← Quay lại trang sách

Chương 5

Sáng Chủ nhật đã đến. Lale nhảy khỏi giường, vội vàng đi ra ngoài. Mặt trời đã lên cao. Mọi người đâu hết rồi nhỉ? Chim chóc đâu? Sao không hót?

“Chủ nhật rồi!” anh reo lên vu vơ. Đang định xoay một vòng thì anh thấy mấy khẩu súng trường từ các chòi canh cạnh đó chĩa vào mình.

“Ôi, khỉ thật.” Anh chạy trở vào khu nhà trong khi những phát súng xuyên thủng bình minh yên tĩnh. Dường như bọn lính gác muốn dọa anh một trận. Lale biết hôm nay là ngày tù nhân ngủ dậy muộn, hay chí ít là không rời khu nhà của họ cho tới khi cơn đói quặn ruột buộc họ phải đi đến chỗ có cà phê đen và miếng bánh mì nguội duy nhất. Bọn lính gác xả thêm một loạt súng nữa vào tòa nhà, cho vui vậy thôi.

Trở lại căn phòng nhỏ của mình, Lale đi tới đi lui, tập dợt những lời đầu tiên anh sẽ nói với cô.

Em là cô gái đẹp nhất anh từng gặp, được chọn rồi bị loại. Anh cảm thấy hầu như chắc chắn rằng với cái đầu trọc lốc và quần áo rộng thùng thình, cô sẽ chẳng cảm thấy mình đẹp đẽ gì. Dù vậy anh vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ câu đó. Nhưng có lẽ tốt nhất chỉ nên nói đơn giản – Em tên gì? – rồi tùy tình hình.

Lale ép mình phải ở trong phòng cho tới khi bắt đầu nghe thấy những âm thanh giờ đây đã trở nên quen thuộc với anh, khi cả trại thức dậy. Đầu tiên tiếng còi báo động xuyên thấu giấc ngủ của các tù nhân. Rồi bọn SS chưa tỉnh rượu, thiếu ngủ và cáu kỉnh, quát tháo ra lệnh. Đám vại đựng đồ ăn sáng kêu lanh canh trên đường tới từng khu nhà; những người tù khiêng chúng rên rỉ vì họ ngày một yếu hơn còn đám vại mỗi lúc một nặng thêm.

Anh đi lững thững tới quầy ăn sáng và nhập hội những người cũng được quyền ăn thêm. Như thường lệ, họ trao nhau những cái gật đầu, những cái nhướng mày và thỉnh thoảng là nụ cười thoáng qua. Chẳng ai nói với ai lời nào. Anh ăn nửa phần bánh mì của mình còn nửa kia nhét vào tay áo, xắn tay áo lên cho nó khỏi rơi ra. Nếu có thể, anh sẽ dành phần này cho cô. Nếu không, nó sẽ là của Leon.

Anh quan sát những người không phải làm việc hòa vào đám bạn từ các khu nhà khác và tản mát thành từng nhóm nhỏ ngồi tận hưởng nắng hè được chừng nào hay chừng đó. Mùa thu đã ngấp nghé rồi. Anh dợm bước về phía sân trại chính để bắt đầu tìm kiếm, và rồi nhận ra anh không mang theo cặp. Phao cứu sinh của mình. Anh không bao giờ rời phòng mà không mang theo nó, thế mà sáng nay anh lại quên. Đầu óc mình để đâu thế cơ chứ? Anh chạy về phòng và lại trở ra, mặt mày nghiêm chỉnh, cặp trong tay – một người đang thi hành nhiệm vụ.

❖ ❖ ❖

Trong một quãng thời gian dường như dài dằng dặc, Lale đi giữa các bạn tù, nói chuyện với những người quen sống ở Khu 7. Suốt thời gian đó, anh không ngừng đưa mắt tìm kiếm các nhóm con gái. Anh đang nói chuyện với Leon thì thấy tóc gáy dựng đứng lên, cảm giác nhồn nhột khi bị nhìn. Anh quay người. Cô ở đó.

Cô đang chuyện phiếm với ba cô gái khác. Thấy anh đã thấy mình, cô dừng lại. Lale bước về phía các cô gái và bạn cô lùi lại, hơi kéo giãn khoảng cách giữa họ và người lạ, họ đã nghe kể về Lale. Cô bị bỏ lại đứng một mình.

Anh đến cạnh cô gái và lại bị hút vào đôi mắt cô. Bạn cô khẽ cười khúc khích làm nền. Cô mỉm cười. Một nụ cười hàm tiếu, ngập ngừng. Lale gần như mất tiếng. Nhưng rồi anh lấy lại can đảm. Anh đưa cho cô miếng bánh mì và bức thư. Trong thư, không thể kiềm lòng được, anh đã nói với cô rằng anh không thể ngừng nghĩ về cô.

“Em tên gì?” anh hỏi. “Anh phải biết tên em.”

Phía sau lưng anh, ai đó nói, “Gita.”

Anh chưa kịp làm hay nói gì thêm thì các bạn của Gita đã ào đến kéo cô đi, vừa đi vừa lí nhí hỏi nhau gì đấy.

Đêm đó, Lale nằm trên giường gọi tên cô mãi. “Gita. Gita. Tên mới đẹp làm sao.”

❖ ❖ ❖

Ở Khu 29 trong trại nữ, Gita nằm cuộn tròn với hai người bạn, Dana và Ivana. Một tia sáng rọi qua khe nứt nhỏ trên vách gỗ, và Gita căng mắt đọc bức thư của Lale.

“Cậu còn định đọc nó bao nhiêu lần nữa hả?” Dana hỏi.

“Ôi, tớ không biết đâu, cho tới khi tớ thuộc nằm lòng từng từ một,” Gita đáp.

“Khi đó là khi nào?”

“Khoảng hai tiếng trước rồi.” Gita cười khúc khích. Dana ôm bạn mình thật chặt.

❖ ❖ ❖

Sáng hôm sau, Gita và Dana là những người cuối cùng rời khu nhà. Họ khoác tay nhau, vừa đi ra vừa chuyện trò, quên hết mọi thứ xung quanh. Bất thình lình, tên SS ngoài khu nhà của họ nện khẩu súng trường vào lưng Gita. Cả hai cô gái ngã xuống đất. Gita thét lên đau đớn. Hắn huơ súng ra hiệu cho họ đứng dậy. Họ đứng đó, mắt nhìn xuống đất.

Hắn nhìn họ vẻ kinh tởm và gầm gừ, “Cất ngay cái nụ cười trên mặt chúng mày đi.” Hắn rút súng lục ra khỏi bao, ấn mạnh vào thái dương Gita. Hắn ra lệnh cho một tên khác, “Hôm nay không cho chúng ăn gì cả.”

Khi hắn bỏ đi, kapo của họ tiến tới nhanh tay tát vào mặt hai người. “Đừng quên chúng mày đang ở đâu.” Bà ta bỏ đi và Gita tựa đầu lên vai Dana.

“Tớ đã kể là Chủ nhật tới Lale sẽ nói chuyện với tớ, phải không?”

❖ ❖ ❖

Chủ nhật. Tù nhân đi lang thang xung quanh sân trại chính, một mình hay theo nhóm nhỏ. Vài người ngồi tựa lưng vào các tòa nhà, quá mệt và yếu không thể đi đâu được. Một đám SS đi loanh quanh vừa nói chuyện vừa hút thuốc, không để ý gì đến tù nhân. Gita và các bạn đi lòng vòng, giữ vẻ mặt vô cảm. Chỉ có Gita thì thầm to nhỏ. Cô nhìn xung quanh.

Lale quan sát Gita và các bạn, mỉm cười trước ánh mắt lo lắng của Gita. Mỗi khi sắp lọt vào tầm mắt cô, anh lại thụp mình nấp sau những tù nhân khác. Anh chầm chậm tiến về phía cô. Dana thấy anh trước và định nói gì đó nhưng Lale đã đặt một ngón tay lên môi. Không hề lệch bước, anh bước tới nắm lấy tay Gita và tiếp tục đi. Bạn cô cười khúc khích ôm ghì lấy nhau trong khi Lale lặng lẽ dắt Gita vòng ra phía sau tòa nhà hành chính, kiểm tra cho chắc rằng lính gác trên chòi canh gần đó đang nghỉ ngơi và không nhìn về phía họ.

Anh tựa lưng vào tường trượt xuống, kéo Gita theo. Ngồi đó, họ có thể thấy cánh rừng phía bên kia hàng rào bao quanh. Gita nhìn chằm chằm xuống đất trong khi Lale chăm chú nhìn cô.

“Chào em…” anh ngập ngừng nói.

“Chào anh,” cô đáp.

“Hy vọng anh không làm em sợ.”

“Chúng ta có an toàn không?” cô phóng tầm nhìn về phía chòi canh gần đó.

“Chắc là không, nhưng anh không chịu nổi nếu cứ mãi chỉ được nhìn thấy em thôi. Anh cần phải ở bên em và nói chuyện với em như người ta vẫn làm thế.”

“Nhưng chúng ta có an toàn đâu…”

“Không bao giờ an toàn được đâu em. Nói chuyện với anh đi. Anh muốn nghe giọng em. Anh muốn biết mọi điều về em. Anh mới chỉ biết mỗi tên em. Gita. Tên đẹp quá.”

“Anh muốn em nói gì cơ?”

Lale cố gắng tìm câu hỏi phù hợp. Anh hỏi gì đó thông thường thôi. “Thế thì… Ngày hôm nay của em thế nào?”

Giờ thì cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh. “Ồ, anh biết rồi mà. Thức dậy, ăn một bữa sáng thịnh soạn, hôn tạm biệt cha mẹ rồi bắt xe buýt đi làm. Công việc thì…”

“Được rồi, được rồi, anh xin lỗi, câu hỏi ngớ ngẩn quá.”

Họ ngồi bên nhau nhưng mỗi người nhìn một hướng. Lale lắng nghe hơi thở của Gita. Cô gõ ngón tay cái lên đùi. Cuối cùng, cô hỏi, “Thế ngày hôm nay của anh thế nào?”

“Ồ, em biết đấy. Thức dậy, ăn một bữa sáng thịnh soạn…”

Họ nhìn nhau và lặng lẽ cười. Gita nhẹ nhàng nhích lại gần Lale. Tay họ vô tình chạm nhau trong phút chốc.

“Chà, nếu mình không thể nói xem ngày hôm nay của mình thế nào thì kể cho anh biết gì đó về em đi.” Lale nói.

“Em chẳng có gì để kể cả.”

Lale ngạc nhiên. “Đương nhiên là có chứ. Họ của em là gì?”

Cô nhìn Lale chăm chăm rồi lắc đầu. “Em chỉ là một con số. Đáng lẽ anh phải biết chứ. Anh xăm nó cho em mà.”

“Ừ, nhưng chỉ ở đây mới thế. Ở ngoài kia, em là ai?”

“Ngoài kia đâu còn tồn tại nữa. Chỉ còn ở đây thôi.”

Lale đứng dậy nhìn chăm chăm vào cô. “Anh tên là Ludwig Eisenberg nhưng người ta gọi anh là Lale. Quê anh ở Krompachy, Slovakia. Anh có cha mẹ, một anh trai và một em gái.” Anh dừng lại. “Giờ đến lượt em.”

Gita bướng bỉnh nhìn lại anh. “Em là tù nhân 4562 ở Birkenau, Ba Lan.”

Cuộc nói chuyện rơi vào khoảng lặng khó chịu. Anh ngắm nhìn cô, nhìn đôi mắt cô đang cụp xuống. Cô đang đấu tranh tư tưởng: nên nói gì, không nên nói gì.

Lale lại ngồi xuống, lần này là trước mặt cô. Anh rướn người ra như định nắm tay cô nhưng rồi lại rút tay về. “Anh không muốn làm em khó chịu, nhưng em hứa với anh điều này được không?”

“Gì cơ?”

“Trước khi mình rời khỏi nơi này, em phải nói cho anh biết em là ai và từ đâu đến nhé.”

“Vâng, em hứa.” Cô nhìn sâu vào mắt anh.

“Giờ anh tạm vui với chừng đó đã. Vậy là, họ bắt em làm việc ở khu Canada à?”

Gita gật đầu.

“Ở đó có ổn không?”

“Cũng ổn ạ. Nhưng bọn Đức cứ vứt tất cả tư trang của tù nhân lẫn vào với nhau. Thức ăn ôi thiu trộn lẫn với áo quần. Và mốc nữa. Em ghét phải chạm vào chúng, hôi lắm.”

“Anh mừng vì em không phải ở ngoài trời. Anh có nói chuyện với một số người quen các cô gái cùng làng cũng làm việc ở khu Canada. Họ kể họ hay tìm thấy nữ trang và tiền bạc.”

“Em cũng nghe thế. Em thì chỉ tìm được bánh mì mốc thôi.”

“Em cẩn thận nhé. Đừng làm gì ngu ngốc và nhớ luôn để mắt đến bọn SS.”

“Em vừa mới học được sâu sắc bài học đó rồi, tin em đi.”

Có tiếng còi hú.

“Em nên về lại khu nhà của mình đi.” Lale bảo. “Lần sau anh sẽ mang cho em một ít thức ăn.”

“Anh có thức ăn ư?”

“Anh có phần ăn thêm. Anh sẽ mang cho em, hẹn gặp lại em Chủ nhật tuần sau.”

Lale đứng dậy chìa tay cho Gita. Cô nắm lấy. Anh kéo cô đứng lên, nắm lấy tay cô lâu hơn lệ thường một chút. Mắt anh không thể rời mắt cô.

“Chúng ta nên đi thôi.” Cô tránh ánh mắt anh, nhưng vẫn hớp hồn anh bằng một nụ cười làm đầu gối anh run rẩy.