông kể cô nghe toàn bộ câu chuyện về cuộc hành trình khác thường kéo dài từ mái vòm của Vương cung thánh đường Thánh Peter cho đến hang động trong lòng Núi Đền, nơi ông đã phát hiện ra hai mươi hai cột trụ thuộc về Đền Thánh thứ nhất của Vua Solomon và một khối bom có thể đẩy mâu thuẫn tôn giáo lên cao. Suốt thời gian đó, cô vẫn giữ im lặng, đôi bàn tay đặt ngay ngắn trên đùi. Đôi mắt đang nhìn ông trong bóng đêm giống hệt như đôi mắt vô hồn đã ngước nhìn ông từ sàn đá lạnh của Vương cung thánh đường hôm ấy. Và cuối cùng khi cô cất tiếng, âm thanh nghe hệt như giọng nói đã trò chuyện với ông tại cầu thang của Bảo tàng Vatican vào đêm Claudia Andreatti bị ám hại.

“Anh định xử trí Carlo thế nào?”

Câu trả lời của Gabriel dường như khiến cô nhói đau.

“Chỉ vậy thôi ư?” cô hỏi.

“Nếu các công tố viên người Ý cáo buộc hắn ta...”

“Tôi thừa hiểu hệ thống pháp luật Ý vận hành như thế nào, anh Allon,” cô nói, cắt ngang lời ông. “Vụ án sẽ kéo dài ròng rã trong nhiều năm, và có rất nhiều khả năng hắn sẽ không bao giờ biết đến cơm tù là gì.”

“Thế cô muốn gì, Tiến sĩ Andreatti?”

“Đòi lại công lý cho em gái tôi.”

“Tôi không thể cho cô điều đó.”

“Vậy tại sao anh lại đưa tôi đến Rome?”

“Vì sự thật,” ông nói. “Tôi muốn cô nghe sự thật. Và không phải chỉ từ phía tôi. Từ phía hắn nữa.”

“Khi nào?” cô hỏi.

“Tối mai.”

Cô im lặng trong giây lát. “Nếu Chúa có thật,” cuối cùng cô lên tiếng, “thì hắn ta sẽ phải lãnh lấy cái chết giống như em gái tôi.”

Phải. Gabriel thầm nghĩ. Nếu Chúa có thật.