Chương 7
Dù trời lạnh như cắt và cả trại là một đống bùn tuyết hỗn độn, Lale vẫn vui vẻ. Hôm đó là Chủ nhật. Lale và Gita sẽ nằm trong số những người can đảm đi dạo trong sân trại, hy vọng có được một cuộc gặp gỡ thoáng qua, một lời nói, một cái chạm tay.
Anh đi đi lại lại vừa tìm kiếm Gita vừa cố giữ cho cái lạnh không xuyên thấu vào xương. Anh cố gắng đi trước khu trại nữ càng nhiều càng tốt mà không gây nghi ngờ. Vài cô gái từ Khu 29 bước ra nhưng không có Gita. Ngay khi anh định bỏ cuộc thì Dana xuất hiện, quét mắt khắp sân trại. Thấy Lale, cô vội tiến đến.
“Gita bị ốm rồi.” Cô bảo ngay khi đến vừa tầm nghe. “Cậu ấy ốm rồi, anh Lale ạ. Em không biết phải làm sao.”
Trái tim anh chỉ chực vọt ra ngoài cổ họng vì hoảng sợ khi anh nhớ đến chiếc xe đẩy tử thần, cú thoát hiểm trong gang tấc, những người đã chăm sóc cho anh khỏe lại. “Anh phải gặp cô ấy.”
“Anh không vào được đâu – kapo của bọn em đang lúc tính khí kinh khủng lắm. Mụ ta muốn gọi bọn SS đưa Gita đi.”
“Em không thể để họ làm thế. Em không được để họ đưa cô ấy đi. Xin em đấy, Dana,” Lale năn nỉ. “Cô ấy bị sao thế? Em có biết không?”
“Bọn em nghĩ là sốt phát ban. Tuần này khu nhà bọn em mất mấy cô rồi.”
“Vậy thì cô ấy cần thuốc.”
“Vậy mình có thể kiếm thuốc ở đâu, anh Lale? Nếu bọn em tới bệnh viện xin thuốc, họ sẽ đem cậu ấy đi mất. Em không thể mất cậu ấy. Em đã mất hết gia đình rồi. Xin anh giúp bọn em với nhé, anh Lale?” Dana van xin.
“Em đừng đem cô ấy đến bệnh viện. Dù em có làm gì cũng đừng đến đó.” Tâm trí Lale làm việc hết công suất. “Nghe anh nói này, Dana, sẽ mất vài ngày nhưng anh sẽ cố kiếm một ít thuốc cho cô ấy.” Toàn thân anh tê dại. Mắt anh mờ đi. Đầu đau như giã.
“Em phải làm thế này. Sáng mai em đem cô ấy, bằng cách nào cũng được – ôm, kéo, gì cũng được – nhưng phải đem cô ấy đến tòa nhà Canada. Ban ngày thì giấu cô ấy trong đống áo quần và cố gắng cho cô ấy uống càng nhiều nước càng tốt, rồi mang cô ấy về lại khu nhà của các em để điểm danh. Có thể em phải làm như này vài ngày cho tới khi anh kiếm được thuốc nhưng em phải làm thế. Đó là cách duy nhất để cô ấy không bị đem đến bệnh viện. Giờ em về chăm sóc cô ấy đi.”
“Được ạ, em làm được. Ivana sẽ giúp em. Nhưng cậu ấy cần có thuốc.”
Anh nắm chặt tay Dana. “Em nói với cô ấy…”
Dana đợi.
“Em nói với cô ấy rằng anh sẽ chăm sóc cô ấy.”
Lale nhìn Dana chạy về khu nhà của mình. Anh không nhúc nhích nổi. Bao nhiêu ý nghĩ lẻn vào trong đầu anh. Chiếc xe đẩy tử thần anh thấy mỗi ngày – Black Mary, người ta gọi nó thế – cô ấy không thể bị đưa lên đó. Đấy không phải số phận của cô ấy. Anh ngó quanh, nhìn những con người đang liều mình xuất hiện ngoài trời. Anh tưởng tượng cảnh họ ngã xuống tuyết, nằm đó, mỉm cười ngước nhìn anh, tạ ơn cái chết đã mang họ ra khỏi nơi này.
“Ngài không thể có được cô ấy. Con sẽ không để ngài giành cô ấy khỏi con,” anh hét lớn.
Những người tù tránh xa anh. Bọn SS quyết định ở trong nhà vào một ngày tối tăm ảm đạm thế này và chẳng mấy chốc, Lale nhận ra anh chỉ còn lại một mình, tê liệt vì lạnh và sợ hãi. Cuối cùng anh cũng bắt đầu nhấc chân đi. Trí óc anh quay trở về với những bộ phận còn lại của cơ thể. Rồi anh loạng choạng về phòng nằm sụp xuống giường.
❖ ❖ ❖
Sáng hôm sau, ánh ngày rón rén lẻn vào phòng anh. Căn phòng có cảm giác trống trải dù anh đang ở đó. Nhìn từ trên cao xuống, anh chẳng thấy mình đâu cả. Một trải nghiệm thoát xác. Mình đi đâu thế nhỉ? Mình phải quay về thôi. Mình có việc quan trọng cần làm. Nhớ lại cuộc gặp Dana hôm qua, anh giật mình quay về với thực tại.
Anh chộp lấy cặp và ủng, quàng một cái chăn lên vai và chạy từ phòng ra cổng trước. Anh chẳng buồn kiểm tra xem có ai xung quanh. Anh phải gặp Victor và Yuri ngay lập tức.
Hai người đó đến cùng những người khác trong nhóm, lún vào trong tuyết mỗi lần cất bước tiến đến chỗ làm. Thấy Lale họ bèn tách khỏi những người kia và gặp anh giữa đường. Anh đưa cho Victor xem mấy viên đá quý và tiền trong tay, đáng giá cả một gia tài nhỏ. Anh thả tất cả những thứ mình có vào túi xách của Victor.
“Thuốc, chữa bệnh sốt phát ban,” Lale bảo. “Bác giúp tôi được không?”
Victor đặt mấy gói thức ăn vào trong cái cặp đang mở của Lale và gật đầu: “Được.”
Lale vội vàng chạy tới Khu 29 và quan sát từ xa. Họ đâu rồi nhỉ? Sao họ không xuất hiện? Anh đi đi lại lại, quên luôn những ánh mắt từ mấy chòi canh xung quanh trại. Anh phải gặp Gita. Cô phải chống chọi qua được đêm qua. Cuối cùng anh cũng nhìn thấy Dana và Ivana, còn Gita yếu ớt đu người trên vai hai người bạn. Hai cô gái khác che chắn để người khác không dễ nhìn thấy cảnh này. Lale khuỵu gối xuống khi nghĩ rằng đây có thể là lần cuối cùng anh được gặp cô.
“Mày làm gì dưới đất thế kia?” Baretski xuất hiện đằng sau anh.
Anh lảo đảo đứng dậy. “Tôi thấy không khỏe, nhưng giờ tôi ổn rồi.”
“Hay là mày đi khám bác sĩ đi. Mày biết đấy, ta có vài bác sĩ ở Auschwitz mà.”
“Thôi, cảm ơn, tôi thà để anh bắn tôi còn hơn.”
Baretski rút súng lục ra khỏi bao. “Nếu đây là nơi mày muốn chết, Thợ Xăm ạ, thì tao rất sẵn lòng cho mày được toại nguyện.”
“Tôi tin anh sẽ làm thế, nhưng không phải hôm nay,” Lale bảo.“Chúng ta có việc phải làm đúng không?”
Baretski cất súng vào bao. “Auschwitz,” hắn bảo khi cất bước bỏ đi. “Và đem cất cái chăn vào chỗ cũ đi. Trông mày kỳ cục quá.”
❖ ❖ ❖
Lale và Leon làm việc cả sáng ở Auschwitz, xăm mã số lên tay những người mới đến đang sợ hãi và cố gắng làm giảm cú sốc của quá trình xăm. Nhưng Lale giờ còn mải nghĩ về Gita nên có đôi lần anh ấn hơi mạnh tay.
Buổi chiều, khi công việc hoàn tất, Lale vừa đi vừa chạy về Birkenau. Anh gặp Dana ở lối vào Khu 29 và đưa cho cô toàn bộ khẩu phần ăn sáng của anh.
“Bọn em lấy áo quần làm giường cho cậu ấy,” Dana bảo trong lúc cuộn thức ăn vào trong các cổ tay áo tự chế, “và bọn em lấy tuyết chế nước cho cậu ấy uống. Chiều nay chúng em mang cậu ấy về lại khu nhà nhưng tình trạng cậu ấy vẫn đang xấu lắm.”
Lale nắm chặt tay Dana. “Cảm ơn em. Cố gắng đút thức ăn cho cô ấy nữa nhé. Mai anh sẽ kiếm được thuốc.”
Anh ra về, đầu óc xoay mòng mòng. Mình gần như có biết gì về Gita đâu, ấy thế nhưng làm sao mình sống nổi nếu cô ấy không còn đây?
Đêm đó, anh trằn trọc không ngủ được.
Sáng hôm sau, Victor đặt thuốc và thức ăn vào cặp Lale.
Chiều hôm đó, anh có thể mang đến cho Dana.
❖ ❖ ❖
Chiều tối, Dana và Ivana ngồi cạnh Gita, giờ đã chìm sâu vào hôn mê. Lực kéo của bệnh sốt phát ban mạnh hơn họ; sự yên tĩnh tăm tối đã bao trùm lấy cô. Họ nói Ivana cạy miệng Gita ra và Dana dùng một ống thuốc nhỏ, nhỏ vài giọt chất lỏng vào miệng cô.
“E rằng tớ không thể tiếp tục mang cậu ấy đến tòa nhà Canada được nữa,” Ivana, giờ đã mệt lả, nói.
“Cậu ấy sẽ khỏe lên thôi,” Dana khăng khăng. “Thêm vài ngày nữa thôi.”
“Lale lấy thuốc đâu ra thế nhỉ?”
“Chúng ta không cần biết. Chỉ cần biết ơn vì anh ấy đã lấy được thuốc.”
“Cậu có nghĩ là đã quá muộn không?”
“Tớ không biết, Ivana. Hãy cứ giữ chặt cậu ấy và giúp cậu ấy qua được đêm nay.”
❖ ❖ ❖
Sáng hôm sau, Lale đứng nhìn từ xa trong khi Gita lại được mang sang tòa nhà Canada. Anh thấy có đôi lần cô gắng ngẩng đầu lên và anh vui mừng khôn xiết khi nhìn cảnh đó. Giờ anh cần phải đi tìm Baretski.
Trụ sở chính của các sĩ quan SS nằm ở Auschwitz. Ở Birkenau thì chỉ có một tòa nhà nhỏ dành cho họ và Lale đến đó, hy vọng sẽ gặp được Baretski khi hắn quay về hoặc từ đó đi. Vài tiếng sau hắn xuất hiện, ngạc nhiên khi thấy Lale đang đợi.
“Việc chưa đủ cho mày sao, hở?” Baretski hỏi.
“Tôi muốn nhờ anh một việc,” Lale buột miệng.
Baretski nheo mắt. “Tao không giúp gì nữa đâu.”
“Biết đâu một ngày nào đó tôi có thể làm gì đó cho anh.”
Baretski cười lớn. “Mày thì có thể làm gì cho tao chứ?”
“Biết đâu đấy, chẳng nhẽ anh không muốn để người khác nợ một ân huệ, nhỡ sau này cần thì sao?”
Baretski thở dài. “Mày muốn gì?”
“Chuyện về Gita…”
“Bạn gái mày chứ gì.”
“Anh có thể chuyển cô ấy từ tòa nhà Canada sang tòa nhà hành chính được không?”
“Tại sao? Chắc mày muốn cô ta ở chỗ có hệ thống sưởi hả?”
“Vâng.”
Baretski nhịp chân. “Chắc phải mất một hay hai ngày, nhưng tao sẽ xem có làm được gì không. Không hứa hẹn gì đâu đấy.”
“Cảm ơn anh.”
“Mày nợ tao nhé, Thợ Xăm.” Điệu cười tự mãn lại xuất hiện khi hắn vuốt ve cây gậy chỉ huy. “Mày nợ tao đấy.”
Cố tỏ ra can đảm, Lale bảo, “Tôi vẫn chưa nợ nần gì đâu, nhưng tôi mong được thế.” Anh quay gót bỏ đi, lòng hơi rộn ràng. Có lẽ anh có thể khiến cho cuộc sống của Gita dễ chịu hơn đôi chút.
❖ ❖ ❖
Chủ nhật tiếp theo, Lale đi chầm chậm bên cạnh Gita – giờ đang dần bình phục. Anh muốn quàng tay ôm cô như Dana và Ivana vẫn làm nhưng anh không dám. Được ở cạnh cô là tốt lắm rồi. Cô dễ bị mệt và trời lạnh quá không ngồi xuống đâu được. Cô mặc áo khoác len dài, hiển nhiên là món đồ đã được mấy cô gái chiếm dụng từ tòa nhà Canada mà không bị bọn SS phản đối. Áo có mấy cái túi sâu và Lale nhét đầy thức ăn vào đó trước khi đưa cô trở về khu nhà để nghỉ ngơi.
❖ ❖ ❖
Sáng hôm sau, Gita, vẫn còn run rẩy, được một tên sĩ quan SS áp giải đến tòa nhà hành chính. Cô gái chẳng được thông báo gì nên theo bản năng, cô sợ gặp phải điều tồi tệ nhất. Cô đã bị ốm và giờ rất yếu – rõ ràng cấp trên cho rằng cô không có ích gì nữa. Khi tên sĩ quan nói chuyện với một đồng nghiệp cấp cao hơn, Gita nhìn quanh căn phòng rộng lớn. Ở đó kê san sát những chiếc bàn xanh buồn tẻ và các tủ đựng hồ sơ. Không có thứ gì lạc lõng. Điều khiến cô ấn tượng nhất là hơi ấm. Bọn SS cũng làm việc ở đây nên dĩ nhiên phải có hệ thống sưởi. Các nữ tù và nữ thường dân làm việc cùng nhau, nhanh nhẹn và lặng lẽ, viết và sắp xếp hồ sơ, đầu cúi thấp.
Tên sĩ quan làm nhiệm vụ áp giải chỉ Gita đến chỗ đồng sự của cô và Gita bước loạng choạng, vẫn còn bị ảnh hưởng từ trận sốt phát ban. Người đồng sự đỡ cho cô khỏi ngã rồi thô lỗ đẩy cô ra. Rồi bà ta chộp lấy cánh tay Gita, xem xét mã số của cô, sau đó kéo cô tới một bàn trống và ấn cô xuống chiếc ghế gỗ cứng, cạnh một tù nhân khác ăn mặc y chang cô. Cô gái không nhìn lên, chỉ cố gắng thu mình lại, không gây chú ý, để tên sĩ quan bỏ qua.
“Bắt nó làm việc đi,” viên sĩ quan cục cằn quát.
Khi họ còn lại một mình, cô gái đó chỉ cho Gita một danh sách dài gồm các tên và thông tin chi tiết. Cô gái đưa cho Gita một chồng thẻ và ra dấu bảo cô trước tiên chép thông tin của mỗi người vào một tấm thẻ rồi sau đó vào một quyển sổ to bìa da đặt giữa hai người. Không một lời nào được thốt ra, và chỉ cần liếc mắt chớp nhoáng quanh căn phòng, Gita đã biết mình cũng phải giữ mồm giữ miệng.
Cuối ngày hôm đó, Gita nghe thấy một giọng nói quen thuộc và nhìn lên. Lale bước vào phòng đưa giấy tờ cho một trong các cô gái thường dân làm việc ở quầy lễ tân. Nói chuyện xong, anh chậm rãi lướt nhìn khắp lượt các khuôn mặt. Khi liếc qua Gita, anh nháy mắt. Cô không kiềm chế được – cô bật thở hổn hển và một vài phụ nữ quay sang nhìn cô. Cô gái bên cạnh thúc vào sườn cô trong lúc Lale vội vã ra khỏi phòng.
❖ ❖ ❖
Kết thúc ngày làm việc, Gita thấy Lale đứng từ đằng xa nhìn các cô gái rời khỏi tòa nhà hành chính để về khu của mình. Bọn SS có mặt khắp nơi nên anh không thể tiến lại gần. Các cô gái vừa đi vừa nói chuyện.
“Tớ là Cilka,” đồng nghiệp mới của Gita bảo. “Tớ ở Khu 25.”
“Tớ là Gita, Khu 29.”
Khi các cô gái vào khu trại nữ, Dana và Ivana vội vàng chạy đến chỗ Gita. “Cậu có sao không? Chúng đưa cậu đi đâu thế? Tại sao chúng lại đưa cậu đi?” Dana gặng hỏi, mặt toát lên nỗi sợ hãi và cả vẻ nhẹ nhõm.
“Tớ không sao. Họ đưa tớ đến làm việc trong tòa nhà hành chính.”
“Làm thế nào…?” Ivana hỏi.
“Anh Lale đấy. Tớ nghĩ bằng cách nào đó anh ấy đã sắp xếp cho tớ.”
“Nhưng cậu không sao rồi. Họ không làm cậu bị thương chứ?”
“Tớ ổn mà. Đây là Cilka. Tớ làm việc với cậu ấy.”
Dana và Ivana chào đón Cilka bằng một cái ôm. Gita mỉm cười, hạnh phúc vì các bạn cô lập tức đón nhận một cô gái khác vào nhóm. Cả buổi chiều, cô cứ lo lắng mãi không biết họ sẽ phản ứng thế nào khi giờ đây cô được làm việc ở môi trường tương đối thoải mái, không phải chịu lạnh hay phải gắng sức. Cô khó mà trách họ được nếu họ ghen tị với công việc mới của cô và cảm thấy cô không còn thuộc nhóm họ nữa.
“Tớ phải về khu nhà của mình thôi,” Cilka bảo. “Hẹn mai gặp cậu nhé, Gita.”
Cilka rời đi và Ivana nhìn theo. “Trời ơi, cô ấy xinh quá. Dù mặc trên người cái đống giẻ rách đó, cô ấy vẫn đẹp quá.”
“Ừ, đẹp thật. Cả ngày cô ấy cứ nhìn tớ tủm tỉm cười để trấn an tớ. Cô ấy không chỉ đẹp ở bề ngoài.”
Cilka quay lại mỉm cười với ba cô gái. Rồi, giơ một tay lên, cô cởi chiếc khăn trên đầu vẫy chào họ, để lộ mái tóc đen dài đổ xuống lưng như thác chảy. Cô bước đi uyển chuyển như con thiên nga, một cô gái không ý thức được vẻ đẹp của chính mình và dường như không hề bị ảnh hưởng bởi nỗi kinh hoàng bao quanh.
“Cậu phải hỏi cô ấy xem làm sao giữ được mái tóc.” Ivana bảo, lơ đãng gãi lên cái đầu trọc của mình.
Gita kéo khăn khỏi đầu và sờ tay lên mái đầu lởm chởm tóc mọc, biết quá rõ rằng nó sẽ nhanh chóng bị cạo lần nữa, sát da đầu. Nụ cười tắt ngúm. Rồi cô lại chít khăn lên, khoác tay Dana và Ivana, và họ đi về phía xe đẩy thức ăn.