Chương 3 Tháng 6 năm 1942
Lale từ từ tỉnh giấc, cố bám víu giấc mơ đã khiến anh mỉm cười. Ở lại đi, ở lại đi, xin hãy để tôi ở lại đây thêm chút nữa…
Dù Lale gặp gỡ đủ mọi loại người, anh đặc biệt thích gặp gỡ phụ nữ. Anh nghĩ phụ nữ ai cũng đẹp dù tuổi tác, ngoại hình hay ăn mặc ra sao. Điểm sáng trong thói quen hằng ngày của anh là đi xuyên qua cửa hàng đồ nữ nơi anh làm việc. Đó là lúc anh tán tỉnh mấy cô gái, cả trẻ lẫn không còn trẻ lắm, làm việc sau quầy.
Lale nghe tiếng cửa chính của cửa hàng bách hóa bật mở. Anh nhìn lên và thấy một phụ nữ bước vội vào trong. Phía sau cô, hai lính Slovakia đứng ở bậc cửa nhưng không theo cô vào. Anh vội bước đến chỗ cô, mỉm cười trấn an. “Cô sẽ không sao đâu,” anh nói. “Ở đây với tôi là an toàn rồi.” Cô nắm bàn tay anh đang chìa ra và anh dắt cô đến một quầy chất đầy những chai nước hoa mắc tiền. Liếc qua vài chai, anh chọn một chai giơ về phía cô. Cô xoay cổ vẻ tinh nghịch. Lale nhẹ nhàng xịt bên này cổ rồi bên kia. Khi cô quay đầu lại, mắt họ giao nhau. Cô chìa hai cổ tay ra và mỗi bên đều được nhận thưởng. Cô đưa cổ tay lên mũi, nhắm mắt lại khẽ ngửi. Cô chìa cổ tay đó cho Lale. Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, kéo lại sát mặt và cúi xuống, hít lấy hỗn hợp quyến rũ trộn giữa mùi nước hoa và mùi hương tuổi thanh xuân.
“Đúng rồi. Đó đúng là mùi hương dành cho cô.” Lale bảo.
“Tôi sẽ lấy chai này.”
Lale đưa cái chai cho người bán hàng đang đứng đợi để anh ta gói hàng.
“Tôi có thể giúp gì cho cô nữa không?” anh hỏi.
Những khuôn mặt lóe lên trước mặt anh, những phụ nữ trẻ trung tươi cười nhảy múa quanh anh, hạnh phúc và sống hết mình. Lale nắm lấy cánh tay người phụ nữ trẻ anh gặp ở cửa hàng đồ nữ. Giấc mơ của anh dường như đang lao về phía trước. Lale và người phụ nữ bước vào một nhà hàng trang nhã, lờ mờ dưới ánh sáng của những chiếc đèn treo tường nhỏ xíu. Trên mỗi bàn, một cây nến lung linh đè lên tấm khăn trải bàn dày bằng vải Jacquard. Những món trang sức mắc tiền hắt màu lên tường. Tiếng dao nĩa bằng bạc chạm vào đồ sứ cao cấp dịu hẳn đi nhờ âm thanh êm ái từ nhóm tứ tấu đàn dây soi bóng lên một góc phòng. Người giữ cửa nồng nhiệt chào anh trong lúc đón chiếc áo khoác từ tay bạn đồng hành của Lale và dẫn họ tới bàn. Khi họ ngồi xuống, phục vụ bàn đưa cho Lale xem một chai rượu. Mắt vẫn không rời người bạn đồng hành, anh gật đầu và chai rượu được khui ra, rót vào ly. Cả Lale và người phụ nữ đều đưa tay lần tìm ly rượu của mình. Mắt vẫn không rời nhau, họ nâng ly lên nhấp một ngụm. Giấc mơ của Lale lại nhảy cách quãng. Anh sắp tỉnh dậy rồi. Không. Bây giờ anh đang lục lọi tủ áo quần, chọn áo vét, sơ-mi, cái ưng ý và đeo lên thật hoàn hảo. Anh xỏ chân vào đôi giày bóng loáng. Anh lấy chìa khóa và ví trên chiếc bàn đầu giường đút vào túi trước rồi cúi xuống gạt một sợi tóc bướng bỉnh khỏi khuôn mặt người bạn đồng hành đang ngủ, nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Cô cựa mình mỉm cười. Cô nói, giọng khàn khàn, “Đêm nay…”
❖ ❖ ❖
Tiếng súng ngoài kia khiến Lale giật mình tỉnh giấc. Anh bị bạn cùng giường xô đẩy khi họ tìm xem nguy hiểm đến từ đâu. Vẫn vương vấn trong đầu ký ức về cơ thể ấm áp của cô, Lale chầm chậm ngồi dậy và là người cuối cùng xếp hàng điểm danh. Người tù đứng cạnh thúc cùi chỏ vào anh khi thấy anh không trả lời lúc được gọi số.
“Sao thế?”
“Không có gì… Mà có đấy. Nơi này.”
“Nó vẫn như hôm qua thôi. Và ngày mai nó vẫn thế. Anh dạy tôi thế mà. Anh thấy có gì thay đổi vậy?”
“Cậu nói đúng – vẫn thế, vẫn thế. Chỉ là, ờ, tôi mơ về một cô gái tôi từng quen, ở một cuộc đời khác.”
“Cô ấy tên gì?”
“Tôi không nhớ nổi. Có gì quan trọng đâu.”
“Thế là anh không yêu cô ấy à?”
“Tôi yêu tất cả bọn họ, nhưng chẳng hiểu sao không ai nắm giữ được trái tim tôi. Cậu có hiểu không?”
“Không hiểu lắm. Tôi sẽ chọn một cô để yêu và sống cùng cô ấy cho đến cuối đời.”
❖ ❖ ❖
Trời mưa mấy ngày rồi, nhưng sáng nay, khi Lale và Pepan sửa soạn chỗ làm việc, ánh mặt trời có vẻ sắp yếu ớt chiếu lên sân Birkenau ảm đạm. Họ có hai cái bàn, mấy bình mực, một đống kim.
“Chuẩn bị sẵn sàng nào, Lale, họ đến rồi đó.”
Lale ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn thấy mấy chục cô gái đang bị đưa tới chỗ họ. Anh biết ở Auschwitz có đàn bà con gái nhưng ở đây thì không, ở Birkenau, địa ngục của địa ngục, thì không.
“Hôm nay hơi khác một chút, Lale à, họ mới chuyển một số cô gái từ Auschwitz đến đây và vài người trong số họ cần xăm lại số.”
“Gì cơ?”
“Số của họ, được in bằng con dấu nhưng không hiệu quả. Chúng ta phải làm cho đúng. Không có thời gian ngắm họ đâu, Lale, làm việc đi.”
“Cháu không thể.”
“Làm đi, Lale. Đừng nói gì với bất kỳ ai trong đám đó. Đừng làm gì ngu ngốc.”
Hàng dài các cô gái rồng rắn hiện ra trước mặt anh.
“Cháu không làm được đâu. Cháu xin bác, bác Pepan, chúng ta không thể làm việc này được.”
“Có chứ, cậu làm được, Lale. Cậu phải làm. Nếu cậu không làm, người khác sẽ làm, và việc tôi cứu cậu sẽ thành công cốc. Cứ làm đi, Lale.” Pepan nhìn chằm chằm vào mắt Lale. Nỗi sợ hãi ăn sâu vào xương tủy Lale. Pepan nói đúng. Hoặc anh tuân theo nội quy hoặc có nguy cơ sẽ chết.
Lale bắt đầu công việc. Anh cố không nhìn lên. Anh giơ tay ra lấy tờ giấy được đưa cho mình. Anh phải xăm bốn chữ số đó lên người cô gái đang cầm mảnh giấy. Cô vốn có số rồi nhưng nó đã bị mờ. Anh ấn mũi kim vào cánh tay trái của cô, xăm số 4, cố gắng thật nhẹ nhàng. Máu rỉ ra. Nhưng cây kim đâm chưa đủ sâu nên anh phải đi lại nét lần nữa. Cô gái không rụt tay lại trước cơn đau mà Lale biết mình đang gây ra. Họ đã được cảnh báo – không được nói gì, không được làm gì. Anh lau vết máu và chà mực xanh lên vết thương.
“Nhanh lên!” Pepan thì thầm.
Lale làm lâu quá. Xăm tay cho cánh đàn ông là một chuyện; làm vấy bẩn thân thể của những cô gái trẻ thì thật khủng khiếp. Liếc mắt lên, anh thấy một gã đàn ông vận áo khoác trắng chậm rãi bước ngược lên từ phía cuối hàng các cô gái. Thỉnh thoảng hắn lại dừng bước kiểm tra mặt mày và thân thể của một cô đang hoảng sợ. Cuối cùng hắn tới chỗ Lale. Trong khi Lale nắm cánh tay cô gái đứng trước mặt hết sức nhẹ gượng thì hắn lại thô lỗ bóp mặt cô xoay nó từ bên này sang bên kia. Lale nhìn vào đôi mắt sợ hãi ấy. Môi cô gái mấp máy như định nói gì. Anh siết chặt cánh tay cô để ngăn cô lại. Cô nhìn anh và anh làm khẩu hình, “Suỵt.” Gã mặc áo khoác trắng buông mặt cô ra và bỏ đi.
“Giỏi lắm,” anh thì thầm trong khi chuẩn bị xăm lên ba chữ số còn lại – 5 6 2. Khi đã xong, anh giữ cánh tay cô lâu hơn cần thiết, lại nhìn vào mắt cô. Anh cố nhoẻn miệng khẽ cười. Cô đáp lại bằng một nụ cười còn khẽ khàng hơn. Tuy vậy, đôi mắt cô như đang nhảy múa trước mắt anh. Khi anh nhìn vào đôi mắt ấy, trái tim anh dường như cùng lúc ngừng đập và bắt đầu đập lần đầu tiên, thình thịch, cơ hồ sắp nổ tung khỏi lồng ngực. Anh nhìn xuống đất và mặt đất cũng như rung chuyển dưới chân anh. Lại một tờ giấy khác được thảy về phía anh.
“Nhanh lên, Lale!” Pepan khẽ thúc giục.
Khi anh lại ngước mắt nhìn lên, cô gái đã đi mất.
❖ ❖ ❖
Vài tuần sau, Lale nhận việc như thường lệ. Bàn và dụng cụ đã bày sẵn và anh lo lắng nhìn quanh tìm Pepan. Nhiều người đang tiến về phía anh. Anh giật mình thấy Oberscharführer Houstek đến gần, theo sau là một sĩ quan SS trẻ. Lale cúi đầu, nhớ lời Pepan dặn, “Đừng đánh giá thấp ông ta.”
“Hôm nay mày sẽ làm một mình,” Houstek lầm bầm.
Khi Houstek quay lưng bước đi, Lale khẽ hỏi, “Bác Pepan đâu ạ?”
Houstek dừng bước, quay lại nhìn anh trừng trừng. Tim Lale hẫng một nhịp.
“Giờ mày là Thợ Xăm.” Houstek quay sang viên sĩ quan SS. “Còn mày chịu trách nhiệm về thằng này.”
Khi Houstek bỏ đi, tên SS quảy súng lên vai chĩa về phía Lale. Lale đáp trả ánh mắt trừng trừng của hắn, nhìn vào đôi mắt đen của một thằng nhóc gầy giơ xương có điệu cười tự mãn ác độc. Cuối cùng, Lale cụp mắt xuống. Bác Pepan ơi, bác bảo công việc này có thể sẽ cứu mạng cháu. Nhưng chuyện gì xảy ra với bác rồi?
“Có vẻ như số phận của tao nằm trong tay mày,” viên sĩ quan hầm hè. “Mày nghĩ sao về chuyện này?”
“Tôi sẽ cố gắng không làm anh thất vọng.”
“Cố gắng ư? Mày phải làm trên cả mức cố gắng. Mày sẽ không khiến tao thất vọng.”
“Vâng, thưa sếp.”
“Mày ở khu nào?”
“Số 7.”
“Khi mày xong việc ở đây, tao sẽ chỉ cho mày phòng của mày ở một trong những khu mới. Từ nay mày sẽ ở đó.”
“Tôi ở khu hiện tại là được rồi, thưa sếp.”
“Đừng ngốc thế. Giờ mày là Thợ Xăm rồi, mày sẽ cần được bảo vệ. Giờ mày làm cho Lực lượng Chính trị của SS – khỉ thật, có lẽ tao nên sợ mày mới đúng.” Hắn lại trưng ra cái điệu cười tự mãn đó.
Đã sống sót đến vòng thẩm vấn này, Lale thử liều một phen.
“Anh biết đấy, công việc sẽ nhanh hơn rất nhiều nếu tôi có trợ lý.”
Viên SS bước một bước tới gần Lale hơn, nhìn anh từ đầu đến chân vẻ khinh miệt.
“Cái gì?”
“Nếu anh cho ai đó giúp tôi, công việc sẽ nhanh hơn và sếp anh sẽ hài lòng.”
Như thể được Houstek ra lệnh, tên sĩ quan quay đi, bước dọc hàng đám đàn ông trẻ đang đợi xăm số, tất cả họ, trừ một người, đều cúi đầu. Lale sợ thay cho cái người đang trừng mắt nhìn tên sĩ quan và ngạc nhiên thấy cậu ta bị lôi ra khỏi hàng, điệu tới chỗ Lale.
“Trợ lý của mày đấy. Xăm số cho nó trước đi.”
Lale lấy mảnh giấy trên tay thằng bé và nhanh chóng xăm số lên cánh tay cậu ta.
“Cậu tên gì?” anh hỏi.
“Leon.”
“Leon, tôi là Lale, Thợ Xăm,” anh bảo, giọng dứt khoát y như Pepan. “Giờ cậu đứng cạnh xem tôi làm. Từ ngày mai, cậu sẽ làm trợ lý cho tôi. Việc này có thể cứu mạng cậu đấy.”
❖ ❖ ❖
Mặt trời đã lặn khi người tù cuối cùng được xăm xong và đẩy về phía ngôi nhà mới. Người canh chừng Lale, anh được biết tên là Baretski, không đi đâu cách anh quá vài mét. Hắn bước về phía Lale và người trợ lý mới.
“Đưa hắn về khu nhà của mày rồi quay lại đây.”
Lale vội đưa Leon về Khu 7.
“Buổi sáng đợi ngoài khu nhà rồi tôi sẽ đến đón cậu. Nếu kapo của cậu hỏi tại sao cậu không đi xây nhà với những người khác thì cứ bảo ông ta giờ cậu làm việc cho Thợ Xăm.”
❖ ❖ ❖
Khi Lale quay lại chỗ làm việc, dụng cụ của anh đã được xếp vào cặp táp và bàn của anh cũng đã được gấp lại. Baretski đang đứng đợi anh.
“Mang đống này về phòng mới của mày đi. Mỗi buổi sáng, đến trình diện tại tòa nhà hành chính để nhận đồ bổ sung và nhận chỉ thị xem hôm đó mày sẽ làm việc đâu.”
“Tôi có thể xin thêm bàn và đồ bổ sung cho Leon không?”
“Ai?”
“Trợ lý của tôi.”
“Cần gì thì đi mà hỏi bộ phận hành chính.”
Hắn đưa Lale tới một khu vực vẫn đang xây dở trong trại. Nhiều tòa nhà còn chưa xây xong và bầu không khí im lặng kỳ dị khiến Lale rùng mình. Một trong những khu nhà mới này đã hoàn thành và Baretski chỉ cho Lale một phòng đơn nằm sát cửa chính.
“Mày sẽ ngủ ở đây,” Baretski bảo. Lale đặt cái cặp đựng dụng cụ xuống sàn nhà cứng rồi quan sát căn phòng nhỏ biệt lập. Chưa gì anh đã thấy nhớ bạn bè ở Khu 7 rồi.
Tiếp đó, đi theo Baretski, Lale được biết bây giờ anh sẽ ăn ở một khu gần tòa nhà hành chính. Là Thợ Xăm, anh sẽ được nhận suất ăn thêm. Hai người tới chỗ ăn tối và Baretski giải thích, “Bọn tao muốn nhân công có sức khỏe.” Hắn ra dấu cho Lale chọn một chỗ trong hàng ăn tối. “Tận dụng tối đa đi.”
Khi Baretski bỏ đi, một muôi xúp lỏng và một khúc bánh mì được trao vào tay Lale. Anh ngồm ngoàm ăn hết cả hai món và định bỏ đi.
“Cậu có thể ăn thêm nếu muốn,” một giọng nói buồn thảm cất lên.
Lale lấy thêm phần bánh mì thứ hai, nhìn những người tù xung quanh đang lặng lẽ ăn – không cười cợt pha trò, chỉ liếc nhìn lén lút. Cảm giác hồ nghi và sợ hãi quá rõ ràng. Miếng bánh mì nhét trong tay áo, Lale bỏ đi, trở về nhà cũ, Khu 7. Anh gật đầu chào tên kapo khi bước vào, có vẻ hắn đã được thông báo rằng Lale không còn nằm dưới quyền hắn nữa. Bước vào trong, Lale nhận được rất nhiều lời chúc mừng từ những người từng sống chung với anh dưới một khu nhà, từng cùng anh chia sẻ những nỗi sợ hãi và những giấc mơ về một cuộc đời khác. Khi anh đến chỗ giường cũ của mình, Leon đang ngồi đó, vắt chân qua thành giường. Lale nhìn mặt cậu trai. Đôi mắt xanh to của cậu ta toát lên một vẻ dịu dàng và chân thành khiến Lale thấy quý mến.
“Ra ngoài này với tôi một chút.”
Leon nhảy ra khỏi giường tầng đi theo anh. Mọi cặp mắt đổ dồn về phía hai người. Đi vòng qua hông nhà, Lale lôi khúc bánh mì cũ từ tay áo ra đưa cho Leon và cậu ta ăn ngấu nghiến. Ăn xong hết rồi cậu ta mới cảm ơn.
“Tôi biết hẳn cậu sẽ bị lỡ bữa tối. Giờ tôi có suất ăn thêm rồi. Tôi sẽ cố gắng chia sẻ với cậu và những người khác nếu có cơ hội. Giờ thì quay vào trong đi. Nói với họ là tôi kéo cậu ra đây để khiển trách cậu. Và nhớ cúi thấp đầu. Hẹn gặp cậu sáng mai.”
“Anh không muốn họ biết anh có thể lấy suất ăn thêm à?”
“Không. Đợi xem mọi chuyện thế nào đã. Tôi không thể giúp tất cả họ cùng lúc và họ cũng không cần thêm lý do để đấu đá nhau đâu.”
Lale nhìn Leon bước vào tòa nhà anh từng ở, lòng dâng lên một cảm xúc hỗn độn khó diễn tả nên lời. Giờ đã được biệt đãi, mình có nên sợ hãi không? Sao mình lại thấy buồn vì phải rời khỏi chỗ cũ trong trại nhỉ, dù chỗ đó chẳng bảo vệ được mình? Anh thẩn thơ bước vào dưới bóng những tòa nhà đang xây dở. Anh chỉ có một mình.
Đêm đó, lần đầu tiên sau nhiều tháng, Lale được sải hết tay chân ra mà ngủ. Không ai đá, không ai đẩy anh. Anh cảm giác như mình là một ông hoàng trên chiếc giường cá nhân xa hoa. Và như một ông hoàng, giờ anh phải cảnh giác với động cơ của những người muốn kết bạn hay tâm sự với anh. Họ có ghen tị không? Họ có muốn công việc của mình không? Mình có nguy cơ bị người ta vu khống không? Anh đã từng chứng kiến hậu quả của sự tham lam và hồ nghi ở nơi này. Hầu hết mọi người tin rằng nếu có ít người hơn thì sẽ có nhiều thức ăn chia cho mọi người hơn. Thức ăn là tiền. Có nó, ta mới sống được. Ta mới có đủ sức khỏe để làm theo mệnh lệnh. Ta mới sống thêm được một ngày nữa. Không có nó, ta yếu ớt đến độ không còn quan tâm gì nữa. Vị trí mới khiến cho cuộc sinh tồn của anh trở nên phức tạp hơn. Anh chắc chắn lúc rời khu nhà đi ngang qua chỗ giường của mấy gã bị đánh đập, anh đã nghe thấy ai đó lẩm bẩm thằng đồng lõa.
❖ ❖ ❖
Sáng hôm sau, Lale đang cùng Leon đợi bên ngoài tòa nhà hành chính thì Baretski tới, khen anh đến sớm. Lale cầm cái cặp còn chiếc bàn thì kê trên mặt đất bên cạnh anh. Baretski bảo Leon ở lại đó còn Lale theo hắn vào trong. Lale nhìn quanh khu vực đón tiếp rộng lớn. Anh có thể thấy các dãy hành lang chạy tỏa ra nhiều ngả với các văn phòng kề nhau. Phía sau bàn đón tiếp lớn là vài dãy bàn nhỏ nơi các cô gái đang làm việc chăm chỉ – sắp xếp tài liệu và ghi chép. Baretski giới thiệu anh với một sĩ quan SS – “Đây là Thợ Xăm.” – và dặn anh thêm một lần nữa là hằng ngày nhận đồ bổ sung và chỉ thị ở đây. Lale hỏi xin thêm một cái bàn và dụng cụ vì anh còn có một trợ lý đang đợi bên ngoài. Yêu cầu được đáp ứng ngay, không một lời nhận xét. Lale thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất anh đã cứu được một người khỏi phải lao động khổ sai. Anh nhớ đến Pepan và âm thầm cảm ơn ông. Anh lấy bàn, nhét vào cặp các đồ bổ sung được phát thêm. Khi Lale quay đi, nhân viên hành chính gọi anh lại.
“Luôn mang cái cặp đó theo nhé, cứ tự giới thiệu bằng từ Politische Abteilung là sẽ không ai gây phiền gì cho anh hết. Trả lại giấy ghi số cho chúng tôi mỗi đêm, nhưng cặp thì cứ giữ.”
Baretski khịt mũi bên cạnh Lale. “Đúng đấy, nhờ cái cặp và cụm từ đó, mày sẽ được an toàn, đương nhiên là ngoại trừ với tao. Gây chuyện và khiến tao gặp rắc rối thì không cặp hay từ nào cứu được mày đâu.” Tay hắn mò tới khẩu súng ngắn, đặt lên bao súng, bật mở móc khóa. Đóng lại. Mở ra. Đóng lại. Hơi thở dần trở nên sâu hơn.
Lale chọn hành động một cách khôn ngoan: cụp mắt xuống và quay đi.
❖ ❖ ❖
Những chuyến xe liên tục tiến vào Auschwitz–Birkenau bất kể ngày đêm. Lale và Leon chẳng còn lạ gì cảnh phải làm việc thâu đêm suốt sáng. Vào những ngày như thế, Baretski lộ rõ những mặt khó ưa nhất của hắn. Hắn la hét chửi bới hay đánh đập Leon, đổ cho cậu làm việc chậm khiến hắn không được đi ngủ. Lale nhanh chóng nhận ra rằng nếu anh cố ngăn cản thì sự ngược đãi đó lại càng tệ hơn.
Một hôm, sau khi kết thúc công việc ở Auschwitz tầm một hai giờ sáng, Baretski quay lưng bỏ đi khi Lale và Leon còn chưa thu dọn xong đồ đạc. Rồi hắn quay lại, mặt lộ vẻ đắn đo.
“Ôi, mẹ kiếp, hai đứa mày có thể tự đi về Birkenau. Tối nay tao ngủ ở đây. Chỉ cần quay lại đây vào tám giờ sáng mai.”
“Làm sao chúng tôi biết lúc nào là mấy giờ?” Lale hỏi.
“Tao đếch quan tâm bọn mày làm thế nào, cứ phải đến đây thế thôi. Và đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn. Tao sẽ đích thân đi lùng giết bọn mày và hả hê lắm đó.” Hắn loạng choạng bước đi.
“Mình làm gì đây?” Leon hỏi.
“Làm theo lời thằng khốn đó chứ sao nữa. Đi thôi – tôi sẽ gọi cậu dậy đúng giờ để quay lại đây.”
“Em mệt quá. Mình không ở lại đây được ạ?”
“Không. Nếu buổi sáng cậu không có mặt ở khu nhà, họ sẽ đi tìm cậu đấy. Nào, đi thôi.”
❖ ❖ ❖
Lale thức dậy cùng mặt trời, rồi anh và Leon cuốc bộ bốn cây số quay lại Auschwitz. Họ đợi có khi phải cả tiếng đồng hồ Baretski mới đến. Rõ ràng hắn không đi ngủ liền mà còn thức uống rượu. Khi hơi thở hắn hôi thối thì tính khí hắn còn tệ hơn.
“Đi thôi,” hắn quát.
Vì không thấy bóng dáng tù nhân mới nào, Lale đành phải hỏi, “Đi đâu ạ?”
“Về Birkenau. Xe đã thả đám người mới nhất ở đó.”
❖ ❖ ❖
Trong lúc ba người cuốc bộ bốn cây số về lại Birkenau, Leon vấp chân ngã – sự mệt mỏi và suy dinh dưỡng đã đánh bại cậu. Cậu cố gắng đứng lên. Baretski đi chậm lại, dường như đợi cho Leon bắt kịp. Khi Leon tới gần, Baretski chuỗi chân ra làm cậu ngã lần nữa. Suốt cả chặng đường, Baretski chơi trò đó thêm vài lần nữa. Cuốc đi bộ và cái thú ngáng chân Leon dường như đã làm hắn tỉnh rượu. Mỗi lần làm thế hắn đều quan sát phản ứng của Lale. Hắn chẳng nhận thấy gì.
Về tới Birkenau, Lale ngạc nhiên thấy Houstek đang giám sát cuộc tuyển chọn những người được chuyển sang chỗ Lale và Leon để được sống thêm ngày nữa. Họ bắt đầu làm việc trong lúc Baretski đi lên đi xuống dọc theo hàng những người đàn ông trẻ tuổi, cố gắng tỏ vẻ thạo việc trước mặt cấp trên. Tiếng một thanh niên thét lên khi Leon cố gắng xăm lên cánh tay anh ta khiến cậu bé kiệt sức này giật nẩy mình. Cậu làm rơi kim xăm. Khi cậu cúi xuống nhặt kim lên, Baretski nện khẩu súng trường vào lưng cậu, làm cậu chúi mặt xuống đất. Hắn đặt một chân lên lưng cậu, ấn cậu xuống.
“Chúng ta sẽ làm xong nhanh hơn nếu anh để cậu ấy đứng dậy làm tiếp.” Lale bảo, nhìn Leon thở dốc dưới bốt Baretski.
Houstek xông tới chỗ ba người và lầm bầm gì đó với Baretski. Khi Houstek biến đi rồi, Baretski, mỉm cười chua chát, đạp mạnh xuống người Leon rồi thả chân ra.
“Tao chỉ là một tên đầy tớ tầm thường của SS. Mày, Thợ Xăm, được đặt dưới sự che chở của Lực lượng Chính trị vốn chỉ nghe lệnh từ Berlin. Mày đã gặp ngày may mắn khi tên người Pháp giới thiệu mày với Houstek và khen với ông ấy rằng mày rất thông minh, biết nói bao nhiêu thứ tiếng.”
Chẳng biết trả lời sao cho phải nên Lale cắm cúi làm việc. Leon lấm lem bùn đất đứng dậy, ho khù khụ.
“Này, Thợ Xăm,” Baretski nói, nụ cười bệnh hoạn quen thuộc lại nở trên môi, “chúng ta làm bạn nhé?”
❖ ❖ ❖
Một lợi thế khi làm Thợ Xăm là Lale biết được ngày tháng. Nó được viết trên giấy tờ người ta đưa anh mỗi sáng và anh phải nộp lại mỗi tối. Không phải chỉ có giấy tờ mới cho anh biết ngày tháng. Chủ nhật là ngày duy nhất trong tuần các tù nhân khác không bị bắt làm việc và có thể dành cả ngày tha thẩn quanh trại hay quanh quẩn các khu nhà của họ, tụ tập từng nhóm nhỏ – tình bạn được mang theo vào trại, tình bạn hình thành trong trại.
Chính là vào một ngày Chủ nhật, anh gặp cô. Anh nhận ra cô ngay lập tức. Họ bước về phía nhau, Lale đi một mình còn cô đi với một nhóm con gái, tất cả đều trọc đầu, tất cả đều ăn mặc đơn điệu như nhau. Chẳng có gì để phân biệt cô ngoại trừ đôi mắt ấy. Đen – không, nâu. Cái màu nâu đậm nhất anh từng thấy. Lần thứ hai họ lại nhìn xuyên thấu tâm hồn nhau. Trái tim Lale đập lỗi một nhịp. Ánh nhìn nấn ná.
“Thợ Xăm!” Baretski đặt tay lên vai Lale, phá vỡ bùa mê.
Các tù nhân tránh ra xa, không muốn ở gần một sĩ quan SS hay người tù hắn đang nói chuyện cùng. Nhóm con gái cũng tản ra, để lại cô đứng nhìn Lale đang nhìn cô. Ánh mắt Baretski chuyển từ người này sang người kia, trong khi họ đứng thành một hình tam giác hoàn hảo, ai cũng đợi người kia di chuyển. Baretski cười ranh mãnh. Một trong các bạn của cô mạnh dạn tiến tới kéo cô về nhóm.
“Xinh đấy,” Baretski bảo khi hắn và Lale bước đi. Lale phớt lờ hắn và cố kiềm chế nỗi căm ghét trong lòng.
“Mày có muốn gặp cô ta không?” Lale vẫn từ chối trả lời.
“Viết thư cho cô ta đi, bảo là mày thích cô ta.”
Hắn tưởng mình ngu lắm sao?
“Tao sẽ đưa cho mày giấy bút và chuyển thư của mày cho cô ta. Sao nào? Mày biết tên cô ta không?”
4562.
Lale bước tiếp. Anh biết hình phạt đối với bất kỳ tù nhân nào bị bắt quả tang có bút hoặc giấy chính là cái chết.
“Chúng ta đi đâu đây?” Lale đổi chủ đề.
“Tới Auschwitz. Ngài bác sĩ cần thêm bệnh nhân.”
Một cơn ớn lạnh chạy khắp người Lale. Anh nhớ lại người đàn ông mặc áo khoác trắng, bàn tay lông lá của hắn trên mặt cô gái xinh đẹp ấy. Lale chưa bao giờ thấy khó chịu với một bác sĩ như anh cảm thấy vào hôm đó.
“Nhưng hôm nay là Chủ nhật mà.”
Baretski cười lớn. “Ồ, mày tưởng chỉ vì những người khác không làm việc ngày Chủ nhật thì mày cũng được nghỉ sao? Mày có muốn trình bày việc này với ngài bác sĩ không?” Tiếng cười của Baretski trở nên chói tai, khiến Lale lạnh xương sống. “Làm ơn làm thế giúp tao với, Thợ Xăm. Nói với ngài bác sĩ hôm nay là ngày nghỉ của mày. Tao sẽ thích thú lắm đó.”
Lale biết lúc nào phải ngậm miệng lại. Anh sải bước, giữ khoảng cách với Baretski.